Chương 9
Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
14/03/2023
Khi tôi tỉnh lại vào ngày hôm sau, đã qua mười hai giờ trưa.
Tôi không thể không bội phục tầm nhìn xa trông rộng của mình.
Buổi tọa đàm về bảo vệ bản thân của Hội Chữ Thập lần trước có phát cho những người tới tham gia một số đồ dùng cần thiết, tôi không vứt chúng đi.
Giờ thì chúng nó có đất phát huy tác dụng rồi.
“Dậy rồi sao?”
Giọng nói khàn khàn của Chu Khinh Nghiên vang bên tai tôi, “Muốn uống nước không? Muốn ăn gì trưa nay?”
Trông cậu ấy bình tĩnh vô cùng.
Nhưng vào thời điểm như thế này đáng ra phải có chút biểu hiện gì đó chứ?
Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy: “Vậy giờ chúng ta được coi là gì của nhau?”
Chu Khinh Nghiên không nói gì, chỉ nhìn tôi, trong mắt cậu ấy dường như có những tia sáng lấp lánh.
Trái lại, tôi lại cảm thấy uất ức.
Đã đến nước này rồi mà tôi vẫn chưa thể nghe cậu ấy nói thích tôi.
Vì vậy tôi kéo chăn, phụng phịu nói: “Có phải là vì cậu muốn trả thù Trình Vi nên mới hẹn hò với tớ không?”
“…”
“Cậu thầm mến Trình Vi nhiều năm, nhưng rồi cô ta lại là học trò cưng nhất của bố cậu nên tình cảm của cậu dành cho cô ta có thêm chút hận thù. Yêu hận đan xen nên cậu buông lời cay nghiệt với cô ta, nhưng nhìn ánh mắt buồn bã của cô ta thì lại đau lòng. Vừa hay đứa bạn chơi từ nhỏ xui xẻo của cậu là tớ lại đang ở bên, cho nên cậu liền trút hết lửa giận lên tớ.”
Tôi càng nói càng có cảm giác như mình đang đau khổ vì tình, “Về sau tớ biết được sự thật nên đi về nơi đất khách quê người. Cậu đuổi theo, muốn vãn hồi tình cũ, nhưng lúc này tớ chẳng may phát hiện ra bệnh ung thư ――”
Chu Khinh Nghiên bỗng tới gần, chặn miệng tôi lại.
“Có cần phải nguyền rủa bản thân như vậy không?”
Đôi môi ấm áp ấy lại áp vào môi tôi, chầm chậm cọ xát.
Tôi vừa đáp lại nụ hôn ấy, vừa đỏ mặt, bĩu môi thì thầm: “Cậu thì biết gì, trong mấy tiểu thuyết đau khổ toàn viết như thế. Nếu ‘cẩu huyết’ hơn, chắc còn có chi tiết tớ mang thai con cậu đấy.”
Trí tưởng tượng ngày càng bay đi xa.
“Vào ngày diễn ra lễ cưới của cậu và Trình Vi, vì sinh non nên tớ phải nằm trên chiếc bàn phẫu thuật lạnh lẽo, rồi lặng lẽ rơi hai hàng nước mắt…”
“Thôi đủ rồi.”
Chu Khinh Nghiên đỡ gáy tôi, hơi lùi ra một chút, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tớ không thích Trình Vi.”
“Người tớ thích chính là cậu, Khương Vọng.”
“Cậu có muốn cân nhắc việc hẹn hò với tớ không?”
Tôi không thể không bội phục tầm nhìn xa trông rộng của mình.
Buổi tọa đàm về bảo vệ bản thân của Hội Chữ Thập lần trước có phát cho những người tới tham gia một số đồ dùng cần thiết, tôi không vứt chúng đi.
Giờ thì chúng nó có đất phát huy tác dụng rồi.
“Dậy rồi sao?”
Giọng nói khàn khàn của Chu Khinh Nghiên vang bên tai tôi, “Muốn uống nước không? Muốn ăn gì trưa nay?”
Trông cậu ấy bình tĩnh vô cùng.
Nhưng vào thời điểm như thế này đáng ra phải có chút biểu hiện gì đó chứ?
Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy: “Vậy giờ chúng ta được coi là gì của nhau?”
Chu Khinh Nghiên không nói gì, chỉ nhìn tôi, trong mắt cậu ấy dường như có những tia sáng lấp lánh.
Trái lại, tôi lại cảm thấy uất ức.
Đã đến nước này rồi mà tôi vẫn chưa thể nghe cậu ấy nói thích tôi.
Vì vậy tôi kéo chăn, phụng phịu nói: “Có phải là vì cậu muốn trả thù Trình Vi nên mới hẹn hò với tớ không?”
“…”
“Cậu thầm mến Trình Vi nhiều năm, nhưng rồi cô ta lại là học trò cưng nhất của bố cậu nên tình cảm của cậu dành cho cô ta có thêm chút hận thù. Yêu hận đan xen nên cậu buông lời cay nghiệt với cô ta, nhưng nhìn ánh mắt buồn bã của cô ta thì lại đau lòng. Vừa hay đứa bạn chơi từ nhỏ xui xẻo của cậu là tớ lại đang ở bên, cho nên cậu liền trút hết lửa giận lên tớ.”
Tôi càng nói càng có cảm giác như mình đang đau khổ vì tình, “Về sau tớ biết được sự thật nên đi về nơi đất khách quê người. Cậu đuổi theo, muốn vãn hồi tình cũ, nhưng lúc này tớ chẳng may phát hiện ra bệnh ung thư ――”
Chu Khinh Nghiên bỗng tới gần, chặn miệng tôi lại.
“Có cần phải nguyền rủa bản thân như vậy không?”
Đôi môi ấm áp ấy lại áp vào môi tôi, chầm chậm cọ xát.
Tôi vừa đáp lại nụ hôn ấy, vừa đỏ mặt, bĩu môi thì thầm: “Cậu thì biết gì, trong mấy tiểu thuyết đau khổ toàn viết như thế. Nếu ‘cẩu huyết’ hơn, chắc còn có chi tiết tớ mang thai con cậu đấy.”
Trí tưởng tượng ngày càng bay đi xa.
“Vào ngày diễn ra lễ cưới của cậu và Trình Vi, vì sinh non nên tớ phải nằm trên chiếc bàn phẫu thuật lạnh lẽo, rồi lặng lẽ rơi hai hàng nước mắt…”
“Thôi đủ rồi.”
Chu Khinh Nghiên đỡ gáy tôi, hơi lùi ra một chút, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tớ không thích Trình Vi.”
“Người tớ thích chính là cậu, Khương Vọng.”
“Cậu có muốn cân nhắc việc hẹn hò với tớ không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.