Bất Kham Ngôn ( Không Thể Nói Thành Lời)

Chương 3

Lê Hoa Đường

15/08/2022

Thẩm Kham Dư vốn là đang nửa ngồi xổm ở dưới đất, cái tát này quá đột ngột lực tát cũng rất lớn, trực tiếp đánh cho cả người cậu ấy ngã về sau, phía sau đầu không biết đã đập vào đâu, đau đến nỗi trước mắt cậu trở nên tối đi.

Cậu nghe thấy tiếng hét của anh trai:

" Ba, người làm cái gì vậy?"

Tiếp theo đó là giọng nói đầy tức giận của người cha Thẩm Chí Hàng:

" Làm cái gì á? Tim của con không được khỏe, trước giờ ăn trứng gà đều là ăn lòng trắng trứng, thằng nhóc này nó có ý gì chứ, mua hai hộp bánh trứng muối ngàn lớp lớn như vậy cho con?!"

" Em ấy không biết, mọi người trước giờ chưa hề nói với em ấy, được chưa?"

" Những chuyện như này còn cần nói ra sao? Nó là em trai của con, lớn rồi bản thân có mắt mà không biết nhìn sao?"

" Ba người cũng biết đó là em con sao? Em ấy cũng là con trai của người đó, người tại sao lại có thể ra tay đánh em ấy mạnh như vậy?"

Thẩm Đàm A nhíu mày, đi qua đỡ Thẩm Kham Dư dậy, " Là con nói với em ấy con thích ăn bánh trứng muối ngàn lớp, em ấy mua cho con ăn có gì sai sao?"

Trong đầu Thẩm Kham Dư quay cuồng, sau khi vật vã nghe rõ cuộc nói chuyện của họ, lập tức toe toét nở nụ cười nịnh nọt người ba:

" Con xin lỗi, con thật sự không biết điều đó. Lần sau con nhất định sẽ chú ý. Ba ơi người đừng tức giận nữa, con ngửi thấy mùi rượu trên người ba, sau khi uống rượu đừng có tức giận."

Tiếng nói chuyện của cậu càng khàn càng nhỏ đi, bởi vì cậu phát hiện ra là hễ cậu mở miệng một cái là cái chỗ bị đập trúng ở sau đầu liền đau lên chút một, giống như bị nứt ra vậy.

Cậu khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng nhịn không được mà tiếp tục cười típ mắt nói:

" Nhưng mà mẹ không phải là rất thích ăn bánh trứng muối ngàn lớp sao? Có thể nào đưa cho mẹ ăn được không ạ? Vẫn còn nóng đó ạ?"

Thẩm Chí Hàng lạnh nhạt nói:

" Mẹ mày sẽ không ăn đồ mà mày mua đâu, đem vứt ra ngoài cho mấy con mèo hoang chó hoang ăn đi."

".....Dạ." Thẩm Kham Dư nhẹ nhàng trả lời, mắt mày có hơi tái mét.

"Kham Dư không sao, anh cầm đưa mẹ giúp em nha."Thẩm Đàm A không nỡ nhẫn tâm liền vội vàng an ủi cậu.

" Cảm ơn anh." Thẩm Kham Dư vẫn mỉm cười như cũ, nụ cười đó khiến cho Thẩm Đàm A thấy mà đau lòng.

" Đàm A, theo ba đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ." Thẩm Chí Hàng lạnh lùng nói kéo Thẩm Đàm A đi, không hề để cho anh ấy cơ hội đi cầm lấy bánh trứng muối ngàn lớp.

Thẩm Kham Dư vẫn ngồi ngay tại chỗ đó, đột nhiên cảm thấy nóng hỏi ở phía sau đầu, dường như có chất lỏng gì đó đang chảy dính ở trên cổ.

Cậu vương tay sờ một cái kết quả là trên tay toàn là máu, dọa bản thân một phen, cúi đầu xuống đất nhìn thấy một vũng máu nhỏ, trong lòng cậu gào lên một tiếng "Chết tiệt", nhanh chóng chạy vào trong phòng, dùng giấy ịnh qua loa lên vết thương, lại nửa quỳ xuống tay chân lúng túng lau sạch vũng máu ở dưới đất.

Cậu dùng giấy lau khô, lại đổ thêm một xíu nước xuống, lại lau khô, lại đổ nước xuống, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, đã dọn dẹp sạch sẽ mặt đất, mới âm thầm thở phào một hơi.

Cảm thấy máu của vết thương cũng không chảy nữa, cậu lại ngồi ngây người dưới đất.

Dường như ba có nói mấy lần rồi là ông ấy và mẹ sẽ không cần đồ của cậu, anh hai cũng không, lẽ nào cả đời này của cậu không thể nào mua được cho họ thứ gì sao? Nhưng mà cậu nhìn thấy đồ nào tốt liền không cưỡng lại được mà muốn mua về cho họ.

Tại sao cậu muốn cho mà không có người muốn nhận vậy?

Thẩm Kham Dư khổ sở nấm lấy tóc của mình, quyết định làm một cái thể gửi tiền tiết kiệm của mình vào đó, sau này lén lút đưa cho anh trai, anh trai muốn mua gì cho người trong nhà thì cứ việc mua, như vậy cũng giống như cậu muốn cho họ thì đã cho được rồi, ba mẹ sẽ không biết được đó là đồ cậu tặng đâu, nhất định sẽ vui vẻ mà nhận lấy.

Thẩm Kham Dư lại vui vẻ lại rồi, đã tìm một phòng khám để xử lý vết thương, hào hứng chạy đến ngân hàng làm thẻ.

Cái thẻ thứ nhất là tiền tiết kiệm của ba mẹ và anh hai, nhân viên bảo hiểm kêu cậu cài mật khẩu, mật khẩu lúc đầu của cậu là gộp ngày sinh nhật của bốn người trong nhà lại, sau đó nghĩ lại vẫn là không thêm ngày sinh nhật của bản thân vào.

Nói ra thì cũng ngại thật, đến chính cậu còn không nhớ rõ ngày sinh nhật của là vào ngày nào nữa là, dường như trước giờ chưa hề đón sinh nhật.

Cái thẻ thứ hai chính là của Cố Ngôn Sênh, mật khẩu dĩ nhiên là ngày sinh của Cố Ngôn Sênh rồi.

Nhân viên bảo hiểm kêu cậu chọn mặt thẻ, tấm đầu thứ nhất cậu chọn một thẻ có một cặp ba mẹ nắm lấy tay một đứa bé. Tấm thứ hai cậu chọn một tấm vô cùng thô tục trên đó vẽ đầy hình một cô gái màu hồng và trái đào.

Cậu nhìn thấy mặt thẻ hình cô gái màu hồng đó, tưởng tượng biểu cảm của Cố Ngôn Sênh khi nhận được cái thể này, suýt chút nữa là cười đến nỗi vết thương nứt ra.

———

Từ khi Thẩm Kham Dư bắt đầu ghi chép lại, ba mẹ ghét bỏ cậu.

Anh trai Thẩm Đàm A vô cùng nổi trội, thành tích học tốt, biết chơi nhạc cụ, viết thư pháp, tính cách lại dịu dàng và ân cần nữa, là đứa con cưng mà ba mẹ nâng trong tay. Còn việc sinh Thẩm Kham Dư cơ bản là một chuyện ngoài ý muốn, nếu như không phải ông bà nội mê tín, không cho phép bọn họ phá thai, thì cậu hoàn toàn sẽ không đến được thế giới này.

Thực sự khi vừa mới bắt đầu ba mẹ chỉ là không chịu chăm sóc cậu mà thôi, chứ không hề ghét bỏ cậu, nếu như cậu không trở thành đứa trẻ hư, có thể họ sẽ từ từ thích cậu đó.

Nhưng cậu thật sự không phải là cố ý làm một tên côn đồ.

Anh trai từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, họ phải chăm sóc cho anh trai, thường không thời gian rảnh để quan tâm đến cậu. Lúc nhỏ cậu vừa ốm vừa nhỏ con, thường bị người khác bắt nạt, thường xuyên trở về nhà với trạng thái mặt mũi bầm dập, ba mẹ sẽ trách mắng cẩu là người gây thêm phiền phức.



Vì để không gây thêm phiền phức cho họ, Thẩm Kham Dư chỉ có thể học cách đánh trả lại, dần dần học được cách đánh nhau, vì để tăng thêm can đảm khi bản thân đánh người khác, lại kết giao với một nhóm bạn xấu, còn học hút thuốc, uống rượu.

Cậu chỉ là nghĩ rằng muốn bảo vệ bản thân thật tốt, đừng gây thêm rắc rối cho người nhà, tuy đã trở thành một đứa trẻ hư trong trong miệng của người khác, nhưng trước giờ chưa hề chủ động tìm thêm phiền phức cho người khác, chưa bao giờ làm những chuyện như gây hấn hay cướp giật đồ của người khác, trái lại còn cùng với đám đàn em của mình làm một chuyện tốt bảo vệ những người mềm yếu đẩy lùi cái ác đề cao cái thiện .

Nhưng ba mẹ lại không quan tâm nhiều như vậy, đứa trẻ hư chính là đứa trẻ hư. Ba lần đầu tiên biết được cậu ở trường đánh nhau, liền đem cậu trói vào cổng sắt và đánh đập cậu, nói rằng ông ấy không có đứa con như cậu.

Thẩm Kham Dư cảm thấy rất đau lòng, cổ cũng sắp bị đánh gãy rồi vẫn ngẩng đầu lên hỏi: Vậy con có thể gọi người là ba không?

Có thể là khi cậu nói câu đó tiếng nhỏ quá, ba không hề nghe thấy, cậu coi đó chỉ lời nói khi tức giận của ông ấy.Dù sao thì sau này cậu gọi ông ấy là ba, ông ấy cũng sẽ không ngăn lại.

Vậy may là cậu còn có ba.

Có lúc khi đi thăm người thân, các chú dì sẽ chọc cậu:

" Ba mẹ cháu chỉ cần anh trai cháu thôi, không có cần cháu nữa rồi."

Thẩm Kham Dư không hề nghe:

" Mọi người đều nói dối hết, họ thích cháu nhất."

Có lúc ba mẹ nghe thấy được, sẽ nửa đùa nửa nghiêm túc nói:

" Thẩm Kham Dư, con ít tự đa tình đi."

Thẩm Kham Dư nghĩ rằng chắc là rất ghét một người mới sẽ vẫn luôn gọi thẳng họ tên cậu ra, dẫu sao thì ba mẹ đều gọi anh trai là " Đàm A", giọng điệu rất dịu dàng lại rất yêu thương, vừa nghe liền biết là vô cùng thích anh ấy rồi.

Khi nào có thể gọi cậu một tiếng " Kham Dư" đây?

Cậu có thể đợi được đến ngày đó không?

——

Bởi vì cậu khiến người khác quá ghét bỏ, thế nên trời đã vào đông rồi, ba mẹ cũng đã quen đi mất việc mua quần áo ấm mới cho cậu rồi, cậu đã bị rét lạnh mấy tuần rồi cuối cùng là bị cảm rồi.

Tim của Thẩm Đàm A không được tốt, vậy nên từ nhỏ đến lớn đều được ba mẹ nâng trong tay che chở, mỗi lần anh ấy bệnh, dáng vẻ ba mẹ bận trước bận sau trên mặt tràn đầy tình yêu, khiến cho Thẩm Kham Dư khó lòng tránh khỏi việc ngưỡng mộ anh trai mình.

Cậu cũng rất muốn được quan tâm yêu thương như vậy.

Nhưng mà lần đó cậu bị cảm, anh trai vừa hay mới khỏi bệnh, cậu nghĩ rằng rằng bản thân lúc này lại để cho ba mẹ biết được chuyện bản thân bị bệnh, như vậy bọn họ không tài nào chăm sóc tốt cho anh trai được —— tất nhiên rất có thể là cậu tự mình đa tình rồi, ba mẹ chắc gì sẽ để tâm đến.

Nhưng mà nếu như tự mình đa tình có thể làm cho họ ít bận tâm đến, ít tức giận, vậy thì vẫn nên tự mình đa tình nhiều một chút.

Thẩm Kham Dư lục tung cả cái tủ vẫn không kiếm được một cái áo khoác dày, chỉ có thể mặc lên mấy cái áo, rót một bình nước nóng liền chạy ra bên ngoài đi dạo.

Kết quả là vừa đi dạo lại khiến cho cậu nhìn thấy Cố Ngôn Sênh dũng cảm một đi một mình vào ban đên, vả lại không may là cái con người can đảm này đã bị mấy tên học cấp ba béo tốt săn chắc giữ lại.

Cố Ngôn Sênh lần này không hề giống như lần trước ngốc nghếch bị tống tiền nữa, mà là giống như một con cá trạch vậy, quay đầu chạy một mạch.

Thẩm Kham Dư sững người một cái, ngay lập tức nói ra lời khen: " Không tệ, có tiến bộ."

Nhưng mà là cậu ấm thì sao chạy lại bằng mấy tên côn đồ được, vậy nên Thẩm Kham Dư mặc dù đang phát sốt, chân nặng giống như chì vậy, vẫn là giống như một cơn bão đuổi theo mấy tên côn đồ, sau đó bắt đầu khoảnh khắc khoe khoang ra vẻ một mình đánh ba.

Cố Ngôn Sênh chạy đến nỗi sắp đứt hơi, mới phản ứng lại tiếng động ở phía sau không đúng lắm, đợi đến khi hắn quay đầu lại nhìn mới phát hiện mấy tên côn đồ đó đã hoảng loạn bỏ chạy, chỉ có một mình Thẩm Kham Dư ngồi ở dưới đất, chậm rì thắt lại dây giày bởi vì đánh nhau mà tuột ra.

Cố Ngôn Sênh lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn là bước lại chỗ của cậu.

Thẩm Kham Dư nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, tầm nhìn bởi vì sốt cao mà vô cùng mờ, cả buổi trời không nhìn rõ được người đến là ai, chỉ có thể khàn giọng hỏi:

"Ai vậy?"

Cố Ngôn Sênh: " Tôi."

"A Sênh sao?" đôi mắt vẩn đục của Thẩm Kham Dư sáng lên một chút, đôi môi khô nứt nặn ra một nụ cười kiểu chú chó con nhỏ, " Sao lại quay lại rồi? Nhanh đi đi, quay lại làm cái gì."

Cố Ngôn Sênh trầm mặc vài giây, hỏi:

" Cậu đánh chúng nó chạy đi rồi à?"

"Ừm!" Thẩm Kham Dư gật đầu, có chút hiếu kỳ nói, " Anh làm sao còn chưa đi? Nếu như muộn xíu nữa thì anh không kịp xe buýt đâu."

Cố Ngôn Sênh chưa hề đi, qua một hồi lâu liền ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kham Dư:

" Cậu có nước không?"

" Có a!" thì ra là chạy đến khát rồi muốn uống nước. Thẩm Kham Dư lập tức lấy ra chai nước nóng của mình đưa cho hắn.



Cố Ngôn Sênh vừa đưa tay ra nhận lấy, Thẩm Kham Dư lại rụt tay lại một cái, cậu sốt đến đầu óc không tỉnh táo, có chút nhớ không rõ là bản thân đã uống bình nước chưa, nếu như uống rồi không thể nào đưa cho anh trai nhỏ uống được, sẽ lây bệnh cho hắn mất.

Sốt khó chịu vậy sao, nhưng không thể nào lây bệnh cho hắn.

Cậu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, chắc chắn là bản thân đang dùng nó để làm ấm tay của mình, còn chưa hề vặn mở ra để uống, liền yên tâm mà lại đưa cho hắn.

Cố Ngôn Sênh chạy đến nổi cổ họng đã bốc hỏa rồi, bình nước ấm này vừa đúng lúc, hắn nhất thời không khống chế được mà đổ nửa bình nước.

Thẩm Kham Dư nhìn thấy hắn uống hăng say như vậy, cong mắt cười lên:

" Nhìn anh uống như vậy em cũng khác theo rồi."

Cố Ngôn Sênh có hơi khó khăn vặn đây lại bình nước, đưa cái ly sắp cạn cho cậu, nuốt một ngụm nước, chậm rãi nói: " Cảm ơn."

Thẩm Kham Dư sững một cái, lập tức gật đầu thật mạnh:

" Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, nhưng mà anh lần này thì anh rất linh hoạt, biết chạy đi luôn?"

"ừ." Cố Ngôn Sênh rũ mắt xuống nhìn những hòn đá đã vỡ ở dưới đất, lạnh nhạt nói:

" Trên người tôi có món quà sinh nhật mua cho Tô Đồng, tôi không muốn để cho bọn chúng cướp di."

Thẩm Kham Dư chớp chớp mắt, sau đó gật đầu: " ồ.... như vậy sao, quà sinh nhật rất quan trọng, thực sự là không thể để cướp đi được."

Cố Ngôn Sênh nhìn cậu, nhẹ nhàng thở phào một cái:

" Thẩm Kham Dư, tôi biết là cậu từ những ngày trước cho đến nay vẫn luôn đi theo tôi."

Thẩm Kham Dư ho hai tiếng mỉm cười:

" Cảm ơn em sao? Nếu không phải là hôm nay em đi theo anh, món quà sinh nhật quan trọng như vậy thì sẽ bị người ta cướp đi mất."

"... Tôi chỉ hy vọng sau này đừng lãng phí thời gian với tôi nữa. Tôi thích Tô Đồng."

Thẩm Kham Dư cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy tay hoàn toàn không có sức, thắt dây giày cả buổi trời cũng thắt không được, liền lặng lẽ trực tiếp nhét chúng vào trong giày, khàn giọng nói:

"Không phải anh nói mình không phải đồng tính sao?"

" Tôi đúng là như vậy."

"Ồ," Thẩm Kham Dư đáng lý ra phải có chút ấm ức, cậu khịt mũi, ôm lấy một tia hy vọng nhẹ nhàng nói :

" Vậy thì em có thể tiếp tục theo đuổi anh không? Nếu như anh là đồng tính, tính khả năng anh thích em vẫn là khá lớn đó."

Cố Ngôn Sênh bị sự vô liêm sỉ của cậu mà nghẹn lại một hồi lâu không nói nên lời, mới rầu rĩ nói rằng:

" Không thể nào. Cho tôi là đồng tính cũng sẽ không thích cậu."

"Ồ, được thôi, em biết rồi." Thẩm Kham Dư trả lời lại một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy mũi của mình cay vô cùng, mắt cũng nóng hỏi nữa, ngực còn đặc biệt đau vô cùng, có thể là bởi vì sốt quá cao đi.

Cố Ngôn Sênh có hơi nhìn không quen dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, vậy nên không đành lòng mà nói:

" Nhưng mà chỉ cần cậu sau này không nói mấy lời kỳ cục, làm mấy chuyện kỳ lạ nữa thì chúng ta vẫn có thể chơi cùng nhau."

Thẩm Kham Dư ngẩng đầu lên, bởi vì sốt mà vành mắt có hỏi đỏ đáng thương nhìn Cố Ngôn Sênh,dè dặt nói:

" Vậy thì anh có thể nói một tiếng chúc mừng sinh nhật không? Sinh nhật vừa hay mới qua một tuần thôi."

Sinh nhật của cậu hình như vào một ngày nào đó của tuần trước. Bởi vì đến ngay cả cậu cũng không nhớ rõ nữa là, vậy nên một câu chúc mừng sinh nhật cũng chưa được nghe.

Cố Ngôn Sênh ngây người một cái, sau đó giọng nói vào biểu cảm đều đã dịu dàng xuống, nhẹ giọng nói:

" chúc mừng sinh nhật."

Thẩm Kham Dư cười lên, đôi mắt sáng lấp lánh: " cảm ơn anh."

Không biết tại sao, nụ cười của Thẩm Kham Dư khiến cho trong lòng Cố Ngôn Sênh có chút khó chịu:

" ....thật ngại quá, tôi sau này sẽ tặng quà cậu sao."

" Không cần đâu, như vầy là tốt rồi."

Cậu đã mười bảy tuổi rồi, sắp trưởng thành rồi, nhưng đã vẻn vẹn mười bảy năm rồi chưa hề được nghe có người nói một câu chúc mừng sinh nhật với cậu.

Cố Ngôn Sênh là người đầu tiên nói chúc mừng sinh nhật với cậu, cậu làm sao có thể buông bỏ được việc thích hắn đây?

Thực sự khi tự mình đa tình cũng có ích đó chứ? Còn bởi vì việc tự mình đa tình của cậu, bảo vệ được Cố Ngôn Sênh người cậu thích nhất, còn được hắn nói với mình một câu chúc mừng sinh nhật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Kham Ngôn ( Không Thể Nói Thành Lời)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook