Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Chương 1325: Vừa Bực Mình Vừa Buồn Cười
Dạ Chi Đồng
02/09/2023
“Sao vậy?”
“Ta đã đến từng tuổi này, thật ra dùng trên người ta cũng hơi lãng phí. Ngươi lưu lại đi, ra bên ngoài, tự tăng thực lực bản thân mới đúng. Nhưng thứ này ngươi cũng không thể để cho người khác biết, bằng không nhất định sẽ đưa tới người khác nhìn trộm.”
Nghe nói, Phong Hề nhịn không được cười hiểu ý.
Nàng duỗi tay, một ngọn lựa nhảy lên, mà lúc nhảy lên, ngọn lửa tức khắc biến ảo thành một con mãng xà, giống như vật thật, hai mắt âm trầm trầm, phun 'tê tê'.
Đây là năng lực nguyên tố huyễn hóa.
Chỉ có đột phá cấp bậc thánh giới mới có thể làm được.
Phong Hằng âm thầm kinh ngạc cảm thán, nhìn Phong Hề, trong mắt hiện lên một sự kinh ngạc: “Hề nhi, ngươi đã là thánh giới ư?”
Lúc trước cũng hơi suy đoán, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Phong Hề thu lại ngọn lửa trong tay, cười nhạt: “Vâng, thánh giới đỉnh phong, là do trước khi phụ thân biến mất để lại năng lực cho ta. Sau khi ta hấp thu đã tiến hóa.”
Nghe vậy, thân thể Phong Hằng ngẩn ra.
Rõ ràng, là bởi vì phụ thân trong lời Phong Hề.
Phong Vũ mất, đến nay hắn cũng không biết nguyên nhân là gì, nhưng hắn lại biết rõ, nữ nhi hắn sinh hạ Phong Hề liền chết.
Đối với nam nhân chưa bao giờ gặp qua kia, có lẽ nên nói là ma thú, hắn cũng hơi tức giận trong lòng.
Phong Hề nhìn Phong Hằng, ít nhiều có thể từ biểu tình của hắn nhìn ra chút ít.
Tức khắc, nàng cũng nói tình huống đại khái với hắn một lần, bao gồm việc Phong Vũ ở u đều giới trọng sinh việc.
“Vũ nhi, nàng thật sự sống lại ư?” Phong Hằng kích động, từ trên ghế đứng lên.
Phong Hề gật đầu: “Nương để ta nói với người, để người tự chăm sóc bản thân thật tốt, một ngày nào đó nàng sẽ trở về.”
Kỳ thật, trọng sinh Phong Vũ là u đều giới u linh, cho dù có được ký ức, nhưng chung quy vẫn là cỏ cây biến ảo u linh thể, không thể rời đi u đều giới lâu.
Nàng sẽ để Phong Hề tiện thể nhắn, có lẽ là muốn cho lão nhân một thứ để ký thác an ủi.
Nhưng Phong Hề lại suy nghĩ, rốt cuộc một ngày nào đó nàng nhất định sẽ để người một nhà đoàn tụ, người một nhà thật sự bao gồm phụ thân nàng bên trong.
“Được, được, còn sống là được, còn sống là được……” Phong Hằng kích động, nháy mắt hai mắt hơi phiếm hồng, giọng nói cũng hơi run rẩy.
Hôm nay, sau khi cùng Phong Hề nói xong, Phong Hằng ở lại trong phòng một mình.
Sau khi rời sân của Phong Hằng, Phong Hề cũng khiến Kim Ca Diệp đi bảo tháp nhìn Hắc Viêm, không để cho hắn làm ra việc gì.
Mà nàng thì đi sân của Kim Đản Đản.
“A…… Đau chết mất, ngươi nhẹ chút đi.” Mới vừa đi vào sân đã nghe được tiếng hô đau như giết heo.
Giọng nói thưa dạ của Tiểu Bạch truyền đến: “Ngươi đừng nhúc nhích.”
“Ngươi còn dám nói ư? Mông tiểu gia khó coi vậy sao? Sao lại quay cả đầu đi chứ? Ngươi tán loạn như vậy, sao ta có thể không đau?” Kim Đản Đản còn thanh đại khí đại.
Vừa nghe, vẫn là loại cảm giác ác bá này.
Nhưng mà, khi thấy rõ tình huống trong phòng, lại là một trận buồn cười.
“Ngươi…… Xú Tiểu Bạch, ngón tay ngươi để chỗ nào vậy?” Cảm giác được tay nhỏ trên mông, Kim Đản Đản vừa tức vừa đỏ mặt.
Tiểu Bạch bị dọa, vội thu tay: “Ta, ta…… Ai bảo ngươi lộn xộn.”
“Ngươi còn biết tranh luận phải không?”
“…… Tiểu thư!”
Mông Kim Đản Đản sạch sẽ, nằm bò trên giường, giận trừng mắt Tiểu Bạch đang bôi thuốc cho hắn.
“Ta đã đến từng tuổi này, thật ra dùng trên người ta cũng hơi lãng phí. Ngươi lưu lại đi, ra bên ngoài, tự tăng thực lực bản thân mới đúng. Nhưng thứ này ngươi cũng không thể để cho người khác biết, bằng không nhất định sẽ đưa tới người khác nhìn trộm.”
Nghe nói, Phong Hề nhịn không được cười hiểu ý.
Nàng duỗi tay, một ngọn lựa nhảy lên, mà lúc nhảy lên, ngọn lửa tức khắc biến ảo thành một con mãng xà, giống như vật thật, hai mắt âm trầm trầm, phun 'tê tê'.
Đây là năng lực nguyên tố huyễn hóa.
Chỉ có đột phá cấp bậc thánh giới mới có thể làm được.
Phong Hằng âm thầm kinh ngạc cảm thán, nhìn Phong Hề, trong mắt hiện lên một sự kinh ngạc: “Hề nhi, ngươi đã là thánh giới ư?”
Lúc trước cũng hơi suy đoán, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Phong Hề thu lại ngọn lửa trong tay, cười nhạt: “Vâng, thánh giới đỉnh phong, là do trước khi phụ thân biến mất để lại năng lực cho ta. Sau khi ta hấp thu đã tiến hóa.”
Nghe vậy, thân thể Phong Hằng ngẩn ra.
Rõ ràng, là bởi vì phụ thân trong lời Phong Hề.
Phong Vũ mất, đến nay hắn cũng không biết nguyên nhân là gì, nhưng hắn lại biết rõ, nữ nhi hắn sinh hạ Phong Hề liền chết.
Đối với nam nhân chưa bao giờ gặp qua kia, có lẽ nên nói là ma thú, hắn cũng hơi tức giận trong lòng.
Phong Hề nhìn Phong Hằng, ít nhiều có thể từ biểu tình của hắn nhìn ra chút ít.
Tức khắc, nàng cũng nói tình huống đại khái với hắn một lần, bao gồm việc Phong Vũ ở u đều giới trọng sinh việc.
“Vũ nhi, nàng thật sự sống lại ư?” Phong Hằng kích động, từ trên ghế đứng lên.
Phong Hề gật đầu: “Nương để ta nói với người, để người tự chăm sóc bản thân thật tốt, một ngày nào đó nàng sẽ trở về.”
Kỳ thật, trọng sinh Phong Vũ là u đều giới u linh, cho dù có được ký ức, nhưng chung quy vẫn là cỏ cây biến ảo u linh thể, không thể rời đi u đều giới lâu.
Nàng sẽ để Phong Hề tiện thể nhắn, có lẽ là muốn cho lão nhân một thứ để ký thác an ủi.
Nhưng Phong Hề lại suy nghĩ, rốt cuộc một ngày nào đó nàng nhất định sẽ để người một nhà đoàn tụ, người một nhà thật sự bao gồm phụ thân nàng bên trong.
“Được, được, còn sống là được, còn sống là được……” Phong Hằng kích động, nháy mắt hai mắt hơi phiếm hồng, giọng nói cũng hơi run rẩy.
Hôm nay, sau khi cùng Phong Hề nói xong, Phong Hằng ở lại trong phòng một mình.
Sau khi rời sân của Phong Hằng, Phong Hề cũng khiến Kim Ca Diệp đi bảo tháp nhìn Hắc Viêm, không để cho hắn làm ra việc gì.
Mà nàng thì đi sân của Kim Đản Đản.
“A…… Đau chết mất, ngươi nhẹ chút đi.” Mới vừa đi vào sân đã nghe được tiếng hô đau như giết heo.
Giọng nói thưa dạ của Tiểu Bạch truyền đến: “Ngươi đừng nhúc nhích.”
“Ngươi còn dám nói ư? Mông tiểu gia khó coi vậy sao? Sao lại quay cả đầu đi chứ? Ngươi tán loạn như vậy, sao ta có thể không đau?” Kim Đản Đản còn thanh đại khí đại.
Vừa nghe, vẫn là loại cảm giác ác bá này.
Nhưng mà, khi thấy rõ tình huống trong phòng, lại là một trận buồn cười.
“Ngươi…… Xú Tiểu Bạch, ngón tay ngươi để chỗ nào vậy?” Cảm giác được tay nhỏ trên mông, Kim Đản Đản vừa tức vừa đỏ mặt.
Tiểu Bạch bị dọa, vội thu tay: “Ta, ta…… Ai bảo ngươi lộn xộn.”
“Ngươi còn biết tranh luận phải không?”
“…… Tiểu thư!”
Mông Kim Đản Đản sạch sẽ, nằm bò trên giường, giận trừng mắt Tiểu Bạch đang bôi thuốc cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.