Chương 186: Mập mạp gia nhập
Tuyết Mãn Cung Đao
17/07/2018
Không ngờ tông chủ Đan Hà phái có thể thành công đào tẩu ở dưới Bất diệt kiếm thể của Lâm Dịch, hơn nữa còn chỉ phun ra một ngụm máu, cũng có
chút ngoài dự liệu của Lâm Dịch.
Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, nghĩ tới vừa rồi trong nháy mắt khi nắm đấm tiếp xúc với thân thể của tông chủ Đan Hà phái, dường như ở giữa cách một tầng hộ giáp vô cùng cứng rắn, chính bởi vì có tầng hộ giáp này chống lại một phần lớn lực đạo của Bất diệt kiếm thể cho nên mới làm cho tông chủ Đan Hà phái may mắn sống sót được cho tới bây giờ.
- Trách không được lão tặc này lại né đầu đi, ngực thừa nhận nắm tay của ta, không ngờ là có chỗ ỷ lại.
Lâm Dịch không tùy tiện tiến lên truy kích, lúc này tông chủ Đan Hà phái đã kịp thở dốc, tuy rằng trúng một kích toàn lực của Bất diệt kiếm thể, phun ra một búng máu, nhưng hắn đã có thể phóng ra Kim Đan dị tượng.
Lâm Dịch có chỗ kiêng kỵ, cho nên cũng không dám làm quá chặt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, suy nghĩ đối sách đối phó với địch.
Giờ phút này Lâm Dịch đã bỏ qua suy nghĩ đào tẩu trong đầu, hắn chỉ muốn lợi dụng tất cả thủ đoạn, chém giết tông chủ Đan Hà phái ở nơi này. Người này không chết, nhất định sẽ là một uy hiếp rất to lớn!
Lúc này nếu như tông chủ Đan Hà phái đào tẩu, như vậy không người nào có thể ngăn cản được hắn, chỉ cần hắn chữa trị xong thương thế, ngóc đầu trở lại, khi đó ba người Lâm Dịch cũng khó mà sáng tạo ra được loại cục diện nhìn như chủ động này nữa.
Thế cục lúc này dường như có chút vi diệu, dường như Lâm Dịch ba người chiếm thế chủ động, đả thương tông chủ Đan Hà phái trước một bước. Nhưng mà trong ba người, Hàn Lỗi đã bị thương nặng ngã xuống đất, khó có thể gia nhập vào vòng chiến được nữa.
Mà tông chủ Đan Hà phái lại có Kim Đan dị tượng còn chưa thi triển, một khi Kim Đan dị tượng được thả ra, quyền chủ động sẽ có thể lần nữa trở lại trong tay của hắn, hắn sẽ lần nữa đứng ở chỗ bất bại!
Nhưng tông chủ Đan Hà phái là tu sĩ Kim Đan viên mãn, vô cùng tự phụ, hiển nhiên hắn cũng nhìn thấu điểm này, đối mặt với vài tu sĩ Trúc Cơ, sao hắn có thể đơn giản chạy trốn được chứ.
Vừa mới giao thủ, có thể nói tất cả thay đổi trong nháy mắt, hung hiểm vạn phần, chỉ cần hơi lơ là thì sẽ có người bỏ mạng ở nơi này.
Ở trong quá trình này, Đa Bảo Đạo Nhân luôn thờ ơ lạnh nhạt, trốn ở trong góc động phủ, đôi mắt nhỏ quay tròn xoay chuyển loạn lên, không biết đang nghĩ cái gì.
Ba người Lâm Dịch và tông chủ Đan Hà phái giằng co ở phía xa xa, ai cũng không nhúc nhích.
Bọn họ biết, chỉ cần khẽ động thì nhất định sẽ là xuất thủ như lôi đình vạn quân.
Hàn Lỗi ngồi ở góc tường, hai mắt vô thần, khí tức trên người ngày càng yếu ớt, tràn ngập tử khí nồng đậm, trong lòng Lâm Dịch trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia bi phẫn.
Nhưng vào lúc này, Hàn Lỗi lại trừng mắt nhìn về phía Lâm Dịch, khó có thể xem xét được.
Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, đã đoán được đại khái, hắn lập tức yên lòng.
Sau một lát, tông chủ Đan Hà phái là người phá vỡ bình tĩnh trước tiên, hắn nở nụ cười âm trầm.
- Tiểu tử, thân thể ngươi cường đại thì có ích lợi gì chứ? Ngươi có thể làm khó dễ được ta sao? Tu sĩ chúng ta tu đạo, thân thể cường hãn tới mấy thì cũng là phí công!
Lâm Dịch cười xùy một tiếng, châm chọc nói:
- Lão tặc, ngươi khinh thường thân thể, không bằng đến đây liều mạng một phen với ta đi?
Tông chủ Đan Hà phái cười lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu bối, ngươi coi ta là trẻ con ba tuổi sao, một chút thủ đoạn của ngươi còn muốn giấu diếm được ta sao? Ngươi nhiều lần muốn cận thân tranh đấu với ta, ta đã sớm đoán ra được nhất định ngươi có chỗ ỷ lại. Hừ hừ, muốn bằng vào thân thể chém giết ta, ngươi vẫn còn non lắm!
Lâm Dịch im lặng, tông chủ Đan Hà phái nói không sai.
Ngày xưa Lâm Dịch vượt cấp khiêu chiến, đa số đều là ỷ vào sự cường hãn của Bất diệt kiếm thể, đối thủ hoặc là bị đánh cho trở tay không kịp, hoặc là giống như Bất tử kim thân vậy, tự nhận là thân thể vô địch, thế nhưng một khi liều mạng cùng Lâm Dịch thì lại bị hắn chém giết.
Hôm nay, ý đồ của Lâm Dịch quá rõ ràng, tông chủ Đan Hà phái có thể tu đến Kim Đan viên mãn, nhất định đã trải qua một trận gió tanh mưa máu, trải qua con đường núi thây biển máu thì mới có thể đi tới một bước này. Cho nên hắn có thể trực tiếp khám phá ra thủ đoạn của Lâm Dịch.
Tông chủ Đan Hà phái đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Hàn Lỗi âm trầm nói:
- Hóa ra lão phu đã nhìn lầm, là truyền nhân của Minh Giáo! Hôm nay ta sẽ khiến cho truyền thừa của Minh Giáo bị cắt đứt ở đời này!
Khóe miệng của Hàn Lỗi giật giật, ra vẻ mạnh mẽ cười nói:
- Khà khà, Minh Giáo không có dễ dàng bị chặt đứt truyền thừa như vậy đâu, ngươi... Không được.
Tông chủ Đan Hà phái khinh thường nhìn Hàn Lỗi một chút, cười lạnh nói:
- Hôm nay sinh cơ của ngươi đã sắp tuyệt, mạng không còn lâu nữa, chỉ là sính miệng lưỡi mà thôi. U Minh Sạn đúng là thần binh lợi khí danh chấn Hồng Hoang, chỉ là rơi vào trong tay ngươi lại không phát huy ra được một phần vạn uy lực của nó, còn vọng tưởng đả thương được ta? Ngây thơ!
Tông chủ Đan Hà phái còn chưa dứt lời thì y phục trên thân lặng lẽ vỡ thành từng mảnh nhỏ, bị kiếm khí sắc bén ẩn chứa trong một quyền vừa rồi của Lâm Dịch xé rách.
Y phục trên thân tông chủ Đan Hà phái vỡ vụn, cũng lộ ra một kiện nội giáp có ánh sáng mờ bảy màu đang lưu chuyển ở bên trong, bề mặt có Đan khí bắt đầu khởi động, ánh sáng lập lòe, nhìn như vô cùng bất phàm.
Lâm Dịch khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi nói:
- Không nghĩ ra lão tặc này lại có một kiện Đan khí là hộ giáp. Trách không được lại có thể ngăn được sự sắc bén của U Minh Sạn, cũng có thể ngăn cản được nắm tay của ta.
Vẻ mặt của Hàn Lỗi ngày càng xấu xí, phun ra từng ngụm từng ngụm máu, run giọng nói:
- Hắn chịu được... Khụ... một kích của U Minh Sạn, nhất định đã bị thương nặng, đừng nghe hắn nói như vậy, Đa Bảo mập mạp, ngươi cũng cùng... lên đi!
Tròng mắt của Đa Bảo đạo nhân xoay tròn, thân thể khẽ động, tông chủ Đan Hà phái đã cảm ứng được, ánh mắt lập tức nhìn về phía hắn.
Đa Bảo Đạo Nhân cười một chút, ánh mắt phiêu hốt bất định, dường như đã có chút động tâm.
Tông chủ Đan Hà phái hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mập mạp, tốt nhất ngươi đừng xen vào chuyện này, bằng không, đừng trách ta xuất thủ vô tình!
Ánh mắt của Đa Bảo Đạo Nhân hơi rũ xuống, im lặng không nói.
Thế cục hôm nay có chút vi diệu, Đa Bảo Đạo Nhân đã trở thành một điểm rất là quan trọng.
Tông chủ Đan Hà phái ỷ vào thân phận của mình, cộng thêm tu vi vẫn đủ để nghiền ép mọi người, còn có Kim Đan dị tượng gần bên người, tuyệt không cần phải lôi kéo Đa Bảo Đạo Nhân. Nhưng nếu như Đa Bảo Đạo Nhân gia nhập vào bên Lâm Dịch, tuy rằng chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ, thế nhưng lại vẫn là một mối uy hiếp rất lớn. Dù sao tông chủ Đan Hà phái mới vừa mạnh mẽ chịu một quyền của Lâm Dịch, tuy rằng từ vẻ mặt không nhìn ra được cái gì, thế nhưng trong một quyền vừa rồi của Lâm Dịch ẩn chứa kiếm khí sắc bén, vẫn tạo thành thương tổn khó có thể tưởng tượng được đối với thân thể của hắn.
May mắn là tu vi của tông chủ Đan Hà phái cường hãn, Đan khí ở đan điền cuồn cuộn, mạnh mẽ áp chế kiếm khí của Lâm Dịch.
Lúc này bầu không khí trở nên vô cùng quái dị, ai cũng không nói gì, dường như đang đợi thái độ của Đa Bảo Đạo Nhân.
Mộc Tiểu Yêu đột nhiên khẽ cười một tiếng, đôi mắt đẹp chuyển biến, dịu dàng nói:
- Đạo trưởng, ngươi nói xem trong túi trữ vật của tu sĩ Kim Đan viên mãn có bảo bối gì tốt cơ chứ?
Lâm Dịch thầm hô một tiếng lợi hại, Đa Bảo Đạo Nhân yêu thích bảo vật như vậy, câu nói này, nhất định sẽ làm cho hắn rất là động tâm.
Quả nhiên, nghe thấy câu nói này của Mộc Tiểu Yêu, hai mắt của Đa Bảo Đạo Nhân sáng ngời, vuốt cằm, híp hai mắt lại, không có ý tốt nhìn về phía tông chủ Đan Hà phái.
Tông chủ Đan Hà phái ngửa đầu cười to, lạnh giọng nói:
- Coi như bốn người các ngươi cùng lên thì như thế nào chứ, hôm nay ta sẽ khiến cho các ngươi táng thân ở nơi này!
- Khà khà khà...
Đa Bảo Đạo Nhân bĩu môi, khinh thường nói:
- Lão đầu, ngươi quá kiêu ngạo, vốn bần đạo còn không muốn ra tay. Thế nhưng nhìn ngươi ra vẻ ngưu bức hò hét như vậy bần đạo không nhìn nổi. Chỉ là Kim Đan viên mãn mà lại nói như là thiên hạ vô địch, quả thực là nực cười.
Đa Bảo Đạo Nhân quyết định xuất thủ, trong lòng ba người Lâm Dịch mừng rỡ, có thêm một tu sĩ Kim Đan, chiến cuộc lần nữa xảy ra biến hóa, trở nên vô cùng có lợi đối với bọn họ.
- Tốt, tốt, tốt!
Tông chủ Đan Hà phái giận dữ mà cười, liên tục nói ba chữ tốt, trầm giọng nói:
- Đã như vậy, ta sẽ khiến cho các ngươi biết một chút về thủ đoạn của lão phu!
Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, nghĩ tới vừa rồi trong nháy mắt khi nắm đấm tiếp xúc với thân thể của tông chủ Đan Hà phái, dường như ở giữa cách một tầng hộ giáp vô cùng cứng rắn, chính bởi vì có tầng hộ giáp này chống lại một phần lớn lực đạo của Bất diệt kiếm thể cho nên mới làm cho tông chủ Đan Hà phái may mắn sống sót được cho tới bây giờ.
- Trách không được lão tặc này lại né đầu đi, ngực thừa nhận nắm tay của ta, không ngờ là có chỗ ỷ lại.
Lâm Dịch không tùy tiện tiến lên truy kích, lúc này tông chủ Đan Hà phái đã kịp thở dốc, tuy rằng trúng một kích toàn lực của Bất diệt kiếm thể, phun ra một búng máu, nhưng hắn đã có thể phóng ra Kim Đan dị tượng.
Lâm Dịch có chỗ kiêng kỵ, cho nên cũng không dám làm quá chặt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, suy nghĩ đối sách đối phó với địch.
Giờ phút này Lâm Dịch đã bỏ qua suy nghĩ đào tẩu trong đầu, hắn chỉ muốn lợi dụng tất cả thủ đoạn, chém giết tông chủ Đan Hà phái ở nơi này. Người này không chết, nhất định sẽ là một uy hiếp rất to lớn!
Lúc này nếu như tông chủ Đan Hà phái đào tẩu, như vậy không người nào có thể ngăn cản được hắn, chỉ cần hắn chữa trị xong thương thế, ngóc đầu trở lại, khi đó ba người Lâm Dịch cũng khó mà sáng tạo ra được loại cục diện nhìn như chủ động này nữa.
Thế cục lúc này dường như có chút vi diệu, dường như Lâm Dịch ba người chiếm thế chủ động, đả thương tông chủ Đan Hà phái trước một bước. Nhưng mà trong ba người, Hàn Lỗi đã bị thương nặng ngã xuống đất, khó có thể gia nhập vào vòng chiến được nữa.
Mà tông chủ Đan Hà phái lại có Kim Đan dị tượng còn chưa thi triển, một khi Kim Đan dị tượng được thả ra, quyền chủ động sẽ có thể lần nữa trở lại trong tay của hắn, hắn sẽ lần nữa đứng ở chỗ bất bại!
Nhưng tông chủ Đan Hà phái là tu sĩ Kim Đan viên mãn, vô cùng tự phụ, hiển nhiên hắn cũng nhìn thấu điểm này, đối mặt với vài tu sĩ Trúc Cơ, sao hắn có thể đơn giản chạy trốn được chứ.
Vừa mới giao thủ, có thể nói tất cả thay đổi trong nháy mắt, hung hiểm vạn phần, chỉ cần hơi lơ là thì sẽ có người bỏ mạng ở nơi này.
Ở trong quá trình này, Đa Bảo Đạo Nhân luôn thờ ơ lạnh nhạt, trốn ở trong góc động phủ, đôi mắt nhỏ quay tròn xoay chuyển loạn lên, không biết đang nghĩ cái gì.
Ba người Lâm Dịch và tông chủ Đan Hà phái giằng co ở phía xa xa, ai cũng không nhúc nhích.
Bọn họ biết, chỉ cần khẽ động thì nhất định sẽ là xuất thủ như lôi đình vạn quân.
Hàn Lỗi ngồi ở góc tường, hai mắt vô thần, khí tức trên người ngày càng yếu ớt, tràn ngập tử khí nồng đậm, trong lòng Lâm Dịch trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia bi phẫn.
Nhưng vào lúc này, Hàn Lỗi lại trừng mắt nhìn về phía Lâm Dịch, khó có thể xem xét được.
Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, đã đoán được đại khái, hắn lập tức yên lòng.
Sau một lát, tông chủ Đan Hà phái là người phá vỡ bình tĩnh trước tiên, hắn nở nụ cười âm trầm.
- Tiểu tử, thân thể ngươi cường đại thì có ích lợi gì chứ? Ngươi có thể làm khó dễ được ta sao? Tu sĩ chúng ta tu đạo, thân thể cường hãn tới mấy thì cũng là phí công!
Lâm Dịch cười xùy một tiếng, châm chọc nói:
- Lão tặc, ngươi khinh thường thân thể, không bằng đến đây liều mạng một phen với ta đi?
Tông chủ Đan Hà phái cười lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu bối, ngươi coi ta là trẻ con ba tuổi sao, một chút thủ đoạn của ngươi còn muốn giấu diếm được ta sao? Ngươi nhiều lần muốn cận thân tranh đấu với ta, ta đã sớm đoán ra được nhất định ngươi có chỗ ỷ lại. Hừ hừ, muốn bằng vào thân thể chém giết ta, ngươi vẫn còn non lắm!
Lâm Dịch im lặng, tông chủ Đan Hà phái nói không sai.
Ngày xưa Lâm Dịch vượt cấp khiêu chiến, đa số đều là ỷ vào sự cường hãn của Bất diệt kiếm thể, đối thủ hoặc là bị đánh cho trở tay không kịp, hoặc là giống như Bất tử kim thân vậy, tự nhận là thân thể vô địch, thế nhưng một khi liều mạng cùng Lâm Dịch thì lại bị hắn chém giết.
Hôm nay, ý đồ của Lâm Dịch quá rõ ràng, tông chủ Đan Hà phái có thể tu đến Kim Đan viên mãn, nhất định đã trải qua một trận gió tanh mưa máu, trải qua con đường núi thây biển máu thì mới có thể đi tới một bước này. Cho nên hắn có thể trực tiếp khám phá ra thủ đoạn của Lâm Dịch.
Tông chủ Đan Hà phái đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Hàn Lỗi âm trầm nói:
- Hóa ra lão phu đã nhìn lầm, là truyền nhân của Minh Giáo! Hôm nay ta sẽ khiến cho truyền thừa của Minh Giáo bị cắt đứt ở đời này!
Khóe miệng của Hàn Lỗi giật giật, ra vẻ mạnh mẽ cười nói:
- Khà khà, Minh Giáo không có dễ dàng bị chặt đứt truyền thừa như vậy đâu, ngươi... Không được.
Tông chủ Đan Hà phái khinh thường nhìn Hàn Lỗi một chút, cười lạnh nói:
- Hôm nay sinh cơ của ngươi đã sắp tuyệt, mạng không còn lâu nữa, chỉ là sính miệng lưỡi mà thôi. U Minh Sạn đúng là thần binh lợi khí danh chấn Hồng Hoang, chỉ là rơi vào trong tay ngươi lại không phát huy ra được một phần vạn uy lực của nó, còn vọng tưởng đả thương được ta? Ngây thơ!
Tông chủ Đan Hà phái còn chưa dứt lời thì y phục trên thân lặng lẽ vỡ thành từng mảnh nhỏ, bị kiếm khí sắc bén ẩn chứa trong một quyền vừa rồi của Lâm Dịch xé rách.
Y phục trên thân tông chủ Đan Hà phái vỡ vụn, cũng lộ ra một kiện nội giáp có ánh sáng mờ bảy màu đang lưu chuyển ở bên trong, bề mặt có Đan khí bắt đầu khởi động, ánh sáng lập lòe, nhìn như vô cùng bất phàm.
Lâm Dịch khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi nói:
- Không nghĩ ra lão tặc này lại có một kiện Đan khí là hộ giáp. Trách không được lại có thể ngăn được sự sắc bén của U Minh Sạn, cũng có thể ngăn cản được nắm tay của ta.
Vẻ mặt của Hàn Lỗi ngày càng xấu xí, phun ra từng ngụm từng ngụm máu, run giọng nói:
- Hắn chịu được... Khụ... một kích của U Minh Sạn, nhất định đã bị thương nặng, đừng nghe hắn nói như vậy, Đa Bảo mập mạp, ngươi cũng cùng... lên đi!
Tròng mắt của Đa Bảo đạo nhân xoay tròn, thân thể khẽ động, tông chủ Đan Hà phái đã cảm ứng được, ánh mắt lập tức nhìn về phía hắn.
Đa Bảo Đạo Nhân cười một chút, ánh mắt phiêu hốt bất định, dường như đã có chút động tâm.
Tông chủ Đan Hà phái hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mập mạp, tốt nhất ngươi đừng xen vào chuyện này, bằng không, đừng trách ta xuất thủ vô tình!
Ánh mắt của Đa Bảo Đạo Nhân hơi rũ xuống, im lặng không nói.
Thế cục hôm nay có chút vi diệu, Đa Bảo Đạo Nhân đã trở thành một điểm rất là quan trọng.
Tông chủ Đan Hà phái ỷ vào thân phận của mình, cộng thêm tu vi vẫn đủ để nghiền ép mọi người, còn có Kim Đan dị tượng gần bên người, tuyệt không cần phải lôi kéo Đa Bảo Đạo Nhân. Nhưng nếu như Đa Bảo Đạo Nhân gia nhập vào bên Lâm Dịch, tuy rằng chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ, thế nhưng lại vẫn là một mối uy hiếp rất lớn. Dù sao tông chủ Đan Hà phái mới vừa mạnh mẽ chịu một quyền của Lâm Dịch, tuy rằng từ vẻ mặt không nhìn ra được cái gì, thế nhưng trong một quyền vừa rồi của Lâm Dịch ẩn chứa kiếm khí sắc bén, vẫn tạo thành thương tổn khó có thể tưởng tượng được đối với thân thể của hắn.
May mắn là tu vi của tông chủ Đan Hà phái cường hãn, Đan khí ở đan điền cuồn cuộn, mạnh mẽ áp chế kiếm khí của Lâm Dịch.
Lúc này bầu không khí trở nên vô cùng quái dị, ai cũng không nói gì, dường như đang đợi thái độ của Đa Bảo Đạo Nhân.
Mộc Tiểu Yêu đột nhiên khẽ cười một tiếng, đôi mắt đẹp chuyển biến, dịu dàng nói:
- Đạo trưởng, ngươi nói xem trong túi trữ vật của tu sĩ Kim Đan viên mãn có bảo bối gì tốt cơ chứ?
Lâm Dịch thầm hô một tiếng lợi hại, Đa Bảo Đạo Nhân yêu thích bảo vật như vậy, câu nói này, nhất định sẽ làm cho hắn rất là động tâm.
Quả nhiên, nghe thấy câu nói này của Mộc Tiểu Yêu, hai mắt của Đa Bảo Đạo Nhân sáng ngời, vuốt cằm, híp hai mắt lại, không có ý tốt nhìn về phía tông chủ Đan Hà phái.
Tông chủ Đan Hà phái ngửa đầu cười to, lạnh giọng nói:
- Coi như bốn người các ngươi cùng lên thì như thế nào chứ, hôm nay ta sẽ khiến cho các ngươi táng thân ở nơi này!
- Khà khà khà...
Đa Bảo Đạo Nhân bĩu môi, khinh thường nói:
- Lão đầu, ngươi quá kiêu ngạo, vốn bần đạo còn không muốn ra tay. Thế nhưng nhìn ngươi ra vẻ ngưu bức hò hét như vậy bần đạo không nhìn nổi. Chỉ là Kim Đan viên mãn mà lại nói như là thiên hạ vô địch, quả thực là nực cười.
Đa Bảo Đạo Nhân quyết định xuất thủ, trong lòng ba người Lâm Dịch mừng rỡ, có thêm một tu sĩ Kim Đan, chiến cuộc lần nữa xảy ra biến hóa, trở nên vô cùng có lợi đối với bọn họ.
- Tốt, tốt, tốt!
Tông chủ Đan Hà phái giận dữ mà cười, liên tục nói ba chữ tốt, trầm giọng nói:
- Đã như vậy, ta sẽ khiến cho các ngươi biết một chút về thủ đoạn của lão phu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.