Chương 41: - Nụ Hôn Gián Tiếp.
Su Monster
02/02/2022
Cả đám trong lớp trố mắt nhìn cậu ta làm trò con bò, giáo viên đang ra ngoài nghe điện thoại nên họ càng được thể nói nhiều, nói to hơn nữa. Quốc Bảo bị nhìn nhiều chắc cũng phải thấy ngại chứ, cậu ta đổi chỗ nắm, chuyển sang kéo áo tôi, xách tôi lên như xách một con mèo: "Ra ngoài nói chuyện!"
"Lấy sách đã!" Tôi hậm hực muốn hất tay cậu ta nhưng cả người dường như đã bị nhấc bổng, vùng vẫy cũng khó vì đống bàn ghế này cản trở quá đi! "Mất hết ai đền?"
"Tôi đền!" Cậu ta hừ mũi nhưng vẫn để yên cho tôi ôm cặp lên, theo cậu ta ra ngoài "Đi nhanh!"
"Còn chưa xin phép cô nữa.."
"Lắm lời!"
Không đợi tôi chuẩn bị thêm bất kì thứ gì, kể cả tâm lý, Quốc Bảo lôi tôi đi xềnh xệch chẳng thèm thương hương tiếc ngọc gì cả. Vì chỗ này gần với sân thượng - địa bàn nhà cậu ta - nên Quốc Bảo quyết định kéo tôi lên vườn cây xanh trên đó. Trời đã ngả chiều nên màu mây tím biếc. Những sắc dịu nhẹ như tấm gương soi chiếu rọi vào tâm hồn đen sì sì lúc nào cũng nghĩ đến tiền của tôi. Nhìn ngang qua, sườn mặt đẹp mắt của Quốc Bảo lại càng khiến tôi chột dạ và.. sung sướng hơn nữa. Ha ha, bị khủng bố tin nhắn rồi đúng không? Cho cưng nếm thử một phần nỗi đau đớn mà chị đây phải chịu đựng!
Những chòm cây xanh um, hàng hoa um tùm nở bung những cánh trắng hồng xinh đẹp. Quốc Bảo đi đến tận góc khuất cuối vườn, vươn tay thả phịch tôi xuống dưới. Nhìn tôi nhăn nhó cậu ta có vẻ vui lắm, khoanh tay xem trò hề, đôi mắt đen sẫm híp lại cực kì đáng ghét.
"Dám dùng tôi để kinh doanh?" Cậu ta nghiến răng nhắc lại, vốn từ của Quốc Bảo có vẻ ít, mỗi câu hỏi đi hỏi lại. Này, cậu có thể dùng từ khác để nội dung giữ nguyên nhưng câu cú thay đổi không? Tôi nghe mãi cái này còn chán nói gì độc giả! "Gan cậu dạo này to lắm rồi!"
"Vì cuộc sống khắc nghiệt thôi!" Tôi nhún vai làm ra vẻ vô tội "Tôi cũng đâu muốn thế?"
"Không muốn mà dám bán cho hết đứa này đến đứa khác?" Cậu ta gần như gào lên, sà xuống chỗ tôi đang ngồi mà hét vào mặt tôi. Ấy dà, đừng lỗ mãng, đừng nóng vội, cậu đang tự hủy hình tượng đó cục cưng à! "Chống chế hay lắm, cậu bán bao nhiêu tiền?"
"Mỗi đứa 100k!" Tôi thành thật khai báo "Muốn chia % hả?"
"Cậu làm như ai cũng nghĩ giống mình!" Cậu ta hừ mũi, coi thường "100k! Số của tôi mà rẻ mạt như thế?"
"Cậu ngốc lắm! Tôi bán để lấy số lượng nên phải để giá rẻ chứ!" Tôi xua tay khinh thường "Với lại đâu phải ai cũng có sẵn đống tiền như cậu, thế là mức trung bình khá rồi! Mua cái thứ gì đâu cũng 100k, rõ dở hơi!"
"Này cậu tự coi rẻ thượng đế của mình đấy à?" Cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, ném ra cái điện thoại của mình "Kiếm kha khá đấy nhỉ, tất cả số điện thoại và tin nhắn vẫn còn trong máy, làm cách nào để họ im hết đi thì làm!"
"Ai biết làm thế nào?" Tôi trợn mắt, mới dùng điện thoại có một ngày à, kinh nghiệm tôi non lắm, đến cả số tổng đài là gì tôi còn chưa biết đâu! "Điên à? Cậu không nhắn lại họ tự biết thôi chứ gì!"
"Cậu nghĩ ai cũng dễ dàng thế hả?" Cậu ta khinh thường, ngả người ra sau. Quốc Bảo rút từ trong túi áo ra một bao thuốc lá (?), lấy một điếu đưa lên miệng "Từ bỏ đơn giản thì không phải phụ nữ!"
"Kinh tởm!" Tôi phẩy tay, Quốc Bảo còn chưa châm lửa mà tôi đã cảm thấy mùi thuốc khủng khiếp rồi! "Hút thuốc thì né chỗ khác! Phắn đi!"
Cậu ta không nói gì, ánh mắt sắc bén đưa sang nhìn về phía tôi. Cái nhìn này khác hẳn cái nhìn cợt nhả mọi khi, nó khiến tôi rùng mình, cảm nhận được sự nguy hiểm đang kề cận. Gương mặt đẹp của Quốc Bảo sát lại gần, bằng tốc độ chóng mặt, cậu ta đưa tay bóp lấy cằm tôi, thì thầm bằng thứ giọng trầm đáng sợ: "Tôi dung túng cậu quá nên cậu trèo lên đầu lên cổ tôi ngồi đúng không?"
"Ha ha ha.. Đùa gì vậy?" Đúng là khi ở cạnh tôi cậu ta cũng không giống đại ma vương như lời đồn lắm.. Nhưng nói dung túng gì đó, trời ạ, cậu có biết xấu hổ không đấy? "Trèo lên có mà gãy cả cụm, tôi không chơi dại đâu!"
"Biết tiến biết lùi, con người cậu cũng gớm lắm!" Quốc Bảo không thả tôi ra, cậu ta dùng ngón tay kẹp lấy điếu thuốc trên môi, bóp miệng tôi một phát rồi ngay lập tức đặt điếu thuốc kia vào miệng tôi!
Má!
Mất vệ sinh vừa!
Vừa ngậm xong bắt ai ngậm?
Cậu có còn là con người nữa không? Mau bỏ tay cho tôi nhổ phì thứ này ra đi!
"Hút thử xem, vị bạc hà, không gây nghiện đâu mà lo!"
"Ông èm.." Tôi lèm bèm muốn dùng đầu lưỡi thả nó ra ngoài, lừa ai chứ? Không nghiện, cậu xem tôi là trẻ con ba tuổi à mà phun ra câu ngu ngốc ấy?
Nhưng chẳng ngờ cậu ta càng ra tay càng ác độc, bóp chặt miệng khiến quai hàm tôi phát đau "Ư.."
"Nếu như cậu ngoan ngoãn ngậm lấy.." Cậu ta híp mắt "Tôi sẽ tha thứ cho vụ cậu đem số điện thoại tôi đi bán, sau này cậu muốn bán cho ai cũng không thèm quan tâm nữa!"
"..." Tôi nhìn cậu ta một cái, người này buông lỏng tay hơn, tần ngần một chút, tôi hầm hè "Ngậm! Là cậu bảo ngậm thôi đấy nhé!"
"Lắm lời!" Cậu ta lôi bật lửa ra "Châm một cái chụp ảnh! Không cần hút!"
"Chụp để lấy bằng chứng uy hiếp tôi à?" Tôi lôi điếu thuốc ra, chồm lên với điện thoại của Quốc Bảo "Cậu cứ mơ đi!"
"Thì cậu chụp lại tôi là được!"
"Điên! Cậu cá biệt sẵn rồi, còn tôi là học sinh ngoan hiền đó!"
Cậu ta bĩu môi xong cũng không nói gì thế, gật đầu ý bảo tôi đưa thuốc lên đi. Mùi bạc hà thơm thơm dịu dịu, thanh mát như hơi thở đầy thanh xuân của cả hai. Học cách kẹp thuốc giữa hai ngón tay, tôi chậm chậm đưa nó lên bên môi. Ánh tà dương phía sau lưng rực rỡ xinh đẹp, ngọn lửa hồng trên tay Quốc Bảo cũng diễn lệ không kém. Tôi ngậm điếu thuốc trong miệng, chớp mắt nhìn cậu ta. Quốc Bảo tự dưng dừng khựng lại mọi động tác, cứ im lặng nhìn tôi trân trối. Đôi mắt to đen sẫm nay phản chiếu ánh sáng đủ màu từ nền trời, bùng nổ thứ cảm xúc kì lạ gì đó tôi không thể đọc tên.
Bỗng dưng cậu ta đứng phắt dậy, cũng giật mạnh điếu thuốc trên môi tôi, quay người chạy thẳng.
Bóng dáng người con trai ấy xiêu vẹo trong buổi hoàng hôn tươi đẹp, nhanh chóng khuất dần sau những hàng cây, bụi hoa dài dằng dặc. Tôi ngây người nhìn theo Quốc Bảo, vẫn không hiểu mục đích cuối cùng của cậu ta trong chuyện này là gì?
Ngẩn ra một lúc lâu, mãi sau tôi mới nhận ra một chuyện quan trọng. Điếu thuốc đó Quốc Bảo từng ngậm, ngậm chán sau đó chuyển sang tôi.. Vệ sinh gì đó tạm bỏ qua, thứ mà tôi nên quan tâm ngay lúc này chính là: Ông trời ơi! Chúng tôi gián tiếp hôn môi rồi!
* Bảo cưng đúng là trẻ hư, không nên học bạn Bảo hút thuốc nha các tình yêu của Su ????????
Lâu không gặp nhớ mng quá à, có ai nhớ tui hông??
"Lấy sách đã!" Tôi hậm hực muốn hất tay cậu ta nhưng cả người dường như đã bị nhấc bổng, vùng vẫy cũng khó vì đống bàn ghế này cản trở quá đi! "Mất hết ai đền?"
"Tôi đền!" Cậu ta hừ mũi nhưng vẫn để yên cho tôi ôm cặp lên, theo cậu ta ra ngoài "Đi nhanh!"
"Còn chưa xin phép cô nữa.."
"Lắm lời!"
Không đợi tôi chuẩn bị thêm bất kì thứ gì, kể cả tâm lý, Quốc Bảo lôi tôi đi xềnh xệch chẳng thèm thương hương tiếc ngọc gì cả. Vì chỗ này gần với sân thượng - địa bàn nhà cậu ta - nên Quốc Bảo quyết định kéo tôi lên vườn cây xanh trên đó. Trời đã ngả chiều nên màu mây tím biếc. Những sắc dịu nhẹ như tấm gương soi chiếu rọi vào tâm hồn đen sì sì lúc nào cũng nghĩ đến tiền của tôi. Nhìn ngang qua, sườn mặt đẹp mắt của Quốc Bảo lại càng khiến tôi chột dạ và.. sung sướng hơn nữa. Ha ha, bị khủng bố tin nhắn rồi đúng không? Cho cưng nếm thử một phần nỗi đau đớn mà chị đây phải chịu đựng!
Những chòm cây xanh um, hàng hoa um tùm nở bung những cánh trắng hồng xinh đẹp. Quốc Bảo đi đến tận góc khuất cuối vườn, vươn tay thả phịch tôi xuống dưới. Nhìn tôi nhăn nhó cậu ta có vẻ vui lắm, khoanh tay xem trò hề, đôi mắt đen sẫm híp lại cực kì đáng ghét.
"Dám dùng tôi để kinh doanh?" Cậu ta nghiến răng nhắc lại, vốn từ của Quốc Bảo có vẻ ít, mỗi câu hỏi đi hỏi lại. Này, cậu có thể dùng từ khác để nội dung giữ nguyên nhưng câu cú thay đổi không? Tôi nghe mãi cái này còn chán nói gì độc giả! "Gan cậu dạo này to lắm rồi!"
"Vì cuộc sống khắc nghiệt thôi!" Tôi nhún vai làm ra vẻ vô tội "Tôi cũng đâu muốn thế?"
"Không muốn mà dám bán cho hết đứa này đến đứa khác?" Cậu ta gần như gào lên, sà xuống chỗ tôi đang ngồi mà hét vào mặt tôi. Ấy dà, đừng lỗ mãng, đừng nóng vội, cậu đang tự hủy hình tượng đó cục cưng à! "Chống chế hay lắm, cậu bán bao nhiêu tiền?"
"Mỗi đứa 100k!" Tôi thành thật khai báo "Muốn chia % hả?"
"Cậu làm như ai cũng nghĩ giống mình!" Cậu ta hừ mũi, coi thường "100k! Số của tôi mà rẻ mạt như thế?"
"Cậu ngốc lắm! Tôi bán để lấy số lượng nên phải để giá rẻ chứ!" Tôi xua tay khinh thường "Với lại đâu phải ai cũng có sẵn đống tiền như cậu, thế là mức trung bình khá rồi! Mua cái thứ gì đâu cũng 100k, rõ dở hơi!"
"Này cậu tự coi rẻ thượng đế của mình đấy à?" Cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, ném ra cái điện thoại của mình "Kiếm kha khá đấy nhỉ, tất cả số điện thoại và tin nhắn vẫn còn trong máy, làm cách nào để họ im hết đi thì làm!"
"Ai biết làm thế nào?" Tôi trợn mắt, mới dùng điện thoại có một ngày à, kinh nghiệm tôi non lắm, đến cả số tổng đài là gì tôi còn chưa biết đâu! "Điên à? Cậu không nhắn lại họ tự biết thôi chứ gì!"
"Cậu nghĩ ai cũng dễ dàng thế hả?" Cậu ta khinh thường, ngả người ra sau. Quốc Bảo rút từ trong túi áo ra một bao thuốc lá (?), lấy một điếu đưa lên miệng "Từ bỏ đơn giản thì không phải phụ nữ!"
"Kinh tởm!" Tôi phẩy tay, Quốc Bảo còn chưa châm lửa mà tôi đã cảm thấy mùi thuốc khủng khiếp rồi! "Hút thuốc thì né chỗ khác! Phắn đi!"
Cậu ta không nói gì, ánh mắt sắc bén đưa sang nhìn về phía tôi. Cái nhìn này khác hẳn cái nhìn cợt nhả mọi khi, nó khiến tôi rùng mình, cảm nhận được sự nguy hiểm đang kề cận. Gương mặt đẹp của Quốc Bảo sát lại gần, bằng tốc độ chóng mặt, cậu ta đưa tay bóp lấy cằm tôi, thì thầm bằng thứ giọng trầm đáng sợ: "Tôi dung túng cậu quá nên cậu trèo lên đầu lên cổ tôi ngồi đúng không?"
"Ha ha ha.. Đùa gì vậy?" Đúng là khi ở cạnh tôi cậu ta cũng không giống đại ma vương như lời đồn lắm.. Nhưng nói dung túng gì đó, trời ạ, cậu có biết xấu hổ không đấy? "Trèo lên có mà gãy cả cụm, tôi không chơi dại đâu!"
"Biết tiến biết lùi, con người cậu cũng gớm lắm!" Quốc Bảo không thả tôi ra, cậu ta dùng ngón tay kẹp lấy điếu thuốc trên môi, bóp miệng tôi một phát rồi ngay lập tức đặt điếu thuốc kia vào miệng tôi!
Má!
Mất vệ sinh vừa!
Vừa ngậm xong bắt ai ngậm?
Cậu có còn là con người nữa không? Mau bỏ tay cho tôi nhổ phì thứ này ra đi!
"Hút thử xem, vị bạc hà, không gây nghiện đâu mà lo!"
"Ông èm.." Tôi lèm bèm muốn dùng đầu lưỡi thả nó ra ngoài, lừa ai chứ? Không nghiện, cậu xem tôi là trẻ con ba tuổi à mà phun ra câu ngu ngốc ấy?
Nhưng chẳng ngờ cậu ta càng ra tay càng ác độc, bóp chặt miệng khiến quai hàm tôi phát đau "Ư.."
"Nếu như cậu ngoan ngoãn ngậm lấy.." Cậu ta híp mắt "Tôi sẽ tha thứ cho vụ cậu đem số điện thoại tôi đi bán, sau này cậu muốn bán cho ai cũng không thèm quan tâm nữa!"
"..." Tôi nhìn cậu ta một cái, người này buông lỏng tay hơn, tần ngần một chút, tôi hầm hè "Ngậm! Là cậu bảo ngậm thôi đấy nhé!"
"Lắm lời!" Cậu ta lôi bật lửa ra "Châm một cái chụp ảnh! Không cần hút!"
"Chụp để lấy bằng chứng uy hiếp tôi à?" Tôi lôi điếu thuốc ra, chồm lên với điện thoại của Quốc Bảo "Cậu cứ mơ đi!"
"Thì cậu chụp lại tôi là được!"
"Điên! Cậu cá biệt sẵn rồi, còn tôi là học sinh ngoan hiền đó!"
Cậu ta bĩu môi xong cũng không nói gì thế, gật đầu ý bảo tôi đưa thuốc lên đi. Mùi bạc hà thơm thơm dịu dịu, thanh mát như hơi thở đầy thanh xuân của cả hai. Học cách kẹp thuốc giữa hai ngón tay, tôi chậm chậm đưa nó lên bên môi. Ánh tà dương phía sau lưng rực rỡ xinh đẹp, ngọn lửa hồng trên tay Quốc Bảo cũng diễn lệ không kém. Tôi ngậm điếu thuốc trong miệng, chớp mắt nhìn cậu ta. Quốc Bảo tự dưng dừng khựng lại mọi động tác, cứ im lặng nhìn tôi trân trối. Đôi mắt to đen sẫm nay phản chiếu ánh sáng đủ màu từ nền trời, bùng nổ thứ cảm xúc kì lạ gì đó tôi không thể đọc tên.
Bỗng dưng cậu ta đứng phắt dậy, cũng giật mạnh điếu thuốc trên môi tôi, quay người chạy thẳng.
Bóng dáng người con trai ấy xiêu vẹo trong buổi hoàng hôn tươi đẹp, nhanh chóng khuất dần sau những hàng cây, bụi hoa dài dằng dặc. Tôi ngây người nhìn theo Quốc Bảo, vẫn không hiểu mục đích cuối cùng của cậu ta trong chuyện này là gì?
Ngẩn ra một lúc lâu, mãi sau tôi mới nhận ra một chuyện quan trọng. Điếu thuốc đó Quốc Bảo từng ngậm, ngậm chán sau đó chuyển sang tôi.. Vệ sinh gì đó tạm bỏ qua, thứ mà tôi nên quan tâm ngay lúc này chính là: Ông trời ơi! Chúng tôi gián tiếp hôn môi rồi!
* Bảo cưng đúng là trẻ hư, không nên học bạn Bảo hút thuốc nha các tình yêu của Su ????????
Lâu không gặp nhớ mng quá à, có ai nhớ tui hông??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.