Chương 318: Cút Đi
Hắc Tâm Lão Ma
17/10/2023
'Kỳ lạ..! Thiếu gia hôm nay làm sao vậy..?' Ngô Tiểu Diễm hơi híp mắt nhìn Trần Vân Thanh, tại khoảng cách gần mặt đối mặt như thế này, nàng phải nhìn thật kỹ càng sâu trong đôi mắt của thiếu gia, xem là hiện tại thiếu gia đang nghĩ cái gì mới được.
Không nghi ngờ không được, hành động hôm nay của vị thiếu gia này quá mức là bất thường đi.
Mọi lần đi xa về hay bế quan đi ra, thiếu gia cũng có hỏi nàng một vài câu, quan tâm nàng rất nhiều, gần đây thiếu gia ôm nàng cũng khá nhiều, chỉ là cử chỉ thân mật như thế này, là khá hiếm thấy à nha, có chăng cũng là nàng chủ động tiếp cận quyến rũ thiếu gia này mà thôi a.
'Kệ xác nó đi..Quan tâm những cái này làm gì..!' Đây là những cái ý nghĩ chuẩn xác trong lòng Ngô Tiểu Diễm nàng hiện tại, nàng thích cái cảm giác được thiếu gia ôm như thế này, mặc dù vì bất kỳ nguyên nhân nào, nàng cũng không quan tâm.
Nên nhớ thiếu gia chủ động thân mật cùng tình ý nồng nàng với nàng như thế này ngày thường rất là hiếm khi xảy ra, phải nên là tận dụng cơ hội này mới được, như có thể, nàng hy vọng ngày nào thiếu gia cũng cùng nàng thân mật như này mãi mãi là tốt nhất.
"Ân..! Vân Thanh gặp qua Tam Tiểu Thư..!" Đang khi Ngô Tiểu Diễm đang ước mơ, Trần Tố Nga không có cho Ngô Tiểu Diễm thêm cơ hội nữa.
Mặc dù Trần Tố Nga không có làm cái gì, chỉ đi ra bên ngoài phòng tiếp khách, nhưng chính vì Trần Tố Nga đi ra, đã làm cho thiếu gia nhà nàng trông thấy, mà đã gặp gỡ, chào hỏi đương nhiên cũng là không thể nào thiếu đi cho được.
Điều nàng cảm thấy an ủi duy nhất là thiếu gia không có đem nàng quăng đi xa, mà là đem lui sau, nàng hiện tại phía sau lấy hai tay ôm cổ của thiếu gia, được gần như thế cảm nhận được khí tức của ngài ấy, cảm giác thật không hề tồi chút nào.
"Vân Thanh sư huynh...! Anh không cần khách khí..!"
Trần Tố Nga ra bên ngoài này cũng là không ngắn thời gian, hai người Trần Vân Thanh tình chàng ý thiếp nàng đã nhìn thấy không sót một chút nào.
Trần Vân Thanh vì là đắm đuối bên cạnh của Ngô Tiểu Diễm, ngay cả nàng đi ra bên ngoài này cùng Ngô Tiểu Diễm mà y cũng không có nhận ra, không hiểu sao, nhìn thấy loại này tình cảnh, trong lòng nàng có chút chua, dù nàng gặp y chỉ mới một lần, lần này là lần thứ hai, đối với Trần Vân Thanh cũng không có ý gì...
'Không thể nào đâu..' Trần Tố Nga cố gạt cảm xúc không đáng có trong lòng khi nhìn thấy một màn vừa rồi, nhưng sao nó vẫn không lái đi được kìa, vẫn khó chịu như thường.
"Không biết Tam tiểu thư lần này đến tìm ta là có chuyện gì cần sai bảo..!"
Trần Tố Nga vì tu vi chênh lệch liền gọi hắn một tiếng Vân Thanh sư huynh, nhưng Trần Vân Thanh hắn cũng không dám gọi Trần Tố Nga một tiếng sư muội, thân phận của Trần Tố Nga bày ra nơi đó, như không phải thân quen bằng hữu gì lại đi gọi loạn, không bao lâu liền sẽ có không ít người tìm đến Trần Vân Thanh hắn phiền toái.
Hắn chính là không muốn bị đám người ái mộ Trần Tố Nga tìm đến gây phiền phức, vì chuyện này mà phải động thủ động cước nữa thì thật sự là không có đáng chút nào.
'Trong lòng của ngươi thật sự không có một chút xíu phân lượng dành chợt hay sao?' Trần Tố Nga trong lòng thật không cam tâm.
Lấy nhan sắc cũng như thân phận của nàng, đến thăm bất kỳ một cái Nội Viện đệ tử nào, người đó cũng là cười tươi vui mừng như được mùa, niềm nở ân cần đón tiếp.
Còn Trần Vân Thanh nơi này, ngay cả một tiếng mời nàng đi vào bên trong trò chuyện cũng không có, thần sắc chán ghét kia như muốn đuổi nàng đi càng nhanh càng tốt một dạng, còn có Ngô Tiểu Diễm đang tay quàng tay víu bên kia...
Ân..! Nghĩ lại cũng là, như người khác có được một mỹ nhân nghiên nước nghiên thành như Ngô Tiểu Diễm, cũng là ngày đêm âu yếm, trong mắt không còn quan tâm đến người con gái khác nữa, Trần Vân Thanh hiện tại chắc cũng đang nghĩ như vậy, có khi y còn sợ nói nhiều với lại mình thêm vài câu, liền sẽ làm cho Ngô Tiểu Diễm hiểu lầm cũng nên.
"Không có gì..! Ta chỉ tiện đường qua đây nên ghé thăm sư huynh một chút..! Hiện tại không còn việc nữa, ta xin cáo từ đây..!"
Bỏ đi! Đây là hai từ xuất hiện tại bên trong lòng của Trần Tố Nga.
Nàng muốn Trần Vân Thanh giúp nàng một chuyện, hiện tại liền rất là muốn, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại, e là không có khả năng.
"Thiếu gia..! Thiếu gia..! Ta còn muốn ngài xoay quanh vài vòng nữa... Thêm vài vòng nữa..!" Không còn người ngoài bên cạnh, Ngô Tiểu Diễm thật là tự nhiên lên, cảm giác vừa rồi mà thiếu gia mang lại cho nàng quá tuyệt vời đi, nàng còn muốn chơi tiếp nữa.
"Rầm ..!".
"Xoay cái gì mà xoay, lập tức đi chuẩn bị bữa sáng cho ta..!" Trần Vân Thanh nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Trần Tố Nga khuất dần sau cánh cửa đại môn biệt viện, đó cũng là lúc trên gương mặt của hắn nụ cười tắt hẳn, thần sắc cũng khá là âm trầm, không hề cho Ngô Tiểu Diễm sắc mặt tốt đến xem, so với vừa rồi nồng ấm đúng là khác xa một trời một vực mà.
"Thiếu gia...! Anh...!" Đau quá à nha, có quăng người ta thì cũng nên quăng nhẹ nhàng một chút có được hay là không?
Người ta đường đường là một đại mỹ nhân mà, bộ dáng như thế này, như hai nha đầu A Hồng cùng A Đào nhìn thấy liền sẽ cười nàng chết mất.
"Thế nào..! Xinh đẹp rồi bây giờ không muốn làm nha hoàn nữa..!" Trần Vân Thanh quay đầu nhìn lại, như cười như không đối với lại Ngô Tiểu Diễm lời nói, ngụ ý như bây giờ ngươi không muốn làm nha hoàn cho ta nữa thì hoàn toàn có thể tự nhiên rời đi một dạng.
Tâm trạng vừa rồi của hắn không mấy vui vẻ, nên tạm thời không muốn tiếp tục ôm đại mỹ nhân này vào trong lòng, có chút có lỗi, nhưng mở miệng nói ra cũng kỳ chút xíu.
"Hừ..! Đi thì đi..!"
Ngô Tiểu Diễm nhe răng hừ một cái, nàng liền lập tức đứng dậy đi, khi đi thật không có cho Trần Vân Thanh sắc mặt tốt đến xem, nhìn cái này tình cảnh, nhiều người sẽ cho là Ngô Tiểu Diễm sẽ đi hướng biệt viện đại môn, rời đi cái tên chủ tử đáng ghét chuyên bắt nạt nàng là Trần Vân Thanh.
Nhưng không, hướng mà nàng đi lại là quay về bên trong, theo hướng nhà bếp tiến đến, một bộ khá hùng hổ một dạng.
...
"Phập...Phập..Phập....!".
"Thiếu gia đáng chết...Thiếu gia khốn kiếp....Thiếu gia bại hoại...!"
Ngô Tiểu Diễm cầm lấy đao bầu, chém liên tiếp xuống dưới con cá trắm thật to, ánh mắt hung tợn mắng Trần Vân Thanh, có cảm giác như nàng không phải là chém con cá, mà là đang chém Trần Vân Thanh một dạng.
"Dám lợi dụng xong ta liền không quan tâm đến ta..! Anh đáng chết..!" Khi đã xác định con cá đã không còn giãy được nữa, Ngô Tiểu Diễm buông đao ra, như là thở ra một hơi, xem như nàng cũng đã phát tiết đủ rồi.
Nàng thông minh như thế, sao có thể không nhìn ra được Trần Vân Thanh vừa rồi chỉ là đang lợi dụng nào, đem nàng ra làm tấm mộc, để đuổi đi cái cô Trần Tố Nga kia đi kia chứ.
Nàng căm phẫn chính là tại điểm đó, như đã lợi dụng nàng, liền lợi dụng thêm một chút có sao đâu, đằng này xong việc trở mặt đuổi nàng như đuổi tà, bộ nàng đáng ghét như thế hay là sao?
Nhìn đi, với nhan sắc hiện tại của nàng, chỉ cần nàng khẽ nháy mắt, liền sẽ có bao nhiêu người xem nàng như trân bảo đến đối đãi, thậm chí có người còn nguyện chết vì nàng như cái tên Trần Kim Tiền kia một dạng, có đâu như Trần Vân Thanh, không xem trọng nàng chút nào, thật là làm cho nàng tức chết đi mà.
"Tiểu thư..! Ta nhìn ra được..! Vân Thanh thiếu gia thật sự là không hề quan tâm đến tiểu thư..!".
"Đúng vậy tiểu thư....! Vân Thanh công tử đối với cô như vậy thật là quá bất công!" A Hồng cùng A Đào liếc mắt nhìn nhau một cái, ngay sau đó liền là lên tiếng bênh vực cho Ngô Tiểu Diễm, còn đem Trần Vân Thanh chì chiết thậm tệ không thương tiếc.
Nhìn xem, tiểu thư của bọn họ xinh đẹp như thế này, như gặp phải người khác mà nói, liền sẽ nâng như nâng trứng, hứng như hứng sương, nào có giống như Trần Vân Thanh thế kia, bắt tiểu thư nhà mình làm biết bao chuyện nặng nhọc, chưa hết, khi không vui liền hết mắng đến chửi, hai nàng trong lòng là đã bất bình cho vị tiểu thư này của nhà mình từ rất lâu rồi, bây giờ mới có cơ hội trút đi ra.
"Theo ý của hai người.! Ta phải làm như thế nào bây giờ..?"
Ngô Tiểu Diễm nghĩ lại cũng đúng, quay đầu lại đối với lại hai người mà nàng xem như tỷ muội đến đối đãi này lên tiếng hỏi.
'Cơ hội tới.!'Hai người A Hồng đưa mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương liền có thể phát hiện ra kinh hỷ mà không người nào có thể hay biết.
"Tiểu thư...! Theo ý của A Hồng, cô nên rời khỏi Vân Thanh công tử, như vậy không cần phải chịu khổ nữa..!"
"Tiểu thư..! Với nhan sắc của cô hiện tại, thực tế không cần làm nha hoàn cho bất kỳ người nào, cô phải rời khỏi Vân Thanh công tử, rời khỏi Trần Phủ nơi này, khai sáng một vùng thiên địa thuộc về mình..!" A Hồng hai người nhanh chóng đưa ra ý kiến của mình.
Bọn họ hai người ý nghĩ rất đơn giản, lấy Ngô Tiểu Diễm dung nhan hiện tại, tuyệt đối là đỉnh cấp mỹ nữ hàng ngũ, những người kia như nguyện ý, sẽ luôn luôn sống trong giàu sang nhung lụa, đi đâu cũng có người đưa đón, đâu có phải khổ sở như Ngô Tiểu Diễm hiện tại, nhìn tình cảnh mà Ngô Tiểu Diễm gặp phải trong thời gian qua, hai người bọn họ là thương thay cho Ngô Tiểu Diễm.
Làm tỷ muội thân thiết của Ngô Tiểu Diễm, hai người đương nhiên không muốn thấy cái tình cảnh này kéo dài rồi, phải làm cho Ngô Tiểu Diễm thay đổi mới được..
"Cút đi..!"
Ngô Tiểu Diễm chăm chú nhìn A Hồng cùng A Đào hai người thêm một lần nữa, sau đó lạnh nhạt nói ra hai chữ.
"Vâng...! Tiểu thư...! Chúng tôi sẽ vào thu dọn đồ đạc, tất cả sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ!" A Hồng hai người vui mừng quá đỗi, lập tức muốn chạy đi vào bên trong, thu dọn hết thảy những gì thuộc về mình cũng như Ngô Tiểu Diễm.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Không nghi ngờ không được, hành động hôm nay của vị thiếu gia này quá mức là bất thường đi.
Mọi lần đi xa về hay bế quan đi ra, thiếu gia cũng có hỏi nàng một vài câu, quan tâm nàng rất nhiều, gần đây thiếu gia ôm nàng cũng khá nhiều, chỉ là cử chỉ thân mật như thế này, là khá hiếm thấy à nha, có chăng cũng là nàng chủ động tiếp cận quyến rũ thiếu gia này mà thôi a.
'Kệ xác nó đi..Quan tâm những cái này làm gì..!' Đây là những cái ý nghĩ chuẩn xác trong lòng Ngô Tiểu Diễm nàng hiện tại, nàng thích cái cảm giác được thiếu gia ôm như thế này, mặc dù vì bất kỳ nguyên nhân nào, nàng cũng không quan tâm.
Nên nhớ thiếu gia chủ động thân mật cùng tình ý nồng nàng với nàng như thế này ngày thường rất là hiếm khi xảy ra, phải nên là tận dụng cơ hội này mới được, như có thể, nàng hy vọng ngày nào thiếu gia cũng cùng nàng thân mật như này mãi mãi là tốt nhất.
"Ân..! Vân Thanh gặp qua Tam Tiểu Thư..!" Đang khi Ngô Tiểu Diễm đang ước mơ, Trần Tố Nga không có cho Ngô Tiểu Diễm thêm cơ hội nữa.
Mặc dù Trần Tố Nga không có làm cái gì, chỉ đi ra bên ngoài phòng tiếp khách, nhưng chính vì Trần Tố Nga đi ra, đã làm cho thiếu gia nhà nàng trông thấy, mà đã gặp gỡ, chào hỏi đương nhiên cũng là không thể nào thiếu đi cho được.
Điều nàng cảm thấy an ủi duy nhất là thiếu gia không có đem nàng quăng đi xa, mà là đem lui sau, nàng hiện tại phía sau lấy hai tay ôm cổ của thiếu gia, được gần như thế cảm nhận được khí tức của ngài ấy, cảm giác thật không hề tồi chút nào.
"Vân Thanh sư huynh...! Anh không cần khách khí..!"
Trần Tố Nga ra bên ngoài này cũng là không ngắn thời gian, hai người Trần Vân Thanh tình chàng ý thiếp nàng đã nhìn thấy không sót một chút nào.
Trần Vân Thanh vì là đắm đuối bên cạnh của Ngô Tiểu Diễm, ngay cả nàng đi ra bên ngoài này cùng Ngô Tiểu Diễm mà y cũng không có nhận ra, không hiểu sao, nhìn thấy loại này tình cảnh, trong lòng nàng có chút chua, dù nàng gặp y chỉ mới một lần, lần này là lần thứ hai, đối với Trần Vân Thanh cũng không có ý gì...
'Không thể nào đâu..' Trần Tố Nga cố gạt cảm xúc không đáng có trong lòng khi nhìn thấy một màn vừa rồi, nhưng sao nó vẫn không lái đi được kìa, vẫn khó chịu như thường.
"Không biết Tam tiểu thư lần này đến tìm ta là có chuyện gì cần sai bảo..!"
Trần Tố Nga vì tu vi chênh lệch liền gọi hắn một tiếng Vân Thanh sư huynh, nhưng Trần Vân Thanh hắn cũng không dám gọi Trần Tố Nga một tiếng sư muội, thân phận của Trần Tố Nga bày ra nơi đó, như không phải thân quen bằng hữu gì lại đi gọi loạn, không bao lâu liền sẽ có không ít người tìm đến Trần Vân Thanh hắn phiền toái.
Hắn chính là không muốn bị đám người ái mộ Trần Tố Nga tìm đến gây phiền phức, vì chuyện này mà phải động thủ động cước nữa thì thật sự là không có đáng chút nào.
'Trong lòng của ngươi thật sự không có một chút xíu phân lượng dành chợt hay sao?' Trần Tố Nga trong lòng thật không cam tâm.
Lấy nhan sắc cũng như thân phận của nàng, đến thăm bất kỳ một cái Nội Viện đệ tử nào, người đó cũng là cười tươi vui mừng như được mùa, niềm nở ân cần đón tiếp.
Còn Trần Vân Thanh nơi này, ngay cả một tiếng mời nàng đi vào bên trong trò chuyện cũng không có, thần sắc chán ghét kia như muốn đuổi nàng đi càng nhanh càng tốt một dạng, còn có Ngô Tiểu Diễm đang tay quàng tay víu bên kia...
Ân..! Nghĩ lại cũng là, như người khác có được một mỹ nhân nghiên nước nghiên thành như Ngô Tiểu Diễm, cũng là ngày đêm âu yếm, trong mắt không còn quan tâm đến người con gái khác nữa, Trần Vân Thanh hiện tại chắc cũng đang nghĩ như vậy, có khi y còn sợ nói nhiều với lại mình thêm vài câu, liền sẽ làm cho Ngô Tiểu Diễm hiểu lầm cũng nên.
"Không có gì..! Ta chỉ tiện đường qua đây nên ghé thăm sư huynh một chút..! Hiện tại không còn việc nữa, ta xin cáo từ đây..!"
Bỏ đi! Đây là hai từ xuất hiện tại bên trong lòng của Trần Tố Nga.
Nàng muốn Trần Vân Thanh giúp nàng một chuyện, hiện tại liền rất là muốn, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại, e là không có khả năng.
"Thiếu gia..! Thiếu gia..! Ta còn muốn ngài xoay quanh vài vòng nữa... Thêm vài vòng nữa..!" Không còn người ngoài bên cạnh, Ngô Tiểu Diễm thật là tự nhiên lên, cảm giác vừa rồi mà thiếu gia mang lại cho nàng quá tuyệt vời đi, nàng còn muốn chơi tiếp nữa.
"Rầm ..!".
"Xoay cái gì mà xoay, lập tức đi chuẩn bị bữa sáng cho ta..!" Trần Vân Thanh nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Trần Tố Nga khuất dần sau cánh cửa đại môn biệt viện, đó cũng là lúc trên gương mặt của hắn nụ cười tắt hẳn, thần sắc cũng khá là âm trầm, không hề cho Ngô Tiểu Diễm sắc mặt tốt đến xem, so với vừa rồi nồng ấm đúng là khác xa một trời một vực mà.
"Thiếu gia...! Anh...!" Đau quá à nha, có quăng người ta thì cũng nên quăng nhẹ nhàng một chút có được hay là không?
Người ta đường đường là một đại mỹ nhân mà, bộ dáng như thế này, như hai nha đầu A Hồng cùng A Đào nhìn thấy liền sẽ cười nàng chết mất.
"Thế nào..! Xinh đẹp rồi bây giờ không muốn làm nha hoàn nữa..!" Trần Vân Thanh quay đầu nhìn lại, như cười như không đối với lại Ngô Tiểu Diễm lời nói, ngụ ý như bây giờ ngươi không muốn làm nha hoàn cho ta nữa thì hoàn toàn có thể tự nhiên rời đi một dạng.
Tâm trạng vừa rồi của hắn không mấy vui vẻ, nên tạm thời không muốn tiếp tục ôm đại mỹ nhân này vào trong lòng, có chút có lỗi, nhưng mở miệng nói ra cũng kỳ chút xíu.
"Hừ..! Đi thì đi..!"
Ngô Tiểu Diễm nhe răng hừ một cái, nàng liền lập tức đứng dậy đi, khi đi thật không có cho Trần Vân Thanh sắc mặt tốt đến xem, nhìn cái này tình cảnh, nhiều người sẽ cho là Ngô Tiểu Diễm sẽ đi hướng biệt viện đại môn, rời đi cái tên chủ tử đáng ghét chuyên bắt nạt nàng là Trần Vân Thanh.
Nhưng không, hướng mà nàng đi lại là quay về bên trong, theo hướng nhà bếp tiến đến, một bộ khá hùng hổ một dạng.
...
"Phập...Phập..Phập....!".
"Thiếu gia đáng chết...Thiếu gia khốn kiếp....Thiếu gia bại hoại...!"
Ngô Tiểu Diễm cầm lấy đao bầu, chém liên tiếp xuống dưới con cá trắm thật to, ánh mắt hung tợn mắng Trần Vân Thanh, có cảm giác như nàng không phải là chém con cá, mà là đang chém Trần Vân Thanh một dạng.
"Dám lợi dụng xong ta liền không quan tâm đến ta..! Anh đáng chết..!" Khi đã xác định con cá đã không còn giãy được nữa, Ngô Tiểu Diễm buông đao ra, như là thở ra một hơi, xem như nàng cũng đã phát tiết đủ rồi.
Nàng thông minh như thế, sao có thể không nhìn ra được Trần Vân Thanh vừa rồi chỉ là đang lợi dụng nào, đem nàng ra làm tấm mộc, để đuổi đi cái cô Trần Tố Nga kia đi kia chứ.
Nàng căm phẫn chính là tại điểm đó, như đã lợi dụng nàng, liền lợi dụng thêm một chút có sao đâu, đằng này xong việc trở mặt đuổi nàng như đuổi tà, bộ nàng đáng ghét như thế hay là sao?
Nhìn đi, với nhan sắc hiện tại của nàng, chỉ cần nàng khẽ nháy mắt, liền sẽ có bao nhiêu người xem nàng như trân bảo đến đối đãi, thậm chí có người còn nguyện chết vì nàng như cái tên Trần Kim Tiền kia một dạng, có đâu như Trần Vân Thanh, không xem trọng nàng chút nào, thật là làm cho nàng tức chết đi mà.
"Tiểu thư..! Ta nhìn ra được..! Vân Thanh thiếu gia thật sự là không hề quan tâm đến tiểu thư..!".
"Đúng vậy tiểu thư....! Vân Thanh công tử đối với cô như vậy thật là quá bất công!" A Hồng cùng A Đào liếc mắt nhìn nhau một cái, ngay sau đó liền là lên tiếng bênh vực cho Ngô Tiểu Diễm, còn đem Trần Vân Thanh chì chiết thậm tệ không thương tiếc.
Nhìn xem, tiểu thư của bọn họ xinh đẹp như thế này, như gặp phải người khác mà nói, liền sẽ nâng như nâng trứng, hứng như hứng sương, nào có giống như Trần Vân Thanh thế kia, bắt tiểu thư nhà mình làm biết bao chuyện nặng nhọc, chưa hết, khi không vui liền hết mắng đến chửi, hai nàng trong lòng là đã bất bình cho vị tiểu thư này của nhà mình từ rất lâu rồi, bây giờ mới có cơ hội trút đi ra.
"Theo ý của hai người.! Ta phải làm như thế nào bây giờ..?"
Ngô Tiểu Diễm nghĩ lại cũng đúng, quay đầu lại đối với lại hai người mà nàng xem như tỷ muội đến đối đãi này lên tiếng hỏi.
'Cơ hội tới.!'Hai người A Hồng đưa mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương liền có thể phát hiện ra kinh hỷ mà không người nào có thể hay biết.
"Tiểu thư...! Theo ý của A Hồng, cô nên rời khỏi Vân Thanh công tử, như vậy không cần phải chịu khổ nữa..!"
"Tiểu thư..! Với nhan sắc của cô hiện tại, thực tế không cần làm nha hoàn cho bất kỳ người nào, cô phải rời khỏi Vân Thanh công tử, rời khỏi Trần Phủ nơi này, khai sáng một vùng thiên địa thuộc về mình..!" A Hồng hai người nhanh chóng đưa ra ý kiến của mình.
Bọn họ hai người ý nghĩ rất đơn giản, lấy Ngô Tiểu Diễm dung nhan hiện tại, tuyệt đối là đỉnh cấp mỹ nữ hàng ngũ, những người kia như nguyện ý, sẽ luôn luôn sống trong giàu sang nhung lụa, đi đâu cũng có người đưa đón, đâu có phải khổ sở như Ngô Tiểu Diễm hiện tại, nhìn tình cảnh mà Ngô Tiểu Diễm gặp phải trong thời gian qua, hai người bọn họ là thương thay cho Ngô Tiểu Diễm.
Làm tỷ muội thân thiết của Ngô Tiểu Diễm, hai người đương nhiên không muốn thấy cái tình cảnh này kéo dài rồi, phải làm cho Ngô Tiểu Diễm thay đổi mới được..
"Cút đi..!"
Ngô Tiểu Diễm chăm chú nhìn A Hồng cùng A Đào hai người thêm một lần nữa, sau đó lạnh nhạt nói ra hai chữ.
"Vâng...! Tiểu thư...! Chúng tôi sẽ vào thu dọn đồ đạc, tất cả sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ!" A Hồng hai người vui mừng quá đỗi, lập tức muốn chạy đi vào bên trong, thu dọn hết thảy những gì thuộc về mình cũng như Ngô Tiểu Diễm.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.