Chương 472: Người Đó Là Ai
Hắc Tâm Lão Ma
17/10/2023
"Tao đúng là không phải là đối thủ của Trần Lâm..!"
"Tuy nhiên Trần Lâm có dám đi khiêu chiến với lại Tuyết Tùng sư huynh không..?"
Trần Hào không có phản bác, tuy nhiên hắn cũng không phục, đưa tay chỉ về phía số một lôi đài cách đây không xa, khinh thường lên tiếng.
"Chuyện này..!"
Đám người ủng hộ Trần Lâm nhìn theo hướng chỉ tay của Trần Hào đến vị trí của Trần Tuyết Tùng bên kia, cả đám á khẩu không nói được lời nào.
Trần Lâm bọn họ sùng bái thực lực đúng là cao thật, nhưng mà tại bên trong Trần Phủ hàng Nội Viện Đệ Tử nơi này, cũng không phải là đệ nhất, người có thực lực mạnh nhất là Trần Tuyết Tùng.
Vừa rồi Trần Tuyết Tùng xuất một chiêu liền đánh bại một vị Yêu Sĩ tứ trọng trung kỳ đến khiêu chiến, khí tức trên người của Trần Tuyết Tùng liền bộc lộ ra là Yêu Sĩ ngũ trọng hậu kỳ không thể nghi ngờ.
Mười bảy tuổi Yêu Sĩ ngũ trọng hậu kỳ cảnh giới, loại thực lực này dường như là đệ nhất nhân từ trước đến nay trong hàng Nội Viện của Trần gia rồi, đi đem Trần Lâm so với lại Trần Tuyết Tùng, dường như là so sánh không cân sức mấy cho lắm.
Bằng chứng là sau khi Trần Tuyết Tùng đánh bại nhẹ nhàng vị Yêu Sĩ tứ trọng trung kỳ sư huynh kia, không còn có một người nào dám lên đài khiêu chiến với lại y cả.
Trong hai mươi cái lôi đài, hiện tại ngoài một hai trường hợp đặt thù không có người khiêu chiến ra, Trần Tuyết Tùng chính là một cái cấm kỵ, không người nào dám khiêu chiến y cả, có thể nói y là người nhàn nhất trong số những người đang thủ lôi.
"Hừ..! Giấu đầu lòi đuôi, mày mãi mãi vẫn không thể hơn được Trần Tuyết Tùng được đâu..!"
Trần Hào liếc mắt lên trên Lôi Đài, nhìn Trần Lâm một cách đầy khiêu khích cùng khinh thường, sau cũng không muốn ở nơi này thêm lâu nữa, rời khỏi nơi đây, qua bên số mười tám Lôi Đài xem Trần Tố Nga diễn kịch còn vui hơn.
'Trần Tuyết Tùng..! Trần Tuyết Tùng..! Tao sẽ không thua cho mày đâu...!'
Trần Lâm thanh Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Binh trường kiếm trong tay hơi run rẩy, cả người của y cũng đang run lên liên hồi, đây không phải run vì sợ, mà run vì giận..
Từ sau khi thất bại năm ngoái, hắn chuyên tâm bế quan, cuối cùng cũng được như ý nguyện đột phá được Yêu Sĩ tứ trọng hậu kỳ.
Những tưởng đâu sau khi xuất quan, mình sẽ là người có thực lực cao nhất trong hàng Nội Viện Đệ Tử, là đầu tàu dẫn dắt Trần gia trong lần tham gia thí luyện tại Mân Việt Quận Thành, bao nhiêu vinh quang cùng sùng bái ánh mắt sẽ tập trung cả vào người của mình.
Không ngờ Trần Tuyết Tùng này lại đúng lúc hiện ra phong mang, lấy đi tất cả những gì đáng lý nên thuộc về hắn, làm hắn trở thành trò cười của không ít người trong lúc trà dư rượu tàn, uất ức này hắn làm sao có thể nuốt trôi được, thật sự rất muốn nhảy qua bên Lôi Đài kia, cùng Trần Tuyết Tùng một trận chiến để phân ra cao thấp.
Nhưng nhìn lại thực lực đôi bên chênh lệch, vậy tạm thời thôi đi, chờ hắn đến được Mân Việt Học Viện, tu vi tiến nhanh, khi đó tính toán với lại Trần Tuyết Tùng cũng chưa có muộn, quân tử trả thù, mười năm không muộn mà.
'Có ý gì..! Mình trở thành tấm mộc thay cho Trần Vân Thanh cùng Trần Hàn Xương..?' Lọc ra những ánh mắt đố kỵ cùng ghen ghét mình, đây toàn là những cao thủ đứng đầu, không khó cho hắn nhận ra những người này trong lòng đang đố kỵ hắn lấy mất đi hào quang đáng lý thuộc về bọn chúng.
Nhưng thú thật là hắn rất là bất đắc dĩ a.
Nơi này bên trong Trần Phủ, thực lực của hắn đâu có tính là đệ nhất, thậm chí chỉ xếp hàng thứ ba, hắn còn kém Trần Vân Thanh cùng Trần Hàn Xương kia một khoảng cách rất là lớn.
Thậm chí khoảng cách này không thể nào trong một hai năm có thể san lấp, hai người đó mà muốn thắng hắn hoàn toàn không cần phải tốn nhiều sức.
Hắn dường như muốn nói, tụi bây muốn đố kỵ thì nên đi cùng Trần Vân Thanh hay Trần Hàn Xương hai tên yêu nghiệt kia mà đố kỵ kìa, không nên chỉa mũi kiếm về phía người có thực lực tầm thường như hắn đây.
Có điều những lời này hắn cũng chỉ dám đặt ở trong lòng, không dám nói ra, không nói dù mình có khai đúng sự thật cũng không có ai tin, mà một khi nói ra, hai tên anh em tốt kia của hắn cũng sẽ không có bỏ qua cho hắn. Hai tên đó chủ định từ đầu là muốn giả heo ăn thịt hổ, nếu mà mình đi bóc trần thực lực của bọn họ ra, ngày tháng sau này của mình bảo đảm sẽ rất là khó qua.
'Không biết Trần Hàn Xương kia bây giờ đang ở đâu..!' Trần Tuyết Tùng nhắm mắt trầm tư.
Chuyện căn biệt viện của Trần Hàn Xương bị hủy diệt sáng hôm nay có người đến nói cho hắn biết, theo tin túc từ Chấp Pháp Đường truyền về, hắn biết được sở dĩ Trần Hàn Xương căn biệt viện bị hủy là do gặp phải gió lốc quá mạnh.
Nhưng hắn không có tin vào những lời nói của Chấp Pháp Đường, bên trong đó chắc chắn sẽ có bí mật gì mà hắn chưa có được hay biết.
Sáng sớm hôm nay hắn nghe tin này xong liền muốn chạy đến nơi đó ngay lập tức để điều tra xem là có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên lệnh triệu tập của gia tộc đi đến Diễn Võ Trường tham gia Tân Niên Hội Võ quá gấp rút, nên hắn chưa có thời gian để rời đi, qua thêm ít phút nữa, chờ cho hết một cây nhang liền là kết thúc Tân Niên Hội Võ, hắn phải nhanh chóng đến nơi đó xem xem là có chuyện gì xảy ra mới được.
Hai người bọn họ không chỉ là người xuất thân từ một nơi, còn là anh em với nhau không ít thời gian, anh em gặp nạn, cần phải trợ giúp hết mình.
'Chết..! Mình quên nói chuyện này cho Trần Vân Thanh biết..!' Trần Tuyết Tùng trong lòng đánh một cái giật mình, Trần Hàn Xương gặp nạn không còn ở Trần Phủ thì không nói, nhưng Trần Vân Thanh vẫn còn ở nơi này a.
Sáng nay vì lệnh triệu tập quá mức gấp gáp, hắn phải đến Diễn Võ Trường ngay lập tức, và cũng có ngay sau khi biết thể lệ thay đổi của Tân Niên Hội Võ lần này, hắn liền lao lên vị trí số một Lôi Đài.
Không có biện pháp, thời gian mà các Trưởng Lão ban ra chỉ trong vòng một nén nhang, tất là một tiếng đồng hồ thời gian, nếu qua đi, mình sẽ không có cơ hội đi đến Mân Việt Học Viện lần này, phải chờ thêm một năm nữa, đây là điều mà hân khó có thể chấp nhận được.
Nhưng giờ nhìn lại cây nhang đã sắp cháy hết, đồng nghĩa với lại thời gian tham gia Tân Niên Hội Võ cũng sắp không còn, vẫn không thấy bóng dáng của Trần Vân Thanh đâu, điều này làm cho hắn khá là lo lắng.
Rất nhiều khả năng Trần gia đám người nhận thấy thực lực bên ngoài của Trần Vân Thanh quá kém, không có khả năng dành được một danh ngạch trong lần Tân Niên Hội Võ lần này, nên không có thông báo cho y biết rồi.
Vấn đề chính là ở nơi đây, Trần Vân Thanh không phải là người có thực lực quá kém, mà tương phản, thằng khốn đó thực lực quá mạnh, chỉ sợ mấy tên Trưởng Lão của Trần gia cũng không phải là đối thủ của y, chẳng qua tên kia muốn dùng chiêu giả heo ăn hổ mà thôi.
Hiện tại Trần Vân Thanh không xuất hiện, chắc chắn sẽ không có cơ hội, bỏ qua lần này Hội Võ là điều chắc chắn, tên đó chắc chắn sẽ hết sức giận dữ, nếu vì chuyện này mà trút giận lên người của hắn, như vậy chuyện này thật sự không có được tốt cho lắm.
''Ân..! Hắn tới..!"
Thật quá may mắn, Trần Tuyết Tùng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trần Vân Thanh này đã đến, dù thời gian còn không có nhiều, nhưng với bản lĩnh cũng như thực lực của tên đó, đánh bại bất kỳ một người nào ở đây là không có vấn đề gì, lần này xem ra hắn không cần phải lo nghĩ đến chuyện Trần Vân Thanh đến tìm mình tính sổ nữa rồi.
'Chết..!' Vừa mới thở phào nhẹ nhõm xong, trong lòng Trần Tuyết Tùng lại run lên lợi hại.
Nếu như, nếu như Trần Vân Thanh này mà chọn lựa hắn làm đối thủ, như vậy không phải là mình sẽ tiêu tùng rồi hay là sao.
Điều này không phải là không có khả năng xảy ra, nên nhớ mình đang chiếm lấy Lôi Đài số một, vị trí đáng lý ra phải thuộc Trần Vân Thanh mới phải, nếu như Trần Vân Thanh nhìn thấy hắn ở đây quá chướng mắt mà nói, cho hắn một trận, như vậy hắn xem như tiêu tùng rồi, thời gian còn lại quá ngắn, nếu bị đánh bật ra, hắn chắc chắn là không còn cơ hội để đi tiếp.
Phải làm thế nào mới được đây..?
Hắn thật sự có chút hối hận vì mình đã quá hấp tấp leo lên vị trí số một này rồi.
'Không đâu..! Chắc chắn sẽ không đâu..!' Nghĩ lại tính cách của Trần Vân Thanh, Trần Tuyết Tùng liền lắc đầu phủ nhận.
Thằng khốn này luôn theo tiêu chí giả heo ăn hổ, nếu mà y lên vị trí số một Lôi Đài này cùng hắn so tài, không phải liền đã bộc lộ ra hết thực lực của mình trước bàn dân thiên hạ, mọi người sẽ nhìn Trần Vân Thanh với một con mắt hoàn toàn khác, khi đó tên đó có muốn ẩn giấu thực lực của mình cũng là không được nữa rồi..
Đúng là như thế, chắc chắn Trần Vân Thanh sẽ không tìm mình..! Trần Tuyết Tùng hiện tại trong lòng âm thầm cầu khẩn trong lo lắng.
"Ai có thể nói cho ta biết, người đó là ai hay không..?"
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
"Tuy nhiên Trần Lâm có dám đi khiêu chiến với lại Tuyết Tùng sư huynh không..?"
Trần Hào không có phản bác, tuy nhiên hắn cũng không phục, đưa tay chỉ về phía số một lôi đài cách đây không xa, khinh thường lên tiếng.
"Chuyện này..!"
Đám người ủng hộ Trần Lâm nhìn theo hướng chỉ tay của Trần Hào đến vị trí của Trần Tuyết Tùng bên kia, cả đám á khẩu không nói được lời nào.
Trần Lâm bọn họ sùng bái thực lực đúng là cao thật, nhưng mà tại bên trong Trần Phủ hàng Nội Viện Đệ Tử nơi này, cũng không phải là đệ nhất, người có thực lực mạnh nhất là Trần Tuyết Tùng.
Vừa rồi Trần Tuyết Tùng xuất một chiêu liền đánh bại một vị Yêu Sĩ tứ trọng trung kỳ đến khiêu chiến, khí tức trên người của Trần Tuyết Tùng liền bộc lộ ra là Yêu Sĩ ngũ trọng hậu kỳ không thể nghi ngờ.
Mười bảy tuổi Yêu Sĩ ngũ trọng hậu kỳ cảnh giới, loại thực lực này dường như là đệ nhất nhân từ trước đến nay trong hàng Nội Viện của Trần gia rồi, đi đem Trần Lâm so với lại Trần Tuyết Tùng, dường như là so sánh không cân sức mấy cho lắm.
Bằng chứng là sau khi Trần Tuyết Tùng đánh bại nhẹ nhàng vị Yêu Sĩ tứ trọng trung kỳ sư huynh kia, không còn có một người nào dám lên đài khiêu chiến với lại y cả.
Trong hai mươi cái lôi đài, hiện tại ngoài một hai trường hợp đặt thù không có người khiêu chiến ra, Trần Tuyết Tùng chính là một cái cấm kỵ, không người nào dám khiêu chiến y cả, có thể nói y là người nhàn nhất trong số những người đang thủ lôi.
"Hừ..! Giấu đầu lòi đuôi, mày mãi mãi vẫn không thể hơn được Trần Tuyết Tùng được đâu..!"
Trần Hào liếc mắt lên trên Lôi Đài, nhìn Trần Lâm một cách đầy khiêu khích cùng khinh thường, sau cũng không muốn ở nơi này thêm lâu nữa, rời khỏi nơi đây, qua bên số mười tám Lôi Đài xem Trần Tố Nga diễn kịch còn vui hơn.
'Trần Tuyết Tùng..! Trần Tuyết Tùng..! Tao sẽ không thua cho mày đâu...!'
Trần Lâm thanh Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Binh trường kiếm trong tay hơi run rẩy, cả người của y cũng đang run lên liên hồi, đây không phải run vì sợ, mà run vì giận..
Từ sau khi thất bại năm ngoái, hắn chuyên tâm bế quan, cuối cùng cũng được như ý nguyện đột phá được Yêu Sĩ tứ trọng hậu kỳ.
Những tưởng đâu sau khi xuất quan, mình sẽ là người có thực lực cao nhất trong hàng Nội Viện Đệ Tử, là đầu tàu dẫn dắt Trần gia trong lần tham gia thí luyện tại Mân Việt Quận Thành, bao nhiêu vinh quang cùng sùng bái ánh mắt sẽ tập trung cả vào người của mình.
Không ngờ Trần Tuyết Tùng này lại đúng lúc hiện ra phong mang, lấy đi tất cả những gì đáng lý nên thuộc về hắn, làm hắn trở thành trò cười của không ít người trong lúc trà dư rượu tàn, uất ức này hắn làm sao có thể nuốt trôi được, thật sự rất muốn nhảy qua bên Lôi Đài kia, cùng Trần Tuyết Tùng một trận chiến để phân ra cao thấp.
Nhưng nhìn lại thực lực đôi bên chênh lệch, vậy tạm thời thôi đi, chờ hắn đến được Mân Việt Học Viện, tu vi tiến nhanh, khi đó tính toán với lại Trần Tuyết Tùng cũng chưa có muộn, quân tử trả thù, mười năm không muộn mà.
'Có ý gì..! Mình trở thành tấm mộc thay cho Trần Vân Thanh cùng Trần Hàn Xương..?' Lọc ra những ánh mắt đố kỵ cùng ghen ghét mình, đây toàn là những cao thủ đứng đầu, không khó cho hắn nhận ra những người này trong lòng đang đố kỵ hắn lấy mất đi hào quang đáng lý thuộc về bọn chúng.
Nhưng thú thật là hắn rất là bất đắc dĩ a.
Nơi này bên trong Trần Phủ, thực lực của hắn đâu có tính là đệ nhất, thậm chí chỉ xếp hàng thứ ba, hắn còn kém Trần Vân Thanh cùng Trần Hàn Xương kia một khoảng cách rất là lớn.
Thậm chí khoảng cách này không thể nào trong một hai năm có thể san lấp, hai người đó mà muốn thắng hắn hoàn toàn không cần phải tốn nhiều sức.
Hắn dường như muốn nói, tụi bây muốn đố kỵ thì nên đi cùng Trần Vân Thanh hay Trần Hàn Xương hai tên yêu nghiệt kia mà đố kỵ kìa, không nên chỉa mũi kiếm về phía người có thực lực tầm thường như hắn đây.
Có điều những lời này hắn cũng chỉ dám đặt ở trong lòng, không dám nói ra, không nói dù mình có khai đúng sự thật cũng không có ai tin, mà một khi nói ra, hai tên anh em tốt kia của hắn cũng sẽ không có bỏ qua cho hắn. Hai tên đó chủ định từ đầu là muốn giả heo ăn thịt hổ, nếu mà mình đi bóc trần thực lực của bọn họ ra, ngày tháng sau này của mình bảo đảm sẽ rất là khó qua.
'Không biết Trần Hàn Xương kia bây giờ đang ở đâu..!' Trần Tuyết Tùng nhắm mắt trầm tư.
Chuyện căn biệt viện của Trần Hàn Xương bị hủy diệt sáng hôm nay có người đến nói cho hắn biết, theo tin túc từ Chấp Pháp Đường truyền về, hắn biết được sở dĩ Trần Hàn Xương căn biệt viện bị hủy là do gặp phải gió lốc quá mạnh.
Nhưng hắn không có tin vào những lời nói của Chấp Pháp Đường, bên trong đó chắc chắn sẽ có bí mật gì mà hắn chưa có được hay biết.
Sáng sớm hôm nay hắn nghe tin này xong liền muốn chạy đến nơi đó ngay lập tức để điều tra xem là có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên lệnh triệu tập của gia tộc đi đến Diễn Võ Trường tham gia Tân Niên Hội Võ quá gấp rút, nên hắn chưa có thời gian để rời đi, qua thêm ít phút nữa, chờ cho hết một cây nhang liền là kết thúc Tân Niên Hội Võ, hắn phải nhanh chóng đến nơi đó xem xem là có chuyện gì xảy ra mới được.
Hai người bọn họ không chỉ là người xuất thân từ một nơi, còn là anh em với nhau không ít thời gian, anh em gặp nạn, cần phải trợ giúp hết mình.
'Chết..! Mình quên nói chuyện này cho Trần Vân Thanh biết..!' Trần Tuyết Tùng trong lòng đánh một cái giật mình, Trần Hàn Xương gặp nạn không còn ở Trần Phủ thì không nói, nhưng Trần Vân Thanh vẫn còn ở nơi này a.
Sáng nay vì lệnh triệu tập quá mức gấp gáp, hắn phải đến Diễn Võ Trường ngay lập tức, và cũng có ngay sau khi biết thể lệ thay đổi của Tân Niên Hội Võ lần này, hắn liền lao lên vị trí số một Lôi Đài.
Không có biện pháp, thời gian mà các Trưởng Lão ban ra chỉ trong vòng một nén nhang, tất là một tiếng đồng hồ thời gian, nếu qua đi, mình sẽ không có cơ hội đi đến Mân Việt Học Viện lần này, phải chờ thêm một năm nữa, đây là điều mà hân khó có thể chấp nhận được.
Nhưng giờ nhìn lại cây nhang đã sắp cháy hết, đồng nghĩa với lại thời gian tham gia Tân Niên Hội Võ cũng sắp không còn, vẫn không thấy bóng dáng của Trần Vân Thanh đâu, điều này làm cho hắn khá là lo lắng.
Rất nhiều khả năng Trần gia đám người nhận thấy thực lực bên ngoài của Trần Vân Thanh quá kém, không có khả năng dành được một danh ngạch trong lần Tân Niên Hội Võ lần này, nên không có thông báo cho y biết rồi.
Vấn đề chính là ở nơi đây, Trần Vân Thanh không phải là người có thực lực quá kém, mà tương phản, thằng khốn đó thực lực quá mạnh, chỉ sợ mấy tên Trưởng Lão của Trần gia cũng không phải là đối thủ của y, chẳng qua tên kia muốn dùng chiêu giả heo ăn hổ mà thôi.
Hiện tại Trần Vân Thanh không xuất hiện, chắc chắn sẽ không có cơ hội, bỏ qua lần này Hội Võ là điều chắc chắn, tên đó chắc chắn sẽ hết sức giận dữ, nếu vì chuyện này mà trút giận lên người của hắn, như vậy chuyện này thật sự không có được tốt cho lắm.
''Ân..! Hắn tới..!"
Thật quá may mắn, Trần Tuyết Tùng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trần Vân Thanh này đã đến, dù thời gian còn không có nhiều, nhưng với bản lĩnh cũng như thực lực của tên đó, đánh bại bất kỳ một người nào ở đây là không có vấn đề gì, lần này xem ra hắn không cần phải lo nghĩ đến chuyện Trần Vân Thanh đến tìm mình tính sổ nữa rồi.
'Chết..!' Vừa mới thở phào nhẹ nhõm xong, trong lòng Trần Tuyết Tùng lại run lên lợi hại.
Nếu như, nếu như Trần Vân Thanh này mà chọn lựa hắn làm đối thủ, như vậy không phải là mình sẽ tiêu tùng rồi hay là sao.
Điều này không phải là không có khả năng xảy ra, nên nhớ mình đang chiếm lấy Lôi Đài số một, vị trí đáng lý ra phải thuộc Trần Vân Thanh mới phải, nếu như Trần Vân Thanh nhìn thấy hắn ở đây quá chướng mắt mà nói, cho hắn một trận, như vậy hắn xem như tiêu tùng rồi, thời gian còn lại quá ngắn, nếu bị đánh bật ra, hắn chắc chắn là không còn cơ hội để đi tiếp.
Phải làm thế nào mới được đây..?
Hắn thật sự có chút hối hận vì mình đã quá hấp tấp leo lên vị trí số một này rồi.
'Không đâu..! Chắc chắn sẽ không đâu..!' Nghĩ lại tính cách của Trần Vân Thanh, Trần Tuyết Tùng liền lắc đầu phủ nhận.
Thằng khốn này luôn theo tiêu chí giả heo ăn hổ, nếu mà y lên vị trí số một Lôi Đài này cùng hắn so tài, không phải liền đã bộc lộ ra hết thực lực của mình trước bàn dân thiên hạ, mọi người sẽ nhìn Trần Vân Thanh với một con mắt hoàn toàn khác, khi đó tên đó có muốn ẩn giấu thực lực của mình cũng là không được nữa rồi..
Đúng là như thế, chắc chắn Trần Vân Thanh sẽ không tìm mình..! Trần Tuyết Tùng hiện tại trong lòng âm thầm cầu khẩn trong lo lắng.
"Ai có thể nói cho ta biết, người đó là ai hay không..?"
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.