Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Chương 10: Xuyên Qua Dị Thế, Phản Công (1)
Dạ Chi Đồng
23/07/2023
Nhìn thân thể nhỏ gầy dưới đất từ từ đứng lên, trong lòng nàng ta bỗng nhiên có cảm giác không dám khinh thường.
Lông mày nhăn lại, đôi mắt đẹp xuất hiện lệ khí: "Ngươi không câm điếc?"
Câm điếc?
Lúc nàng tỉnh lại cảm thấy yết hầu như được giải phóng, không còn cảm giác bế tắc như lúc trước.
Nàng nghĩ có gì đó đã được giải phóng, nhưng nàng không rõ đó là gì.
Nhìn khuôn mặt âm trầm của Phong Khuynh Tâm, khóe môi Phong Hề hơi nâng lên, cũng không trả lời nàng ta.
Nhưng chỉ một giây sau, Phong Hề vốn đang đứng cách nàng ta năm bước, dưới chân khẽ di chuyển, tàn ảnh còn ở chỗ cũ nhưng người đã đứng phía sau lưng Phong Khuynh Tâm!
Trong tay nàng cầm một nhánh cây nhọn đặt lên động mạch trên cổ Phong Khuynh Tâm.
"Muốn giết ta? Ta thật sợ quá tỷ tỷ, ngươi nói xem, nếu như ta cắm nhánh cây này vào trong cổ ngươi, cảm giác máu tuôn ra có phải sẽ rất sảng khoái không?" Giọng nói thì thầm có chút đáng thương vang bên tai nàng ta.
Nhưng trong đôi mắt lạnh lẽo kia lại là sự khinh thường miệt thị, giống như ánh mắt nàng ta nhìn nàng như ngày trước vậy!
Cảm giác đau đớn từ trên cổ truyền đến, Phong Khuynh Tâm nghe xong thì sắc mặt liền chìm xuống.
"Nguyên tố hệ gió của ngươi đã thức tỉnh?" Chỉ có triệu hoán sư phong hệ mới có tốc độ nhanh như vậy.
"Ngươi cảm thấy ta giống như dùng sức mạnh chi phối nguyên tố sao? Ta nhớ rằng tỷ tỷ ngươi song hệ đúng không, hệ còn lại không phải là phong hệ sao? Vậy trò chơi tối nay chúng ta thay đổi nhân vật đi, xem tốc độ của ai nhanh hơn, sẽ... giết chết đối phương..."
Vừa dứt lời, Phong Khuynh Tâm còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy má phải đau đớn, mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí.
Gương mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng ta lúc này đã bị rạch một đường tạo thành lỗ hổng lớn, nhìn cực kỳ kinh dị, dòng máu tanh nồng lập tức chảy xuống.
Mà Phong Hề vừa rồi còn đang đứng sau lưng Phong Khuynh Tâm bây giờ đã đứng cách xa trăm bước.
Nhìn sắc mặt ngày càng âm trầm của Phong Khuynh Tâm, khóe miệng nàng nâng lên, khiêu khích nhìn nàng ta: "Có bản lĩnh thì đuổi theo đi! Trò chơi bắt đầu, các ngươi phải cẩn thận nha..."
Sau đó tàn ảnh lóe lên, bóng dáng biến mất trong khu rừng đen như mực.
Trong không khí không có chấn động của nguyên tố, thân là triệu hoán sư phong hệ, Phong Khuynh Tâm tất nhiên cảm nhận được, tốc độ quỷ dị kia căn bản cũng không phải là sức mạnh chi phối nguyên tố.
Vậy phế vật này dùng năng lực gì?
Mặc kệ nguyên nhân gì, tuyệt đối không thể để nàng ta sống sót.
Sát ý tràn ngập đôi mắt đẹp, không biết có phải vì biến hóa trong lòng không mà nhiệt độ hai quả cầu lửa trong lòng bàn tay ngày càng tăng cao khiến người khác cảm nhận được một cỗ nhiệt khí mạnh mẽ.
Nàng ta sử dụng sức mạnh chi phối nguyên tố hệ phong lao nhanh về khu rừng tối đen, cầu lửa trong tay bay trong không trung chiếu sáng trăm mét trong khu rừng.
Thế nhưng lại không tìm được thân ảnh quen thuộc kia!
Phong Vũ đứng cách khu đất trống trải kia trăm thước, vì khoảng cách có chút xa nên hắn không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Hắn chỉ thấy tỷ tỷ mình đột nhiên thay đổi phương hướng, nàng ta lao về phía trong rừng, phế vật kia cũng không thấy đâu.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Trong rừng là nơi ma thú tập trung, tỷ tỷ hắn đang làm gì vậy?
Nhìn rừng cây đen như mực kia Phong Vũ có chút khiếp sợ, nhưng vẫn kiên trì đuổi theo phương hướng Phong Khuynh Tâm biến mất.
Lông mày nhăn lại, đôi mắt đẹp xuất hiện lệ khí: "Ngươi không câm điếc?"
Câm điếc?
Lúc nàng tỉnh lại cảm thấy yết hầu như được giải phóng, không còn cảm giác bế tắc như lúc trước.
Nàng nghĩ có gì đó đã được giải phóng, nhưng nàng không rõ đó là gì.
Nhìn khuôn mặt âm trầm của Phong Khuynh Tâm, khóe môi Phong Hề hơi nâng lên, cũng không trả lời nàng ta.
Nhưng chỉ một giây sau, Phong Hề vốn đang đứng cách nàng ta năm bước, dưới chân khẽ di chuyển, tàn ảnh còn ở chỗ cũ nhưng người đã đứng phía sau lưng Phong Khuynh Tâm!
Trong tay nàng cầm một nhánh cây nhọn đặt lên động mạch trên cổ Phong Khuynh Tâm.
"Muốn giết ta? Ta thật sợ quá tỷ tỷ, ngươi nói xem, nếu như ta cắm nhánh cây này vào trong cổ ngươi, cảm giác máu tuôn ra có phải sẽ rất sảng khoái không?" Giọng nói thì thầm có chút đáng thương vang bên tai nàng ta.
Nhưng trong đôi mắt lạnh lẽo kia lại là sự khinh thường miệt thị, giống như ánh mắt nàng ta nhìn nàng như ngày trước vậy!
Cảm giác đau đớn từ trên cổ truyền đến, Phong Khuynh Tâm nghe xong thì sắc mặt liền chìm xuống.
"Nguyên tố hệ gió của ngươi đã thức tỉnh?" Chỉ có triệu hoán sư phong hệ mới có tốc độ nhanh như vậy.
"Ngươi cảm thấy ta giống như dùng sức mạnh chi phối nguyên tố sao? Ta nhớ rằng tỷ tỷ ngươi song hệ đúng không, hệ còn lại không phải là phong hệ sao? Vậy trò chơi tối nay chúng ta thay đổi nhân vật đi, xem tốc độ của ai nhanh hơn, sẽ... giết chết đối phương..."
Vừa dứt lời, Phong Khuynh Tâm còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy má phải đau đớn, mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí.
Gương mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng ta lúc này đã bị rạch một đường tạo thành lỗ hổng lớn, nhìn cực kỳ kinh dị, dòng máu tanh nồng lập tức chảy xuống.
Mà Phong Hề vừa rồi còn đang đứng sau lưng Phong Khuynh Tâm bây giờ đã đứng cách xa trăm bước.
Nhìn sắc mặt ngày càng âm trầm của Phong Khuynh Tâm, khóe miệng nàng nâng lên, khiêu khích nhìn nàng ta: "Có bản lĩnh thì đuổi theo đi! Trò chơi bắt đầu, các ngươi phải cẩn thận nha..."
Sau đó tàn ảnh lóe lên, bóng dáng biến mất trong khu rừng đen như mực.
Trong không khí không có chấn động của nguyên tố, thân là triệu hoán sư phong hệ, Phong Khuynh Tâm tất nhiên cảm nhận được, tốc độ quỷ dị kia căn bản cũng không phải là sức mạnh chi phối nguyên tố.
Vậy phế vật này dùng năng lực gì?
Mặc kệ nguyên nhân gì, tuyệt đối không thể để nàng ta sống sót.
Sát ý tràn ngập đôi mắt đẹp, không biết có phải vì biến hóa trong lòng không mà nhiệt độ hai quả cầu lửa trong lòng bàn tay ngày càng tăng cao khiến người khác cảm nhận được một cỗ nhiệt khí mạnh mẽ.
Nàng ta sử dụng sức mạnh chi phối nguyên tố hệ phong lao nhanh về khu rừng tối đen, cầu lửa trong tay bay trong không trung chiếu sáng trăm mét trong khu rừng.
Thế nhưng lại không tìm được thân ảnh quen thuộc kia!
Phong Vũ đứng cách khu đất trống trải kia trăm thước, vì khoảng cách có chút xa nên hắn không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Hắn chỉ thấy tỷ tỷ mình đột nhiên thay đổi phương hướng, nàng ta lao về phía trong rừng, phế vật kia cũng không thấy đâu.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Trong rừng là nơi ma thú tập trung, tỷ tỷ hắn đang làm gì vậy?
Nhìn rừng cây đen như mực kia Phong Vũ có chút khiếp sợ, nhưng vẫn kiên trì đuổi theo phương hướng Phong Khuynh Tâm biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.