Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Chương 26: Xuyên Qua Dị Thế, Khế Ước Ngoài Ý Muốn (1)
Dạ Chi Đồng
24/07/2023
Lúc này ở một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy trong hoàng cung Thời Hoán quốc.
Trên con đường nhỏ lát đá cuội đến ao sen, gió thổi nhẹ, một thiếu niên tuấn mỹ lâm phong mười lăm mười sáu tuổi đang đứng.
Lông mi dài cong vút, ngũ quan tuấn mỹ, da trắng như tuyết, tóc dài phiêu dật, rõ ràng là nam nhi lại có khí chất thoát tục!
Vị này chính là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ ở Thời Hoán quốc, Tam hoàng tử Thời Tấn Dương, mười sáu tuổi đã là nhất giai đỉnh phong triệu hoán sư song hệ, đặc biệt thiên phú, vương gia hoàng thượng coi trọng nhất.
Đồng thời hắn được ca tụng là mỹ nam tử đứng đầu Đông Đại Lục.
Hơn nữa hắn còn là hình mẫu lý tưởng của tất cả những nữ tử chưa thành hôn của Đông Đại Lục.
Thế nhưng điều duy nhất khiến hắn trở thành trò hề của thiên hạ chính là Tam hoàng tử tài năng hơn người như vậy lại có hôn ước với phế vật đứng đầu Đông Đại Lục, chuyện này ở bên ngoài không chỉ buồn cười mà còn là một loại sỉ nhục.
Đặc biệt hai quốc gia khác đã mượn lần thi học viện giữa ba nước để chế giễu hắn một phen.
Thời Tấn Dương vốn có năng lực thiên phú, hơn nữa lại là hoàng tử cao cao tại thượng, tất nhiên sẽ kiêu căng tự mãn.
Cho nên đối mặt với sự nghị luận và âm thầm trào phúng từ nhiều phía, hắn đã sớm chán ghét Phong Hề mới gặp mặt một lần.
Nhưng hắn đã nhiều lần nói với phụ hoàng về chuyện từ hôn nhưng đều bị từ chối, chắc chắn là vì Tiên hoàng ban hôn, nếu không có lý do đầy đủ, dù cho có là hoàng thượng cũng không thể làm trái ý chỉ của Tiên hoàng, vô duyên vô cớ từ hôn.
Huống hồ Phong gia là đại gia tộc triệu hoán sư đứng đầu Thời Hoán quốc, về tình về lý cũng phải cho Phong gia mặt mũi.
Lần này Phong Khuynh Tâm, người miễn cưỡng xứng đôi với hắn trong Phong gia nói có biện pháp giúp hắn ta giải quyết chuyện này, tất nhiên hắn rất tình nguyện mà đến.
Mười ngày sau chính là khảo thí bảo tháp hàng năm của Phong gia, thiếu niên từ bảy đến mười lăm tuổi trở xuống trong Phong gia đều phải tiến hành khảo thí.
Hắn đã xin phép phụ hoàng, nhân cơ hội này cho phế vật kia cũng tham gia, mặc kệ kết quả như thế nào, hôn sự này hắn nhất định phải hủy bỏ bằng được.
"Tam hoàng tử, Phong tiểu thư đã đến! Ngài muốn mời nàng ta đến đây, hay là?" Một nam tử khoảng ba mươi mấy tuổi, bước chân vững vàng đến thông báo.
Tiêu Hổ, tứ giai võ sĩ, hộ vệ bên người Thời Tấn Dương.
Thời Tấn Dương không quay đầu lại, chỉ đưa tay ra hiệu một chút, Tiêu Hổ liền hiểu ý rời đi.
Rất nhanh tiếng bước chân nhỏ nhẹ chậm rãi truyền đến, sau đó một giọng nói mềm mại vang lên.
"Khuynh Tâm gặp qua Tam vương gia!"
Phong Khuynh Tâm mặc dù mới mười bốn tuổi nhưng dáng người lồi lõm có đủ, cách ăn mặc hôm nay rất có hương vị của nữ nhân, nàng ta hơi cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng nhìn bóng lưng ngọc thụ lâm phong kia.
Thái độ cao ngạo trong quá khứ khi đứng trước mặt thiếu niên nay đã sớm hóa thành nhu tình như nước.
Lúc này Thời Tấn Dương mới xoay người, nhìn thiếu nữ mềm mại mỹ lệ kia, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút xao động, cũng không bộc lộ quá nhiều cảm xúc.
Cũng đúng, dạng mỹ nhân nào mà trong cung không có cơ chứ!
"Tìm được người chưa?"
Phong Khuynh Tâm đương nhiên rõ người trong miệng hắn là ai.
Chuyên đêm đó, hôm sau nàng ta liền đi gặp gia chủ, cũng không giấu diếm chuyện Phong Hề nói chuyện được, về phần tại sao bọn họ lại chạy đến rừng ma thú, phụ thân nàng ta muốn nàng ta tìm đại một cái cớ nào đó cho qua chuyện.
Độ đáng tin không cao, nhưng cũng không có chứng cứ nên không ai làm gì được nàng ta.
Nhưng sau đêm hôm đó Phong Hề mất tích.
Phong gia đã cho người đến rừng ma thú tìm kiếm, đã mười ngày trôi qua nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì.
Trên con đường nhỏ lát đá cuội đến ao sen, gió thổi nhẹ, một thiếu niên tuấn mỹ lâm phong mười lăm mười sáu tuổi đang đứng.
Lông mi dài cong vút, ngũ quan tuấn mỹ, da trắng như tuyết, tóc dài phiêu dật, rõ ràng là nam nhi lại có khí chất thoát tục!
Vị này chính là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ ở Thời Hoán quốc, Tam hoàng tử Thời Tấn Dương, mười sáu tuổi đã là nhất giai đỉnh phong triệu hoán sư song hệ, đặc biệt thiên phú, vương gia hoàng thượng coi trọng nhất.
Đồng thời hắn được ca tụng là mỹ nam tử đứng đầu Đông Đại Lục.
Hơn nữa hắn còn là hình mẫu lý tưởng của tất cả những nữ tử chưa thành hôn của Đông Đại Lục.
Thế nhưng điều duy nhất khiến hắn trở thành trò hề của thiên hạ chính là Tam hoàng tử tài năng hơn người như vậy lại có hôn ước với phế vật đứng đầu Đông Đại Lục, chuyện này ở bên ngoài không chỉ buồn cười mà còn là một loại sỉ nhục.
Đặc biệt hai quốc gia khác đã mượn lần thi học viện giữa ba nước để chế giễu hắn một phen.
Thời Tấn Dương vốn có năng lực thiên phú, hơn nữa lại là hoàng tử cao cao tại thượng, tất nhiên sẽ kiêu căng tự mãn.
Cho nên đối mặt với sự nghị luận và âm thầm trào phúng từ nhiều phía, hắn đã sớm chán ghét Phong Hề mới gặp mặt một lần.
Nhưng hắn đã nhiều lần nói với phụ hoàng về chuyện từ hôn nhưng đều bị từ chối, chắc chắn là vì Tiên hoàng ban hôn, nếu không có lý do đầy đủ, dù cho có là hoàng thượng cũng không thể làm trái ý chỉ của Tiên hoàng, vô duyên vô cớ từ hôn.
Huống hồ Phong gia là đại gia tộc triệu hoán sư đứng đầu Thời Hoán quốc, về tình về lý cũng phải cho Phong gia mặt mũi.
Lần này Phong Khuynh Tâm, người miễn cưỡng xứng đôi với hắn trong Phong gia nói có biện pháp giúp hắn ta giải quyết chuyện này, tất nhiên hắn rất tình nguyện mà đến.
Mười ngày sau chính là khảo thí bảo tháp hàng năm của Phong gia, thiếu niên từ bảy đến mười lăm tuổi trở xuống trong Phong gia đều phải tiến hành khảo thí.
Hắn đã xin phép phụ hoàng, nhân cơ hội này cho phế vật kia cũng tham gia, mặc kệ kết quả như thế nào, hôn sự này hắn nhất định phải hủy bỏ bằng được.
"Tam hoàng tử, Phong tiểu thư đã đến! Ngài muốn mời nàng ta đến đây, hay là?" Một nam tử khoảng ba mươi mấy tuổi, bước chân vững vàng đến thông báo.
Tiêu Hổ, tứ giai võ sĩ, hộ vệ bên người Thời Tấn Dương.
Thời Tấn Dương không quay đầu lại, chỉ đưa tay ra hiệu một chút, Tiêu Hổ liền hiểu ý rời đi.
Rất nhanh tiếng bước chân nhỏ nhẹ chậm rãi truyền đến, sau đó một giọng nói mềm mại vang lên.
"Khuynh Tâm gặp qua Tam vương gia!"
Phong Khuynh Tâm mặc dù mới mười bốn tuổi nhưng dáng người lồi lõm có đủ, cách ăn mặc hôm nay rất có hương vị của nữ nhân, nàng ta hơi cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng nhìn bóng lưng ngọc thụ lâm phong kia.
Thái độ cao ngạo trong quá khứ khi đứng trước mặt thiếu niên nay đã sớm hóa thành nhu tình như nước.
Lúc này Thời Tấn Dương mới xoay người, nhìn thiếu nữ mềm mại mỹ lệ kia, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút xao động, cũng không bộc lộ quá nhiều cảm xúc.
Cũng đúng, dạng mỹ nhân nào mà trong cung không có cơ chứ!
"Tìm được người chưa?"
Phong Khuynh Tâm đương nhiên rõ người trong miệng hắn là ai.
Chuyên đêm đó, hôm sau nàng ta liền đi gặp gia chủ, cũng không giấu diếm chuyện Phong Hề nói chuyện được, về phần tại sao bọn họ lại chạy đến rừng ma thú, phụ thân nàng ta muốn nàng ta tìm đại một cái cớ nào đó cho qua chuyện.
Độ đáng tin không cao, nhưng cũng không có chứng cứ nên không ai làm gì được nàng ta.
Nhưng sau đêm hôm đó Phong Hề mất tích.
Phong gia đã cho người đến rừng ma thú tìm kiếm, đã mười ngày trôi qua nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.