Chương 359: Thức Hải Không Gian
Hắc Tâm Lão Ma
17/10/2023
Theo sau là Chân Nguyên Chi Hỏa..! Dùng Chân Nguyên thôi diễn ra Chân Nguyên hỏa diễm..! Loại này hỏa diễm là phải đột phá Yêu Tông cảnh giới mới có thể làm được. Đột phá Yêu Tông trong cơ thể mới sản sinh ra được Chân Nguyên.
Cảnh giới kia bây giờ cách Trần Vân Thanh hắn có chút xa. Hắn hiện tại ngay cả Yêu Sư còn không phải nữa là Yêu Tông.
Tựa chung lại, Chân Nguyên Chi Hỏa cũng chỉ là Hỏa Diễm do tu luyện giả dùng Chân Nguyên mà tạo ra, không có khác biệt sơ với lại mấy cảnh giới trước đó.
Linh Hỏa mà Phương Hùng nhắc đến bên trong Ngọc Giản này, Trần Vân Thanh chắc chắn nó không phải là do Yêu Sư cường giả tạo ra Hỏa Diễm, mà khả năng cấp bậc cao hơn, nếu không, cũng sẽ không khiến cho Yêu Tôn cường giả tranh giành vỡ đầu. Phương Hùng này còn bị đánh cho tơi bời hoa lá, phải chạy thục mạng đến nơi đây chờ chết.
"Có khi nào nó là Yêu Hỏa hay không ta..?" Trần Vân Thanh lấy tay phải ve cái cằm mình một chút.
Yêu Hỏa mà Trần Vân Thanh hắn đề cập ở đây là do Yêu Thú tạo thành.
Nói chính xác là bản mệnh hỏa diễm của Yêu Thú, thường sẽ xuất hiện tại thân thể của hỏa hệ Yêu Thú là nhiều nhất.
Một khi Yêu Thú đột phá đến cảnh giới cực cao, bản mệnh hỏa diễm cũng theo đó thuế biến theo, đạt đến Yêu Vương cảnh, Hỏa Diễm của Yêu Thú sẽ có thể tồn tại bên ngoài mấy trăm năm, tu luyện giả có thể giết đi Yêu Thú đó, lấy ra Hỏa Diễm trong cơ thể chúng nó, đem luyện hóa cho bản thân sử dụng.
Những loại Yêu Hỏa như thế này những tên Luyện Đan Sư hay Luyện Khí Sư bên ngoài kia rất là thèm khát nhất. Thường mỗi khi xuất hiện sẽ tranh dành rất kịch liệt để có được nó.
Có nó trong tay, Luyện Đan hay Luyện Khí sẽ đỡ hao hụt bản thân Chân Nguyên hơn, đồng thời tỷ lệ thành công khi Luyện Đan hay Luyện Khí cũng cao hơn.
Có điều muốn có được Yêu Hỏa không phải là chuyện đơn giản, phải đi giết Ngũ Giai Yêu Thú thì mới có được Yêu Hỏa a.
Giết Ngũ Giai Yêu Thú.? Chuyện này nói chơi dễ hơn làm.
Ngũ Giai Yêu Thú thực lực tương đương với lại Yêu Vương cảnh của nhân tộc tu luyện giả, chiến lực nhiều con đôi khi còn mạnh hơn, nó là tồn tại đỉnh phong ở Nam Hoang Chi Địa nơi đây rồi.
Đi giết nó lấy Yêu Hỏa, chi bằng nói đi nạp mạng cho chúng nó thì hay hơn.
Vẫn còn một cách để chiếm lấy Yêu Hỏa của Ngũ Giai Yêu Thú, đó là khi Ngũ Giai Yêu Thú hết tuổi thọ chết đi, không muốn hủy đi Bản Mệnh Yêu Hỏa của bản thân, liền để lại cho người có duyên.
Chuyện này khả năng cũng thấp, Yêu Thú cùng nhân loại từ xưa đến nay vốn là kẻ thù của nhau, muốn Yêu Thú giúp nhân loại mạnh lên để giết đồng tộc của mình, đây là chuyện khó có thể xảy ra.
Thành ra hiện tại bây giờ Luyện Đan Sư cũng như Luyện Khí Sư muốn luyện Đan hay luyện khí, hoàn toàn dựa vào bản thân của mình là chính, cũng có người có được Yêu Hỏa trong tay, những người đó đều là cao thủ luyện đan hoặc Luyện Khí, đang đứng nơi đỉnh cao của Nam Hoang Chi Địa này, bất kỳ ai có được Yêu Hỏa, cũng sẽ được người trong nghề ngưỡng mộ không thôi, tu luyện giả lại thi nhau sùng bái ca tụng.
Đây chính là Yêu Hỏa..!
Nếu mà tên Phương Hùng này có chút nhầm lẫn giữa Yêu Hỏa cùng Linh Hỏa thì vẫn có thể chấp nhận được, cũng có thể giải thích được. Yêu Hỏa lợi hại như vậy, Yêu Tôn Cường Giả tranh dành đến người sống ta chết để lấy nó, đây là chuyện bình thường mà.
"Chậc chậc..! Đoán già đoán non như vậy để mà làm cái gì..? Lấy truyền thừa của Phương Hùng ra xem có phải là sẽ biết tất cả hay không..!" Trần Vân Thanh chậc lưỡi hai tiếng, thầm trách mình ngu ngốc.
Hắn vốn là người mới, là tay mơ bên trong tu luyện giới này, nhiều chuyện bí tân của các cường giả lớn, hay chuyện trọng đại, một tên Yêu Sĩ như mình làm gì biết được mà ở đây đoán già đoán non.
Trong khi đáp án đang ở ngay trước mắt mình, những gì mình cần biết, tất cả điều có trong Nhẫn Trữ Vật của Phương Hùng, chỉ cần lấy tư liệu bên trong ra đọc, không phải là sẽ biết hết mọi chuyện rồi sao. Ở đây suy đoán làm gì cho nó đau đầu.
"Phương Hùng tiền bối..! Tôi tuy không có nhận ông làm thầy..! Nhưng nếu ngày sau tôi có cơ hội đi đến Thiên Nam Đại Lục, cũng có đủ thực lực, tôi sẽ giúp đỡ Huyền Đan Tông của ông một lần..!" Trước khi tháo Nhẫn Trữ Vật ra từ ngón tay phải của Phương Hùng, Trần Vân Thanh cung kính ôm quyền bái tạ Phương Hùng một phen.
Phương Hùng người này là một người quá tự tin cùng vô sĩ, người như thế này Trần Vân Thanh hắn là không có mấy thiện cảm, nên sẽ không có chuyện hắn nhận một người như thế này làm thầy.
Tuy nhiên Trần Vân Thanh hắn đã nhận truyền thừa cũng như bảo vật của đối phương, cũng nên có trách nhiệm giúp đỡ đối phương một lần, có qua có lại, không muốn mắc nọ nhân tình của ai, đây là phương châm làm người của Trần Vân Thanh hắn.
Tuy nhiên hắn cũng phải rào trước đón sau mới được. Giúp đỡ Huyền Đan Tông không thành vấn đề, nhưng khi mà hắn đi đến Thiên Nam Đại Lục mới được.
Ngoài ra Trần Vân Thanh hắn phải có thực lực đủ mạnh mới có thể giúp đỡ cho đối phương, nếu không hắn cũng không ngu gì đi liều mạng giúp đỡ.
Không hội tụ đủ hai điều kiện đó, như vậy dù Huyền Đan Tông có lâm vào diệt tông, Trần Vân Thanh hắn cũng chỉ xin lỗi, hắn thương mà không giúp được hay cả.
Còn Phương Hùng này muốn hắn đi giết người có tên là Ngu Tử Thành, như vậy thì miễn đi, hắn không mất trí đến nỗi đi tìm một Yêu Tôn cường giả chiến đấu sống chết, nhất là người đó chẳng có liên quan gì đến mình.
"A..! Đầu của ta..!"
Tại sao lại như thế này được, hắn chỉ là dùng tinh thần lực vào xem chiếc Nhẫn Trữ Vật gồm có những gì thôi mà..
Sao đầu của hắn lại đau nhức quá trời như vậy kia chứ?
"Rầm..!"
Đáng tiếc không có người trả lời cho Trần Vân Thanh được rõ, y chỉ cảm thấy trong đầu đau nhói một cái, theo sau trời đất quay cuồng, ngã xuống bên dưới sàn đất, chẳng còn biết chuyện gì đang xảy ra cả.
...
Bên trong biển ý thức của Trần Vân Thanh..!
"Thằng khốn nạn nhà mày..! Nhận của tao bao nhiêu chỗ tốt..! Lại không muốn làm việc cho tao..! Mày đáng chết..?"
Phương Hùng râu tóc bạc trắng, đứng trong một biển đầy sao trời, chỉ vào một viên sao trời sáng nhất cũng như to nhất, cất tiếng mắng to.
Phương Hùng hắn là ai? Đường đường là Yêu Tôn hậu kỳ cường giả, Thất Giai Luyện Đan Sư, một chân đạp vào Bát Giai Đan Đế, đừng nói là ở Thiên Nam Đại Lục nơi đây, dù ở Chủ Đại Lục bên kia, chỉ cần mình lên tiếng nhận đệ tử, sẽ có hàng ngàn hàng vạn thiêu kiêu đứng xếp hàng cầu xin hắn nhận bọn chúng làm đệ tử.
Nhưng mà đến một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi Nam Hoang Chi Địa này, muốn nhận một tên đệ tử, tên này không đồng ý, còn khinh thường hắn ra mặt. Thật sự là quá phi lý đi mà..
"Ông là ai..! Tại sao tôi lại xuất hiện ở nơi đây..?"
Bên trong ngôi sao lớn to bằng quả trứng, Trần Vân Thanh thân hình hơi run rẩy, nhìn hoàn cảnh xung quanh đây của mình một chút, rồi nhìn ông lão vừa mắng mình một chút, hỏi liền một lúc hai câu hỏi.
Trần Vân Thanh hắn chỉ nhớ trước khi mình bị ngất đi, có đưa tinh thần lực vào bên trong Nhẫn Trữ Vật của Phương Hùng, sau đó từ viên ngọc nhỏ xíu trên chiếc Nhẫn Trữ Vật phản xạ lại vào mi tâm của hắn một loại ánh sáng khá kỳ lạ.
Nó làm cho hắn đau đến bất tỉnh nhân sự, khi tỉnh lại, thì đã phát hiện mình ở đây, ở xung quanh không gian xa lạ này, còn nữa, thân thể của hắn bây giờ cũng khá là kỳ quái, bị bao bọc trong một viên đá, hơn nữa không có biết đau đớn là gì, toàn thân như là ảo ảnh, rất không chân thật.
Nó giống giống như là.. Giống như là mấy tháng trước mình ở Vạn Thạch Thung Lũng rơi vào trạng thái nằm mơ, mơ thấy mình đi lên một nơi gọi là Thiên Giới... Không sai, giống y chang như vậy... Có khi nào mình thêm một lần nữa đi vào trong mơ hay không ta..
"Thẳng nhóc khốn nạn..! Để tao nói cho mày biết, nơi đây là Thức Hải của mày..! Còn tao tên là Phương Hùng..! Người vừa rồi muốn nhận mày làm đồ đệ, nhưng mà bị mày từ chối đó..!"
Phương Hùng lên tiếng giải thích, cũng không quên mắng Trần Vân Thanh, nhất lad khi nhắc đến chuyện bị Trần Vân Thanh từ chối, hắn sắc mặt rất là không có đẹp, dễ nhận ra hắn vãn còn căm hận chuyện vừa rồi chưa có nguôi ngoai.
"Thức Hải..?....Phương....Phương Hùng..?" Trần Vân Thanh có chút cà lăm lên tiếng hỏi.
Nam Hoang Kỳ Thư có nói, Thức Hải là biển ý thức của bản thân mỗi ngày, người nào cũng có Thức Hải cả..
Nhưng mà có thể tự đi đến được Thức Hải của mình, liền là vô cùng khó khăn, nghe nói khi tu vi cao đến một trình độ nhất định, tu luyện giả mới có thể đi đến được Thức Hải của mình, còn cao bao nhiêu, trong Nam Hoang Kỳ Thư không có nói.
Thêm một chuyện nữa, tu luyện giả không thể nào thấy được linh hồn của mình, trừ khi đạt đến cảnh giới cao khủng khiếp, mới có thể tự bản thân đi cảm nhận Linh Hồn tồn tại cùng vị trí, trong hoàn cảnh bình thường, không có khả năng làm được.
"Tiểu tử mày hiểu được cũng không ít chuyện..!" Phương Hùng nhìn thần sắc của Trần Vân Thanh, đương nhiên là hiểu tên này có nghe qua về thức hải.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Cảnh giới kia bây giờ cách Trần Vân Thanh hắn có chút xa. Hắn hiện tại ngay cả Yêu Sư còn không phải nữa là Yêu Tông.
Tựa chung lại, Chân Nguyên Chi Hỏa cũng chỉ là Hỏa Diễm do tu luyện giả dùng Chân Nguyên mà tạo ra, không có khác biệt sơ với lại mấy cảnh giới trước đó.
Linh Hỏa mà Phương Hùng nhắc đến bên trong Ngọc Giản này, Trần Vân Thanh chắc chắn nó không phải là do Yêu Sư cường giả tạo ra Hỏa Diễm, mà khả năng cấp bậc cao hơn, nếu không, cũng sẽ không khiến cho Yêu Tôn cường giả tranh giành vỡ đầu. Phương Hùng này còn bị đánh cho tơi bời hoa lá, phải chạy thục mạng đến nơi đây chờ chết.
"Có khi nào nó là Yêu Hỏa hay không ta..?" Trần Vân Thanh lấy tay phải ve cái cằm mình một chút.
Yêu Hỏa mà Trần Vân Thanh hắn đề cập ở đây là do Yêu Thú tạo thành.
Nói chính xác là bản mệnh hỏa diễm của Yêu Thú, thường sẽ xuất hiện tại thân thể của hỏa hệ Yêu Thú là nhiều nhất.
Một khi Yêu Thú đột phá đến cảnh giới cực cao, bản mệnh hỏa diễm cũng theo đó thuế biến theo, đạt đến Yêu Vương cảnh, Hỏa Diễm của Yêu Thú sẽ có thể tồn tại bên ngoài mấy trăm năm, tu luyện giả có thể giết đi Yêu Thú đó, lấy ra Hỏa Diễm trong cơ thể chúng nó, đem luyện hóa cho bản thân sử dụng.
Những loại Yêu Hỏa như thế này những tên Luyện Đan Sư hay Luyện Khí Sư bên ngoài kia rất là thèm khát nhất. Thường mỗi khi xuất hiện sẽ tranh dành rất kịch liệt để có được nó.
Có nó trong tay, Luyện Đan hay Luyện Khí sẽ đỡ hao hụt bản thân Chân Nguyên hơn, đồng thời tỷ lệ thành công khi Luyện Đan hay Luyện Khí cũng cao hơn.
Có điều muốn có được Yêu Hỏa không phải là chuyện đơn giản, phải đi giết Ngũ Giai Yêu Thú thì mới có được Yêu Hỏa a.
Giết Ngũ Giai Yêu Thú.? Chuyện này nói chơi dễ hơn làm.
Ngũ Giai Yêu Thú thực lực tương đương với lại Yêu Vương cảnh của nhân tộc tu luyện giả, chiến lực nhiều con đôi khi còn mạnh hơn, nó là tồn tại đỉnh phong ở Nam Hoang Chi Địa nơi đây rồi.
Đi giết nó lấy Yêu Hỏa, chi bằng nói đi nạp mạng cho chúng nó thì hay hơn.
Vẫn còn một cách để chiếm lấy Yêu Hỏa của Ngũ Giai Yêu Thú, đó là khi Ngũ Giai Yêu Thú hết tuổi thọ chết đi, không muốn hủy đi Bản Mệnh Yêu Hỏa của bản thân, liền để lại cho người có duyên.
Chuyện này khả năng cũng thấp, Yêu Thú cùng nhân loại từ xưa đến nay vốn là kẻ thù của nhau, muốn Yêu Thú giúp nhân loại mạnh lên để giết đồng tộc của mình, đây là chuyện khó có thể xảy ra.
Thành ra hiện tại bây giờ Luyện Đan Sư cũng như Luyện Khí Sư muốn luyện Đan hay luyện khí, hoàn toàn dựa vào bản thân của mình là chính, cũng có người có được Yêu Hỏa trong tay, những người đó đều là cao thủ luyện đan hoặc Luyện Khí, đang đứng nơi đỉnh cao của Nam Hoang Chi Địa này, bất kỳ ai có được Yêu Hỏa, cũng sẽ được người trong nghề ngưỡng mộ không thôi, tu luyện giả lại thi nhau sùng bái ca tụng.
Đây chính là Yêu Hỏa..!
Nếu mà tên Phương Hùng này có chút nhầm lẫn giữa Yêu Hỏa cùng Linh Hỏa thì vẫn có thể chấp nhận được, cũng có thể giải thích được. Yêu Hỏa lợi hại như vậy, Yêu Tôn Cường Giả tranh dành đến người sống ta chết để lấy nó, đây là chuyện bình thường mà.
"Chậc chậc..! Đoán già đoán non như vậy để mà làm cái gì..? Lấy truyền thừa của Phương Hùng ra xem có phải là sẽ biết tất cả hay không..!" Trần Vân Thanh chậc lưỡi hai tiếng, thầm trách mình ngu ngốc.
Hắn vốn là người mới, là tay mơ bên trong tu luyện giới này, nhiều chuyện bí tân của các cường giả lớn, hay chuyện trọng đại, một tên Yêu Sĩ như mình làm gì biết được mà ở đây đoán già đoán non.
Trong khi đáp án đang ở ngay trước mắt mình, những gì mình cần biết, tất cả điều có trong Nhẫn Trữ Vật của Phương Hùng, chỉ cần lấy tư liệu bên trong ra đọc, không phải là sẽ biết hết mọi chuyện rồi sao. Ở đây suy đoán làm gì cho nó đau đầu.
"Phương Hùng tiền bối..! Tôi tuy không có nhận ông làm thầy..! Nhưng nếu ngày sau tôi có cơ hội đi đến Thiên Nam Đại Lục, cũng có đủ thực lực, tôi sẽ giúp đỡ Huyền Đan Tông của ông một lần..!" Trước khi tháo Nhẫn Trữ Vật ra từ ngón tay phải của Phương Hùng, Trần Vân Thanh cung kính ôm quyền bái tạ Phương Hùng một phen.
Phương Hùng người này là một người quá tự tin cùng vô sĩ, người như thế này Trần Vân Thanh hắn là không có mấy thiện cảm, nên sẽ không có chuyện hắn nhận một người như thế này làm thầy.
Tuy nhiên Trần Vân Thanh hắn đã nhận truyền thừa cũng như bảo vật của đối phương, cũng nên có trách nhiệm giúp đỡ đối phương một lần, có qua có lại, không muốn mắc nọ nhân tình của ai, đây là phương châm làm người của Trần Vân Thanh hắn.
Tuy nhiên hắn cũng phải rào trước đón sau mới được. Giúp đỡ Huyền Đan Tông không thành vấn đề, nhưng khi mà hắn đi đến Thiên Nam Đại Lục mới được.
Ngoài ra Trần Vân Thanh hắn phải có thực lực đủ mạnh mới có thể giúp đỡ cho đối phương, nếu không hắn cũng không ngu gì đi liều mạng giúp đỡ.
Không hội tụ đủ hai điều kiện đó, như vậy dù Huyền Đan Tông có lâm vào diệt tông, Trần Vân Thanh hắn cũng chỉ xin lỗi, hắn thương mà không giúp được hay cả.
Còn Phương Hùng này muốn hắn đi giết người có tên là Ngu Tử Thành, như vậy thì miễn đi, hắn không mất trí đến nỗi đi tìm một Yêu Tôn cường giả chiến đấu sống chết, nhất là người đó chẳng có liên quan gì đến mình.
"A..! Đầu của ta..!"
Tại sao lại như thế này được, hắn chỉ là dùng tinh thần lực vào xem chiếc Nhẫn Trữ Vật gồm có những gì thôi mà..
Sao đầu của hắn lại đau nhức quá trời như vậy kia chứ?
"Rầm..!"
Đáng tiếc không có người trả lời cho Trần Vân Thanh được rõ, y chỉ cảm thấy trong đầu đau nhói một cái, theo sau trời đất quay cuồng, ngã xuống bên dưới sàn đất, chẳng còn biết chuyện gì đang xảy ra cả.
...
Bên trong biển ý thức của Trần Vân Thanh..!
"Thằng khốn nạn nhà mày..! Nhận của tao bao nhiêu chỗ tốt..! Lại không muốn làm việc cho tao..! Mày đáng chết..?"
Phương Hùng râu tóc bạc trắng, đứng trong một biển đầy sao trời, chỉ vào một viên sao trời sáng nhất cũng như to nhất, cất tiếng mắng to.
Phương Hùng hắn là ai? Đường đường là Yêu Tôn hậu kỳ cường giả, Thất Giai Luyện Đan Sư, một chân đạp vào Bát Giai Đan Đế, đừng nói là ở Thiên Nam Đại Lục nơi đây, dù ở Chủ Đại Lục bên kia, chỉ cần mình lên tiếng nhận đệ tử, sẽ có hàng ngàn hàng vạn thiêu kiêu đứng xếp hàng cầu xin hắn nhận bọn chúng làm đệ tử.
Nhưng mà đến một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi Nam Hoang Chi Địa này, muốn nhận một tên đệ tử, tên này không đồng ý, còn khinh thường hắn ra mặt. Thật sự là quá phi lý đi mà..
"Ông là ai..! Tại sao tôi lại xuất hiện ở nơi đây..?"
Bên trong ngôi sao lớn to bằng quả trứng, Trần Vân Thanh thân hình hơi run rẩy, nhìn hoàn cảnh xung quanh đây của mình một chút, rồi nhìn ông lão vừa mắng mình một chút, hỏi liền một lúc hai câu hỏi.
Trần Vân Thanh hắn chỉ nhớ trước khi mình bị ngất đi, có đưa tinh thần lực vào bên trong Nhẫn Trữ Vật của Phương Hùng, sau đó từ viên ngọc nhỏ xíu trên chiếc Nhẫn Trữ Vật phản xạ lại vào mi tâm của hắn một loại ánh sáng khá kỳ lạ.
Nó làm cho hắn đau đến bất tỉnh nhân sự, khi tỉnh lại, thì đã phát hiện mình ở đây, ở xung quanh không gian xa lạ này, còn nữa, thân thể của hắn bây giờ cũng khá là kỳ quái, bị bao bọc trong một viên đá, hơn nữa không có biết đau đớn là gì, toàn thân như là ảo ảnh, rất không chân thật.
Nó giống giống như là.. Giống như là mấy tháng trước mình ở Vạn Thạch Thung Lũng rơi vào trạng thái nằm mơ, mơ thấy mình đi lên một nơi gọi là Thiên Giới... Không sai, giống y chang như vậy... Có khi nào mình thêm một lần nữa đi vào trong mơ hay không ta..
"Thẳng nhóc khốn nạn..! Để tao nói cho mày biết, nơi đây là Thức Hải của mày..! Còn tao tên là Phương Hùng..! Người vừa rồi muốn nhận mày làm đồ đệ, nhưng mà bị mày từ chối đó..!"
Phương Hùng lên tiếng giải thích, cũng không quên mắng Trần Vân Thanh, nhất lad khi nhắc đến chuyện bị Trần Vân Thanh từ chối, hắn sắc mặt rất là không có đẹp, dễ nhận ra hắn vãn còn căm hận chuyện vừa rồi chưa có nguôi ngoai.
"Thức Hải..?....Phương....Phương Hùng..?" Trần Vân Thanh có chút cà lăm lên tiếng hỏi.
Nam Hoang Kỳ Thư có nói, Thức Hải là biển ý thức của bản thân mỗi ngày, người nào cũng có Thức Hải cả..
Nhưng mà có thể tự đi đến được Thức Hải của mình, liền là vô cùng khó khăn, nghe nói khi tu vi cao đến một trình độ nhất định, tu luyện giả mới có thể đi đến được Thức Hải của mình, còn cao bao nhiêu, trong Nam Hoang Kỳ Thư không có nói.
Thêm một chuyện nữa, tu luyện giả không thể nào thấy được linh hồn của mình, trừ khi đạt đến cảnh giới cao khủng khiếp, mới có thể tự bản thân đi cảm nhận Linh Hồn tồn tại cùng vị trí, trong hoàn cảnh bình thường, không có khả năng làm được.
"Tiểu tử mày hiểu được cũng không ít chuyện..!" Phương Hùng nhìn thần sắc của Trần Vân Thanh, đương nhiên là hiểu tên này có nghe qua về thức hải.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.