Chương 110: Thủ phạm thật sự phía sau (5)
Lại Điểu
03/07/2013
"Thật thông minh! Không sai! Ta chính là Ma Lang Quân hàng thật giá thật. Xem ra thời điểm vừa rồi ngươi hỏi thăm thằng ngốc Tu Đồng Túy nên đã đoán ra đúng không. Chính vì thế ngươi mới không đánh trả hắn, nghĩ rằng sau khi mình trọng thương thì sẽ dụ được thủ phạm ra. Không thể không nói, lá gan của ngươi to thật! Thật ra ta muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay, nhưng như vậy thì lại không có được niềm vui thú khi giết người nên Ma Lang Quân ta không bao giờ làm vậy. Hôm nay chơi thế đủ rồi, ngươi cũng không cần tự hại mình thì ta cũng sẽ xuất hiện. Bây giờ, khuôn mặt luôn một vẻ của ngươi đã thấy thất vọng chưa?"
Tô Mộ Huyền rất nho nhã cười nói, nhưng càng nhìn càng giống như một con quỷ vậy.
"Số Mệnh Thạch là do ngươi ngưng kết sao? Ngươi muốn cho ai sử dụng?" Đoan Mộc Vũ không để ý Tô Mộ Huyền đang tự ra vẻ huyền bí, mà trực tiếp hỏi vào điểm mấu chốt. Đây cũng là chuyện hắn muốn biết nhất, chứ nếu không thì hắn chẳng đến Tây Sơn Đạo Quan làm gì.
Nghe lời ấy, khuôn mặt tươi cười của Tô Mộ Huyền bỗng trở nên dữ tợn. Hắn quát lớn: "Ngươi thì là cái quái gì? Ngươi không có tư cách để biết! Lão tử để ngươi tươi cười, một đường phụng bồi ngươi là bởi vì muốn giết ngươi thật vui vẻ nhưng không có nghĩa ngươi lúc nào cũng chưng cái vẻ mặt này ra trước mặt ta! Rất lạnh lùng sao? Rất siêu nhiên sao? Rất có cảm giác ‘mọi người đều say riêng mình ta tỉnh’ sao? Ngươi cảm thấy ngươi có thể coi thường ta? Ngươi có thể lật ngược thế cục này? Có thể dưới tình huống như này mà giết chết ta sao? Thật đáng chê cười!"
Tô Mộ Huyền cười một cách điên cuồng rồi nhặt Cầu Mộc Cung của Đoan Mộc Vũ lên.
"Ngươi không sợ chết, không sợ đau đớn, nhưng mà thanh Cầu Mộc Cung này là vật yêu mến của ngươi đúng không? Sách sách! Thật phí của trời! Dùng Cầu Mộc Linh Tâm luyện hóa, phụ gia không ít thần thông. Nếu chân chính bắn tên thì uy lực lớn đến kinh người, nhưng mà vậy thì như thế nào?"
Mỗi lần nói một câu, Tô Mộ Huyền đều chặt một đoạn của Cầu Mộc Cung, sau đó đùng hỏa cầu thiêu rụi toàn bộ!
Tuy chứng kiến một màn này nhưng Đoan Mộc Vũ lại như chưa hề thấy, chẳng qua hắn vẫn nói tiếp: "Ngươi là kẻ điên nên có thể không kiêng sợ chuyện giết người nhưng có một số việc ngươi lại làm vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, cho nên ngươi ngưng tụ Số Mệnh Thạch nhất định không phải vì ngươi mà là có người ra lệnh cho ngươi. Bởi vậy suy ra, ngươi hẳn là người của Hắc Thành! Liên hệ với tác dụng Số Mệnh Thạch, ta đại khái có thể đoán được ngươi muốn thức tỉnh lại trí nhớ kiếp trước của Đoạn Thiên Đồ? Vì vậy, sư phụ của ngươi tất nhiên cũng chính là Đoạn Thiên Đồ rồi!"
Lời vừa ra, gương mặt dữ tợn của Tô Mộ Huyền không khỏi khựng lại. Hiển nhiên suy đoán của Đoan Mộc Vũ hoàn toàn chính xác.
"Lúc trước, ngươi nhất định theo ta tới đây không phải bởi vì niềm vui thú giết người mà là bởi vì đường ta đi. Cho tới bây giờ ta đều đi một đường thẳng, mà thẳng thì vừa vặn sẽ đi tới trấn này. Ngươi lo lắng ta sẽ phát hiện điều gì nhưng ngươi lại không động thủ ở trên đường bởi vì ngươi không nắm chắc. Tác ơhong làm việc của Ma Lang Quân cho tới giờ đều là quỷ thần khó lường, có thể nào vì thế mà bại lộ hành tung? Huống chi, ngươi vốn đã dẫn dụ được năm người Tu Đồng Túy tới đây nên sẽ rất dễ dàng giải quyết."
"Chỗ đáng sợ nhất của ngươi không phải ở tu vi mà là ngụy trang, mưu kế, nhịp nhàng ăn khớp, không một chút sơ hở,. Nếu không phải ngươi chủ động nhảy ra, ta còn không tìm được chứng cớ mà ngươi lưu lại. Lúc ở trấn, ngươi dụ dỗ ta nói ra đầu mối thạch phù. Cho dù ta không nói, ngươi khẳng định cũng sẽ an bài đầu mối để ta chỉ ra, vì vậy đây là điểm mấu chốt của cửa ải thứ nhất."
"Sau đó đến Tây Sơn Đạo Quan. Không thể không nói, hai pho tượng Khuê Mộc Thiên Lang cộng thêm danh hiệu Khuê Mộc Chân Quân đúng là khiến ta lầm đường. Nhưng thật ra thì chính là một kế ngụy trang, một lần đùa bỡn mà thôi. Trên thực tế, ngươi cùng Khuê Mộc Thiên Lang căn bản không có mảy may quan hệ. Đây chẳng qua là do ngươi cố ý sắp đặt, bởi vì ngươi đã khắc sai một hàm răng của một bức tượng Khuê Mộc Thiên Lang. Thật đáng tiếc, ta thật sự hiểu rõ đối với cảnh vật chung quanh vì vậy mới phát hiện cơ quan đầu tiên. Đây là điểm thứ hai."
"Mà thứ ba, thực sự lợi hại. Ngươi từ ta biết được rượu ngon Lưu Phong Tửu, cùng với chuyện ngoại vực nên đoán hơn phân nửa ta cũng sẽ nhận ra Tam Âm Thạch cùng Dạ Hành Tảo. Ngươi cố ý mở ra hai lối đi, vốn muốn dùng chuyện này để đám người Tu Đồng Túy hoài nghi ta, nhưng không ngờ ta lại còn hiểu được Số Mệnh Thạch, hơn nữa giúp năm người Tu Đồng Túy tìm được đường đi. Tất cả trên căn bản đã ngoài tay ngươi, nhưng phản ứng của ngươi rất nhanh! Sau khi mở lối đi, trước tiên ngươi thả khôi lỗi đá ra dò đường, sau đó tự mình làm binh sĩ xông vào trong đó. Hành động này không ai hoài nghi, nhưng bây giờ nhìn lại hẳn là ngươi nắm chặt thời gian lúc cửa vào thạch động phong bế,trong thanh âm đá rơi ùng ùng để tiến hành bố trí cạm bẫy!"
"Mà điểm thứ tư, cũng chính là điểm đặc sắc nhất! Ngươi lại giả dạng trọng thương, hơn nữa đem nước bẩn hắt lên người ta. Vốn nghĩ, dựa vào bốn người Tu Đồng Túy sex có thể bắt giữ ta dễ dàng, sau đó tùy ngươi hành hạ nhưng ta lại làm ngươi thất vọng cho ngươi bày ra điểm thứ năm. Đó chính là Âm Ảnh Chi Độc cùng trứng của Thạch Ảnh Thú. Không thể không thừa nhận, đối với việc nắm bắt lòng người ngươi thật sự lợi hại! Sau một loạt chuyện phát sinh, Tu Đồng Túy quả nhiên tử chiến tới cùng với ta. Mọi chuyện ngươi lường trước đều đúng, duy chỉ có một việc nhỏ là ta không đánh trả, tùy ý để Tu Đồng Túy đánh trọng thương, thậm chí đến bây giờ còn ngồi đây phân tích tất cả mưu kế của ngươi. Đúng không?"
"Rất đúng, vô cùng chính xác! Nhưng vậy thì như thế nào? Ngươi nhất định phải chết, làm một nhân vật được Ma Lang Quân ta đây thưởng thức. Ta quyết địn, giữ lại xương đầu của ngươi làm chén rượu, lưu làm kỷ niệm. Ngươi có cảm thấy vinh hạnh hay không?" Tô Mộ Huyền nhe răng cười nói, chuôi kiếm Thượng Huyền Nguyệt trong tay chậm rãi giơ lên.
"Vinh hạnh? Sai! Phải là ngươi vinh hạnh mới đúng! Người được ta bội phục không nhiều, ngươi miễn cưỡng được tính là một!" Đoan Mộc Vũ nhìn thẳng nói.
"Ha ha ha ha, thật buồn cười! Lời lẽ thật hào hùng, lão tử thiếu chút nữa không nhịn được sẽ không giết ngươi rồi nhưng mà lần này không có ai nhường đường cho ngươi nữa đâu! Đoan Mộc huynh, một đường đi tốt nhá!"
Tô Mộ Huyền cười khặc khặc nói, mà thanh kiếm trong tay hắn lại nhanh như tia chớp xẹt qua, chuẩn bị cắt đầu Đoan Mộc Vũ xuống! Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một cổ ba động vô hình dâng lên như thủy triều khiến thanh kiếm của Tô Mộ Huyền không cách nào tiến thêm một tấc, cách cổ của Đoan Mộc Vũ chút xíu nữa!
Cùng lúc đó, trong hai tròng mắt của Đoan Mộc Vũ bỗng dấy lên hai ngọn lửa. Đây không phải là ngọn lửa tầm thường, mà là ngọn lửa mang theo vô tận mênh mông, vô tận trang nghiêm, giống như là hai thế giới xa xôi. Người khác chỉ cần nhìn một cái đã thấy bản thân tuyệt vọng, hít thở không thông. Mùi vị hoang vu như vậy cũng có thể làm thời gian bị khô héo suy bại!
Đây chính là thứ trói buộc thần hồn của Đoan Mộc Vũ, trọn đời không cách nào tránh thoát, ngay cả bản thể của hắn cũng có thể thiêu tẫn - Bát Hoang Nghiệp Hỏa!
Trong nháy mắt, bốn cái xúc tu của Thạch Ảnh Thú đang trói buộc Đoan Mộc Vũ trực tiếp hóa thành từng làn khói xanh. Mặc dù bị thương nặng, toàn thân máu chảy không ngừng nhưng thân thể Đoan Mộc Vũ lại vững vàng như núi.
"Ngươi sai lầm rồi! Ngươi sai ở chỗ không nên dây vào ta! Chưa có người nào dám uy hiếp ta, bao gồm cả ngươi. Quản chi ngươi thông minh tuyệt đỉnh, quản chi ngươi tuyệt thế vô song. Trước mặt lực lượng tuyệt đối, thì ngươi chỉ là con kiến đáng thương thôi!"
"Không! Không thể nào! Ta sẽ không thua!"
Tô Mộ Huyền hét lớn, xoay người bay ngược lại. Thủ pháp trong của hắn đồng thời biến ảo, tựa hồ là còn có thủ đoạn ẩn giấu nhưng vậy thì như thế nào? Hết thảy đã không kịp nữa!
"Lấy máu của ta, thiêu đốt hồn ta! Nghe hiệu lệnh ta! Thiêu hết – Bát Hoang!"
Trong nháy mắt thanh âm Đoan Mộc Vũ vang lên, hai ngọn lửa trong mắt hắn cuối cùng hóa thành sấm sét. Lực lượng của Bát Hoang Nghiệp Hỏa không kiêng sợ quét ngang hết thảy. Cả ngọn núi sụp đổ ầm ầm!
Tô Mộ Huyền rất nho nhã cười nói, nhưng càng nhìn càng giống như một con quỷ vậy.
"Số Mệnh Thạch là do ngươi ngưng kết sao? Ngươi muốn cho ai sử dụng?" Đoan Mộc Vũ không để ý Tô Mộ Huyền đang tự ra vẻ huyền bí, mà trực tiếp hỏi vào điểm mấu chốt. Đây cũng là chuyện hắn muốn biết nhất, chứ nếu không thì hắn chẳng đến Tây Sơn Đạo Quan làm gì.
Nghe lời ấy, khuôn mặt tươi cười của Tô Mộ Huyền bỗng trở nên dữ tợn. Hắn quát lớn: "Ngươi thì là cái quái gì? Ngươi không có tư cách để biết! Lão tử để ngươi tươi cười, một đường phụng bồi ngươi là bởi vì muốn giết ngươi thật vui vẻ nhưng không có nghĩa ngươi lúc nào cũng chưng cái vẻ mặt này ra trước mặt ta! Rất lạnh lùng sao? Rất siêu nhiên sao? Rất có cảm giác ‘mọi người đều say riêng mình ta tỉnh’ sao? Ngươi cảm thấy ngươi có thể coi thường ta? Ngươi có thể lật ngược thế cục này? Có thể dưới tình huống như này mà giết chết ta sao? Thật đáng chê cười!"
Tô Mộ Huyền cười một cách điên cuồng rồi nhặt Cầu Mộc Cung của Đoan Mộc Vũ lên.
"Ngươi không sợ chết, không sợ đau đớn, nhưng mà thanh Cầu Mộc Cung này là vật yêu mến của ngươi đúng không? Sách sách! Thật phí của trời! Dùng Cầu Mộc Linh Tâm luyện hóa, phụ gia không ít thần thông. Nếu chân chính bắn tên thì uy lực lớn đến kinh người, nhưng mà vậy thì như thế nào?"
Mỗi lần nói một câu, Tô Mộ Huyền đều chặt một đoạn của Cầu Mộc Cung, sau đó đùng hỏa cầu thiêu rụi toàn bộ!
Tuy chứng kiến một màn này nhưng Đoan Mộc Vũ lại như chưa hề thấy, chẳng qua hắn vẫn nói tiếp: "Ngươi là kẻ điên nên có thể không kiêng sợ chuyện giết người nhưng có một số việc ngươi lại làm vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, cho nên ngươi ngưng tụ Số Mệnh Thạch nhất định không phải vì ngươi mà là có người ra lệnh cho ngươi. Bởi vậy suy ra, ngươi hẳn là người của Hắc Thành! Liên hệ với tác dụng Số Mệnh Thạch, ta đại khái có thể đoán được ngươi muốn thức tỉnh lại trí nhớ kiếp trước của Đoạn Thiên Đồ? Vì vậy, sư phụ của ngươi tất nhiên cũng chính là Đoạn Thiên Đồ rồi!"
Lời vừa ra, gương mặt dữ tợn của Tô Mộ Huyền không khỏi khựng lại. Hiển nhiên suy đoán của Đoan Mộc Vũ hoàn toàn chính xác.
"Lúc trước, ngươi nhất định theo ta tới đây không phải bởi vì niềm vui thú giết người mà là bởi vì đường ta đi. Cho tới bây giờ ta đều đi một đường thẳng, mà thẳng thì vừa vặn sẽ đi tới trấn này. Ngươi lo lắng ta sẽ phát hiện điều gì nhưng ngươi lại không động thủ ở trên đường bởi vì ngươi không nắm chắc. Tác ơhong làm việc của Ma Lang Quân cho tới giờ đều là quỷ thần khó lường, có thể nào vì thế mà bại lộ hành tung? Huống chi, ngươi vốn đã dẫn dụ được năm người Tu Đồng Túy tới đây nên sẽ rất dễ dàng giải quyết."
"Chỗ đáng sợ nhất của ngươi không phải ở tu vi mà là ngụy trang, mưu kế, nhịp nhàng ăn khớp, không một chút sơ hở,. Nếu không phải ngươi chủ động nhảy ra, ta còn không tìm được chứng cớ mà ngươi lưu lại. Lúc ở trấn, ngươi dụ dỗ ta nói ra đầu mối thạch phù. Cho dù ta không nói, ngươi khẳng định cũng sẽ an bài đầu mối để ta chỉ ra, vì vậy đây là điểm mấu chốt của cửa ải thứ nhất."
"Sau đó đến Tây Sơn Đạo Quan. Không thể không nói, hai pho tượng Khuê Mộc Thiên Lang cộng thêm danh hiệu Khuê Mộc Chân Quân đúng là khiến ta lầm đường. Nhưng thật ra thì chính là một kế ngụy trang, một lần đùa bỡn mà thôi. Trên thực tế, ngươi cùng Khuê Mộc Thiên Lang căn bản không có mảy may quan hệ. Đây chẳng qua là do ngươi cố ý sắp đặt, bởi vì ngươi đã khắc sai một hàm răng của một bức tượng Khuê Mộc Thiên Lang. Thật đáng tiếc, ta thật sự hiểu rõ đối với cảnh vật chung quanh vì vậy mới phát hiện cơ quan đầu tiên. Đây là điểm thứ hai."
"Mà thứ ba, thực sự lợi hại. Ngươi từ ta biết được rượu ngon Lưu Phong Tửu, cùng với chuyện ngoại vực nên đoán hơn phân nửa ta cũng sẽ nhận ra Tam Âm Thạch cùng Dạ Hành Tảo. Ngươi cố ý mở ra hai lối đi, vốn muốn dùng chuyện này để đám người Tu Đồng Túy hoài nghi ta, nhưng không ngờ ta lại còn hiểu được Số Mệnh Thạch, hơn nữa giúp năm người Tu Đồng Túy tìm được đường đi. Tất cả trên căn bản đã ngoài tay ngươi, nhưng phản ứng của ngươi rất nhanh! Sau khi mở lối đi, trước tiên ngươi thả khôi lỗi đá ra dò đường, sau đó tự mình làm binh sĩ xông vào trong đó. Hành động này không ai hoài nghi, nhưng bây giờ nhìn lại hẳn là ngươi nắm chặt thời gian lúc cửa vào thạch động phong bế,trong thanh âm đá rơi ùng ùng để tiến hành bố trí cạm bẫy!"
"Mà điểm thứ tư, cũng chính là điểm đặc sắc nhất! Ngươi lại giả dạng trọng thương, hơn nữa đem nước bẩn hắt lên người ta. Vốn nghĩ, dựa vào bốn người Tu Đồng Túy sex có thể bắt giữ ta dễ dàng, sau đó tùy ngươi hành hạ nhưng ta lại làm ngươi thất vọng cho ngươi bày ra điểm thứ năm. Đó chính là Âm Ảnh Chi Độc cùng trứng của Thạch Ảnh Thú. Không thể không thừa nhận, đối với việc nắm bắt lòng người ngươi thật sự lợi hại! Sau một loạt chuyện phát sinh, Tu Đồng Túy quả nhiên tử chiến tới cùng với ta. Mọi chuyện ngươi lường trước đều đúng, duy chỉ có một việc nhỏ là ta không đánh trả, tùy ý để Tu Đồng Túy đánh trọng thương, thậm chí đến bây giờ còn ngồi đây phân tích tất cả mưu kế của ngươi. Đúng không?"
"Rất đúng, vô cùng chính xác! Nhưng vậy thì như thế nào? Ngươi nhất định phải chết, làm một nhân vật được Ma Lang Quân ta đây thưởng thức. Ta quyết địn, giữ lại xương đầu của ngươi làm chén rượu, lưu làm kỷ niệm. Ngươi có cảm thấy vinh hạnh hay không?" Tô Mộ Huyền nhe răng cười nói, chuôi kiếm Thượng Huyền Nguyệt trong tay chậm rãi giơ lên.
"Vinh hạnh? Sai! Phải là ngươi vinh hạnh mới đúng! Người được ta bội phục không nhiều, ngươi miễn cưỡng được tính là một!" Đoan Mộc Vũ nhìn thẳng nói.
"Ha ha ha ha, thật buồn cười! Lời lẽ thật hào hùng, lão tử thiếu chút nữa không nhịn được sẽ không giết ngươi rồi nhưng mà lần này không có ai nhường đường cho ngươi nữa đâu! Đoan Mộc huynh, một đường đi tốt nhá!"
Tô Mộ Huyền cười khặc khặc nói, mà thanh kiếm trong tay hắn lại nhanh như tia chớp xẹt qua, chuẩn bị cắt đầu Đoan Mộc Vũ xuống! Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một cổ ba động vô hình dâng lên như thủy triều khiến thanh kiếm của Tô Mộ Huyền không cách nào tiến thêm một tấc, cách cổ của Đoan Mộc Vũ chút xíu nữa!
Cùng lúc đó, trong hai tròng mắt của Đoan Mộc Vũ bỗng dấy lên hai ngọn lửa. Đây không phải là ngọn lửa tầm thường, mà là ngọn lửa mang theo vô tận mênh mông, vô tận trang nghiêm, giống như là hai thế giới xa xôi. Người khác chỉ cần nhìn một cái đã thấy bản thân tuyệt vọng, hít thở không thông. Mùi vị hoang vu như vậy cũng có thể làm thời gian bị khô héo suy bại!
Đây chính là thứ trói buộc thần hồn của Đoan Mộc Vũ, trọn đời không cách nào tránh thoát, ngay cả bản thể của hắn cũng có thể thiêu tẫn - Bát Hoang Nghiệp Hỏa!
Trong nháy mắt, bốn cái xúc tu của Thạch Ảnh Thú đang trói buộc Đoan Mộc Vũ trực tiếp hóa thành từng làn khói xanh. Mặc dù bị thương nặng, toàn thân máu chảy không ngừng nhưng thân thể Đoan Mộc Vũ lại vững vàng như núi.
"Ngươi sai lầm rồi! Ngươi sai ở chỗ không nên dây vào ta! Chưa có người nào dám uy hiếp ta, bao gồm cả ngươi. Quản chi ngươi thông minh tuyệt đỉnh, quản chi ngươi tuyệt thế vô song. Trước mặt lực lượng tuyệt đối, thì ngươi chỉ là con kiến đáng thương thôi!"
"Không! Không thể nào! Ta sẽ không thua!"
Tô Mộ Huyền hét lớn, xoay người bay ngược lại. Thủ pháp trong của hắn đồng thời biến ảo, tựa hồ là còn có thủ đoạn ẩn giấu nhưng vậy thì như thế nào? Hết thảy đã không kịp nữa!
"Lấy máu của ta, thiêu đốt hồn ta! Nghe hiệu lệnh ta! Thiêu hết – Bát Hoang!"
Trong nháy mắt thanh âm Đoan Mộc Vũ vang lên, hai ngọn lửa trong mắt hắn cuối cùng hóa thành sấm sét. Lực lượng của Bát Hoang Nghiệp Hỏa không kiêng sợ quét ngang hết thảy. Cả ngọn núi sụp đổ ầm ầm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.