Chương 1: Lâm Dịch
Tuyết Mãn Cung Đao
22/06/2018
Mặt trời chói chang ở trên không, trên mặt đá có một mảnh rêu xanh lớn
có mười mấy đứa trẻ non nớt đang ngồi xếp bằng, tay bấm pháp quyết, nhắm mắt thổ tức, không ít đứa trẻ vì nóng tới mức không chịu nổi cho nên
len lén dùng ống tay áo để lau mồ hôi.
Thạch bình mười cấp có hai tên Đạo sĩ đang đứng, một mập một gầy, tuổi không lớn lắm, lưng đeo bảo kiếm, đều là Đạo sĩ chấp giáo của Dịch Kiếm Tông, lúc này khuôn mặt hai người nghiêm túc, mắt không chớp nhìn chằm chằm về những đứa trẻ ở phía dưới.
- Tất cả đều phải chú tâm, không được lười biếng. Bí quyết Ngưng Khí là pháp quyết tu đạo nhập môn đơn giản nhất. Nếu như trong vòng một tháng mà các ngươi có thể ngưng ra một tia linh khí, như vậy cũng không uổng tâm tư trông ngóng thành tiên của phụ mẫu các ngươi. Hôm nay là kỳ hạn chót, nếu như vẫn không thể ngưng ra linh khí, như vậy cũng có nghĩa các ngươi vô duyên với tu đạo.
Đột nhiên, một đứa trẻ hoa chân múa tay rất vui vẻ, hưng phấn nói:
- Ta đã ngưng ra linh khí, ta đã ngưng ra rồi, ha ha ha.
Đạo sĩ mập cũng mỉm cười gật đầu, đạo sĩ gầy hừ lạnh một tiếng, nói:
- Người tu đạo cần tâm tĩnh như nước, không thể vui buồn vì bất kỳ chuyện gì, ngồi xuống tiếp tục tu luyện, vận chuyển linh khí một vòng.
Trong mười mấy đứa trẻ có một tiểu hài tử chừng mười tuổi, có chút đần độn, nhắm mắt thổ tức một lúc lâu, đột nhiên cả người chấn động, hai mắt mở ra, ánh mắt tản mạn, lộ ra vẻ mờ mịt. Sau đó dường như nó không cam lòng, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, lần nữa nhắm mắt điều tức, một lát sau, đứa trẻ này lại lần nữa mở hai mắt ra, vẻ mờ mịt trong mắt quá nặng, giống như si ngốc vậy.
- Cũng không biết đứa trẻ này Lâm sư thúc tìm từ đâu tới, chăm chỉ thì vô cùng chăm chỉ, có điều… Quả thực ngu ngốc nhiều hơn, thời gian một tháng, chỉ mình hắn là chưa ngưng ra linh khí, ài.
Đạo sĩ mập thở dài một tiếng.
Trong mắt Đạo sĩ lóe lên vẻ khinh bỉ, lắc đầu lạnh lùng nói:
- Đường tu đạo chia làm Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh. Ngưng Khí chính là một hòn đá lớn đầu tiên trên con đường tu đạo, nếu như trong một tháng mà không ngưng ra được một tia linh khí, tư chất bậc này tốt nhất nên yên tâm làm một phàm nhân thì hơn. Năm đó khi Dịch Kiếm Tông ta còn hưng thịnh, lúc thu đồ đệ đều là trong một ngày Ngưng Khí thì mới có thể gia nhập tông môn, hôm nay điều kiện đã trở nên phóng khoáng hơn, mà người này vẫn không thể Ngưng Khí ra được. Như vậy cũng chỉ trách hắn vô duyên với Dịch Kiếm Tông ta mà thôi.
Mặt trời chiều dần dần ngả về phía Tây, hoàng hôn đã tới gần.
Đạo sĩ gầy khẽ quát:
- Hôm nay Ngưng Khí thổ nạp dừng ở đây, cuối cùng mọi người cầm kiếm gỗ ở bên người, đọc thuộc lòng khẩu quyết Dịch Kiếm một lần đi.
Đám trẻ ở đây biết tu luyện hôm nay đã kết thúc, bọn họ đều đã ngưng ra linh khí, chỉ đợi ngày mai chính thức bái nhập vào sơn môn, cho nên lúc này mới hưng phấn gào to:
- Dịch Kiếm Thuật, như đánh cờ, liệu địch tiên cơ, không chiêu vô ngã, lấy người Dịch Kiếm, lấy kiếm dịch địch…
Sau khi đọc thuộc lòng xong, đạo sĩ gầy phất tay một cái, những đứa trẻ này như được đại xá, lập tức giải tán.
Khi đạo sĩ gầy sắp sửa xoay người thì lại chợt cảm thấy có người đang kéo ống tay áo của hắn, chỉ thấy trong tay đứa trẻ ngu ngốc kia mang theo một thanh kiếm gỗ, trong mắt hiện lên vẻ chờ đợi, trong miệng kêu:
- Đến đây chơi kiếm, chúng ta cùng chơi kiếm đi!
Nói xong lại cố đâm loạn lên không trung, không có chiêu pháp gì, nhìn qua giống như là đang vẽ phù chú vậy.
Đạo sĩ gầy hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, đạo sĩ mập nhìn thấy dáng vẻ ngốc ngếch này cũng phải lắc đầu thở dài, nói:
- Nửa tháng qua mà vẫn như vậy, cũng không biết rốt cuộc đã bị cái gì kích thích.
Mọi người tản đi, mặt trời chiều chiếu lên trên người đứa trẻ này, tạo ra một cái bóng nhỏ gầy đơn bạc và cô đơn.
Dịch Kiếm Tông, ở trong cả hồng hoang chính là tông phái truyền thừa ngàn năm, Dịch Kiếm thuật do Dịch Kiếm tổ sư tự nghĩ ra ngang dọc Tu chân giới hơn trăm năm, không người nào có thể địch lại được. Thế nhưng sau Dịch Kiếm tổ sư, cũng không có một người nào có thể luyện thành Dịch Kiếm thuật này. Hôm nay đọc thuộc lòng khẩu quyết Dịch Kiếm thuật, rốt cuộc đã hoàn thành yêu cầu nhập môn, tỏ vẻ tôn trọng đối với tổ sư.
Mặc dù là lúc Dịch Kiếm Tông đang phồn hoa ngàn năm trước cũng không thoát khỏi năm tháng mài mòn, không có ai lĩnh ngộ được kiếm thuật tuyệt đỉnh trong tông là Dịch Kiếm thuật, lại càng bởi vì không có chiêu số, chỉ còn lại khẩu quyết, cho nên ngàn năm sau chỉ có thể trở nên yếu đuối. Nhân tài trong tông môn điêu linh, địa bàn lại bị vài tông môn chung quanh mài mòn, cuối cùng chỉ còn lại phương viên có trăm dặm, hôm nay chỉ có tông chủ Lăng Kiếp là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, còn có thể chống đỡ đại cục.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Những đứa trẻ kia dậy sớm, đi tới trước tông môn, lần lượt đi lên kiểm tra, cảm ứng khí tức, chỉ chờ tông chủ đi ra để cử hành nghi thức nhập môn. Chỉ có trong cơ thể của đứa trẻ ngu ngốc kia là không có một tia khí cảm, cho nên hơi có chút thất lạc đứng ở một bên.
Trước tông môn có vài tu sĩ đầu đội đạo quan, thân mặc đạo bào đứng thẳng, ánh mắt của mỗi người nội liễm, khí tức hùng hậu, tản mát ra từng đợt uy áp. Những người này đều là trưởng lão các phong trong Dịch Kiếm Tông, chính là trung lương, trụ cột của Dịch Kiếm Tông. Sau lưng mấy vị trưởng lão lần lượt là mấy hàng đệ tử đang đứng thẳng, khí thế mười phần, trong đó phía sau một vị trưởng lão chỉ có một bé gái đang đứng.
Bé gái kia nhìn rất tinh quái, đôi mắt như hai giọt nước, khuôn mặt đẹp đẽ, khẽ mỉm cười, lộ ra hai cái răng khểnh.
Vị trưởng lão này tên là Lâm Thanh Phong, chừng bốn mươi tuổi, chính là trưởng lão chưởng quản trận pháp tông môn của Dịch Kiếm Tông. Chấp chưởng một ngọn núi bình thường nhất, linh khí loãng nhất bên trong tông, tên là Trúc Phong. Lúc này chỉ thấy hắn cau mày, kéo Đạo sĩ mập chấp giáo qua một bên rồi hỏi:
- Chuyện gì xảy ra, sao đứa trẻ này một tháng mà không thể ngưng khí được chứ?
Vẻ mặt của đạo sĩ mập cũng cười khổ, nói:
- Lâm sư thúc, thật ra hài tử này vẫn rất chăm chỉ, chỉ là nó quá ngu ngốc, cái này…
Đạo sĩ gầy ở bên cạnh tiếp lời, nói:
- Lâm sư thúc, con đường tu đạo, chăm chỉ, ngộ tính, cơ duyên thiếu một thứ cũng không được. Trước tiên không nói tới có ngưng khí được hay không, cho dù là thứ học thuộc lòng như khẩu quyết Dịch Kiếm của chúng ta, đổi lại là người thường cũng chỉ cần tốn thời gian một ngày là có thể nhớ được. Mà đứa trẻ này lại mất những mười lăm ngày mới có thể nhớ được đại khái.
- Vậy sao?
Vẻ mặt Lâm Thanh Phong không chút thay đổi trả lời một câu.
Đạo sĩ gầy vung tay lên, hét lớn:
- Những người phía dưới đọc thuộc lòng khẩu quyết Dịch Kiếm, tất cả lớn tiếng một chút cho ta!
- Dịch Kiếm Thuật, như là đánh cờ, liệu địch tiên cơ, không chiêu vô ngã, lấy người Dịch Kiếm, lấy kiếm dịch địch...
Đứa trẻ ngu ngốc kia nghe thấy được đọc thuộc lòng khẩu quyết cũng vô cùng kích động, rống lớn lên theo mọi người.
Đọc thuộc lòng xong, mấy đứa trẻ đều được mấy trưởng lão chọn đi, chỉ còn lại đứa trẻ ngu ngốc kia cô đơn đứng ở tại chỗ, hơn mười đứa trẻ không có ai lựa chọn vào làm môn hạ của Lâm Thanh Phong, dù sao chỗ đó chỉ là nơi quản lý trận pháp mà thôi.
Lâm Thanh Phong không thấy mà phiền, lúc này vẻ mặt hắn mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay với đứa trẻ ngu ngốc, dùng thanh âm ôn nhu nói:
- Hài tử, đến chỗ ta đi.
Dụng ý của Lâm Thanh Phong rất rõ ràng, đó là cho dù đứa trẻ này không Ngưng Khí được thì hắn vẫn muốn thu làm đồ đệ.
Đứa trẻ ngu ngốc mang theo thanh kiếm gỗ, cúi đầu đi tới bên cạnh Lâm Thanh Phong, đột nhiên lại kéo ống tay áo của hắn, thấp giọng nói:
- Sư phụ, con muốn chơi kiếm!
Nói xong lại lui ra phía sau một bước, bắt đầu đâm loạn về phía không trung.
Những đứa trẻ còn lại nhìn thấy vậy không biết nên nói gì, tất cả phát ra một tràng cười vang.
- Nhiều tu sĩ tiền bối ở đây như vậy mà lại làm ra hành động ngớ ngẩn như vậy, quả thật là mất mặt, ha ha.
- Kẻ đần độn này thần chí không rõ, cả ngày chỉ biết đùa kiếm, ta thấy hắn đùa tới nghiện rồi, ha ha.
Các trưởng lão khác nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn của đứa trẻ này, lại nghe thấy tiếng nghị luận, bên dưới cũng không nhịn được phát ra mấy tiếng cười khẽ.
Sắc mặt Lâm Thanh Phong lạnh lẽo, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai tên đạo sĩ mập gầy, lạnh giọng nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng đạo sĩ mập căng thẳng, luôn miệng nói:
- Hài tử, mau tới bái sư, đây là cơ duyên của ngươi.
Đạo sĩ gầy bị khí thế của Lâm Thanh Phong chấn nhiếp, vội vàng nói:
- Đứa trẻ này trở nên như vậy đã được nửa tháng, không phải là do chúng đệ tử a.
Sau đó hắn bước nhanh về phía trước, đẩy đứa trẻ ngây ngốc kia về phía trước, trong miệng mắng:
- Đừng có giả ngây giả dại, mau tới bái sư! Ai u!
Đạo sĩ gầy kêu đau một tiếng, không ngờ bàn tay lại bị đứa trẻ ngây ngốc kia đâm một cái, hắn chợt giận dữ, lông mày dựng thẳng trừng mắt, hét lớn:
- Nhãi con, ngươi dám đâm ta!
Đứa trẻ ngây ngốc kia bị hắn dọa sợ, động tác trong tay dừng lại, sau đó trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, lui về phía sau vài bước, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta chơi đùa kiếm được không?
Trong lòng đạo sĩ gầy tràn ngập lửa giận, từ xa vọt đi tới, chợt đánh cho đứa trẻ ngây ngốc này một bạt tai, mắng:
- Ngu ngốc, đùa kiếm cái đầu ngươi!
Đứa trẻ ngây ngốc kia bị đánh cho vẻ mặt mờ mịt ngồi ở dưới đất, vuốt gò má đang sưng lên rất cao, trong mắt có nước mắt chảy ra, chỉ là miệng vẫn thấp giọng nói:
- Ta chỉ biết đùa kiếm, không có người nào chơi đùa với ta a!
Dáng vẻ ngây ngốc, nhưng lại quật cường như thế của đứa trẻ này mơ hồ làm cho người ta đau lòng.
Lâm Thanh Phong vừa thấy cảnh này lập tức giận dữ, lắc mình vọt tới bên cạnh Đạo sĩ gầy, giơ tay đánh về phía đạo sĩ gầy, uy thế mười phần, không có ý lưu tình một chút nào.
- Lâm sư thúc, thủ hạ lưu tình!
Đạo sĩ mập chạy tới, kéo tay của Lâm Thanh Phong, đau khổ lên tiếng xin xỏ cho đối phương:
- Lâm sư thúc, hắn cũng nghĩ tốt cho đứa trẻ này, với tư chất của đứa trẻ này sợ là vô duyên với tu đạo, vậy không bằng làm phàm nhân, không hề có phiền não a.
Lâm Thanh Phong trợn mắt nhìn, lớn tiếng nói:
- Tại sao lại là vô duyên, ta nói nó có duyên!
Đứa trẻ ngây ngốc kia có thể nhìn ra Lâm Thanh Phong rất bảo vệ hắn, hắn tiến lên phía trước, kéo kéo ống tay áo của Lâm Thanh Phong, lại kêu lên:
- Chơi kiếm, chúng ta chơi kiếm đi!
Nói xong, hắn lui về phía sau một bước, tay cầm kiếm, đâm lung tung lên trên không khí.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Lâm Thanh Phong trở nên khó coi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Mấy vị trưởng lão nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của hắn, hoặc thở dài, hoặc là trên mặt hiện lên vẻ trào phúng.
Đứa trẻ ngây ngốc đâm một hồi, thấy không có người nào để ý tới hắn, sau đó hai mắt hắn đỏ lên, bi phẫn kêu lên:
- Ta muốn nghịch kiếm, ai tới nghịch kiếm với ta?
Lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát nhẹ, giống như từ ngọn núi xa xa lan tràn tới, giống như vang vọng lên ngay ở bên tai vậy.
- Có chuyện gì mà ở đây ồn ào vậy?
Sau đó một lão nhân mặc đạo bào màu vàng từ trên không trung chậm rãi đi tới, giống như dưới chân có một loạt bậc thang, từng bước bước xuống mặt đất.
- Bái kiến tông chủ!
Vẻ mặt các đệ tử của Dịch Kiếm Tông trở nên nghiêm túc, khom người khom lưng, cùng lên tiếng vấn an.
Đứa trẻ ngây ngốc nhìn thấy lão nhân có mái tóc trắng xóa này cũng không có phát giác ra được cái gì, vẫn một mình đâm loạn về phía không trung, ngoài miệng kêu to:
- Ta muốn nghịch kiếm! Ta muốn...
Tông chủ Lăng Kiếp nhướng mày, sắc mặt có chút giận dữ, một vị trưởng lão giỏi quan sát khuôn mặt hắn chợt quát lên:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, các ngươi đá hắn ra, đừng có quấy nhiễu tông chủ.
Nói xong, hắn chỉ các đệ tử dưới tay mình.
- Không thể!
Lâm Thanh Phong kinh hô, muốn xuất thủ ngăn cản.
Một vị trưởng lão vội vàng kéo cánh tay của Lâm Thanh Phong, thấp giọng nói:
- Được rồi, không thấy tông chủ đã bị đứa trẻ này làm tức giận không nhẹ hay sao?
Trong khi nói chuyện, hai gã đệ tử đã đưa tay kéo đứa trẻ ngu ngốc. Đứa trẻ ngu ngốc thấy có người bắt hắn cho nên vội vã nắm chặt kiếm gỗ trong tay, đâm lung tung hai cái về phía chỗ trống. Chỉ thấy hai tiếng kinh hô vang vọng, bàn tay của hai tên đệ tử kia lập tức bị kiếm gỗ đâm trúng, làm cho bọn hắn phải rụt về.
- Ồ?
Cả người tông chủ Lăng Kiếp chấn động, trong mắt hiện lên vẻ khác thường, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm về phía đứa trẻ ngu ngốc đang cầm kiếm gỗ.
Hai tên đệ tử không hề có đề phòng bị đâm trúng, chỉ cảm thấy mất mặt, mang theo khí thế hung hăng đánh về phía đứa trẻ ngu xuẩn kia, muốn ném hắn ra khỏi tông môn.
Trong mắt đứa trẻ này lóe lên vẻ bối rối, rút lui vài bước, nhưng kiếm gỗ trong tay lại vẫn đâm loạn trên không trung.
- Ai u!
Hai tên đệ tử lần nữa kinh hô một tiếng, bàn tay lại một lần nữa bị đâm trúng. Lần này làm cho mọi người đang bàng quan đứng xem cười vang một trận, hai người này tu đạo nhiều năm không ngờ lại vô dụng như vậy, thậm chí ngay cả một đứa trẻ cũng không bắt được.
Khuôn mặt hai người đỏ bừng, khí huyết dâng lên, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, tay bấm pháp quyết, muốn dùng thủ đoạn của tu sĩ, tìm lại mặt mũi. Không ngờ chợt cảm thấy sau lưng đau đớn, sau đó thân thể nhẹ một chút, bị ném về phía sau trưởng lão.
Chúng đệ tử thất kinh, không ngờ lại là tông chủ xuất thủ, cách không ném bay môn hạ đệ tử. chỉ thấy tông chủ đột nhiên lắc mình tới trước người đứa trẻ ngu ngốc này, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào hắn, miệng ôn nhu nói:
- Hài tử, để ta nghịch kiếm với ngươi được không?
Đứa trẻ ngu ngốc nín khóc mà cười, miệng hét lớn:
- Đến đây nghịch kiếm, chúng ta nghịch kiếm!
Tông chủ không làm bộ một chút nào, cách không mang tới một thanh kiếm ngỗ, cũng không vận kình mà bỗng đâm về phía mặt của đứa trẻ ngu ngốc này, tốc độ cực nhanh.
Lúc này vài tên trưởng lão và đông đảo đệ tử đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, biết trong chuyện này tất có ẩn tình, cho nên mọi người cũng im lặng, chỉ đành yên lặng quan sát.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ ngu ngốc này trở nên nghiêm túc, bàn tay nhỏ giơ kiếm gỗ lên, đột ngột đâm vào một chỗ tầm thường ở trên không trung. Kiếm của tông chủ Lăng Kiếp đột nhiên dừng ở trên không trung, không đâm xuống được nữa.
Sau đó Lăng Kiếp lần nữa thay đổi quỹ tích, đâm về phía trước ngực đứa trẻ ngu ngốc, thế kiếm của đứa trẻ này cũng theo chân mà biến đổi, lần nữa đâm về phía trước một chút, kiếm trong tay Lăng Kiếp lần nữa dừng lại.
Lúc này mọi người đều thấy rõ, nếu như một kiếm này của tông chủ đâm xuống, nhất định sẽ đâm trúng cổ tay hoặc là chỗ hiểm của đứa trẻ ngu ngốc này. Mà không phải kiếm của đứa trẻ này đâm loạn ở trên không trung, mà là liệu địch tiên cơ, một kiếm đâm ra trước đó đã cắt đứt đường đánh vào của tông chủ.
Vài tên trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, hít một ngụm khí lạnh, không nhịn được phải kinh hô:
- Dịch Kiếm thuật!
Sau đó trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía đứa trẻ ngu ngốc chừng mười tuổi này giống như đang nhìn thấy quái vật vậy.
Đông đảo đệ tử Dịch Kiếm Tông nghe được ba chữ này cũng ngây ngốc, hai Đạo sĩ mập gầy cũng trợn mắt há hốc mồm, trong đầu cảm thấy hỗn loạn.
Lăng Kiếp ném kiếm gỗ, nhìn đứa trẻ ngu ngốc trước mặt rồi cười nói:
- Ngươi nghịch kiếm rất tốt.
Đứa trẻ ngu ngốc nghe thấy lời tán thưởng của hắn, vội lau khô nước mắt, rất là hài lòng, cười nói:
- Ngươi nghịch cũng rất tốt, chỉ là không tốt bằng ta.
Trẻ con ăn nói vô tư cho nên Lăng Kiếp cũng không để ý mà cười cười, hỏi:
- Kiếm pháp này là do ai dạy cho ngươi?
- Mập thúc thúc và gầy thúc thúc dạy!
- Sao?
Lăng Kiếp nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt hai người kia đang mờ mịt, đang định hỏi thì đột nhiên nghe đứa trẻ ngu ngốc này cất cao giọng nói:
- Dịch Kiếm Thuật, như là đánh cờ, liệu địch tiên cơ, không chiêu vô ngã, lấy người Dịch Kiếm, lấy kiếm dịch địch...
- A!
Tông chủ Lăng Kiếp kinh hô một tiếng, liên tục lùi lại vài bước, dùng ánh mắt phức tạp nhìn đứa trẻ ở trước người mình.
Từ khi khẩu quyết Dịch Kiếm này truyền xuống, đã hơn ngàn năm tháng qua trong tông môn không có ai có thể ngộ được. Thế nhưng không ngờ lại bị một đứa trẻ nhìn như ngu ngốc, dùng thời gian mười lăm ngày để hoàn toàn lĩnh ngộ.
Tông chủ Lăng Kiếp sửng sốt một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn bầu trời, than thở:
- Tổ sư phù hộ, Dịch Kiếm Tông ta chờ hơn ngàn năm, rốt cuộc cũng đã chờ được một truyền nhân chân chính, thật đáng buồn, đáng tiếc, đáng mừng!
- Hài tử, con tên là gì?
Ánh mắt đứa trẻ này có chút mờ mịt, lắc đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Phong, người sau vội vã đứng ra đáp:
- Đây là đứa trẻ mà ta gặp phải ở bờ sông trong núi, ta thấy hắn đáng thương, không có nhà để về, cho nên mới mang về sơn môn.
- Đã là người ngươi mang về, vậy thì theo họ ngươi đi, ta lấy tên của Dịch Kiếm tổ sư làm tên, ban thưởng cho ngươi một chữ Dịch, sau ngày hôm nay, ngươi tên là Lâm Dịch.
Nói xong, Lăng Kiếp xoay người rời đi, để lại một câu nói:
- Thanh Phong, người này có duyên với ngươi, sẽ bái nhập vào Trúc Phong của ngươi. Bản lĩnh của ngươi người khác không rõ ràng, nhưng ta lại biết.
Mọi người ở đây không ngờ tới, Lâm Dịch nhìn như ngu ngốc này, ngày sau lại danh chấn tứ phương ở trong hồng hoang, oai phong một cõi.
Thạch bình mười cấp có hai tên Đạo sĩ đang đứng, một mập một gầy, tuổi không lớn lắm, lưng đeo bảo kiếm, đều là Đạo sĩ chấp giáo của Dịch Kiếm Tông, lúc này khuôn mặt hai người nghiêm túc, mắt không chớp nhìn chằm chằm về những đứa trẻ ở phía dưới.
- Tất cả đều phải chú tâm, không được lười biếng. Bí quyết Ngưng Khí là pháp quyết tu đạo nhập môn đơn giản nhất. Nếu như trong vòng một tháng mà các ngươi có thể ngưng ra một tia linh khí, như vậy cũng không uổng tâm tư trông ngóng thành tiên của phụ mẫu các ngươi. Hôm nay là kỳ hạn chót, nếu như vẫn không thể ngưng ra linh khí, như vậy cũng có nghĩa các ngươi vô duyên với tu đạo.
Đột nhiên, một đứa trẻ hoa chân múa tay rất vui vẻ, hưng phấn nói:
- Ta đã ngưng ra linh khí, ta đã ngưng ra rồi, ha ha ha.
Đạo sĩ mập cũng mỉm cười gật đầu, đạo sĩ gầy hừ lạnh một tiếng, nói:
- Người tu đạo cần tâm tĩnh như nước, không thể vui buồn vì bất kỳ chuyện gì, ngồi xuống tiếp tục tu luyện, vận chuyển linh khí một vòng.
Trong mười mấy đứa trẻ có một tiểu hài tử chừng mười tuổi, có chút đần độn, nhắm mắt thổ tức một lúc lâu, đột nhiên cả người chấn động, hai mắt mở ra, ánh mắt tản mạn, lộ ra vẻ mờ mịt. Sau đó dường như nó không cam lòng, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, lần nữa nhắm mắt điều tức, một lát sau, đứa trẻ này lại lần nữa mở hai mắt ra, vẻ mờ mịt trong mắt quá nặng, giống như si ngốc vậy.
- Cũng không biết đứa trẻ này Lâm sư thúc tìm từ đâu tới, chăm chỉ thì vô cùng chăm chỉ, có điều… Quả thực ngu ngốc nhiều hơn, thời gian một tháng, chỉ mình hắn là chưa ngưng ra linh khí, ài.
Đạo sĩ mập thở dài một tiếng.
Trong mắt Đạo sĩ lóe lên vẻ khinh bỉ, lắc đầu lạnh lùng nói:
- Đường tu đạo chia làm Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh. Ngưng Khí chính là một hòn đá lớn đầu tiên trên con đường tu đạo, nếu như trong một tháng mà không ngưng ra được một tia linh khí, tư chất bậc này tốt nhất nên yên tâm làm một phàm nhân thì hơn. Năm đó khi Dịch Kiếm Tông ta còn hưng thịnh, lúc thu đồ đệ đều là trong một ngày Ngưng Khí thì mới có thể gia nhập tông môn, hôm nay điều kiện đã trở nên phóng khoáng hơn, mà người này vẫn không thể Ngưng Khí ra được. Như vậy cũng chỉ trách hắn vô duyên với Dịch Kiếm Tông ta mà thôi.
Mặt trời chiều dần dần ngả về phía Tây, hoàng hôn đã tới gần.
Đạo sĩ gầy khẽ quát:
- Hôm nay Ngưng Khí thổ nạp dừng ở đây, cuối cùng mọi người cầm kiếm gỗ ở bên người, đọc thuộc lòng khẩu quyết Dịch Kiếm một lần đi.
Đám trẻ ở đây biết tu luyện hôm nay đã kết thúc, bọn họ đều đã ngưng ra linh khí, chỉ đợi ngày mai chính thức bái nhập vào sơn môn, cho nên lúc này mới hưng phấn gào to:
- Dịch Kiếm Thuật, như đánh cờ, liệu địch tiên cơ, không chiêu vô ngã, lấy người Dịch Kiếm, lấy kiếm dịch địch…
Sau khi đọc thuộc lòng xong, đạo sĩ gầy phất tay một cái, những đứa trẻ này như được đại xá, lập tức giải tán.
Khi đạo sĩ gầy sắp sửa xoay người thì lại chợt cảm thấy có người đang kéo ống tay áo của hắn, chỉ thấy trong tay đứa trẻ ngu ngốc kia mang theo một thanh kiếm gỗ, trong mắt hiện lên vẻ chờ đợi, trong miệng kêu:
- Đến đây chơi kiếm, chúng ta cùng chơi kiếm đi!
Nói xong lại cố đâm loạn lên không trung, không có chiêu pháp gì, nhìn qua giống như là đang vẽ phù chú vậy.
Đạo sĩ gầy hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, đạo sĩ mập nhìn thấy dáng vẻ ngốc ngếch này cũng phải lắc đầu thở dài, nói:
- Nửa tháng qua mà vẫn như vậy, cũng không biết rốt cuộc đã bị cái gì kích thích.
Mọi người tản đi, mặt trời chiều chiếu lên trên người đứa trẻ này, tạo ra một cái bóng nhỏ gầy đơn bạc và cô đơn.
Dịch Kiếm Tông, ở trong cả hồng hoang chính là tông phái truyền thừa ngàn năm, Dịch Kiếm thuật do Dịch Kiếm tổ sư tự nghĩ ra ngang dọc Tu chân giới hơn trăm năm, không người nào có thể địch lại được. Thế nhưng sau Dịch Kiếm tổ sư, cũng không có một người nào có thể luyện thành Dịch Kiếm thuật này. Hôm nay đọc thuộc lòng khẩu quyết Dịch Kiếm thuật, rốt cuộc đã hoàn thành yêu cầu nhập môn, tỏ vẻ tôn trọng đối với tổ sư.
Mặc dù là lúc Dịch Kiếm Tông đang phồn hoa ngàn năm trước cũng không thoát khỏi năm tháng mài mòn, không có ai lĩnh ngộ được kiếm thuật tuyệt đỉnh trong tông là Dịch Kiếm thuật, lại càng bởi vì không có chiêu số, chỉ còn lại khẩu quyết, cho nên ngàn năm sau chỉ có thể trở nên yếu đuối. Nhân tài trong tông môn điêu linh, địa bàn lại bị vài tông môn chung quanh mài mòn, cuối cùng chỉ còn lại phương viên có trăm dặm, hôm nay chỉ có tông chủ Lăng Kiếp là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, còn có thể chống đỡ đại cục.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Những đứa trẻ kia dậy sớm, đi tới trước tông môn, lần lượt đi lên kiểm tra, cảm ứng khí tức, chỉ chờ tông chủ đi ra để cử hành nghi thức nhập môn. Chỉ có trong cơ thể của đứa trẻ ngu ngốc kia là không có một tia khí cảm, cho nên hơi có chút thất lạc đứng ở một bên.
Trước tông môn có vài tu sĩ đầu đội đạo quan, thân mặc đạo bào đứng thẳng, ánh mắt của mỗi người nội liễm, khí tức hùng hậu, tản mát ra từng đợt uy áp. Những người này đều là trưởng lão các phong trong Dịch Kiếm Tông, chính là trung lương, trụ cột của Dịch Kiếm Tông. Sau lưng mấy vị trưởng lão lần lượt là mấy hàng đệ tử đang đứng thẳng, khí thế mười phần, trong đó phía sau một vị trưởng lão chỉ có một bé gái đang đứng.
Bé gái kia nhìn rất tinh quái, đôi mắt như hai giọt nước, khuôn mặt đẹp đẽ, khẽ mỉm cười, lộ ra hai cái răng khểnh.
Vị trưởng lão này tên là Lâm Thanh Phong, chừng bốn mươi tuổi, chính là trưởng lão chưởng quản trận pháp tông môn của Dịch Kiếm Tông. Chấp chưởng một ngọn núi bình thường nhất, linh khí loãng nhất bên trong tông, tên là Trúc Phong. Lúc này chỉ thấy hắn cau mày, kéo Đạo sĩ mập chấp giáo qua một bên rồi hỏi:
- Chuyện gì xảy ra, sao đứa trẻ này một tháng mà không thể ngưng khí được chứ?
Vẻ mặt của đạo sĩ mập cũng cười khổ, nói:
- Lâm sư thúc, thật ra hài tử này vẫn rất chăm chỉ, chỉ là nó quá ngu ngốc, cái này…
Đạo sĩ gầy ở bên cạnh tiếp lời, nói:
- Lâm sư thúc, con đường tu đạo, chăm chỉ, ngộ tính, cơ duyên thiếu một thứ cũng không được. Trước tiên không nói tới có ngưng khí được hay không, cho dù là thứ học thuộc lòng như khẩu quyết Dịch Kiếm của chúng ta, đổi lại là người thường cũng chỉ cần tốn thời gian một ngày là có thể nhớ được. Mà đứa trẻ này lại mất những mười lăm ngày mới có thể nhớ được đại khái.
- Vậy sao?
Vẻ mặt Lâm Thanh Phong không chút thay đổi trả lời một câu.
Đạo sĩ gầy vung tay lên, hét lớn:
- Những người phía dưới đọc thuộc lòng khẩu quyết Dịch Kiếm, tất cả lớn tiếng một chút cho ta!
- Dịch Kiếm Thuật, như là đánh cờ, liệu địch tiên cơ, không chiêu vô ngã, lấy người Dịch Kiếm, lấy kiếm dịch địch...
Đứa trẻ ngu ngốc kia nghe thấy được đọc thuộc lòng khẩu quyết cũng vô cùng kích động, rống lớn lên theo mọi người.
Đọc thuộc lòng xong, mấy đứa trẻ đều được mấy trưởng lão chọn đi, chỉ còn lại đứa trẻ ngu ngốc kia cô đơn đứng ở tại chỗ, hơn mười đứa trẻ không có ai lựa chọn vào làm môn hạ của Lâm Thanh Phong, dù sao chỗ đó chỉ là nơi quản lý trận pháp mà thôi.
Lâm Thanh Phong không thấy mà phiền, lúc này vẻ mặt hắn mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay với đứa trẻ ngu ngốc, dùng thanh âm ôn nhu nói:
- Hài tử, đến chỗ ta đi.
Dụng ý của Lâm Thanh Phong rất rõ ràng, đó là cho dù đứa trẻ này không Ngưng Khí được thì hắn vẫn muốn thu làm đồ đệ.
Đứa trẻ ngu ngốc mang theo thanh kiếm gỗ, cúi đầu đi tới bên cạnh Lâm Thanh Phong, đột nhiên lại kéo ống tay áo của hắn, thấp giọng nói:
- Sư phụ, con muốn chơi kiếm!
Nói xong lại lui ra phía sau một bước, bắt đầu đâm loạn về phía không trung.
Những đứa trẻ còn lại nhìn thấy vậy không biết nên nói gì, tất cả phát ra một tràng cười vang.
- Nhiều tu sĩ tiền bối ở đây như vậy mà lại làm ra hành động ngớ ngẩn như vậy, quả thật là mất mặt, ha ha.
- Kẻ đần độn này thần chí không rõ, cả ngày chỉ biết đùa kiếm, ta thấy hắn đùa tới nghiện rồi, ha ha.
Các trưởng lão khác nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn của đứa trẻ này, lại nghe thấy tiếng nghị luận, bên dưới cũng không nhịn được phát ra mấy tiếng cười khẽ.
Sắc mặt Lâm Thanh Phong lạnh lẽo, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai tên đạo sĩ mập gầy, lạnh giọng nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng đạo sĩ mập căng thẳng, luôn miệng nói:
- Hài tử, mau tới bái sư, đây là cơ duyên của ngươi.
Đạo sĩ gầy bị khí thế của Lâm Thanh Phong chấn nhiếp, vội vàng nói:
- Đứa trẻ này trở nên như vậy đã được nửa tháng, không phải là do chúng đệ tử a.
Sau đó hắn bước nhanh về phía trước, đẩy đứa trẻ ngây ngốc kia về phía trước, trong miệng mắng:
- Đừng có giả ngây giả dại, mau tới bái sư! Ai u!
Đạo sĩ gầy kêu đau một tiếng, không ngờ bàn tay lại bị đứa trẻ ngây ngốc kia đâm một cái, hắn chợt giận dữ, lông mày dựng thẳng trừng mắt, hét lớn:
- Nhãi con, ngươi dám đâm ta!
Đứa trẻ ngây ngốc kia bị hắn dọa sợ, động tác trong tay dừng lại, sau đó trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, lui về phía sau vài bước, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta chơi đùa kiếm được không?
Trong lòng đạo sĩ gầy tràn ngập lửa giận, từ xa vọt đi tới, chợt đánh cho đứa trẻ ngây ngốc này một bạt tai, mắng:
- Ngu ngốc, đùa kiếm cái đầu ngươi!
Đứa trẻ ngây ngốc kia bị đánh cho vẻ mặt mờ mịt ngồi ở dưới đất, vuốt gò má đang sưng lên rất cao, trong mắt có nước mắt chảy ra, chỉ là miệng vẫn thấp giọng nói:
- Ta chỉ biết đùa kiếm, không có người nào chơi đùa với ta a!
Dáng vẻ ngây ngốc, nhưng lại quật cường như thế của đứa trẻ này mơ hồ làm cho người ta đau lòng.
Lâm Thanh Phong vừa thấy cảnh này lập tức giận dữ, lắc mình vọt tới bên cạnh Đạo sĩ gầy, giơ tay đánh về phía đạo sĩ gầy, uy thế mười phần, không có ý lưu tình một chút nào.
- Lâm sư thúc, thủ hạ lưu tình!
Đạo sĩ mập chạy tới, kéo tay của Lâm Thanh Phong, đau khổ lên tiếng xin xỏ cho đối phương:
- Lâm sư thúc, hắn cũng nghĩ tốt cho đứa trẻ này, với tư chất của đứa trẻ này sợ là vô duyên với tu đạo, vậy không bằng làm phàm nhân, không hề có phiền não a.
Lâm Thanh Phong trợn mắt nhìn, lớn tiếng nói:
- Tại sao lại là vô duyên, ta nói nó có duyên!
Đứa trẻ ngây ngốc kia có thể nhìn ra Lâm Thanh Phong rất bảo vệ hắn, hắn tiến lên phía trước, kéo kéo ống tay áo của Lâm Thanh Phong, lại kêu lên:
- Chơi kiếm, chúng ta chơi kiếm đi!
Nói xong, hắn lui về phía sau một bước, tay cầm kiếm, đâm lung tung lên trên không khí.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Lâm Thanh Phong trở nên khó coi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Mấy vị trưởng lão nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của hắn, hoặc thở dài, hoặc là trên mặt hiện lên vẻ trào phúng.
Đứa trẻ ngây ngốc đâm một hồi, thấy không có người nào để ý tới hắn, sau đó hai mắt hắn đỏ lên, bi phẫn kêu lên:
- Ta muốn nghịch kiếm, ai tới nghịch kiếm với ta?
Lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát nhẹ, giống như từ ngọn núi xa xa lan tràn tới, giống như vang vọng lên ngay ở bên tai vậy.
- Có chuyện gì mà ở đây ồn ào vậy?
Sau đó một lão nhân mặc đạo bào màu vàng từ trên không trung chậm rãi đi tới, giống như dưới chân có một loạt bậc thang, từng bước bước xuống mặt đất.
- Bái kiến tông chủ!
Vẻ mặt các đệ tử của Dịch Kiếm Tông trở nên nghiêm túc, khom người khom lưng, cùng lên tiếng vấn an.
Đứa trẻ ngây ngốc nhìn thấy lão nhân có mái tóc trắng xóa này cũng không có phát giác ra được cái gì, vẫn một mình đâm loạn về phía không trung, ngoài miệng kêu to:
- Ta muốn nghịch kiếm! Ta muốn...
Tông chủ Lăng Kiếp nhướng mày, sắc mặt có chút giận dữ, một vị trưởng lão giỏi quan sát khuôn mặt hắn chợt quát lên:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, các ngươi đá hắn ra, đừng có quấy nhiễu tông chủ.
Nói xong, hắn chỉ các đệ tử dưới tay mình.
- Không thể!
Lâm Thanh Phong kinh hô, muốn xuất thủ ngăn cản.
Một vị trưởng lão vội vàng kéo cánh tay của Lâm Thanh Phong, thấp giọng nói:
- Được rồi, không thấy tông chủ đã bị đứa trẻ này làm tức giận không nhẹ hay sao?
Trong khi nói chuyện, hai gã đệ tử đã đưa tay kéo đứa trẻ ngu ngốc. Đứa trẻ ngu ngốc thấy có người bắt hắn cho nên vội vã nắm chặt kiếm gỗ trong tay, đâm lung tung hai cái về phía chỗ trống. Chỉ thấy hai tiếng kinh hô vang vọng, bàn tay của hai tên đệ tử kia lập tức bị kiếm gỗ đâm trúng, làm cho bọn hắn phải rụt về.
- Ồ?
Cả người tông chủ Lăng Kiếp chấn động, trong mắt hiện lên vẻ khác thường, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm về phía đứa trẻ ngu ngốc đang cầm kiếm gỗ.
Hai tên đệ tử không hề có đề phòng bị đâm trúng, chỉ cảm thấy mất mặt, mang theo khí thế hung hăng đánh về phía đứa trẻ ngu xuẩn kia, muốn ném hắn ra khỏi tông môn.
Trong mắt đứa trẻ này lóe lên vẻ bối rối, rút lui vài bước, nhưng kiếm gỗ trong tay lại vẫn đâm loạn trên không trung.
- Ai u!
Hai tên đệ tử lần nữa kinh hô một tiếng, bàn tay lại một lần nữa bị đâm trúng. Lần này làm cho mọi người đang bàng quan đứng xem cười vang một trận, hai người này tu đạo nhiều năm không ngờ lại vô dụng như vậy, thậm chí ngay cả một đứa trẻ cũng không bắt được.
Khuôn mặt hai người đỏ bừng, khí huyết dâng lên, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, tay bấm pháp quyết, muốn dùng thủ đoạn của tu sĩ, tìm lại mặt mũi. Không ngờ chợt cảm thấy sau lưng đau đớn, sau đó thân thể nhẹ một chút, bị ném về phía sau trưởng lão.
Chúng đệ tử thất kinh, không ngờ lại là tông chủ xuất thủ, cách không ném bay môn hạ đệ tử. chỉ thấy tông chủ đột nhiên lắc mình tới trước người đứa trẻ ngu ngốc này, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào hắn, miệng ôn nhu nói:
- Hài tử, để ta nghịch kiếm với ngươi được không?
Đứa trẻ ngu ngốc nín khóc mà cười, miệng hét lớn:
- Đến đây nghịch kiếm, chúng ta nghịch kiếm!
Tông chủ không làm bộ một chút nào, cách không mang tới một thanh kiếm ngỗ, cũng không vận kình mà bỗng đâm về phía mặt của đứa trẻ ngu ngốc này, tốc độ cực nhanh.
Lúc này vài tên trưởng lão và đông đảo đệ tử đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, biết trong chuyện này tất có ẩn tình, cho nên mọi người cũng im lặng, chỉ đành yên lặng quan sát.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ ngu ngốc này trở nên nghiêm túc, bàn tay nhỏ giơ kiếm gỗ lên, đột ngột đâm vào một chỗ tầm thường ở trên không trung. Kiếm của tông chủ Lăng Kiếp đột nhiên dừng ở trên không trung, không đâm xuống được nữa.
Sau đó Lăng Kiếp lần nữa thay đổi quỹ tích, đâm về phía trước ngực đứa trẻ ngu ngốc, thế kiếm của đứa trẻ này cũng theo chân mà biến đổi, lần nữa đâm về phía trước một chút, kiếm trong tay Lăng Kiếp lần nữa dừng lại.
Lúc này mọi người đều thấy rõ, nếu như một kiếm này của tông chủ đâm xuống, nhất định sẽ đâm trúng cổ tay hoặc là chỗ hiểm của đứa trẻ ngu ngốc này. Mà không phải kiếm của đứa trẻ này đâm loạn ở trên không trung, mà là liệu địch tiên cơ, một kiếm đâm ra trước đó đã cắt đứt đường đánh vào của tông chủ.
Vài tên trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, hít một ngụm khí lạnh, không nhịn được phải kinh hô:
- Dịch Kiếm thuật!
Sau đó trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía đứa trẻ ngu ngốc chừng mười tuổi này giống như đang nhìn thấy quái vật vậy.
Đông đảo đệ tử Dịch Kiếm Tông nghe được ba chữ này cũng ngây ngốc, hai Đạo sĩ mập gầy cũng trợn mắt há hốc mồm, trong đầu cảm thấy hỗn loạn.
Lăng Kiếp ném kiếm gỗ, nhìn đứa trẻ ngu ngốc trước mặt rồi cười nói:
- Ngươi nghịch kiếm rất tốt.
Đứa trẻ ngu ngốc nghe thấy lời tán thưởng của hắn, vội lau khô nước mắt, rất là hài lòng, cười nói:
- Ngươi nghịch cũng rất tốt, chỉ là không tốt bằng ta.
Trẻ con ăn nói vô tư cho nên Lăng Kiếp cũng không để ý mà cười cười, hỏi:
- Kiếm pháp này là do ai dạy cho ngươi?
- Mập thúc thúc và gầy thúc thúc dạy!
- Sao?
Lăng Kiếp nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt hai người kia đang mờ mịt, đang định hỏi thì đột nhiên nghe đứa trẻ ngu ngốc này cất cao giọng nói:
- Dịch Kiếm Thuật, như là đánh cờ, liệu địch tiên cơ, không chiêu vô ngã, lấy người Dịch Kiếm, lấy kiếm dịch địch...
- A!
Tông chủ Lăng Kiếp kinh hô một tiếng, liên tục lùi lại vài bước, dùng ánh mắt phức tạp nhìn đứa trẻ ở trước người mình.
Từ khi khẩu quyết Dịch Kiếm này truyền xuống, đã hơn ngàn năm tháng qua trong tông môn không có ai có thể ngộ được. Thế nhưng không ngờ lại bị một đứa trẻ nhìn như ngu ngốc, dùng thời gian mười lăm ngày để hoàn toàn lĩnh ngộ.
Tông chủ Lăng Kiếp sửng sốt một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn bầu trời, than thở:
- Tổ sư phù hộ, Dịch Kiếm Tông ta chờ hơn ngàn năm, rốt cuộc cũng đã chờ được một truyền nhân chân chính, thật đáng buồn, đáng tiếc, đáng mừng!
- Hài tử, con tên là gì?
Ánh mắt đứa trẻ này có chút mờ mịt, lắc đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Phong, người sau vội vã đứng ra đáp:
- Đây là đứa trẻ mà ta gặp phải ở bờ sông trong núi, ta thấy hắn đáng thương, không có nhà để về, cho nên mới mang về sơn môn.
- Đã là người ngươi mang về, vậy thì theo họ ngươi đi, ta lấy tên của Dịch Kiếm tổ sư làm tên, ban thưởng cho ngươi một chữ Dịch, sau ngày hôm nay, ngươi tên là Lâm Dịch.
Nói xong, Lăng Kiếp xoay người rời đi, để lại một câu nói:
- Thanh Phong, người này có duyên với ngươi, sẽ bái nhập vào Trúc Phong của ngươi. Bản lĩnh của ngươi người khác không rõ ràng, nhưng ta lại biết.
Mọi người ở đây không ngờ tới, Lâm Dịch nhìn như ngu ngốc này, ngày sau lại danh chấn tứ phương ở trong hồng hoang, oai phong một cõi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.