Bất Hủ Thần Vương

Chương 137: Thắng

Lê Thiên

01/04/2013



Loại đối công này tuy hoa lệ, nhưng khó bền bỉ, dù sao tuyệt chiêu không giống chiêu thức bình thường, nói dùng có thể dùng.

Vừa qua mấy chiêu, tốc độ hai người liền chậm lại.

Bắt đầu triển khai cận chiến, ra chiêu hung ác cực kỳ. Cả hai đều hận không thể một kiếm đem đối phương chém chết. Thế nhưng mà thực lực hai người tương đương, dưới tình huống không có sai lầm cực lớn, muốn nhanh chóng đánh bại đối thủ, độ khó rất lớn.

Nhậm Thương Khung càng đánh càng hăng, hiển nhiên còn rất sung sức, cười nói:

- Tống Lam, hôm nay trừ khi ngươi là Thiên Nhân cảnh, nếu không vô luận ngươi giãy dụa như thế nào, cũng khó tránh khỏi thất bại!

Nói xong, tay phải cầm kiếm, tay trái phối hợp một quyền đánh ra.

Nhậm Thương Khung xuất chiêu, mà Tống Lam thì sẵn sàng đón địch. Kỳ thật cao thấp giữa hai người đã chậm rãi hiện ra.

Dưới tình huống cảnh giới ngang nhau, Nhậm Thương Khung lại có ưu thế ở phương diện thân thể, kinh nghiệm chiến đấu cùng tâm tính, đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Sắc mặt Tống Thanh Sơn càng lúc càng khó coi.

La Hiên dứt khoát quay mặt qua chỗ khác, giả bộ như không quan tâm tới chiến cuộc. Kỳ thật trong nội tâm đã sớm đoán ra kết quả.

Dùng nhãn lực của hắn, Tống Lam bị thua chỉ là vấn đề thời gian. Trừ khi có kỳ tích xuất hiện. La Hiên là người như thế nào chứ? Hắn sao không nhìn ra, sau lưng Nhậm Thương Khung còn có một kiếm chưa xuất ra. Kiếm kia tuy nhìn từ bên ngoài không khác gì trường kiếm bình thường, nhưng ở trường hợp này vác trên lưng, khẳng định không phải chỉ để bài trí.

Nhưng cho dù chỉ để bài trí, lực uy hiếp đối với Tống Lam, cũng phi thường lớn.

Chỉ cần thanh kiếm kia không xuất ra, Tống Lam thủy chung sẽ luôn đề phòng cùng nghi kị, dần dà, sẽ biến thành lo nghĩ.

- Nhậm thị gia tộc không biết giẫm phải vận khí *** chó gì? Hai lần Vân La thịnh hội, đều để cho bọn họ thành nhân vật chính?

La Hiên rất bất mãn.

Vân La Thành tuy có vài nhà làm hắn khó chịu, nhưng hắn cũng chưa để vào mắt.

Nếu như cần phải từ những thế lực này lấy ra một cái làm hắn khó chịu nhất, tự nhiên là Nhậm thị gia tộc rồi.

Bởi vậy Nhậm thị gia tộc đắc thế, hắn là người khó chịu nhất. Dứt bỏ những yếu tố này không nói, hắn còn có cừu oán cùng Nhậm thị gia tộc.

Giết chết lão tộc trưởng của Nhậm thị, La Hiên là người tinh tường nhất, đó chẳng qua là báo tư thù. Nghĩ chắc Nhậm thị gia tộc cũng sẽ không quên cừu hận này.

Khi biết được Nhậm Đông Lưu ở Thiên Các mất tích, La Hiên là người cao hứng nhất. Hắn một mực lo lắng, Nhậm Đông Lưu sau khi thành danh trở về, sẽ tìm hắn báo thù giết cha.

Hôm nay Nhậm Đông Lưu không về được, thế nhưng La Hiên cũng chưa yên tâm được, Nhậm thị gia tộc lại chui ra một thiên tài còn đáng sợ hơn Nhậm Đông Lưu!

Khanh!

Thanh âm va chạm của song kiếm, làm cho La Hiên không tự chủ được nhìn lên đài.

Trong lòng bàn tay của Nhậm Thương Khung, chẳng biết từ lúc nào, đã thay đổi một thanh trường kiếm. Kiếm này vừa ra, trên lôi đài lập tức dâng lên sát khí vô tận, giống như ngàn vạn Âm Ma lạnh thấu xương.

Thiên Lục Thánh Kiếm!

Khí tức giết chóc đặc biệt, một kiếm chém xuống, làm cho hào quang của Diêu Quang Kiếm mờ nhạt đi rất nhiều.

Nhậm Thương Khung ở dưới kiếm khí của Thiên Lục Thánh Kiếm, uy thế lập tức tăng nhiều.

Mà Diêu Quang Kiếm ở dưới áp chế của Thiên Lục Thánh Kiếm, liên tiếp bại lui. Tống Lam giờ phút này đâu còn có nửa điểm kiêu ngạo nữa.

Quả nhiên là Phượng Hoàng mất lông không bằng gà.

Bị Nhậm Thương Khung đánh cho liên tiếp bại lui, bất luận thực lực hay khí thế, hoàn toàn bị Nhậm Thương Khung áp chế.



Bại thế biến thành các loại lo lắng dâng lên trong lòng nàng, giống như đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, làm tốc độ thất bại của nàng nhanh hơn.

Nhậm Thương Khung thân như quỷ mỵ, khí thế như cầu vồng, không ngừng lấn áp Tống Lam. Năm ngón tay làm ra một động tác mà không ai ngờ được.

BA~!

Một cái tát hung hăng, đem Tống Lam quét xuống đài.

Thân hình Tống Lam, giống như diều đứt dây rớt xuống dưới đài. Diêu Quang Kiếm rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Nhậm Thương Khung uy phong lẫm lẫm đứng ở trên đài, cười nhạt nói:

- Tống Lam, ta muốn giết ngươi, dễ dàng như giết một con chó. Lưu ngươi một mạng, để ngươi làm nô bộc cho ta ba năm.

Sự thật là như thế, dưới tình huống vừa rồi, Nhậm Thương Khung muốn giết Tống Lam, thật sự rất dễ dàng. Chỉ cần Thiên Lục Thánh Kiếm ở trên cổ Tống Lam vẽ một đường, đảm bảo đầu người sẽ rơi xuống đất. Ngươi là mỹ nữ cũng tốt, thiên tài cũng tốt, cũng trở thành hồng phấn khô lâu.

Bất quá Nhậm Thương Khung chấm dứt chiến cuộc như vậy, không thể nghi ngờ càng thêm kịch tính.

Dưới đài một mảnh nghị luận, làm cho Vân La quảng trường sôi trào.

- Nhậm Thương Khung thắng?

- Sĩ khả sát bất khả nhục, Nhậm Thương Khung hơi quá đáng. Súc phạm giai nhân.

- Nhục cái rắm, Tống Lam kia dùng lỗ mũi nhìn người, mắt cao hơn đầu, có kết cục hôm nay, cũng là đáng đời.

Có người trầm trồ khen ngợi, tự nhiên cũng có người làm trái lại.

Nhưng vô luận nghị luận như thế nào, ồn ào náo động như thế nào, nhưng trong lòng mỗi người đều biết, quán quân của Vân La thịnh hội đã có rồi.

Chính là Nhậm Thương Khung.

Tam Giao Đảo thí luyện, cuối cùng nhất Vũ đấu, đều dùng ưu thế tuyệt đối thắng được! Quán quân như thế, còn ai có thể không phục? Thậm chí có người cảm thấy, Bắc Cung Dao không khiêu chiến, thật sự là sáng suốt.

Tống Lam là Trúc Cơ cửu trọng còn không thắng được, Bắc Cung Dao chỉ là Trúc Cơ bát trọng thì có thể làm gì được chứ?

Đây là quan điểm chủ lưu của đại chúng. Đương nhiên cũng có người cảm thấy, hai người Bắc Cung Dao cùng Nhậm Thương Khung mắt đi mày lại, như thông đồng với nhau, thành toàn cho Nhậm Thương Khung đoạt giải quán quân, cũng là bình thường.

Vạn Ưng Vương thấy Tống Lam bị thua, tuy cảm thấy tiếc hận, nhưng vẫn lạnh nhạt. Tràng diện loại này, hắn gặp rất nhiều rồi, thiên tài quyết đấu chính là như vậy. Một là thành đá lót đường cho người khác, hai là đạp lên đầu kẻ khác đi lên.

Nhậm Thương Khung không thừa cơ một kiếm giết chết Tống Lam, xem như nhân từ. Dù sao lúc Tống Lam lên đài, đã tuyên bố không phải ngươi chết, chính là ta chết.

- Thiên tài, luôn làm người ta thổn thức như thế, làm cho người ta khó có thể lựa chọn. Vân La thịnh hội đệ nhất nhân lần này, không ai khác chính là Nhậm Thương Khung!

Vạn Ưng Vương tiếng như hồng chung:

- Thừa kế nghiệp cha, rất không tệ. Nhậm thị gia tộc hai đời xưng bá Vân La thịnh hội, có thể nói là chuyện lạ, hy vọng không ngừng cố gắng.

Loại thịnh hội này, phần thưởng không quan trọng. Chủ yếu là danh dự cùng tư cách tiến vào Nguyệt Hoa Điện.

Lệnh bài màu vàng biểu tượng vô địch, so với bất luận phần thưởng gì đều đáng giá hơn.

- Chư vị, Vân La thịnh hội đã chấm dứt. Trải qua tầng tầng sàng chọn của chúng ta, đạt được danh hiệu đệ tử chính thức của Thiên Các, có Nhậm Thương Khung, Bắc Cung Dao cùng Tống Lam ba người!

Tống Lam?

Không nghĩ tới, Tống Lam bị thua thảm như vậy, cũng có tư cách làm đệ tử chính thức sao?

Vạn Ưng Vương cười nhạt nói:



- Thiên Các tuyển người, nặng nhất căn cơ. Tống Lam tuy thua, nhưng thiên phú của nàng, không ai không thừa nhận. Bởi vậy, Thiên Các cho nàng một cơ hội.

Đệ tử chính thức, cũng có đẳng cấp phân chia. Nhậm Thương Khung với tư cách quán quân, tự nhiên là đẳng cấp cao nhất. Mà Tống Lam cùng Bắc Cung Dao, thì phải ở tầng dưới chót mà phấn đấu.

Nhất là thời điểm Nguyệt Hoa Điện tuyển bạt, ưu thế của vô địch sẽ thể hiện rất rõ ràng.

Vạn Ưng Vương nói như vậy, mọi người chỉ có thể nghe chứ ai dám phản bác.

-Thịnh hội lần này, Vân La Thành các ngươi biểu hiện hết sức xuất chúng. Ngoại trừ ba đệ tử chính thức ra, còn có bốn người may mắn trúng cử ngoại môn đệ tử của Thiên Các. Ngoại môn đệ tử, phúc lợi so với đệ tử chính thức kém hơn một chút, nhưng cũng là Thiên Các đệ tử. Sẽ có cơ hội tấn chức thành đệ tử chính thức!

- Bốn người này theo thứ tự là, Nhậm Tinh Hà, Nhậm Thanh Vân, Vũ Phi Dương cùng với Cao Hồng Tinh. Còn có bốn người, đạt được tư cách ký danh đệ tử, theo thứ tự là Nhậm Cao Ca cùng Lạc Quy Nam.

Dưới đệ tử chính thức, là ngoại môn đệ tử.

Dưới ngoại môn đệ tử, là ký danh đệ tử. Cái gọi là ký danh đệ tử, kỳ thật chỉ là hư danh mà thôi. Thời điểm mấu chốt cũng có thể lấy chiêu bài Thiên Các mà thoát nạn, nên không thể không nói không có lực hấp dẫn.

Đối với người trẻ tuổi mà nói, bất luận một loại ban thưởng nào đều là vô giá. So với việc những người khác không có thu hoạch gì, một danh hiệu ký danh đệ tử, đủ để rất nhiều người kiêu ngạo cả đời.

Vân La thịnh hội oanh oanh liệt liệt, cuối cùng cũng kết thúc. Mà Nhậm Thương Khung không thể nghi ngờ, được dư luận Vân La Thành miêu tả giống như Nhậm Đông Lưu năm đó.

Chỉ là, đối thủ lúc này của hắn, so với cha hắn còn mạnh mẽ hơn. Dù sao Tống Lam cũng là Trúc Cơ cửu trọng, được công nhận là cao thủ số một.

Không nghĩ tới, Tống Lam thiên tài như vậy, vẫn chết trong “Đại nhiệt hẳn phải chết”, trở thành vật hi sinh cho hắc mã.

Bất quá, thực lực của Nhậm Thương Khung biểu hiện ra ngoài, đã chấn nhiếp tất cả mọi người.

Quán quân chính là quán quân, cũng không phải dựa vào vận khí mà được.

Dựa theo quy định của Thiên Các, sau khi thịnh hội các nơi kết thúc, đệ tử tuyển ra, tất cả phải đi Thiên Các triều bái.

Đương nhiên, ký danh đệ tử không có tư cách này.

Sau khi đi Thiên Các triều bái, đệ tử chính thức ở lại Nguyệt Hoa Điện tu luyện. Ngoại môn đệ tử có thể vào đời tu luyện, hoặc là đi phân đà các nơi tu luyện, tùy ý lựa chọn.

Với tư cách ngoại môn đệ tử, là không có tư cách ở lại tổng bộ Thiên Các tu luyện. Trừ khi có thể trở thành đệ tử chính thức.

Thiên Các tổ chức phi thường nghiêm mật, kỷ luật sâm nghiêm, tuyệt đối không tồn tại việc làm thiên về cảm tình.

Mà tổng đà Ma Y Giáo ở cách xa mấy ngàn dặm, Ma Y Giáo giáo chủ Ma Nhất Đồng cảm thấy trong lòng có chút bất an. Ba ngày đi qua, hắn phái ra ba mươi sáu tên cao thủ, một tin tức truyền lại cũng không có.

Ma Nhất Đồng với tư cách là giáo chủ, nên biết rõ thực lực của nhóm này. Nếu như ba ngày còn chưa có tin tức, như vậy tin tức một khi truyền tới, nhất định không phải là tin tức tốt.

- Giáo chủ, thuộc hạ đã dùng qua các loại biện pháp liên hệ Tam gia, nhưng không thu hoạch được gì. Chỉ sợ. . . .

Bên cạnh Ma Nhất Đồng có một gã Kim Y hộ pháp, thấp giọng nói.

- Lão Tam từ trước đến nay ổn trọng, sau khi chuyện thành công, nhất định sẽ kịp thời cho ta biết. Hôm nay không có tin tức, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

- Này. . .

Kim Y hộ pháp có chút giật mình:

- Thần thông của Tam gia, thuộc hạ biết rất rõ, người kia ở Vân La Thành, chỉ sợ là không làm khó được Tam gia?

- Hừ, Vân La thành chủ gọi là La Hiên đúng không? Tu vi của hắn, cao hơn lão Tam. Nếu lão Tam không cẩn thận lọt vào tay hắn, chỉ sợ phiền toái không nhỏ. Nhưng Cẩm Hoa cũng không phải ngồi không. Hai đánh một, cho dù không thắng được, cũng có cơ hội chạy trốn. Việc này tất có kỳ quặc!

Kim Y hộ pháp nói:

- Nếu không thuộc hạ đi Vân La Thành một chuyến? Muốn nói một Nhậm thị gia tộc nho nhỏ, tồn tại như con sâu cái kiến, không có khả năng diệt được cả đoàn Tam gia.

Ma Nhất Đồng sắc mặt lạnh lùng âm u làm cho người ta có một loại cảm giác âm tàn cực kỳ, nhưng lại không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Hủ Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook