Chương 43: Bỏ trốn?
Tinh Nhị S
08/10/2015
“Không phải, chỉ là
trình tự xin nuôi thú cưng ở Mỹ tương đối phức tạp, rườm rà. Muốn nuôi
ngựa, ngoài giấy chứng nhận tiêm phòng vắc-xin, chứng nhận khử trùng,…
anh còn phải có giấy chứng nhận huấn luyện thú cưng.”
Ở đầu dây bên kia, trong khi Đại Pháo đang không ngừng giải thích thì Trầm Nghê Trần lại lơ đễnh suy tư về Mễ Kiều, làm sao còn tâm trạng nghe anh ta nói nữa?
“Vậy cậu cứ làm theo trình tự đi! Vô luận thế nào, trước khi tôi qua, cậu nhất định phải làm xong!”
Vừa dứt lời, Trầm Nghê Trần liền cúp điện thoại.
Đứng 7 giờ tối, ở cửa sau ký túc xá đội 21, một chiếc Audi sang trọng xuất hiện.
Trầm Nghê Trần không hề xuống xe mà yên tĩnh ngóng lên những ánh đèn nơi lầu hai ký túc xá, bởi nơi đó, luôn có một người khiến anh lo lắng, yêu thương.
Dưới ánh trăng, anh liên tục rà xoát danh bạ tìm kiếm số điện thoại của Vương Văn Yến. Không lâu sau, liền nghe đến tiếng còi cùng giọng nói của cô ta vang lên, “Nhị liên liên trưởng Mễ Kiều, xuống lầu gặp tôi! Nhị liên liên trưởng Mễ Kiều, xuống lầu gặp tôi!”
Đây là lần đầu tiên Trầm Nghê Trần anh hành động như một tên trộm, lặng lẽ xuống xe rồi trốn vào góc cầu thang, bởi anh sợ, một khi nhìn thấy anh, Mễ Kiều sẽ chạy mất.
Khổ nỗi, người thông minh như Mễ Kiều, những trò vặt vãnh trẻ con này làm sao có thể lừa được cô.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, dù cho đứng trên lầu hai, cô cũng có thể nhìn thấy rõ chiếc Audi quen thuộc ấy từ xa.
Khẽ hít sâu một hơi, Mễ Kiều cất bước xuống lầu.
Cô vẫn có chuyện muốn hỏi anh.
Do vừa nôn mửa xong liền được bạn học đưa về giường nghỉ ngơi nên đến giờ, cô vẫn chưa ăn gì. Suốt cả buổi, cô đều dùng chăn trùm kín đầu, chặt chẽ không một khe hở.
Dạ dày quặn thắt từng cơn khiến cô đau đến nỗi xuýt thốt ra tiếng.
Lặng lẽ cuộn mình trong chăn, cô muốn một mình gặm nhấm nỗi đau, một nỗi đau ngoài sức chịu đựng của cô. Khóe mắt tuy có chút ẩm ướt nhưng cô lại bướng bỉnh cắn chặt răng nhủ thầm, “Trời còn chưa sập xuống thì còn chưa đến lúc phải khóc đâu Mễ Kiều à!”
Cô cố gắng lê thân thể yếu ớt, lung lay như sắp đổ ấy xuống lầu.
Ngay khi cô vừa đặt chân xuống đất, Trầm Nghê Trần liền mạnh mẽ xông tới, bất chấp hình tượng cũng như dư luận, anh bá đạo ôm cô ra xe.
Cửa xe vừa đóng, cả hai liền được ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Như mọi lần, Trầm Nghê Trần nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve tóc cô, ôn nhu hỏi, “Em ăn tối chưa?”
Dưới ánh đèn mờ nhạt, sắc mặt Mễ Kiều đã tái nay lại càng tái nhợt hơn. Tại sao anh có thể cư xử như không có chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao anh có thể ôn nhu siết chặt tay cô như vậy?...
Mễ Kiều rất muốn lớn tiếng chất vấn anh nhưng cuối cùng, cô lại không thể thốt ra được chữ nào.
“Kiều Kiều, em hãy nghe anh nói, không cần quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần hai ta hạnh phúc, sống một cuộc sống cho riêng mình, được không em?”
Lúc này đây, đối với Mễ Kiều mà nói, Trầm Nghê Trần vừa là thiên sứ vừa là ác quỷ.
Anh đến bên cô, dùng giọng nói trầm ấm ôn nhu của mình dụ dỗ, mê hoặc cô khiến cô cùng anh rơi vào hố sâu của tội lỗi, mãi không siêu thoát!
“Kiều Kiều, em làm sao vậy, cảm thấy không thoải mái sao?”
Vừa nói, Trầm Nghê Trần vừa lo lắng đặt tay lên trán Mễ Kiều để so nhiệt độ, đổi lại, chỉ là cái nhìn ai oán của cô.
Nếu trước đây, sự ôn nhu, quan tâm, lo lắng của anh khiến cô vui mừng hạnh phúc thì giờ đây, đọng lại chỉ là những nỗi đau chua sót khôn cùng.
Anh nghĩ cô không thoải mái, nghĩ cô phát sốt nên mới so nhiệt độ cho cô sao?
Nhưng anh có biết, đó cũng chỉ là những nỗi đau của thể xác, chẳng nói lên được điều gì. Không lẽ, cứ nhiệt độ bình thường là chứng tỏ cô không có việc gì sao?
Thấy Mễ Kiều chậm chạp không nói, lòng Trầm Nghê Trần càng hoảng.
“Em hãy nghe anh nói, đó chỉ là một hiểu lầm. Ban đầu, anh cũng không hề biết chuyện này. Còn nhớ ngày chúng ta đi lĩnh giấy kết hôn không, hôm đó, anh có nói với em buổi tối có việc nên không thể về đội được đấy. Kỳ thật, tối đó, anh đã ăn cơm cùng mẹ em. Khi ấy, anh mới biết tất cả, nhưng đã quá muộn rồi, em có hiểu không?”
Trầm Nghê Trần càng nói càng kích động, vô ý siết chặt tay Mễ Kiều, làm cô có chút đau nhưng cảm giác lại rất chân thật.
Một giọt lệ nơi khóe mắt cũng theo đó mà chảy xuống.
Từng lời nói, từng câu hỏi cũng vì vậy mà tan biến.
“Em…, đứa ngốc này!”
Mễ Kiều gục hẳn vào lòng Trầm Nghê Trần, nước mắt tuôn rơi như suối, nghẹn ngào run rẩy.
Vì sao anh không nói với cô ngay từ đầu? Nếu không phải mẹ cô đến đây, chẳng lẽ anh còn định gánh chịu nỗi đau này một mình mãi sao?
“Đồ tự cho là đúng! Ô ô… bộ anh tưởng em không biết thì sẽ không đau lòng sao? Ô ô… Tên vô lại! Ô ô…”
Lòng tràn đầy đau lòng.
Mễ Kiều thật không cách nào tưởng tượng nổi, một người luôn sống trong hào quang như Trầm Nghê Trần, khi biết chuyện loạn luân này, anh sẽ bi thương đến cỡ nào! Cô đau lòng anh khổ sở, đau lòng anh nhẫn nhịn, càng đau lòng anh bị hiện thực này dày vò nhưng vẫn cố gắng giữ đúng lời hứa với cô.
“Kiều Kiều, em đừng khóc nữa, cùng anh ăn chút gì đó được không? Em không ăn như vậy là không được.”
Trầm Nghê Trần vừa nói vừa kéo cô ra.
Lúc này, toàn bộ nước mắt nước mũi trên mặt Mễ Kiều đều in hết lên áo anh. Hốc mắt đỏ hồng, tóc tai lộn xộn,… có thể nói là vô cùng mất hình tượng.
Giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn nghĩ đến chuyện ăn uống nữa chứ?
“Sắp tới, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trong không gian nhỏ hẹp, tựa như một chú nai con bị kinh hoảng, Mễ Kiều nhu nhược cất giọng run run, lo sợ hỏi. Ánh mắt cô tràn đầy bối rối.
Nhìn Mễ Kiều như vậy, Trầm Nghê Trần liền hận không thể tự thưởng cho mình hai cái tát.
“Kiều Kiều, ý tưởng ban đầu của anh là dẫn em đi, có thể giấu được bao lâu thì giấu.”
Vừa dứt lời, anh liền với tay vào trong ngăn kéo ngầm, lấy ra hai bộ hộ chiếu và visa đưa cho Mễ Kiều, ngoài ra, còn có hai tấm vé máy bay đi Los Angeles vào đầu tuần sau.
“Lần trước, sau khi lĩnh giấy kết hôn, thẻ căn cước của em vẫn để ở chỗ anh. Một tháng nay, anh đã chuẩn bị xong tất cả. Hộ chiếu và visa của em, anh đã nhờ người quen ở cơ quan du lịch làm, vì là đi cửa sau nên làm rất nhanh. Ngoài ra, anh cũng đã mua một căn nhà ở bên Mỹ, còn tất cả bất động sản đứng tên anh ở trong nước, anh đều đã bán hết. Hiện tại, với số tiền này, anh nghĩ cũng đủ để hai đứa mình sống tiêu dao khoái hoạt bên Mỹ mười năm, hai mươi năm không lo rồi. Huống chi, anh còn có thể ra ngoài tìm việc nữa.”
Mễ Kiều kinh ngạc, trợn mắt há mồm, khó tin nhìn anh hỏi, “Anh muốn dẫn em bỏ trốn sao?”
Ở đầu dây bên kia, trong khi Đại Pháo đang không ngừng giải thích thì Trầm Nghê Trần lại lơ đễnh suy tư về Mễ Kiều, làm sao còn tâm trạng nghe anh ta nói nữa?
“Vậy cậu cứ làm theo trình tự đi! Vô luận thế nào, trước khi tôi qua, cậu nhất định phải làm xong!”
Vừa dứt lời, Trầm Nghê Trần liền cúp điện thoại.
Đứng 7 giờ tối, ở cửa sau ký túc xá đội 21, một chiếc Audi sang trọng xuất hiện.
Trầm Nghê Trần không hề xuống xe mà yên tĩnh ngóng lên những ánh đèn nơi lầu hai ký túc xá, bởi nơi đó, luôn có một người khiến anh lo lắng, yêu thương.
Dưới ánh trăng, anh liên tục rà xoát danh bạ tìm kiếm số điện thoại của Vương Văn Yến. Không lâu sau, liền nghe đến tiếng còi cùng giọng nói của cô ta vang lên, “Nhị liên liên trưởng Mễ Kiều, xuống lầu gặp tôi! Nhị liên liên trưởng Mễ Kiều, xuống lầu gặp tôi!”
Đây là lần đầu tiên Trầm Nghê Trần anh hành động như một tên trộm, lặng lẽ xuống xe rồi trốn vào góc cầu thang, bởi anh sợ, một khi nhìn thấy anh, Mễ Kiều sẽ chạy mất.
Khổ nỗi, người thông minh như Mễ Kiều, những trò vặt vãnh trẻ con này làm sao có thể lừa được cô.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, dù cho đứng trên lầu hai, cô cũng có thể nhìn thấy rõ chiếc Audi quen thuộc ấy từ xa.
Khẽ hít sâu một hơi, Mễ Kiều cất bước xuống lầu.
Cô vẫn có chuyện muốn hỏi anh.
Do vừa nôn mửa xong liền được bạn học đưa về giường nghỉ ngơi nên đến giờ, cô vẫn chưa ăn gì. Suốt cả buổi, cô đều dùng chăn trùm kín đầu, chặt chẽ không một khe hở.
Dạ dày quặn thắt từng cơn khiến cô đau đến nỗi xuýt thốt ra tiếng.
Lặng lẽ cuộn mình trong chăn, cô muốn một mình gặm nhấm nỗi đau, một nỗi đau ngoài sức chịu đựng của cô. Khóe mắt tuy có chút ẩm ướt nhưng cô lại bướng bỉnh cắn chặt răng nhủ thầm, “Trời còn chưa sập xuống thì còn chưa đến lúc phải khóc đâu Mễ Kiều à!”
Cô cố gắng lê thân thể yếu ớt, lung lay như sắp đổ ấy xuống lầu.
Ngay khi cô vừa đặt chân xuống đất, Trầm Nghê Trần liền mạnh mẽ xông tới, bất chấp hình tượng cũng như dư luận, anh bá đạo ôm cô ra xe.
Cửa xe vừa đóng, cả hai liền được ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Như mọi lần, Trầm Nghê Trần nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve tóc cô, ôn nhu hỏi, “Em ăn tối chưa?”
Dưới ánh đèn mờ nhạt, sắc mặt Mễ Kiều đã tái nay lại càng tái nhợt hơn. Tại sao anh có thể cư xử như không có chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao anh có thể ôn nhu siết chặt tay cô như vậy?...
Mễ Kiều rất muốn lớn tiếng chất vấn anh nhưng cuối cùng, cô lại không thể thốt ra được chữ nào.
“Kiều Kiều, em hãy nghe anh nói, không cần quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần hai ta hạnh phúc, sống một cuộc sống cho riêng mình, được không em?”
Lúc này đây, đối với Mễ Kiều mà nói, Trầm Nghê Trần vừa là thiên sứ vừa là ác quỷ.
Anh đến bên cô, dùng giọng nói trầm ấm ôn nhu của mình dụ dỗ, mê hoặc cô khiến cô cùng anh rơi vào hố sâu của tội lỗi, mãi không siêu thoát!
“Kiều Kiều, em làm sao vậy, cảm thấy không thoải mái sao?”
Vừa nói, Trầm Nghê Trần vừa lo lắng đặt tay lên trán Mễ Kiều để so nhiệt độ, đổi lại, chỉ là cái nhìn ai oán của cô.
Nếu trước đây, sự ôn nhu, quan tâm, lo lắng của anh khiến cô vui mừng hạnh phúc thì giờ đây, đọng lại chỉ là những nỗi đau chua sót khôn cùng.
Anh nghĩ cô không thoải mái, nghĩ cô phát sốt nên mới so nhiệt độ cho cô sao?
Nhưng anh có biết, đó cũng chỉ là những nỗi đau của thể xác, chẳng nói lên được điều gì. Không lẽ, cứ nhiệt độ bình thường là chứng tỏ cô không có việc gì sao?
Thấy Mễ Kiều chậm chạp không nói, lòng Trầm Nghê Trần càng hoảng.
“Em hãy nghe anh nói, đó chỉ là một hiểu lầm. Ban đầu, anh cũng không hề biết chuyện này. Còn nhớ ngày chúng ta đi lĩnh giấy kết hôn không, hôm đó, anh có nói với em buổi tối có việc nên không thể về đội được đấy. Kỳ thật, tối đó, anh đã ăn cơm cùng mẹ em. Khi ấy, anh mới biết tất cả, nhưng đã quá muộn rồi, em có hiểu không?”
Trầm Nghê Trần càng nói càng kích động, vô ý siết chặt tay Mễ Kiều, làm cô có chút đau nhưng cảm giác lại rất chân thật.
Một giọt lệ nơi khóe mắt cũng theo đó mà chảy xuống.
Từng lời nói, từng câu hỏi cũng vì vậy mà tan biến.
“Em…, đứa ngốc này!”
Mễ Kiều gục hẳn vào lòng Trầm Nghê Trần, nước mắt tuôn rơi như suối, nghẹn ngào run rẩy.
Vì sao anh không nói với cô ngay từ đầu? Nếu không phải mẹ cô đến đây, chẳng lẽ anh còn định gánh chịu nỗi đau này một mình mãi sao?
“Đồ tự cho là đúng! Ô ô… bộ anh tưởng em không biết thì sẽ không đau lòng sao? Ô ô… Tên vô lại! Ô ô…”
Lòng tràn đầy đau lòng.
Mễ Kiều thật không cách nào tưởng tượng nổi, một người luôn sống trong hào quang như Trầm Nghê Trần, khi biết chuyện loạn luân này, anh sẽ bi thương đến cỡ nào! Cô đau lòng anh khổ sở, đau lòng anh nhẫn nhịn, càng đau lòng anh bị hiện thực này dày vò nhưng vẫn cố gắng giữ đúng lời hứa với cô.
“Kiều Kiều, em đừng khóc nữa, cùng anh ăn chút gì đó được không? Em không ăn như vậy là không được.”
Trầm Nghê Trần vừa nói vừa kéo cô ra.
Lúc này, toàn bộ nước mắt nước mũi trên mặt Mễ Kiều đều in hết lên áo anh. Hốc mắt đỏ hồng, tóc tai lộn xộn,… có thể nói là vô cùng mất hình tượng.
Giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn nghĩ đến chuyện ăn uống nữa chứ?
“Sắp tới, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trong không gian nhỏ hẹp, tựa như một chú nai con bị kinh hoảng, Mễ Kiều nhu nhược cất giọng run run, lo sợ hỏi. Ánh mắt cô tràn đầy bối rối.
Nhìn Mễ Kiều như vậy, Trầm Nghê Trần liền hận không thể tự thưởng cho mình hai cái tát.
“Kiều Kiều, ý tưởng ban đầu của anh là dẫn em đi, có thể giấu được bao lâu thì giấu.”
Vừa dứt lời, anh liền với tay vào trong ngăn kéo ngầm, lấy ra hai bộ hộ chiếu và visa đưa cho Mễ Kiều, ngoài ra, còn có hai tấm vé máy bay đi Los Angeles vào đầu tuần sau.
“Lần trước, sau khi lĩnh giấy kết hôn, thẻ căn cước của em vẫn để ở chỗ anh. Một tháng nay, anh đã chuẩn bị xong tất cả. Hộ chiếu và visa của em, anh đã nhờ người quen ở cơ quan du lịch làm, vì là đi cửa sau nên làm rất nhanh. Ngoài ra, anh cũng đã mua một căn nhà ở bên Mỹ, còn tất cả bất động sản đứng tên anh ở trong nước, anh đều đã bán hết. Hiện tại, với số tiền này, anh nghĩ cũng đủ để hai đứa mình sống tiêu dao khoái hoạt bên Mỹ mười năm, hai mươi năm không lo rồi. Huống chi, anh còn có thể ra ngoài tìm việc nữa.”
Mễ Kiều kinh ngạc, trợn mắt há mồm, khó tin nhìn anh hỏi, “Anh muốn dẫn em bỏ trốn sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.