Chương 175: Linh dược thiên tài, tuyên cổ vô song
Lê Thiên
01/04/2013
Bất quá Minh Hoa Đà không phải muốn gài bẫy, câu thứ hai liền nói sáng tỏ ý đồ đến.
- Tiểu ca đừng hiểu lầm, ta là phụng mệnh mà đến, đại biểu Bách Thảo Đường mời ngươi gia nhập.
Minh Hoa Đà vuốt râu dài, dáng tươi cười hòa ái.
Không đợi Nhậm Thương Khung đáp lời, Minh Hoa Đà lại cười cười:
- Ta nghe nói ngươi cự tuyệt lời mời của Bộ Thương Lãng. Này không sao, Thảo Căn Liên dù sao chỉ là thế lực dưới mặt đất, cùng Bách Thảo Đường không giống. Bách Thảo Đường, chính là một trong Thiên Các Thập điện, hơn nữa còn là đỉnh cấp, thế lực mặc dù không nói ngút trời, nhưng ít ra cũng là nhất phương cự đầu, quyền nói chuyện rất cao. Cũng không dám nói hô phong hoán vũ, nhưng che gió che mưa thì không có vấn đề.
Nhậm Thương Khung trầm ngâm không nói, chỉ mỉm cười, nhìn qua Minh Hoa Đà, hắn biết rõ, Minh Hoa Đà khẳng định còn có hậu văn, nói cách khác, nếu không mời chào như thế nào chứ.
Quả nhiên, Minh Hoa Đà thấy Nhậm Thương Khung im lặng, liền tiếp tục nói:
- Vì cái gì nói ta cầu ngươi một việc? Là thế này. Ta cầu ngươi gia nhập, cũng có suy tính cá nhân. Bởi vì thượng cấp cho ta chỉ thị minh xác, nếu có thể mời ngươi gia nhập Bách Thảo Đường, ta từ cung phụng, lập tức thăng làm trưởng lão!
Bách Thảo Đường cũng chia cấp bậc rất rỏ ràng: đồng tử, đệ tử, chấp sự, cung phụng, trưởng lão, lão tổ!
Lão tổ, tự nhiên là cấp bậc Dược Vương tồn tại.
Thiên Các trước mắt ở Linh dược giới, Dược Thánh một cái cũng không có. Dược Vương là cấp bậc cao nhất. Cũng chỉ có ba cái là lão tổ Bách Thảo Đường.
Về phần trưởng lão, đại bộ phận đều là Đại Dược Sư.
Minh Hoa Đà cũng là Đại Dược Sư, chỉ bất quá hắn nhập môn chưa đủ năm trăm năm, bởi vậy tư lịch tương đối khiếm khuyết, đến nay vẫn là cung phụng.
Bởi vậy, mấy lão tổ đã đáp ứng hắn, nếu như hắn có thể mời chào Nhậm Thương Khung, lập tức thăng hắn thành trưởng lão!
Trưởng lão mặc dù cao hơn cung phụng một cấp, nhưng địa vị chênh lệch rất nhiều, đãi ngộ thì không cần phải nói.
Trưởng lão ở Bách Thảo Đường, là gần với lão tổ nhất!
- Thành công mời chào ta, thì có thể làm cho một gã cung phụng đề thăng làm trưởng lão?
Nhậm Thương Khung dở khóc dở cười:
- Những lão tổ ở Bách Thảo Đường, không khỏi quá quan tâm ta đi?
Minh Hoa Đà vẻ mặt thành thật:
- Nhận biết cây non cùng hạt giống thập nhị tinh tiềm lực, mặc dù khó được, nhưng còn chưa đủ để cho lão tổ ra ý mời chào. Nhưng mà, hai tháng bồi dưỡng được bảy đoạn Thanh Linh Trúc, đây tuyệt đối là đại thủ bút. Nói thật, người ở Bách Thảo Đường có thể làm được chuyện này, cũng không vượt qua ba mươi. Hơn nữa, mỗi người ít nhất là lão quái vật mấy trăm tuổi.
Nhậm Thương Khung cũng biết, hai tháng đào tạo ra bảy đoạn Thanh Linh Trúc, ước chừng còn trên cả Dược Sư, mà trên Dược Sư chính là Đại Dược Sư cấp bậc.
Mà Bách Thảo Đường, ngoại trừ hơn mười trưởng lão ra, là một ít cung phụng vì tư lịch không đủ, nhưng thực lực siêu quần, ví dụ như Minh Hoa Đà chẳng hạn.
Số cung phụng này, cộng thêm hơn mười trưởng lão, cùng với ba lão tổ. Cộng lại xác thực không tới ba mươi.
Bởi vậy, từ điểm này đã nói, Minh Hoa Đà không có nói sai, cũng không cố ý đề cao Nhậm Thương Khung.
Nói thật, muốn nói Nhậm Thương Khung một chút cũng không động tâm, đó là giả dối. Thảo Căn Liên là thế lực dưới mặt đất, ở Thiên Các không có danh phận chính thức, hắn không có bao nhiêu hứng thú.
Nhưng Bách Thảo Đường lại không giống, là một trong Thiên Các Thập điện. Chưởng quản Linh dược của Thiên Các, có thể nói là một ngành quan trọng.
Nhậm Thương Khung hôm nay rất rành lý thuyết Linh dược, nhưng thực tế lại chẳng có nhiêu, lý luận cao hơn thực tế là không tốt.
Không có Linh dược, liền không có thực tế, cũng không có cơ hội tăng năng lực luyện đan.
Bởi vậy, hắn cần phải có rất nhiều Linh dược để rèn luyện.
Nhưng mà, từ xưa đến nay, không có bữa cơm miễn phí. Bách Thảo Đường coi trọng hắn, rốt cuộc xuất phát từ cân nhắc gì, hắn phải hiểu được.
Không minh bạch đã vội vàng gia nhập. Bất luận giao dịch gì, phải tiến hành dưới phương thức cân bằng, hai bên đều có lợi. Nếu như điều kiện một bên quá tốt, vượt qua cân đối quá nhiều, vậy nhất định có nguy hiểm bên trong.
Nhậm Thương Khung cẩn thận, cũng không phải là không có đạo lý.
Huống chi, Minh Hoa Đà nói một tràng, ý đồ thực chất vẫn chưa hết. Nếu như lúc này liền đáp ứng, không khỏi nóng vội.
Hoàng đế thế tục đăng cơ, còn chú ý nhún nhường ba lượt. Huống chi Nhậm Thương Khung dù sao cũng có kinh nghiệm hai đời, điểm cẩn thận ấy vẫn phải có.
Minh Hoa Đà một mực quan sát phản ứng của Nhậm Thương Khung, kết quả không thu hoạch được gì.
Làm cho Minh Hoa Đà không thể không hoài nghi:
- Này thật sự là người trẻ tuổi mười sáu tuổi sao? Như thế nào mưa gió bất động? Một chút cũng không động dung?
Bất quá Minh Hoa Đà cũng tinh tường, thiên tài từ xưa đến nay đều có ngạo khí. Không có chút ngạo khí, không có tính cách khác người, thì thiên tài biểu hiện không giống người thường như thế nào?
Lập tức cười ha ha, tiếp tục nói:
- Nhậm tiểu ca, ta đến lần này, là được ba vị lão tổ cho phép. Bọn họ cũng nói rõ, chỉ cần ngươi chịu gia nhập. Vào Bách Thảo Đường, trực tiếp làm chấp sự. Ngươi cũng biết, đệ tử bình thường tiến vào Bách Thảo Đường, phải từ đồng tử đi lên. Cái gì gọi là đồng tử? Cái kia chính là tùy tùng, phụ trách hái thuốc, chăm sóc dược viên, trợ thủ luyện đan, nói không dễ nghe, chính là tạp dịch. Thiên phú tốt, ít nhất cũng phải từ đệ tử đi lên. Ngươi đây là một bước lên trời, trực tiếp hưởng thụ đãi ngộ chấp sự, chấp sự cũng coi như là tầng giữa của Bách Thảo Đường, có chút địa vị. Chấp sự, có gia viên độc lập, có dược viên riêng, cũng có đồng tử tùy tùng. Mấu chốt nhất chính là, Bách Thảo Đường chúng ta có một ưu thế, chính là Linh dược cùng linh đan, đều ưu tiên chúng ta sử dụng! Đây là việc mà những điện khác có muốn cũng không được!
Nhậm Thương Khung hiện tại xem như minh bạch, vì cái gì lão tổ Bách Thảo Đường phái Minh Hoa Đà làm thuyết khách, quả nhiên rất biết ăn nói.
Bất quá Nhậm Thương Khung lại cười nhạt nói:
- Hoa Đà tiên sinh nói nhiều như vậy, xác thực rất hấp dẫn. Lại không biết ta gia nhập Bách Thảo Đường, cần phải làm gì?
Minh Hoa Đà vỗ đùi:
- Về vấn đề này, cũng nhất định phải nói. Ta đến lần này, rất có thành ý, cũng không vòng vo với ngươi. Với tư cách một gã chấp sự, hàng năm ngươi cần giao nộp một số Linh dược cùng linh đan, có đôi khi cũng cần tham gia một ít hoạt động công chúng, ví dụ như truyền đạo, giảng pháp, ra ngoài tuần tra. . . Nhưng mà, so với những điện khác, đệ tử Bách Thảo Đường chúng ta, phương diện an toàn tuyệt đối hơn nhiều. Dù sao mỗi một gã Dược Sư, đều là bảo vật.
Minh Hoa Đà nói xong, híp mắt nhìn qua Nhậm Thương Khung, chờ hắn trả lời thuyết phục.
Nhậm Thương Khung trầm ngâm một lát, nói:
- Điều kiện cùng nghĩa vụ cũng không tính quá cao, có thể chấp nhận được. Bất quá, ta trước mắt muốn tập trung vào Nguyệt Hoa Điện khảo hạch.
Minh Hoa Đà sững sờ, đây là cự tuyệt sao?
Hắn có chút ngồi không yên, Minh Hoa Đà đứng lên, vội hỏi:
- Nhậm tiểu ca, Nguyệt Hoa Điện mặc dù cũng là một trong Thiên Các Thập điện, nhưng dù sao chỉ phụ trách Tân Tú đệ tử, chỉ là một bàn đạp mà thôi. Nguyệt Hoa Điện ở trong Thiên Các Thập điện, bài danh rất thấp, căn bản không thể cùng Bách Thảo Đường so sánh. Nói sau. . .
- Nói sau cái gì?
Minh Hoa Đà cười hắc hắc nói:
- Mặc dù mỗi một đệ tử tiến vào Thiên Các, đều phải trải qua Nguyệt Hoa Điện khảo hạch. Nhưng mà, Bách Thảo Đường là ngoại lệ. Bách Thảo Đường có thể tùy ý điều Tân Tú. Ngươi biết tại sao không?
- Xin lắng tai nghe.
- Rất đơn giản! Dược Sư của Thiên Các quá ít, có thiên phú thì càng ít. Thiên Các tổng bộ không dưới mười vạn người, huống chi còn có một trăm lẻ tám phân đà bên ngoài, tổng số chí ít có trăm vạn. Linh dược cần đến bao nhiêu, ngươi có thể tính nổi không?
- Rất nhiều tình huống, Linh dược phân phối rất thiếu thốn. Ngoại trừ số ít thiên tài không cần lo lắng vấn đề này, đại đa số võ giả tuổi trẻ, đều rơi vào tình cảnh gào khóc đòi ăn. Tưởng tượng một chút đi, ngươi đến Bách Thảo Đường, cũng không cần đối mặt với tình cảnh này. Đây là điều mà rất nhiều người hâm mộ ah. Dược Sư, Bách Thảo Đường chúng ta thiếu nhất đúng là Dược Sư. Thiếu khuyết những thiên tài như ngươi vậy. Nói thật, các lão tổ thật sự coi trọng ngươi. Không muốn chứng kiến ngươi ở Nguyệt Hoa Điện lãng phí thời gian, thậm chí mất mạng!
- Mất mạng?
Nhậm Thương Khung híp mắt:
- Lời này, thứ cho ta không hiểu được.
Minh Hoa Đà than nhẹ một tiếng:
- Có lẽ ngươi không tin, nhưng cao tầng Thiên Các, biết bối cảnh của Hạ Vũ Trùng ý vị như thế nào. Ngươi cùng hắn chính diện đối kháng, cho dù nhất thời có thể áp chế danh tiếng hắn, cái kia chính là tự đào hố chôn mình! Hạ Vũ Trùng là truyền nhân duy nhất của Âm Dương Đạo trăm năm qua, là người thừa kế mà Hạ thị Âm Dương Đạo quyết tâm muốn tài bồi. Danh tiếng của hắn, quyền uy của hắn, khẳng định phải dẫm nát vô số thiên tài mà phát triển. Năng lực của Hạ thị Âm Dương Đạo, ngươi căn bản không thể tin nổi đâu. Ngươi ở Đại Vương Ốc Sơn làm đá kê chân cho hắn, còn không bằng hiện tại rời đi, gia nhập Bách Thảo Đường. Như vậy, ngươi có thể tránh khỏi xung đột chính diện cùng Hạ Vũ Trùng. Chỉ cần không có xung đột lợi ích, hắn cũng không cần phải khắp nơi nhằm vào ngươi. Nói sau, mấy vị lão tổ của Bách Thảo Đường ở Thiên Khung Tạo Hóa, cũng có quyền phát ngôn, có thể hóa giải mâu thuẫn của ngươi cùng Hạ Vũ Trùng.
Nói đến nói đi, Minh Hoa Đà cũng không thấy Nhậm Thương Khung cùng Hạ Vũ Trùng tranh đấu là tốt.
Nếu như Nhậm Thương Khung kiếp trước, nhất định sẽ giận tím mặt, đem Bách Thảo Đường liệt vào sổ đen, mời Minh Hoa Đà rời khỏi.
Bất quá, hắn dung hợp trí nhớ hai đời, hiện tại thành thục hơn rất nhiều. Biết rõ sự tình của hắn cùng Hạ Vũ Trùng là một mất một còn. Nên Minh Hoa Đà nói như vậy cũng là bình thường.
Hắn cũng không cần phải giận lây sang ai. Hơn nữa, cùng Bách Thảo Đường bắt tay, cũng là lựa chọn hắn phải làm.
Cái lựa chọn này, không phải là vì trốn tránh Hạ Vũ Trùng, mà để cho mình cường đại hơn.
Nghĩ tới đây, Nhậm Thương Khung nhìn thẳng Minh Hoa Đà, duỗi ra hai ngón tay:
- Hai điều kiện. Gia nhập Bách Thảo Đường, ta có hai điều kiện.
Minh Hoa Đà nhãn tình sáng lên:
- Ngươi nói đi.
- Một, ta muốn hoàn thành Nguyệt Hoa Điện khảo hạch, đây là nguyện vọng tổ truyền của ta, cũng là tâm nguyện của thân nhân!
Minh Hoa Đà gật đầu:
- Cái này không có vấn đề. Điều kiện thứ hai?
Nhậm Thương Khung tiếp tục nói:
- Điều kiện thứ hai, ta không muốn làm chấp sự, muốn một bước đúng chỗ, trực tiếp cho ta danh hiệu cung phụng!
- Cung phụng?
Minh Hoa Đà có chút dở khóc dở cười. Đây thật là vấn đề không nhỏ, từ khi Bách Thảo Đường thành lập đến nay, mười sáu tuổi đã là cung phụng, hình như chưa từng xuất hiện qua.
Thậm chí, cung phụng sáu mươi tuổi trở xuống, cũng chưa từng có! Có thể nói là tuyên cổ vô song!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.