Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Chương 1327: Kim Đản Đản Và Tiểu Bạch (2)
Dạ Chi Đồng
02/09/2023
“Đúng rồi, trễ chút ngươi đi hỏi gia gia, nhìn xem trong mười gia tộc, có nam hài tử tuổi tương xứng với Tiểu Bạch không. Nếu có thì để nó tạm thời đến ở Phong gia.”
“Vì sao muốn ở Phong gia?" Kim Đản Đản nhíu mày.
Phong Hề cười nhẹ: “Đương nhiên phải ở Phong gia, như vậy mới có thể bảo vệ bên cạnh. Chẳng lẽ ngươi muốn để Tiểu Bạch đến ở nhà người khác ư?”
“Đương nhiên không được, Tiểu Bạch ngốc vậy, bị người tùy ý hù hai câu là đã bị lừa xoay quanh. Nếu ở trong nhà người khác, sẽ bị người phát hiện thân phận tiểu hồ ly rồi khi bị người nướng ăn cũng còn ngây ngốc.”
“Cho nên để nam hài về nhà ở. Sau này có thể sớm chiều ở chung, có lẽ, về sau còn có thể làm tân lang của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch của chúng ta có bao nhiêu đáng yêu vậy, nhất định phải để gia gia lo lắng tuyển chọn một chút.” Phong Hề nói nghiêm túc.
Nhưng lời này lại làm khuôn mặt Kim Đản Đản nhăn nhó lại.
“Sao phải làm tân lang cho Tiểu Bạch? Nó là tiểu hồ ly, sao có thể tìm nhân loại được?”
“Đồ ngốc, nương chúng ta không phải cũng là nhân loại ư? Việc này có gì chứ? Chỉ cần Tiểu Bạch thích là được, đến lúc đó, ta nhất định chuẩn bị một phần của hồi môn thật lớn cho Tiểu Bạch, ngươi có chịu không?” Phong Hề nhìn Kim Đản Đản, dò hỏi.
Kim Đản Đản mạnh mẽ nhíu mày, lắc đầu: “Không được! Nếu Tiểu Bạch gả chồng, ai chơi với đệ nữa?”
“Thật ra, tỷ tỷ, thực lực Tiểu Bạch cũng khá tốt, tuyệt nhiên không cần người khác bảo hộ. Tỷ vẫn luôn sắp xếp cho Tiểu Bạch, nó không vui đâu.”
“Phải không?” Phong Hề nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, ngươi nói xem, nếu ta sắp xếp một nam hài tử đẹp trai bảo hộ ngươi, ngươi có chịu không?”
Tiểu Bạch vẻ mặt rối rắm, lại như là vẻ mặt ngượng ngùng, hai tay đan tới đan lui, trộm nhìn ánh mắt sắt bén Kim Đản Đản trừng nó, lại không dám cự tuyệt Phong Hề.
Suy nghĩ nửa ngày, mới yếu ớt phun ra một chữ: “Được!”
Phong Hề họa ra nụ cười, nhìn vẻ mặt Kim Đản Đản đen lại: “Ngươi nhìn xem, Tiểu Bạch đâu có chỗ nào không vui, chính ngươi không vui thì cứ việc nói thẳng.”
“Ta nào có!” Tiếng Kim Đản Đản kéo cao, hơi thở phì phì, mặc cho ai cũng cảm giác ra được.
Người này rõ ràng thích người ta, lại còn chơi trò của học sinh tiểu học, nắm bím tóc của cô nương người ta để dẫn chú ý, thật là làm Phong Hề dở khóc dở cười.
Nhưng Phong Hề cũng không ép hắn, đứng lên: “Vậy ngươi chậm rãi tự ngẫm lại đi, ta mang Tiểu Bạch ra ngoài trước.”
Nói xong, Phong Hề xoay mặt đi, dùng khóe mắt nhìn lén Kim Đản Đản, mang theo Tiểu Bạch bị sắc mặt nó làm cho sợ tới mức hơi sốt ruột, chậm rãi rời đi.
Kim Đản Đản nhìn một lớn một nhỏ rời đi, trong bụng cảm giác có một đám lửa ứa ra, nếu không phải có vết sẹo không dám quên đau, nó khả năng đều có thể phun ra lửa giận.
Tiểu Bạch ác độc, vậy mà dám nói được!
Thật ngứa da, lát nữa nó phải dạy dỗ Tiểu Bạch một chút.
Nhưng khi tưởng tượng về sau bên cạnh Tiểu Bạch sẽ xuất hiện một nam hài khác, nam hài khác bắt nạt Tiểu Bạch giống nó, nó lại cảm thấy khó chịu, giận sôi máu.
“Ngạo……” Tiếng rống giận truyền ra từ trong yết hầu nó.
Xem ra, nó đã tức giận quá mức.
*********************
“Tiểu thư, thật ra ta…… Ta chỉ là……” Mới vừa đi ra cửa khẩu không lâu, Tiểu Bạch đã nhịn không được thưa dạ ngẩng đầu, nhìn Phong Hề, hơi muốn nói lại thôi.
“Vì sao muốn ở Phong gia?" Kim Đản Đản nhíu mày.
Phong Hề cười nhẹ: “Đương nhiên phải ở Phong gia, như vậy mới có thể bảo vệ bên cạnh. Chẳng lẽ ngươi muốn để Tiểu Bạch đến ở nhà người khác ư?”
“Đương nhiên không được, Tiểu Bạch ngốc vậy, bị người tùy ý hù hai câu là đã bị lừa xoay quanh. Nếu ở trong nhà người khác, sẽ bị người phát hiện thân phận tiểu hồ ly rồi khi bị người nướng ăn cũng còn ngây ngốc.”
“Cho nên để nam hài về nhà ở. Sau này có thể sớm chiều ở chung, có lẽ, về sau còn có thể làm tân lang của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch của chúng ta có bao nhiêu đáng yêu vậy, nhất định phải để gia gia lo lắng tuyển chọn một chút.” Phong Hề nói nghiêm túc.
Nhưng lời này lại làm khuôn mặt Kim Đản Đản nhăn nhó lại.
“Sao phải làm tân lang cho Tiểu Bạch? Nó là tiểu hồ ly, sao có thể tìm nhân loại được?”
“Đồ ngốc, nương chúng ta không phải cũng là nhân loại ư? Việc này có gì chứ? Chỉ cần Tiểu Bạch thích là được, đến lúc đó, ta nhất định chuẩn bị một phần của hồi môn thật lớn cho Tiểu Bạch, ngươi có chịu không?” Phong Hề nhìn Kim Đản Đản, dò hỏi.
Kim Đản Đản mạnh mẽ nhíu mày, lắc đầu: “Không được! Nếu Tiểu Bạch gả chồng, ai chơi với đệ nữa?”
“Thật ra, tỷ tỷ, thực lực Tiểu Bạch cũng khá tốt, tuyệt nhiên không cần người khác bảo hộ. Tỷ vẫn luôn sắp xếp cho Tiểu Bạch, nó không vui đâu.”
“Phải không?” Phong Hề nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, ngươi nói xem, nếu ta sắp xếp một nam hài tử đẹp trai bảo hộ ngươi, ngươi có chịu không?”
Tiểu Bạch vẻ mặt rối rắm, lại như là vẻ mặt ngượng ngùng, hai tay đan tới đan lui, trộm nhìn ánh mắt sắt bén Kim Đản Đản trừng nó, lại không dám cự tuyệt Phong Hề.
Suy nghĩ nửa ngày, mới yếu ớt phun ra một chữ: “Được!”
Phong Hề họa ra nụ cười, nhìn vẻ mặt Kim Đản Đản đen lại: “Ngươi nhìn xem, Tiểu Bạch đâu có chỗ nào không vui, chính ngươi không vui thì cứ việc nói thẳng.”
“Ta nào có!” Tiếng Kim Đản Đản kéo cao, hơi thở phì phì, mặc cho ai cũng cảm giác ra được.
Người này rõ ràng thích người ta, lại còn chơi trò của học sinh tiểu học, nắm bím tóc của cô nương người ta để dẫn chú ý, thật là làm Phong Hề dở khóc dở cười.
Nhưng Phong Hề cũng không ép hắn, đứng lên: “Vậy ngươi chậm rãi tự ngẫm lại đi, ta mang Tiểu Bạch ra ngoài trước.”
Nói xong, Phong Hề xoay mặt đi, dùng khóe mắt nhìn lén Kim Đản Đản, mang theo Tiểu Bạch bị sắc mặt nó làm cho sợ tới mức hơi sốt ruột, chậm rãi rời đi.
Kim Đản Đản nhìn một lớn một nhỏ rời đi, trong bụng cảm giác có một đám lửa ứa ra, nếu không phải có vết sẹo không dám quên đau, nó khả năng đều có thể phun ra lửa giận.
Tiểu Bạch ác độc, vậy mà dám nói được!
Thật ngứa da, lát nữa nó phải dạy dỗ Tiểu Bạch một chút.
Nhưng khi tưởng tượng về sau bên cạnh Tiểu Bạch sẽ xuất hiện một nam hài khác, nam hài khác bắt nạt Tiểu Bạch giống nó, nó lại cảm thấy khó chịu, giận sôi máu.
“Ngạo……” Tiếng rống giận truyền ra từ trong yết hầu nó.
Xem ra, nó đã tức giận quá mức.
*********************
“Tiểu thư, thật ra ta…… Ta chỉ là……” Mới vừa đi ra cửa khẩu không lâu, Tiểu Bạch đã nhịn không được thưa dạ ngẩng đầu, nhìn Phong Hề, hơi muốn nói lại thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.