Bất Hủ Thần Vương

Chương 5: Khí thế áp người

Lê Thiên

25/03/2013

Nếu như nói ngay từ đầu, Bắc Cung gia tộc căn bản không có đem Nhậm Thương Khung để vào mắt mà nói. Như vậy giờ phút này, cho dù là người phản ứng không lanh lợi nhất trong Bắc Cung gia tộc, cũng ý thức được, thiếu niên trước mắt này, không dễ ứng phó.

Khỏi cần phải nói, dám trong trường hợp này lấy ra Nguyệt Hoa Huân Chương, là dũng khí rất lớn.

Bắc Cung Vũ phát hiện, chính mình càng ngày càng xem không thấu Nhậm Thương Khung. Đây quả thật là Nhậm gia Nhị thiếu gia tính cách cố chấp trong truyền thuyết sao?

Bất quá, đối với dụ hoặc từ Nguyệt Hoa Huân Chương, đúng là vẫn còn chiến thắng tất cả tạp niệm. Bắc Cung Vũ ánh mắt sáng quắc, bắt đầu suy đoán ý tứ của Nhậm Thương Khung.

Ngay khi hắn đang tính toán, ánh mắt Bắc Cung Vũ thoáng nhìn Nhậm nhị thiếu gia, đối phương giống như cười mà không phải cười, cơ hồ khiến Bắc Cung Vũ sinh ra ảo giác:

- Tiểu tử này thật sự đã đoán trước, hay là cố ý giả vờ với ta? Nếu nói hắn giả vờ, hẳn là không biết ta đã bố trí xuống đầm rồng hang hổ chờ hắn?

Một loại cảm giác hoang đường, lại để cho Bắc Cung Vũ cảm giác ván cục mà mình thiết kế, hoàn toàn mở không ra. Mà quyền chủ động cục diện, phảng phất như toàn bộ nằm ở trong tay đối phương.

- Bắc Cung tộc trưởng, lệnh ái năm nay cũng đã mười sáu tuổi ah?

Nhậm Thương Khung chậm rãi mở miệng. Chỉ là vấn đề này, cùng không khí của hiện trường, hoàn toàn không hợp chút nào. Có chút phá hư phong cảnh, chẳng ra cái gì cả.

Bắc Cung gia tộc tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, hoài nghi Nhậm Thương Khung này đầu óc có phải hay không có vấn đề?

Ngay cả Nhậm Tinh Hà, cũng có chút giật mình quay mặt lại. Dùng tính tình đệ đệ, cho dù phất tay áo mà đi, Nhậm Tinh Hà tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn.

Tự nhiên hắn lại nói một chuyện không đâu vào đâu, không biết trong hồ lô bán loại thuốc gì nữa?

Bắc Cung Vũ dù sao cũng là người từng trải, ngây người một lúc liền phục hồi tinh thần lại, hừ lạnh nói:

- Nhậm nhị thiếu gia, đều nói ngươi tính cách ương bướng, cũng không hẳn là sai. Hẳn là ngươi còn muốn đánh chủ ý lên nữ nhi của ta hay sao?

Nhậm Thương Khung căn bản không để ý tới, tiếp tục nói:

- Bắc Cung tộc trưởng, nếu như ta nhớ không lầm, lệnh ái đến nay còn không có thức tỉnh đại đạo hạt giống. Đối với thiên phú của Bắc Cung tiểu thư, nếu thức tỉnh đại đạo hạt giống, Vân La thịnh hội nửa năm sau, tất có năng lực đại triển tay chân. Cướp lấy một quả Nguyệt Hoa Huân Chương, không khó lắm a?

Lời này tựa như một lưỡi dao sắc bén, thoáng cái đâm trúng chỗ hiểm của Bắc Cung Vũ. Đối với nữ nhi này, Bắc Cung Vũ rất có lòng tin. Bất đắc dĩ không biết chuyện gì xảy ra, đại đạo hạt giống của nữ nhi chậm chạp không giác tỉnh, không khỏi không được hoàn mỹ.

Bằng không mà nói, Vân La Thành trẻ tuổi một đời mạnh nhất, tất nhiên là con gái Bắc Cung Dao của Bắc Cung Vũ hắn!

Nhậm Thương Khung nói tiếp:

- Bắc Cung gia tộc đã có tư cách cướp lấy Nguyệt Hoa Huân Chương, Bắc Cung tộc trưởng lại khổ tâm chuẩn bị, nghĩ không tiếc phá hư giao tình cùng cha ta. Phải chăng là không khôn ngoan? Ngươi năm đó cùng phụ thân ta xưng huynh gọi đệ, hôm nay đối phó với con của hắn, phải chăng là bất nghĩa? Mặc dù anh ta là trộm là tặc, ngươi thân là trưởng bối, không những không dạy bảo, ngược lại mượn cớ để vơ vét tài sản, chính là bất nhân?

Nói đến đây, ánh mắt Nhậm Thương Khung lẫm lẫm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Bắc Cung Vũ:

- Nếu Bắc Cung tộc trưởng quyết tâm muốn lấy tiếng bất nhân bất nghĩa này, Nhậm Thương Khung ta cam tâm tình nguyện phụng bồi. Nếu Bắc Cung tộc trưởng còn nghĩ đến giao tình cùng phụ thân ta năm xưa, ta chỗ này đã có một con đường sáng chỉ điểm.

Dám ở trước mặt Bắc Cung Vũ làm càn như thế, còn là ở địa bàn của Bắc Cung gia tộc.

Chỉ sợ từ khi Bắc Cung Vũ xuất đạo đến nay, bên trong Vân La Thành, Nhậm Thương Khung là thứ nhất!

Lại để cho Bắc Cung gia tộc giận nhất là, Nhậm Thương Khung nói dõng dạc, mặt không đổi sắc, căn bản như không biết chữ "Chết" viết như thế nào.



Cho dù là Nhậm Tinh Hà, cũng nhịn không được nghiêng đầu lại. Cái này là đệ đệ của mình sao?

Từ khi Nhậm Thương Khung tiến vào Bắc Cung phủ, Bắc Cung Vũ có vài phần nghi vấn. Thiếu niên này, cùng lời đồn hiển nhiên bất đồng rất lớn.

Muốn nói cụ thể có cái gì không đúng, chính là thiếu niên này quá mức bình tĩnh.

Cho dù là chứng kiến ca ca của mình bị xâu trên tàng cây, từ trên mặt của hắn cũng chưa từng xuất hiện bất luận cái gợn sóng gì. Cho thấy tâm cơ thâm trầm bực nào?

Giờ phút này, khí thế trong lúc vô hình ngược lại bị hắn chiếm thượng phong.

Này. . . Thiếu niên này là Nhậm nhị thiếu gia Nhậm Thương Khung trong lời đồn sao? Bắc Cung Vũ trong đầu sinh ra một dấu chấm hỏi sâu sắc.

Bắc Cung Vũ cuối cùng là người từng trải, tam ngôn lưỡng ngữ tự nhiên không làm hắn khó xử được. Tuy nhiên tâm trạng hơi chịu ảnh hưởng, hừ lạnh một tiếng:

- Nhậm nhị thiếu gia, mặc dù nói quân tử không đoạt đồ yêu thích của người. Nhưng ngươi không biết, Nguyệt Hoa Huân Chương trong tay ngươi, đã mất bao nhiêu cơ hội phát huy tác dụng. Tới tay Bắc Cung gia tộc ta, sẽ có tác dụng rất lớn.

Nguyệt Hoa Huân Chương, mỗi mười sáu năm tính thành một đời. Mỗi một thời đại, đều có một lần truyền thừa.

Ví dụ như Nhậm Đông Lưu đạt được tam cấp Nguyệt Hoa Huân Chương, mười sáu năm sau, nếu như con của hắn ở bên trong khảo thí, không cách nào thông qua, như vậy Nguyệt Hoa Huân Chương sẽ tự động rớt mất một cấp, trở thành Nguyệt Hoa Huân Chương cấp hai.

Lại mười sáu năm sau, nếu như người thừa kế không cách nào thông qua khảo thí, lại rớt mất một cấp.

Như thế suy ra, tam cấp Nguyệt Hoa Huân Chương, nếu như liên tục ba lượt khảo thí không cách nào thông qua, như vậy chủ động thành số 0, từ nay về sau hết hiệu lực.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vân La Thành từ trước tới nay có được không dưới hai mươi miếng Nguyệt Hoa Huân Chương, đến nay chỉ còn có ba miếng.

Bắc Cung Vũ biết rõ địa vị của hai huynh đệ Nhậm Thương Khung tại Nhậm thị gia tộc, cũng biết rõ đại đạo hạt giống của Nhậm Thương Khung chưa thức tỉnh.

Bởi vậy, hắn cho rằng, Nguyệt Hoa Huân Chương lưu tại trong tay bọn họ, là lãng phí.

Dùng sự thật mà nói, lời nói của Bắc Cung Vũ có chút đạo lý. Nếu như dứt bỏ nhân tố trọng sinh của Nhậm Thương Khung, kiếp trước Nguyệt Hoa Huân Chương cuối cùng xác thực không có phát huy bất cứ tác dụng gì.

Nhưng, cái này cũng không đại biểu Nhậm Thương Khung cam tâm tình nguyện đem Nguyệt Hoa Huân Chương chắp tay dâng cho người ta.

Đây là vinh quang mà phụ thân lưu lại. Phận làm nhi tử, không cách nào đem phát dương quang đại đã là sỉ nhục; nếu như còn làm ra việc bán vinh quang tổ tông, cho dù chết đi, còn có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông?

Suy nghĩ như vậy, Nhậm Thương Khung tiến lên trước một bước, lớn tiếng hỏi:

- Bắc Cung tộc trưởng, ta nghe nói ngươi Bắc Cung gia tộc có tổ tiên truyền thừa Băng Vân Kiếm, nếu là có người muốn lừa gạt, ngươi chịu nhường cho sao? Mặc dù ngươi chịu, tộc nhân Bắc Cung gia ngươi, cho phép ngươi làm như thế sao? Nguyệt Hoa Huân Chương, là vinh quang mà cha ta truyền thừa, ta Nhậm Thương Khung bất hiếu, cũng biết rõ không cách nào thừa kế nghiệp cha, lòng rất hổ thẹn. Bán đứng tổ tông, làm cái việc bất trung bất hiếu đó, Bắc Cung tộc trưởng, đổi lại là ngươi, ngươi chịu sao?

Bắc Cung Hạ không đợi Bắc Cung Vũ trả lời, vượt lên trước cười lạnh nói:

- Ngươi nói lệch đi đâu vậy, Nhậm Tinh Hà ở trong phủ trộm cướp, vô cùng xác thực không thể nghi ngờ. Nguyệt Hoa Huân Chương cùng ca ca ngươi, trong hai phải chọn một. Nếu như ngươi nguyện ý biểu hiện tiết tháo, quân pháp bất vị thân, chúng ta sẽ xử ca ca ngươi.

Nhậm Thương Khung mặt mày như thường, cũng không thèm liếc Bắc Cung Hạ, phảng phất xem hắn là người trong suốt.

Tiếp tục trừng mắt nhìn Bắc Cung Vũ, chậm rãi nói:

- Bắc Cung tộc trưởng, nhất niệm là thiện, nhất niệm là ác. Mặc kệ ngươi xảo thủ như thế nào, hay là cưỡng đoạt, ta và ngươi hai đại gia tộc tất nhiên thế như nước lửa, hơn nữa, lệnh ái vốn là thiên tài, ngươi nhẫn tâm làm lỡ tiền đồ của nàng?



Nhậm Thương Khung từng lời nói đã chuẩn bị tốt rồi, tiếp tục nói:

- Nguyệt Hoa Huân Chương, xác thực khó được. Bất quá, dùng tư chất của lệnh ái, nếu có thể thức tỉnh đại đạo hạt giống, mười sáu năm thịnh hội vừa đến, Nguyệt Hoa Huân Chương muốn bấy nhiêu, liền có bấy nhiêu.

Bắc Cung Vũ tức giận không vui:

- Ngươi nói thật nhẹ nhàng a. Mười sáu năm thịnh hội, chỉ còn thời hạn nữa năm. Dao nhi hôm nay còn không cách nào thức tỉnh đại đạo hạt giống, chỉ sợ hi vọng đã không lớn. Nếu Dao nhi có thể thức tỉnh đại đạo hạt giống, lão phu thật đúng là khinh thường đi ham Nguyệt Hoa Huân Chương của ngươi.

Thực tế mà nói, so với các tộc trưởng trong thập đại gia tộc của Vân La Thành, danh tiếng Bắc Cung Vũ, kỳ thật rất cao.

Nhậm Thương Khung trong lòng cười cười, biết rõ rốt cục đã tới trọng điểm, lập tức nhàn nhạt hỏi:

- Bắc Cung tộc trưởng, nếu ta có biện pháp để cho đại đạo hạt giống của lệnh ái thức tỉnh thì sao?

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Bắc Cung Vũ vốn đang bình tĩnh, bỗng nhiên bắn ra một đạo tinh quang, gắt gao nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung, phảng phất như muốn xuyên thủng linh hồn của thiếu niên trước mắt này.

Nhậm Thương Khung biết rõ, có thể thành công cởi bỏ tai ách này hay không, đang ở trước mắt!

Thức tỉnh đại đạo hạt giống của nữ nhi, quả thật là tâm nguyện lớn nhất của Bắc Cung Vũ.

Thậm chí, tâm nguyện này so với việc cướp lấy Nguyệt Hoa Huân Chương của Nhậm Thương Khung còn muốn bức thiết hơn nhiều.

Nếu có thể dựa vào thiên phú nữ nhi thắng được một quả Nguyệt Hoa Huân Chương, đó chính là vinh quang quang minh chính đại, là chân chính làm rạng rỡ tổ tông.

Tuyệt đối so với kiểu lừa gạt này thì thoải mái hơn rất nhiều.

Thậm chí, hắn lừa gạt Nguyệt Hoa Huân Chương, cũng chẳng qua là muốn thông qua Nguyệt Hoa Huân Chương, đạt được một lần cơ hội đi Thiên Các khảo thí, hỏi xem đại đạo hạt giống của nữ nhi vì sao không cách nào thức tỉnh, nguyên nhân thực sự ở đâu.

Bắc Cung Vũ thậm chí nghĩ tới, nếu như con gái cuối cùng có thể thức tỉnh đại đạo hạt giống, dù là đem Nguyệt Hoa Huân Chương trả lại cho Nhậm Thương Khung, vậy cũng không có gì.

Dù sao, hắn năm đó cùng Nhậm Đông Lưu tuy nói không đến mức sinh tử chi giao, nhưng xác thực cũng từng xưng huynh gọi đệ. Hôm nay lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, mưu đồ chiếm đoạt tài sản, mặc dù sự tình có nguyên nhân, nhưng tình cảm bên trên cũng thực không thể nào nói nổi.

Huống hồ, thông qua thực lực bản thân cùng thiên phú đạt được huân chương, vĩnh viễn là chói mắt nhất!

Bởi vậy, khi Nhậm Thương Khung nói ra lời đó, lại để cho Bắc Cung Vũ trong lòng sinh ra kịch chấn. Đánh giá Nhậm Thương Khung nửa ngày mới thu hồi ánh mắt, hừ nhẹ một tiếng, trong lúc nhất thời trở về chổ ngồi.

Nếu như mới vào cửa, Nhậm Thương Khung nói có thể thức tỉnh đại đạo hạt giống của nữ nhi, Bắc Cung Vũ tất nhiên xì mũi coi thường.

Nhưng vừa rồi, Nhậm Thương Khung trước sau biểu hiện, rất hợp tình hợp lý, lời lẽ sắc bén, lại để cho hắn đối với thiếu niên này triệt để đổi mới.

Trong lúc nhất thời… trầm ngâm.

Trải qua hắn quan sát, Nhậm Thương Khung nói lời này, không giống như huênh hoang.

Thế nhưng mà, căn cứ tình báo, bản thân đại đạo hạt giống của Nhậm Thương Khung cũng không chưa thức tỉnh, muốn nói hắn có biện pháp, Bắc Cung Vũ tự nhiên cũng không dám tin.

Nhưng, thức tỉnh đại đạo hạt giống của nữ nhi, là tâm nguyện số một của Bắc Cung Vũ. Thậm chí là lúc ăn cơm, nằm mơ hắn cũng nghĩ đến, ngày không ngon miệng, đêm không say giấc.

Bởi vậy, cho dù là có một tia hi vọng, hắn đều phải nắm bắt cho được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Hủ Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook