Chương 198: Tiểu Dâ.m Tặc
Hắc Tâm Lão Ma
17/10/2023
Nhưng phải công nhận một điều, thịt heo quay do vị sư huynh này làm ra, nó ngon hơn tất cả những món thịt quay mà nàng đã dùng trước đây rất nhiều, ngay cả xương cũng là mềm như thế. Chỉ ăn một lần, nàng liền là đã cảm thấy nghiện, rất là muốn ăn lần thứ hai.
Nói thật tâm, với tài nghệ quay heo tuyệt đỉnh của vị sư huynh này, không có bước chân vào tu luyện, ở lại phàm tục mở một cái quán ăn, bảo đảm sẽ vô cùng đông khách.
"Nơi đây! Muốn ăn bao nhiêu, cô có thể tự lấy!"
Trần Vân Thanh xuất thủ cắt một chiếc đùi lợn thật lớn đưa đến trước mắt của Nghiêm Linh Nhi, dùng một chiếc lá sạch sẽ đem nó đặt xuống, sau đó rời đi, hắn cũng không muốn nói gì thêm, hắn biết cô gái này da mặt khá mỏng, như trêu cô ta vài câu, chỉ sợ hậu quả rất là nghiêm trọng.
Việc Nghiêm Linh Nhi ăn qua heo quay của hắn còn muốn ăn tiếp, cái này là nằm trong dự tính của hắn. Thịt heo nguyên liệu nơi đây là cực phẩm, nhưng hắn dùng một loại lá rất đặt biệt để nướng, còn dùng vài gia vị mà tại Địa Cầu mới có, nên mới thơm ngon không gì có thể sánh bằng như thế.
Hắn chưa đi khắp Nam Hoang Chi Địa các đại tửu lâu xem như thế nào, nhưng mà luận về heo quay một món, hắn tự nhận mình sẽ không có thua cho bất kỳ một món sơn hào hải vị nào cả.
"Sự huynh! Thật sự đa tạ anh đã cứu mạng của tôi!"
Dùng xong no nê rồi, Nghiêm Linh Nhi không biết nghĩ như thế nào, liền là lên tiếng tạ ân Trần Vân Thanh.
"Thế nào..? Không còn xem tôi là người xấu, là tiểu dâ.m tặc nữa sao?"
Đang dùng bữa, nghe tiếng cảm tạ kia của Nghiêm Linh Nhi, làm cho Trần Vân Thanh giật mình không nhẹ, chỉ chút nữa liền là đánh rơi miếng thịt đang cầm xuống đất, hắn quay đầu lại, tràn đầy không thể tin được nhìn cô gái này lên tiếng hỏi.
Từ khi gặp Nghiêm Linh Nhi này đến hiện tại, hắn chưa bao giờ nghe cô ta nói tiếng cảm tạ hắn lần nào cả, lần này cô ta nói, bên trong còn là phát ra tận đáy lòng cảm tạ hắn, cái này hắn là có thể cảm nhận ra được.
Đây là vì cái gì đây?
Nghiêm Linh Nhi này quen chưa lâu, nhưng ấn tượng của hắn về tính cách cô ta không được tốt cho lắm! Giờ đây cô gái này thay đổi một trăm tám mươi độ, hết sức nhu mỳ cùng chân thành?
Không lẽ thịt heo quay của hắn lại có tác dụng to lớn đến nỗi có thể thay đổi tính cách của một người, như vậy mà nói, sau này như gặp được người con gái nào ghét mình, liền nướng thịt cho cô ta ăn, mọi chuyện không phải được giải quyết, đây là một loại thủ đoạn tán gái cực hay à nha.
"Sư huynh! Anh nói đùa, thật tâm trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ anh là dâ.m tặc!" Nghiêm Linh Nhi mỉm cười có chút xấu hổ.
Nàng chỉ khó chịu về chuyện vị sư huynh này nhìn thấy tấm lưng của nàng một chút mà thôi, thật ra Nghiêm Linh Nhi nàng không phải là người không biết phân biệt người tốt kẻ xấu, ân oán người khác đối với nàng như thế nào, nàng là nhìn rất là rõ ràng.
Vị sư huynh này là người tốt, nếu như không tại Hắc Thạch Sơn dưới chân núi, là đã không có ra tay cứu mạng nàng, để cho nàng rơi xuống tan xương nát thịt mất rồi.
Người này càng không phải là dâ.m tặc. Nếu như không đã ra tay làm nhục nàng từ lâu rồi, với tình cảnh của nàng hiện tại, là tuyệt đối không thể nào phản kháng, y không làm như thế, đã chứng minh tất cả, còn là chịu rất nhiều lời thóa mạ của nàng vẫn không bỏ nàng mà đi, đây là người tốt hiếm có nàng từng gặp được nha.
Tất cả những thứ này nàng đều nhìn thấy tại trong tâm, chỉ là trước nay chưa có cơ hội nói cảm ơn người ta mà thôi.
"Không có gì? Giúp cô chút đỉnh chỉ là chuyện nhỏ!"
Trần Vân Thanh nhìn kỹ cô gái này một chút, trong lòng hắn khá là khó hiểu, vì cái gì Nghiêm Linh Nhi này trước cùng sau hắn gặp tính cách lại biến đổi lớn đến như thế này a, nhìn hiện tại Nghiêm Linh Nhi rất là chính trực cùng chân thành, khác quá xa bộ dáng vô lý trước đây.
Không biết đâu mới là bản chất con người thật của cô ta, tính tình của con gái thật sự rất là khó nắm bắt, Trần Vân Thanh trong lòng cũng chỉ có thể nghĩ như thế.
Có điều Nghiêm Linh Nhi này thay đổi không có phải là chuyện xấu, hắn cũng muốn cùng người như thế giao lưu, mà không phải là một cô gái ngang tàng không nói lý trước đây.
"Sư huynh..! Chúng ta là bằng hữu cũng lâu rồi, nhưng ta còn chưa có biết tên của anh là gì a?"
"Bằng hữu..!" Trần Vân Thanh nghi hoặc.
Hai người bọn họ chỉ vừa mới quen nhau chưa đến tám tiếng đồng hồ thời gian, tính cách còn là hoàn toàn khác biệt nhau, từ khi nào hắn xem cô gái này là bằng hữu vậy kìa.
Hơn nữa bằng hữu là chỉ nam nhân với nhau, nam nữ trước giờ rất hiếm có tình bạn chân chính à nha. Muốn thân cận với lại Trần Vân Thanh hắn, nên dùng cách khác đi.
"Đúng vậy! Có ai quy nam nữ không thể là bằng hữu chứ? Sư huynh anh giúp tôi rất nhiều, tôi cũng giúp đỡ anh không ít, cùng giúp đỡ nhau, liền là bằng hữu rồi!" Nghiêm Linh Nhi gật đầu, xem như nàng cùng Trần Vân Thanh trở thành bằng là chuyện đương nhiên một dạng.
"Giúp ta..?" Trần Vân Thanh rất là im lặng.
Từ khi gặp cô gái này đến giờ, là hắn ra tay giúp đỡ cho cô ta toàn bộ có được hay không, Nghiêm Linh Nhi này ngoài chuyện mắng hắn thật nhiều ra, có khi nào cô ta giúp đỡ cho hắn được lần nào đâu kia chứ.
Như nói đem hắn mắng chửi là giúp đỡ hắn, như vậy thì thôi đi, hắn là không bao giờ muốn nhận giúp đỡ của nha đầu này.
"Bằng hữu cũng lâu rồi, nhưng ta còn chưa có biết tên anh là gì!"
"Tự Giới thiệu một chút, tôi là Nghiêm Linh Nhi, anh tên là gì..!"
Không thấy Trần Vân Thanh này phản đối, như vậy nàng là đã xem như hai người bọn họ là bằng hữu, là bằng hữu, Không thể nào không biết tên của đối phương được, cứ gọi sư huynh này mãi, Không gọi tên, nghe cũng kỳ kỳ thế nào ấy, nàng phải biết tên của đối phương mới được a.
"Tôi họ Trần, tên Vân Thanh!" Trần Vân Thanh lên tiếng báo tên họ của mình.
Hắn chưa từng nghĩ cùng cái này Nghiêm Linh Nhi kết giao bằng hữu cái gì, cũng không có ý định báo tên họ cho đối phương, chỉ cần ra khỏi khu rừng nơi đây, hai người bọn họ nhân duyên xem như hết, đường ai nấy đi.
Nhưng nhìn vào ánh mắt to tròn tràn đầy thiên chân vô tà của Nghiêm Linh Nhi, hắn liền là thay đổi suy nghĩ, có một người bằng hữu vô tư như thế này, xem ra cũng không có tệ.
"Vân Thanh sư huynh!"
Nghiêm Linh Nhi cười tít mắt lên, cuối cũng biết tên họ của người này, tay Trần Vân Thanh này làm nhiều chuyện như thế, muốn cùng nàng rũ bỏ toàn bộ quan hệ là không có dễ dàng gì đâu.
"Gọi tôi là Vân Thanh là được rồi..!"
Nhìn cô gái này chăm chú nhìn mình, Trần Vân Thanh có chút kỳ kỳ, đừng nói là co ta phải lòng hắn à nha, xin lỗi, Nghiêm Linh Nhi này không phải là gu của Trần Vân Thanh hắn đâu. Như yêu hắn mà nói, sau này thế nào cô ta cũng sẽ đau khổ vì tương tư hắn cho mà xem! Trần Vân Thanh trong lòng không khỏi có một chút tự sướng nghĩ.
"Vân Thanh đại ca! Lúc trước anh có nhắc đến một người con gái tên là Phác Thái Lâm! Vậy cô ta là ai? Có phải là người yêu của anh hay không?" Nghiêm Linh Nhi cảm thấy, gọi Trần Vân Thanh là Vân Thanh đại ca hợp lý hơn cả, nàng cảm thấy cái tên này nghe khá ổn, nghe hay hơn là Vân Thanh sư huynh nhiều..
Vừa rồi nàng nhớ đến một chuyện, tại khi cứu mạng nàng xong, Trần Vân Thanh lần đầu nhìn thấy nàng thì liền gọi nàng là Phác Thái Lâm.
Khi mà Trần Vân Thanh này giận nàng quyết tâm muốn rời đi, nàng chính là gọi ra tên của người này, tên này mới quay trở lại, có thể nói y giúp đỡ nàng đến hiện tại, phần lớn là vì nhìn nàng khá giống với lại cô gái tên Phác Thái Lâm kia mà thôi.
"Không phải! Đó là một người con gái tại quê nhà mà tôi từng quen thôi!" Trần Vân Thanh hơi ngẩn người một chút.
Hắn cũng là không biết phải giải thích như thế nào với cô gái Nghiêm Linh Nhi này.
Lần đầu tiên gặp Nghiêm Linh Nhi, hắn lập tức nhớ đến dung nhan cô gái này khá giống với lại một minh tinh Đại Hàn mà hắn từng xem qua.
Nhưng nghĩ lại Nghiêm Linh Nhi này là người tại Nam Hoang Chi Địa này, cũng chỉ có nét khá giống thôi mà không phải như khuôn đúc ra, nên hắn biết mình đã nhận lầm người.
Nghiêm Linh Nhi này có suy đoán rất đúng, hắn trợ giúp cô ta nhiều lần như thế, là vì nhìn gương mặt của cô ta khá giống với lại Phác Thái Lâm. Làm cho hắn có chút liên tưởng nhớ lại Địa Cầu bên kia một chuyện.
Như Nghiêm Linh Nhi này không có gương mặt kia, nói thật sau khi cứu cô ta một lần, Trần Vân Thanh hắn cũng không biết mình có nhiệt tình giúp đỡ cô ta giống như hiện tại không nữa.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Nói thật tâm, với tài nghệ quay heo tuyệt đỉnh của vị sư huynh này, không có bước chân vào tu luyện, ở lại phàm tục mở một cái quán ăn, bảo đảm sẽ vô cùng đông khách.
"Nơi đây! Muốn ăn bao nhiêu, cô có thể tự lấy!"
Trần Vân Thanh xuất thủ cắt một chiếc đùi lợn thật lớn đưa đến trước mắt của Nghiêm Linh Nhi, dùng một chiếc lá sạch sẽ đem nó đặt xuống, sau đó rời đi, hắn cũng không muốn nói gì thêm, hắn biết cô gái này da mặt khá mỏng, như trêu cô ta vài câu, chỉ sợ hậu quả rất là nghiêm trọng.
Việc Nghiêm Linh Nhi ăn qua heo quay của hắn còn muốn ăn tiếp, cái này là nằm trong dự tính của hắn. Thịt heo nguyên liệu nơi đây là cực phẩm, nhưng hắn dùng một loại lá rất đặt biệt để nướng, còn dùng vài gia vị mà tại Địa Cầu mới có, nên mới thơm ngon không gì có thể sánh bằng như thế.
Hắn chưa đi khắp Nam Hoang Chi Địa các đại tửu lâu xem như thế nào, nhưng mà luận về heo quay một món, hắn tự nhận mình sẽ không có thua cho bất kỳ một món sơn hào hải vị nào cả.
"Sự huynh! Thật sự đa tạ anh đã cứu mạng của tôi!"
Dùng xong no nê rồi, Nghiêm Linh Nhi không biết nghĩ như thế nào, liền là lên tiếng tạ ân Trần Vân Thanh.
"Thế nào..? Không còn xem tôi là người xấu, là tiểu dâ.m tặc nữa sao?"
Đang dùng bữa, nghe tiếng cảm tạ kia của Nghiêm Linh Nhi, làm cho Trần Vân Thanh giật mình không nhẹ, chỉ chút nữa liền là đánh rơi miếng thịt đang cầm xuống đất, hắn quay đầu lại, tràn đầy không thể tin được nhìn cô gái này lên tiếng hỏi.
Từ khi gặp Nghiêm Linh Nhi này đến hiện tại, hắn chưa bao giờ nghe cô ta nói tiếng cảm tạ hắn lần nào cả, lần này cô ta nói, bên trong còn là phát ra tận đáy lòng cảm tạ hắn, cái này hắn là có thể cảm nhận ra được.
Đây là vì cái gì đây?
Nghiêm Linh Nhi này quen chưa lâu, nhưng ấn tượng của hắn về tính cách cô ta không được tốt cho lắm! Giờ đây cô gái này thay đổi một trăm tám mươi độ, hết sức nhu mỳ cùng chân thành?
Không lẽ thịt heo quay của hắn lại có tác dụng to lớn đến nỗi có thể thay đổi tính cách của một người, như vậy mà nói, sau này như gặp được người con gái nào ghét mình, liền nướng thịt cho cô ta ăn, mọi chuyện không phải được giải quyết, đây là một loại thủ đoạn tán gái cực hay à nha.
"Sư huynh! Anh nói đùa, thật tâm trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ anh là dâ.m tặc!" Nghiêm Linh Nhi mỉm cười có chút xấu hổ.
Nàng chỉ khó chịu về chuyện vị sư huynh này nhìn thấy tấm lưng của nàng một chút mà thôi, thật ra Nghiêm Linh Nhi nàng không phải là người không biết phân biệt người tốt kẻ xấu, ân oán người khác đối với nàng như thế nào, nàng là nhìn rất là rõ ràng.
Vị sư huynh này là người tốt, nếu như không tại Hắc Thạch Sơn dưới chân núi, là đã không có ra tay cứu mạng nàng, để cho nàng rơi xuống tan xương nát thịt mất rồi.
Người này càng không phải là dâ.m tặc. Nếu như không đã ra tay làm nhục nàng từ lâu rồi, với tình cảnh của nàng hiện tại, là tuyệt đối không thể nào phản kháng, y không làm như thế, đã chứng minh tất cả, còn là chịu rất nhiều lời thóa mạ của nàng vẫn không bỏ nàng mà đi, đây là người tốt hiếm có nàng từng gặp được nha.
Tất cả những thứ này nàng đều nhìn thấy tại trong tâm, chỉ là trước nay chưa có cơ hội nói cảm ơn người ta mà thôi.
"Không có gì? Giúp cô chút đỉnh chỉ là chuyện nhỏ!"
Trần Vân Thanh nhìn kỹ cô gái này một chút, trong lòng hắn khá là khó hiểu, vì cái gì Nghiêm Linh Nhi này trước cùng sau hắn gặp tính cách lại biến đổi lớn đến như thế này a, nhìn hiện tại Nghiêm Linh Nhi rất là chính trực cùng chân thành, khác quá xa bộ dáng vô lý trước đây.
Không biết đâu mới là bản chất con người thật của cô ta, tính tình của con gái thật sự rất là khó nắm bắt, Trần Vân Thanh trong lòng cũng chỉ có thể nghĩ như thế.
Có điều Nghiêm Linh Nhi này thay đổi không có phải là chuyện xấu, hắn cũng muốn cùng người như thế giao lưu, mà không phải là một cô gái ngang tàng không nói lý trước đây.
"Sư huynh..! Chúng ta là bằng hữu cũng lâu rồi, nhưng ta còn chưa có biết tên của anh là gì a?"
"Bằng hữu..!" Trần Vân Thanh nghi hoặc.
Hai người bọn họ chỉ vừa mới quen nhau chưa đến tám tiếng đồng hồ thời gian, tính cách còn là hoàn toàn khác biệt nhau, từ khi nào hắn xem cô gái này là bằng hữu vậy kìa.
Hơn nữa bằng hữu là chỉ nam nhân với nhau, nam nữ trước giờ rất hiếm có tình bạn chân chính à nha. Muốn thân cận với lại Trần Vân Thanh hắn, nên dùng cách khác đi.
"Đúng vậy! Có ai quy nam nữ không thể là bằng hữu chứ? Sư huynh anh giúp tôi rất nhiều, tôi cũng giúp đỡ anh không ít, cùng giúp đỡ nhau, liền là bằng hữu rồi!" Nghiêm Linh Nhi gật đầu, xem như nàng cùng Trần Vân Thanh trở thành bằng là chuyện đương nhiên một dạng.
"Giúp ta..?" Trần Vân Thanh rất là im lặng.
Từ khi gặp cô gái này đến giờ, là hắn ra tay giúp đỡ cho cô ta toàn bộ có được hay không, Nghiêm Linh Nhi này ngoài chuyện mắng hắn thật nhiều ra, có khi nào cô ta giúp đỡ cho hắn được lần nào đâu kia chứ.
Như nói đem hắn mắng chửi là giúp đỡ hắn, như vậy thì thôi đi, hắn là không bao giờ muốn nhận giúp đỡ của nha đầu này.
"Bằng hữu cũng lâu rồi, nhưng ta còn chưa có biết tên anh là gì!"
"Tự Giới thiệu một chút, tôi là Nghiêm Linh Nhi, anh tên là gì..!"
Không thấy Trần Vân Thanh này phản đối, như vậy nàng là đã xem như hai người bọn họ là bằng hữu, là bằng hữu, Không thể nào không biết tên của đối phương được, cứ gọi sư huynh này mãi, Không gọi tên, nghe cũng kỳ kỳ thế nào ấy, nàng phải biết tên của đối phương mới được a.
"Tôi họ Trần, tên Vân Thanh!" Trần Vân Thanh lên tiếng báo tên họ của mình.
Hắn chưa từng nghĩ cùng cái này Nghiêm Linh Nhi kết giao bằng hữu cái gì, cũng không có ý định báo tên họ cho đối phương, chỉ cần ra khỏi khu rừng nơi đây, hai người bọn họ nhân duyên xem như hết, đường ai nấy đi.
Nhưng nhìn vào ánh mắt to tròn tràn đầy thiên chân vô tà của Nghiêm Linh Nhi, hắn liền là thay đổi suy nghĩ, có một người bằng hữu vô tư như thế này, xem ra cũng không có tệ.
"Vân Thanh sư huynh!"
Nghiêm Linh Nhi cười tít mắt lên, cuối cũng biết tên họ của người này, tay Trần Vân Thanh này làm nhiều chuyện như thế, muốn cùng nàng rũ bỏ toàn bộ quan hệ là không có dễ dàng gì đâu.
"Gọi tôi là Vân Thanh là được rồi..!"
Nhìn cô gái này chăm chú nhìn mình, Trần Vân Thanh có chút kỳ kỳ, đừng nói là co ta phải lòng hắn à nha, xin lỗi, Nghiêm Linh Nhi này không phải là gu của Trần Vân Thanh hắn đâu. Như yêu hắn mà nói, sau này thế nào cô ta cũng sẽ đau khổ vì tương tư hắn cho mà xem! Trần Vân Thanh trong lòng không khỏi có một chút tự sướng nghĩ.
"Vân Thanh đại ca! Lúc trước anh có nhắc đến một người con gái tên là Phác Thái Lâm! Vậy cô ta là ai? Có phải là người yêu của anh hay không?" Nghiêm Linh Nhi cảm thấy, gọi Trần Vân Thanh là Vân Thanh đại ca hợp lý hơn cả, nàng cảm thấy cái tên này nghe khá ổn, nghe hay hơn là Vân Thanh sư huynh nhiều..
Vừa rồi nàng nhớ đến một chuyện, tại khi cứu mạng nàng xong, Trần Vân Thanh lần đầu nhìn thấy nàng thì liền gọi nàng là Phác Thái Lâm.
Khi mà Trần Vân Thanh này giận nàng quyết tâm muốn rời đi, nàng chính là gọi ra tên của người này, tên này mới quay trở lại, có thể nói y giúp đỡ nàng đến hiện tại, phần lớn là vì nhìn nàng khá giống với lại cô gái tên Phác Thái Lâm kia mà thôi.
"Không phải! Đó là một người con gái tại quê nhà mà tôi từng quen thôi!" Trần Vân Thanh hơi ngẩn người một chút.
Hắn cũng là không biết phải giải thích như thế nào với cô gái Nghiêm Linh Nhi này.
Lần đầu tiên gặp Nghiêm Linh Nhi, hắn lập tức nhớ đến dung nhan cô gái này khá giống với lại một minh tinh Đại Hàn mà hắn từng xem qua.
Nhưng nghĩ lại Nghiêm Linh Nhi này là người tại Nam Hoang Chi Địa này, cũng chỉ có nét khá giống thôi mà không phải như khuôn đúc ra, nên hắn biết mình đã nhận lầm người.
Nghiêm Linh Nhi này có suy đoán rất đúng, hắn trợ giúp cô ta nhiều lần như thế, là vì nhìn gương mặt của cô ta khá giống với lại Phác Thái Lâm. Làm cho hắn có chút liên tưởng nhớ lại Địa Cầu bên kia một chuyện.
Như Nghiêm Linh Nhi này không có gương mặt kia, nói thật sau khi cứu cô ta một lần, Trần Vân Thanh hắn cũng không biết mình có nhiệt tình giúp đỡ cô ta giống như hiện tại không nữa.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.