Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Chương 48: Lấy Máu Của Ngươi Làm Thức Ăn?
Dạ Chi Đồng
25/07/2023
Chỉ thấy Kim Ca Diệp dùng áo choàng đen quấn lấy tay của mình, mà Tiểu Hắc Thảo kia đã bị hắn nắm trong tay.
Kim Ca Diệp nhìn Tiểu Hắc Thảo trong tay, cặp mắt màu lam nheo lại: "Ngươi dám hút máu của nàng, muốn chết!"
Tiểu Hắc Thảo đang hưởng thụ bữa cơm của mình, bị quấy rầy liền khó chịu!
Nghe vậy nó vẫy vẫy hai phiến lá đầy răng nhỏ của mình, giọng nói trẻ con hung dữ vang lên: "Nha nha, cái tên tiểu tử chết tiệt nhà ngươi, ngay cả chuyện của bản đại gia ngươi cũng muốn quản, có tin bản đại gia hút khô ngươi không hả!"
Giọng nói kia không hiểu sao có mấy phần tương tự Phong Hề.
Lúc này đáy mắt Kim Ca Diệp hiện lên ánh sáng quỷ dị, lực tay xiết chặt: "Vậy ngươi có tin ta cho ngươi rụng hết răng không."
Câu nói này hoàn toàn chọc Tiểu Hắc Thảo nổi bão: "Tiểu tử đáng chết, ta hút khô ngươi!"
Những chiếc răng nanh chưa kịp lộ ra ngoài đột nhiên mở ra, lá cây bay tán loạn, vô số cái miệng nhỏ với hàm răng sắc nhọn cắn chặt về phía bàn tay đang giữ lấy nó.
Răng rắc... Răng rắc...
Tiếng vang nhỏ xíu vang lên, nhưng nửa ngày cũng không thấy nó cắn được áo choàng đen kia.
Phong Hề tất nhiên nghe được đoạn đối thoại nhỏ này của bọn họ, cúi đầu nhìn thì thấy Tiểu Hắc Thảo nằm sấp trên áo choàng đen đen liều mạng cắn.
Nàng cũng có thể cảm nhận được cây cỏ nhỏ kia dường như đang rất tức giận.
"Được rồi! Đừng nghịch."
Phong Hề nhìn một người một cỏ như hai đứa trẻ đang nghịch với nhau, trực tiếp đưa tay lấy Tiểu Hắc Thảo đang cắn áo choàng đen trong tay Kim Ca Diệp.
Tiểu Hắc Thảo trong tay Phong Hề liền thu hàm răng sắc nhọn lại, trở thành một phiến lá mềm mại, giọng trẻ con vô cùng đáng thương nói: "Chủ nhân, hắn khi dễ luân gia, ngươi nhất định phải lấy lại công bằng cho luân gia!"
Phong Hề hơi quay đầu, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn Kim Ca Diệp.
Đây là cỏ khế ước của mình nên tất nhiên nàng sẽ bên phe nó, mặc kệ có lý hay không, nàng là một chủ nhân cực kỳ bao che khuyết điểm.
Kim Ca Diệp nhíu mày lại, ánh mắt hiện rõ sự bất mãn: "Tỷ tỷ, ngươi là người, mỗi ngày bị nó hút máu như thế, sớm muộn thân thể ngươi sẽ không chịu nổi."
"Huống hồ nó vừa sinh ra đã hút máu nhiều như vậy, sau này trưởng thành một chút máu này của ngươi không đủ để nó nhét kẽ răng, chi bằng hiện tại phá hủy nó, tránh trường hợp có một ngày nó không kiểm soát được mà cắn lại chủ."
Kim Ca Diệp nhìn Tiểu Hắc Thảo, bên trong đôi mắt lam hiện lên sự tàn khốc, duỗi tay ra muốn đoạt lấy Tiểu Hắc Thảo trong tay Phong Hề.
Nhưng Phong Hề lại nhanh tay lùi về sau một bước tránh hắn.
Ánh mắt nàng hiện lên sự lạnh lùng!
"Ta không quan tâm về sau nó như thế nào, nhưng ngươi tốt nhất nên hiểu điều này, nó là cỏ khế ước hệ hắc ám của ta, sau này chính là đồng đội của ta, cho nên bất kể ai cũng không thể tổn thương nó dù chỉ một chút, ngay cả ngươi cũng không được."
Nói xong liền muốn đẩy cái tay đang ôm lấy eo nàng ra.
Nhưng dù nàng dùng sức như thế nào cũng không thể đẩy ra, ngược lại còn cảm thấy cánh tay ôm eo nàng chặt thêm.
"Buông tay!" Phong Hề có chút buồn bực, quay đầu trừng mắt nhìn tên nhóc đáng chết kia.
Trên mặt Kim Ca Diệp đã không còn vẻ đáng yêu như ban đầu, nét mặt hắn thâm trầm, bên trong đôi mắt màu lam xuất hiện ánh sáng thâm thúy u ám.
Dưới ánh mắt Phong Hề, hắn nheo mắt lại nhìn cây cỏ nhỏ kia của nàng, sau đó mới quay đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của nàng.
"Ngươi có biết vì sao cỏ khế ước của ngươi dù đã cùng ngươi khế ước nhưng vẫn lấy máu của ngươi làm thức ăn không?"
Kim Ca Diệp nhìn Tiểu Hắc Thảo trong tay, cặp mắt màu lam nheo lại: "Ngươi dám hút máu của nàng, muốn chết!"
Tiểu Hắc Thảo đang hưởng thụ bữa cơm của mình, bị quấy rầy liền khó chịu!
Nghe vậy nó vẫy vẫy hai phiến lá đầy răng nhỏ của mình, giọng nói trẻ con hung dữ vang lên: "Nha nha, cái tên tiểu tử chết tiệt nhà ngươi, ngay cả chuyện của bản đại gia ngươi cũng muốn quản, có tin bản đại gia hút khô ngươi không hả!"
Giọng nói kia không hiểu sao có mấy phần tương tự Phong Hề.
Lúc này đáy mắt Kim Ca Diệp hiện lên ánh sáng quỷ dị, lực tay xiết chặt: "Vậy ngươi có tin ta cho ngươi rụng hết răng không."
Câu nói này hoàn toàn chọc Tiểu Hắc Thảo nổi bão: "Tiểu tử đáng chết, ta hút khô ngươi!"
Những chiếc răng nanh chưa kịp lộ ra ngoài đột nhiên mở ra, lá cây bay tán loạn, vô số cái miệng nhỏ với hàm răng sắc nhọn cắn chặt về phía bàn tay đang giữ lấy nó.
Răng rắc... Răng rắc...
Tiếng vang nhỏ xíu vang lên, nhưng nửa ngày cũng không thấy nó cắn được áo choàng đen kia.
Phong Hề tất nhiên nghe được đoạn đối thoại nhỏ này của bọn họ, cúi đầu nhìn thì thấy Tiểu Hắc Thảo nằm sấp trên áo choàng đen đen liều mạng cắn.
Nàng cũng có thể cảm nhận được cây cỏ nhỏ kia dường như đang rất tức giận.
"Được rồi! Đừng nghịch."
Phong Hề nhìn một người một cỏ như hai đứa trẻ đang nghịch với nhau, trực tiếp đưa tay lấy Tiểu Hắc Thảo đang cắn áo choàng đen trong tay Kim Ca Diệp.
Tiểu Hắc Thảo trong tay Phong Hề liền thu hàm răng sắc nhọn lại, trở thành một phiến lá mềm mại, giọng trẻ con vô cùng đáng thương nói: "Chủ nhân, hắn khi dễ luân gia, ngươi nhất định phải lấy lại công bằng cho luân gia!"
Phong Hề hơi quay đầu, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn Kim Ca Diệp.
Đây là cỏ khế ước của mình nên tất nhiên nàng sẽ bên phe nó, mặc kệ có lý hay không, nàng là một chủ nhân cực kỳ bao che khuyết điểm.
Kim Ca Diệp nhíu mày lại, ánh mắt hiện rõ sự bất mãn: "Tỷ tỷ, ngươi là người, mỗi ngày bị nó hút máu như thế, sớm muộn thân thể ngươi sẽ không chịu nổi."
"Huống hồ nó vừa sinh ra đã hút máu nhiều như vậy, sau này trưởng thành một chút máu này của ngươi không đủ để nó nhét kẽ răng, chi bằng hiện tại phá hủy nó, tránh trường hợp có một ngày nó không kiểm soát được mà cắn lại chủ."
Kim Ca Diệp nhìn Tiểu Hắc Thảo, bên trong đôi mắt lam hiện lên sự tàn khốc, duỗi tay ra muốn đoạt lấy Tiểu Hắc Thảo trong tay Phong Hề.
Nhưng Phong Hề lại nhanh tay lùi về sau một bước tránh hắn.
Ánh mắt nàng hiện lên sự lạnh lùng!
"Ta không quan tâm về sau nó như thế nào, nhưng ngươi tốt nhất nên hiểu điều này, nó là cỏ khế ước hệ hắc ám của ta, sau này chính là đồng đội của ta, cho nên bất kể ai cũng không thể tổn thương nó dù chỉ một chút, ngay cả ngươi cũng không được."
Nói xong liền muốn đẩy cái tay đang ôm lấy eo nàng ra.
Nhưng dù nàng dùng sức như thế nào cũng không thể đẩy ra, ngược lại còn cảm thấy cánh tay ôm eo nàng chặt thêm.
"Buông tay!" Phong Hề có chút buồn bực, quay đầu trừng mắt nhìn tên nhóc đáng chết kia.
Trên mặt Kim Ca Diệp đã không còn vẻ đáng yêu như ban đầu, nét mặt hắn thâm trầm, bên trong đôi mắt màu lam xuất hiện ánh sáng thâm thúy u ám.
Dưới ánh mắt Phong Hề, hắn nheo mắt lại nhìn cây cỏ nhỏ kia của nàng, sau đó mới quay đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của nàng.
"Ngươi có biết vì sao cỏ khế ước của ngươi dù đã cùng ngươi khế ước nhưng vẫn lấy máu của ngươi làm thức ăn không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.