Bất Lương Quân Hôn

Chương 3: Bị cưỡng hôn!

Tinh Nhị S

06/10/2015

Mang cảm xúc phức tạp, Chu Chí Dũng bước vào căn phòng ở lầu dưới. Chỉ liếc mắt một cái, Chu Chí Dũng đã bị dọa!

"Thu cùng một giọt lộ, đêm khuya tĩnh lặng trụy huyền thiên."

Đây là câu thơ duy nhất hình dung Mễ Kiều mà Chu Chí Dũng nghĩ đến lúc này.

Cô ngồi đó với mái tóc ngắn màu đen thay thế cho một đầu tóc dài màu đỏ tinh xảo, kính sát tròng xanh lơ cũng bị gỡ ra, quần dài chứ không còn quần đùi, váy ngắn như xưa. Môi không tô son nhưng đỏ mọng, mi không vẽ nước lại cong vút, dáng người thon thả, thướt tha đến hoa nhường nguyệt thẹn.

Chu Chí Dũng không ngờ, thì ra sau lớp phấn son cùng trang sức xa hoa đắt tiền, Mễ Kiều lại có nét khả ái, thanh tú đến vậy. Trường quân đội tuy lớn nhưng dường như chưa có ai xinh đẹp hơn cô.

“Ha ha, Kiều Kiều?”

Mễ Kiều thấy Chu Chí Dũng đi tới, liền nhảy dựng lên, đem giấy thông báo trúng tuyển của cô đưa cho anh.

“Tìm nơi bán kem có máy lạnh và vi tính cho bổn tiểu thư thư giãn, còn những thủ tục phiền toái này anh giúp tôi sắp xếp đi!”

Chu Chí Dũng cười khổ, thì ra Mễ Kiều như tiên nữ chỉ khi cô im lặng, xem khí thế hiện tại của cô chẳng khác nào một tiểu ma nữ vô pháp vô thiên.

“Tôi hỏi thật, ngoại hình của cô hôm nay rất tốt, tại sao trước kia lại người không ra người, ma không ra ma vậy?"

Mễ Kiều vừa nghe, liền trừng mắt với Chu Chí Dũng.

“Anh giỡn hả? Hôm nay là ngày Mễ Kiều tôi xấu nhất từ trước tới nay! Anh xem, mồ hôi từ đầu đến chân, đi đường xa như vậy, không phải khổ thân sao?”

Chu Chí Dũng tiếp nhận ba lô của cô, cười ha ha.

“Trong tủ lạnh ở văn phòng tôi còn một hộp Haagen-Dazs, nếu không chê cô có thể dùng, ngoài ra còn có máy lạnh, vi tính, cô cứ tự nhiên, chỉ là đừng đụng đến văn kiện tư liệu của tôi."

Chu Chí Dũng nói xong, liền kéo Mễ Kiều lên lầu.

“Đây là văn phòng của tôi, cô ở chỗ này chờ, tôi sẽ giúp cô hoàn tất thủ tục nhập học phiền phức, rồi sắp xếp ký túc xá cho cô, khoảng chừng một tiếng là xong.”

Quả thật, thủ tục nhập học tại trường quân đội rất phiền phức, nộp học phí, lãnh quân trang, kê khai tiền quỹ thế chấp, đem thẻ học viên về đội đóng dấu, mỗi khâu đều phải xếp hàng, đều có thủ tục rườm rà riêng, những thủ tục đó lại không ở cùng một nơi, mà phải đi bộ khoảng 15 phút. Như vậy xem ra, Chu Chí Dũng nói một tiếng, đã là phi thường siêu tốc.

“Đi thôi, đi thôi!”

Mễ Kiều miệng nói, người đã muốn hướng văn phòng mà đi, Chu Chí Dũng đứng ở cửa cười, tựa như muốn nói gì đó, nhưng không kịp .

“Ba!” Một tiếng động vang lên đem cửa đóng lại.



Lúc này, trong núi không có hổ, hầu tử xưng Đại Vương.

Mễ Kiều ưu tiên lục tủ lạnh trước, một hơi ăn hết hai cây kem, một bịch khoai tây và một ít bia. Trong tay cô còn cầm một hộp bánh bích quy, nhưng do ăn liên tục nên rốt cuộc cũng ăn không vô.

“Đành mang về ký túc xá vậy! Chia cho bạn cùng phòng!”

Vốn tửu lượng yếu lại uống bia, Mễ Kiều tuy ý thức rõ ràng, nhưng cả người thoạt nhìn như choáng váng say xỉn, khuôn mặt càng ngày càng hồng.

Cô có chút đau đầu đi đến bàn làm việc, khởi động vi tính, chuẩn bị chơi game mà cô yêu thích nhất.

“Thùng thùng thùng!”

Từng đợt tiếng đập cửa vọng lại.

Mễ Kiều không thèm để ý tới, tiếp tục chơi.

“Thùng thùng thùng!”

Lại là một trận tiếng đập cửa.

Mễ Kiều phiền chán bĩu môi, tiếp tục không quan tâm.

Giây tiếp theo, chốt cửa giật giật, rồi mở hẳn ra.

Mễ Kiều còn chưa kịp ngẩng đầu, chợt nghe một giọng nam trầm ấm vang lên.

“Việc gì vậy, gõ cửa cũng không nghe thấy? Tôi trở về lấy di động để quên trên sô pha của anh."

Mễ Kiều chau mày, đem cái đầu nhỏ của mình ló ra khỏi màn hình vi tính, vẻ mặt khó hiểu vô tội nhìn người đàn ông.

Trầm Nghê Trần thật không ngờ người ngồi ở bàn công tác không phải là Chu Chí Dũng. Trong lúc nhất thời, anh có chút xấu hổ đứng tại chỗ, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của Mễ Kiều, gương mặt anh liền cứng lại, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô không nháy mắt.

“Lan Lan?”

Mễ Kiều sửng sốt, người này đang kêu ai?

“Lan Lan!”



Trầm Nghê Trần rốt cuộc xác nhận, anh tiến lên từng bước, nhưng khi thấy biểu hiện kinh ngạc trên mặt cô, sợ làm cô sợ, liền ngừng bước.

Lần này, Mễ Kiều hoảng hốt.

Tối hôm trước, vì biết cuộc sống sung sướng của mình sắp kết thúc cho nên cô đã đem tất cả phim kinh dị yêu thích nhất một mình ở trên giường xem lại. Ví dụ như [nguyền rủa], [hồn ma lúc nửa đêm], [quỷ dữ], [giày cao gót màu hồng], đặc biệt là [ngày của quỷ], cô còn tắt đèn, đóng cửa sổ, mở máy lạnh xuống nhiệt độ thấp nhất, âm thanh thì cực đại. Đây là thói quen lúc xem phim kinh dị của cô, bởi cô cảm thấy làm như vậy mới có cảm giác chân thật, sống động.

Hiện tại, người đàn ông này gọi cô bằng một cái tên khác, chuyện này rất kì quái, làm cho cô không khỏi liên tưởng tới bộ phim [đôi mắt âm dương].

Cô có chút bất an quay đầu nhìn sang hai bên, phát hiện bên cạnh rỗng tuếch, ai cũng không có.

Phục hồi lại tinh thần, Mễ Kiều cẩn thận quan sát người đàn ông này, ngoại hình thật không tầm thường, rất đẹp trai, rất ngầu, một thân quân trang màu lục, vóc người cao to rất giống kỳ tài luyện võ, chẳng lẽ anh ta là người thông linh?

Nghĩ đến đây, tóc gáy toàn thân của Mễ Kiều đều dựng thẳng lên.

“Lan Lan, tại sao em lại đến đây?”

Trầm Nghê Trần hơi nhíu mi, hai tay hơi giơ lên theo kiểu đầu hàng, như đang trấn an cô, ngờ vực hỏi.

“A!” Mễ Kiều thật sự bị dọa, nhịn không được kêu lên một tiếng, lập tức nhảy dựng ra khỏi ghế, lao thẳng vào lòng Trầm Nghê Trần, thần sắc kích động, quấn lấy anh như bạch tuộc, hai tay hai chân đều bám vào người anh.

"Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật!”

Trầm Nghê Trần nghe không hiểu Mễ Kiều ở trong lòng mình thì thầm cái gì, anh giơ hai ngón tay nâng cằm Mễ Kiều lên, tấn công nhanh như sét đánh, cưỡng hôn cô!

Hai má Mễ Kiều mềm như tơ lụa cùng mùi hương ngọt ngào độc nhất vô nhị, vượt qua sức tưởng tượng của anh.

Trầm Nghê Trần hôn trong chốc lát, nhẹ nhàng buông đầu cô ra, nhìn bộ dáng choáng váng mê ly của cô, khóe miệng mỉm cười.

“Lan Lan, anh sẽ không bao giờ đánh mất em lần nữa.”

Còn đang trong trạng thái mê man, lòng Mễ Kiều chợt căng thẳng, vội vàng nắm chặt góc áo của anh, vẻ mặt cầu xin.

“Tôi không phải!Cứu tôi! Cứu tôi với!"

Đáy mắt Trầm Nghê Trần như bị sương mù che phủ, hai tay nâng mông của cô lên cao, sau đó đặt cô lên sô pha.

“Lan Lan, em càng ngày càng bướng bỉnh.”

Nói xong, anh liền đè lên thân hình mềm mại của cô, hôn nồng nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Lương Quân Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook