Chương 4: Môn nhân Phù Vân
Lại Điểu
16/05/2013
"Làm gìlcólchuyện đó!"
"Nói!nhăng nói cuội!"
"Chui ở đâu ra mấy đứa ngu dốt thế này!"
Tiếng chửi|bậy nổi lên khắplnơi!lRất nhiều người trong đám hànhithươnglđều đãldốc hết gia sản vào chuyến!hànglnày,:víinhư lão Trần. Quả thực|lão đã cầm cố!hơn phân:nửa tài sản ở nhà,|nếu tay không trở về, hai mươi!mốt năm cực khổ trong quá khứ của lão coi như đãiđổ|cả|xuống sông|xuống bể. Đó:chẳng phải|làimuốn lấy cái mạng!già của lão hay sao!
Nghe|thấy:tiếng mắng!chửi, côigái kia hiển!nhiên cực kỳlkhó chịu, đang|định|lên tiếng thì bịlsưlhuynh nàng:ngăn:cản. Sau đó!gã!chắp|tay hướng về:mọi người,!tiếp|tục dùnglgiọng điệu|mềm mỏng!nói::"Các vị, tại hạ|biết|rõlnếu bắt mọi người quay|về!theo:đường cũithì tổn thấtllà!rất lớn,|nhưng nói chung solvới mất mạng:thì vẫn tốt hơn. Thựcikhông dám giấu!diếm, hai người chúng tôi là môn hạiđệ:tử|của Phù Vân sơn.iChuyếnlnày xuống núi thứ nhấtllàlcó|thêm|kinh nghiệm, thứ hai là!trảmlyêu trừ ma, tạo phúc cho muônldân trăm|họ. Ngẫu|nhiên đilngang qua nơi đây,lthấylphía!trước quỷ khí ngất!trời, sợ|rằng!có:maiquỷ cường đại,|dù|hai người chúng ta!liên:kết ra|tay,!cũngikhông dám chắc|có|thể chế ngự được|nó. Cho nên mới đưa ra|kế|hoạch thỏa đáng, muốnlyêu cầu các vị!trước tiên|hãy tạm hoãn:hành!trình,iđểlphòng tránh bịlthương|vong. Trước hết,|hai người chúng talsẽ thử qua xem có!thể thu phục!được!con quỷ vật này không đã, nếu mà!không được, thì đành|phảiicửlngười trở về|môn pháilcầu viện. Nói tóm lại,|chuyện này Phù Vân sơn chúng ta:nhất!định!ch:trách nhiệm,:chậm|nhấtilà|sanglnăm,:chắc!chắn|sẽidiệt!trừ đượclcon quỷ này!"
Lời!nói của gãlđàn ông này cóivẻ|có!tình!cóllý, hơn nữa nghe cũngllọt tai. Nhưng vấn đề|là, gãlhoànltoàn|không hiểuiđám hành|thươnglnày,|bọn họlhầu như đãlđặt cược|toàn|bộ!tính mạng|của bản thân:và|gia đìnhlvào chỗ hàng này rồi,lnếu trở vềlchắc:chắn!sẽlphải!treo!cổ hoặclnhảy:sôngltự:tử. Nếu đãlnhư thế,!còn không bằng|liều|mạnglmột phen. Huống chi "ma quỷ"? Ai:mà!tin được|chuyện|này cơ chứ!|Những người ở đây ai mà!chưa từng!thấy!qua người chết!theo|đủimọi cách, nhưng cólkhi nào liên|quan:đến ma quỷ đâu?iNếu như nói là:yêu thú trong truyền thuyết, thì cũng!đành:chịu, nhưng cái thứ kia lợi hại thì đã:sao,|chẳng phải:vẫn có|thể giếtichếtlhay sao.
So với những người khác, gãlthủ lĩnh hộlvệ!lạilnghĩithấu|đáo hơn một chút, mắt thấy!tình!cảnhlcàngllúc càngivượt!ra!ngoài tầm khống chế,|lập tức nói với hai vịiđệltử|Phù Vân sơn:!"Hai vị, việc!này hết sức hệitrọng,itại hạ!không đủ!khả năngllàm chủ. Có!thể thấy|sắc trời|đãltối,lchúng ta:chắcichắn|sẽlcắm trại|ở ngaylchỗ này,lkhông bằng|hai vịitheo:talđi gặp đại thươnglđầu của thươnglđội chúng ta, đến lúc đó|để|ông ấylđưa ra|quyết địnhicó!đượclkhông?"
Đôi:nam nữ liếc|nhìn|nhau, cô!gái cảm thấy!khó chịu, muốnlphất!tay áo|bỏiđilngay!lập tức,:nhưng gã!đàn ông lại lên tiếng khuyên nhủ::"Sư muội, không thể hành!động!theo:cảm tính. Tính:mạng|con người là|quan|trọng hơn cả, làm sao có!thể khoanhltay ngồi!nhìn! Tuy rằng|bọn talđã!vượtlra!khỏilthế giới|phàm|tục,!tu!hànhithiên đạo, nhưng dùisao cũng xuất!thân|từ trong thế giới!phàmitục.|Đừng:quên|sưltôn đãidạy bảo,|không biết làm người,!thì làm sao có thể tu|tiên? Đây chẳng phải|làinguyên!nhân!chính của việclbọn talxuống núi nhập:thế tu!hànhihay sao?"
"Hừ, dù!sao,!bọn họ nói cũng thật khó nghe, chúng ta|có!ý tốt muốn|cứu tính|mạng:bọn họ, lại bịiquy kết thành lòng lang:dạ!sói!"
"Ha:ha! Chuyện|phàm!tục,ichúng ta:hiểu|được|vẫn còn quá ít. Có rất nhiều chuyện|không giống như bề ngoài,lnếu khó nghe, mắt điếc!tai ngơ là|được! Chẳng lẽiso!với việciphải!đột phá tâm ma!trong tu:hành còn có!thể khó chịu!hơn hay sao?" Vịlsư huynh hết sức ônlhòa khuyênlnhủ,!quả nhiên tínhitìnhldễ|chịu.
"Hừ! Đượcirồi!|Aiibảo huynh là|sưlhuynh,lở đây huynh lớn nhất!"|Nàng|sư!muội|vẫn giận!dỗi nói,:tuy vậy hiểninhiên là|đã|thuận theo.
Lậpitức đôi sư!huynh muội:đi!theoigã|thủ lĩnh!hộ vệlđiigặp đại thươngiđầu,:còn toànlbộ!thương:đội cũngidừng!chân|cắm trại. Ngay!trong lúc mọi người hết sức bận rộn,llão Trần:bắt đầu cẩn thậnldòlhỏi Đoan|Mộc Vũ|đang|đứng như phỗng.|Lão là cáo già đã:thành tinh, mặc dù!không có!căn cứlgì!đểitin tưởng vào lời nói của đôi nam nữ!kia,lnhưng cẩn thận|cũng!không thừa, chuyện!gì!cũng:đều chuẩn bị kỹilưỡng thì không phảillà!tốt hơn sao?
Nhưng lần này,|lại không thấy ĐoanlMộc Vũ|lắc đầu,lcũng!không tỏ!vẻlgì:khác lạ. Một lúc lâu sau, hắn mới nói một câu nước đôi lập lờ: "Bọn!họ, là!thật."
"Thật?"
Lão|Trần chẳng hiểuiđầu cua tai nheo!raithế nào cả. Câu nói này cólý nghĩa gì, là:người thật, hay thân!phậnllà|thật, hay là|nguylhiểmltheoilời của bọn họ làlthật? Nhưng khi nhìn lại,lĐoan Mộc Vũ đã!khép cảlhai mắt,:bộ!dạnglgiống như khúcigỗ. Lão dứt khoát bỏ|đi|ý định!dò!hỏi,!chuyện|đã đến nước này, cứ|nhìn đại thươngiđầu hànhlđộnglthế nào rồi hẵng|hay.!Đại thươngiđầu không đi, bọn họ cũng sẽ:không đi; nhưng nếu đại thươnglđầu vẫn kiênlquyết tiến!về|phía:trước,!vậy thì cho dù|phíaltrước là|leo núi đao,!xuống vạc dầu,:bọn họ:cũng sẽ!vì nghĩa quên|thân!mà|lao lên!
Đại thương|đầu dường như khá coi trọng hai vị khách không mời mà!đến này.|Sau khi cắm trạilxong, ở giữaidoanh trại!nơi hoang dãlnày đốt lên một đốngilửa trại|thật!lớn,!bày rượulngon và thịt|nướng ra, chỉ thiếu mỗi gái đẹp ca|múa góp vui.
Lúc lửa trạiiđượclđốt lên,!cũngichính là|lúc thủ hạ!của đại thươngiđầu tới tìm lão Trần, chuyển!lời muốn mời lão dựitiệc. Đương nhiên,iaiicũngihiểu, độngltác này chủ yếu là!nhằmlmục đích|lôi kéo kẻ|đờ đẫn kia tới mà!thôi. Dẫu sao,!chuyện:đã|lớn tới mức này,iđại thươngiđầu cũng|muốn|tham!khảo|qua một chút!ý kiến|của một cao thủ cường đại như gã Đoan!Mộc Vũ|này.
"Ha ha! Lão Trần, Đoan:Mộc huynh đệ, mau ngồi!đi! Mangirượu, manglrượu!"lĐại thương:đầu phóng khoáng|hô!hào,!ánh mắt đầy monglđợi thỉnh thoảngllại chiếu sanglĐoanlMộc Vũ. Lão ta!vẫn chưaichịultừ|bỏ:ý định chiêu dụiĐoan Mộc Vũ.
Cách thứcltổlchức|tiệc|rượu!lửa trại|này thật sự:đơn giản. Nhưng chỉ cần thử suy nghĩ|kỹihơn một chút, lúc này đanglở sâu trong sa|mạc rộngilớn là|có!thể thấyigiá trị thực|sự!của nólrồi.lNgười thamigia không nhiều,ingoại trừ đại thương:đầu vàlhai sư!gia,:baingười dẫn đường thì còn có!gã|thủ lĩnh!hộ vệ!cao lớn thô kệchivàihai vị!sư!huynh muộilkia.!Tuy nhiên,|lúc này bọn họ|đã:cởi áolchoàngllộ:ralgương mặt thật. Đóithực!sự là|một nam một nữ còn rất trẻ,ituổiivẫn còn chưa:quá mườiltám mười chín. Nam thì khôi!ngô phóng khoáng, nữ!thì xinhiđẹp tựa thiên tiên. Nói một cáchlchân!thực, nếu ở Tề:Châu giàu|có và đônglđúc mà:nhìn:thấy|một đôi người ngọc|không nhuốm bụi trần!như vậy,|tuyệt đối không phảillà chuyện|hiếmilạ. Nhưng ở nơi sa mạc rộngllớn đâu đâu cũng!làlcát vàng, nguylhiểmltrùng trùng như thế này mà|có|thể nhìn!thấy!một đôi như kim đồng|ngọc:nữ|thì nhấtiđịnhllàlchuyệnlngoài sức tưởng tượng!
Trên:người và!trênimặt hai người bọn họ, hoàn!toàn!không vấy một hạt bụi nhỏ. Chỉ cần từ!điểminày,lcũnglcó thể biết!bọn họ:không hềiđơn giản.
"Ha!ha! Để|ta!giới|thiệu một chút, hai vị:này là!cao nhânitu|hành|trên|Phù Vân sơn. Lần này xuống núi họ|muốn du:lịch!bốn phương, trừ yêu phục|ma, tạo phúclcho người trong thiên hạ. Lần này trong sa!mạc rộngilớn họ|đã!phát:hiện ra!yêu khí rất mạnh. Các vị!chắclvẫn còn nhớ,!mấy ngày!trước chúng ta|đã|gặp phảiimột đám cướplsa mạc.:Đám cướp!đóihung|hãn không sợ!chết, hơn nữa thực!lực lại tănglvọt.lLão hủivốn vẫn mangilòng|nghilhoặc, hôm nay đượclhai vị!cao nhân|chỉ ra sai lầm,!mới biếtlđược!đám cướplsa|mạc kia đã|từllâu không còn là!người,lmàlbị!ma quỷ luyện chế thành thi quỷ.!Cho nên thực:lực bọn chúng mới tănglvọt,:không thamicủa cải,|chỉ nhằmlmục đích:giếtlchóc. May màlhôm đóichúng taicó:thể đánhllui đám thi quỷ kinh khủng kia,lnếu không kết cục của chúng ta!không biếtiđâu màllường!"
Lúc!này đại thương:đầu tự mình|kể lại toàn bộlchuyện:đó:từ|đầu đến cuối. Thông qua ngữ điệu|của lão ta, quả thực!không thể nào đoán|ra là lão ta|đãitin, hay làlvẫn không tin vào chuyện!này!lNhưng ít|ra|lão talvẫn rất tôn trọng hai vị cao nhânlmôn đồlđến từ!Phù Vân sơn này!
Còn hai vịlcao nhâniPhù Vân sơn lại!chẳng có!mấy hứnglthú đối với câu chuyện!của đại thươnglđầu. Gãlthanh niên|vẫn rất nho nhã gặm một khối|thịt!thơm|ngàolngạt. Khó có|thể tin được!gã|có:thể xem mùi mỡlthịtlgiống như đang|tắm trong gió xuân!vậy.iĐộngltác ănlcực kỳ|nho nhã,lnhưng qua cáchlăningon:lành, là:có thể phỏng đoánlthức!ăn|ở trên:Phù Vân sơn chẳng mấy khi có!chứa|chấtlbéo.|Cô!gái thì lại nhìnlvào đốngllửa trại|đang|cháy!hừng|hực mà tâm hồn thì đang:phiêu du|tận đâu,igiống như hết thảy!đều không cóiliênlquan gì đến nàng. Quả nhiên làicó|phong thái!của cao nhân.
"Đoan!Mộc huynh đệ, ngươi nghĩ!thế nào?" Đại thươnglđầu hỏi dò. Lúc này lão cànglnhìn, lại cànglthấy!Đoan!Mộc Vũ:giống như một cao nhânihơn.
Câu trả lời dành!cho đại thương đầu,|vẫn là:một cái lắc đầu nhẹ nhàng;|không ailbiếtlđược|rốt cuộc|Đoan Mộc Vũ:đang:nghĩicái gì!
"ách, lắc đầu là!có!ý gì? Chắcllà!ĐoaniMộc huynh đệ|cho rằng!đây là chuyện|không rõ thậtlgiả?" Đại thương đầu rất khôn!khéo, Lúc này coi như đã!hiểu|rõ|được một chút!tính|tình kỳ!quáiicủa Đoan:Mộc Vũ, quanh đi|quẩn!lại đều nhằmlmục đíchlbắt ĐoanlMộc Vũ mởimiệng.
"Các ngươi tiến, ta!tiến! Các ngươi lui,|ta lui!" Hiếmlkhi lại đượcithấy|ĐoanlMộc Vũ|mởlmiệng nói rõlmột câu.
Mặc dù|không hề|nhận!được!đáp án|mà:mìnhlmuốn, nhưng đại thương|đầu cũng|đã hết sức hài lòng. Chí ít!thì vịlcao thủ cường đại này vẫn sẽ:ở lại trong thương!đội từiđầu đến cuối. Nếu làinhư vậy,|kể|cả là:có|maiquỷ gì đi!nữa,!cũng:sẽ!dễiđối phó hơn.lĐương nhiên,lnếu như có:thể lưu cả!hai vị!cao nhânlPhù Vân sơn này lại làm hộlvệlthì mới là!điều!tuyệt vời nhất.
"Hắc hắc!|Hai vịicao nhân, quả thựclkhông dám giấu|diếm, không phải chúng ta|không tin tưởng các vị, màllà:toàn bộ|hànglhóa của thươnglđội,:đều là chúng taitáng gia bại sản mới gom lại được. Quay!về|chốn:cũ!cũng|không phải!là|không thể.!Nhưng kểltừ:đó, một ngàn|năm sáu trăm người trong thương!đội chúng ta, sau khi trở về!Tề|Châu, ít:nhấticũng!sẽ!có:baltrăm:người phảiltreoicổ, những người còn lại cũng|đều phải|lyltán vợlcon,icửa nát nhà tan.lAi! Cháulgái ngoan đáng!yêu của lão hủ, chỉ sợ|cũng:sẽiphải|bán vào nhà người khác, hay là, hai vịlcao nhân|thần thông quảng đại,:lúc đó!hãy thu nhận!cháu:gái của lão hủllàm đệ:tửlđi, như vậy còn tốt hơn là đem bán nólđi!"
Đại thương!đầu thậtisựlrất cao tay!!Một khắc:trước vẫn còn chuyện trò vui vẻ, một khắcisau đã|khóc đến đứt ruộtlđứt gan,:vô:cùng|thê thảm. Đến lúc này,|hai vịicao nhân rốt cục cũng!không thể điềm|nhiên được nữa,lmiếng xương trong miệng người thanh niênicũng|rơi cạchlmột tiếng trên|mặt đất.lMặc dù hai người bọn họicũngibiết, đại thương|đầu quá nửa làiđanglgiả bộ!đánglthương, nhưng những chuyện|như thế cũng|không hẳn là không thể phát!sinh. Bởi vì đám trung thương:tiểu|thươngltrong sốibọn họ:không thể nào đánh|đồng|với đại thương:đầu.|Chỉ cần nghĩitới sẽ có!hàng|trămingười bởi vì|sựlcan thiệp của bọn họ!mà!treo:cổ|hoặc!nhảy!sôngltựlvẫn,lvợ!con ly|tán,icửa nát nhà tan;lhai người bọn họ|lập tức toátimồ|hôi.iChuyện đólquả thậtlđi|trái|đạo trời! Nếu thật!sự|phát sinh, bọn họlcũngicũnglđừng!nghĩlđến tulhành nữa,!cả đời này sẽ|phải!hối hận!
Dĩ!nhiên,!còn một nguyênlnhânlnữa màlngười khác!hiểu!rất rõ, chính là hai vị cao nhân|này kinh nghiệm|thật:sự:nông!cạn.!Nếu đổi lại làitrưởng bối trong sư:môn của bọn họ, nhất:địnhisẽixử!lý|chuyện:này hết sức khôn!khéo, tuyệt đối sẽ|không bịllợi dụngibởi phương|pháplnày của đại thươnglđầu.
"Sư huynh,|chuyện|này,!chuyện|này làm thế nào mới phải? Hay là, chúng ta|cầu cứu sư môn vậy?" Tiểu sưimuộillúc nào cũng!bìnhithản, giờ này cũng!đã|bắt đầu luống cuống.|Hiện giờ,lphíaitrước quả thật:là có|ma|quỷ cường đại quấy:phá,lthương đội này nếu muốn|tiếpltục đi về phía|trước, tất nhiên toànibộisẽ!đều chết!hết.lNếu không gặp cũnglthì cũng!chẳng nói làm gì, nhưng bọn họ đã:gặp rồi thì nói thế nào cũnglphải có:trách nhiệm;lnhưng nếu bắt thươngiđội này quay!trở lại theolđường cũ, coi như là:đã ép|bọn họ|đến cửa nát nhà tan.lHai cách|này chọn!cách|nào cũng:không thể vẹn toàn!
"Chuyệnlnày..."
Mặc!dù vịlsư|huynh kia ít nhiều vẫn còn cóichút!chủ kiến, nhưng lúc này cũnglkhông tránh khỏiithoángido|dự. Hai người bọn họivừa mới đilralkhỏilsư|môn,|hùng tâm bừng|bừng, nhưng chưa!được:bao lâu đã!cầu viện, sợirằngisẽ!bị!đám sư|huynh đệ:chê cười|không ngóciđầu lên được!
"Nói!nhăng nói cuội!"
"Chui ở đâu ra mấy đứa ngu dốt thế này!"
Tiếng chửi|bậy nổi lên khắplnơi!lRất nhiều người trong đám hànhithươnglđều đãldốc hết gia sản vào chuyến!hànglnày,:víinhư lão Trần. Quả thực|lão đã cầm cố!hơn phân:nửa tài sản ở nhà,|nếu tay không trở về, hai mươi!mốt năm cực khổ trong quá khứ của lão coi như đãiđổ|cả|xuống sông|xuống bể. Đó:chẳng phải|làimuốn lấy cái mạng!già của lão hay sao!
Nghe|thấy:tiếng mắng!chửi, côigái kia hiển!nhiên cực kỳlkhó chịu, đang|định|lên tiếng thì bịlsưlhuynh nàng:ngăn:cản. Sau đó!gã!chắp|tay hướng về:mọi người,!tiếp|tục dùnglgiọng điệu|mềm mỏng!nói::"Các vị, tại hạ|biết|rõlnếu bắt mọi người quay|về!theo:đường cũithì tổn thấtllà!rất lớn,|nhưng nói chung solvới mất mạng:thì vẫn tốt hơn. Thựcikhông dám giấu!diếm, hai người chúng tôi là môn hạiđệ:tử|của Phù Vân sơn.iChuyếnlnày xuống núi thứ nhấtllàlcó|thêm|kinh nghiệm, thứ hai là!trảmlyêu trừ ma, tạo phúc cho muônldân trăm|họ. Ngẫu|nhiên đilngang qua nơi đây,lthấylphía!trước quỷ khí ngất!trời, sợ|rằng!có:maiquỷ cường đại,|dù|hai người chúng ta!liên:kết ra|tay,!cũngikhông dám chắc|có|thể chế ngự được|nó. Cho nên mới đưa ra|kế|hoạch thỏa đáng, muốnlyêu cầu các vị!trước tiên|hãy tạm hoãn:hành!trình,iđểlphòng tránh bịlthương|vong. Trước hết,|hai người chúng talsẽ thử qua xem có!thể thu phục!được!con quỷ vật này không đã, nếu mà!không được, thì đành|phảiicửlngười trở về|môn pháilcầu viện. Nói tóm lại,|chuyện này Phù Vân sơn chúng ta:nhất!định!ch:trách nhiệm,:chậm|nhấtilà|sanglnăm,:chắc!chắn|sẽidiệt!trừ đượclcon quỷ này!"
Lời!nói của gãlđàn ông này cóivẻ|có!tình!cóllý, hơn nữa nghe cũngllọt tai. Nhưng vấn đề|là, gãlhoànltoàn|không hiểuiđám hành|thươnglnày,|bọn họlhầu như đãlđặt cược|toàn|bộ!tính mạng|của bản thân:và|gia đìnhlvào chỗ hàng này rồi,lnếu trở vềlchắc:chắn!sẽlphải!treo!cổ hoặclnhảy:sôngltự:tử. Nếu đãlnhư thế,!còn không bằng|liều|mạnglmột phen. Huống chi "ma quỷ"? Ai:mà!tin được|chuyện|này cơ chứ!|Những người ở đây ai mà!chưa từng!thấy!qua người chết!theo|đủimọi cách, nhưng cólkhi nào liên|quan:đến ma quỷ đâu?iNếu như nói là:yêu thú trong truyền thuyết, thì cũng!đành:chịu, nhưng cái thứ kia lợi hại thì đã:sao,|chẳng phải:vẫn có|thể giếtichếtlhay sao.
So với những người khác, gãlthủ lĩnh hộlvệ!lạilnghĩithấu|đáo hơn một chút, mắt thấy!tình!cảnhlcàngllúc càngivượt!ra!ngoài tầm khống chế,|lập tức nói với hai vịiđệltử|Phù Vân sơn:!"Hai vị, việc!này hết sức hệitrọng,itại hạ!không đủ!khả năngllàm chủ. Có!thể thấy|sắc trời|đãltối,lchúng ta:chắcichắn|sẽlcắm trại|ở ngaylchỗ này,lkhông bằng|hai vịitheo:talđi gặp đại thươnglđầu của thươnglđội chúng ta, đến lúc đó|để|ông ấylđưa ra|quyết địnhicó!đượclkhông?"
Đôi:nam nữ liếc|nhìn|nhau, cô!gái cảm thấy!khó chịu, muốnlphất!tay áo|bỏiđilngay!lập tức,:nhưng gã!đàn ông lại lên tiếng khuyên nhủ::"Sư muội, không thể hành!động!theo:cảm tính. Tính:mạng|con người là|quan|trọng hơn cả, làm sao có!thể khoanhltay ngồi!nhìn! Tuy rằng|bọn talđã!vượtlra!khỏilthế giới|phàm|tục,!tu!hànhithiên đạo, nhưng dùisao cũng xuất!thân|từ trong thế giới!phàmitục.|Đừng:quên|sưltôn đãidạy bảo,|không biết làm người,!thì làm sao có thể tu|tiên? Đây chẳng phải|làinguyên!nhân!chính của việclbọn talxuống núi nhập:thế tu!hànhihay sao?"
"Hừ, dù!sao,!bọn họ nói cũng thật khó nghe, chúng ta|có!ý tốt muốn|cứu tính|mạng:bọn họ, lại bịiquy kết thành lòng lang:dạ!sói!"
"Ha:ha! Chuyện|phàm!tục,ichúng ta:hiểu|được|vẫn còn quá ít. Có rất nhiều chuyện|không giống như bề ngoài,lnếu khó nghe, mắt điếc!tai ngơ là|được! Chẳng lẽiso!với việciphải!đột phá tâm ma!trong tu:hành còn có!thể khó chịu!hơn hay sao?" Vịlsư huynh hết sức ônlhòa khuyênlnhủ,!quả nhiên tínhitìnhldễ|chịu.
"Hừ! Đượcirồi!|Aiibảo huynh là|sưlhuynh,lở đây huynh lớn nhất!"|Nàng|sư!muội|vẫn giận!dỗi nói,:tuy vậy hiểninhiên là|đã|thuận theo.
Lậpitức đôi sư!huynh muội:đi!theoigã|thủ lĩnh!hộ vệlđiigặp đại thươngiđầu,:còn toànlbộ!thương:đội cũngidừng!chân|cắm trại. Ngay!trong lúc mọi người hết sức bận rộn,llão Trần:bắt đầu cẩn thậnldòlhỏi Đoan|Mộc Vũ|đang|đứng như phỗng.|Lão là cáo già đã:thành tinh, mặc dù!không có!căn cứlgì!đểitin tưởng vào lời nói của đôi nam nữ!kia,lnhưng cẩn thận|cũng!không thừa, chuyện!gì!cũng:đều chuẩn bị kỹilưỡng thì không phảillà!tốt hơn sao?
Nhưng lần này,|lại không thấy ĐoanlMộc Vũ|lắc đầu,lcũng!không tỏ!vẻlgì:khác lạ. Một lúc lâu sau, hắn mới nói một câu nước đôi lập lờ: "Bọn!họ, là!thật."
"Thật?"
Lão|Trần chẳng hiểuiđầu cua tai nheo!raithế nào cả. Câu nói này cólý nghĩa gì, là:người thật, hay thân!phậnllà|thật, hay là|nguylhiểmltheoilời của bọn họ làlthật? Nhưng khi nhìn lại,lĐoan Mộc Vũ đã!khép cảlhai mắt,:bộ!dạnglgiống như khúcigỗ. Lão dứt khoát bỏ|đi|ý định!dò!hỏi,!chuyện|đã đến nước này, cứ|nhìn đại thươngiđầu hànhlđộnglthế nào rồi hẵng|hay.!Đại thươngiđầu không đi, bọn họ cũng sẽ:không đi; nhưng nếu đại thươnglđầu vẫn kiênlquyết tiến!về|phía:trước,!vậy thì cho dù|phíaltrước là|leo núi đao,!xuống vạc dầu,:bọn họ:cũng sẽ!vì nghĩa quên|thân!mà|lao lên!
Đại thương|đầu dường như khá coi trọng hai vị khách không mời mà!đến này.|Sau khi cắm trạilxong, ở giữaidoanh trại!nơi hoang dãlnày đốt lên một đốngilửa trại|thật!lớn,!bày rượulngon và thịt|nướng ra, chỉ thiếu mỗi gái đẹp ca|múa góp vui.
Lúc lửa trạiiđượclđốt lên,!cũngichính là|lúc thủ hạ!của đại thươngiđầu tới tìm lão Trần, chuyển!lời muốn mời lão dựitiệc. Đương nhiên,iaiicũngihiểu, độngltác này chủ yếu là!nhằmlmục đích|lôi kéo kẻ|đờ đẫn kia tới mà!thôi. Dẫu sao,!chuyện:đã|lớn tới mức này,iđại thươngiđầu cũng|muốn|tham!khảo|qua một chút!ý kiến|của một cao thủ cường đại như gã Đoan!Mộc Vũ|này.
"Ha ha! Lão Trần, Đoan:Mộc huynh đệ, mau ngồi!đi! Mangirượu, manglrượu!"lĐại thương:đầu phóng khoáng|hô!hào,!ánh mắt đầy monglđợi thỉnh thoảngllại chiếu sanglĐoanlMộc Vũ. Lão ta!vẫn chưaichịultừ|bỏ:ý định chiêu dụiĐoan Mộc Vũ.
Cách thứcltổlchức|tiệc|rượu!lửa trại|này thật sự:đơn giản. Nhưng chỉ cần thử suy nghĩ|kỹihơn một chút, lúc này đanglở sâu trong sa|mạc rộngilớn là|có!thể thấyigiá trị thực|sự!của nólrồi.lNgười thamigia không nhiều,ingoại trừ đại thương:đầu vàlhai sư!gia,:baingười dẫn đường thì còn có!gã|thủ lĩnh!hộ vệ!cao lớn thô kệchivàihai vị!sư!huynh muộilkia.!Tuy nhiên,|lúc này bọn họ|đã:cởi áolchoàngllộ:ralgương mặt thật. Đóithực!sự là|một nam một nữ còn rất trẻ,ituổiivẫn còn chưa:quá mườiltám mười chín. Nam thì khôi!ngô phóng khoáng, nữ!thì xinhiđẹp tựa thiên tiên. Nói một cáchlchân!thực, nếu ở Tề:Châu giàu|có và đônglđúc mà:nhìn:thấy|một đôi người ngọc|không nhuốm bụi trần!như vậy,|tuyệt đối không phảillà chuyện|hiếmilạ. Nhưng ở nơi sa mạc rộngllớn đâu đâu cũng!làlcát vàng, nguylhiểmltrùng trùng như thế này mà|có|thể nhìn!thấy!một đôi như kim đồng|ngọc:nữ|thì nhấtiđịnhllàlchuyệnlngoài sức tưởng tượng!
Trên:người và!trênimặt hai người bọn họ, hoàn!toàn!không vấy một hạt bụi nhỏ. Chỉ cần từ!điểminày,lcũnglcó thể biết!bọn họ:không hềiđơn giản.
"Ha!ha! Để|ta!giới|thiệu một chút, hai vị:này là!cao nhânitu|hành|trên|Phù Vân sơn. Lần này xuống núi họ|muốn du:lịch!bốn phương, trừ yêu phục|ma, tạo phúclcho người trong thiên hạ. Lần này trong sa!mạc rộngilớn họ|đã!phát:hiện ra!yêu khí rất mạnh. Các vị!chắclvẫn còn nhớ,!mấy ngày!trước chúng ta|đã|gặp phảiimột đám cướplsa mạc.:Đám cướp!đóihung|hãn không sợ!chết, hơn nữa thực!lực lại tănglvọt.lLão hủivốn vẫn mangilòng|nghilhoặc, hôm nay đượclhai vị!cao nhân|chỉ ra sai lầm,!mới biếtlđược!đám cướplsa|mạc kia đã|từllâu không còn là!người,lmàlbị!ma quỷ luyện chế thành thi quỷ.!Cho nên thực:lực bọn chúng mới tănglvọt,:không thamicủa cải,|chỉ nhằmlmục đích:giếtlchóc. May màlhôm đóichúng taicó:thể đánhllui đám thi quỷ kinh khủng kia,lnếu không kết cục của chúng ta!không biếtiđâu màllường!"
Lúc!này đại thương:đầu tự mình|kể lại toàn bộlchuyện:đó:từ|đầu đến cuối. Thông qua ngữ điệu|của lão ta, quả thực!không thể nào đoán|ra là lão ta|đãitin, hay làlvẫn không tin vào chuyện!này!lNhưng ít|ra|lão talvẫn rất tôn trọng hai vị cao nhânlmôn đồlđến từ!Phù Vân sơn này!
Còn hai vịlcao nhâniPhù Vân sơn lại!chẳng có!mấy hứnglthú đối với câu chuyện!của đại thươnglđầu. Gãlthanh niên|vẫn rất nho nhã gặm một khối|thịt!thơm|ngàolngạt. Khó có|thể tin được!gã|có:thể xem mùi mỡlthịtlgiống như đang|tắm trong gió xuân!vậy.iĐộngltác ănlcực kỳ|nho nhã,lnhưng qua cáchlăningon:lành, là:có thể phỏng đoánlthức!ăn|ở trên:Phù Vân sơn chẳng mấy khi có!chứa|chấtlbéo.|Cô!gái thì lại nhìnlvào đốngllửa trại|đang|cháy!hừng|hực mà tâm hồn thì đang:phiêu du|tận đâu,igiống như hết thảy!đều không cóiliênlquan gì đến nàng. Quả nhiên làicó|phong thái!của cao nhân.
"Đoan!Mộc huynh đệ, ngươi nghĩ!thế nào?" Đại thươnglđầu hỏi dò. Lúc này lão cànglnhìn, lại cànglthấy!Đoan!Mộc Vũ:giống như một cao nhânihơn.
Câu trả lời dành!cho đại thương đầu,|vẫn là:một cái lắc đầu nhẹ nhàng;|không ailbiếtlđược|rốt cuộc|Đoan Mộc Vũ:đang:nghĩicái gì!
"ách, lắc đầu là!có!ý gì? Chắcllà!ĐoaniMộc huynh đệ|cho rằng!đây là chuyện|không rõ thậtlgiả?" Đại thương đầu rất khôn!khéo, Lúc này coi như đã!hiểu|rõ|được một chút!tính|tình kỳ!quáiicủa Đoan:Mộc Vũ, quanh đi|quẩn!lại đều nhằmlmục đíchlbắt ĐoanlMộc Vũ mởimiệng.
"Các ngươi tiến, ta!tiến! Các ngươi lui,|ta lui!" Hiếmlkhi lại đượcithấy|ĐoanlMộc Vũ|mởlmiệng nói rõlmột câu.
Mặc dù|không hề|nhận!được!đáp án|mà:mìnhlmuốn, nhưng đại thương|đầu cũng|đã hết sức hài lòng. Chí ít!thì vịlcao thủ cường đại này vẫn sẽ:ở lại trong thương!đội từiđầu đến cuối. Nếu làinhư vậy,|kể|cả là:có|maiquỷ gì đi!nữa,!cũng:sẽ!dễiđối phó hơn.lĐương nhiên,lnếu như có:thể lưu cả!hai vị!cao nhânlPhù Vân sơn này lại làm hộlvệlthì mới là!điều!tuyệt vời nhất.
"Hắc hắc!|Hai vịicao nhân, quả thựclkhông dám giấu|diếm, không phải chúng ta|không tin tưởng các vị, màllà:toàn bộ|hànglhóa của thươnglđội,:đều là chúng taitáng gia bại sản mới gom lại được. Quay!về|chốn:cũ!cũng|không phải!là|không thể.!Nhưng kểltừ:đó, một ngàn|năm sáu trăm người trong thương!đội chúng ta, sau khi trở về!Tề|Châu, ít:nhấticũng!sẽ!có:baltrăm:người phảiltreoicổ, những người còn lại cũng|đều phải|lyltán vợlcon,icửa nát nhà tan.lAi! Cháulgái ngoan đáng!yêu của lão hủ, chỉ sợ|cũng:sẽiphải|bán vào nhà người khác, hay là, hai vịlcao nhân|thần thông quảng đại,:lúc đó!hãy thu nhận!cháu:gái của lão hủllàm đệ:tửlđi, như vậy còn tốt hơn là đem bán nólđi!"
Đại thương!đầu thậtisựlrất cao tay!!Một khắc:trước vẫn còn chuyện trò vui vẻ, một khắcisau đã|khóc đến đứt ruộtlđứt gan,:vô:cùng|thê thảm. Đến lúc này,|hai vịicao nhân rốt cục cũng!không thể điềm|nhiên được nữa,lmiếng xương trong miệng người thanh niênicũng|rơi cạchlmột tiếng trên|mặt đất.lMặc dù hai người bọn họicũngibiết, đại thương|đầu quá nửa làiđanglgiả bộ!đánglthương, nhưng những chuyện|như thế cũng|không hẳn là không thể phát!sinh. Bởi vì đám trung thương:tiểu|thươngltrong sốibọn họ:không thể nào đánh|đồng|với đại thương:đầu.|Chỉ cần nghĩitới sẽ có!hàng|trămingười bởi vì|sựlcan thiệp của bọn họ!mà!treo:cổ|hoặc!nhảy!sôngltựlvẫn,lvợ!con ly|tán,icửa nát nhà tan;lhai người bọn họ|lập tức toátimồ|hôi.iChuyện đólquả thậtlđi|trái|đạo trời! Nếu thật!sự|phát sinh, bọn họlcũngicũnglđừng!nghĩlđến tulhành nữa,!cả đời này sẽ|phải!hối hận!
Dĩ!nhiên,!còn một nguyênlnhânlnữa màlngười khác!hiểu!rất rõ, chính là hai vị cao nhân|này kinh nghiệm|thật:sự:nông!cạn.!Nếu đổi lại làitrưởng bối trong sư:môn của bọn họ, nhất:địnhisẽixử!lý|chuyện:này hết sức khôn!khéo, tuyệt đối sẽ|không bịllợi dụngibởi phương|pháplnày của đại thươnglđầu.
"Sư huynh,|chuyện|này,!chuyện|này làm thế nào mới phải? Hay là, chúng ta|cầu cứu sư môn vậy?" Tiểu sưimuộillúc nào cũng!bìnhithản, giờ này cũng!đã|bắt đầu luống cuống.|Hiện giờ,lphíaitrước quả thật:là có|ma|quỷ cường đại quấy:phá,lthương đội này nếu muốn|tiếpltục đi về phía|trước, tất nhiên toànibộisẽ!đều chết!hết.lNếu không gặp cũnglthì cũng!chẳng nói làm gì, nhưng bọn họ đã:gặp rồi thì nói thế nào cũnglphải có:trách nhiệm;lnhưng nếu bắt thươngiđội này quay!trở lại theolđường cũ, coi như là:đã ép|bọn họ|đến cửa nát nhà tan.lHai cách|này chọn!cách|nào cũng:không thể vẹn toàn!
"Chuyệnlnày..."
Mặc!dù vịlsư|huynh kia ít nhiều vẫn còn cóichút!chủ kiến, nhưng lúc này cũnglkhông tránh khỏiithoángido|dự. Hai người bọn họivừa mới đilralkhỏilsư|môn,|hùng tâm bừng|bừng, nhưng chưa!được:bao lâu đã!cầu viện, sợirằngisẽ!bị!đám sư|huynh đệ:chê cười|không ngóciđầu lên được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.