Chương 325: Trong tim có lửa cháy
Ta Là Lão Ngũ
15/10/2016
Mạc Vô Kỵ cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Sầm Thư Âm, tuy nàng đã thiêu đốt hết sinh cơ của mình, nhưng vẫn như cũ không cách nào làm thay đổi dung nhan tuyệt sắc kia.
Sau khi bị người yêu đâm sau lưng, hắn đã từng cho rằng mình sẽ không thể mở lòng với bất kỳ một cô gái nào nữa.
Coi như là với Yên Nhi, hắn cũng không coi đó là tình cảm giữa nam nữ, có lẽ đúng hơn là một loại tín nhiệm và tình thân. Yên Nhi là người nữ hài duy nhất nguyện ý vì hắn buông bỏ hết thảy mà không đòi hỏi bất cứ điều gì kể từ sau khi hắn bị ám toán.
Hắn đã từng cho rằng, vô luận có thể tu luyện hay không, chỉ cần Yên Nhi ở cùng với hắn, hắn sớm muộn sẽ đến với Yên Nhi. Mãi đến một ngày, hắn bỏ qua sinh tử, đi Ngũ Hành Hoang Vực tìm được Vô Lượng Tục Hồn Hoa, sau đó lại đem Yên Nhi và Vô Lượng Tục Hồn Hoa giao cho Linh Lung bà bà.
Bắt đầu từ ngày đó, hắn biết Yên Nhi đã trở thành quá khứ, là người hắn cất kỹ trong sâu ký ức, là người thân duy nhất trong lòng hắn. Sau khi buông tay với Yên Nhi, thì đã xác định Yên Nhi sẽ không cùng hắn có bất kỳ liên quan gì nữa. Trong đáy lòng hắn cũng thầm mong, cuộc sống sau này của Yên Nhi, sẽ không là vì hắn nữa, mà hãy sống vì chính nàng.
Tuy rằng hắn từng không bỏ được những suy nghĩ này, thậm chí đã thử nói cho Yên Nhi những ký ức trước đây, nhưng Yên Nhi cự tuyệt, hắn cũng dần dần tiếp nhận sự thực.
Mà hôm nay, trái tim hắn vốn bình lặng một khối băng lại bị Sầm Thư Âm kích thích đập thùm thụp.
Một cô bé sáu tuổi đã mất đi mẹ, mẫu thân chết ở trước mặt nàng, lại có một người cha vô sỉ, tuổi thơ của nàng há chỉ là bất hạnh sao? Tuy rằng không biết nàng làm cách nào tiến vào Vấn Thiên học cung, Mạc Vô Kỵ có thể tưởng tượng được lời mẹ nàng nói khi sáu tuổi, đến bây giờ vẫn khắc sâu trong ký ức của Sầm Thư Âm. Có thể thấy được sâu trong nội tâm của nàng, chắc chắn không phải chỉ là vẻ lãnh tĩnh bình thường nàng biểu hiện ra như vậy.
Vô luận là ở thế giới nào, thứ vô dụng và không thể cứu vãn nhất chính là hối hận. Nếu mà có thể quay ngược thời gian một lần nữa, Thư Âm nếu muốn có Bằng Không Kinh Lôi, hắn nhất định là lập tức cho nàng, sao lại đòi pháp bảo xe bay của nàng làm gì?
Dù cho Mạc Vô Kỵ không ngừng đưa vào nguyên lực, thân thể của Sầm Thư Âm vẫn là càng ngày càng băng hàn. Mạc Vô Kỵ ôm chặt lấy Sầm Thư Âm, nguyên lực ẩn chứa Thanh Câm Chi Tâm càng trực tiếp bọc lấy Sầm Thư Âm.
Tại địa phương băng hàn đáng sợ như này, chỉ cần hắn buông lỏng tay ra, có lẽ Sầm Thư Âm rất nhanh sẽ bị băng hàn hóa thành hư vô.
Vô luận phát sinh cái gì, hắn cũng quyết không để cho thân thể của Sầm Thư Âm biến mất. Hắn thiếu nợ nàng rất nhiều, nợ không chỉ là một mạng, mà còn có tình yêu không cách nào đền đáp.
Mạc Vô Kỵ ôm lấy Sầm Thư Âm chậm rãi đứng lên, xương cốt thân thể hắn bị gãy tại nguyên khí trị thương nhanh chóng khang phục.
Hắn ngẩng đầu nhìn giải đất cực băng xa xa mênh mông vô biên, thật giống như một mảnh biển rộng vậy, từng đợt lại từng đợt băng lãng từ xa nhìn lại có một vẻ đẹp thê mỹ quỷ dị.
Mạc Vô Kỵ biết, những con sóng băng trong chỗ sâu này, sẽ chứa sự băng hàn còn kinh khủng hơn. Nếu không phải bản thân hắn có Thanh Câm Chi Tâm, coi như là một Chân Thần Cảnh tu sĩ đến nơi đây, cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Về phần Nhân Tiên cảnh tiến vào, cũng không cách nào tại chỗ sâu nhất Cực Băng Hải dừng lại lâu.
- Gâu gâu! Éc éc..!
Mạc Vô Kỵ thét dài một tiếng, hắn đem hỏa diễm hừng hực trong ngực phun hết ra ngoài, lập tức ôm lấy Sầm Thư Âm vọt vào trong chỗ sâu nhất của Cực Băng Hải.
Nếu không thể đi ra, vậy hãy để cho hắn và Thư Âm vùi xác bên nhau trong Cực Băng Hải sao?
Nếu có một ngày hắn có thể ra khỏi đây, hắn sẽ trở về đòi lại hết thảy nợ máu.
...
Mạc Vô Kỵ thật giống như phát điên, nhằm chỗ sâu nhất trong Cực Băng Hải mà lao đi. Thanh Câm Chi Tâm quanh người hắn tạo thành một tầng bảo hộ, coi như là như vậy, băng hàn thấu xương vẫn thẩm thấu tới trong xương cốt của hắn.
Đối với điều này, Mạc Vô Kỵ không để ý chút nào, hắn hầu như đã đem 80% nhiệt lượng của Thanh Câm Chi Tâm để bảo vệ thân thể của Sầm Thư Âm, bản thân hắn thì không ngừng nghịch chuyển nhánh mạch lạc thứ một trăm lẻ ba kết hợp một bên tu luyện, một bên chạy như phi nước đại.
Chỉ có chạy không ngừng như vậy!
Chỉ có Cực Băng Hải băng hàn đáng sợ này!
Chỉ có loại tu luyện điên cuồng liên tục như vậy!
Mới có thể làm cho trái tim đang bị ngọn lửa thiêu đốt của hắn tỉnh táo lại, bằng không hắn sẽ không chịu đựng được mà lập tức đi ra ngoài đại khai sát giới. Hắn biết, hiện tại hắn không có khả năng đó.
Coi như là bản thân hắn có súng laser uy lực cực lớn, chỉ cần hắn vừa ra ngoài, không đợi hắn đem súng laser nhấc lên, thì đã bị cường giả thông đít rồi.
Đây là thực lực chênh lệch, kém đến nổi hắn không có bất kỳ năng lực chống cự nào.
- Ầm!
Một đạo linh lực mênh mông vọt tới, trực tiếp dung hợp cùng một chỗ với Chu Thiên nghịch chuyển của Mạc Vô Kỵ, nguyên lực quanh người hắn trong nháy mắt như gầm thét lên. Mạc Vô Kỵ gần như là không có bất kỳ trở lực nào đã trùng kích tới rồi Chân Hồ Cảnh tầng năm.
- Ngao… Quác quác! Éc éc…!
Mạc Vô Kỵ ngừng lại, hắn như một con sói cô độc, tại giữa Cực Băng Hải mênh mông vô biên ngửa mặt lên trời hú dài.
Băng hàn càng cao, lửa giận trong lòng càng mạnh!
Một lúc lâu sau, Mạc Vô Kỵ mới dừng lại hú hét. Hắn cúi đầu nhìn dưới chân, chính là địa phương này, có một cổ linh khí nồng nặc đến mức tận cùng, để cho hắn tại thời gian ngay lập tức vọt tới Chân Hồ Cảnh tầng năm.
Mạc Vô Kỵ lấy ra Thiên Cơ Côn, dùng sức đánh xuống.
Một âm hưởng trầm muộn truyền đến, lớp băng màu trắng Cực Hàn dưới chân cả một mảnh vụn cũng không có xuất hiện. Trăm ngàn năm qua, bất luận đồ đạc gì mềm một chút, tại cái chỗ này đều bị đông lạnh thành hư vô. Thứ có thể tồn tại được, đều là băng hàn vô cùng vô tận cực hạn ngưng tụ mà thành.
Có lẽ nếu hắn dùng Thanh Câm Chi Tâm thiêu đốt, có thể thiêu đốt nơi này ra một cái cửa động.
Bất quá Mạc Vô Kỵ tuyệt đối sẽ không đi động tới Thanh Câm Chi Tâm, đó là thứ dùng để bảo vệ Sầm Thư Âm thân thể, chỉ cần hắn lấy đi Thanh Câm Chi Tâm, sau một khắc Sầm Thư Âm sẽ biết biến ở trong không gian cực độ băng hàn này.
Mạc Vô Kỵ thu hồi Thiên Cơ Côn, hắn bắt đầu ở xung quanh bố trí hộ trận. Hộ trận không phải là vì bảo hộ hắn, mà là vì bảo hộ thân thể của Sầm Thư Âm. Chỉ cần hắn dùng một trăm lẻ ba nhánh mạch lạc mang theo một tia Thanh Câm Chi Tâm khí tức nghịch chuyển Chu Thiên, hắn cũng sẽ không có ảnh hướng đến tính mệnh. Tối đa chỉ là da thịt không ngừng vỡ ra mà thôi, loại đau đớn da thịt này, đã không hề hấn gì so với tâm hồn sớm đã chết của Mạc Vô Kỵ.
Nơi này là chỗ sâu Cực Băng Hải, coi như là Chân Thần Cảnh viên mãn không có Thanh Câm Chi Tâm và hơn một trăm nhánh mạch lạc tùy thời vận chuyển, cũng không nhất định có thể đi tới được nơi này.
Hộ trận bố trí xong, Mạc Vô Kỵ lấy ra một đống ngọc lớn luyện chế một cái ngọc quan cho Sầm Thư Âm. Sau đó hắn lại mang nàng đặt vào trong hộ trận đã bố trí sẵn, ngọc quan được hắn khắc lên các loại phòng ngự cấm chế. Ngay cả Thanh Câm Chi Tâm, cũng bị hắn tạm thời đặt ở trên ngọc quan.
Làm xong hết thảy, hắn mới khắc lên một khối bia đặt trước ngọc quan, thê tử Sầm Thư Âm chi mộ, Mạc Vô Kỵ lập.
P/s: Ai lớp zu, chịch chịch <3.
Từ hôm nay trở đi, nơi này chính là chỗ hắn tu luyện.
...
Tinh Không Điện trước đây từng vì bắt Mạc Vô Kỵ mà náo nhiệt nhất thời, hiện tại đã trải qua một năm, lúc này cũng triệt để khôi phục không khí như xưa.
Tuy còn có vài người không cam lòng thường thường đi tinh không chiến trường tới một trong cửu đại tuyệt cảnh, Cực Băng Hải dò la, nhưng tất cả mọi người đều biết, Mạc Vô Kỵ tuyệt đối đã không ra ngoài được.
Còn chưa từng nghe nói qua một tu sĩ Chân Hồ Cảnh nào tiến vào Cực Băng Hải, có thể sống sót. Mạc Vô Kỵ cho dù là siêu thiên tài đi nữa, kể cả bước lên Tinh Không Bảng, cũng không thể làm Man vs Wild được. Trên thực tế tại hơn một tháng sau khi Mạc Vô Kỵ tiến vào Cực Băng Hải, tên của hắn đã rớt khỏi Tinh Không Bảng.
Thời khắc này trên Tinh Không Bảng, không còn có Mạc Vô Kỵ. Thiên tài đã từng chấn động một thời lại khiến cho dân tình bàn tán vã bọt mép, sớm đã là ký ức xa xăm.
...
Tinh Đế Sơn Yến gia.
Sau sự kiện một năm trước Yến Dương Đông bị giết, Yến gia triệu tập hội nghị gia tộc long trọng lần thứ hai. Xác thực mà nói, lần này là Yến gia nghênh tiếp một người thái thượng trưởng lão xuất quan.
Yến Đồng Cừ, Yến gia đệ nhất đại cường giả, Nhân Tiên tầng hai.
Tuy Yến Đồng Cừ tại Yến gia cũng chưa tính là người mạnh nhất, thậm chí thực lực so với của Yến Bình Chỉ còn yếu hơn một phần, thế nhưng Yến Đồng Cừ là Nhân Tiên cường giả thủy linh căn duy nhất của Yến gia.
- Ca rắc!
Tại một địa phương linh khí mạnh nhất của Yến gia, một tòa động phủ bị mở ra. Một nén nhang sau đó, một nam tử vóc người gầy nhỏ đi ra. Hắn gật đầu với hai gã Yến gia đệ tử canh giữ ở cửa động phủ, thân hình lóe lên, trực tiếp rơi vào trong đại điện Yến gia nghị sự.
Trong đại điện mọi người tất cả đều đứng lên, ngay cả thái thượng trưởng lão Yến Ương tu vi mạnh nhất đều đứng lên.
Yến Đồng Cừ ôm quyền đối với mọi người, đi tới vị trí thứ hai bên tay trái ngồi xuống:
- Mọi chuyện ta đã biết, ta đồng ý đi một chuyến tới Cực Băng Hải.
Yến Tề Nhân thở dài một tiếng nói:
- Cực Băng Hải băng hàn quá mức kinh khủng, Mạc Vô Kỵ thi thể khẳng định sớm đã hóa thành hư vô. Muốn tại trong cực độ băng hàn, tìm được 3 tấm Bán Nguyệt Thi, cũng không phải chuyện dễ dàng. Đồng Cừ trưởng lão lần này bế quan thất bại trong gang tấc, không có có thể nhảy vào Nhân Tiên tầng bốn, ta là không tán thành Đồng Cừ trưởng lão đơn độc đi vào Cực Băng Hải.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, Thủy linh căn và Băng Linh căn tuy rằng đồng nguyên, thế nhưng bản chất khác biệt đó là một trời một vực. Có lẽ thủy linh căn so với Linh Căn khác tiến vào Cực Băng Hải sẽ tốt hơn, nhưng cũng tuyệt đối là có hạn.
- Ai, đáng tiếc Yến gia ta không có Băng Linh căn tu vi cường đại, nếu không, đâu cần Đồng Cừ trưởng lão đi mạo hiểm?
Một người trưởng lão thở dài.
Một bên, Yến Bình Chỉ trầm giọng nói:
- Đồng Cừ trưởng lão đi Cực Băng Hải tuy nói phiêu lưu rất lớn, đây cũng là Yến gia ta kỳ ngộ. Giả như Yến gia ta có thể tìm ra 3 tấm Bán Nguyệt Thi, à mà đéo cần 3 tấm, thậm chí chỉ cần tìm được một quả Bán Nguyệt Thi, uy danh của Yến gia ta sẽ vang vọng mấy nghìn năm sau nữa. Vạn nhất Yến gia ta có thể bởi vậy mà xuất hiện một người Địa Tiên cường giả, coi như là vào ở Tinh Đế Sơn, cũng không phải không có khả năng.
Lại có một người trưởng lão Yến gia đứng lên nói:
- Hạ gia cùng Mưu gia, thậm chí một phần tông môn đều phái người tiến vào Cực Băng Hải, mục đích của bọn họ chính là vì tìm kiếm Bán Nguyệt Thi. Bán Nguyệt Thi này vốn chính là của Yến gia ta, nếu như Yến gia không đi vào, vậy chẳng khác nào vì bọn hắn làm áo cưới.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, trong lúc nhất thời khó có thể quyết định, đệ nhất Thái thượng trưởng lão Yến Ương phất tay ra hiệu dừng lại mọi người nghị luận:
- Đồng Cừ tu vi còn quá thấp, hay là để ta đi một chuyến sao?.
Yến Đồng Cừ bế quan hai trăm năm, Yến gia chuẩn bị hắn sau khi ra ngoài sẽ là Nhân Tiên tầng bốn. Một Nhân Tiên tầng bốn, lại là thủy linh căn, cũng coi như là có tư cách tiến vào Cực Băng Hải. Không nghĩ tới Yến Đồng Cừ vô dụng, bế quan lâu như vậy, đi ra vẫn còn là Nhân Tiên tầng hai.
Yến Đồng Cừ chủ động đứng lên:
- Vô luận như thế nào, đệ nhất Thái thượng cũng không thể đi Cực Băng Hải. Đệ nhất Thái thượng là Định Hải thần châm của Yến gia, một khi có rồi chuyện gì, hậu quả khó có thể dự liệu. Cơ duyên ta thăng cấp đã hết, thọ nguyên cũng còn dư lại không bao nhiêu, lần này tiến vào Cực Băng Hải chính là lúc thích hợp.
Sau khi bị người yêu đâm sau lưng, hắn đã từng cho rằng mình sẽ không thể mở lòng với bất kỳ một cô gái nào nữa.
Coi như là với Yên Nhi, hắn cũng không coi đó là tình cảm giữa nam nữ, có lẽ đúng hơn là một loại tín nhiệm và tình thân. Yên Nhi là người nữ hài duy nhất nguyện ý vì hắn buông bỏ hết thảy mà không đòi hỏi bất cứ điều gì kể từ sau khi hắn bị ám toán.
Hắn đã từng cho rằng, vô luận có thể tu luyện hay không, chỉ cần Yên Nhi ở cùng với hắn, hắn sớm muộn sẽ đến với Yên Nhi. Mãi đến một ngày, hắn bỏ qua sinh tử, đi Ngũ Hành Hoang Vực tìm được Vô Lượng Tục Hồn Hoa, sau đó lại đem Yên Nhi và Vô Lượng Tục Hồn Hoa giao cho Linh Lung bà bà.
Bắt đầu từ ngày đó, hắn biết Yên Nhi đã trở thành quá khứ, là người hắn cất kỹ trong sâu ký ức, là người thân duy nhất trong lòng hắn. Sau khi buông tay với Yên Nhi, thì đã xác định Yên Nhi sẽ không cùng hắn có bất kỳ liên quan gì nữa. Trong đáy lòng hắn cũng thầm mong, cuộc sống sau này của Yên Nhi, sẽ không là vì hắn nữa, mà hãy sống vì chính nàng.
Tuy rằng hắn từng không bỏ được những suy nghĩ này, thậm chí đã thử nói cho Yên Nhi những ký ức trước đây, nhưng Yên Nhi cự tuyệt, hắn cũng dần dần tiếp nhận sự thực.
Mà hôm nay, trái tim hắn vốn bình lặng một khối băng lại bị Sầm Thư Âm kích thích đập thùm thụp.
Một cô bé sáu tuổi đã mất đi mẹ, mẫu thân chết ở trước mặt nàng, lại có một người cha vô sỉ, tuổi thơ của nàng há chỉ là bất hạnh sao? Tuy rằng không biết nàng làm cách nào tiến vào Vấn Thiên học cung, Mạc Vô Kỵ có thể tưởng tượng được lời mẹ nàng nói khi sáu tuổi, đến bây giờ vẫn khắc sâu trong ký ức của Sầm Thư Âm. Có thể thấy được sâu trong nội tâm của nàng, chắc chắn không phải chỉ là vẻ lãnh tĩnh bình thường nàng biểu hiện ra như vậy.
Vô luận là ở thế giới nào, thứ vô dụng và không thể cứu vãn nhất chính là hối hận. Nếu mà có thể quay ngược thời gian một lần nữa, Thư Âm nếu muốn có Bằng Không Kinh Lôi, hắn nhất định là lập tức cho nàng, sao lại đòi pháp bảo xe bay của nàng làm gì?
Dù cho Mạc Vô Kỵ không ngừng đưa vào nguyên lực, thân thể của Sầm Thư Âm vẫn là càng ngày càng băng hàn. Mạc Vô Kỵ ôm chặt lấy Sầm Thư Âm, nguyên lực ẩn chứa Thanh Câm Chi Tâm càng trực tiếp bọc lấy Sầm Thư Âm.
Tại địa phương băng hàn đáng sợ như này, chỉ cần hắn buông lỏng tay ra, có lẽ Sầm Thư Âm rất nhanh sẽ bị băng hàn hóa thành hư vô.
Vô luận phát sinh cái gì, hắn cũng quyết không để cho thân thể của Sầm Thư Âm biến mất. Hắn thiếu nợ nàng rất nhiều, nợ không chỉ là một mạng, mà còn có tình yêu không cách nào đền đáp.
Mạc Vô Kỵ ôm lấy Sầm Thư Âm chậm rãi đứng lên, xương cốt thân thể hắn bị gãy tại nguyên khí trị thương nhanh chóng khang phục.
Hắn ngẩng đầu nhìn giải đất cực băng xa xa mênh mông vô biên, thật giống như một mảnh biển rộng vậy, từng đợt lại từng đợt băng lãng từ xa nhìn lại có một vẻ đẹp thê mỹ quỷ dị.
Mạc Vô Kỵ biết, những con sóng băng trong chỗ sâu này, sẽ chứa sự băng hàn còn kinh khủng hơn. Nếu không phải bản thân hắn có Thanh Câm Chi Tâm, coi như là một Chân Thần Cảnh tu sĩ đến nơi đây, cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Về phần Nhân Tiên cảnh tiến vào, cũng không cách nào tại chỗ sâu nhất Cực Băng Hải dừng lại lâu.
- Gâu gâu! Éc éc..!
Mạc Vô Kỵ thét dài một tiếng, hắn đem hỏa diễm hừng hực trong ngực phun hết ra ngoài, lập tức ôm lấy Sầm Thư Âm vọt vào trong chỗ sâu nhất của Cực Băng Hải.
Nếu không thể đi ra, vậy hãy để cho hắn và Thư Âm vùi xác bên nhau trong Cực Băng Hải sao?
Nếu có một ngày hắn có thể ra khỏi đây, hắn sẽ trở về đòi lại hết thảy nợ máu.
...
Mạc Vô Kỵ thật giống như phát điên, nhằm chỗ sâu nhất trong Cực Băng Hải mà lao đi. Thanh Câm Chi Tâm quanh người hắn tạo thành một tầng bảo hộ, coi như là như vậy, băng hàn thấu xương vẫn thẩm thấu tới trong xương cốt của hắn.
Đối với điều này, Mạc Vô Kỵ không để ý chút nào, hắn hầu như đã đem 80% nhiệt lượng của Thanh Câm Chi Tâm để bảo vệ thân thể của Sầm Thư Âm, bản thân hắn thì không ngừng nghịch chuyển nhánh mạch lạc thứ một trăm lẻ ba kết hợp một bên tu luyện, một bên chạy như phi nước đại.
Chỉ có chạy không ngừng như vậy!
Chỉ có Cực Băng Hải băng hàn đáng sợ này!
Chỉ có loại tu luyện điên cuồng liên tục như vậy!
Mới có thể làm cho trái tim đang bị ngọn lửa thiêu đốt của hắn tỉnh táo lại, bằng không hắn sẽ không chịu đựng được mà lập tức đi ra ngoài đại khai sát giới. Hắn biết, hiện tại hắn không có khả năng đó.
Coi như là bản thân hắn có súng laser uy lực cực lớn, chỉ cần hắn vừa ra ngoài, không đợi hắn đem súng laser nhấc lên, thì đã bị cường giả thông đít rồi.
Đây là thực lực chênh lệch, kém đến nổi hắn không có bất kỳ năng lực chống cự nào.
- Ầm!
Một đạo linh lực mênh mông vọt tới, trực tiếp dung hợp cùng một chỗ với Chu Thiên nghịch chuyển của Mạc Vô Kỵ, nguyên lực quanh người hắn trong nháy mắt như gầm thét lên. Mạc Vô Kỵ gần như là không có bất kỳ trở lực nào đã trùng kích tới rồi Chân Hồ Cảnh tầng năm.
- Ngao… Quác quác! Éc éc…!
Mạc Vô Kỵ ngừng lại, hắn như một con sói cô độc, tại giữa Cực Băng Hải mênh mông vô biên ngửa mặt lên trời hú dài.
Băng hàn càng cao, lửa giận trong lòng càng mạnh!
Một lúc lâu sau, Mạc Vô Kỵ mới dừng lại hú hét. Hắn cúi đầu nhìn dưới chân, chính là địa phương này, có một cổ linh khí nồng nặc đến mức tận cùng, để cho hắn tại thời gian ngay lập tức vọt tới Chân Hồ Cảnh tầng năm.
Mạc Vô Kỵ lấy ra Thiên Cơ Côn, dùng sức đánh xuống.
Một âm hưởng trầm muộn truyền đến, lớp băng màu trắng Cực Hàn dưới chân cả một mảnh vụn cũng không có xuất hiện. Trăm ngàn năm qua, bất luận đồ đạc gì mềm một chút, tại cái chỗ này đều bị đông lạnh thành hư vô. Thứ có thể tồn tại được, đều là băng hàn vô cùng vô tận cực hạn ngưng tụ mà thành.
Có lẽ nếu hắn dùng Thanh Câm Chi Tâm thiêu đốt, có thể thiêu đốt nơi này ra một cái cửa động.
Bất quá Mạc Vô Kỵ tuyệt đối sẽ không đi động tới Thanh Câm Chi Tâm, đó là thứ dùng để bảo vệ Sầm Thư Âm thân thể, chỉ cần hắn lấy đi Thanh Câm Chi Tâm, sau một khắc Sầm Thư Âm sẽ biết biến ở trong không gian cực độ băng hàn này.
Mạc Vô Kỵ thu hồi Thiên Cơ Côn, hắn bắt đầu ở xung quanh bố trí hộ trận. Hộ trận không phải là vì bảo hộ hắn, mà là vì bảo hộ thân thể của Sầm Thư Âm. Chỉ cần hắn dùng một trăm lẻ ba nhánh mạch lạc mang theo một tia Thanh Câm Chi Tâm khí tức nghịch chuyển Chu Thiên, hắn cũng sẽ không có ảnh hướng đến tính mệnh. Tối đa chỉ là da thịt không ngừng vỡ ra mà thôi, loại đau đớn da thịt này, đã không hề hấn gì so với tâm hồn sớm đã chết của Mạc Vô Kỵ.
Nơi này là chỗ sâu Cực Băng Hải, coi như là Chân Thần Cảnh viên mãn không có Thanh Câm Chi Tâm và hơn một trăm nhánh mạch lạc tùy thời vận chuyển, cũng không nhất định có thể đi tới được nơi này.
Hộ trận bố trí xong, Mạc Vô Kỵ lấy ra một đống ngọc lớn luyện chế một cái ngọc quan cho Sầm Thư Âm. Sau đó hắn lại mang nàng đặt vào trong hộ trận đã bố trí sẵn, ngọc quan được hắn khắc lên các loại phòng ngự cấm chế. Ngay cả Thanh Câm Chi Tâm, cũng bị hắn tạm thời đặt ở trên ngọc quan.
Làm xong hết thảy, hắn mới khắc lên một khối bia đặt trước ngọc quan, thê tử Sầm Thư Âm chi mộ, Mạc Vô Kỵ lập.
P/s: Ai lớp zu, chịch chịch <3.
Từ hôm nay trở đi, nơi này chính là chỗ hắn tu luyện.
...
Tinh Không Điện trước đây từng vì bắt Mạc Vô Kỵ mà náo nhiệt nhất thời, hiện tại đã trải qua một năm, lúc này cũng triệt để khôi phục không khí như xưa.
Tuy còn có vài người không cam lòng thường thường đi tinh không chiến trường tới một trong cửu đại tuyệt cảnh, Cực Băng Hải dò la, nhưng tất cả mọi người đều biết, Mạc Vô Kỵ tuyệt đối đã không ra ngoài được.
Còn chưa từng nghe nói qua một tu sĩ Chân Hồ Cảnh nào tiến vào Cực Băng Hải, có thể sống sót. Mạc Vô Kỵ cho dù là siêu thiên tài đi nữa, kể cả bước lên Tinh Không Bảng, cũng không thể làm Man vs Wild được. Trên thực tế tại hơn một tháng sau khi Mạc Vô Kỵ tiến vào Cực Băng Hải, tên của hắn đã rớt khỏi Tinh Không Bảng.
Thời khắc này trên Tinh Không Bảng, không còn có Mạc Vô Kỵ. Thiên tài đã từng chấn động một thời lại khiến cho dân tình bàn tán vã bọt mép, sớm đã là ký ức xa xăm.
...
Tinh Đế Sơn Yến gia.
Sau sự kiện một năm trước Yến Dương Đông bị giết, Yến gia triệu tập hội nghị gia tộc long trọng lần thứ hai. Xác thực mà nói, lần này là Yến gia nghênh tiếp một người thái thượng trưởng lão xuất quan.
Yến Đồng Cừ, Yến gia đệ nhất đại cường giả, Nhân Tiên tầng hai.
Tuy Yến Đồng Cừ tại Yến gia cũng chưa tính là người mạnh nhất, thậm chí thực lực so với của Yến Bình Chỉ còn yếu hơn một phần, thế nhưng Yến Đồng Cừ là Nhân Tiên cường giả thủy linh căn duy nhất của Yến gia.
- Ca rắc!
Tại một địa phương linh khí mạnh nhất của Yến gia, một tòa động phủ bị mở ra. Một nén nhang sau đó, một nam tử vóc người gầy nhỏ đi ra. Hắn gật đầu với hai gã Yến gia đệ tử canh giữ ở cửa động phủ, thân hình lóe lên, trực tiếp rơi vào trong đại điện Yến gia nghị sự.
Trong đại điện mọi người tất cả đều đứng lên, ngay cả thái thượng trưởng lão Yến Ương tu vi mạnh nhất đều đứng lên.
Yến Đồng Cừ ôm quyền đối với mọi người, đi tới vị trí thứ hai bên tay trái ngồi xuống:
- Mọi chuyện ta đã biết, ta đồng ý đi một chuyến tới Cực Băng Hải.
Yến Tề Nhân thở dài một tiếng nói:
- Cực Băng Hải băng hàn quá mức kinh khủng, Mạc Vô Kỵ thi thể khẳng định sớm đã hóa thành hư vô. Muốn tại trong cực độ băng hàn, tìm được 3 tấm Bán Nguyệt Thi, cũng không phải chuyện dễ dàng. Đồng Cừ trưởng lão lần này bế quan thất bại trong gang tấc, không có có thể nhảy vào Nhân Tiên tầng bốn, ta là không tán thành Đồng Cừ trưởng lão đơn độc đi vào Cực Băng Hải.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, Thủy linh căn và Băng Linh căn tuy rằng đồng nguyên, thế nhưng bản chất khác biệt đó là một trời một vực. Có lẽ thủy linh căn so với Linh Căn khác tiến vào Cực Băng Hải sẽ tốt hơn, nhưng cũng tuyệt đối là có hạn.
- Ai, đáng tiếc Yến gia ta không có Băng Linh căn tu vi cường đại, nếu không, đâu cần Đồng Cừ trưởng lão đi mạo hiểm?
Một người trưởng lão thở dài.
Một bên, Yến Bình Chỉ trầm giọng nói:
- Đồng Cừ trưởng lão đi Cực Băng Hải tuy nói phiêu lưu rất lớn, đây cũng là Yến gia ta kỳ ngộ. Giả như Yến gia ta có thể tìm ra 3 tấm Bán Nguyệt Thi, à mà đéo cần 3 tấm, thậm chí chỉ cần tìm được một quả Bán Nguyệt Thi, uy danh của Yến gia ta sẽ vang vọng mấy nghìn năm sau nữa. Vạn nhất Yến gia ta có thể bởi vậy mà xuất hiện một người Địa Tiên cường giả, coi như là vào ở Tinh Đế Sơn, cũng không phải không có khả năng.
Lại có một người trưởng lão Yến gia đứng lên nói:
- Hạ gia cùng Mưu gia, thậm chí một phần tông môn đều phái người tiến vào Cực Băng Hải, mục đích của bọn họ chính là vì tìm kiếm Bán Nguyệt Thi. Bán Nguyệt Thi này vốn chính là của Yến gia ta, nếu như Yến gia không đi vào, vậy chẳng khác nào vì bọn hắn làm áo cưới.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, trong lúc nhất thời khó có thể quyết định, đệ nhất Thái thượng trưởng lão Yến Ương phất tay ra hiệu dừng lại mọi người nghị luận:
- Đồng Cừ tu vi còn quá thấp, hay là để ta đi một chuyến sao?.
Yến Đồng Cừ bế quan hai trăm năm, Yến gia chuẩn bị hắn sau khi ra ngoài sẽ là Nhân Tiên tầng bốn. Một Nhân Tiên tầng bốn, lại là thủy linh căn, cũng coi như là có tư cách tiến vào Cực Băng Hải. Không nghĩ tới Yến Đồng Cừ vô dụng, bế quan lâu như vậy, đi ra vẫn còn là Nhân Tiên tầng hai.
Yến Đồng Cừ chủ động đứng lên:
- Vô luận như thế nào, đệ nhất Thái thượng cũng không thể đi Cực Băng Hải. Đệ nhất Thái thượng là Định Hải thần châm của Yến gia, một khi có rồi chuyện gì, hậu quả khó có thể dự liệu. Cơ duyên ta thăng cấp đã hết, thọ nguyên cũng còn dư lại không bao nhiêu, lần này tiến vào Cực Băng Hải chính là lúc thích hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.