Chương 9: Cường thế đến nhà
Lê Thiên
25/03/2013
Trong ba ngày thời gian, Nhậm Tinh Hà không dưới mười lần muốn tìm đệ đệ tâm sự. Nhưng mỗi lần đều bị tiểu Kỳ dùng một lý do đồng dạng ngăn lại.
- Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia đang tu luyện.
Tiểu Kỳ rất nguyên tắc chấp hành phân phó của Nhậm Thương Khung. Cho dù là Đại thiếu gia, cũng không ngoại lệ. Nên từ chối khéo, hết thảy từ chối khéo.
Nhậm Tinh Hà tuy rất nôn nóng, nhưng cũng không dám mạnh mẽ xông vào. Hắn tìm Nhậm Thương Khung, là vì đã nghe được một ít tin đồn, muốn cùng huynh đệ thương lượng một chút.
Nhưng mà, hai huynh đệ thật vất vả mới hoà giải, Nhậm Tinh Hà lại sợ mình xúc động, sẽ làm hỏng hết thảy.
Bởi vậy ba ngày này, hắn như con kiến trên chảo nóng, nhưng vẫn nhịn xuống không dám mạnh mẽ xông vào.
Ba ngày thời gian. . .
Trong ba ngày này, Nhậm Thương Khung ra một nhiệm vụ duy nhất cho mình, chính là tu luyện.
Dù là trời có sụp xuống, hắn cũng sẽ không cải biến kế hoạch.
Bộ dạng thể cốt này, tuy đại đạo hạt giống đã thức tỉnh, vẫn là phải chịu đựng một chút, củng cố một chút. Như thế, mới có thể để cho thân thể đạt trạng thái tốt nhất, trùng kích võ đạo Trúc Cơ đệ ngũ trọng … là khiếu huyệt đệ nhị trọng.
Quyền phong như nước thủy triều, quanh thân Nhậm Thương Khung không ngừng gào thét, như mãnh hổ hạ sơn, như Giao Long xuất thủy.
Ba ngày qua, Nhậm Thương Khung đánh một bộ 《 Trường Xuân Quyết 》, trước sau đã trải qua ba giai đoạn.
Ngày đầu tiên, hắn đánh bộ quyền kỹ này, dùng chính là nhu hòa quyền ý. Giống như nhện kéo tơ, chậm chậm, bất ôn bất hỏa.
Ngày hôm sau, tiết tấu hơi chút nhanh hơn. Giống như nước sông, róc rách mà đi. Tốc độ tiết tấu, đúng lúc vừa phải.
Mà tới ngày thứ ba, quyền ý lại biến đổi. Tiết tấu nhanh nhất, quyền kỹ thi triển ra, liền như cuồng phong bạo vũ, gào thét mà đến, gào thét mà đi.
Một bộ quyền kỹ, ba loại quyền ý, là thành quả tu luyện của Nhậm Thương Khung trong ba ngày này.
Thông qua quyền ý biến hóa, cũng làm cho tình huống thân thể Nhậm Thương Khung tăng lên trên phạm vi lớn, nhất là phương diện dẻo dai, tiến bộ càng rõ ràng.
Tiết tấu quyền ý nhanh liên tục, làm cho hô hấp Nhậm Thương Khung trở nên trầm trọng.
Quyền ý của Nhậm Thương Khung lần nữa biến đổi, bỗng nhiên lại đổi về tiết tấu ngày đầu tiên. Hô hấp, lại một lần nữa từ nặng đến nhẹ. . .
Như thế không ngừng biến hóa. . .
Tựu giống với mang ngàn cân cùng mang trăm cân không ngừng biến hóa, làm cho thân thể Nhậm Thương Khung liên tục tiếp nhận loại rèn luyện có quy luật này.
Cử khinh nhược trọng, cử trọng nhược khinh. . .
Nhớ không rõ chuyển đổi bao nhiêu lần. Nhậm Thương Khung rốt cục cũng ngừng tay, mặc dù có chút mỏi mệt, nhưng Nhậm Thương Khung rất vui vẻ an ủi. Rốt cục, bộ quyền kỹ này sơ bộ đã có thể hoàn thành tám chữ kia.
Nói cách khác, ba ngày khổ công này không có uổng phí. Thậm chí, thu hoạch so với hắn dự định còn lý tưởng hơn một ít.
Nhậm Thương Khung rất tự tin, dùng tình huống thân thể trước mắt của hắn, tiếp tục mở rộng thành quả chiến đấu mà nói, trùng kích Trúc Cơ đệ ngũ trọng, tuyệt đối có tám phần nắm chắc.
Nhưng hắn không vội.
Tổ Mẫu đại thọ, chỉ còn lại có bốn ngày.
Sự tình phải đối mặt, nên bắt tay vào làm thôi.
- Thiếu gia. . .
Đang lau mồ hôi trán, Nhậm Thương Khung ngẩng đầu nhìn thấy tiểu Kỳ đang vội vã chạy tới, trên mặt tràn ngập sự lo lắng.
Hắn mỉm cười nói:
- Tiểu Kỳ, có phải hay không là Đại thiếu gia đã đến?
- Ồ, thiếu gia. . .
Tiểu Kỳ có chút mơ hồ:
- Làm sao người biết ?
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Ta đoán hắn mấy ngày qua đến rất nhiều lần a? Có phải hay không lần này nhịn không được, muốn xông vào?
Tiểu Kỳ một đôi con ngươi thanh lệ, tràn đầy vẻ khiếp sợ. Thiếu gia chẳng lẽ là thầy bói?
Nhậm Thương Khung vuốt mũi của tiểu nha đầu, tâm tình thật tốt:
- Không sao, mời Đại thiếu gia vào đi.
Hắn biết rõ, trong ba ngày này, ca ca nhất định nhịn không được. Dù sao, Nguyệt Hoa Huân Chương đang trong tay Bắc Cung gia tộc, mà áp lực bên trong gia tộc, khẳng định cũng làm cho hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Thời điểm này lại không thấy hắn, chỉ sợ người ca ca này đầu óc lại nóng lên, đi làm cái sự tình xúc động gì nữa đó chứ.
Nhậm Tinh Hà vẻ mặt lo lắng, cơ hồ là chạy vội vào. Vốn có một bụng nghi vấn, nhưng thấy Nhậm Thương Khung mặt mỉm cười, ánh mắt như nước bình tĩnh, ẩn trong đó là một loại tự tin nắm chắt.
Một bụng nghi vấn, thoáng cái liền bị nuốt trở về.
- Ca ca, ngồi đi.
Nhậm Thương Khung cười cười, quay đầu phân phó tiểu Kỳ:
- Nha đầu, đi chuẩn bị chút rượu và đồ ăn, hai huynh đệ chúng ta muốn uống vài chén.
Tiểu Kỳ tuy kỳ quái, vì cái gì hôm nay quan hệ hai vị thiếu gia không giống như dĩ vãng? Thế nhưng mà, lời thiếu gia nói, nàng vẫn là vô điều kiện chấp hành.
Nhậm Tinh Hà tuy ngồi xuống, nhưng thần sắc vẫn còn có chút lo lắng, thỉnh thoảng xoa xoa tay, lấy ánh mắt liếc nhìn đệ đệ Nhậm Thương Khung.
Nhậm Thương Khung khoan thai cười cười:
- Ca, gấp cái gì? Mới là giữa trưa. Ba ngày chi kỳ, còn chưa tới nha.
- Lão Nhị, nghe nói ngày đó ngươi đánh Nhậm Thanh Hồng gãy răng?
- Có chuyện như vậy.
Nhậm Thương Khung gật đầu, thần sắc rất nhẹ nhàng, phảng phất như không thèm để ý.
- Ca ca hắn Nhậm Thanh Vân đã trở về.
- Ah, Tổ Mẫu đại thọ, hắn trở về không phải rất bình thường sao?
Nhậm Thương Khung tùy ý cười cười, hắn căn bản không có thời gian lo lắng việc nhỏ ấy.
Nhậm Tinh Hà có chút ngồi không yên:
- Lão Nhị a, mấy ngày nay bên trong gia tộc rất nhiều người đều đang truyền, Nhậm Thanh Vân nghe nói lão đệ hắn bị ngươi đánh, muốn tìm ngươi báo thù.
- Ah, mấy ngày nay còn có tin đồn gì?
Nhậm Thương Khung cười cười, ngược lại hỏi.
- Rất nhiều ah. Còn nói. . . ngươi đem Nguyệt Hoa Huân Chương cho người của Bắc Cung gia tộc, gia tộc một ít trưởng lão cũng biết. Nhị bá cùng Tứ thúc giống như chuẩn bị đến tìm ngươi.
- Ah, không có chuyện khác nữa sao?
- Này còn chưa đủ à?
Nhậm Tinh Hà quả thực muốn khóc.
Lúc này, tiểu Kỳ bưng rượu và khay thức ăn lên, bước nhanh tiến đến, đồng thời đã mang đến một cái tin tức:
- Thiếu gia, Nhậm Thanh Vân thiếu gia đến.
- Cái gì, đã tới rồi?
Nhậm Tinh Hà chấn động.
Nhậm Thương Khung đem chén rượu đưa qua:
- Tiểu Kỳ, để cho bọn họ chờ. Ca, đến, cụng một ly.
Tiểu Kỳ cũng trấn định, thiếu gia bảo nàng làm như thế nào, nàng liền làm như thế đó.
Chứng kiến tiểu Kỳ cũng trấn định như vậy, Nhậm Tinh Hà cảm thấy mình không thể quá mức thất thố, lập tức cùng Nhậm Thương Khung cụng một ly. Hắn càng ngày càng nhìn không thấu đệ đệ này.
Chén rượu thứ hai còn chưa có vào bụng, tiểu Kỳ lại chạy vào:
- Thiếu gia, Nhị gia cùng Tứ gia cùng đến. Bộ dáng rất gấp gáp.
Nhậm Thương Khung điềm nhiên như không có việc gì, tiếp tục rót rượu:
- Tiểu Kỳ, ngươi đi chuẩn bị nước trà, để họ chờ đi.
Nhậm Tinh Hà không nén được nói:
- Lão Nhị a, chúng ta vô lễ như vậy, như thế không tốt. Nhị bá cùng Tứ thúc ở trước mặt lão thái thái nói bậy vài lời, phiền toái chúng ta liền lớn hơn.
Nhậm Thương Khung từ chối cho ý kiến, đem chén rượu nhẹ nhàng để xuống, ngẩng đầu hỏi:
- Ca, Nhị bá cùng Tứ thúc, thời điểm huynh đệ chúng ta khó khăn, với tư cách trưởng bối, bọn hắn có từng quan tâm chúng ta một lần nào chưa?
- Này. . . Cái này thật không có.
Nhậm Tinh Hà nghĩ đến điểm này, cũng có chút ít nóng nảy.
Thấy Nhậm Tinh Hà có chút nóng nảy, Nhậm Thương Khung mới thản nhiên đứng dậy:
- Đi thôi, đi ra xem.
Tiền viện, Nhị bá Nhậm Đông Sơn, Tứ thúc Nhậm Đông Hải, cùng với mấy cái đồng tộc huynh đệ, tất cả đều ở đây. Đám thiếu niên này tự nhiên là do Nhậm Thanh Vân con trai trưởng của Nhị bá cầm đầu.
Cừu nhân tương kiến, hết sức đỏ mắt. Nhậm Thanh Hồng từ trên ghế nhảy dựng lên:
- Nhậm Thương Khung, ta còn tưởng rằng ngươi trốn rồi chứ.
Nhậm Thanh Hồng hàm răng bị đánh mất nhiều cái, làm cho hắn nói chuyện nghe hết sức buồn cười.
Nhậm Thương Khung trên mặt đùa cợt cười cười, không thèm để ý đến hắn. Ánh mắt nghênh tiếp Nhị bá Nhậm Đông Sơn:
- Nhị bá, hôm nay cơn gió nào đem lão nhân ngài thổi tới đây vậy? Nhớ rõ lúc trước là ai nói, nếu ta không giao ra Nguyệt Hoa Huân Chương, chúng ta một mạch bất luận chết sống thế nào, lão nhân gia ngài cũng tuyệt không đến nhà nhìn một cái a. . .
Đối với Nhị bá này, Nhậm Thương Khung rất có ác cảm. Người này, dã tâm quá lớn, dục niệm quá mạnh mẽ.
Là huynh trưởng phụ thân, đối với một mạch của Nhậm Thương Khung, căn bản không nói một điểm hương khói tình ý.
Thậm chí, Nhậm Thương Khung hoài nghi, hắn đào tạo thất bại mười cây Tử Châu Thảo, hạt giống bị người động tay động chân. Độc thủ sau lưng chuyện này, rất có thể chính là Nhị bá này.
Nhậm Đông Sơn tuy rất cáo già, nhưng nghe Nhậm Thương Khung nhắc đến chuyện cũ, khuôn mặt không khỏi có chút đỏ lên.
Thấy Nhị ca quẫn bách, lão Tứ Nhậm Đông Hải với tư cách là người hầu trung thành của Nhị ca kêu lên:
- Thương Khung, ngươi đây là thái độ gì? Chẳng lẽ chúng ta làm trưởng bối, đến xem chất tử cũng không được sao?
Nhậm Thương Khung cười lạnh nói:
- Cũng không phải không được! Những năm này, thời điểm hai huynh đệ chúng ta khó khăn, mỗi ngày mỗi đêm, đều kỳ vọng có một trưởng bối tới an ủi một chút, giúp đỡ một chút. Xin hỏi lúc đó, hai vị thúc bá, các ngươi ở đâu?
Lão Tứ Nhậm Đông Hải cũng đỏ mặt.
Thời điểm cần đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bọn hắn một bước cũng không thèm đến.
Hôm nay, thời điểm bỏ đá xuống giếng, hấp tấp chạy tới?
Thấy trưởng bối xuất sư bất lợi, Nhậm Thanh Hồng nhịn không được kêu lên:
- Nhậm Thương Khung, ngươi đừng càn rỡ. Chúng ta nghe nói, ca ca ngươi làm tặc bị bắt, ngươi đem Nguyệt Hoa Huân Chương bồi lên, mới chuộc được hắn ra. Nếu không hai huynh đệ các ngươi, cho dù chết nát bét ngoài đường cái, chúng ta cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn. Nhưng Nguyệt Hoa Huân Chương là vật truyền thừa của Tam thúc, chúng ta có nghĩa vụ, cũng có tư cách hỏi đến.
Kẻ lỗ mãng cũng có tác dụng của kẻ lỗ mãng.
Loại lời nói vô liêm sỉ này, Nhậm Đông Sơn nói bất tiện, Nhậm Đông Hải cũng bất tiện, thậm chí Nhậm Thanh Vân cũng nói không được. Nhưng do Nhậm Thanh Hồng nói, lại rất thích hợp.
Nhậm Tinh Hà thấy Nhậm Thanh Hồng vô lễ như thế, trong lòng giận dữ. Khí huyết dâng lên, đang muốn đi đến một bước cho hắn một trận. Nhưng Nhậm Thương Khung hữu ý cản lại, đưa hắn ngăn cản ở phía sau.
Chỉ thấy Nhậm Thương Khung Xùy~~ cười một tiếng, khinh miệt liếc nhìn Nhậm Thanh Hồng. Đối với bại tướng dưới tay như Nhậm Thanh Hồng, hắn không thèm mở miệng nói chuyện.
Nhậm Thanh Vân biết thời điểm mình đăng tràng đã đến, cất cao giọng nói:
- Thương Khung đường đệ, Nguyệt Hoa Huân Chương là Tam thúc vì gia tộc làm ra cống hiến, tuy chúng ta trên danh nghĩa không có quyền kế thừa, nhưng mà có quyền giám sát. Lúc cần thiết, thậm chí có thể bác bỏ quyền kế thừa của các ngươi!
Nhậm Đông Hải cũng lấy thân phận trưởng bối nói:
- Đúng vậy, hai huynh đệ các ngươi không có tiền đồ lại đi làm tặc, Nguyệt Hoa Huân Chương này, phải tịch thu. Hơn nữa, điều tra rõ ràng quả thật có hành vi làm tặc, còn phải dùng gia pháp xử trí.
Nhậm Đông Sơn hừ lạnh một tiếng, dùng một loại khẩu khí từ trên cao nhìn xuống tuyên án:
- Theo như gia pháp, bên ngoài làm tặc bôi nhọ gia tộc, đánh một trăm trượng; theo như gia pháp, bán đứng vinh quang tổ tiên, trục xuất gia tộc; theo như gia pháp . . .
Nhậm Thương Khung nghe bọn hắn ngươi một lời, ta một câu, nói rất náo nhiệt, không khỏi cười rộ lên.
Rồi đột nhiên, Nhậm Thương Khung dáng tươi cười thu lại, nhàn nhạt hỏi:
- Các ngươi trái một câu gia pháp, phải một câu gia pháp. Ta ngược lại muốn hỏi, các ngươi là Nhậm thị gia tộc tộc trưởng hay là gia tộc chưởng khống giả? Các ngươi luôn mồm đàm gia pháp, cũng phải chờ các ngươi có tư cách đại biểu gia pháp mới được. Kéo da hổ kiêu ngạo, thú vị lắm sao?
Buổi nói chuyện mây trôi nước chảy, phảng phất như cao thủ so chiêu, đối mặt với thế công bốn phương tám hướng, tay áo vung lên, liền đem tất cả thế công đánh tan.
Đúng vậy a, bọn hắn có tư cách đại biểu gia pháp sao?
Nhậm thị gia tộc, ngoại trừ lão thái thái là chưởng khống giả cao nhất, chỉ có tộc trưởng mới có tư cách đại biểu gia pháp!
Chỉ là, Nhậm Đông Sơn rất cáo già, đợi ba ngày mới đến, tự nhiên là có chuẩn bị.
- Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia đang tu luyện.
Tiểu Kỳ rất nguyên tắc chấp hành phân phó của Nhậm Thương Khung. Cho dù là Đại thiếu gia, cũng không ngoại lệ. Nên từ chối khéo, hết thảy từ chối khéo.
Nhậm Tinh Hà tuy rất nôn nóng, nhưng cũng không dám mạnh mẽ xông vào. Hắn tìm Nhậm Thương Khung, là vì đã nghe được một ít tin đồn, muốn cùng huynh đệ thương lượng một chút.
Nhưng mà, hai huynh đệ thật vất vả mới hoà giải, Nhậm Tinh Hà lại sợ mình xúc động, sẽ làm hỏng hết thảy.
Bởi vậy ba ngày này, hắn như con kiến trên chảo nóng, nhưng vẫn nhịn xuống không dám mạnh mẽ xông vào.
Ba ngày thời gian. . .
Trong ba ngày này, Nhậm Thương Khung ra một nhiệm vụ duy nhất cho mình, chính là tu luyện.
Dù là trời có sụp xuống, hắn cũng sẽ không cải biến kế hoạch.
Bộ dạng thể cốt này, tuy đại đạo hạt giống đã thức tỉnh, vẫn là phải chịu đựng một chút, củng cố một chút. Như thế, mới có thể để cho thân thể đạt trạng thái tốt nhất, trùng kích võ đạo Trúc Cơ đệ ngũ trọng … là khiếu huyệt đệ nhị trọng.
Quyền phong như nước thủy triều, quanh thân Nhậm Thương Khung không ngừng gào thét, như mãnh hổ hạ sơn, như Giao Long xuất thủy.
Ba ngày qua, Nhậm Thương Khung đánh một bộ 《 Trường Xuân Quyết 》, trước sau đã trải qua ba giai đoạn.
Ngày đầu tiên, hắn đánh bộ quyền kỹ này, dùng chính là nhu hòa quyền ý. Giống như nhện kéo tơ, chậm chậm, bất ôn bất hỏa.
Ngày hôm sau, tiết tấu hơi chút nhanh hơn. Giống như nước sông, róc rách mà đi. Tốc độ tiết tấu, đúng lúc vừa phải.
Mà tới ngày thứ ba, quyền ý lại biến đổi. Tiết tấu nhanh nhất, quyền kỹ thi triển ra, liền như cuồng phong bạo vũ, gào thét mà đến, gào thét mà đi.
Một bộ quyền kỹ, ba loại quyền ý, là thành quả tu luyện của Nhậm Thương Khung trong ba ngày này.
Thông qua quyền ý biến hóa, cũng làm cho tình huống thân thể Nhậm Thương Khung tăng lên trên phạm vi lớn, nhất là phương diện dẻo dai, tiến bộ càng rõ ràng.
Tiết tấu quyền ý nhanh liên tục, làm cho hô hấp Nhậm Thương Khung trở nên trầm trọng.
Quyền ý của Nhậm Thương Khung lần nữa biến đổi, bỗng nhiên lại đổi về tiết tấu ngày đầu tiên. Hô hấp, lại một lần nữa từ nặng đến nhẹ. . .
Như thế không ngừng biến hóa. . .
Tựu giống với mang ngàn cân cùng mang trăm cân không ngừng biến hóa, làm cho thân thể Nhậm Thương Khung liên tục tiếp nhận loại rèn luyện có quy luật này.
Cử khinh nhược trọng, cử trọng nhược khinh. . .
Nhớ không rõ chuyển đổi bao nhiêu lần. Nhậm Thương Khung rốt cục cũng ngừng tay, mặc dù có chút mỏi mệt, nhưng Nhậm Thương Khung rất vui vẻ an ủi. Rốt cục, bộ quyền kỹ này sơ bộ đã có thể hoàn thành tám chữ kia.
Nói cách khác, ba ngày khổ công này không có uổng phí. Thậm chí, thu hoạch so với hắn dự định còn lý tưởng hơn một ít.
Nhậm Thương Khung rất tự tin, dùng tình huống thân thể trước mắt của hắn, tiếp tục mở rộng thành quả chiến đấu mà nói, trùng kích Trúc Cơ đệ ngũ trọng, tuyệt đối có tám phần nắm chắc.
Nhưng hắn không vội.
Tổ Mẫu đại thọ, chỉ còn lại có bốn ngày.
Sự tình phải đối mặt, nên bắt tay vào làm thôi.
- Thiếu gia. . .
Đang lau mồ hôi trán, Nhậm Thương Khung ngẩng đầu nhìn thấy tiểu Kỳ đang vội vã chạy tới, trên mặt tràn ngập sự lo lắng.
Hắn mỉm cười nói:
- Tiểu Kỳ, có phải hay không là Đại thiếu gia đã đến?
- Ồ, thiếu gia. . .
Tiểu Kỳ có chút mơ hồ:
- Làm sao người biết ?
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Ta đoán hắn mấy ngày qua đến rất nhiều lần a? Có phải hay không lần này nhịn không được, muốn xông vào?
Tiểu Kỳ một đôi con ngươi thanh lệ, tràn đầy vẻ khiếp sợ. Thiếu gia chẳng lẽ là thầy bói?
Nhậm Thương Khung vuốt mũi của tiểu nha đầu, tâm tình thật tốt:
- Không sao, mời Đại thiếu gia vào đi.
Hắn biết rõ, trong ba ngày này, ca ca nhất định nhịn không được. Dù sao, Nguyệt Hoa Huân Chương đang trong tay Bắc Cung gia tộc, mà áp lực bên trong gia tộc, khẳng định cũng làm cho hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Thời điểm này lại không thấy hắn, chỉ sợ người ca ca này đầu óc lại nóng lên, đi làm cái sự tình xúc động gì nữa đó chứ.
Nhậm Tinh Hà vẻ mặt lo lắng, cơ hồ là chạy vội vào. Vốn có một bụng nghi vấn, nhưng thấy Nhậm Thương Khung mặt mỉm cười, ánh mắt như nước bình tĩnh, ẩn trong đó là một loại tự tin nắm chắt.
Một bụng nghi vấn, thoáng cái liền bị nuốt trở về.
- Ca ca, ngồi đi.
Nhậm Thương Khung cười cười, quay đầu phân phó tiểu Kỳ:
- Nha đầu, đi chuẩn bị chút rượu và đồ ăn, hai huynh đệ chúng ta muốn uống vài chén.
Tiểu Kỳ tuy kỳ quái, vì cái gì hôm nay quan hệ hai vị thiếu gia không giống như dĩ vãng? Thế nhưng mà, lời thiếu gia nói, nàng vẫn là vô điều kiện chấp hành.
Nhậm Tinh Hà tuy ngồi xuống, nhưng thần sắc vẫn còn có chút lo lắng, thỉnh thoảng xoa xoa tay, lấy ánh mắt liếc nhìn đệ đệ Nhậm Thương Khung.
Nhậm Thương Khung khoan thai cười cười:
- Ca, gấp cái gì? Mới là giữa trưa. Ba ngày chi kỳ, còn chưa tới nha.
- Lão Nhị, nghe nói ngày đó ngươi đánh Nhậm Thanh Hồng gãy răng?
- Có chuyện như vậy.
Nhậm Thương Khung gật đầu, thần sắc rất nhẹ nhàng, phảng phất như không thèm để ý.
- Ca ca hắn Nhậm Thanh Vân đã trở về.
- Ah, Tổ Mẫu đại thọ, hắn trở về không phải rất bình thường sao?
Nhậm Thương Khung tùy ý cười cười, hắn căn bản không có thời gian lo lắng việc nhỏ ấy.
Nhậm Tinh Hà có chút ngồi không yên:
- Lão Nhị a, mấy ngày nay bên trong gia tộc rất nhiều người đều đang truyền, Nhậm Thanh Vân nghe nói lão đệ hắn bị ngươi đánh, muốn tìm ngươi báo thù.
- Ah, mấy ngày nay còn có tin đồn gì?
Nhậm Thương Khung cười cười, ngược lại hỏi.
- Rất nhiều ah. Còn nói. . . ngươi đem Nguyệt Hoa Huân Chương cho người của Bắc Cung gia tộc, gia tộc một ít trưởng lão cũng biết. Nhị bá cùng Tứ thúc giống như chuẩn bị đến tìm ngươi.
- Ah, không có chuyện khác nữa sao?
- Này còn chưa đủ à?
Nhậm Tinh Hà quả thực muốn khóc.
Lúc này, tiểu Kỳ bưng rượu và khay thức ăn lên, bước nhanh tiến đến, đồng thời đã mang đến một cái tin tức:
- Thiếu gia, Nhậm Thanh Vân thiếu gia đến.
- Cái gì, đã tới rồi?
Nhậm Tinh Hà chấn động.
Nhậm Thương Khung đem chén rượu đưa qua:
- Tiểu Kỳ, để cho bọn họ chờ. Ca, đến, cụng một ly.
Tiểu Kỳ cũng trấn định, thiếu gia bảo nàng làm như thế nào, nàng liền làm như thế đó.
Chứng kiến tiểu Kỳ cũng trấn định như vậy, Nhậm Tinh Hà cảm thấy mình không thể quá mức thất thố, lập tức cùng Nhậm Thương Khung cụng một ly. Hắn càng ngày càng nhìn không thấu đệ đệ này.
Chén rượu thứ hai còn chưa có vào bụng, tiểu Kỳ lại chạy vào:
- Thiếu gia, Nhị gia cùng Tứ gia cùng đến. Bộ dáng rất gấp gáp.
Nhậm Thương Khung điềm nhiên như không có việc gì, tiếp tục rót rượu:
- Tiểu Kỳ, ngươi đi chuẩn bị nước trà, để họ chờ đi.
Nhậm Tinh Hà không nén được nói:
- Lão Nhị a, chúng ta vô lễ như vậy, như thế không tốt. Nhị bá cùng Tứ thúc ở trước mặt lão thái thái nói bậy vài lời, phiền toái chúng ta liền lớn hơn.
Nhậm Thương Khung từ chối cho ý kiến, đem chén rượu nhẹ nhàng để xuống, ngẩng đầu hỏi:
- Ca, Nhị bá cùng Tứ thúc, thời điểm huynh đệ chúng ta khó khăn, với tư cách trưởng bối, bọn hắn có từng quan tâm chúng ta một lần nào chưa?
- Này. . . Cái này thật không có.
Nhậm Tinh Hà nghĩ đến điểm này, cũng có chút ít nóng nảy.
Thấy Nhậm Tinh Hà có chút nóng nảy, Nhậm Thương Khung mới thản nhiên đứng dậy:
- Đi thôi, đi ra xem.
Tiền viện, Nhị bá Nhậm Đông Sơn, Tứ thúc Nhậm Đông Hải, cùng với mấy cái đồng tộc huynh đệ, tất cả đều ở đây. Đám thiếu niên này tự nhiên là do Nhậm Thanh Vân con trai trưởng của Nhị bá cầm đầu.
Cừu nhân tương kiến, hết sức đỏ mắt. Nhậm Thanh Hồng từ trên ghế nhảy dựng lên:
- Nhậm Thương Khung, ta còn tưởng rằng ngươi trốn rồi chứ.
Nhậm Thanh Hồng hàm răng bị đánh mất nhiều cái, làm cho hắn nói chuyện nghe hết sức buồn cười.
Nhậm Thương Khung trên mặt đùa cợt cười cười, không thèm để ý đến hắn. Ánh mắt nghênh tiếp Nhị bá Nhậm Đông Sơn:
- Nhị bá, hôm nay cơn gió nào đem lão nhân ngài thổi tới đây vậy? Nhớ rõ lúc trước là ai nói, nếu ta không giao ra Nguyệt Hoa Huân Chương, chúng ta một mạch bất luận chết sống thế nào, lão nhân gia ngài cũng tuyệt không đến nhà nhìn một cái a. . .
Đối với Nhị bá này, Nhậm Thương Khung rất có ác cảm. Người này, dã tâm quá lớn, dục niệm quá mạnh mẽ.
Là huynh trưởng phụ thân, đối với một mạch của Nhậm Thương Khung, căn bản không nói một điểm hương khói tình ý.
Thậm chí, Nhậm Thương Khung hoài nghi, hắn đào tạo thất bại mười cây Tử Châu Thảo, hạt giống bị người động tay động chân. Độc thủ sau lưng chuyện này, rất có thể chính là Nhị bá này.
Nhậm Đông Sơn tuy rất cáo già, nhưng nghe Nhậm Thương Khung nhắc đến chuyện cũ, khuôn mặt không khỏi có chút đỏ lên.
Thấy Nhị ca quẫn bách, lão Tứ Nhậm Đông Hải với tư cách là người hầu trung thành của Nhị ca kêu lên:
- Thương Khung, ngươi đây là thái độ gì? Chẳng lẽ chúng ta làm trưởng bối, đến xem chất tử cũng không được sao?
Nhậm Thương Khung cười lạnh nói:
- Cũng không phải không được! Những năm này, thời điểm hai huynh đệ chúng ta khó khăn, mỗi ngày mỗi đêm, đều kỳ vọng có một trưởng bối tới an ủi một chút, giúp đỡ một chút. Xin hỏi lúc đó, hai vị thúc bá, các ngươi ở đâu?
Lão Tứ Nhậm Đông Hải cũng đỏ mặt.
Thời điểm cần đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bọn hắn một bước cũng không thèm đến.
Hôm nay, thời điểm bỏ đá xuống giếng, hấp tấp chạy tới?
Thấy trưởng bối xuất sư bất lợi, Nhậm Thanh Hồng nhịn không được kêu lên:
- Nhậm Thương Khung, ngươi đừng càn rỡ. Chúng ta nghe nói, ca ca ngươi làm tặc bị bắt, ngươi đem Nguyệt Hoa Huân Chương bồi lên, mới chuộc được hắn ra. Nếu không hai huynh đệ các ngươi, cho dù chết nát bét ngoài đường cái, chúng ta cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn. Nhưng Nguyệt Hoa Huân Chương là vật truyền thừa của Tam thúc, chúng ta có nghĩa vụ, cũng có tư cách hỏi đến.
Kẻ lỗ mãng cũng có tác dụng của kẻ lỗ mãng.
Loại lời nói vô liêm sỉ này, Nhậm Đông Sơn nói bất tiện, Nhậm Đông Hải cũng bất tiện, thậm chí Nhậm Thanh Vân cũng nói không được. Nhưng do Nhậm Thanh Hồng nói, lại rất thích hợp.
Nhậm Tinh Hà thấy Nhậm Thanh Hồng vô lễ như thế, trong lòng giận dữ. Khí huyết dâng lên, đang muốn đi đến một bước cho hắn một trận. Nhưng Nhậm Thương Khung hữu ý cản lại, đưa hắn ngăn cản ở phía sau.
Chỉ thấy Nhậm Thương Khung Xùy~~ cười một tiếng, khinh miệt liếc nhìn Nhậm Thanh Hồng. Đối với bại tướng dưới tay như Nhậm Thanh Hồng, hắn không thèm mở miệng nói chuyện.
Nhậm Thanh Vân biết thời điểm mình đăng tràng đã đến, cất cao giọng nói:
- Thương Khung đường đệ, Nguyệt Hoa Huân Chương là Tam thúc vì gia tộc làm ra cống hiến, tuy chúng ta trên danh nghĩa không có quyền kế thừa, nhưng mà có quyền giám sát. Lúc cần thiết, thậm chí có thể bác bỏ quyền kế thừa của các ngươi!
Nhậm Đông Hải cũng lấy thân phận trưởng bối nói:
- Đúng vậy, hai huynh đệ các ngươi không có tiền đồ lại đi làm tặc, Nguyệt Hoa Huân Chương này, phải tịch thu. Hơn nữa, điều tra rõ ràng quả thật có hành vi làm tặc, còn phải dùng gia pháp xử trí.
Nhậm Đông Sơn hừ lạnh một tiếng, dùng một loại khẩu khí từ trên cao nhìn xuống tuyên án:
- Theo như gia pháp, bên ngoài làm tặc bôi nhọ gia tộc, đánh một trăm trượng; theo như gia pháp, bán đứng vinh quang tổ tiên, trục xuất gia tộc; theo như gia pháp . . .
Nhậm Thương Khung nghe bọn hắn ngươi một lời, ta một câu, nói rất náo nhiệt, không khỏi cười rộ lên.
Rồi đột nhiên, Nhậm Thương Khung dáng tươi cười thu lại, nhàn nhạt hỏi:
- Các ngươi trái một câu gia pháp, phải một câu gia pháp. Ta ngược lại muốn hỏi, các ngươi là Nhậm thị gia tộc tộc trưởng hay là gia tộc chưởng khống giả? Các ngươi luôn mồm đàm gia pháp, cũng phải chờ các ngươi có tư cách đại biểu gia pháp mới được. Kéo da hổ kiêu ngạo, thú vị lắm sao?
Buổi nói chuyện mây trôi nước chảy, phảng phất như cao thủ so chiêu, đối mặt với thế công bốn phương tám hướng, tay áo vung lên, liền đem tất cả thế công đánh tan.
Đúng vậy a, bọn hắn có tư cách đại biểu gia pháp sao?
Nhậm thị gia tộc, ngoại trừ lão thái thái là chưởng khống giả cao nhất, chỉ có tộc trưởng mới có tư cách đại biểu gia pháp!
Chỉ là, Nhậm Đông Sơn rất cáo già, đợi ba ngày mới đến, tự nhiên là có chuẩn bị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.