Bắt Em Về Nhà! Chạy Đâu Cho Thoát!

Chương 10: Tình Địch Gặp Nhau - Bước Vào Thách Đấu

P.T.N.T

03/08/2019

- Alex...

Thiên Tâm nhận ra anh, cảm giác vỡ oà cùng nỗi xúc động chưa kịp tuôn trào thì sự khó chịu đã lấn át tất cả. Cô thật sự không mấy thoải mái khi được anh ôm như thế, và cô không muốn người đàn ông khác chạm vào mình mà không phải là Phong Vũ.

Cô từ từ gỡ tay Alexander ra khỏi vùng eo thon thả, khiến anh có chút lúng túng.

- Anh về từ lúc nào vậy? Sống ở đó có tốt không?

Anh dịu dàng vuốt tóc cô:

- Không tốt một chút nào! Ngoài cơ sở vật chất rất tuyệt thì vẫn thấy cô đơn...

- Không phải là vì nhớ em đấy chứ? - Theo thói quen cũ, cô vừa vỗ vai anh vừa nói đùa. Không ngờ anh lại gật đầu ngay!

- Em vẫn không thay đổi, chỉ có cảnh vật là đổi thay...nếu cây đào già ở ngôi trường này không bị ai đốn mất thì tốt rồi...

Thiên Tâm bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, dù cô không trực tiếp đốn hạ cây, nhưng suy cho cùng thì cô cũng có một phần lỗi. Cô thiết nghĩ tại sao mình lại kể với Phong Vũ chuyện đó chứ? Chắc lúc ấy cô chưa thấm thía được mức độ ấu trĩ và dở hơi của con người này nên mới ra nông nỗi...

- Được rồi, ở đây không tiện nói chuyện. Đi, em dẫn anh đi gặp ông ngoại, ông ấy lúc nào cũng nói nhớ anh đấy!

- Vậy sao? Vừa hay anh có chuyện muốn thưa với ông...

Thiên Tâm hớn hở lôi anh đi, cô không biết...cái nắm tay thời trung học và bây giờ rất khác nhau, và cái nắm tay của một người em gái không cùng máu mủ tưởng chừng như vô hại lại tai hại không tưởng. Nó khiến một người anh trai như Alexander phải thẫn thờ và tim đập loạn nhịp, thông qua sự ấm áp mà bàn tay cô đã truyền qua cho anh...

***

Biệt thự Tống gia...

Phòng khách rộn rã tiếng cười của hai vị trưởng bối Giang Dân - Trần Lôi, một người toát lên khí chất tao nhã của một cựu doanh nhân còn một người đậm chất mafia bí hiểm. Cả hai ngồi đánh cờ, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà đắng, thơm nức mũi.

- Ha ha, Trần Lôi, ông ăn ở thế nào để thằng cháu nội tố ông bỏ mặc nó thế?

- Hừ, nó hỏi tôi cách để chinh phục Thiên Tâm, tôi cất công bày ra cách mà trước kia tôi từng dùng cho nó. Thế nào nó bảo tôi vô lý, nó bực chuyện vợ con rồi khó chịu bỏ đi! Chỉ biết trút giận lên ông già này thôi...

Giang Dân bèn thở dài:

- Haiz, tuổi trẻ bây giờ thật rắc rối. Có phải như tôi với ông ngày xưa mới khoẻ không? Bà nó năm đó hạ dược tôi, nhưng bà ấy nào biết, tôi đâu có bị trúng thuốc! Ha ha ha ha...

Trần Lôi cười tít mắt, vỗ vỗ đùi:

- Hay nhỉ? Hoá ra ông còn cao tay hơn cả tôi! Ha ha ha...

- Ông ngoại, a, Trần gia gia, con chào hai người! - Thiên Tâm từ ngoài cửa bước vào, cúi đầu cung kính. Tay kéo áo Alexander, ý bảo anh hành lễ.

- Ông ngoại, Trần gia gia, con là Alexander, rất vui vì được gặp mọi người!

Nghe được giọng nói cùng bóng hình quen thuộc, và cái tên do chính mình đặt cho đứa cháu nuôi từ khi lọt lòng. Ông ngoại của Thiên Tâm chợt ngây người, sau đó đứng bật dậy, vẻ mặt phấn khởi nói:

- Alexander, thằng nhóc này! Bây giờ mới chịu về! Ha ha, vào đây cho ông nhìn mặt xem nào! Lớn phổng phao đấy nhỉ?

Ông mừng rỡ xoay người anh ngắm nghía, cậu bé mới ngày nào còn chập chững bước đi giờ cao hơn ông một cái đầu. Chững chạc trông thấy. Ông kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình:

- Lần này có đi nữa không? Không đi đâu hết đấy! Ở lại đây với ông ngoại.

Trần Lôi thâm trầm lườm người thanh niên lạ mặt kia. Trong lòng bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, lập tức cho anh vào danh sách đen dù không có lý do nào chính đáng. Ông đặc biệt chú ý ánh mắt của anh đối với Thiên Tâm, đó không phải là ánh mắt bình thường.



Tên nhóc này...thích cháu dâu ta sao? Không được, không thể để tên này cướp mất vợ của Phong Vũ! - Ông nghĩ.

- Khụ, khụ,...

Giang Dân bấy giờ mới nhớ đến người bạn già của mình...

- Alexander, đây là Trần Lôi, là tri kỷ của ông, tuy mặt mũi có chút dữ tợn nhưng không hề khó chịu như vẻ bề ngoài đâu.

Anh gật đầu, lấy trong balo một bình rượu quý, hai tay dâng đến trước mặt ông lão, lễ phép nói:

- Trần gia gia, hôm nay bất ngờ gặp mặt nên con không kịp chuẩn bị quà gì quý giá. Chút quà mọn này xin ông nhận cho...

Tuy trong lòng không muốn nhưng theo phép lịch sự, ông đỡ lấy:

- Ầy, khách sáo cái gì chứ? Đều là người một nhà cả thôi!

- Một, một nhà? - Anh khó hiểu nhìn Giang Dân. Ông bật cười rồi vỗ vai anh giải thích.

- Ha ha, chuyện là cháu nội của lão Trần, Phong Vũ, không bao lâu nữa sẽ cưới Thiên Tâm về làm vợ!

Khụ! - Thiên Tâm nãy giờ vẫn ngồi im, chợt nghe ông ngoại nói thế thì xém nữa bị sặc nước. Hai má phút chốc đỏ ửng lên như say rượu. Cô liên tục xua tay, ngượng ngùng nói:

- Ông ngoại, Trần gia gia, con và Phong Vũ vẫn chưa có gì...

Trần Lôi liền ngắt lời:

- Thiên Tâm, con đừng có giấu giếm làm gì. Hai đứa hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng đã ngủ rồi. Con yên tâm, sau này ông nội sẽ đứng về phía con, nếu con bị Phong Vũ bạc đãi thì cứ nói với ông nội. Ông sẽ đập cho nó một trận! Ngoan, qua đây! Ông nội cho con cái này...

Cô mặc dù tâm trạng đang hết sức rối bời xen lẫn ngại ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến trước mặt Trần Lôi. Ông lão búng tay, một vệ sĩ đem một chiếc hộp gỗ trang trọng bước tới...

Cạch

Chiếc hộp mở tung ra, một chiếc vòng tay đính kim cương xanh tuyệt đẹp, mang kiểu dáng cổ điển, từng đường cong tinh tế sắc sảo, từng chi tiết được chạm trổ tinh xảo bởi bàn tay tài hoa của người thợ kim hoàn, tất cả đều vô cùng tỉ mỉ. Chiếc vòng tay không đơn giản là chiếc vòng tay! Nó là sự pha trộn giữa vương miệng và chiếc vòng truyền thống, đậm chất phương Đông, qua đó toát lên khí chất cao quý của Hoàng gia phương Tây!

Dù tiếp xúc với biết bao nhiêu trang sức đắt tiền, nhưng Thiên Tâm cũng phải sững sờ vì chiếc vòng này quá đẹp, đẹp hơn cả sự tưởng tượng của cô!

Trần Lôi nhìn cô rồi mỉm cười hiền hậu:

- Đây là vật trấn gia chi bảo của Trần gia, chỉ dành riêng cho những nữ chủ nhân quyền lực của gia tộc, truyền từ đời này sang đời khác. Nhưng không phải ai cũng có được nó, Phong Vũ là cháu nội đích tôn và cũng là duy nhất của Trần gia, thì tất nhiên vợ của nó xứng đáng có được! Đây, để ông nội đeo cho con...

- Trần gia gia...

- Ầy, cái gì mà Trần gia gia? Nghe xa lạ quá! Phải gọi là ông nội!

- Ông, ông nội...nhưng con không thể nhận được...

Dường như hiểu được tâm trạng bất ngờ và khó xử của Thiên Tâm, ông lão ra hiệu cho vệ sĩ cất chiếc vòng vào trong hộp. Bất đắc dĩ nói:

- Là do ông nội quá nóng vội...cứ để vào ngày trọng đại hẵng tặng cũng không muộn! Như thế chắc sẽ ý nghĩa hơn...

Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên cảm giác áy náy, cô cúi người xuống luôn miệng xin lỗi mặc dù cô chẳng phạm phải lỗi gì. Chỉ biết hai từ xin lỗi ấy có tác dụng xoá tan cái không khí ngập ngừng này thôi.

Alexander vẫn chưa tin vào những gì mình nghe và những điều mình thấy. Anh cảm giác mọi thứ như sụp đổ, mọi hy vọng đều bị dập tắt. Sự chờ đợi trong bốn năm ròng phút chốc trở nên vô nghĩa. Và điều anh lo lắng nhất đã xảy ra: Thiên Tâm đã có vị hôn phu...mà người đó không phải anh!

- Ông ngoại, ông nội!



Phong Vũ thở dốc chống tay vào khung cửa, mồ hôi lăn dài trên trán, men theo mang tai trượt dần xuống cổ. Anh vừa lái xe từ công ty về đây, do đường lớn bị kẹt xe rất lâu nên anh quyết định chạy bộ về.

Trong phòng khách chỉ có Thiên Tâm là còn đứng đó, cô nhanh chân chạy đến đỡ anh vào trong:

- Phong Vũ, sao lại ra nông nỗi này?

Anh khoác vai cô, thì thào:

- Hộc...hộc, không phải là vì em sao?

Là anh ta sao... - Alexander giương đôi mắt đượm buồn nhìn người đàn ông trước mặt. Cùng hành động khá thân mật của Thiên Tâm dành cho anh ta. Anh ngồi lặng im nhìn hai người họ, cũng phải công nhận rằng họ rất xứng đôi, cộng thêm việc Trần gia và Tống gia quan hệ mật thiết, sớm đã xem nhau là người một nhà cả rồi. Anh tự nhìn lại mình, thầm mỉm cười chế giễu...Rõ ràng cơ hội dành cho anh là không có, nhưng anh không cam tâm, có thể hôm nay, ngày mai, hoặc lâu hơn nữa, anh có thể sẽ từ bỏ tình cảm dành cho Thiên Tâm. Nhưng nếu Phong Vũ không tốt với cô thì anh sẽ không tha cho anh ta. Nhất định là vậy! Nhưng một khi Thiên Tâm chưa kết hôn với Phong Vũ, có nghĩa là anh sẽ không bỏ cuộc, anh không tin tình cảm mình chôn giấu bao nhiêu năm nay lại không được đền đáp!

Trần Lôi ngó thấy Phong Vũ liền mừng thầm trong bụng: Xem ra nó có thể tự giải quyết được, không cần lão già này bận tâm nữa rồi.

Ông quay sang nói nhỏ với Giang Dân:

- Này, hôm trước tôi được người ta tặng một cần câu rất đẹp. Vừa hay hôm nay thời tiết tốt, muốn đi câu cá thư giãn không?

Nhắc đến câu cá, lại gặp trúng sở thích lớn nhất của mình, ông ngoại của Thiên Tâm gật đầu ngay: Được! Đi! Ha ha...

Hai vị trưởng bối vui vẻ đi ra ngoài, vệ sĩ cũng đi theo. Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại ba người: Alexander, Thiên Tâm, và Phong Vũ. Không gian liền rơi vào tĩnh lặng, Phong Vũ lặng lẽ ngồi đối diện với Alexander, còn Thiên Tâm ngồi cứng đờ ở ghế giữa. Vô cùng hoang mang: Sao cứ cảm thấy...sao sao ấy nhỉ?

- Chào anh, tôi là Alexander, bạn của Thiên Tâm. - Anh đưa tay về phía người đối diện, nói với giọng gượng gạo.

Phong Vũ cũng đưa tay ra bắt, mặt vẫn không có tí cảm xúc nào. Anh tăng lực tay khiến Alexander phải nhăn mặt. Với khoảng cách này, Thiên Tâm cũng biết là do anh cố ý, nhưng cô không biết mở lời ra sao, đành cau mày lườm anh, ý bảo anh buông tay ra.

Phong Vũ lúc này vô cùng phòng bị, anh thuận theo ý cô, thả tay ra, lại vờ như không có chuyện gì nghiêm trọng. Rồi nhếch môi cười thân thiện:

- Có lẽ anh cũng biết tên tôi rồi? Không cần nhắc lại chứ? Cũng không sao, thiệp cưới của tôi và Thiên Tâm chắc chắn có phần anh, đến lúc đó anh biết cũng không muộn!

Hắn ta quả thật không đơn giản! - Alexander âm thầm đánh giá con người ở trước mặt, sau đó nở một nụ cười yếu ớt:

- Anh thật biết cách đùa. Sao Thiên Tâm lại không nói cho tôi biết có một người bạn trai thú vị như anh vậy nhỉ? Trước giờ cô ấy rất hay kể cho tôi nghe về những người cô ấy yêu quý mà? Chẳng lẽ anh không đủ quan trọng với Thiên Tâm?

Phong Vũ thâm trầm nhìn cô gái đang ngồi khép nép ở một chỗ, cô lúc này lạnh cả sống lưng, lập tức lùi về xích lại gần Alexander để cầu được che chở. Cô không biết đều này càng khiến ngọn núi lửa trong lòng Phong Vũ càng thêm sôi sục. Nhưng anh vẫn giữ được bình tĩnh mà đáp lời:

- Ha, vậy sao? Thiên Tâm nhà tôi cũng hay tự hào khoe với tôi, rằng cô ấy có một người anh trai tài giỏi, vâng, anh trai đấy!

Anh nhấn mạnh bốn từ Thiên Tâm nhà tôi cùng hai từ Anh trai, như muốn khẳng định Thiên Tâm là của anh, cũng như việc một người anh trai như Alexander không có quyền can thiệp vào chuyện của họ. Alexander khó chịu ra mặt, nhưng cũng gắng gượng cười:

- Thiên Tâm và tôi hồi nhỏ rất thích chơi súng nước, nhất là khi chơi dưới trời mưa to, cái thời hai chúng tôi thường cởi truồng tắm mưa ấy! Nếu tôi nhớ không lầm thì gần đây có một câu lạc bộ bắn súng khá lớn, nếu anh có hứng thú thì có thể đi cùng chúng tôi.

Tương tự như ai đó, Alexander cũng cố tình nhấn mạnh vài từ. Nhưng lần này là bốn từ cởi truồng tắm mưa và hai từ chúng tôi được lặp lại! Anh nói xong liền mỉm cười đắc ý, ánh mắt khiêu khích nhìn Phong Vũ - cũng đang hẹp mắt lườm anh, cả người tỏa ra hắc khí lạnh lẽo.

Cả hai bốn mắt nhìn nhau, thể hiện rõ sự đối địch giữa hai con người một nóng một lạnh, chỉ có Thiên Tâm là ngây thơ không hiểu gì hết...

Hai người này nói cái gì vậy nhỉ? Tính đánh nhau à? Mới lần đầu gặp thôi mà! Đàn ông thật là khó hiểu quá! - Cô nghĩ.

Không biết là trùng hợp hay Phong Vũ và Alexander quá hiểu nhau, cả hai lườm nhau một hồi lâu rồi nói cùng một lúc khiến tâm hồn bé nhỏ của Thiên Tâm phải giật mình:

- Đi!

Cô thế là bị hai người này mang đi trong khi đầu óc còn chưa phản ứng kịp!

- Còn tiếp -

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bắt Em Về Nhà! Chạy Đâu Cho Thoát!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook