Chương 99: Thượng huyền nguyệt (Trăng lưỡi liềm)
Lại Điểu
12/06/2013
Cuộc hành trình dài cũng có nghĩa phải chấp nhận cảm giác nhàm chán và tịch mịch. Điều này đúng với đại đa số người, bởi cảm giác phong trần luôn làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi. Nhưng phàm là chuyện gì thì cũng có ngoại lệ, ví như Đoan Mộc Vũ chẳng hạn.
Có lẽ vì trước đây hắn đã trầm lặng quá lâu nên hiện tại hắn rất thích cảm giác một thân một mình; rất thích cái cảm giác độc hành đứng giữa thiên địa mà nhìn mặt đất dưới chân chậm rãi trôi qua; nhìn khung cảnh xung quanh không ngừng lùi dần, nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, nhìn sao sáng rồi tàn lụi, cảm nhận các mùa trôi qua!
Không khổ, không vui, không buồn, không sợ; không cần những lời nói hoa mỹ, không cần những lời khen ngợi; không cần phải suy nghĩ xem có nên đem cả thế giới đầy màu sắc làm hậu hoa viên của nhà mình hay không; không cần suy nghĩ đến hàng tỉ sinh linh; không cần cái địa vị giống như thiên thần làm cho tất cả sinh linh phải thần phục dưới chân của mình!
Hắn, là chính hắn!
Có thể nhận xét rằng nhận thức của Đoan Mộc Vũ thật kỳ quái. Khi một người không có bất cứ nhu cầu hay chấp niệm gì thì cũng có thể nói họ không xem trọn cái được hay cái mất. Ngược lại, họ sẽ cảm thấy cả trời đất vô cùng tươi đẹp, như được ôm trọn vào lòng mình! Gần, rất gần, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới!
Nghĩ lại, so với thời điểm lúc trước có được tất cả thì hắn hôm nay đã mất đi rất nhiều thứ. (Câu này chỉ lúc trước ĐMV là Yêu Đế, còn bây giờ là thằng tu sĩ quèn =))! )
"Ta tên là Tô Mộ Huyền. Chữ Tô trong rượu Đồ Tô, Mộ trong nhật mộ thanh sơn, Huyền trong thượng huyền nguyệt. Ta là tán tu, sư phụ ta là một tửu quỷ. Cũng chẳng biết hắn tên gì nữa, chỉ biết bình sinh hắn thích nhất là rượu Đồ Tô, lại truyền thụ cho ta công pháp tên là Nhật Mộ Thanh Sơn Gia Vạn Lý. còn về phần thanh kiếm mà lão để lại cho ta thì có tên là Thượng Huyền Nguyệt! Vì thế ta đoán rằng, cái tên của ta cũng do cả đám đó hợp thành, quả là một sư phụ vô trách nhiệm nhất mà ta từng thấy!"
Bóng đêm buông xuống. Bên đống lửa trại hừng hực, Đoan Mộc Vũ ngửa đầu nhìn trời. Lúc này, trên bầu trời đã có rất nhiều vì sao đang lấp lánh. Ở phía đối diện bên kia đống lửa chính là vị Ma Lang Quân giả. Không, giờ phải gọi hắn là Tô Mộ Huyền mới đúng. Kể từ sau khi trải qua trận chiến lúc trước, hắn liền theo sát Đoan Mộc Vũ. Còn lúc này, hắn đang vừa ôm thanh kiếm Thượng Huyền Nguyệt trong lòng ngực vừa tự thưởng cho mình một ngụm rượu thơm nức mũi, và giới thiệu chẳng chút khách khí về mình.
"Này! Lão huynh, có muốn làm một ngụm hay không? Rượu do ta chế ra so với sư phụ ta còn ngon hơn một chút. Nó có tên là Túy Đồ Tô, một chén giải thiên sầu. Nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như đang cảm khái điều gì đó. Thôi lại đây, uống một ngụm đi. Sau khi uống, bảo đảm ngươi sẽ quên hết tất cả phiền não!"
Đoan Mộc Vũ thu hồi ánh mắt đang nhìn lên bầu trời rồi ngồi xuống đối diện với Tô Mộ Huyền, cẩn thận nhìn qua hình dáng đã được khôi phục lại của hắn. Gương mặt hắn vẫn mang cái vẻ bất cần đời, sau đó gật đầu.
"Hà, ta cứ tưởng ngươi sẽ cự tuyệt. Nói thật với ngươi, bổn công tử luôn tự tin một điều. Bình sinh, việc mà ta thích làm nhất chính là đem những người tự cho mình là thanh cao đánh cho bêu đầu. Nhưng mà ta vẫn không thể nhìn thấu được ngươi!" Tô Mộ Huyền lắc đầu, tự giễu nói rồi tiện tay cầm bầu rượu được chế luyện tinh mỹ ném đi. Bầu rượu vẽ lên không trung một đường cong tuyệt đẹp, rồi rơi về phía đối diện.
Đoan Mộc Vũ không nói không rằng, vươn tay tiếp lấy bầu rượu rồi làm một ngụm lớn. Sau khi đưa tay áo lau đi dòng rượu chảy trên khóe miệng, hắn mới nhẹ giọng ngâm mấy câu đề trên bầu rượu.
“Thượng huyền nguyệt, nguyệt thượng huyền.
Trăng sáng khi nào về cố hương?
phong tửu, tửu phong lưu.
Một cơn say sao giải ba thiên sầu!
Bạc đầu cười kiếp phù du!”
“Ồ, chẳng lẽ sư phụ ngươi là người ngoại vực sao?"
"Hả? Sao ngươi biết?”
Nghe thấy Đoan Mộc Vũ nói vậy, Tô Mộ Huyền không khỏi mở to hai mắt đầy ngạc nhiên. Hắn cũng chỉ nghe sư phụ hắn tình cờ nói qua, còn thực chất ngoại vực như thế nào thì hắn chẳng rõ ràng cho lắm. Không ngờ cái tên tiểu tử này thoạt nhìn chỉ có cảnh giới Tàng Phong lại có thể từ mấy câu đề trên bầu rượu mà đoán ra được. Người này thật cổ quái!
Đoan Mộc Vũ khẽ cười, rồi đem hồ rượu ném lại cho Tô Mộ Huyền, sau đó im lặng chẳng nói câu nào. Một lúc sau, hắn mới hồi tưởng lại rồi nói : "Trên thế gian này còn có một loại rượu ngon tên là Lưu Phong Tửu, so với Túy Đồ Tô của ngươi còn tốt hơn. Tuy không khoa trương đến mức uống một ngụm say tới ba ngàn năm, nhưng chuyện say mấy tháng là thật. Loại rượu này chỉ có ở ngoại vực, còn nội vực chúng ta rất khó nhìn thấy!"
"Thật vậy sao! Lưu Phong Tửu kia thần kỳ đến vậy à? Thế nhưng làm sao ngươi lại biết nhiều như vậy? Còn nữa, ngươi biết muốn đi ngoại vực phải đi như thế nào không? Ta muốn đi tìm sư phụ ta!" Ánh mắt Tô Mộ Huyền ánh lên vẻ vô cùng mong đợi.
Lần này, Đoan Mộc Vũ liếc nhìn Tô Mộ Huyền một cái rồi chậm rãi lắc đầu. Sau đó hắn lại im lặng không nói năng câu nào. Dương nhiên hắn biết ngoại vực ở đâu, chẳng qua với thực lực của Tô Mộ Huyền thì đừng mơ đến chuyện tới đó.
Tô Mộ Huyền cũng cho Đoan Mộc Vũ không biết đường. Hắn nghĩ vậy cũng là điều dễ hiểu. Đã rất nhiều năm, hắn một mực hỏi thăm những người tu hành tự xưng lịch duyệt phong phú, nhưng không một ai biết phải đi tới ngoại vực bằng cách nào. Cho nên vì thế mà lúc này hắn cũng trở lên trầm mặc.
Một đêm trôi qua vô sự. Khi bình minh vừa lên, hai người lại tiếp tục lên đường. Tô Mộ Huyền lại hồi phục cái dáng vẻ cười hì hì, bám theo đằng sau Đoan Mộc Vũ. Theo như lời hắn giải thích, thì hắn cũng muốn tới Thất Bảo Lăng Lâu cho nên thuận đường đi cùng. Thật ra cái cớ này hết sức vô dụng, bởi vì với cảnh giới của hắn đã có thể ngự kiếm phi hành, so với tốc độ của Đoan Mộc Vũ thì nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng Đoan Mộc Vũ cũng chẳng để ý tới chuyện này. Hắn vẫn nhắm về phía trước, một đường thẳng tiến. Chỉ cần không đụng chạm gì đến hắn, thì hắn chẳng để trong lòng. Bất kể đối phương là nam hay nữ, người tốt hay là người xấu, hắn luôn đối xử công bằng.
Lúc đầu, Tô Mộ Huyền còn lải nhải, nói năng không ngừng. Ngay cả mấy cái chuyện bịa đặt hay chuyện kỳ quái cũng được hắn nói cho bằng hết, nhưng Đoan Mộc Vũ mắt ngơ tai điếc nên cuối cùng hắn đành ngậm miệng. Đồng thời lòng tự tin của hắn cũng bị đả kích không nhỏ!
Một đường thẳng tiến không gặp bất cứ trở ngại nào, đảo mắt đã tới phạm vi Duyệt Châu. Một ngày nọ, hai người đã tới một tiểu trấn phồn hoa ở dọc đường. Thoạt nhìn, dòng người có vẻ đông đúc, vô số đền thờ phòng ốc lầu các tinh mỹ lối liền không dứt dài tới mấy dặm. Nhưng chẳng biết tại sao, đáng ra khu chợ phải là nơi náo nhiệt nhất lại là nơi có lượng người thưa thớt nhất, thỉnh thoảng mới có một người xuất hiện thì đều vội vã, sắc mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Thậm chí trên con đường trải đầy đá xanh rộng rãi còn rơi vãi mấy đồ bỏ đi, cửa hàng hai bên đường toàn đều đóng cửa không kinh doanh. Thỉnh thoảng laij có một cơn gió thổi qua, cuốn bay đám tiền vàng hàng mã dùng bay lung tung.
Thấy tình hình này, Tô Mộ Huyền khịt khịt mũi. Chân mày hắn nhíu lại, trầm giọng nói: "Đoan Mộc huynh, nơi này có điều gì đó không đúng! Một nơi vốn đông người như vậy phải có sinh khí tràn đầy mới đúng. Nhưng hôm nay không khí lại vô cùng yên tĩnh, ngay cả lúc này là ban ngày mà âm khí còn nồng đậm như thế thì đủ biết đến nửa đêm sẽ đáng sợ đến thế nào. Tử khí lượn lờ nồng đậm như vậy, chỉ e rằng không tới nửa năm nữa thì toàn bộ dân chúng trong trấn sẽ phải chết đi một nửa a!"
Tô Mộ Huyền nói vậy, nhưng Đoan Mộc Vũ vẫn cứ im lặng không nói. Nhưng đúng lúc này, từ trong khách điếm phía xa truyền đến một giọng cười khẽ, lắng nghe kỹ thì có thể thấy có người đang nói: "Lỗ mũi thật thính a! A Hoàng, ngươi phải nỗ lực lên! Nếu không cẩn thận, ta liền thịt ngươi làm mồi nhậu đấy!"
Tiếng nói vẫn còn chưa dứt thì trong khách sạn có năm thanh niên mặc hoa phục nối đuôi nhau đi ra. Năm người này có khí độ hiên ngang, anh khí bộc phát. Sau lưng mỗi người đều đeo một thanh kiếm, thoạt nhìn đã biết không phải đồ tầm thường. Hẳn năm người bọn họ là người tu hành, hơn nữa còn là đệ tử xuất sắc của danh môn đại phái nào đó.
Nhìn thấy năm người này, Tô Mộ Huyền luôn tự cao sắc mặt cũng trở lên cẩn thận. Thậm chí khi bản thân bị ví với con chó vàng cũng không hề cảm thấy giận dữ, mà chỉ khẽ nói với Đoan Mộc Vũ : "Đoan Mộc huynh, bọn họ đều môn hạ đệ tử của Cửu Dương Sơn cho nên luôn có cái thái độ cao cao tại thượng thế đó. Người đừng để ý mấy tiếng sủa của bọn chúng làm gì!"
Đồng thời, lúc này năm vị đệ tử của Cửu Dương Sơn cũng nhìn thấy hai người. Một người có vẻ là người dẫn đầu đội ngũ lười biếng chắp tay về phía bọn họ một cái, rồi híp mắt nói: "Thật xin lỗi, chuyện nơi đây Cửu Dương Sơn chúng ta đã lĩnh trách nhiệm rồi. Các ngươi không cần nhúng tay vào để tránh mất đi tính mạng."
Nói xong năm người kia liền xoay người tiến về phía bắc của trấn mà đi, đó cũng là nơi tử khí bốc lên nhiều nhất.
Có lẽ vì trước đây hắn đã trầm lặng quá lâu nên hiện tại hắn rất thích cảm giác một thân một mình; rất thích cái cảm giác độc hành đứng giữa thiên địa mà nhìn mặt đất dưới chân chậm rãi trôi qua; nhìn khung cảnh xung quanh không ngừng lùi dần, nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, nhìn sao sáng rồi tàn lụi, cảm nhận các mùa trôi qua!
Không khổ, không vui, không buồn, không sợ; không cần những lời nói hoa mỹ, không cần những lời khen ngợi; không cần phải suy nghĩ xem có nên đem cả thế giới đầy màu sắc làm hậu hoa viên của nhà mình hay không; không cần suy nghĩ đến hàng tỉ sinh linh; không cần cái địa vị giống như thiên thần làm cho tất cả sinh linh phải thần phục dưới chân của mình!
Hắn, là chính hắn!
Có thể nhận xét rằng nhận thức của Đoan Mộc Vũ thật kỳ quái. Khi một người không có bất cứ nhu cầu hay chấp niệm gì thì cũng có thể nói họ không xem trọn cái được hay cái mất. Ngược lại, họ sẽ cảm thấy cả trời đất vô cùng tươi đẹp, như được ôm trọn vào lòng mình! Gần, rất gần, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới!
Nghĩ lại, so với thời điểm lúc trước có được tất cả thì hắn hôm nay đã mất đi rất nhiều thứ. (Câu này chỉ lúc trước ĐMV là Yêu Đế, còn bây giờ là thằng tu sĩ quèn =))! )
"Ta tên là Tô Mộ Huyền. Chữ Tô trong rượu Đồ Tô, Mộ trong nhật mộ thanh sơn, Huyền trong thượng huyền nguyệt. Ta là tán tu, sư phụ ta là một tửu quỷ. Cũng chẳng biết hắn tên gì nữa, chỉ biết bình sinh hắn thích nhất là rượu Đồ Tô, lại truyền thụ cho ta công pháp tên là Nhật Mộ Thanh Sơn Gia Vạn Lý. còn về phần thanh kiếm mà lão để lại cho ta thì có tên là Thượng Huyền Nguyệt! Vì thế ta đoán rằng, cái tên của ta cũng do cả đám đó hợp thành, quả là một sư phụ vô trách nhiệm nhất mà ta từng thấy!"
Bóng đêm buông xuống. Bên đống lửa trại hừng hực, Đoan Mộc Vũ ngửa đầu nhìn trời. Lúc này, trên bầu trời đã có rất nhiều vì sao đang lấp lánh. Ở phía đối diện bên kia đống lửa chính là vị Ma Lang Quân giả. Không, giờ phải gọi hắn là Tô Mộ Huyền mới đúng. Kể từ sau khi trải qua trận chiến lúc trước, hắn liền theo sát Đoan Mộc Vũ. Còn lúc này, hắn đang vừa ôm thanh kiếm Thượng Huyền Nguyệt trong lòng ngực vừa tự thưởng cho mình một ngụm rượu thơm nức mũi, và giới thiệu chẳng chút khách khí về mình.
"Này! Lão huynh, có muốn làm một ngụm hay không? Rượu do ta chế ra so với sư phụ ta còn ngon hơn một chút. Nó có tên là Túy Đồ Tô, một chén giải thiên sầu. Nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như đang cảm khái điều gì đó. Thôi lại đây, uống một ngụm đi. Sau khi uống, bảo đảm ngươi sẽ quên hết tất cả phiền não!"
Đoan Mộc Vũ thu hồi ánh mắt đang nhìn lên bầu trời rồi ngồi xuống đối diện với Tô Mộ Huyền, cẩn thận nhìn qua hình dáng đã được khôi phục lại của hắn. Gương mặt hắn vẫn mang cái vẻ bất cần đời, sau đó gật đầu.
"Hà, ta cứ tưởng ngươi sẽ cự tuyệt. Nói thật với ngươi, bổn công tử luôn tự tin một điều. Bình sinh, việc mà ta thích làm nhất chính là đem những người tự cho mình là thanh cao đánh cho bêu đầu. Nhưng mà ta vẫn không thể nhìn thấu được ngươi!" Tô Mộ Huyền lắc đầu, tự giễu nói rồi tiện tay cầm bầu rượu được chế luyện tinh mỹ ném đi. Bầu rượu vẽ lên không trung một đường cong tuyệt đẹp, rồi rơi về phía đối diện.
Đoan Mộc Vũ không nói không rằng, vươn tay tiếp lấy bầu rượu rồi làm một ngụm lớn. Sau khi đưa tay áo lau đi dòng rượu chảy trên khóe miệng, hắn mới nhẹ giọng ngâm mấy câu đề trên bầu rượu.
“Thượng huyền nguyệt, nguyệt thượng huyền.
Trăng sáng khi nào về cố hương?
phong tửu, tửu phong lưu.
Một cơn say sao giải ba thiên sầu!
Bạc đầu cười kiếp phù du!”
“Ồ, chẳng lẽ sư phụ ngươi là người ngoại vực sao?"
"Hả? Sao ngươi biết?”
Nghe thấy Đoan Mộc Vũ nói vậy, Tô Mộ Huyền không khỏi mở to hai mắt đầy ngạc nhiên. Hắn cũng chỉ nghe sư phụ hắn tình cờ nói qua, còn thực chất ngoại vực như thế nào thì hắn chẳng rõ ràng cho lắm. Không ngờ cái tên tiểu tử này thoạt nhìn chỉ có cảnh giới Tàng Phong lại có thể từ mấy câu đề trên bầu rượu mà đoán ra được. Người này thật cổ quái!
Đoan Mộc Vũ khẽ cười, rồi đem hồ rượu ném lại cho Tô Mộ Huyền, sau đó im lặng chẳng nói câu nào. Một lúc sau, hắn mới hồi tưởng lại rồi nói : "Trên thế gian này còn có một loại rượu ngon tên là Lưu Phong Tửu, so với Túy Đồ Tô của ngươi còn tốt hơn. Tuy không khoa trương đến mức uống một ngụm say tới ba ngàn năm, nhưng chuyện say mấy tháng là thật. Loại rượu này chỉ có ở ngoại vực, còn nội vực chúng ta rất khó nhìn thấy!"
"Thật vậy sao! Lưu Phong Tửu kia thần kỳ đến vậy à? Thế nhưng làm sao ngươi lại biết nhiều như vậy? Còn nữa, ngươi biết muốn đi ngoại vực phải đi như thế nào không? Ta muốn đi tìm sư phụ ta!" Ánh mắt Tô Mộ Huyền ánh lên vẻ vô cùng mong đợi.
Lần này, Đoan Mộc Vũ liếc nhìn Tô Mộ Huyền một cái rồi chậm rãi lắc đầu. Sau đó hắn lại im lặng không nói năng câu nào. Dương nhiên hắn biết ngoại vực ở đâu, chẳng qua với thực lực của Tô Mộ Huyền thì đừng mơ đến chuyện tới đó.
Tô Mộ Huyền cũng cho Đoan Mộc Vũ không biết đường. Hắn nghĩ vậy cũng là điều dễ hiểu. Đã rất nhiều năm, hắn một mực hỏi thăm những người tu hành tự xưng lịch duyệt phong phú, nhưng không một ai biết phải đi tới ngoại vực bằng cách nào. Cho nên vì thế mà lúc này hắn cũng trở lên trầm mặc.
Một đêm trôi qua vô sự. Khi bình minh vừa lên, hai người lại tiếp tục lên đường. Tô Mộ Huyền lại hồi phục cái dáng vẻ cười hì hì, bám theo đằng sau Đoan Mộc Vũ. Theo như lời hắn giải thích, thì hắn cũng muốn tới Thất Bảo Lăng Lâu cho nên thuận đường đi cùng. Thật ra cái cớ này hết sức vô dụng, bởi vì với cảnh giới của hắn đã có thể ngự kiếm phi hành, so với tốc độ của Đoan Mộc Vũ thì nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng Đoan Mộc Vũ cũng chẳng để ý tới chuyện này. Hắn vẫn nhắm về phía trước, một đường thẳng tiến. Chỉ cần không đụng chạm gì đến hắn, thì hắn chẳng để trong lòng. Bất kể đối phương là nam hay nữ, người tốt hay là người xấu, hắn luôn đối xử công bằng.
Lúc đầu, Tô Mộ Huyền còn lải nhải, nói năng không ngừng. Ngay cả mấy cái chuyện bịa đặt hay chuyện kỳ quái cũng được hắn nói cho bằng hết, nhưng Đoan Mộc Vũ mắt ngơ tai điếc nên cuối cùng hắn đành ngậm miệng. Đồng thời lòng tự tin của hắn cũng bị đả kích không nhỏ!
Một đường thẳng tiến không gặp bất cứ trở ngại nào, đảo mắt đã tới phạm vi Duyệt Châu. Một ngày nọ, hai người đã tới một tiểu trấn phồn hoa ở dọc đường. Thoạt nhìn, dòng người có vẻ đông đúc, vô số đền thờ phòng ốc lầu các tinh mỹ lối liền không dứt dài tới mấy dặm. Nhưng chẳng biết tại sao, đáng ra khu chợ phải là nơi náo nhiệt nhất lại là nơi có lượng người thưa thớt nhất, thỉnh thoảng mới có một người xuất hiện thì đều vội vã, sắc mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Thậm chí trên con đường trải đầy đá xanh rộng rãi còn rơi vãi mấy đồ bỏ đi, cửa hàng hai bên đường toàn đều đóng cửa không kinh doanh. Thỉnh thoảng laij có một cơn gió thổi qua, cuốn bay đám tiền vàng hàng mã dùng bay lung tung.
Thấy tình hình này, Tô Mộ Huyền khịt khịt mũi. Chân mày hắn nhíu lại, trầm giọng nói: "Đoan Mộc huynh, nơi này có điều gì đó không đúng! Một nơi vốn đông người như vậy phải có sinh khí tràn đầy mới đúng. Nhưng hôm nay không khí lại vô cùng yên tĩnh, ngay cả lúc này là ban ngày mà âm khí còn nồng đậm như thế thì đủ biết đến nửa đêm sẽ đáng sợ đến thế nào. Tử khí lượn lờ nồng đậm như vậy, chỉ e rằng không tới nửa năm nữa thì toàn bộ dân chúng trong trấn sẽ phải chết đi một nửa a!"
Tô Mộ Huyền nói vậy, nhưng Đoan Mộc Vũ vẫn cứ im lặng không nói. Nhưng đúng lúc này, từ trong khách điếm phía xa truyền đến một giọng cười khẽ, lắng nghe kỹ thì có thể thấy có người đang nói: "Lỗ mũi thật thính a! A Hoàng, ngươi phải nỗ lực lên! Nếu không cẩn thận, ta liền thịt ngươi làm mồi nhậu đấy!"
Tiếng nói vẫn còn chưa dứt thì trong khách sạn có năm thanh niên mặc hoa phục nối đuôi nhau đi ra. Năm người này có khí độ hiên ngang, anh khí bộc phát. Sau lưng mỗi người đều đeo một thanh kiếm, thoạt nhìn đã biết không phải đồ tầm thường. Hẳn năm người bọn họ là người tu hành, hơn nữa còn là đệ tử xuất sắc của danh môn đại phái nào đó.
Nhìn thấy năm người này, Tô Mộ Huyền luôn tự cao sắc mặt cũng trở lên cẩn thận. Thậm chí khi bản thân bị ví với con chó vàng cũng không hề cảm thấy giận dữ, mà chỉ khẽ nói với Đoan Mộc Vũ : "Đoan Mộc huynh, bọn họ đều môn hạ đệ tử của Cửu Dương Sơn cho nên luôn có cái thái độ cao cao tại thượng thế đó. Người đừng để ý mấy tiếng sủa của bọn chúng làm gì!"
Đồng thời, lúc này năm vị đệ tử của Cửu Dương Sơn cũng nhìn thấy hai người. Một người có vẻ là người dẫn đầu đội ngũ lười biếng chắp tay về phía bọn họ một cái, rồi híp mắt nói: "Thật xin lỗi, chuyện nơi đây Cửu Dương Sơn chúng ta đã lĩnh trách nhiệm rồi. Các ngươi không cần nhúng tay vào để tránh mất đi tính mạng."
Nói xong năm người kia liền xoay người tiến về phía bắc của trấn mà đi, đó cũng là nơi tử khí bốc lên nhiều nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.