Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Chương 1312: Thành Thiên Sơn (2)
Dạ Chi Đồng
02/09/2023
“Đùng!” Một tiếng vang lớn, sư tử bằng đá bị va chạm dập nát.
Người bốn phía liên tục né tránh, nhưng những người đứng gần vẫn bị những vụn đá bắn phải.
Nhưng, tại nháy mắt này!
“Là Phong Hề tiểu thư……”
Không biết là ai hô lên một tiếng, tức khắc những người tụ tập bên ngoài đều nhiệt huyết dâng trào……
Mà nam tử mặc hắc y bị khí tức mạnh mẽ đánh, che lại ngực, ‘ phốc ’ phun một búng máu ra, sắc mặt lạnh lùng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Khí tức thật mạnh.
Thứ vừa mới đánh úp về phía hắn không phải là vũ lực, cũng không phải là sức mạnh chi phối nguyên tố mà chỉ là khí tức đơn thuần mà thôi.
Nhưng khí tức này có thể ném người có thực lực cửu giai đỉnh phong như hắn như ném rác vậy. Nếu thực sự ra tay, hắn ta còn có mạng không?
Suy nghĩ này mới vừa chợt lóe qua, hắn ta ngước mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía Phong Hề đang đi chậm rãi từ cửa ra.
Hắn ta tựa hồ không nghĩ tới, người hắn ta nhìn đến lại là một nữ tử mười bốn, mười lăm tuổi xinh đẹp.
Người vừa ra tay là nàng ư?
Nếu lúc đầu là kinh ngạc, vậy tại giờ phút này là sợ hãi.
Tuy nói theo đồn đãi, Phong gia tiểu thư tuổi rất nhỏ, nhưng thành Thiên Sơn nhất trí cho rằng người trẻ tuổi này ít nhất cũng phải tầm hai ba mươi tuổi.
Bằng không sao có thể có được năng lực hủy diệt hoàng tộc chứ?
Nhưng hiện tại nhìn thấy thế mà là một tiểu nữ tử chỉ mười mấy tuổi?
Mười mấy tuổi……
Phong Hề hiện thân làm quần chúng đương trường sôi trào, nếu không phải lính đánh thuê và hai đại hán Ban Hổ, Cương Hùng đứng ở cửa, còn đã nhìn thấy Phong Hề ra tay khủng bố, chỉ sợ những người đó đã sớm xông lên.
Giống người hiện đại đuổi theo minh tinh, không ít người nhìn thấy Phong Hề đã cảm thấy cảm động, cả đời sống không uổng.
Giờ phút này, nữ tử mặc bạch y cũng sợ hãi trong lòng.
Khí tức thật mạnh, ngay cả nàng ta là tiến hóa sư mà cũng không có biện pháp cảm ứng ra thực lực của Phong Hề.
Nói vậy, thực lực của Phong Hề đã cách nàng ta quá xa!
Sao có thể chứ?
Nữ tử trước mắt nhiều lắm cũng chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi.
Chẳng lẽ, nàng có được năng lực biến ảo ư?
Khi nữ tử mặc bạch y yên lặng đánh giá, Phong Hề đã lập tức đi ra, ánh mắt lạnh băng lia về nữ tử mặc bạch y trước mặt và nam tử lạnh lùng đang bò lên từ trên mặt đất.
Một người tiến hóa sư, một người cửu giai đỉnh phong.
Tuổi tầm 24-25, xem ra thành Thiên Sơn thật sự có chút thực lực.
“Các ngươi là người thành Thiên Sơn à?” Phong Hề lạnh lùng mở miệng hỏi một câu.
Bạch Y Nhiên nhíu mày, nàng ta cảm giác được sự bài xích của Phong Hề: “Từ nửa năm trước chúng ta đã cố ý ở kinh đô chờ Phong Hề tiểu thư. Hôm nay nếu có mạo phạm chỗ, xin Phong Hề tiểu thư tha lỗi.”
Nàng cố ý giải thích, đơn giản là muốn cố ý kéo gần quan hệ một ít.
Chỉ là, đối với Phong Hề, không quản có phải ngươi đã chờ nửa năm hay không, ngươi dám làm người của ta bị thương, còn muốn ta cho ngươi sắc mặt tốt thì đúng là người si nói mộng.
“Biết mạo phạm là tốt, nếu không có việc gì, có thể cút đi.” Phong Hề nói lạnh nhạt.
Lãnh Tâm, cũng chính là tên nam tử lạnh lùng mặc hắc y nghe vậy, sắc mặt tức khắc hơi khó coi: “Ngươi đừng quá kiêu ngạo, đắc tội thành Thiên Sơn chúng ta, hậu quả không phải nha đầu ngươi có thể nhận được.”
“Lãnh Tâm, ngươi câm miệng cho ta.” Bạch Y Nhiên nhăn mày lại, Lãnh Tâm từ trước đến nay đều trầm ổn bình tĩnh, nhưng hôm nay lại không có lễ phép.
Đáng tiếc, lời này vừa ra, không chỉ Phong Hề mặt trầm xuống.
Ban Hổ, Cương Hùng thì không cần phải nói, một sự tức giận từ đáy lòng vọt lên, mắt Tiểu Hồ chợt lóe, một đoàn lính đánh thuê phía sau nháy mắt bạo nộ.
Người bốn phía liên tục né tránh, nhưng những người đứng gần vẫn bị những vụn đá bắn phải.
Nhưng, tại nháy mắt này!
“Là Phong Hề tiểu thư……”
Không biết là ai hô lên một tiếng, tức khắc những người tụ tập bên ngoài đều nhiệt huyết dâng trào……
Mà nam tử mặc hắc y bị khí tức mạnh mẽ đánh, che lại ngực, ‘ phốc ’ phun một búng máu ra, sắc mặt lạnh lùng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Khí tức thật mạnh.
Thứ vừa mới đánh úp về phía hắn không phải là vũ lực, cũng không phải là sức mạnh chi phối nguyên tố mà chỉ là khí tức đơn thuần mà thôi.
Nhưng khí tức này có thể ném người có thực lực cửu giai đỉnh phong như hắn như ném rác vậy. Nếu thực sự ra tay, hắn ta còn có mạng không?
Suy nghĩ này mới vừa chợt lóe qua, hắn ta ngước mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía Phong Hề đang đi chậm rãi từ cửa ra.
Hắn ta tựa hồ không nghĩ tới, người hắn ta nhìn đến lại là một nữ tử mười bốn, mười lăm tuổi xinh đẹp.
Người vừa ra tay là nàng ư?
Nếu lúc đầu là kinh ngạc, vậy tại giờ phút này là sợ hãi.
Tuy nói theo đồn đãi, Phong gia tiểu thư tuổi rất nhỏ, nhưng thành Thiên Sơn nhất trí cho rằng người trẻ tuổi này ít nhất cũng phải tầm hai ba mươi tuổi.
Bằng không sao có thể có được năng lực hủy diệt hoàng tộc chứ?
Nhưng hiện tại nhìn thấy thế mà là một tiểu nữ tử chỉ mười mấy tuổi?
Mười mấy tuổi……
Phong Hề hiện thân làm quần chúng đương trường sôi trào, nếu không phải lính đánh thuê và hai đại hán Ban Hổ, Cương Hùng đứng ở cửa, còn đã nhìn thấy Phong Hề ra tay khủng bố, chỉ sợ những người đó đã sớm xông lên.
Giống người hiện đại đuổi theo minh tinh, không ít người nhìn thấy Phong Hề đã cảm thấy cảm động, cả đời sống không uổng.
Giờ phút này, nữ tử mặc bạch y cũng sợ hãi trong lòng.
Khí tức thật mạnh, ngay cả nàng ta là tiến hóa sư mà cũng không có biện pháp cảm ứng ra thực lực của Phong Hề.
Nói vậy, thực lực của Phong Hề đã cách nàng ta quá xa!
Sao có thể chứ?
Nữ tử trước mắt nhiều lắm cũng chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi.
Chẳng lẽ, nàng có được năng lực biến ảo ư?
Khi nữ tử mặc bạch y yên lặng đánh giá, Phong Hề đã lập tức đi ra, ánh mắt lạnh băng lia về nữ tử mặc bạch y trước mặt và nam tử lạnh lùng đang bò lên từ trên mặt đất.
Một người tiến hóa sư, một người cửu giai đỉnh phong.
Tuổi tầm 24-25, xem ra thành Thiên Sơn thật sự có chút thực lực.
“Các ngươi là người thành Thiên Sơn à?” Phong Hề lạnh lùng mở miệng hỏi một câu.
Bạch Y Nhiên nhíu mày, nàng ta cảm giác được sự bài xích của Phong Hề: “Từ nửa năm trước chúng ta đã cố ý ở kinh đô chờ Phong Hề tiểu thư. Hôm nay nếu có mạo phạm chỗ, xin Phong Hề tiểu thư tha lỗi.”
Nàng cố ý giải thích, đơn giản là muốn cố ý kéo gần quan hệ một ít.
Chỉ là, đối với Phong Hề, không quản có phải ngươi đã chờ nửa năm hay không, ngươi dám làm người của ta bị thương, còn muốn ta cho ngươi sắc mặt tốt thì đúng là người si nói mộng.
“Biết mạo phạm là tốt, nếu không có việc gì, có thể cút đi.” Phong Hề nói lạnh nhạt.
Lãnh Tâm, cũng chính là tên nam tử lạnh lùng mặc hắc y nghe vậy, sắc mặt tức khắc hơi khó coi: “Ngươi đừng quá kiêu ngạo, đắc tội thành Thiên Sơn chúng ta, hậu quả không phải nha đầu ngươi có thể nhận được.”
“Lãnh Tâm, ngươi câm miệng cho ta.” Bạch Y Nhiên nhăn mày lại, Lãnh Tâm từ trước đến nay đều trầm ổn bình tĩnh, nhưng hôm nay lại không có lễ phép.
Đáng tiếc, lời này vừa ra, không chỉ Phong Hề mặt trầm xuống.
Ban Hổ, Cương Hùng thì không cần phải nói, một sự tức giận từ đáy lòng vọt lên, mắt Tiểu Hồ chợt lóe, một đoàn lính đánh thuê phía sau nháy mắt bạo nộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.