Chương 101: Tổ Mẫu xuất quan
Lê Thiên
26/03/2013
Sau khi Tống Lam rời đi, huynh đệ Nhậm Thương Khung tự nhiên cũng không ở lâu.
Từ biệt ra ngoài, Lạc Điệp Vũ kiên trì muốn tiễn hai người, chuyện cho tới bây giờ, Lạc phu nhân tự nhiên sẽ không cường thế phản đối, chỉ có thể mặc kệ mà thôi.
Nhậm Thương Khung âm thầm buồn cười, hắn như thế nào nhìn không ra, Lạc Điệp Vũ trên đường đi chỉ cùng Nhậm Tinh Hà nói chuyện, đối với hắn cố ý hờ hững. Hiển nhiên vẫn còn có chút trách cứ hắn tự ý chủ trương.
Ngược lại là Nhậm Tinh Hà, có chút lúng túng nói:
- Điệp Vũ, Thương Khung đã dám tiếp chiến, khẳng định có thể thắng Tống Lam.
Lạc Điệp Vũ thở phì phì nói:
- Tống Lam đã tiến vào Trúc Cơ cửu trọng, Vân La thịnh hội lần này, nàng được công nhận là người mạnh nhất!
- Hắc hắc, Điệp Vũ tiểu thư, không biết có nghe qua câu này chưa, nổi tiếng quá sẽ chết. Càng nổi tiếng, thường thường chết càng thảm. Ít xuất hiện mới là vương đạo.
Nhậm Thương Khung nửa đùa nửa thật.
- Đúng vậy, Điệp Vũ, Thương Khung mấy tháng trước chỉ là Trúc Cơ đệ tam trọng. Hiện tại nàng biết hắn là Trúc Cơ mấy trọng không?
Nhậm Tinh Hà phụ họa nói.
- Mấy trọng?
Lạc Điệp Vũ nhịn không được liếc qua Nhậm Thương Khung.
- Thương Khung hiện tại đã là võ đạo Trúc Cơ đệ bát trọng! Dùng tốc độ như vậy, có lẽ trước khi Vân La thịnh hội đến, Thương Khung có thể đột phá đệ cửu trọng!
Lạc Điệp Vũ lộ ra thần sắc kinh ngạc:
- Đệ bát trọng? Có lầm hay không vậy?
- Hắc hắc, Điệp Vũ, ta bây giờ là đệ lục trọng, nàng cảm thấy có lầm hay không?
Lạc Điệp Vũ ha ha nói:
- Hai huynh đệ các ngươi, đến cùng là có bao nhiêu bí mật không muốn cho người biết?
Nhậm Tinh Hà cười ha ha:
- Cái gì mà không thể cho ai biết chứ. Điệp Vũ, nàng chờ xem. Một năm sau ta nhất định có thể đánh bại Vũ Phi Dương cùng Tống Huy.
Trải qua lịch lãm rèn luyện, nhất là cùng Hắc Thạch Thành chủ đấu trí đấu lực, làm cho ý chí của hắn được cải biến rất lớn, lòng tự tin tăng lên rất nhiều.
Lạc Điệp Vũ thấy bộ dạng của hai huynh đệ rất hăng hái, cũng có phần hòa hoãn, không nói thêm gì nữa.
Tổng bộ của Nhậm thị gia tộc, lão thái thái đã xuất quan, đang nghe các nguyên lão báo cáo vài sự vụ gần đây của gia tộc.
Lão thái thái có bốn con trai, hôm nay chỉ còn có một mình Nhậm Đông Sơn ở bên người. Lão đại Nhậm Đông Thăng, luyện công tẩu hỏa nhập ma, đã là bán phế nhân, không tham gia nhiều chuyện của gia tộc.
Lúc này, Nhậm Đông Sơn đang ở trước mặt lão thái thái báo cáo tình huống. Sau khi gia tộc vượt qua đại kiếp nạn, Nhậm Đông Sơn cũng thu liễm rất nhiều, cảm ngộ rất nhiều.
Đã hiểu được đạo lý gia đình hòa thuận, mọi sự đại cát.
- Lão Nhị, tình hình Thanh Vân gần đây như thế nào?
- Bách khiếu mở rộng, nhưng vẫn không cách nào luyện thành một đường. Võ đạo Trúc Cơ đệ thất trọng, vẫn còn một khoản cách…
Nhậm Đông Sơn than nhẹ một tiếng, ở Nhậm thị gia tộc, Nhậm Thanh Vân xem như là nhân tài. Nhưng ở toàn bộ Vân La Thành, miễn cưỡng có thể vào top mười, thậm chí còn chưa được.
- Ân, con đường tu luyện, ngộ tính cùng kỳ ngộ luôn song hành. Thanh Vân tư chất không tệ, nhưng vẫn còn thiếu một ít kỳ ngộ. Thành tựu như vậy cũng là khó được rồi. Sau này nên ra ngoài lịch lãm rèn luyện một chút, tương lai có thể trở thành trụ cột của gia tộc.
- Mong mẫu thân đại nhân chỉ bảo nhiều hơn.
Nhậm Đông Sơn ở trước mặt lão thái thái, luôn một mực kính trọng lễ phép.
- Thời điểm cần giúp thì ta sẽ giúp. Trên thực tế, khi các hậu bối luyện tập, có đôi khi lão thân đứng ngoài quan sát. Chỉ bất quá bọn hắn phát giác không được mà thôi. Cơ duyên xảo hợp, ta tự có chừng mực.
Lão thái thái nói đến đây thì dừng một lát, sau đó tiếp tục nói:
- Gia tộc gần đây thu nhập rất phong phú, các phương diện tài nguyên cuồn cuộn không ngừng. Nhưng những lợi ích trước mắt này, nếu không thể tiến hành củng cố mà nói, sớm muộn gì cũng sẽ thành phù vân. Lợi ích của Nhậm thị gia tộc đạt được củng cố như thế nào, mấu chốt nhất chính là thực lực của đời sau. Tương lai cùng hi vọng của gia tộc, đều xem một đời tuổi trẻ. Bởi vậy, Vân La thịnh hội lần này, thế hệ thứ ba nếu không thể có thu hoạch, bị Tống gia vượt qua quá xa mà nói, về lâu về dài tất có hại lớn.
Nhậm Đông Sơn sao lại không biết. Tống gia cùng Nhậm thị hôm nay đã ở thế đối đầu, mà Tống Lam lại là một thiên tài thực sự. Nếu như tiếp tục phát triển mà nói, tiền đồ của Tống gia quả thật bất khả hạn lượng. Đây đối với Nhậm thị gia tộc mà nói, cũng không phải là tin tức tốt gì.
Hơn nữa quan hệ giữa Nhậm thị gia tộc cùng Vân La thành chủ cũng không tốt. Những điều này đều là tai hoạ ngầm, một khi ứng đối không tốt, có khả năng khiến cho toàn bộ gia tộc vẫn lạc.
- Đúng rồi, nghe nói huynh đệ Thương Khung đã trở về?
Lão thái thái đột nhiên hỏi.
- Đã về, nhưng vừa phái người đến hỏi, lại nghe nói bọn hắn hấp tấp đi đâu đó. Hình như hôn sự của Tinh Hà cùng Lạc gia tiểu thư đã xảy ra chuyện. Tống gia cùng Vũ gia, đều muốn nhúng một tay vào hôn sự này.
Lão thái thái sắc mặt ngưng tụ:
- Lại là Tống gia? Tống Thanh Sơn này, hẳn là có chết cũng muốn cùng Nhậm thị ta đối nghịch? Hôn sự của Tinh Hà cùng Lạc gia tiểu thư, là do Đông Lưu cùng Lạc Giang Nam tự mình định ra. Lạc Giang Nam là quân tử thủ tín, sao lại thất tín với người?
- Lạc Giang Nam là người thủ tín. Chỉ là phu nhân của hắn. . .
Nhậm Đông Sơn nói đến đây, lại không nói thêm gì nữa.
- Làm trái luân thường! Việc của phu quân, nữ nhân như nàng lại đi xen vô làm gì?
- Nếu như Tống gia cùng Vũ gia đều muốn lẫn vào, Tinh Hà sẽ có chút phiền phức.
Đang lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, nghe thanh âm, đúng là của huynh đệ Nhậm Thương Khung, Nhậm Thương Khung nghe nói lão thái thái xuất quan, liền nhanh chóng chạy đến.
- Tổ Mẫu, Nhị bá.
Hai huynh đệ đi đến, nhìn thấy trưởng bối liền vội vàng chào hỏi.
Lão thái thái thấy bọn họ đi tới liền cười dịu dàng, bỗng nhiên trong mắt bắn ra một đạo tinh mang, nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung:
- Thương Khung, ba tháng lịch lãm rèn luyện này, tựa hồ có hiệu quả rất lớn ah.
Lão thái thái nhãn lực tinh tường, liếc mắt liền nhìn ra thực lực của Nhậm Thương Khung tăng nhiều!
Khi ánh mắt bà quét về phía Nhậm Tinh Hà, vẻ kinh ngạc càng thêm đậm:
- Tinh Hà, ngươi tựa hồ cũng khá tốt ah.
Ngay cả Nhậm Đông Sơn cũng giật mình mà nhìn hai huynh đệ này.
Hắn là cường giả Trúc Cơ đỉnh phong, như thế nào nhìn không ra, hai huynh đệ Nhậm Thương Khung toàn thân tản ra sinh cơ bừng bừng!
Nhất là Nhậm Thương Khung, khí thế tuy nội liễm, nhưng làm cho người ta có một cảm giác không thể xem thường.
- Nhanh đến đây, để cho lão thân nhìn kỹ xem!
Lão thái thái vẫy vẫy tay, trên mặt lộ ra vẻ hiền lành, chậc chậc sợ hãi thán phục:
- Hảo tiểu tử, ta thực hoài nghi ba tháng này, các ngươi phải chăng có kỳ ngộ đặc thù gì.
- Hắc hắc, kỳ ngộ thì không có, nhưng sinh tử rèn luyện ở Tu La Hải thì không ít chút nào.
- Đi hải ngoại?
Lão thái thái kinh ngạc.
Nhậm Đông Sơn cũng ngạc nhiên cực kỳ, tuổi còn trẻ, đi hải ngoại Liệp Yêu? Loại Liệp Yêu mạo hiểm này, không phải người có tâm tính kiên định, nhất định sẽ làm không nỗi!
- Đúng vậy, Tổ Mẫu.
- Tốt! Nam nhi phải cố gắng như vậy! Thương Khung, Tinh Hà, làm rất tốt, không làm mất mặt Đông Lưu. Người trẻ tuổi chỉ cần có dũng khí, có phách lực, thiên đạo tất sẽ không phụ lòng các ngươi!
Lão thái thái không chút keo kiệt ca ngợi.
- Tinh Hà, Lạc gia bên kia có ý gì?
Lão thái thái lần đầu tiên hỏi tới sự tình của Nhậm Tinh Hà.
Nhậm Tinh Hà thụ sủng nhược kinh, đem chuyện đã xảy ra nói một lần.
Lão thái thái vỗ bàn một cái:
- Hảo một cái Tống Thanh Sơn, quả nhiên là khắp nơi cùng Nhậm thị ta đối nghịch. Tốt, không hổ là nam nhi của Nhậm thị ta. Cho dù chết cũng không chịu nhục. Thương Khung, Vân La thịnh hội lần này, cho dù thua. Làm nô làm bộc ba năm, cũng không cần nhụt chí. Chỉ cần chí khí bất tử, khí khái bất diệt, Nhậm thị ta sẽ không bao giờ đoạn!
Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng:
- Tôn nhi thua ai cũng có thể, nhưng tuyệt không thua Tống Lam.
Lão thái thái con mắt trừng trừng, kinh ngạc nhìn Nhậm Thương Khung, thật lâu mới cất tiếng cười to:
- Tốt. Tốt, tốt! Mặc kệ thắng thua, phần hào khí này, đã rất giống phụ thân ngươi năm đó. Không tệ, Thương Khung, tuy Tống Lam kia đã là Trúc Cơ cửu trọng, nhưng ta giờ phút này, lại coi trọng ngươi hơn.
Nhậm Đông Sơn cũng vui mừng, lại không khỏi có chút buồn vô cớ. Nhìn tu vi huynh đệ Nhậm Thương Khung không ngừng lên nhanh, nhưng con trai hắn như cũ dậm chân tại chỗ, điều này làm hắn rất buồn rầu.
Hắn rất tinh ý, biết lão thái thái còn có điều muốn hỏi riêng hai huynh đệ Nhậm Thương Khung, nên chỉ ngồi một lát liền thức thời cáo từ.
Đợi Nhậm Đông Sơn rời đi, Nhậm Thương Khung thấy bốn phía không người, tiến lên thấp giọng nói:
- Tổ Mẫu đại nhân, Tôn nhi còn có chút chuyện quan trọng muốn một mình trình bày.
Lão thái thái gật đầu:
- Huynh đệ các ngươi theo ta vào mật thất đi.
Vào đến mật thất, liền không lo tai vách mạch rừng.
- Nói đi, Thương Khung, còn có chuyện gì bẩm báo?
Nhậm Thương Khung có chút quanh co nói:
- Việc này có chút nghe rợn cả người, Tôn nhi trước xin Tổ Mẫu tha tội cho.
Lão thái thái cười ha ha:
- Nghé con không sợ cọp, người trẻ tuổi có nhiệt huyết, có chút bốc đồng là chuyện tốt, cho dù phạm vào sai lầm gì, cũng đã có lão thân chịu thay các ngươi, cứ nói đừng ngại.
Nhậm Thương Khung trong nội tâm ấm áp, đừng nhìn lão thái thái chỉ là thuận miệng nói như vậy, nhưng trong đó chính là phách lực của một nhất gia chi chủ cùng tình thương dành cho cháu.
Ý tứ của Lão thái thái rất rõ ràng, cho dù các ngươi bên ngoài làm ra chuyện gì, chỉ cần còn có ta, nhất định sẽ không để cho ai ức hiếp các ngươi.
Nhậm Thương Khung cùng Nhậm Tinh Hà nhìn nhau, từ trong lòng ngực lấy ra một vật, đúng là trung linh thất phẩm Linh dược Vân Sơn Thanh Liên.
- Tổ Mẫu, Tôn nhi lần này ra ngoài lịch lãm rèn luyện, chính là vì Vân Sơn Thanh Liên này mà đi.
Linh dược này vừa ra, toàn bộ mật thất lập tức bị linh lực bao trùm, bốn phía lưu động, tạo nên ngàn vạn khí lưu vi diệu, mật thất có chút âm u lập tức sáng ngời.
Lão thái thái kiến thức rộng rãi, nhưng hô hấp không khỏi dồn dập. Ở trước mặt linh vật thượng đẳng bậc này, sắc mặt của lão thái thái cũng không khỏi chấn động.
- Vân Sơn Thanh Liên?
Lão thái thái kinh ngạc vô cùng.
- Đúng vậy, Linh dược này chính là trung linh thất phẩm. Nếu như nhớ không lầm, Tổ Mẫu đại nhân đang trên đường Thiên Nhân cảnh, dừng lại ở tam chuyển Duyên Đan rất nhiều năm. Mà Linh dược này có thể trợ giúp Tổ Mẫu cải tạo đan điền, tái khởi sinh cơ, đột phá gông cùm xiềng xích của Duyên Đan, thành tựu Ngân Đan đại đạo!
Ngân Đan!
Trong nháy mắt, hai chữ này giống như thủy triều không ngừng trùng kích Lão thái thái.
Từ biệt ra ngoài, Lạc Điệp Vũ kiên trì muốn tiễn hai người, chuyện cho tới bây giờ, Lạc phu nhân tự nhiên sẽ không cường thế phản đối, chỉ có thể mặc kệ mà thôi.
Nhậm Thương Khung âm thầm buồn cười, hắn như thế nào nhìn không ra, Lạc Điệp Vũ trên đường đi chỉ cùng Nhậm Tinh Hà nói chuyện, đối với hắn cố ý hờ hững. Hiển nhiên vẫn còn có chút trách cứ hắn tự ý chủ trương.
Ngược lại là Nhậm Tinh Hà, có chút lúng túng nói:
- Điệp Vũ, Thương Khung đã dám tiếp chiến, khẳng định có thể thắng Tống Lam.
Lạc Điệp Vũ thở phì phì nói:
- Tống Lam đã tiến vào Trúc Cơ cửu trọng, Vân La thịnh hội lần này, nàng được công nhận là người mạnh nhất!
- Hắc hắc, Điệp Vũ tiểu thư, không biết có nghe qua câu này chưa, nổi tiếng quá sẽ chết. Càng nổi tiếng, thường thường chết càng thảm. Ít xuất hiện mới là vương đạo.
Nhậm Thương Khung nửa đùa nửa thật.
- Đúng vậy, Điệp Vũ, Thương Khung mấy tháng trước chỉ là Trúc Cơ đệ tam trọng. Hiện tại nàng biết hắn là Trúc Cơ mấy trọng không?
Nhậm Tinh Hà phụ họa nói.
- Mấy trọng?
Lạc Điệp Vũ nhịn không được liếc qua Nhậm Thương Khung.
- Thương Khung hiện tại đã là võ đạo Trúc Cơ đệ bát trọng! Dùng tốc độ như vậy, có lẽ trước khi Vân La thịnh hội đến, Thương Khung có thể đột phá đệ cửu trọng!
Lạc Điệp Vũ lộ ra thần sắc kinh ngạc:
- Đệ bát trọng? Có lầm hay không vậy?
- Hắc hắc, Điệp Vũ, ta bây giờ là đệ lục trọng, nàng cảm thấy có lầm hay không?
Lạc Điệp Vũ ha ha nói:
- Hai huynh đệ các ngươi, đến cùng là có bao nhiêu bí mật không muốn cho người biết?
Nhậm Tinh Hà cười ha ha:
- Cái gì mà không thể cho ai biết chứ. Điệp Vũ, nàng chờ xem. Một năm sau ta nhất định có thể đánh bại Vũ Phi Dương cùng Tống Huy.
Trải qua lịch lãm rèn luyện, nhất là cùng Hắc Thạch Thành chủ đấu trí đấu lực, làm cho ý chí của hắn được cải biến rất lớn, lòng tự tin tăng lên rất nhiều.
Lạc Điệp Vũ thấy bộ dạng của hai huynh đệ rất hăng hái, cũng có phần hòa hoãn, không nói thêm gì nữa.
Tổng bộ của Nhậm thị gia tộc, lão thái thái đã xuất quan, đang nghe các nguyên lão báo cáo vài sự vụ gần đây của gia tộc.
Lão thái thái có bốn con trai, hôm nay chỉ còn có một mình Nhậm Đông Sơn ở bên người. Lão đại Nhậm Đông Thăng, luyện công tẩu hỏa nhập ma, đã là bán phế nhân, không tham gia nhiều chuyện của gia tộc.
Lúc này, Nhậm Đông Sơn đang ở trước mặt lão thái thái báo cáo tình huống. Sau khi gia tộc vượt qua đại kiếp nạn, Nhậm Đông Sơn cũng thu liễm rất nhiều, cảm ngộ rất nhiều.
Đã hiểu được đạo lý gia đình hòa thuận, mọi sự đại cát.
- Lão Nhị, tình hình Thanh Vân gần đây như thế nào?
- Bách khiếu mở rộng, nhưng vẫn không cách nào luyện thành một đường. Võ đạo Trúc Cơ đệ thất trọng, vẫn còn một khoản cách…
Nhậm Đông Sơn than nhẹ một tiếng, ở Nhậm thị gia tộc, Nhậm Thanh Vân xem như là nhân tài. Nhưng ở toàn bộ Vân La Thành, miễn cưỡng có thể vào top mười, thậm chí còn chưa được.
- Ân, con đường tu luyện, ngộ tính cùng kỳ ngộ luôn song hành. Thanh Vân tư chất không tệ, nhưng vẫn còn thiếu một ít kỳ ngộ. Thành tựu như vậy cũng là khó được rồi. Sau này nên ra ngoài lịch lãm rèn luyện một chút, tương lai có thể trở thành trụ cột của gia tộc.
- Mong mẫu thân đại nhân chỉ bảo nhiều hơn.
Nhậm Đông Sơn ở trước mặt lão thái thái, luôn một mực kính trọng lễ phép.
- Thời điểm cần giúp thì ta sẽ giúp. Trên thực tế, khi các hậu bối luyện tập, có đôi khi lão thân đứng ngoài quan sát. Chỉ bất quá bọn hắn phát giác không được mà thôi. Cơ duyên xảo hợp, ta tự có chừng mực.
Lão thái thái nói đến đây thì dừng một lát, sau đó tiếp tục nói:
- Gia tộc gần đây thu nhập rất phong phú, các phương diện tài nguyên cuồn cuộn không ngừng. Nhưng những lợi ích trước mắt này, nếu không thể tiến hành củng cố mà nói, sớm muộn gì cũng sẽ thành phù vân. Lợi ích của Nhậm thị gia tộc đạt được củng cố như thế nào, mấu chốt nhất chính là thực lực của đời sau. Tương lai cùng hi vọng của gia tộc, đều xem một đời tuổi trẻ. Bởi vậy, Vân La thịnh hội lần này, thế hệ thứ ba nếu không thể có thu hoạch, bị Tống gia vượt qua quá xa mà nói, về lâu về dài tất có hại lớn.
Nhậm Đông Sơn sao lại không biết. Tống gia cùng Nhậm thị hôm nay đã ở thế đối đầu, mà Tống Lam lại là một thiên tài thực sự. Nếu như tiếp tục phát triển mà nói, tiền đồ của Tống gia quả thật bất khả hạn lượng. Đây đối với Nhậm thị gia tộc mà nói, cũng không phải là tin tức tốt gì.
Hơn nữa quan hệ giữa Nhậm thị gia tộc cùng Vân La thành chủ cũng không tốt. Những điều này đều là tai hoạ ngầm, một khi ứng đối không tốt, có khả năng khiến cho toàn bộ gia tộc vẫn lạc.
- Đúng rồi, nghe nói huynh đệ Thương Khung đã trở về?
Lão thái thái đột nhiên hỏi.
- Đã về, nhưng vừa phái người đến hỏi, lại nghe nói bọn hắn hấp tấp đi đâu đó. Hình như hôn sự của Tinh Hà cùng Lạc gia tiểu thư đã xảy ra chuyện. Tống gia cùng Vũ gia, đều muốn nhúng một tay vào hôn sự này.
Lão thái thái sắc mặt ngưng tụ:
- Lại là Tống gia? Tống Thanh Sơn này, hẳn là có chết cũng muốn cùng Nhậm thị ta đối nghịch? Hôn sự của Tinh Hà cùng Lạc gia tiểu thư, là do Đông Lưu cùng Lạc Giang Nam tự mình định ra. Lạc Giang Nam là quân tử thủ tín, sao lại thất tín với người?
- Lạc Giang Nam là người thủ tín. Chỉ là phu nhân của hắn. . .
Nhậm Đông Sơn nói đến đây, lại không nói thêm gì nữa.
- Làm trái luân thường! Việc của phu quân, nữ nhân như nàng lại đi xen vô làm gì?
- Nếu như Tống gia cùng Vũ gia đều muốn lẫn vào, Tinh Hà sẽ có chút phiền phức.
Đang lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, nghe thanh âm, đúng là của huynh đệ Nhậm Thương Khung, Nhậm Thương Khung nghe nói lão thái thái xuất quan, liền nhanh chóng chạy đến.
- Tổ Mẫu, Nhị bá.
Hai huynh đệ đi đến, nhìn thấy trưởng bối liền vội vàng chào hỏi.
Lão thái thái thấy bọn họ đi tới liền cười dịu dàng, bỗng nhiên trong mắt bắn ra một đạo tinh mang, nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung:
- Thương Khung, ba tháng lịch lãm rèn luyện này, tựa hồ có hiệu quả rất lớn ah.
Lão thái thái nhãn lực tinh tường, liếc mắt liền nhìn ra thực lực của Nhậm Thương Khung tăng nhiều!
Khi ánh mắt bà quét về phía Nhậm Tinh Hà, vẻ kinh ngạc càng thêm đậm:
- Tinh Hà, ngươi tựa hồ cũng khá tốt ah.
Ngay cả Nhậm Đông Sơn cũng giật mình mà nhìn hai huynh đệ này.
Hắn là cường giả Trúc Cơ đỉnh phong, như thế nào nhìn không ra, hai huynh đệ Nhậm Thương Khung toàn thân tản ra sinh cơ bừng bừng!
Nhất là Nhậm Thương Khung, khí thế tuy nội liễm, nhưng làm cho người ta có một cảm giác không thể xem thường.
- Nhanh đến đây, để cho lão thân nhìn kỹ xem!
Lão thái thái vẫy vẫy tay, trên mặt lộ ra vẻ hiền lành, chậc chậc sợ hãi thán phục:
- Hảo tiểu tử, ta thực hoài nghi ba tháng này, các ngươi phải chăng có kỳ ngộ đặc thù gì.
- Hắc hắc, kỳ ngộ thì không có, nhưng sinh tử rèn luyện ở Tu La Hải thì không ít chút nào.
- Đi hải ngoại?
Lão thái thái kinh ngạc.
Nhậm Đông Sơn cũng ngạc nhiên cực kỳ, tuổi còn trẻ, đi hải ngoại Liệp Yêu? Loại Liệp Yêu mạo hiểm này, không phải người có tâm tính kiên định, nhất định sẽ làm không nỗi!
- Đúng vậy, Tổ Mẫu.
- Tốt! Nam nhi phải cố gắng như vậy! Thương Khung, Tinh Hà, làm rất tốt, không làm mất mặt Đông Lưu. Người trẻ tuổi chỉ cần có dũng khí, có phách lực, thiên đạo tất sẽ không phụ lòng các ngươi!
Lão thái thái không chút keo kiệt ca ngợi.
- Tinh Hà, Lạc gia bên kia có ý gì?
Lão thái thái lần đầu tiên hỏi tới sự tình của Nhậm Tinh Hà.
Nhậm Tinh Hà thụ sủng nhược kinh, đem chuyện đã xảy ra nói một lần.
Lão thái thái vỗ bàn một cái:
- Hảo một cái Tống Thanh Sơn, quả nhiên là khắp nơi cùng Nhậm thị ta đối nghịch. Tốt, không hổ là nam nhi của Nhậm thị ta. Cho dù chết cũng không chịu nhục. Thương Khung, Vân La thịnh hội lần này, cho dù thua. Làm nô làm bộc ba năm, cũng không cần nhụt chí. Chỉ cần chí khí bất tử, khí khái bất diệt, Nhậm thị ta sẽ không bao giờ đoạn!
Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng:
- Tôn nhi thua ai cũng có thể, nhưng tuyệt không thua Tống Lam.
Lão thái thái con mắt trừng trừng, kinh ngạc nhìn Nhậm Thương Khung, thật lâu mới cất tiếng cười to:
- Tốt. Tốt, tốt! Mặc kệ thắng thua, phần hào khí này, đã rất giống phụ thân ngươi năm đó. Không tệ, Thương Khung, tuy Tống Lam kia đã là Trúc Cơ cửu trọng, nhưng ta giờ phút này, lại coi trọng ngươi hơn.
Nhậm Đông Sơn cũng vui mừng, lại không khỏi có chút buồn vô cớ. Nhìn tu vi huynh đệ Nhậm Thương Khung không ngừng lên nhanh, nhưng con trai hắn như cũ dậm chân tại chỗ, điều này làm hắn rất buồn rầu.
Hắn rất tinh ý, biết lão thái thái còn có điều muốn hỏi riêng hai huynh đệ Nhậm Thương Khung, nên chỉ ngồi một lát liền thức thời cáo từ.
Đợi Nhậm Đông Sơn rời đi, Nhậm Thương Khung thấy bốn phía không người, tiến lên thấp giọng nói:
- Tổ Mẫu đại nhân, Tôn nhi còn có chút chuyện quan trọng muốn một mình trình bày.
Lão thái thái gật đầu:
- Huynh đệ các ngươi theo ta vào mật thất đi.
Vào đến mật thất, liền không lo tai vách mạch rừng.
- Nói đi, Thương Khung, còn có chuyện gì bẩm báo?
Nhậm Thương Khung có chút quanh co nói:
- Việc này có chút nghe rợn cả người, Tôn nhi trước xin Tổ Mẫu tha tội cho.
Lão thái thái cười ha ha:
- Nghé con không sợ cọp, người trẻ tuổi có nhiệt huyết, có chút bốc đồng là chuyện tốt, cho dù phạm vào sai lầm gì, cũng đã có lão thân chịu thay các ngươi, cứ nói đừng ngại.
Nhậm Thương Khung trong nội tâm ấm áp, đừng nhìn lão thái thái chỉ là thuận miệng nói như vậy, nhưng trong đó chính là phách lực của một nhất gia chi chủ cùng tình thương dành cho cháu.
Ý tứ của Lão thái thái rất rõ ràng, cho dù các ngươi bên ngoài làm ra chuyện gì, chỉ cần còn có ta, nhất định sẽ không để cho ai ức hiếp các ngươi.
Nhậm Thương Khung cùng Nhậm Tinh Hà nhìn nhau, từ trong lòng ngực lấy ra một vật, đúng là trung linh thất phẩm Linh dược Vân Sơn Thanh Liên.
- Tổ Mẫu, Tôn nhi lần này ra ngoài lịch lãm rèn luyện, chính là vì Vân Sơn Thanh Liên này mà đi.
Linh dược này vừa ra, toàn bộ mật thất lập tức bị linh lực bao trùm, bốn phía lưu động, tạo nên ngàn vạn khí lưu vi diệu, mật thất có chút âm u lập tức sáng ngời.
Lão thái thái kiến thức rộng rãi, nhưng hô hấp không khỏi dồn dập. Ở trước mặt linh vật thượng đẳng bậc này, sắc mặt của lão thái thái cũng không khỏi chấn động.
- Vân Sơn Thanh Liên?
Lão thái thái kinh ngạc vô cùng.
- Đúng vậy, Linh dược này chính là trung linh thất phẩm. Nếu như nhớ không lầm, Tổ Mẫu đại nhân đang trên đường Thiên Nhân cảnh, dừng lại ở tam chuyển Duyên Đan rất nhiều năm. Mà Linh dược này có thể trợ giúp Tổ Mẫu cải tạo đan điền, tái khởi sinh cơ, đột phá gông cùm xiềng xích của Duyên Đan, thành tựu Ngân Đan đại đạo!
Ngân Đan!
Trong nháy mắt, hai chữ này giống như thủy triều không ngừng trùng kích Lão thái thái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.