Chương 377: Xóa Đi Trần Gia
Hắc Tâm Lão Ma
17/10/2023
Tên Trần Vân Thanh này còn...
Nói chung thật sự là quá xấu hổ, trừ quan ải cuối cùng kia ra, tất cả những gì của nàng đều là đã bị tên khốn này chiếm đoạt hết, hôm nay không giết đi hắn, thật không thể được mà.
"Ân...Người đâu rồi..!"
Đang xấu hổ cúi đầu nhớ lại nữa tiếng vừa qua trải nghiệm, khi ngước đầu lên muốn nhìn Trần Vân Thanh, lại chẳng thấy tên này đâu, thằng khốn này làm cách nào lại chạy nhanh đến như vậy kia chứ.
"Ầm ầm! "
"Đê tiện..!"
Một kiếm trút giận vào Minh Châu Động Phủ, ngọc đá bay tán loạn, Lưu Tố Hiền không kiềm nỗi tức giận trong lòng của mình.
Ngay trong lúc này bỏ nàng rời đi. Dám làm không dám nhận, tên khốn kiếp kia là một tên hèn nhát, nàng sẽ không bỏ qua cho y.
Như Trần Vân Thanh hiện tại có mặt tại đây, hắn liền sẽ rất khinh thường, khi sư tử đang giận dữ, không nhanh chân bỏ chạy, không lẽ đứng yên cho nó ăn thịt hay sao? Trần Vân Thanh hắn là không có ngu như vậy.
"Chạy được thầy chùa không chạy được miếu, chị đây cũng không có tin, cậu có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của chị..!" Lưu Tố Hiền nở nụ cười nhìn ra xa, nhìn ra được nàng cũng không còn giận dữ như trước đó, đồng thời nàng cũng không muốn đuổi theo nữa.
Thân phận gốc gác của Trần Vân Thanh, trước đây không lâu nàng đã cho người đi điều tra quá rõ ràng, hôm nay y có thể rời khỏi nơi đây, nhưng ngoài hai địa phương là Trần Phủ cùng với lại Trần gia trấn ra, y còn có thể chạy đi nơi nào được nữa, nàng chỉ cần đến một trong hai nơi đó để tìm, cũng không có tin không tìm được y..
Đến khi đó, nàng sẽ cho y biết, dám khinh bạc Lưu Tố Hiền nàng sẽ có cái hậu quả như thế nào.
"Xuất hiện đi..?"
Lưu Tố Hiền thay đổi một bộ y phục mới, trở nên rất là giống tiểu thư các đại tộc lớn, một cổ uy nghiêm phát ra từ trên người nàng hiện tại, làm cho không ít người phải run sợ, nếu mà bây giờ Trần Vân Thanh có mặt ở nơi đây, cũng sẽ không thể nào nhận ra được bộ dáng hiện tại của Lưu Tố Hiền.
Nó so với lại hình tượng vui vẻ của cô nhân viên bán hàng trước đây là khác biệt quá lớn, như trời với đất cách biệt để hình dung.
"Xoẹt...!"
"Tiểu thư...! Nô tỳ không thể đến nơi đây cứu giúp tiểu thư kịp thời, xin cô hãy trách phạt..!"
Không bao lâu sau lời nói của Lưu Tố Hiền, nơi đây thật sự là có một người xuất hiện, là một người đàn bà khoảng tầm năm mươi tuổi, mái tóc cũng đã có chút chuyển màu, bà ta vừa xuất hiện, ngay lập tức quỳ xuống dưới chân của Lưu Tố Hiền, giập đầu nhận tồi.
"Phương Hoa..! Tôi không muốn nghe những lời nói này của bà, tôi muốn biết nguyên nhân..!"
Lưu Tố Hiền không vì Lưu Phương Hoa quỳ xuống nhận tội mà gương mặt giản ra, nàng vẫn là một bộ băng lạnh lên tiếng chất vấn.
Lưu Phương Hoa người này là do gia tộc phái đến bảo hộ cho nàng, cũng là bà vú chăm sóc nàng từ nhỏ.
Thực lực chân chính là Yêu Vương tam trọng cường giả.
Vì là nghĩ mình có Một người thực lực cao như vậy đi theo, ở Lạc Việt Vương Quốc nơi đâu không có ai có thể làm gì được nàng, nên nàng mới không một chút e ngại đi đến nơi đây cùng Trần Hoành Hải.
Nhưng là đáng tiếc, khi nàng gặp phải nguy hiểm chút nữa mất mạng, bà già này lại không có thấy mặt mũi nói đâu.
Bây giờ, nàng muốn biết nhất là nguyên nhân gì làm cho bà ta bỏ bê nhiệm vụ quan trọng nhất đời mình là bảo vệ cho nàng thế này.
"Tiểu thư..! Là do nô tỳ đột phá Yêu Vương tứ trọng đến thời điểm quan trọng, nên không thể theo sát tiểu thư một bước không rời được..!"
Lưu Phương Hoa lên tiếng trần tình, dù bây giờ nàng đã đột phá Yêu Vương tứ trọng, nhưng trên mặt của nàng không có lấy bấy kỳ một tia vui mừng nào cả.
Lưu Tố Hiền hai tháng trước bế quan đột phá Yêu Sư cảnh giới, đúng lúc nàng cũng cảm giác được bình cảnh Yêu Vương tứ trọng bấy lâu nay của mình đã buông lỏng, nàng nghĩ đến ở một nơi khỉ ho cò gáy này sẽ không có người nào có thể làm tổn thương được Lưu Tố Hiền, nên nàng cũng quyết định tìm một địa phương bế quan một thời gian.
Nhưng vì cảnh giới của mình đột phá khó khăn hơn dự kiến, nên khi thành công, cũng là muộn hơn Lưu Tố Hiền một chút thời gian.
Khi nàng trở lại Chấn Nam Thành để tiếp tục bảo vệ Lưu Tố Hiền, bỗng nhiên nghe được có người báo lại Lưu Tố Hiền đã đi theo Trần Hoành Hải tìm kiếm Linh Nguyên Quả.
Nghe như thế, nàng là biết chuyện này đã hỏng rồi, nàng không một phút giây chần chừ nào lao đến nơi này hộ chủ.
Đáng tiếc là vẫn chậm chân một bước, Lưu Tố Hiền đã trúng chiêu của Trần Hoành Hải, bất đắc dĩ bên dưới, nàng chì có thể đem tên Yêu Tông tam trọng đi theo âm thầm bảo hộ Trần Hoành Hải giết đi, còn lại ở một bên xem tình cảnh diễm biến.
Cũng còn may, cuối cùng tiểu thư của mình đã bình an vượt qua kiếp nạn này, nếu như không, dù có chết, nàng cũng không thể nào chuộc lại lỗi lầm của mình.
"Yêu Vương tứ trọng...! Xem ra tộc của ta lại thêm một vị cao thủ...!"
Lưu Tố Hiền ngẩn người một chút, ngay sau khi chứng thực Lưu Phương Hoa không có nói dối nàng, bà ta bây giờ đã là Yêu Vương tứ trọng, nàng liền nhanh chóng đến đỡ bà ra dậy, ân cần chúc mừng.
Gia tộc của nàng tuy có chút khác biệt với lại những cái gia tộc khác, nhưng sinh sống tại thế giới này, tựu chung lại vẫn là thực lực vi tôn.
Chỉ cần có thực lực, liền sẽ được tôn trọng, nếu như tin tức về chuyện Lưu Phương Hoa đột phá Yêu Vương tứ trọng truyền về gia tộc, nhất định sẽ được gia tộc triệu về để đi làm chuyện khác, hay là đi bảo vệ những người trọng yếu hơn.
Ít nhất, với đứa con không nhận được sự thương yêu quá nhiêu từ cha mình như nàng, sẽ không có cái đãi ngộ được Yêu Vương tứ trọng cường giả đi theo bảo hộ, còn có, nếu mà biết Lưu Phương Hoa làm việc thất trách như bây giờ, có thể nhìn nguyên nhân cũng tu vi liền có thể bỏ qua cho bà ta được ..
"Tiểu thư..! Dù Phương Hoa có đột phá Yêu Hoàng đi chăng nữa, tôi mãi mãi cũng là người hầu trung thành nhất của tiểu thư..!" Cảm nhận Lưu Tố Hiền lời nói bên trong có một tia xa cách, Lưu Phương Hoa ngay lập tức lên tiếng cam đoan.
Nàng đi theo Lưu Tố Hiền, không phải là vì thân phận của cô gái này tôn quý đến dường nào, mà là vì năm xưa mẹ của Lưu Tố Hiền đã cứu lấy mạng của một nô tỳ như nàng.
Từ đó về sau, dù đạt được cơ duyên lớn lao, thành tựu Yêu Vương cường giả, nàng cũng không có đi theo những lời mở hấp dẫn kia mà bỏ rơi Lưu Tố Hiền đang lúc khó khăn, đối với nàng, Lưu Tố Hiền cùng mẹ cô ta chính là tất cả đối với nàng.
"Hoa cô..! Giúp tôi một chuyện..! Đem cái Trần gia đó xóa đi..!"
Câu trả lời của Lưu Phương Hoa làm cho Lưu Tố Hiền rất là hài lòng, cũng rất là mát lòng mát dạ, tuy nhiên, ngay khi nhìn qua cái xác của Trần Hoành Hải cách đó không có xa, nụ cười trên gương mặt của nàng đã bay biến không còn chút nào, thay vào đó là vô tận sát ý.
Vì Trần Hoành Hải tên này, chút nữa đã làm cho nàng thân bại danh liệt, dù sau cùng có thể qua được một kiếp, nhưng nó để lại trong lòng của Lưu Tố Hiền nàng một vết đen không dễ dàng gì có thể xóa nhòa.
Bây giờ tuy Trần Hoành Hải đã chết, nhưng những oán hận trong lòng của nàng vẫn mãi không nguôi, cần phải làm gì đó để giải tỏa nỗi hận trong lòng của nàng, nàng đã đưa ánh mắt đặt ở Trần gia Cổ Loa Thành.
Một gia tộc đào tạo ra một tên súc sinh cặn bã không bằng cầm thú như thế, không có tư cách tồn tại trên đời này.
"Tiểu thư..! Chuyện này chúng ta nên bàn luận thêm..!"
Lưu Phương Hoa nghe Lưu Tố Hiền muốn nàng đi diệt Trần Gia ở Cổ Loa Thành thành kia, thân hình hơi cứng đơ một chút, sau đó miễn cưỡng cười nói.
Trần gia thực lục lực không phải rất cao, nhưng mà cũng không phải một Yêu Vương tứ trọng như nàng có thể đến đó diệt bọn chúng được..!
Theo như nàng biết, bên trong Trần gia có Yêu Tông cường giả không có ít, đồn là ẩn giấu bên trong bóng tối của bọn chúng còn có cả một đội quân trên mấy ngàn tên Yêu Sư cường giả, trong tay đều là Tứ Giai Thượng Phẩm Yêu Binh, trang bị tận răng.
Đội hình như thế, ngay cả đến Hoàng Tộc Lạc Việt Vương Quốc cũng không dám làm gì bọn chúng, lấy Lưu Phương Hoa nàng chỉ là Yêu Vương tứ trọng, càng là không giám đi vào.
Yêu Sư cường giả..! Lưu Phương Hoa nàng không có sợ..! Thậm chí Yêu Tông trong mắt của nàng cũng chỉ xem như sâu kiến.
Nhưng đó là khi đấu tay đôi, hay nàng có thể chấp mấy chục tên Yêu Tông cùng lên một lúc.
Nhưng đối mặt với lại số đông lên đến ngàn người vạn người Yêu Sư, lập thành quân trận, còn trang bị cao cấp Yêu Binh đến tận răng, dù Yêu Vương hậu kỳ cường giả có đến đó, cũng chỉ là đi nạp mạng mà thôi.
"Hoa cô..! Tôi chỉ nói đùa một chút..!"
Lưu Tố Hiền nàng cũng chỉ là bị nóng giận nhất thời che khuất đi lý trí mà thôi, khi bình tĩnh lại, nàng hiểu chỉ dựa vào Lưu Phương Hoa để mà diệt Trần gia, đó là chuyện không có khả năng cho lắm, dù có đi chăng nữa, hiện bây Hải cha của nàng cũng sẽ không có cho phép nàng làm như vậy..
"Tiểu thư..! Lần này cô giết đi Trần Hoành Hải..! Làm cho kế hoạch của chủ thượng có ảnh hưởng, phải nên tìm cách nào đó bổ khuyết đi vào..!" Lưu Phương Hoa nhìn thi thể của Trần Hoành Hải một cái, mày có chút nhíu lại.
"Để tôi nghĩ cách xem thế nào..!" Nhắc đến chuyện này, Lưu Tố Hiền đầu cũng có chút đau nhức lợi hại.
Trần Hoành Hải là một người xấu, là một tên cặn bã đáng chết trăm ngàn lần.
Tuy nhiên, gia tộc của mình lại đang cần một tên cặn bã như thế để làm sâu sắc thêm những bất đồng bên trong Lạc Việt Vương Quốc.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Nói chung thật sự là quá xấu hổ, trừ quan ải cuối cùng kia ra, tất cả những gì của nàng đều là đã bị tên khốn này chiếm đoạt hết, hôm nay không giết đi hắn, thật không thể được mà.
"Ân...Người đâu rồi..!"
Đang xấu hổ cúi đầu nhớ lại nữa tiếng vừa qua trải nghiệm, khi ngước đầu lên muốn nhìn Trần Vân Thanh, lại chẳng thấy tên này đâu, thằng khốn này làm cách nào lại chạy nhanh đến như vậy kia chứ.
"Ầm ầm! "
"Đê tiện..!"
Một kiếm trút giận vào Minh Châu Động Phủ, ngọc đá bay tán loạn, Lưu Tố Hiền không kiềm nỗi tức giận trong lòng của mình.
Ngay trong lúc này bỏ nàng rời đi. Dám làm không dám nhận, tên khốn kiếp kia là một tên hèn nhát, nàng sẽ không bỏ qua cho y.
Như Trần Vân Thanh hiện tại có mặt tại đây, hắn liền sẽ rất khinh thường, khi sư tử đang giận dữ, không nhanh chân bỏ chạy, không lẽ đứng yên cho nó ăn thịt hay sao? Trần Vân Thanh hắn là không có ngu như vậy.
"Chạy được thầy chùa không chạy được miếu, chị đây cũng không có tin, cậu có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của chị..!" Lưu Tố Hiền nở nụ cười nhìn ra xa, nhìn ra được nàng cũng không còn giận dữ như trước đó, đồng thời nàng cũng không muốn đuổi theo nữa.
Thân phận gốc gác của Trần Vân Thanh, trước đây không lâu nàng đã cho người đi điều tra quá rõ ràng, hôm nay y có thể rời khỏi nơi đây, nhưng ngoài hai địa phương là Trần Phủ cùng với lại Trần gia trấn ra, y còn có thể chạy đi nơi nào được nữa, nàng chỉ cần đến một trong hai nơi đó để tìm, cũng không có tin không tìm được y..
Đến khi đó, nàng sẽ cho y biết, dám khinh bạc Lưu Tố Hiền nàng sẽ có cái hậu quả như thế nào.
"Xuất hiện đi..?"
Lưu Tố Hiền thay đổi một bộ y phục mới, trở nên rất là giống tiểu thư các đại tộc lớn, một cổ uy nghiêm phát ra từ trên người nàng hiện tại, làm cho không ít người phải run sợ, nếu mà bây giờ Trần Vân Thanh có mặt ở nơi đây, cũng sẽ không thể nào nhận ra được bộ dáng hiện tại của Lưu Tố Hiền.
Nó so với lại hình tượng vui vẻ của cô nhân viên bán hàng trước đây là khác biệt quá lớn, như trời với đất cách biệt để hình dung.
"Xoẹt...!"
"Tiểu thư...! Nô tỳ không thể đến nơi đây cứu giúp tiểu thư kịp thời, xin cô hãy trách phạt..!"
Không bao lâu sau lời nói của Lưu Tố Hiền, nơi đây thật sự là có một người xuất hiện, là một người đàn bà khoảng tầm năm mươi tuổi, mái tóc cũng đã có chút chuyển màu, bà ta vừa xuất hiện, ngay lập tức quỳ xuống dưới chân của Lưu Tố Hiền, giập đầu nhận tồi.
"Phương Hoa..! Tôi không muốn nghe những lời nói này của bà, tôi muốn biết nguyên nhân..!"
Lưu Tố Hiền không vì Lưu Phương Hoa quỳ xuống nhận tội mà gương mặt giản ra, nàng vẫn là một bộ băng lạnh lên tiếng chất vấn.
Lưu Phương Hoa người này là do gia tộc phái đến bảo hộ cho nàng, cũng là bà vú chăm sóc nàng từ nhỏ.
Thực lực chân chính là Yêu Vương tam trọng cường giả.
Vì là nghĩ mình có Một người thực lực cao như vậy đi theo, ở Lạc Việt Vương Quốc nơi đâu không có ai có thể làm gì được nàng, nên nàng mới không một chút e ngại đi đến nơi đây cùng Trần Hoành Hải.
Nhưng là đáng tiếc, khi nàng gặp phải nguy hiểm chút nữa mất mạng, bà già này lại không có thấy mặt mũi nói đâu.
Bây giờ, nàng muốn biết nhất là nguyên nhân gì làm cho bà ta bỏ bê nhiệm vụ quan trọng nhất đời mình là bảo vệ cho nàng thế này.
"Tiểu thư..! Là do nô tỳ đột phá Yêu Vương tứ trọng đến thời điểm quan trọng, nên không thể theo sát tiểu thư một bước không rời được..!"
Lưu Phương Hoa lên tiếng trần tình, dù bây giờ nàng đã đột phá Yêu Vương tứ trọng, nhưng trên mặt của nàng không có lấy bấy kỳ một tia vui mừng nào cả.
Lưu Tố Hiền hai tháng trước bế quan đột phá Yêu Sư cảnh giới, đúng lúc nàng cũng cảm giác được bình cảnh Yêu Vương tứ trọng bấy lâu nay của mình đã buông lỏng, nàng nghĩ đến ở một nơi khỉ ho cò gáy này sẽ không có người nào có thể làm tổn thương được Lưu Tố Hiền, nên nàng cũng quyết định tìm một địa phương bế quan một thời gian.
Nhưng vì cảnh giới của mình đột phá khó khăn hơn dự kiến, nên khi thành công, cũng là muộn hơn Lưu Tố Hiền một chút thời gian.
Khi nàng trở lại Chấn Nam Thành để tiếp tục bảo vệ Lưu Tố Hiền, bỗng nhiên nghe được có người báo lại Lưu Tố Hiền đã đi theo Trần Hoành Hải tìm kiếm Linh Nguyên Quả.
Nghe như thế, nàng là biết chuyện này đã hỏng rồi, nàng không một phút giây chần chừ nào lao đến nơi này hộ chủ.
Đáng tiếc là vẫn chậm chân một bước, Lưu Tố Hiền đã trúng chiêu của Trần Hoành Hải, bất đắc dĩ bên dưới, nàng chì có thể đem tên Yêu Tông tam trọng đi theo âm thầm bảo hộ Trần Hoành Hải giết đi, còn lại ở một bên xem tình cảnh diễm biến.
Cũng còn may, cuối cùng tiểu thư của mình đã bình an vượt qua kiếp nạn này, nếu như không, dù có chết, nàng cũng không thể nào chuộc lại lỗi lầm của mình.
"Yêu Vương tứ trọng...! Xem ra tộc của ta lại thêm một vị cao thủ...!"
Lưu Tố Hiền ngẩn người một chút, ngay sau khi chứng thực Lưu Phương Hoa không có nói dối nàng, bà ta bây giờ đã là Yêu Vương tứ trọng, nàng liền nhanh chóng đến đỡ bà ra dậy, ân cần chúc mừng.
Gia tộc của nàng tuy có chút khác biệt với lại những cái gia tộc khác, nhưng sinh sống tại thế giới này, tựu chung lại vẫn là thực lực vi tôn.
Chỉ cần có thực lực, liền sẽ được tôn trọng, nếu như tin tức về chuyện Lưu Phương Hoa đột phá Yêu Vương tứ trọng truyền về gia tộc, nhất định sẽ được gia tộc triệu về để đi làm chuyện khác, hay là đi bảo vệ những người trọng yếu hơn.
Ít nhất, với đứa con không nhận được sự thương yêu quá nhiêu từ cha mình như nàng, sẽ không có cái đãi ngộ được Yêu Vương tứ trọng cường giả đi theo bảo hộ, còn có, nếu mà biết Lưu Phương Hoa làm việc thất trách như bây giờ, có thể nhìn nguyên nhân cũng tu vi liền có thể bỏ qua cho bà ta được ..
"Tiểu thư..! Dù Phương Hoa có đột phá Yêu Hoàng đi chăng nữa, tôi mãi mãi cũng là người hầu trung thành nhất của tiểu thư..!" Cảm nhận Lưu Tố Hiền lời nói bên trong có một tia xa cách, Lưu Phương Hoa ngay lập tức lên tiếng cam đoan.
Nàng đi theo Lưu Tố Hiền, không phải là vì thân phận của cô gái này tôn quý đến dường nào, mà là vì năm xưa mẹ của Lưu Tố Hiền đã cứu lấy mạng của một nô tỳ như nàng.
Từ đó về sau, dù đạt được cơ duyên lớn lao, thành tựu Yêu Vương cường giả, nàng cũng không có đi theo những lời mở hấp dẫn kia mà bỏ rơi Lưu Tố Hiền đang lúc khó khăn, đối với nàng, Lưu Tố Hiền cùng mẹ cô ta chính là tất cả đối với nàng.
"Hoa cô..! Giúp tôi một chuyện..! Đem cái Trần gia đó xóa đi..!"
Câu trả lời của Lưu Phương Hoa làm cho Lưu Tố Hiền rất là hài lòng, cũng rất là mát lòng mát dạ, tuy nhiên, ngay khi nhìn qua cái xác của Trần Hoành Hải cách đó không có xa, nụ cười trên gương mặt của nàng đã bay biến không còn chút nào, thay vào đó là vô tận sát ý.
Vì Trần Hoành Hải tên này, chút nữa đã làm cho nàng thân bại danh liệt, dù sau cùng có thể qua được một kiếp, nhưng nó để lại trong lòng của Lưu Tố Hiền nàng một vết đen không dễ dàng gì có thể xóa nhòa.
Bây giờ tuy Trần Hoành Hải đã chết, nhưng những oán hận trong lòng của nàng vẫn mãi không nguôi, cần phải làm gì đó để giải tỏa nỗi hận trong lòng của nàng, nàng đã đưa ánh mắt đặt ở Trần gia Cổ Loa Thành.
Một gia tộc đào tạo ra một tên súc sinh cặn bã không bằng cầm thú như thế, không có tư cách tồn tại trên đời này.
"Tiểu thư..! Chuyện này chúng ta nên bàn luận thêm..!"
Lưu Phương Hoa nghe Lưu Tố Hiền muốn nàng đi diệt Trần Gia ở Cổ Loa Thành thành kia, thân hình hơi cứng đơ một chút, sau đó miễn cưỡng cười nói.
Trần gia thực lục lực không phải rất cao, nhưng mà cũng không phải một Yêu Vương tứ trọng như nàng có thể đến đó diệt bọn chúng được..!
Theo như nàng biết, bên trong Trần gia có Yêu Tông cường giả không có ít, đồn là ẩn giấu bên trong bóng tối của bọn chúng còn có cả một đội quân trên mấy ngàn tên Yêu Sư cường giả, trong tay đều là Tứ Giai Thượng Phẩm Yêu Binh, trang bị tận răng.
Đội hình như thế, ngay cả đến Hoàng Tộc Lạc Việt Vương Quốc cũng không dám làm gì bọn chúng, lấy Lưu Phương Hoa nàng chỉ là Yêu Vương tứ trọng, càng là không giám đi vào.
Yêu Sư cường giả..! Lưu Phương Hoa nàng không có sợ..! Thậm chí Yêu Tông trong mắt của nàng cũng chỉ xem như sâu kiến.
Nhưng đó là khi đấu tay đôi, hay nàng có thể chấp mấy chục tên Yêu Tông cùng lên một lúc.
Nhưng đối mặt với lại số đông lên đến ngàn người vạn người Yêu Sư, lập thành quân trận, còn trang bị cao cấp Yêu Binh đến tận răng, dù Yêu Vương hậu kỳ cường giả có đến đó, cũng chỉ là đi nạp mạng mà thôi.
"Hoa cô..! Tôi chỉ nói đùa một chút..!"
Lưu Tố Hiền nàng cũng chỉ là bị nóng giận nhất thời che khuất đi lý trí mà thôi, khi bình tĩnh lại, nàng hiểu chỉ dựa vào Lưu Phương Hoa để mà diệt Trần gia, đó là chuyện không có khả năng cho lắm, dù có đi chăng nữa, hiện bây Hải cha của nàng cũng sẽ không có cho phép nàng làm như vậy..
"Tiểu thư..! Lần này cô giết đi Trần Hoành Hải..! Làm cho kế hoạch của chủ thượng có ảnh hưởng, phải nên tìm cách nào đó bổ khuyết đi vào..!" Lưu Phương Hoa nhìn thi thể của Trần Hoành Hải một cái, mày có chút nhíu lại.
"Để tôi nghĩ cách xem thế nào..!" Nhắc đến chuyện này, Lưu Tố Hiền đầu cũng có chút đau nhức lợi hại.
Trần Hoành Hải là một người xấu, là một tên cặn bã đáng chết trăm ngàn lần.
Tuy nhiên, gia tộc của mình lại đang cần một tên cặn bã như thế để làm sâu sắc thêm những bất đồng bên trong Lạc Việt Vương Quốc.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.