Chương 673: Âm Thanh Quen Thuộc
Hắc Tâm Lão Ma
17/10/2023
Thứ mà hắn muốn đạt đến là Thượng Phẩm đan dược, trên nữa là Cực Phẩm Đan Dược.
Những loại Đan Dược mà Tu Luyện giả sử dụng sẽ không có tồn tại một chút Đan Độc nào, mới là Đan Dược mà hắn muốn luyện chế.
Con đường này có chút khó khăn, nhưng không phải là không thể, chẳng phải bên Chủ Đại Lục có không ít người luyện chế ra Cực Phẩm Đan Dược đó thôi.
Người khác đã làm được, hắn không tin mình không làm được.
"Ong..! Rắc..! Rào..!".
"Cực Phẩm Đan Dược..! Phải vậy mới đúng chứ..!"
Lần này Trần Vân Thanh mới nở nụ cười hài lòng, lấy tay khẽ lau mồ hôi trên trán của mình đi, nắm lấy chín viên Cố Khí Đan trong tay, hết sức là hài lòng.
Mấy viên Đan Dược này có khác với lại những viên Đan Dược trước đây mà hắn luyện, đó là bọn chúng có Đan Vân, chỉ những viên Đan Dược đạt đến Cực Phẩm cấp độ, nó mới xuất hiện Đan Vân mà thôi.
Theo như hắn biết, Chủ Đại Lục cũng rất ít người có thể luyện chế ra Cực Phẩm Đan Dược, Phương Hùng trong suốt cuộc đời luyện đan của mình.
Hắn nhớ y chỉ luyện ra được tối đa ba lò cực phẩm Đan Dược, còn là mấy loại Đan Dược cấp độ khá thấp, lấy tài năng của Phương Hùng, vẫn không thể nào luyện chế ra được cao giai đan dược đến cấp độ cực phẩm, đủ để chứng minh, loại này Đan Dược khó khăn luyện chế như thế nào.
"Nghỉ ngơi một chút, ta liền bắt đầu luyện chế Tam Giai Đan Dược..!"
Thu dọn tất cả Đan Dược mình vừa luyện chế suốt ba tiếng thời gian qua một bên, Trần Vân Thanh ngồi xếp bằng xuống phía dưới, nhắm mắt dưỡng thần, cũng là đúc kết kinh nghiệm luyện đan vừa rồi của mình lại, chuẩn bị cho một trận đánh lớn tiếp theo.
Hắn chính là muốn luyện chế ra Tam Giai Đan Dược, lên đến Tam Giai Thượng Phẩm Đan Dược, chuyến đi này mới xem thành công.
Còn những viên Nhị Giai Đan Dược kia, chỉ xem như luyện tay, khởi động mà thôi, không đáng nhắc đến.
"Tiếp theo nên luyện chế loại Đan Dược nào đây..!"
Trần Vân Thanh sau một hồi dưỡng thần thì cũng đã mở mắt ra, chuẩn bị tiếp theo luyện chế Đan Dược.
Lần này phải là Tam Giai Đan Dược, bắt đầu từ Tam Giai Hạ Phẩm trước đi.
Trong hàng Tam Giai Hạ Phẩm Đan Dược cũng có rất nhiều loại, nhưng La Lâm Thương Hội bên trong kia, Lại Tinh Tinh chỉ thu gom được cho hắn Linh Dược của hai loại Đan Phương.
Thứ nhất là Huyền Linh Đan, thứ hai Là Hoàn Linh Đan.
Cả hai loại Đan Dược này đều là thứ mà Yêu Sư từ nhất trọng đến tam trọng cần dùng nhất.
Huyền Linh Đan là dùng để tu luyện tăng cao tu vi, còn Hoàn Linh Đan là để khôi phục Linh Lực bên trong cơ thể, đáng nói Hoàn Linh Đan này nó thông dụng cho toàn bộ Yêu Sư cảnh giới.
Chỉ cần Linh Dược lâu năm, tay nghề Luyện Đan Sư cao, luyện ra đan dược ngay cả Yêu Sư hậu kỳ cũng phải dùng, đơn giản là tại Yêu Sư cảnh giới, chỉ có một loại Hoàn Linh Đan này là có công dụng khôi phục Linh Lực của Yêu Sư cường giả mà thôi.
Hiện tại trong hai loại Đan Dược này, hắn là phải chọn lấy một loại để mà luyện chế, nên chọn loại nào mới đúng đây..?
"Huyền Linh Đan đi..!"
Đây là loại Đan Dược năm xưa Phương Hùng dùng để đột phá Tam Gia sơ kỳ Luyện Đan Sư, y là phải trải qua ba tháng ròng rã, bỏ ra biết bao nhiêu Tam Giai Linh Thảo mới có thể luyện ra được loại Đan Dược này, đối với nó.
Phương Hùng có ấn tượng sâu đậm nhất, bây giờ là Trần Vân Thanh hắn, có tấm gương đi trước, hắn cũng dễ dàng hơn không ít a.
"Ong..! Xẹt..! A..!"
"Lại có người xông vào bên trong Trận Pháp sao..?"
Trần Vân Thanh không khỏi nhíu mày một cái.
Trước đó mấy ngày, hắn cảm nhận được hai tên Yêu Sư cửu trọng đi vào bên trong Trận Pháp nơi này, nhưng hắn cũng không mấy để tâm, khi đó toàn bộ tâm trí của hắn là đã dồn vào việc tu luyện đến cảnh giới viên mãn của Du Hình Hoán Ảnh, với lại hắn rất là nắm chắc, hai tên kia dù có mọc cánh cũng không phải thể nào bay khỏi lòng bàn tay của hắn, nên hắn cứ để như thế, chờ khi hắn hoàn thành mục tiêu của mình đề ra, khi đó liền đem hai tên đó giải quyết luôn cũng không có muộn màng.
Bây giờ thời gian lại qua mấy ngày, có tiếp thêm một tên xông vài bên trong Trận Pháp nữa, nghe âm thanh dường như đã bị thương.
Cũng vậy, không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm, nơi này Dược Viên ngoài mấy cái Tam Giai Thượng Phẩm Ảo Trận cùng Khốn Trận ra, Trần Vân Thanh hắn còn là bố trí thêm một cái Sát Trận nữa, đó là Toàn Đao Trận Pháp, nếu mà đi nhầm vào sát trận, kích hoạt chế độ công kích, dù cho là Yêu Tông nhất trọng cường giả cũng chỉ có thể uổng mạng.
"Không đúng..! Âm thanh này..?"
Đang muốn mặc kệ mấy con cá đang chui vào trong lưới kia để cho bọn chúng tự sinh tự diệt, còn Trần Vân Thanh hắn vẫn tiếp tục công việc đang dang dở Luyện Đan của mình, bỗng nhiên hắn liền đứng bật dậy, trên gương mặt tràn đầy là khiếp sợ cùng không thể nào tin được.
Âm thanh của người vừa phát ra là hắn đã nghe qua ở nơi nào rồi.
Nếu như hắn đoán không sai mà nói, chắc chắn là người kia đã đến.
"Cũng được..! Như đã tìm đến, vậy thì để chúng ta giải quyết ân oán cá nhân luôn một lần vậy.!"
Trần Vân Thanh thở dài một tiếng, đi ra bên ngoài, xem ra lần này hắn vẫn chưa thể nào luyện ra Tam Giai Đan Dược được rồi.
...
"Khụ..! Phốc..!"
"Nhị trưởng lão.! Ngài hãy nghĩ biện pháp gì đi, nếu như không, thế nào chúng ta cũng sẽ táng thân ở nơi này mà thôi..!"
Mạnh Dịch bây giờ khá là thê thảm, cánh tay phải của hắn đã không còn, khổ nỗi tại nơi này không có Đan Sư, thời gian lại qua quá lâu, không thể nối lại được nữa, từ đây về sau hắn phải chấp nhận làm phế nhân rồi.
Dù là phế nhân cũng không sao, hắn phải rời khỏi nơi này, bên ngoài Mạnh gia hắn có gia sản bạc triệu, vợ đẹp con xinh, mọi vinh hoa phú quý đang là chờ đợi hắn hưởng thụ, hắn là không có muốn chết tại cái nơi khỉ ho cò gáy này đâu.
"Khụ..! Phốc..!".
"Quả nhiên trực giác của ta vẫn là đúng..!"
Bên cạnh Mạnh Tăng cũng là thê thảm không hề kém gì Mạnh Dịch, thậm chí còn tệ hơn, chân trái của hắn cũng đã bị làn đao khí tiện đi mất mấy ngày trước, đã không còn cơ hội để nối lại nữa rồi.
Hắn thật hối hận, phải chi khi đó nên tin vào trực giác của bản thân mình, cẩn thận một chút, không cần đi vào bên trong Trận Pháp, có lẽ hắn sẽ không có rơi xuống nước này đồng ruộng rồi.
Bây giờ có nó gì cũng đã muộn rồi
"Nhị Trưởng Lão..! Anh hãy nghĩ cách rời khỏi đây đi..!"
Mạnh Dịch một bộ hận không thể lao lên cho tên Mạnh Tăng này một trận ra trò.
Bây giờ là lúc nào rồi mà còn đi nói những lời ăn năn cùng hối hận, chuyện gấp rút nhất hiện tại là phải tìm biện pháp rời khỏi nơi này kia kìa.
"Tam Trưởng Lão..! Xin lỗi, tôi không có cách rời đi..!"
"Không thể nào..! Anh là Nhị Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư mà, anh phải có cách chứ..!"
Câu trả lời của Mạnh Tăng là câu trả lời mà Mạnh Dịch hắn không hề muốn nghe nhất.
Không phải đâu, chắc là tên Mạnh Tăng này đang lừa gạt hắn, y là Nhị Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư, có huy chương của Trận Pháp Sư công hội hẳn hoi, bên trong Mạnh gia, nói về Trận Pháp một đạo, không có người nào có thể qua được Mạnh Tăng, bây giờ hai người bọn họ chỉ bị giam trong một cái Nhị Giai Trung Phẩm Trận Pháp, tên này nói mình không có cách rời khỏi, nói ra những lời này có ai có thể tin tưởng được.
Nhất định là tên này biết đường đi ra, y không nói chỉ vì muốn đi ra một mình, không dẫn hắn theo, hay cố ý muốn giết hắn, lấy hết tài nguyên trên người của hắn, trở lại Mạnh gia hưởng thụ vinh hoa phú quý một mình.
Đúng là như vậy, chắc chắn là như vậy, càng nghĩ Mạnh Dịch càng cho là ý nghĩ của mình vừa rồi là đúng.
"Tam Trưởng Lão..! Anh bình tĩnh một chút đi, chúng ta là bị giam cầm bởi Tam Giai Thượng Phẩm Trận Pháp, lấy bản lĩnh của ta hiện tại, không có khả năng rời đi nơi này..!"
Nhìn ánh mắt đỏ ngầu của Mạnh Dịch, Mạnh Tăng cũng biết hiện tại tinh thần của y không được tỉnh táo, cũng là biết y đang hiểu lầm mình.
Sự thật nếu mà có thể, hắn nào có muốn ở lại nơi này, đã đưa Mạnh Dịch rời đi lâu rồi, nhưng quá đáng tiếc, nơi đây giam cầm bọn họ cấp độ Trận Pháp lên đến Tam Giai Thượng Phẩm, còn không chỉ là một bộ, có đến vài bộ.
Rơi vào tình cảnh này, hắn là đã sử dụng mọi cách, ném ra rất nhiều phá giải Trận Kỳ, nhưng đáng tiếc là vô dụng.
Theo như hắn thấy, tại bên trong Trận Pháp này, đừng nói lấy hắn là Nhị Giai hậu Trận Pháp Sư, dù cho có là Lỗ Tý đại sư, người có cấp bậc Tam Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư, ông ta cũng không có khả năng rời khỏi nơi này.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Những loại Đan Dược mà Tu Luyện giả sử dụng sẽ không có tồn tại một chút Đan Độc nào, mới là Đan Dược mà hắn muốn luyện chế.
Con đường này có chút khó khăn, nhưng không phải là không thể, chẳng phải bên Chủ Đại Lục có không ít người luyện chế ra Cực Phẩm Đan Dược đó thôi.
Người khác đã làm được, hắn không tin mình không làm được.
"Ong..! Rắc..! Rào..!".
"Cực Phẩm Đan Dược..! Phải vậy mới đúng chứ..!"
Lần này Trần Vân Thanh mới nở nụ cười hài lòng, lấy tay khẽ lau mồ hôi trên trán của mình đi, nắm lấy chín viên Cố Khí Đan trong tay, hết sức là hài lòng.
Mấy viên Đan Dược này có khác với lại những viên Đan Dược trước đây mà hắn luyện, đó là bọn chúng có Đan Vân, chỉ những viên Đan Dược đạt đến Cực Phẩm cấp độ, nó mới xuất hiện Đan Vân mà thôi.
Theo như hắn biết, Chủ Đại Lục cũng rất ít người có thể luyện chế ra Cực Phẩm Đan Dược, Phương Hùng trong suốt cuộc đời luyện đan của mình.
Hắn nhớ y chỉ luyện ra được tối đa ba lò cực phẩm Đan Dược, còn là mấy loại Đan Dược cấp độ khá thấp, lấy tài năng của Phương Hùng, vẫn không thể nào luyện chế ra được cao giai đan dược đến cấp độ cực phẩm, đủ để chứng minh, loại này Đan Dược khó khăn luyện chế như thế nào.
"Nghỉ ngơi một chút, ta liền bắt đầu luyện chế Tam Giai Đan Dược..!"
Thu dọn tất cả Đan Dược mình vừa luyện chế suốt ba tiếng thời gian qua một bên, Trần Vân Thanh ngồi xếp bằng xuống phía dưới, nhắm mắt dưỡng thần, cũng là đúc kết kinh nghiệm luyện đan vừa rồi của mình lại, chuẩn bị cho một trận đánh lớn tiếp theo.
Hắn chính là muốn luyện chế ra Tam Giai Đan Dược, lên đến Tam Giai Thượng Phẩm Đan Dược, chuyến đi này mới xem thành công.
Còn những viên Nhị Giai Đan Dược kia, chỉ xem như luyện tay, khởi động mà thôi, không đáng nhắc đến.
"Tiếp theo nên luyện chế loại Đan Dược nào đây..!"
Trần Vân Thanh sau một hồi dưỡng thần thì cũng đã mở mắt ra, chuẩn bị tiếp theo luyện chế Đan Dược.
Lần này phải là Tam Giai Đan Dược, bắt đầu từ Tam Giai Hạ Phẩm trước đi.
Trong hàng Tam Giai Hạ Phẩm Đan Dược cũng có rất nhiều loại, nhưng La Lâm Thương Hội bên trong kia, Lại Tinh Tinh chỉ thu gom được cho hắn Linh Dược của hai loại Đan Phương.
Thứ nhất là Huyền Linh Đan, thứ hai Là Hoàn Linh Đan.
Cả hai loại Đan Dược này đều là thứ mà Yêu Sư từ nhất trọng đến tam trọng cần dùng nhất.
Huyền Linh Đan là dùng để tu luyện tăng cao tu vi, còn Hoàn Linh Đan là để khôi phục Linh Lực bên trong cơ thể, đáng nói Hoàn Linh Đan này nó thông dụng cho toàn bộ Yêu Sư cảnh giới.
Chỉ cần Linh Dược lâu năm, tay nghề Luyện Đan Sư cao, luyện ra đan dược ngay cả Yêu Sư hậu kỳ cũng phải dùng, đơn giản là tại Yêu Sư cảnh giới, chỉ có một loại Hoàn Linh Đan này là có công dụng khôi phục Linh Lực của Yêu Sư cường giả mà thôi.
Hiện tại trong hai loại Đan Dược này, hắn là phải chọn lấy một loại để mà luyện chế, nên chọn loại nào mới đúng đây..?
"Huyền Linh Đan đi..!"
Đây là loại Đan Dược năm xưa Phương Hùng dùng để đột phá Tam Gia sơ kỳ Luyện Đan Sư, y là phải trải qua ba tháng ròng rã, bỏ ra biết bao nhiêu Tam Giai Linh Thảo mới có thể luyện ra được loại Đan Dược này, đối với nó.
Phương Hùng có ấn tượng sâu đậm nhất, bây giờ là Trần Vân Thanh hắn, có tấm gương đi trước, hắn cũng dễ dàng hơn không ít a.
"Ong..! Xẹt..! A..!"
"Lại có người xông vào bên trong Trận Pháp sao..?"
Trần Vân Thanh không khỏi nhíu mày một cái.
Trước đó mấy ngày, hắn cảm nhận được hai tên Yêu Sư cửu trọng đi vào bên trong Trận Pháp nơi này, nhưng hắn cũng không mấy để tâm, khi đó toàn bộ tâm trí của hắn là đã dồn vào việc tu luyện đến cảnh giới viên mãn của Du Hình Hoán Ảnh, với lại hắn rất là nắm chắc, hai tên kia dù có mọc cánh cũng không phải thể nào bay khỏi lòng bàn tay của hắn, nên hắn cứ để như thế, chờ khi hắn hoàn thành mục tiêu của mình đề ra, khi đó liền đem hai tên đó giải quyết luôn cũng không có muộn màng.
Bây giờ thời gian lại qua mấy ngày, có tiếp thêm một tên xông vài bên trong Trận Pháp nữa, nghe âm thanh dường như đã bị thương.
Cũng vậy, không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm, nơi này Dược Viên ngoài mấy cái Tam Giai Thượng Phẩm Ảo Trận cùng Khốn Trận ra, Trần Vân Thanh hắn còn là bố trí thêm một cái Sát Trận nữa, đó là Toàn Đao Trận Pháp, nếu mà đi nhầm vào sát trận, kích hoạt chế độ công kích, dù cho là Yêu Tông nhất trọng cường giả cũng chỉ có thể uổng mạng.
"Không đúng..! Âm thanh này..?"
Đang muốn mặc kệ mấy con cá đang chui vào trong lưới kia để cho bọn chúng tự sinh tự diệt, còn Trần Vân Thanh hắn vẫn tiếp tục công việc đang dang dở Luyện Đan của mình, bỗng nhiên hắn liền đứng bật dậy, trên gương mặt tràn đầy là khiếp sợ cùng không thể nào tin được.
Âm thanh của người vừa phát ra là hắn đã nghe qua ở nơi nào rồi.
Nếu như hắn đoán không sai mà nói, chắc chắn là người kia đã đến.
"Cũng được..! Như đã tìm đến, vậy thì để chúng ta giải quyết ân oán cá nhân luôn một lần vậy.!"
Trần Vân Thanh thở dài một tiếng, đi ra bên ngoài, xem ra lần này hắn vẫn chưa thể nào luyện ra Tam Giai Đan Dược được rồi.
...
"Khụ..! Phốc..!"
"Nhị trưởng lão.! Ngài hãy nghĩ biện pháp gì đi, nếu như không, thế nào chúng ta cũng sẽ táng thân ở nơi này mà thôi..!"
Mạnh Dịch bây giờ khá là thê thảm, cánh tay phải của hắn đã không còn, khổ nỗi tại nơi này không có Đan Sư, thời gian lại qua quá lâu, không thể nối lại được nữa, từ đây về sau hắn phải chấp nhận làm phế nhân rồi.
Dù là phế nhân cũng không sao, hắn phải rời khỏi nơi này, bên ngoài Mạnh gia hắn có gia sản bạc triệu, vợ đẹp con xinh, mọi vinh hoa phú quý đang là chờ đợi hắn hưởng thụ, hắn là không có muốn chết tại cái nơi khỉ ho cò gáy này đâu.
"Khụ..! Phốc..!".
"Quả nhiên trực giác của ta vẫn là đúng..!"
Bên cạnh Mạnh Tăng cũng là thê thảm không hề kém gì Mạnh Dịch, thậm chí còn tệ hơn, chân trái của hắn cũng đã bị làn đao khí tiện đi mất mấy ngày trước, đã không còn cơ hội để nối lại nữa rồi.
Hắn thật hối hận, phải chi khi đó nên tin vào trực giác của bản thân mình, cẩn thận một chút, không cần đi vào bên trong Trận Pháp, có lẽ hắn sẽ không có rơi xuống nước này đồng ruộng rồi.
Bây giờ có nó gì cũng đã muộn rồi
"Nhị Trưởng Lão..! Anh hãy nghĩ cách rời khỏi đây đi..!"
Mạnh Dịch một bộ hận không thể lao lên cho tên Mạnh Tăng này một trận ra trò.
Bây giờ là lúc nào rồi mà còn đi nói những lời ăn năn cùng hối hận, chuyện gấp rút nhất hiện tại là phải tìm biện pháp rời khỏi nơi này kia kìa.
"Tam Trưởng Lão..! Xin lỗi, tôi không có cách rời đi..!"
"Không thể nào..! Anh là Nhị Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư mà, anh phải có cách chứ..!"
Câu trả lời của Mạnh Tăng là câu trả lời mà Mạnh Dịch hắn không hề muốn nghe nhất.
Không phải đâu, chắc là tên Mạnh Tăng này đang lừa gạt hắn, y là Nhị Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư, có huy chương của Trận Pháp Sư công hội hẳn hoi, bên trong Mạnh gia, nói về Trận Pháp một đạo, không có người nào có thể qua được Mạnh Tăng, bây giờ hai người bọn họ chỉ bị giam trong một cái Nhị Giai Trung Phẩm Trận Pháp, tên này nói mình không có cách rời khỏi, nói ra những lời này có ai có thể tin tưởng được.
Nhất định là tên này biết đường đi ra, y không nói chỉ vì muốn đi ra một mình, không dẫn hắn theo, hay cố ý muốn giết hắn, lấy hết tài nguyên trên người của hắn, trở lại Mạnh gia hưởng thụ vinh hoa phú quý một mình.
Đúng là như vậy, chắc chắn là như vậy, càng nghĩ Mạnh Dịch càng cho là ý nghĩ của mình vừa rồi là đúng.
"Tam Trưởng Lão..! Anh bình tĩnh một chút đi, chúng ta là bị giam cầm bởi Tam Giai Thượng Phẩm Trận Pháp, lấy bản lĩnh của ta hiện tại, không có khả năng rời đi nơi này..!"
Nhìn ánh mắt đỏ ngầu của Mạnh Dịch, Mạnh Tăng cũng biết hiện tại tinh thần của y không được tỉnh táo, cũng là biết y đang hiểu lầm mình.
Sự thật nếu mà có thể, hắn nào có muốn ở lại nơi này, đã đưa Mạnh Dịch rời đi lâu rồi, nhưng quá đáng tiếc, nơi đây giam cầm bọn họ cấp độ Trận Pháp lên đến Tam Giai Thượng Phẩm, còn không chỉ là một bộ, có đến vài bộ.
Rơi vào tình cảnh này, hắn là đã sử dụng mọi cách, ném ra rất nhiều phá giải Trận Kỳ, nhưng đáng tiếc là vô dụng.
Theo như hắn thấy, tại bên trong Trận Pháp này, đừng nói lấy hắn là Nhị Giai hậu Trận Pháp Sư, dù cho có là Lỗ Tý đại sư, người có cấp bậc Tam Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư, ông ta cũng không có khả năng rời khỏi nơi này.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.