Quyển 3 - Chương 30: Di họa không ngừng.
Tạo Bạch
28/06/2016
Lữ Minh Dương bất đắc dĩ cười khổ, chỉ nghe nói người ta cho vay thì bắt
con nợ phải thế chấp nhà, không ngờ còn có chuyện cứu người xong lại bắt người ta thế chấp cái mạng, phong cách Hàn Di quả nhiên đặc biệt khác
người.
Hàn Di hướng Lữ Minh Dương nhẹ ngoắc ngoắc tay, vừa nhanh nhẹn lắp một mũi tên mới lên nỏ, vừa rụt người vào trong xe.
Lữ Minh Dương vừa âm thầm lắc đầu, vừa kéo Chu Đình chạy nhanh đến chiếc BMW. Mới vừa đi được hai bước, bỗng nhiên một trận gió âm lãnh quét tới, một cái đĩa sắt khổng lồ vèo vèo bay trong không khí, đang trực chỉ Chu Đình bắn tới.
Lữ Minh Dương thầm tiếc hận, cái đĩa sắt này chính là cái bánh xe sắt của máy tập gym tối ngày hôm qua bị con ác linh kia dùng để tập kích Hồ Dĩnh đây mà, vốn tưởng sự tình ngày hôm qua coi như xong, từ từ dọn dẹp bãi chiến trường cũng được, không ngờ hôm nay lại tiếp tục bị ác linh tận dụng.
Hắn lập tức dùng sức kéo mạnh, đem Chu Đình gọn gàng cuốn vào trong lòng, tiếp theo lộn một vòng dưới đất, né thoát đòn tập kích của bánh xe sắt.
Nhưng hắn còn chưa kịp ổn định thân mình, vẫn chưa kịp đứng lên, cái bánh xe sắt từ phía bên trái bắn qua, vậy mà lại có thể từ bên phải bắn ngược trở về.
Lập tức hắn ý thức được đòn tấn công này tuyệt đối có nhiều hơn một con ác linh, chỉ không ngờ là mấy con ác linh này vậy mà lại có thể phối hợp cẩn mật kín kẽ như vậy. Lữ Minh Dương nhanh chóng ôm Chu Đình lộn tiếp một vòng dưới đất, tránh thoát công kích của bánh xe sắt trong gang tấc. Bánh xe sắt đập mạnh xuống mặt đất, đột ngột lại bay ngược lên, hiểm ác nhắm ngay gáy Chu Đình bay tới.
Lữ Minh Dương không hề chậm trễ, nâng khẩu súng huyết tương trong tay lên nhắm thẳng bánh xe sắt đang bay giữa không trung bắn tới tấp, bánh xe sắt bị trúng huyết tương nhất thời vô lực rơi xuống đất.
Lữ Minh Dương lập tức đứng dậy, vẫn chưa kịp kéo Chu Đình đứng lên, lại cảm thấy có một bóng người màu xám từ bên hông mình nhào thẳng tới.
Bóng người màu xám trước ngực có một vệt nám đen, tựa hồ chính là bóng người lúc đầu bị mình bắn trúng. Nó lấy một loại thân pháp cực kỳ quỷ dị nhắm chính mình lao tới, Lữ Minh Dương lập tức nâng khẩu súng huyết tương lên, nhưng vẫn chưa kịp nhắm trúng bóng người kia, thì nó đã vọt đến trước mặt.
Lữ Minh Dương chỉ cảm thấy lồng ngực đột nhiên bị ép lại, thân mình đã lập tức bay lên, giống như một con diều đứt dây, bay ra ngoài tới mấy mét, đập thật mạnh xuống mặt đất.
Lữ Minh Dương bất chấp lồng ngực và cái lưng đau nhức, ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một đạo ngân quang lấp lánh, một mũi tên bạc chính xác găm trúng con ác linh màu xám kia, đáng tiếc lại không găm trúng mi tâm, chỉ bắn trúng ngực thôi.
Ác linh mở toác miệng, nhưng lại không có thanh âm tru hống nào phát ra, nó run rẩy ôm lấy ngực, bỏ chạy ra xa. Hàn Di đã nhảy từ trong xe ra, chớp mắt đã xuất hiện bên này, một tay nâng Chu Đình đang hốt hoảng đứng lên, vừa lắp tên lên nỏ, vừa thối lui về phía chiếc BMW.
Lữ Minh Dương thầm thở phào một cái, lồm cồm đứng dậy, vừa chạy về phía hai cô gái, vừa nâng khẩu súng huyết tương trong tay lên bắn ra một phát, xa xa ngay sau lưng Hàn Di một bóng quỷ đã bị bức lui.
“ Tổng cộng có bao nhiêu?” Lữ Minh Dương la lên.
“Tám, giết hai.” Hàn Di đã lắp xong tên, vừa cảnh giác quan sát chung quanh, vừa la lên.
Lữ Minh Dương đã chạy tới bên cạnh, đem Chu Đình kẹp giữa mình và Hàn Di, nhanh chóng thối lui về phía chiếc BMW.
“ Cẩn thận!” Lữ Minh Dương quát một tiếng, một tia huyết tương bắn về phía bên cạnh đánh bật một quỷ ảnh đang lao tới. Quỷ ảnh cấp tốc chuyển thân, lao vào bóng tối nơi những ngọn đèn chiếu không tới, chớp mắt không thấy bóng dáng.
“ Chạy!” Lữ minh Dương kêu to một tiếng, kéo Chu Đình chạy nhanh thêm vài bước lao đến bên chiếc BMW, cửa sau xe đã ngay trước mắt.
Lữ Minh Dương một tay mở cửa xe, đang chuẩn bị đẩy Chu Đình vào trong, Hàn Di bên cạnh lại đẩy Chu Đình qua một bên, kêu nhỏ một tiếng cẩn thận, bản thân cũng lập tức hụp đầu xuống.
Lữ Minh Dương khóe mắt bắt được chính là một bóng đen đang bay đến, lập tức nghiêng người tránh một cái, bực bội phát hiện thứ bay tới lại là cái bánh xe sắt chết tiệt của máy tập gym kia.
Cái bánh xe sắt nặng chích đập mạnh vào cánh cửa xe mà lữ Minh Dương vừa mở ra, nhất thời cửa kính xe bể nát, bánh xe dính chặt trên cửa xe, cửa xe lập tức biến dạng, sau cú này phỏng chừng cái cửa xe đã không còn đóng lại được nữa, mà như vậy cũng có nghĩa là ngồi trong xe cũng chẳng được an toàn.
Lữ Minh Dương nhất thời tức giận, nâng cây súng huyết tương trong tay lên nhắm cái bánh xe sắt trước mặt mà điên cuồng bắn tới, huyết tương phủ kín hai mặt dù là một mảng trống cũng không bỏ sót, sau lần này chỉ cần máu chó mực còn chưa khô, mấy con ác linh chết tiệt này cũng sẽ không dám cầm nó lên nữa.
“ Ngươi điên đủ chưa? Còn không mau lên xe!” Hàn Di tức giận la một tiếng, phóng người qua nóc xe, mở ra cánh cửa xe bên kia.
Lữ Minh Dương lập tức kêu Chu Đình một tiếng, rồi mở cửa xe phía trước.
Chu Đình vừa rồi bị Hàn Di đẩy một cái, đang ngã dưới mặt đất, lúc này chính là đang lồm cồm đứng dậy. Cô bối rối hốt hoảng chạy tới, đang chuẩn bị lên xe, lại bất ngờ trượt chân, thân hình lập tức bật ngửa ra đằng sau.
Lữ Minh Dương trong lòng đột nhiên thắt lại, hắn phát hiện dưới chân Chu Đình vậy mà có một vật thể đen đen phóng ra, chính là cái thứ đã hại chết một người trong đôi vợ chồng kia, không sai, là chiếc xe đồ chơi đó. Ngày hôm qua, sau khi trở về, Lữ Minh Dương tiện tay ném nó vào trong thùng rác ngoài sân, không ngờ lại bị mấy con ác linh này lụm lại đem đi hại Chu Đình.
Lữ Minh Dương tung người lao tới, trong nháy mắt khi Chu Đình tiếp đất, đưa tay đỡ lấy cái gáy của cô, nhất thời một trận đau nhức kịch liệt truyền tới, hắn chỉ cảm thấy tựa hồ mu bàn tay đã bị thứ gì đó đâm thủng.
Nâng Chu Đình dậy, Lữ Minh Dương phát hiện trên mu bàn tay của mình đã được khảm một một viên đá vụn hình chóp tam giác, nhất thời phát run trong lòng, nếu không phải mình phản ứng kịp thời, chỉ sợ giờ phút này cái gáy Chu Đình nhất định đã bị viên đá vụn này đâm thủng.
Hàn Di đã ngồi trên xe, nâng tay lên từ sườn xe bên phải lao ra một mũi tên, đem con ác linh nấp trong bóng tối gần đó đang muốn nhào vào Lữ Minh Dương bức lui, vội vàng la lên:” Mau lên xe!”
Lữ Minh Dương vội vàng kéo Chu Đình, đem cô đẩy vào trong xe, đồng thời cũng không có quay đầu lại vòng tay bắn ngược ra sau mấy phát huyết tương. Đóng lại cửa xe, Lữ Minh Dương vừa chui ra ghế sau, vừa vội vàng la lên:” Chạy!”
Hàn Di cấp tốc khởi động xe, chiếc BMW màu đỏ lập tức như tên rời cung bay đi, nhanh chóng quẹo ngược trở lại lập tức xông về phía con đường xi măng dẫn ra cửa lớn.
Chiếc xe ủi đất khổng lồ vẫn chắn ở giữa lòng đường như trước, vẫn đang nhả khói đen ngùn ngụt trong tiếng nổ ầm ầm, Hàn Di như trước không hề giảm tốc độ, vẫn là từ sát bên hông chiếc xe ủi đất mà lướt đi. May mắn chiếc BMW này thân xe cũng không rộng như chiếc Humvee của mình, cũng may mắn là cánh cửa sắt biến dạng nghiêm trọng cũng không nằm bên sườn trái, lần này hữu kinh vô hiểm vượt qua con đường hẹp, hướng cửa lớn phóng tới.
Bất quá cánh cổng đổ sụp kia đang bị chiếc Humvee của Lữ Minh Dương chặn kín mít, Hàn Di cẩn thận tính toán khoảng cách, hai mươi mét, mười lăm mét, mười mét, cô ta đột ngột đạp thắng xe, chuẩn bị dừng thật sát ngay cạnh chiếc Humvee, lại cảm giác phía trước xe đột nhiên có chấn động, tựa hồ đã đâm phải một bức tường khí vô hình.
Ba người hoàn toàn không có đeo đai an toàn, Hàn Di cắm thẳng đầu vào vô lăng, may mắn có túi khí an toàn bung ra kịp thời, còn Lữ Minh Dương thì bị ném bay khỏi ghế sau, rơi xuống ghế trước, còn Chu Đình ngồi ở ghế trước đã đâm vỡ kính xe, bay thẳng ra ngoài…
Hàn Di hướng Lữ Minh Dương nhẹ ngoắc ngoắc tay, vừa nhanh nhẹn lắp một mũi tên mới lên nỏ, vừa rụt người vào trong xe.
Lữ Minh Dương vừa âm thầm lắc đầu, vừa kéo Chu Đình chạy nhanh đến chiếc BMW. Mới vừa đi được hai bước, bỗng nhiên một trận gió âm lãnh quét tới, một cái đĩa sắt khổng lồ vèo vèo bay trong không khí, đang trực chỉ Chu Đình bắn tới.
Lữ Minh Dương thầm tiếc hận, cái đĩa sắt này chính là cái bánh xe sắt của máy tập gym tối ngày hôm qua bị con ác linh kia dùng để tập kích Hồ Dĩnh đây mà, vốn tưởng sự tình ngày hôm qua coi như xong, từ từ dọn dẹp bãi chiến trường cũng được, không ngờ hôm nay lại tiếp tục bị ác linh tận dụng.
Hắn lập tức dùng sức kéo mạnh, đem Chu Đình gọn gàng cuốn vào trong lòng, tiếp theo lộn một vòng dưới đất, né thoát đòn tập kích của bánh xe sắt.
Nhưng hắn còn chưa kịp ổn định thân mình, vẫn chưa kịp đứng lên, cái bánh xe sắt từ phía bên trái bắn qua, vậy mà lại có thể từ bên phải bắn ngược trở về.
Lập tức hắn ý thức được đòn tấn công này tuyệt đối có nhiều hơn một con ác linh, chỉ không ngờ là mấy con ác linh này vậy mà lại có thể phối hợp cẩn mật kín kẽ như vậy. Lữ Minh Dương nhanh chóng ôm Chu Đình lộn tiếp một vòng dưới đất, tránh thoát công kích của bánh xe sắt trong gang tấc. Bánh xe sắt đập mạnh xuống mặt đất, đột ngột lại bay ngược lên, hiểm ác nhắm ngay gáy Chu Đình bay tới.
Lữ Minh Dương không hề chậm trễ, nâng khẩu súng huyết tương trong tay lên nhắm thẳng bánh xe sắt đang bay giữa không trung bắn tới tấp, bánh xe sắt bị trúng huyết tương nhất thời vô lực rơi xuống đất.
Lữ Minh Dương lập tức đứng dậy, vẫn chưa kịp kéo Chu Đình đứng lên, lại cảm thấy có một bóng người màu xám từ bên hông mình nhào thẳng tới.
Bóng người màu xám trước ngực có một vệt nám đen, tựa hồ chính là bóng người lúc đầu bị mình bắn trúng. Nó lấy một loại thân pháp cực kỳ quỷ dị nhắm chính mình lao tới, Lữ Minh Dương lập tức nâng khẩu súng huyết tương lên, nhưng vẫn chưa kịp nhắm trúng bóng người kia, thì nó đã vọt đến trước mặt.
Lữ Minh Dương chỉ cảm thấy lồng ngực đột nhiên bị ép lại, thân mình đã lập tức bay lên, giống như một con diều đứt dây, bay ra ngoài tới mấy mét, đập thật mạnh xuống mặt đất.
Lữ Minh Dương bất chấp lồng ngực và cái lưng đau nhức, ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một đạo ngân quang lấp lánh, một mũi tên bạc chính xác găm trúng con ác linh màu xám kia, đáng tiếc lại không găm trúng mi tâm, chỉ bắn trúng ngực thôi.
Ác linh mở toác miệng, nhưng lại không có thanh âm tru hống nào phát ra, nó run rẩy ôm lấy ngực, bỏ chạy ra xa. Hàn Di đã nhảy từ trong xe ra, chớp mắt đã xuất hiện bên này, một tay nâng Chu Đình đang hốt hoảng đứng lên, vừa lắp tên lên nỏ, vừa thối lui về phía chiếc BMW.
Lữ Minh Dương thầm thở phào một cái, lồm cồm đứng dậy, vừa chạy về phía hai cô gái, vừa nâng khẩu súng huyết tương trong tay lên bắn ra một phát, xa xa ngay sau lưng Hàn Di một bóng quỷ đã bị bức lui.
“ Tổng cộng có bao nhiêu?” Lữ Minh Dương la lên.
“Tám, giết hai.” Hàn Di đã lắp xong tên, vừa cảnh giác quan sát chung quanh, vừa la lên.
Lữ Minh Dương đã chạy tới bên cạnh, đem Chu Đình kẹp giữa mình và Hàn Di, nhanh chóng thối lui về phía chiếc BMW.
“ Cẩn thận!” Lữ Minh Dương quát một tiếng, một tia huyết tương bắn về phía bên cạnh đánh bật một quỷ ảnh đang lao tới. Quỷ ảnh cấp tốc chuyển thân, lao vào bóng tối nơi những ngọn đèn chiếu không tới, chớp mắt không thấy bóng dáng.
“ Chạy!” Lữ minh Dương kêu to một tiếng, kéo Chu Đình chạy nhanh thêm vài bước lao đến bên chiếc BMW, cửa sau xe đã ngay trước mắt.
Lữ Minh Dương một tay mở cửa xe, đang chuẩn bị đẩy Chu Đình vào trong, Hàn Di bên cạnh lại đẩy Chu Đình qua một bên, kêu nhỏ một tiếng cẩn thận, bản thân cũng lập tức hụp đầu xuống.
Lữ Minh Dương khóe mắt bắt được chính là một bóng đen đang bay đến, lập tức nghiêng người tránh một cái, bực bội phát hiện thứ bay tới lại là cái bánh xe sắt chết tiệt của máy tập gym kia.
Cái bánh xe sắt nặng chích đập mạnh vào cánh cửa xe mà lữ Minh Dương vừa mở ra, nhất thời cửa kính xe bể nát, bánh xe dính chặt trên cửa xe, cửa xe lập tức biến dạng, sau cú này phỏng chừng cái cửa xe đã không còn đóng lại được nữa, mà như vậy cũng có nghĩa là ngồi trong xe cũng chẳng được an toàn.
Lữ Minh Dương nhất thời tức giận, nâng cây súng huyết tương trong tay lên nhắm cái bánh xe sắt trước mặt mà điên cuồng bắn tới, huyết tương phủ kín hai mặt dù là một mảng trống cũng không bỏ sót, sau lần này chỉ cần máu chó mực còn chưa khô, mấy con ác linh chết tiệt này cũng sẽ không dám cầm nó lên nữa.
“ Ngươi điên đủ chưa? Còn không mau lên xe!” Hàn Di tức giận la một tiếng, phóng người qua nóc xe, mở ra cánh cửa xe bên kia.
Lữ Minh Dương lập tức kêu Chu Đình một tiếng, rồi mở cửa xe phía trước.
Chu Đình vừa rồi bị Hàn Di đẩy một cái, đang ngã dưới mặt đất, lúc này chính là đang lồm cồm đứng dậy. Cô bối rối hốt hoảng chạy tới, đang chuẩn bị lên xe, lại bất ngờ trượt chân, thân hình lập tức bật ngửa ra đằng sau.
Lữ Minh Dương trong lòng đột nhiên thắt lại, hắn phát hiện dưới chân Chu Đình vậy mà có một vật thể đen đen phóng ra, chính là cái thứ đã hại chết một người trong đôi vợ chồng kia, không sai, là chiếc xe đồ chơi đó. Ngày hôm qua, sau khi trở về, Lữ Minh Dương tiện tay ném nó vào trong thùng rác ngoài sân, không ngờ lại bị mấy con ác linh này lụm lại đem đi hại Chu Đình.
Lữ Minh Dương tung người lao tới, trong nháy mắt khi Chu Đình tiếp đất, đưa tay đỡ lấy cái gáy của cô, nhất thời một trận đau nhức kịch liệt truyền tới, hắn chỉ cảm thấy tựa hồ mu bàn tay đã bị thứ gì đó đâm thủng.
Nâng Chu Đình dậy, Lữ Minh Dương phát hiện trên mu bàn tay của mình đã được khảm một một viên đá vụn hình chóp tam giác, nhất thời phát run trong lòng, nếu không phải mình phản ứng kịp thời, chỉ sợ giờ phút này cái gáy Chu Đình nhất định đã bị viên đá vụn này đâm thủng.
Hàn Di đã ngồi trên xe, nâng tay lên từ sườn xe bên phải lao ra một mũi tên, đem con ác linh nấp trong bóng tối gần đó đang muốn nhào vào Lữ Minh Dương bức lui, vội vàng la lên:” Mau lên xe!”
Lữ Minh Dương vội vàng kéo Chu Đình, đem cô đẩy vào trong xe, đồng thời cũng không có quay đầu lại vòng tay bắn ngược ra sau mấy phát huyết tương. Đóng lại cửa xe, Lữ Minh Dương vừa chui ra ghế sau, vừa vội vàng la lên:” Chạy!”
Hàn Di cấp tốc khởi động xe, chiếc BMW màu đỏ lập tức như tên rời cung bay đi, nhanh chóng quẹo ngược trở lại lập tức xông về phía con đường xi măng dẫn ra cửa lớn.
Chiếc xe ủi đất khổng lồ vẫn chắn ở giữa lòng đường như trước, vẫn đang nhả khói đen ngùn ngụt trong tiếng nổ ầm ầm, Hàn Di như trước không hề giảm tốc độ, vẫn là từ sát bên hông chiếc xe ủi đất mà lướt đi. May mắn chiếc BMW này thân xe cũng không rộng như chiếc Humvee của mình, cũng may mắn là cánh cửa sắt biến dạng nghiêm trọng cũng không nằm bên sườn trái, lần này hữu kinh vô hiểm vượt qua con đường hẹp, hướng cửa lớn phóng tới.
Bất quá cánh cổng đổ sụp kia đang bị chiếc Humvee của Lữ Minh Dương chặn kín mít, Hàn Di cẩn thận tính toán khoảng cách, hai mươi mét, mười lăm mét, mười mét, cô ta đột ngột đạp thắng xe, chuẩn bị dừng thật sát ngay cạnh chiếc Humvee, lại cảm giác phía trước xe đột nhiên có chấn động, tựa hồ đã đâm phải một bức tường khí vô hình.
Ba người hoàn toàn không có đeo đai an toàn, Hàn Di cắm thẳng đầu vào vô lăng, may mắn có túi khí an toàn bung ra kịp thời, còn Lữ Minh Dương thì bị ném bay khỏi ghế sau, rơi xuống ghế trước, còn Chu Đình ngồi ở ghế trước đã đâm vỡ kính xe, bay thẳng ra ngoài…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.