Bất Hủ Thần Vương

Chương 153: Trước khi thí luyện, lần nữa giao phong

Lê Thiên

01/04/2013



Nhậm Thương Khung nghe xong chỉ cười lạnh, Minh Vương Đan tốt như vậy sao?

Bất quá đối phương đã muốn ở trước mặt hắn diễn trò, hắn cũng nên phối hợp. Để cho bọn họ đắc ý một thời gian.

Tốt nhất leo cao một chút, đến lúc đó một cước đem nàng đạp xuống, sau đó lại dậm thêm mấy lần, cái loại cảm giác này mới càng thêm sảng khoái, đánh chó mù đường!

Tựa người ở cửa động phủ, trên mặt Nhậm Thương Khung mỉm cười như có như không.

- Tống sư muội, chín tầng phúc địa này, mỗi một tầng đều có một quảng trường khảo thí, vùng quảng trường này, đều có rất nhiều bia thí luyện. Đây là nơi để các đệ tử biểu hiện ra thành quả tu luyện. Ở Thiên Các tu luyện, ngươi có thiên phú tốt, còn phải để cho người ta biết rõ. Bởi vậy, chờ ngươi tăng lên tu vi, có thể đi tới chỗ đó phơi bày một ít. . .

- Đúng vậy, Tống sư muội. Danh tiếng thiên tài, chính là truyền đi như vậy. Ngươi suy nghĩ một chút, cách hai ba ngày lại tới thử một chút, mỗi lần đều có thể tăng lên một điểm, nghĩ không muốn nổi tiếng cũng khó khăn ah!

Tống Lam khanh khách một tiếng, ngọt ngào nói:

- Phương sư huynh, nhờ huynh thay ta cảm tạ Phương Huy đại ca, có cơ hội, người ta còn muốn tới cám ơn huynh ấy.

- Ha ha, không dám không dám.

Phương Hàn rất thỏa mãn:

- Sư muội cố gắng tu luyện, sớm ngày đạt tới thập tinh!

- Tất cả đều là nhờ hồng phúc của Phương sư huynh.

- Ha ha ha, khách khí, khách khí.

Phương Hàn khoát tay áo:

- Chúng ta trước xuống núi, không quấy rầy sư muội thanh tu.

Sau khi Phương Hàn đi, Tống Lam tựa như khiêu khích, liếc nhìn Nhậm Thương Khung, hừ một tiếng, ngạo nghễ nói:

- Nhậm Thương Khung, ở Vân La Thành, ngươi dựa vào quỷ kế thắng ta, nhưng ở Thiên các, ngươi vĩnh viễn nằm dưới chân ta! Chờ ta đạt tới thập tinh tiềm lực, tiến vào tầng thứ bảy phúc địa tu luyện, ngươi cho dù nhìn lên, cũng nhìn không tới bổn tiểu thư, ha ha ha. . .

Tống Lam đả kích Nhậm Thương Khung một trận, thích ý mà đi.

Nhậm Thương Khung không hề động nộ, khóe miệng cười nói:

- Tầng thứ bảy phúc địa? Thập tinh tiềm lực? Vĩnh viễn không có ngày đó. . .

Sau khi trở lại động phủ, Nhậm Thương Khung tâm như gương sáng. Có thể nói, Phương Hàn cùng Tống Lam một phen diễn xuất, hắn căn bản không thèm để ý.

- Trước đó, ta đã có thể trùng kích hai mươi hai lần. Thừa dịp hơn hai mươi ngày này, ta cần không ngừng cố gắng, nhìn xem có thể bức phá ba mươi đại quan hay không!

Ba mươi đại quan, liền ý nghĩa đan điền tuyệt đối vững chắc, trăm phần trăm có thể trùng kích Thiên Nhân cảnh, hơn nữa xác xuất thành công là một trăm phần trăm!

- Có lẽ võ giả bình thường, tu luyện tới Trúc Cơ cửu trọng đỉnh phong. Qua mười lăm tiểu chu thiên là có thể trùng kích Thiên Nhân cảnh. Xác xuất thành công sẽ đạt tới sáu thành. . .

Nhậm Thương Khung rất rõ ràng, trên lý luận, đương nhiên hoàn thành ba mươi lần tiểu chu thiên là hoàn mỹ nhất. Thế nhưng mà, có mấy người được như vậy.

Đối với đại bộ phận tu sĩ mà nói, mười tám tiểu chu thiên đã là khó có được, chớ nói chi là ba mươi lần.

Cảnh giới đan điền của mỗi người cũng có cực hạn!

Trên lý luận, ở Trúc Cơ cửu trọng, có thể số lần hoàn thành tiểu chu thiên càng nhiều, ý nghĩa cảnh giới đan điền càng cao. Mặc dù ba mươi lần có thể cam đoan trăm phần trăm thành công, nhưng nếu có thể trùng kích hơn ba mươi lần, như vậy càng thêm hoàn mỹ.

Số lần trùng kích càng nhiều, cực hạn càng cao, ý nghĩa thiên phú càng cao, tiềm lực càng lớn.

Bởi vậy, rất nhiều đệ tử thiên phú cao, đã đến Trúc Cơ cửu trọng cảnh giới, phần lớn không vội trùng kích Thiên Nhân cảnh. Mỗi người đều muốn khiêu chiến cực hạn của mình!

Thời gian tiếp theo, Nhậm Thương Khung mỗi ngày theo như kế hoạch của mình tu luyện.

Không thể không nói, động phủ phúc địa của Đại Vương Ốc Sơn này, xác thực ưu việt. Hai ngày sau, Nhậm Thương Khung lại tăng lên một bước, thành công xông qua hai mươi ba lần tiểu chu thiên!



Bốn ngày sau, Nhậm Thương Khung lại tăng cấp, một hơi vận hành hai mươi bốn tiểu chu thiên!

Bảy ngày đi qua, hai mươi lăm tiểu chu thiên. . .

Nhậm Thương Khung nhập tu luyện càng sâu, càng cảm nhận được sự thần kỳ của Đăng Thiên Môn linh dịch. Cảnh giới đan điền của hắn, đang không ngừng tăng lên.

Buổi sáng ngày hôm nay, Nhậm Thương Khung dậy thật sớm, ở phụ cận động phủ tản bộ. Chu Vân bị kích động đi tới:

- Nhậm huynh, có hứng thú theo ta đến quảng trường khảo thí một chuyến hay không. Ta muốn đi thử thực lực!

- Có đột phá?

Nhậm Thương Khung híp mắt, mỉm cười hỏi.

- Ha ha, đúng vậy, đã đột phá một điểm. Một hơi có thể xông chín lần tiểu chu thiên.

Chu Vân thập phần hưng phấn.

Hắn vội vã muốn đi thí luyện bia, cũng không phải hắn muốn hư vinh, mà là nội tâm bất bình, làm cho hắn muốn đi thí luyện bia biểu hiện ra. Kỳ thật là một loại kháng nghị, để cho mọi người biết rõ thiên phú của hắn, biết rõ hắn bị chèn ép, thuận tiện cũng đánh lên mặt Thiên Kiêu Minh một trận!

- Được rồi, vậy thì đi.

Nhậm Thương Khung cũng muốn biết một chút, tình huống tu luyện của những người khác.

Quảng trường thuộc về tầng thứ tư phúc địa đang rất náo nhiệt, chí ít có hơn trăm người đã tụ tập ở đó.

Tầng thứ tư này có một nghìn động phủ hạng trung, có ba trăm tám mươi tên đệ tử Thất Tinh tiềm lực.

Bất quá, thí luyện bia tổng cộng có mười hai toà, bởi vậy muốn biểu hiện ra, còn cần xếp hàng. Chu Vân gấp khó dằn nổi, tìm một đội ngũ tương đối ít xếp hàng.

Nhậm Thương Khung thì chán đến chết, đứng ở bên cạnh, mắt lạnh nhìn những đệ tử đang cuồng nhiệt kia. Bỗng nhiên hàng thứ nhất truyền tới một hồi âm thanh ủng hộ.

- Lợi hại ah!

- Tống sư muội quả nhiên hậu phát chế nhân, lúc này mới bảy ngày, lại có thể thăng hai cấp. Một hơi có thể vận hành chín tiểu chu thiên!

- Chậc chậc, ba ngày trước nàng vừa mới đột phá một lần, vận hành tám lần. Không nghĩ tới ba ngày sau lại tăng lên một lần. Thiên phú này, quả nhiên không phải là dùng để trưng cho đẹp. Ta đoán chừng, loại tốc độ tăng lên này, Thất Tinh tiềm lực bảng chúng ta, chỉ sợ không người có thể so sánh?

- Tống sư muội này, nghe nói rất được coi trong. Ngay cả Phương Huy sư huynh, cũng rất quan tâm nàng phát triển!

Tống Lam ở trong đám đông ủng hộ đi ra. Thoáng nhìn Nhậm Thương Khung, ra vẻ hào phóng cười nói:

- Nhậm Thương Khung, ngươi cũng tới tham gia náo nhiệt, không biết bảy ngày này tu vi tiến triển như thế nào?

Tống Lam ra vẻ nho nhã lễ độ, thực chất bên trong lại muốn ép buộc Nhậm Thương Khung.

Nhậm Thương Khung khinh miệt cười cười, không lên tiếng. Trong nội tâm lại âm thầm buồn cười, tăng lên hai lần đã như vậy rồi hả? Chỉ là chín lần tiểu chu thiên, cũng không biết xấu hổ lấy ra khoe khoang?

Tống Lam tâm cao khí ngạo, khó chịu nhất là bị người miệt thị. Nhịn không được chê cười:

- Nhậm Thương Khung, ta biết rõ ngươi tới đây, chính là muốn nhìn ta tu luyện đến mức nào. Ta biết ngươi bây giờ khẳng định rất ghen ghét a? Trong nội tâm rất khó chịu. Ha ha. . . Bổn tiểu thư nói cho ngươi biết, từ giờ trở đi, ngươi vĩnh viễn sẽ ở dưới chân ta, đời này kiếp này, cũng đừng nghĩ siêu việt hơn ta!

Người xung quanh, nghe được thanh âm của Tống Lam, đều tò mò chạy tới. Mọi người hiếu kỳ, đều muốn biết người kia là ai.

Nhậm Thương Khung đạm mạc liếc nhìn Tống Lam, bật cười nói:

- Tống Lam, ta nghĩ ngươi sẽ một mực cùng ta giả vờ tới cùng, không nghĩ tới ngươi vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy. Hai ba câu nói liền lộ ra ngươi là người nông cạn.

- Nhậm Thương Khung, ngươi ngôn ngữ ác độc, càng chứng minh nội tâm ngươi đang phẫn nộ muốn điên, chứng minh ngươi ghen ghét dữ dội. Ha ha, tiếp tục biểu diễn, bổn tiểu thư liền thích xem bộ dạng ghen ghét của ngươi ha ha.

- Hâm mộ, ghen ghét?

Nhậm Thương Khung kinh ngạc:

- Ngươi là nói ngươi sao? Hâm mộ ngươi ôm chân nam nhân? Ghen ghét ngươi hi sinh nhan sắc để lấy được một quả Minh Vương Đan hả?

Nhậm Thương Khung ngừng lại một chút, khinh miệt cười cười:



- Nếu như ta là ngươi, đã sớm tìm một sợi dây treo cổ rồi. Hi sinh nhan sắc, đạt được Minh Vương Đan, tu luyện lâu như vậy, mới chỉ vận hành chín tiểu chu thiên. Xem ra nhan sắc của ngươi, có thể không đáng giá để người ta đưa ra đan dược cấp độ cao hơn!

Sự tình mà Tống Lam đắc ý nhất có hai chuyện, một là dung mạo, hai là thiên phú. Hôm nay đều bị Nhậm Thương Khung nói không đáng một xu, đâu còn bình tĩnh được?

- Nhậm Thương Khung, nghe khẩu khí của ngươi, tựa hồ không xem chín tiểu chu thiên vào mắt? Nhưng không biết thiên tài như ngươi, Thất Tinh tiềm lực bảng đếm ngược đệ nhất, hôm nay có thể vận chuyển mấy lần?

Nhậm Thương Khung giang tay ra:

- Ta đâu có nông cạn như ngươi, có chút tu vi liền đến đây khoe khoang.

- Thôi đi, ngươi ngược lại có muốn khoe khoang, cũng chẳng có vốn?

Tống Lam cũng không ngụy trang thục nữ, giễu cợt liên tục.

Một bên rất nhiều đệ tử Thiên Kiêu Minh, đã được Phương Hàn nhắn nhủ, cần đi theo Tống Lam, lúc cần thiết vô điều kiện ủng hộ Tống Lam.

Lúc này thấy Tống Lam cùng Nhậm Thương Khung đối mặt, đều nhao nhao ồn ào.

- Ta nói Nhậm Thương Khung này, là nam nhân thì đem chút bản lãnh của ngươi biểu hiện ra đi. Đừng đứng nơi này nói mạnh miệng, được cái rắm gì chứ?

- Đúng vậy, không có bản lĩnh thì đừng ở đây vẫy đuôi.

Có người ủng hộ Tống Lam, đương nhiên sẽ có người ủng hộ Nhậm Thương Khung. Trong lòng mỗi người đều có một cây xưng. Mấy ngày này, rất nhiều đệ tử kiến thức Thiên Kiêu Minh ngang ngược, trong nội tâm ngược lại có chút thiên hướng Nhậm Thương Khung.

- Nhậm huynh, bộc lộ tài năng đi, để cho bọn chúng biết rõ, đệ tử đến từ bên ngoài cũng có bản lãnh!

- Đúng đấy, chúng ta coi trọng ngươi.

Tống Lam sắc mặt tái nhợt, trong mắt bắn ra một tia hận ý, quét qua những người lên tiếng trợ giúp Nhậm Thương Khung một vòng, lạnh lùng nói:

- Nhậm Thương Khung, mọi người đều để mắt đến ngươi như vậy, ngươi nên để họ thỏa mãn đi.

Tống Lam đoán chừng Nhậm Thương Khung, ngắn ngủn bảy ngày, lại không có phục dụng Minh Vương Đan, hắn không có khả năng đột phá!

Nhậm Thương Khung bỗng nhiên nhếch miệng cười cười:

- Chư vị, không phải ta không muốn bộc lộ tài năng. Mà cùng loại nữ nhân này đánh cuộc, quá mức nông cạn. Ở Vân La Thành, ta cùng với nàng lập đổ ước, ai thua sẽ thành nô bộc đối phương. Kết quả nữ nhân này trở mặt, đến Thiên Các, lập tức thấy người sang bắt quàng làm họ, xé bỏ định ước. Nữ nhân chẳng biết xấu hổ như thế, hơn thua làm gì chứ?

- Nhậm Thương Khung, sự tình của các ngươi ở Vân La Thành, chúng ta không có hứng thú nghe. Ngày hôm nay, ngươi có dám đánh cuộc hay không!

Đây là Triệu Liệt một gã đệ tử của Thiên Kiêu Minh, bài danh so với Tống Lam cao hơn một bậc. Ở Thất Tinh tiềm lực bảng, rất có địa vị. Mấy ngày nay, thanh danh cũng hết sức vang dội.

- Đánh bạc thì thế nào, không đánh bạc thì thế nào? Các hạ có thể thay Tống Lam làm chủ được sao?

Triệu Liệt tính cách bá đạo, trừng hai mắt:

- Ngươi nói, đánh cuộc gì? Triệu mỗ ta mặc dù không tính có tiền, nhưng ngươi có vật gì, Triệu mỗ ta cũng bồi lên được.

Nhậm Thương Khung thấy hắn hung hăng càn quấy, cười lạnh một tiếng:

- Chỉ sợ ngươi đánh không nổi thôi. Ta không đánh bạc những thứ khác, nếu như ta thắng nàng, chỉ cần nàng trước mặt mọi người thừa nhận mình là tiểu nhân xé bỏ hiệp ước là được.

- Nếu như ngươi không thắng được thì sao?

Triệu Liệt ngữ khí bất thiện, khí thế áp người.

- Không thắng được?

Nhậm Thương Khung cười hắc hắc:

- Không thắng được thì ta tự bạt tai, trước mặt mọi người quỳ xuống nhận lỗi. Ân oán trước kia, xóa bỏ!

- Tống sư muội, ngươi thấy thế nào?

Triệu Liệt quay đầu hỏi Tống Lam.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Hủ Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook