Chương 1: Đàn ông của mình, cũng có thể quên sao?
Tinh Nhị S
06/10/2015
Em đảo lộn toàn bộ thế giới, chỉ vì muốn tìm bóng hình của anh. -- Trương Ái Linh
Chẳng bao lâu sau, những lời này chính là tín ngưỡng của Mễ Kiều. Cô rốt cuộc cũng hiểu được tình yêu khắc cốt ghi tâm là gì, chỉ có những ai đã từng trải qua mới lĩnh hội được những điều viết trong [Trương Ái Linh văn tập]. Hiện tại, vật đổi sao dời, khi đọc lại những câu này, Mễ Kiều vẫn cảm thấy tê tái cõi lòng.
“Kính chào quý khách, chuyến bay đã kết thúc, máy bay đã đến thành phố J, xin quý khách kiểm tra hành lý tuỳ thân, giúp đỡ người lớn tuổi cùng trẻ em, chuẩn bị xuống máy bay. Hãng hàng không Đông Phương rất vui được phục vụ quý khách."
Giọng nói nhẹ nhàng, trong veo của tiếp viên hàng không vang lên, kéo Mễ Kiều đang trong dòng suy tư trở về thực tại, sau đó, máy bay từ từ hạ cánh.
Mễ Kiều thu hồi vật dụng cá nhân, nhìn màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ khiến lòng cô thấy bình an. Sở dĩ chọn chuyến bay lúc nửa đêm, ngay cả trợ lý cũng không dẫn theo, một mình trở lại thành phố J, là vì hai nguyên nhân, một là không muộn gặp người quen, hai là tránh những người hâm mộ điên cuồng, cùng phóng viên các tạp chí.
Đã là cuối thu, gió đêm se lạnh, trong đại sảnh rộng lớn của sân bay, nhiệt độ không khí càng thấp.
Mễ Kiều hít một hơi thật sâu để làm giảm bớt cái lạnh trong không khí, chân cô mang một đôi giày da cao gót nhập khẩu từ Italy, phối hợp với quần bò Violet cùng áo voan tay dài hồng nhạt đơn giản, mái tóc xoăn dài màu nâu được xoã tùy ý, trên cái mũi cao tinh xảo đeo một chiếc kính mát lớn. Thực may mắn, dọc đường không có ai nhận ra cô chính là ngôi sao đang nổi của công ty Thiên Ảnh.
Trước tiên cô mở nguồn điện thoại di động, không đến ba mươi giây, tiếng chuông đặc biệt liền vang lên.
Mễ Kiều nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của một bé gái trên màn hình di động, bao nhiêu mệt nhọc do liên tục ngồi máy bay mười mấy tiếng đều tan thành mây khói.
“Alo, mẹ!”
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến thanh âm đáng yêu của một bé gái.
Mễ Kiều cười, liếc mắt nhìn thời gian hiển thị trên màn hình di động, trừ bỏ sai lệch múi giờ khoảng mười mấy tiếng thì có lẽ nơi con gái cô ở đang là hai giờ chiều. Bình thường, giờ này con bé hẳn còn đang nghỉ trưa.
“Thần Thần, con gái ngoan, sao giờ này không ngủ? Dì Phỉ Phỉ đâu, con đưa điện thoại cho dì đi."
Mễ Kiều vừa nói xong, chợt nghe âm thanh ở đầu dây bên kia thay đổi.
“Kiều Kiều, cậu đến chưa? Nhớ chụp hình quảng cáo xong thì trở về liền. Thần Thần có mình chăm sóc, cậu cứ yên tâm."
Phỉ Phỉ là người đại diện kiêm trợ lý của Mễ Kiều, vì Mễ Kiều kiên trì quyết định một mình về thành phố J, nên giao con gái một tuổi rưỡi của mình cho cô chăm sóc.
“Mình đã biết, thật vất vả cho cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Mễ Kiều lập tức đến băng chuyền chờ lấy hành lý, xung quanh người rất thưa thớt. Mễ Kiều đang đứng chờ, chợt nghe giọng nói quen thuộc của một người đàn ông phía sau lưng vang lên, khiến ba hồn bảy vía của cô bị doạ, bay mất một nửa.
“Mễ Kiều?”
Giọng nói của người đàn ông có chút giật mình, có chút không xác định cùng nghi ngờ.
Toàn thân cô cứng đờ, không dám quay đầu.
Đây là tình huống gặp mặt mà Mễ Kiều đã vô số lần tưởng tượng trong đầu, nhưng đến khi thật sự đụng phải, cô lại không dám quay đầu, sợ bản thân sẽ không khống chế được mà lún sâu vào, càng sợ giờ phút này bên cạnh anh đã có thêm một người, một người con gái giống cô như đúc.
“Kiều Kiều, là em sao?”
Giọng nói của người đàn ông trong suốt du dương, như xa như gần, khiến Mễ Kiều có bản năng muốn né tránh.
Vừa định nghiêng người, bỗng có một sức lực kéo Mễ Kiều lại, người đàn ông rất nhanh đi đến bên cạnh, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, như muốn nhìn ra cái gì. Nhưng vì có chiếc kính mát lớn, nên ngoại trừ nhìn thấy hình ảnh tương phản của chính mình, anh cái gì cũng không thấy.
"Trở về sao không báo trước một tiếng?”
Khi nhìn thấy khuôn mặt thân quen, tim Mễ Kiều liền đập chậm nửa nhịp. Điều này chưa từng xảy ra trong suốt một năm sống trong ánh hào quang của thế giới giải trí.
“Xin lỗi, tôi không quen anh.”
Người đàn ông cau mày, bá đạo kéo chiếc kính của cô xuống, khi bốn mắt nhìn nhau, anh có chút thất thần.
Cô gái trước mặt có nét thanh lệ, tao nhã, tóc xoăn dài tùy ý xoã tung với màu nâu càng làm nổi bật làn da trắng hồng nõn nà của cô, nhìn rất quyến rũ phong tình. Rất khó tưởng tượng được cô cùng cô gái từng mặc quân trang, tóc ngắn, vẻ mặt trẻ con là cùng một người.
Cô nói, cô không quen anh? Người đàn ông không khỏi bật cười.
Trong đầu hồi tưởng lại, từng có một thời, cô vừa đuổi theo sau lưng anh, vừa quật cường nói.
“Vì sao anh không chịu hiểu? Em có thể quên tự trọng, quên tôn nghiêm, quên tất cả mọi thứ nhưng vẫn không thể quên anh được!”
Hình ảnh đó vẫn khắc mãi trong tâm trí anh, không thể xoá nhoà.
Thấm thoát đã hai năm không gặp, cô gái cuồng nhiệt yêu anh hôm nào, sao lại dễ dàng nói quên liền quên như vậy, hay là, tình yêu đến chết không phai của cô, cũng chỉ bất quá là một trò chơi mà thôi.
Người đàn ông hơi cúi người, đưa bạc môi khêu gợi tới bên tai cô, “Trí nhớ của em thật không tốt, đàn ông của mình cũng có thể quên sao?”
Mễ Kiều nhất thời cứng người, gian nan kéo khóe môi nói: “Thực xin lỗi, tôi đang vội.”
Hai năm không gặp, cô có chút bất ngờ, nếu cô không bị ảo giác thì người đàn ông đang trêu tức trước mặt cô, chính là Trầm Nghê Trần sao?
Mễ Kiều thoáng nhìn thấy hành lý của mình đang được truyền đến, quyết đoán vòng qua thân hình cao to của anh như trốn chạy, vươn một tay cầm lấy hành lý, nhưng cô chưa kịp xoay người lại đã bị người phía sau dùng sức ôm chặt eo nhỏ, hành lý cũng bị anh thuận thế dùng tay kia giật lấy.
"Vội như vậy, muốn đi đâu?”
Anh nhanh chóng cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, đó là nơi làm anh quyến luyến hương vị ngọt ngào cho đến bây giờ. Trong TV, anh đã phải chứng kiến biết bao lần nam diễn viên ôm cô vào ngực hôn thấm thiết, có trời biết, việc anh muốn làm lúc bấy giờ là huỷ diệt toàn bộ thế giới!
“Buông ra!”
Mễ Kiều nhíu mày, không hờn giận kéo bàn tay của anh, nhỏ giọng trách cứ: “Như thế nào, Thiếu tướng thành phố J muốn cùng một nữ ngôi sao trở thành tiêu đề trên các trang báo ngày mai sao? Anh không sợ sẽ cản trở tiền đồ của mình sao?”
Trầm Nghê Trần nhíu chặt hai hàng lông mày, bâng quơ nói: “Không sao, em cứ giằng co, đến lúc đó, mẹ em biết em đã trở về, chắc chắn sẽ đến gặp em.”
Mễ Kiều sửng sốt, đây chính là tử huyệt của cô.
Trầm Nghê Trần buông lỏng tay, cởi áo gió của mình ra trùm kín lên người Mễ Kiều. Vừa rồi khi cô giãy dụa, anh vô tình chạm vào bàn tay nhỏ bé của cô, thật lạnh!
Thấy cô xụ mặt, còn có thái độ chán ghét, anh liền bắt đầu trách cứ: “Vốn thể chất không tốt, còn mặc ít như vậy, muốn bị bệnh sao?”
Nói xong, anh làm như không thấy ánh mắt phẫn nộ của cô, một tay kéo hành lý, một tay ôm cô, hướng đến bãi đậu xe.
“Cậu út!”
Cô dừng bước, vẻ mặt kiên trì: “Con có thể đi taxi."
Trầm Nghê Trần ngẩn ra, cô gọi anh là cậu út? Lúc trước, ai đã từng nói có chết cũng không gọi anh là cậu út, vậy mà bây giờ cư nhiên có thể bình tĩnh kêu anh một tiếng cậu út!
“Cậu út?”
Anh thì thào tự nói, khiến cô không thể đoán được cảm xúc của anh: “Biết tôi là cậu út thì tốt rồi, nhanh chút theo tôi đi!”
Nói xong, anh không chút thương tiếc kéo tay cô như kéo một bao đồ ra khỏi đại sảnh sân bay.
Bóng đêm dày đặc, đèn đường hiu hắc, Mễ Kiều có cảm giác bị vận mệnh trêu đùa. Rõ ràng dùng trăm phương nghìn kế né tránh, cô vẫn không chạy thoát được trò đùa của số phận. Trong cơn hoang mang, cô chợt nhớ đến một câu nói của Trương Ái Linh: "Trái Đất là một công viên xanh, do thượng đế tạo ra vì ngài muốn tạo cơ hội cho những ai đã lạc mất nhau lại có thể gặp nhau.”
--
27 tháng trước, tại nhà họ Trầm.
Mễ Kiều bị bắt ngồi trong sân, dưới sự giám sát như hổ rình mồi của người bên cạnh, cô đành đem mái tóc dài nhuộm đỏ của mình giao cho thợ cắt tóc được gia đình mời đến, một tấc lại một tấc tiễn đưa từng lọn tóc của cô. Cuối cùng, trên đầu cô chỉ còn lại những sợi tóc đen ngắn củn.
“Rầm!"
Một âm thanh chói tai vang lên kèm theo một chiếc ba lô bị quăng đến trước mặt Mễ Kiều.
“Đây là ba lô mẹ cô chuẩn bị cho cô, ngày mai mang theo nó đến trường quân đội báo danh!”
Giọng nói của ông ngoại cô tuy không lớn, nhưng rất có khí thế.
Mễ Kiều chép miệng, vẻ mặt ghét bỏ cầm một góc ba lô lên, rõ ràng lúc ra khỏi nhà, cô đã gom rất nhiều đồ bỏ vào khiến ba lô phình ra thật to, như thế nào chỉ trong nháy mắt liền xẹp lép như vậy! Tức giận nhìn vào bên trong, trừ bỏ quần áo, khăn tắm và vớ chân, những thứ còn lại như laptop, MP5, PSP, váy ngắn, tóc giả, nước sơn móng tay, phấn trang điểm, giày trượt băng,... rất nhiều rất nhiều bảo bối của cô đều không cánh mà bay!
“Mẹ! Mẹ làm gì vậy!"
Mễ Kiều liền nhảy dựng lên, hô lớn: “Con đi đến trường chứ không phải đi ngồi tù! Mẹ lấy hết bảo bối, con làm sao sống nổi?!”
“Làm càn!”
Ông ngoại cô lớn tiếng quát, Mễ Kiều nhất thời liền yểu xìu, rụt cổ lại, không dám nói thêm lời nào.
Từ nhỏ đến lớn, người cô sợ nhất chính là ông ngoại, năm nay ông đã hơn sáu mươi tuổi, chẳng những không có ở nhà nghỉ hưu mà còn làm quan lớn, tổng tư lệnh quân đội thành phố J, hơn nữa còn là hiệu trưởng trường quân đội Tây Sơn, nơi Mễ Kiều sắp phải đến, có thể nói đây là gừng càng già càng cay.
“Cô vừa dùng thái độ gì nói chuyện với mẹ cô? Người ta thi đại học, đa số làm được năm phần, cô cũng thi đại học, nhưng chỉ làm được hai phần, chẳng lẽ chỉ số thông minh của cô cũng không bằng một nửa của người ta?! Vật lý và Sinh học đều nộp giấy trắng, cái cô kia, muốn phát điên cái gì!"
Ông ngoại vừa nói xong, một quả táo liền bay lại đây: “Đi lên lầu cho tôi! Vào trường học phải mặc quân trang, cô xem cô đang mặc cái gì? Áo rách quần mỏng, còn ra thể thống gì nữa! Bắt đầu từ ngày mai, cắt hết tiền tiêu vặt của cô, không có lệnh của tôi, ai dám cho cô dù chỉ một đồng, cũng chính là đối nghịch với tôi! Trong trường có cơm phần, cô muốn ăn gì thì trực tiếp đến căn tin lấy, rồi kêu họ tính cho tôi."
Mễ Kiều quyệt cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không phục, lại không dám trực tiếp kháng nghị, đành phải dùng đôi mắt ngân ngấn nước ủy khuất nhìn ông ngoại.
Thấy Mễ Kiều vẫn đứng tại chỗ, ông ngoại cô liền trực tiếp đá vào ba lô dưới chân cô: “Cầm ba lô của cô lên lầu cho tôi!"
Chẳng bao lâu sau, những lời này chính là tín ngưỡng của Mễ Kiều. Cô rốt cuộc cũng hiểu được tình yêu khắc cốt ghi tâm là gì, chỉ có những ai đã từng trải qua mới lĩnh hội được những điều viết trong [Trương Ái Linh văn tập]. Hiện tại, vật đổi sao dời, khi đọc lại những câu này, Mễ Kiều vẫn cảm thấy tê tái cõi lòng.
“Kính chào quý khách, chuyến bay đã kết thúc, máy bay đã đến thành phố J, xin quý khách kiểm tra hành lý tuỳ thân, giúp đỡ người lớn tuổi cùng trẻ em, chuẩn bị xuống máy bay. Hãng hàng không Đông Phương rất vui được phục vụ quý khách."
Giọng nói nhẹ nhàng, trong veo của tiếp viên hàng không vang lên, kéo Mễ Kiều đang trong dòng suy tư trở về thực tại, sau đó, máy bay từ từ hạ cánh.
Mễ Kiều thu hồi vật dụng cá nhân, nhìn màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ khiến lòng cô thấy bình an. Sở dĩ chọn chuyến bay lúc nửa đêm, ngay cả trợ lý cũng không dẫn theo, một mình trở lại thành phố J, là vì hai nguyên nhân, một là không muộn gặp người quen, hai là tránh những người hâm mộ điên cuồng, cùng phóng viên các tạp chí.
Đã là cuối thu, gió đêm se lạnh, trong đại sảnh rộng lớn của sân bay, nhiệt độ không khí càng thấp.
Mễ Kiều hít một hơi thật sâu để làm giảm bớt cái lạnh trong không khí, chân cô mang một đôi giày da cao gót nhập khẩu từ Italy, phối hợp với quần bò Violet cùng áo voan tay dài hồng nhạt đơn giản, mái tóc xoăn dài màu nâu được xoã tùy ý, trên cái mũi cao tinh xảo đeo một chiếc kính mát lớn. Thực may mắn, dọc đường không có ai nhận ra cô chính là ngôi sao đang nổi của công ty Thiên Ảnh.
Trước tiên cô mở nguồn điện thoại di động, không đến ba mươi giây, tiếng chuông đặc biệt liền vang lên.
Mễ Kiều nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của một bé gái trên màn hình di động, bao nhiêu mệt nhọc do liên tục ngồi máy bay mười mấy tiếng đều tan thành mây khói.
“Alo, mẹ!”
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến thanh âm đáng yêu của một bé gái.
Mễ Kiều cười, liếc mắt nhìn thời gian hiển thị trên màn hình di động, trừ bỏ sai lệch múi giờ khoảng mười mấy tiếng thì có lẽ nơi con gái cô ở đang là hai giờ chiều. Bình thường, giờ này con bé hẳn còn đang nghỉ trưa.
“Thần Thần, con gái ngoan, sao giờ này không ngủ? Dì Phỉ Phỉ đâu, con đưa điện thoại cho dì đi."
Mễ Kiều vừa nói xong, chợt nghe âm thanh ở đầu dây bên kia thay đổi.
“Kiều Kiều, cậu đến chưa? Nhớ chụp hình quảng cáo xong thì trở về liền. Thần Thần có mình chăm sóc, cậu cứ yên tâm."
Phỉ Phỉ là người đại diện kiêm trợ lý của Mễ Kiều, vì Mễ Kiều kiên trì quyết định một mình về thành phố J, nên giao con gái một tuổi rưỡi của mình cho cô chăm sóc.
“Mình đã biết, thật vất vả cho cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Mễ Kiều lập tức đến băng chuyền chờ lấy hành lý, xung quanh người rất thưa thớt. Mễ Kiều đang đứng chờ, chợt nghe giọng nói quen thuộc của một người đàn ông phía sau lưng vang lên, khiến ba hồn bảy vía của cô bị doạ, bay mất một nửa.
“Mễ Kiều?”
Giọng nói của người đàn ông có chút giật mình, có chút không xác định cùng nghi ngờ.
Toàn thân cô cứng đờ, không dám quay đầu.
Đây là tình huống gặp mặt mà Mễ Kiều đã vô số lần tưởng tượng trong đầu, nhưng đến khi thật sự đụng phải, cô lại không dám quay đầu, sợ bản thân sẽ không khống chế được mà lún sâu vào, càng sợ giờ phút này bên cạnh anh đã có thêm một người, một người con gái giống cô như đúc.
“Kiều Kiều, là em sao?”
Giọng nói của người đàn ông trong suốt du dương, như xa như gần, khiến Mễ Kiều có bản năng muốn né tránh.
Vừa định nghiêng người, bỗng có một sức lực kéo Mễ Kiều lại, người đàn ông rất nhanh đi đến bên cạnh, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, như muốn nhìn ra cái gì. Nhưng vì có chiếc kính mát lớn, nên ngoại trừ nhìn thấy hình ảnh tương phản của chính mình, anh cái gì cũng không thấy.
"Trở về sao không báo trước một tiếng?”
Khi nhìn thấy khuôn mặt thân quen, tim Mễ Kiều liền đập chậm nửa nhịp. Điều này chưa từng xảy ra trong suốt một năm sống trong ánh hào quang của thế giới giải trí.
“Xin lỗi, tôi không quen anh.”
Người đàn ông cau mày, bá đạo kéo chiếc kính của cô xuống, khi bốn mắt nhìn nhau, anh có chút thất thần.
Cô gái trước mặt có nét thanh lệ, tao nhã, tóc xoăn dài tùy ý xoã tung với màu nâu càng làm nổi bật làn da trắng hồng nõn nà của cô, nhìn rất quyến rũ phong tình. Rất khó tưởng tượng được cô cùng cô gái từng mặc quân trang, tóc ngắn, vẻ mặt trẻ con là cùng một người.
Cô nói, cô không quen anh? Người đàn ông không khỏi bật cười.
Trong đầu hồi tưởng lại, từng có một thời, cô vừa đuổi theo sau lưng anh, vừa quật cường nói.
“Vì sao anh không chịu hiểu? Em có thể quên tự trọng, quên tôn nghiêm, quên tất cả mọi thứ nhưng vẫn không thể quên anh được!”
Hình ảnh đó vẫn khắc mãi trong tâm trí anh, không thể xoá nhoà.
Thấm thoát đã hai năm không gặp, cô gái cuồng nhiệt yêu anh hôm nào, sao lại dễ dàng nói quên liền quên như vậy, hay là, tình yêu đến chết không phai của cô, cũng chỉ bất quá là một trò chơi mà thôi.
Người đàn ông hơi cúi người, đưa bạc môi khêu gợi tới bên tai cô, “Trí nhớ của em thật không tốt, đàn ông của mình cũng có thể quên sao?”
Mễ Kiều nhất thời cứng người, gian nan kéo khóe môi nói: “Thực xin lỗi, tôi đang vội.”
Hai năm không gặp, cô có chút bất ngờ, nếu cô không bị ảo giác thì người đàn ông đang trêu tức trước mặt cô, chính là Trầm Nghê Trần sao?
Mễ Kiều thoáng nhìn thấy hành lý của mình đang được truyền đến, quyết đoán vòng qua thân hình cao to của anh như trốn chạy, vươn một tay cầm lấy hành lý, nhưng cô chưa kịp xoay người lại đã bị người phía sau dùng sức ôm chặt eo nhỏ, hành lý cũng bị anh thuận thế dùng tay kia giật lấy.
"Vội như vậy, muốn đi đâu?”
Anh nhanh chóng cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, đó là nơi làm anh quyến luyến hương vị ngọt ngào cho đến bây giờ. Trong TV, anh đã phải chứng kiến biết bao lần nam diễn viên ôm cô vào ngực hôn thấm thiết, có trời biết, việc anh muốn làm lúc bấy giờ là huỷ diệt toàn bộ thế giới!
“Buông ra!”
Mễ Kiều nhíu mày, không hờn giận kéo bàn tay của anh, nhỏ giọng trách cứ: “Như thế nào, Thiếu tướng thành phố J muốn cùng một nữ ngôi sao trở thành tiêu đề trên các trang báo ngày mai sao? Anh không sợ sẽ cản trở tiền đồ của mình sao?”
Trầm Nghê Trần nhíu chặt hai hàng lông mày, bâng quơ nói: “Không sao, em cứ giằng co, đến lúc đó, mẹ em biết em đã trở về, chắc chắn sẽ đến gặp em.”
Mễ Kiều sửng sốt, đây chính là tử huyệt của cô.
Trầm Nghê Trần buông lỏng tay, cởi áo gió của mình ra trùm kín lên người Mễ Kiều. Vừa rồi khi cô giãy dụa, anh vô tình chạm vào bàn tay nhỏ bé của cô, thật lạnh!
Thấy cô xụ mặt, còn có thái độ chán ghét, anh liền bắt đầu trách cứ: “Vốn thể chất không tốt, còn mặc ít như vậy, muốn bị bệnh sao?”
Nói xong, anh làm như không thấy ánh mắt phẫn nộ của cô, một tay kéo hành lý, một tay ôm cô, hướng đến bãi đậu xe.
“Cậu út!”
Cô dừng bước, vẻ mặt kiên trì: “Con có thể đi taxi."
Trầm Nghê Trần ngẩn ra, cô gọi anh là cậu út? Lúc trước, ai đã từng nói có chết cũng không gọi anh là cậu út, vậy mà bây giờ cư nhiên có thể bình tĩnh kêu anh một tiếng cậu út!
“Cậu út?”
Anh thì thào tự nói, khiến cô không thể đoán được cảm xúc của anh: “Biết tôi là cậu út thì tốt rồi, nhanh chút theo tôi đi!”
Nói xong, anh không chút thương tiếc kéo tay cô như kéo một bao đồ ra khỏi đại sảnh sân bay.
Bóng đêm dày đặc, đèn đường hiu hắc, Mễ Kiều có cảm giác bị vận mệnh trêu đùa. Rõ ràng dùng trăm phương nghìn kế né tránh, cô vẫn không chạy thoát được trò đùa của số phận. Trong cơn hoang mang, cô chợt nhớ đến một câu nói của Trương Ái Linh: "Trái Đất là một công viên xanh, do thượng đế tạo ra vì ngài muốn tạo cơ hội cho những ai đã lạc mất nhau lại có thể gặp nhau.”
--
27 tháng trước, tại nhà họ Trầm.
Mễ Kiều bị bắt ngồi trong sân, dưới sự giám sát như hổ rình mồi của người bên cạnh, cô đành đem mái tóc dài nhuộm đỏ của mình giao cho thợ cắt tóc được gia đình mời đến, một tấc lại một tấc tiễn đưa từng lọn tóc của cô. Cuối cùng, trên đầu cô chỉ còn lại những sợi tóc đen ngắn củn.
“Rầm!"
Một âm thanh chói tai vang lên kèm theo một chiếc ba lô bị quăng đến trước mặt Mễ Kiều.
“Đây là ba lô mẹ cô chuẩn bị cho cô, ngày mai mang theo nó đến trường quân đội báo danh!”
Giọng nói của ông ngoại cô tuy không lớn, nhưng rất có khí thế.
Mễ Kiều chép miệng, vẻ mặt ghét bỏ cầm một góc ba lô lên, rõ ràng lúc ra khỏi nhà, cô đã gom rất nhiều đồ bỏ vào khiến ba lô phình ra thật to, như thế nào chỉ trong nháy mắt liền xẹp lép như vậy! Tức giận nhìn vào bên trong, trừ bỏ quần áo, khăn tắm và vớ chân, những thứ còn lại như laptop, MP5, PSP, váy ngắn, tóc giả, nước sơn móng tay, phấn trang điểm, giày trượt băng,... rất nhiều rất nhiều bảo bối của cô đều không cánh mà bay!
“Mẹ! Mẹ làm gì vậy!"
Mễ Kiều liền nhảy dựng lên, hô lớn: “Con đi đến trường chứ không phải đi ngồi tù! Mẹ lấy hết bảo bối, con làm sao sống nổi?!”
“Làm càn!”
Ông ngoại cô lớn tiếng quát, Mễ Kiều nhất thời liền yểu xìu, rụt cổ lại, không dám nói thêm lời nào.
Từ nhỏ đến lớn, người cô sợ nhất chính là ông ngoại, năm nay ông đã hơn sáu mươi tuổi, chẳng những không có ở nhà nghỉ hưu mà còn làm quan lớn, tổng tư lệnh quân đội thành phố J, hơn nữa còn là hiệu trưởng trường quân đội Tây Sơn, nơi Mễ Kiều sắp phải đến, có thể nói đây là gừng càng già càng cay.
“Cô vừa dùng thái độ gì nói chuyện với mẹ cô? Người ta thi đại học, đa số làm được năm phần, cô cũng thi đại học, nhưng chỉ làm được hai phần, chẳng lẽ chỉ số thông minh của cô cũng không bằng một nửa của người ta?! Vật lý và Sinh học đều nộp giấy trắng, cái cô kia, muốn phát điên cái gì!"
Ông ngoại vừa nói xong, một quả táo liền bay lại đây: “Đi lên lầu cho tôi! Vào trường học phải mặc quân trang, cô xem cô đang mặc cái gì? Áo rách quần mỏng, còn ra thể thống gì nữa! Bắt đầu từ ngày mai, cắt hết tiền tiêu vặt của cô, không có lệnh của tôi, ai dám cho cô dù chỉ một đồng, cũng chính là đối nghịch với tôi! Trong trường có cơm phần, cô muốn ăn gì thì trực tiếp đến căn tin lấy, rồi kêu họ tính cho tôi."
Mễ Kiều quyệt cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không phục, lại không dám trực tiếp kháng nghị, đành phải dùng đôi mắt ngân ngấn nước ủy khuất nhìn ông ngoại.
Thấy Mễ Kiều vẫn đứng tại chỗ, ông ngoại cô liền trực tiếp đá vào ba lô dưới chân cô: “Cầm ba lô của cô lên lầu cho tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.