Chương 292: Đập thành bánh thịt
Lê Thiên
01/04/2013
Bất Hủ Đế Khí toàn thắng, toàn thắng Địa Ngục Chúng Sinh Đồ!
Trong nháy mắt thân hình Lệ Đạo Tông bị kiếm khí của Vạn Kiếm Bôn Lưu chém nát, tất cả những người đang xem cuộc chiến, đều sững người lại, thật lâu sau cũng không thể phục hồi tinh thần được!
Địa Ngục Chúng Sinh Đồ kia, uy thế đáng sợ như vậy, cơ hồ tất cả mọi người, đều nghĩ Lệ Đạo Tông sẽ thắng lợi.
Không ngờ kết quả lại bị Nhậm Thương Khung chém chết.
Kết quả, lại một lần nữa vượt qua dự đoán của tất cả mọi người. Địa Ngục Chúng Sinh Đồ cường đại như thế, không ngờ đỡ không nổi kiếm khí của Nhậm Thương Khung.
Tuyệt chiêu ẩn giấu đối kháng thất bại, kết cục tự nhiên chỉ có một, cái kia chính là… chết!
Huyết nhục ào ào rơi xuống bãi đất hoang trước Hắc Thạch thành. Tiểu Bạch lấy tốc độ nhanh nhất, trực tiếp từ trong ngàn vạn khối huyết nhục kia, ngậm ra một quả Cửu Chuyển Kim Đan, ken két vài cái, liền nuốt vào trong bụng.
Một màn này, làm cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Ngược lại là bên Sử Thiên Hoán, thầm kêu một tiếng không tốt! Ba đạo thân ảnh thúc dục tọa kỵ, hướng ba phương hướng hóa thành ba đạo lưu quang, chật vật chạy thục mạng.
Bọn hắn biết rõ, ngay cả Trảm Không Đạo truyền nhân Lệ Đạo Tông, cũng bị đối phương trảm thành mảnh nhỏ, chỉ bằng ba người bọn hắn, cho dù có nhân đôi lên, cũng chưa đủ để người ta diệt sát.
Ngoại trừ trốn chạy để khỏi chết, bọn hắn không có lựa chọn nào khác.
- Muốn chạy trốn sao?
Khóe miệng Nhậm Thương Khung tràn ra một tia lãnh khốc, nếu để cho ba tên này chạy thoát, Nhậm Thương Khung hắn còn mặt mũi nào mà sống trên đời?
- Tiểu Bạch, chặn Sử Thiên Hoán.
Trên tường thành, hai vị bát chuyển Kim Đan cường giả đến từ Bắc Môn Phủ, cùng với Yến Thương Lan, đều thúc dục tọa kỵ, phân biệt bắn về phía Mục Thiên Cơ cùng Thường Thu.
Sử Thiên Hoán là Cửu Chuyển Kim Đan, mà Mục Thiên Cơ là bát chuyển Kim Đan, còn Thường Thu chẳng qua chỉ là một thất chuyển Kim Đan.
Nhậm Thương Khung đối phó Sử Thiên Hoán, Yến Thương Lan đối phó Mục Thiên Cơ, hai người khác đối phó Thường Thu, ưu thế có thể nói là áp đảo.
Mà Vạn Kiếm Thông, ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có!
Sử Thiên Hoán vốn cho rằng, hắn trốn trước một bước, chiếm được tiên cơ. Không nghĩ tới, còn chưa chạy được xa, tọa kỵ của Nhậm Thương Khung đã hóa thành một đạo thiểm điện, trực tiếp vọt tới trước mặt hắn.
- Sử Thiên Hoán, Thiên Vi phân đà đà chủ đúng không?
Bên trong ngữ khí bình thản của Nhậm Thương Khung, lại lộ ra một cổ uy nghiêm làm cho Sử Thiên Hoán hít thở không thông.
Chỉ một câu, Sử Thiên Hoán cảm thấy toàn thân nổi cả da gà, phảng phất như một ngọn nến lung lay sắp đổ trong cuồng phong, hoàn toàn mất đi quyền khống chế vận mệnh.
Sử Thiên Hoán mấy lần muốn cùng Nhậm Thương Khung liều mạng một phen, nhưng nghĩ đến tình cảnh thảm thiết của Lệ Đạo Tông, chút ý chí chiến đấu đó lập tức tan thành mây khói.
Quá mạnh mẽ.
Chứng kiến trận chiến kinh thế hãi tục vừa rồi kia, Sử Thiên Hoán triệt để hiểu rõ một điểm. Đại Đạo cấp truyền nhân, cho dù là cảnh giới đẳng cấp giống nhau, nhưng thực lực chênh lệch sẽ rất lớn.
Không nói Nhậm Thương Khung này, chỉ nói riêng Lệ Đạo Tông kia, hai Sử Thiên Hoán hắn, cũng chưa chắc ngăn cản được Địa Ngục Chúng Sinh Đồ đáng sợ kia!
Thế nhưng mà, Địa Ngục Chúng Sinh Đồ cường đại đáng sợ đó, lại bị Vạn Kiếm Bôn Lưu của người trẻ tuổi thần bí này đánh cho nát bấy.
Chẳng lẽ nói, Chân Kiếm Đạo thật sự cường đại hơn so với Trảm Không Đạo?
Sử Thiên Hoán nhìn Nhậm Thương Khung, tiến thối không được, kiên trì nói:
- Cung phụng đại nhân, đây là tranh chấp giữa các truyền nhân Đạo cấp các ngươi, Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ chúng ta không dám xen tay vào được. . . sự tình của Địa Chu phân đà, chúng ta sẽ không dám hỏi qua nữa.
- Không hỏi qua? Không hỏi qua ngươi tới nơi này làm gì?
Nhậm Thương Khung cười lạnh.
- Nếu đã đến, cần gì phải đi vội vã?
Sử Thiên Hoán hàm răng cơ hồ run lên, khàn giọng nói:
- Cung phụng đại nhân, ngươi. . . ngươi muốn như thế nào?
- Ha ha, ta nghe nói, ngươi cùng Trang Chấn Nam là anh em kết nghĩa. Nếu là anh em kết nghĩa, thời điểm năm đó kết bái, cần phải lập lời thề, không cầu sinh cùng năm cùng tháng, nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm. Trang Chấn Nam đã chết nhiều ngày, mà các ngươi lại còn sống thoải mái như vậy, tựa hồ không được tốt lắm.
- Ta. . . ngươi, Nhậm Thương Khung, ngươi chẳng lẻ muốn đuổi tận giết tuyệt? Chớ quên, chúng ta đều là Thiên Các phân đà, đều là nhân vật quyền nghiêng một phương, là công thần của Thiên Các. Ngươi lạm sát kẻ vô tội, không sợ bị trời phạt sao?
- Trời phạt?
Nhậm Thương Khung nở nụ cười:
- Võ đạo truy cầu, vốn là nghịch thiên hành sự, cùng thiên địa giành mạng sống. Võ giả chúng ta truy cầu, đơn giản chính là mười chữ… thiên ý là ý ta, ý ta tức thiên ý! Trang Chấn Nam đi ngược lại, tội đáng chết vạn lần, các ngươi cùng hắn thông đồng làm bậy, tự nhiên tội ác tày trời. Muốn nói trời phạt, giờ khắc này, ta chính là thiên, thay trời hành đạo, cân nhắc sinh tử các ngươi!
Đồng tử Sử Thiên Hoán kịch liệt co rút lại, quát ầm lên:
- Nhậm Thương Khung, ngươi. . . ngươi cưỡng từ đoạt lý, ngươi lạm sát kẻ vô tội, cao tầng Thiên Các sẽ không dung túng ngươi, Thiên Hình Đường sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Ha ha ha, người vô tội? Hai chữ người vô tội này, ngươi cũng xứng nói sao? Nếu hôm nay chiến bại là ta, Hắc Thạch Thành này, ít nhất mười vạn đầu người rơi xuống đất, bọn hắn có tội hay không? Lệ Đạo Tông thân là Cung phụng của Thần Chiến Điện, lại can thiệp vào công vụ của Vạn Lí Đường, việc này chẳng lẽ không phải là cường quyền áp bách? Không phải ỷ thế hiếp người? Các ngươi vẽ đường cho hươu chạy, cũng xứng nói vô tội?
Khẩu khí Nhậm Thương Khung lạnh như băng, hắn đối với Sử Thiên Hoán này, trong lòng đã quyết phải giết. Nói nhiều một chút, cũng là vì tâm niệm càng thuận, đối với tu luyện sẽ tốt hơn.
Sử Thiên Hoán ánh mắt lập loè, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, thay đổi phương hướng, quay ngược lại hướng Hắc Thạch Thành. Hắn biết rõ, xông qua quan khẩu của Nhậm Thương Khung là không thể nào.
Ý định của hắn, là lao xuống Hắc Thạch Thành, bắt một thân nhân của Nhậm Thương Khung để làm con tin. Chỉ cần bắt được thân nhân của Nhậm Thương Khung, Nhậm Thương Khung sẽ sợ ném chuột vỡ bình, tai nạn hôm nay, sẽ được cởi bỏ.
Chỉ cần vượt qua hôm nay, về sau sẽ có cường giả khác đi thu thập Nhậm Thương Khung, lúc ấy Sử Thiên Hoán hắn có thể vô tư!
Ý niệm trong đầu quyết định, tốc độ vậy mà so với bình thường nhanh hơn một bậc.
Lao xuống xuống dưới, thẳng hướng Hắc Thạch Thành bay đi.
- Không biết lượng sức!
Bên tai truyền đến một tiếng kêu khẽ của Nhậm Thương Khung, Nhậm Thương Khung thúc dục tọa kỵ, vọt tới cùng hắn song song. Tay vỗ một cái, đại thủ ấn màu vàng trực tiếp chụp về phía Sử Thiên Hoán.
Sử Thiên Hoán chính là Cửu Chuyển Kim Đan cường giả, tuy cảnh giới chưa ổn định, nhưng cuối cùng cũng là Cửu Chuyển Kim Đan, cảm giác được sau lưng có năng lượng cường đại áp tới. Vội vàng vỗ tọa kỵ, hướng bên trên bay lên.
Nhưng mà, Nhậm Thương Khung căn bản không cho hắn cơ hội chạy trốn, lại một chưởng nữa bức tới. Hai hoàng kim thủ ấn, giống như hai đóa hỏa diễm cực lớn nở rộ, xé rách hư không bay đi.
Hai thủ ấn giống như có hai cánh tay vô hình thao túng, hung hăng hợp lại, trực tiếp chộp lấy Sử Thiên Hoán.
Sử Thiên Hoán cùng tọa kỵ của hắn, tựa như một con muỗi đáng thương, trực tiếp bị đập bẹp, trở thành một đống thịt nát!
Một màn kinh người này, phát sinh cách tường thành không tới ba trượng, người đang xem cuộc chiến phía dưới, cơ hồ mỗi người đều xem rõ ràng.
Đường đường là Thiên Vi phân đà Đà chủ, vậy mà không thể chính diện chống đỡ được một chiêu của Nhậm Thương Khung!
Vạn Kiếm Thông nhìn mà ngây như phỗng, trong nội tâm ngoại trừ kích động ra, thì vẫn là kích động. Quá mạnh mẽ, đây quả thực là cường đại đến mức vượt qua trí tưởng tượng của hắn.
- Thương Khung Cung phụng này, tuổi trẻ như vậy, dùng cảnh giới Thiên Nhân Cảnh, chỉ sợ đã có thực lực của Thần Thông Cảnh. Tiền đồ người này, bất khả hạn lượng, tuyệt đối là bất khả hạn lượng!
Mà đại biểu những thế lực khắp nơi của Hắc Thạch Thành cùng Địa Chu phân đà, trước kia nếu như nói còn có chút dị tâm, thì sau khi chứng kiến thủ đoạn cường đại của Nhậm Thương Khung, trước tru Lệ Đạo Tông, sau giết Sử Thiên Hoán, thần thông cường đại, làm cho đối thủ cường hãn không có lực chống cự, trong nội tâm kính sợ quả thực đạt tới cực điểm.
Còn Nhậm lão phu nhân, đã chấn kinh đến tình trạng không biết nói gì cho phải. Bà như thế nào cũng nghĩ không đến, ly khai Nhậm thị không đến một năm rưỡi thời gian, đứa cháu này, vậy mà bộc phát ra thực lực đáng sợ như thế, đây cũng không phải là tiềm lực, mà là thực lực thật sự!
Lão phu nhân thì thào tự nói:
- Đông Lưu, con thấy không? Con của con, con giỏi hơn cha, con có thấy được không?
Những tộc nhân khác của Nhậm thị, thì bị chấn kinh đến nói không ra lời. Nhất là Nhậm Thanh Sương thường cùng Nhậm Thương Khung lui tới mật thiết, càng là trợn tròn mắt, chắm chú nhìn vào đường đệ quen thuộc mà có chút lạ lẫm kia.
Còn mẫu thân Thu Vận của Nhậm Thương Khung, tuy nước mắt đã đầm đìa, nhưng cảm xúc lại thủy chung không thay đổi, cùng tiểu Kỳ lặng yên nhìn biểu hiện nghịch thiên của nhi tử.
Xa xa, Thường Thu cùng Mục Thiên Cơ, chứng kiến một màn này, đều sợ tới mức hồn phi phách tán, thiếu chút nữa sụp đổ tại chỗ.
Thường Thu rống to:
- Nhậm Thương Khung, ngươi giết Lệ Đạo Tông, giết Sử đại ca, ngươi hãy đợi Thiên Hình Đường tìm ngươi lấy mệnh a!
- Dài dòng!
Hai vị Kim Đan cường giả của Bắc Môn Phủ đồng thời nhướng mày, liên thủ một kích, trực tiếp đem Thường Thu đánh nát bấy.
Mục Thiên Cơ nhìn mình bên này hoàn toàn không có chống cự lực, liên tục kêu lên: "Cung phụng đại nhân, ta Mục Thiên Cơ nói ra suy nghĩ của mình!"
Mục Thiên Cơ biết không thể chống lại, cũng không muốn chôn cùng những người khác, kêu lên:
- Ta nguyện ý hướng Cung phụng đại nhân thần phục, dùng thiên địa thệ ước làm chứng!
Yến Thương Lan vốn đã đem Mục Thiên Cơ bức đến đường cùng, tùy thời có thể cho một kích trí mạng, nghe Mục Thiên Cơ nói như thế, nhịn không được hướng Nhậm Thương Khung nhìn lại.
Nhậm Thương Khung thản nhiên nói:
- Trước tiên bắt hắn lại, sau đó giải quyết sau.
Mục Thiên Cơ thấy Nhậm Thương Khung không trực tiếp diệt sát hắn, trong lòng đại hỉ. Biết rõ hôm nay có thể còn sống hay không, sẽ phải xem thái độ của mình.
Yến Thương Lan nhìn qua tình hình chiến đấu thảm thiết phía dưới, trong lòng một trận hoảng sợ. Lệ Đạo Tông tan xương nát thịt, Sử Thiên Hoán thì thành bánh thịt; mà Thường Thu thì hài cốt không còn.
Hồi trở lại ngày đó mình mang theo tam đại phân đà, đến Hắc Thạch Thành này hưng sư vấn tội. Nếu như lỗ mãng làm việc, cùng Nhậm Thương Khung này cứng đối cứng, chỉ sợ cũng có kết cục như vậy.
Nhất niệm như vậy, điểm rụt rè trong nội tâm Yến Thương Lan, triệt để biến mất. Hắn quyết định, phải hướng Nhậm Thương Khung tỏ thái độ, tuyên thệ thần phục!
Vì như thế, mới là lựa chọn chính xác nhất. Mới có thể đạt được tín nhiệm tuyệt đối của Nhậm Thương Khung, chính thức tiến vào tầm mắt của cao tầng Thiên Các.
Vạn Kiếm Thông phi thường biết điều, tại chỗ hạ lệnh:
- Chư vị, cuộc chiến hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không được tiết lộ ra ngoài, một khi có ai tiết lộ, cửu tộc cũng tru!
Đại Đạo cấp truyền nhân tranh đấu, vốn thuộc về cơ mật, những người chứng kiến này, vì tự bảo vệ mình, tự nhiên không có khả năng tuyên truyền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.