Quyển 2 - Chương 11: Kim lão thái
Tạo Bạch
28/06/2016
Sự việc đã được thông báo cho đài truyền hình và người nhà Đại Quân, nhưng bọn họ nhanh nhất cũng phải đến buổi trưa mới có thể chạy đến Tam Hà
thôn. Vì thế Vưu Tiểu Dũng liền đề nghị đem di thể của Đại Quân để trong miếu nhỏ ở đầu thôn nam.
Nhưng lời đồn về chuyện nguyền rủa phát bệnh động kinh đã ăn mòn đại não của đám thôn dân, ai cũng không muốn đụng đến di thể Đại Quân, bất đắc dĩ Vưu Tiểu Dũng đành tìm hai đoạn côn gỗ làm thành một cái băng ca đơn giản, cùng Lữ Minh Dương nâng thi thể Đại Quân lên đưa đi.
Cái miếu nhỏ đầu thôn nam chính là đối diện với đập nước, là một ngôi miếu có ba gian nhà ngói, Lữ Minh Dương ngày hôm qua đã từ xa nhìn thấy, hôm nay là lần đầu tiên tiến vào bên trong miếu.
Đến gần mới thấy ngôi miếu này nếu so với nhìn từ xa thì nó phải to lớn hơn rất nhiều, ba gian phòng lớn cũng không có vách ngăn, trong miếu có vẻ hơi trống trải chỉ thờ cúng một pho tượng thần, là một vị thần mặt đen râu quai nón sắc nhọn một tay chống đầu gối, một tay bắt một con tiểu quỷ đưa vào trong miệng đang mở to như chậu máu – chính là thần ăn quỷ Chung Quỳ.
Cái miếu này tựa hồ có điểm cổ quái, Lữ Minh Dương trong lòng thầm nghĩ. Nhưng càng cổ quái hơn chính là bên trong miếu ở góc phía tây ngay chính giữa có đặt hai cái băng ghế dài phủ cỏ lau ghép lại thành một cái linh sàng. ( linh sàng: giường thờ người mới chết )
Linh sàng còn rất mới, tựa hồ vừa được làm xong, chẳng lẽ là có người biết hôm nay sẽ có người chết, hơn nữa người chết còn không phải người trong thôn, đành phải đặt ở trong miếu, cho nên đặc biệt làm cái linh sàng để ở trong này?
Vưu Tiểu Dũng lại tựa hồ không cảm thấy có gì bất ngờ, cùng Lữ Minh Dương đem di thể Đại Quân nâng lên đặt trên linh sàng, lúc này mới thở dốc mở miệng nói:” Kim lão thái, đây là một người bên ngoài thôn, buổi trưa sẽ có người đến đưa hắn đi, bà coi sóc giúp một chút a.”
Kim lão thái? Lữ Minh Dương trong lòng khẽ động, xoay người qua lại phát hiện một lão bà không biết khi nào đã đứng đằng sau mình, không khỏi âm thầm kinh ngạc. Phải biết rằng mình cũng được coi như là người rất cảnh giác, vậy mà một lão bà từ lúc nào đi đến sau lưng mình, nhưng mình lại một chút cũng đều không có cảm giác được.
Nhìn lão bà này không có chín mươi thì ít nhất cũng hơn tám mươi rồi, thân người đã cong cong như con tôm, đang lườm đôi mắt già nua vẫn đục vô thần về phía Đại Quân đang nằm trên linh sàng, dường như không nghe thấy mấy lời của Vưu Tiểu Dũng, thì thào than thở:” Tự gây nghiệt a, không thể trách người khác...”
Bà ta vừa nói, vừa lập tức quay người lại, hướng tới cái giường đặt ở góc phía đông phòng đi đến, tựa hồ lão bà này chính là ở chỗ này trong miếu.
Tự gây nghiệt? những lời này là có ý tứ gì chứ? Lữ Minh Dương nhíu mày nhìn bà ta từng bước một rời đi, tựa hồ thực cố hết sức mới di chuyển được đôi chân gầy yếu, tựa hồ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay bộ xương già đó, nhưng kỳ quái chính là dưới chân bà ta không có phát ra bất cứ tiếng động nào. Nếu hiện tại không phải trời đã sáng rõ, nếu không phải chính mình thực không có đeo mắt kính, Lữ Minh Dương thậm chí tình nguyện tin tưởng rằng bà ta chỉ là một cái quỷ hồn.
“ Đi thôi.” Vưu Tiểu Dũng thở dài, hướng Lữ Minh Dương nói.
“ A, anh đi về trước đi, tôi ở lại với hắn một chút.” Lữ Minh Dương hướng ánh mắt về phía Đại Quân đang nằm trên giường nói.
Vưu Tiểu Dũng lại thở dài, vỗ vỗ vai Lữ Minh Dương, đem cái băng ca trên đất ra chỗ đất trống đốt đi, sau đó đi ra ngoài.
Lư Minh Dương nhìn Vưu Tiểu Dũng đã đi xa, lúc này mới chầm chậm đi đến cái giường mà lão bà đang nằm, nhàn nhạt nói:” Lão bà chính là Kim lão thái phải không?”
Kim lão thái co thân mình, nhàn nhạt ngước đầu lên liếc Lữ Minh Dương một cái, trong đôi mắt già nua vẫn đục đó tràn đầy một loại tình cảm phức tạp, tựa hồ là thương tiếc, lại tựa hồ là lạnh lùng. Bà ta nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thì thào nói:” Chạy, chạy nhanh đi thôi, đừng đợi đến khi trời tối...”
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, bà lão trước mắt này quả nhiên là Kim lão thái, chính là không nghĩ tới bà ta đã già như vậy, càng không có nghĩ đến bà ta đã già như vậy còn có thể một thân một mình sống cô đơn trong miếu. Nhưng lời của bà ta đến tột cùng là có ý tứ gì? Còn nữa, ngày hôm qua bà ta cảnh cáo lại là bởi vì sao đây? Có phải là bà ta đã đoán trước Đại Quân sẽ chết? Như vậy tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, bà ta có phải là lại đã đoán được cái gì rồi không?
“ Kim lão thái, tôi...” Lữ Minh Dương mới vừa mở miệng, Kim lão thái lập tức cắt ngang lời hắn.
“ Cậu không bắt được nó, không ai bắt được nó. Các cậu đã chọc giận nó, hãy chạy nhanh đi thôi...” Kim lão thái lại thở dài một tiếng nói.
Lữ Minh Dương càng nhíu chặt chân mày, Kim lão thái này tột cùng biết được bí mật gì đây? Xem ra bà ta quả nhiên là một nhân vật mấu chốt.
“ Nó là ai vậy?” Lữ Minh Dương ngồi xổm xuống, để Kim lão thái có thể nhìn mình bình thường, tiếp tục hỏi.
Nhưng Kim lão thái rốt cuộc cũng không có nhìn Lữ Minh Dương, lại trừng lớn đôi mắt vẫn đục già nua vô thần nhìn tượng Chung Quỳ mà ngẩn người, mặc cho Lữ Minh Dương hỏi đi hỏi lại thế nào, chính là giống như một tượng đất không nói được một lời.
Lữ Minh Dương than nhỏ một hơi, chỉ phải đứng lên hướng Kim lão thái nói một câu từ biệt, sau đó cũng quay đầu liếc nhìn tượng Chung Quỳ dữ tợn một cái, rồi mới rời khỏi miếu.
Trở lại ủy ban thôn, thôn dân vây xem ở trong sân đã giải tán hết, Lữ Minh Dương đầy bụng tâm sự ngồi trầm tư trên cối xây đá, Chu Đình hai mắt đỏ bừng đi tới.
Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, nói:” Mấy người Trương giáo sư đâu rồi?”
Chu Đình cũng không trả lời, chỉ lấy cặp mắt hung dữ nhìn chằm chằm Lữ Minh Dương, đến lúc thấy Lữ Minh Dương toàn thân không được tư nhiên, Chu Đình mới mở miệng nói:” Anh thừa nhận buổi tối ngày hôm qua anh đi ra ngoài thời gian rất lâu.”
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, nhưng trong lòng thì cười khổ một tiếng, nói:” Làm sao vậy?”
“ Tôi muốn anh nói cho tôi biết buổi tối hai hôm nay anh đi ra ngoài làm gì.” Chu Đình lạnh lùng nói,” Không cần nói cho tôi biết cái lý do anh bị đau bụng!”
“ Cô không phải hoài nghi tôi giết Đại Quân đó chứ?” Lữ Minh Dương nhìn vào mắt Chu Đình, thản nhiên nói.
Chu Đình cũng không trả lời, chỉ là dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn vào mắt Lữ Minh Dương, không chút nao núng.
Lữ Minh Dương thở dài, thu hồi ánh mắt, ảm đạm nói:” Cô cho rằng tôi có lý do để sát hại Đại Quân sao chứ?”
Chu Đình vẫn không trả lời.
Lữ Minh Dương dừng một chút, lại nói:” Vả lại, cô cho rằng tôi có năng lực làm cho một người đang khỏe mạnh, đột nhiên phát bệnh động kinh sao chứ?”
Chu Đình lại đột nhiên oa một tiếng khóc rống lên, lập tức nhào vào trong lòng ngực Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nắm hai vai Chu Đình, hắn thực cũng không nói câu gì an ủi, chỉ là nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, đến khi Chu Đình dần dần ngừng tiếng khóc, hắn mới nhỏ nhẹ nói một câu:” Nếu Đại Quân thực là chết oan, tôi nhất định sẽ cho cậu ta một cái công đạo.”
Chu Đình lại đột nhiên từ trong lòng Lữ Minh Dương vùng vẫy thoát ra, nhìn vào mắt hắn nói:” Tôi cũng cảm giác được có cái gì đó không đúng, anh nói mau, chuyện này đến tột cùng là sao? Anh tra được cái gì?”
Lữ Minh Dương trong lòng cười khổ một tiếng, không nghĩ tới cô gái này lại có thể phản ứng nhanh nhạy như vậy. Hắn cũng nghiêm trang nói:” Cô ngẫm lại xem, Tam Hà thôn nho nhỏ này khi không lại có nhiều người bị động kinh như vậy, hơn nữa tỷ lệ tử vong còn cao như vậy, trong này nhất định có nguyên nhân gì đó.”
Chu Đình lập tức gật đầu.
Lữ Minh Dương lại nói:” Chúng ta nhất định điều tra đến cùng xem là nguyên nhân gì làm cho mấy thôn dân này và cả Đại Quân Quân nữa bị phát bệnh động kinh, giúp đỡ thôn dân yên tâm sinh sống, cũng như loại trừ tư tưởng mê tín trong chuyện này.”
Chu Đình gật đầu, nhưng trong mắt vẫn còn mang theo một tia nghi hoặc. Lữ Minh Dương thầm than một tiếng trong lòng, tự trách chính mình lắm miệng, bất quá cũng không có biện pháp gì khác.
Nhưng lời đồn về chuyện nguyền rủa phát bệnh động kinh đã ăn mòn đại não của đám thôn dân, ai cũng không muốn đụng đến di thể Đại Quân, bất đắc dĩ Vưu Tiểu Dũng đành tìm hai đoạn côn gỗ làm thành một cái băng ca đơn giản, cùng Lữ Minh Dương nâng thi thể Đại Quân lên đưa đi.
Cái miếu nhỏ đầu thôn nam chính là đối diện với đập nước, là một ngôi miếu có ba gian nhà ngói, Lữ Minh Dương ngày hôm qua đã từ xa nhìn thấy, hôm nay là lần đầu tiên tiến vào bên trong miếu.
Đến gần mới thấy ngôi miếu này nếu so với nhìn từ xa thì nó phải to lớn hơn rất nhiều, ba gian phòng lớn cũng không có vách ngăn, trong miếu có vẻ hơi trống trải chỉ thờ cúng một pho tượng thần, là một vị thần mặt đen râu quai nón sắc nhọn một tay chống đầu gối, một tay bắt một con tiểu quỷ đưa vào trong miệng đang mở to như chậu máu – chính là thần ăn quỷ Chung Quỳ.
Cái miếu này tựa hồ có điểm cổ quái, Lữ Minh Dương trong lòng thầm nghĩ. Nhưng càng cổ quái hơn chính là bên trong miếu ở góc phía tây ngay chính giữa có đặt hai cái băng ghế dài phủ cỏ lau ghép lại thành một cái linh sàng. ( linh sàng: giường thờ người mới chết )
Linh sàng còn rất mới, tựa hồ vừa được làm xong, chẳng lẽ là có người biết hôm nay sẽ có người chết, hơn nữa người chết còn không phải người trong thôn, đành phải đặt ở trong miếu, cho nên đặc biệt làm cái linh sàng để ở trong này?
Vưu Tiểu Dũng lại tựa hồ không cảm thấy có gì bất ngờ, cùng Lữ Minh Dương đem di thể Đại Quân nâng lên đặt trên linh sàng, lúc này mới thở dốc mở miệng nói:” Kim lão thái, đây là một người bên ngoài thôn, buổi trưa sẽ có người đến đưa hắn đi, bà coi sóc giúp một chút a.”
Kim lão thái? Lữ Minh Dương trong lòng khẽ động, xoay người qua lại phát hiện một lão bà không biết khi nào đã đứng đằng sau mình, không khỏi âm thầm kinh ngạc. Phải biết rằng mình cũng được coi như là người rất cảnh giác, vậy mà một lão bà từ lúc nào đi đến sau lưng mình, nhưng mình lại một chút cũng đều không có cảm giác được.
Nhìn lão bà này không có chín mươi thì ít nhất cũng hơn tám mươi rồi, thân người đã cong cong như con tôm, đang lườm đôi mắt già nua vẫn đục vô thần về phía Đại Quân đang nằm trên linh sàng, dường như không nghe thấy mấy lời của Vưu Tiểu Dũng, thì thào than thở:” Tự gây nghiệt a, không thể trách người khác...”
Bà ta vừa nói, vừa lập tức quay người lại, hướng tới cái giường đặt ở góc phía đông phòng đi đến, tựa hồ lão bà này chính là ở chỗ này trong miếu.
Tự gây nghiệt? những lời này là có ý tứ gì chứ? Lữ Minh Dương nhíu mày nhìn bà ta từng bước một rời đi, tựa hồ thực cố hết sức mới di chuyển được đôi chân gầy yếu, tựa hồ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay bộ xương già đó, nhưng kỳ quái chính là dưới chân bà ta không có phát ra bất cứ tiếng động nào. Nếu hiện tại không phải trời đã sáng rõ, nếu không phải chính mình thực không có đeo mắt kính, Lữ Minh Dương thậm chí tình nguyện tin tưởng rằng bà ta chỉ là một cái quỷ hồn.
“ Đi thôi.” Vưu Tiểu Dũng thở dài, hướng Lữ Minh Dương nói.
“ A, anh đi về trước đi, tôi ở lại với hắn một chút.” Lữ Minh Dương hướng ánh mắt về phía Đại Quân đang nằm trên giường nói.
Vưu Tiểu Dũng lại thở dài, vỗ vỗ vai Lữ Minh Dương, đem cái băng ca trên đất ra chỗ đất trống đốt đi, sau đó đi ra ngoài.
Lư Minh Dương nhìn Vưu Tiểu Dũng đã đi xa, lúc này mới chầm chậm đi đến cái giường mà lão bà đang nằm, nhàn nhạt nói:” Lão bà chính là Kim lão thái phải không?”
Kim lão thái co thân mình, nhàn nhạt ngước đầu lên liếc Lữ Minh Dương một cái, trong đôi mắt già nua vẫn đục đó tràn đầy một loại tình cảm phức tạp, tựa hồ là thương tiếc, lại tựa hồ là lạnh lùng. Bà ta nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thì thào nói:” Chạy, chạy nhanh đi thôi, đừng đợi đến khi trời tối...”
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, bà lão trước mắt này quả nhiên là Kim lão thái, chính là không nghĩ tới bà ta đã già như vậy, càng không có nghĩ đến bà ta đã già như vậy còn có thể một thân một mình sống cô đơn trong miếu. Nhưng lời của bà ta đến tột cùng là có ý tứ gì? Còn nữa, ngày hôm qua bà ta cảnh cáo lại là bởi vì sao đây? Có phải là bà ta đã đoán trước Đại Quân sẽ chết? Như vậy tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, bà ta có phải là lại đã đoán được cái gì rồi không?
“ Kim lão thái, tôi...” Lữ Minh Dương mới vừa mở miệng, Kim lão thái lập tức cắt ngang lời hắn.
“ Cậu không bắt được nó, không ai bắt được nó. Các cậu đã chọc giận nó, hãy chạy nhanh đi thôi...” Kim lão thái lại thở dài một tiếng nói.
Lữ Minh Dương càng nhíu chặt chân mày, Kim lão thái này tột cùng biết được bí mật gì đây? Xem ra bà ta quả nhiên là một nhân vật mấu chốt.
“ Nó là ai vậy?” Lữ Minh Dương ngồi xổm xuống, để Kim lão thái có thể nhìn mình bình thường, tiếp tục hỏi.
Nhưng Kim lão thái rốt cuộc cũng không có nhìn Lữ Minh Dương, lại trừng lớn đôi mắt vẫn đục già nua vô thần nhìn tượng Chung Quỳ mà ngẩn người, mặc cho Lữ Minh Dương hỏi đi hỏi lại thế nào, chính là giống như một tượng đất không nói được một lời.
Lữ Minh Dương than nhỏ một hơi, chỉ phải đứng lên hướng Kim lão thái nói một câu từ biệt, sau đó cũng quay đầu liếc nhìn tượng Chung Quỳ dữ tợn một cái, rồi mới rời khỏi miếu.
Trở lại ủy ban thôn, thôn dân vây xem ở trong sân đã giải tán hết, Lữ Minh Dương đầy bụng tâm sự ngồi trầm tư trên cối xây đá, Chu Đình hai mắt đỏ bừng đi tới.
Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, nói:” Mấy người Trương giáo sư đâu rồi?”
Chu Đình cũng không trả lời, chỉ lấy cặp mắt hung dữ nhìn chằm chằm Lữ Minh Dương, đến lúc thấy Lữ Minh Dương toàn thân không được tư nhiên, Chu Đình mới mở miệng nói:” Anh thừa nhận buổi tối ngày hôm qua anh đi ra ngoài thời gian rất lâu.”
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, nhưng trong lòng thì cười khổ một tiếng, nói:” Làm sao vậy?”
“ Tôi muốn anh nói cho tôi biết buổi tối hai hôm nay anh đi ra ngoài làm gì.” Chu Đình lạnh lùng nói,” Không cần nói cho tôi biết cái lý do anh bị đau bụng!”
“ Cô không phải hoài nghi tôi giết Đại Quân đó chứ?” Lữ Minh Dương nhìn vào mắt Chu Đình, thản nhiên nói.
Chu Đình cũng không trả lời, chỉ là dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn vào mắt Lữ Minh Dương, không chút nao núng.
Lữ Minh Dương thở dài, thu hồi ánh mắt, ảm đạm nói:” Cô cho rằng tôi có lý do để sát hại Đại Quân sao chứ?”
Chu Đình vẫn không trả lời.
Lữ Minh Dương dừng một chút, lại nói:” Vả lại, cô cho rằng tôi có năng lực làm cho một người đang khỏe mạnh, đột nhiên phát bệnh động kinh sao chứ?”
Chu Đình lại đột nhiên oa một tiếng khóc rống lên, lập tức nhào vào trong lòng ngực Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nắm hai vai Chu Đình, hắn thực cũng không nói câu gì an ủi, chỉ là nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, đến khi Chu Đình dần dần ngừng tiếng khóc, hắn mới nhỏ nhẹ nói một câu:” Nếu Đại Quân thực là chết oan, tôi nhất định sẽ cho cậu ta một cái công đạo.”
Chu Đình lại đột nhiên từ trong lòng Lữ Minh Dương vùng vẫy thoát ra, nhìn vào mắt hắn nói:” Tôi cũng cảm giác được có cái gì đó không đúng, anh nói mau, chuyện này đến tột cùng là sao? Anh tra được cái gì?”
Lữ Minh Dương trong lòng cười khổ một tiếng, không nghĩ tới cô gái này lại có thể phản ứng nhanh nhạy như vậy. Hắn cũng nghiêm trang nói:” Cô ngẫm lại xem, Tam Hà thôn nho nhỏ này khi không lại có nhiều người bị động kinh như vậy, hơn nữa tỷ lệ tử vong còn cao như vậy, trong này nhất định có nguyên nhân gì đó.”
Chu Đình lập tức gật đầu.
Lữ Minh Dương lại nói:” Chúng ta nhất định điều tra đến cùng xem là nguyên nhân gì làm cho mấy thôn dân này và cả Đại Quân Quân nữa bị phát bệnh động kinh, giúp đỡ thôn dân yên tâm sinh sống, cũng như loại trừ tư tưởng mê tín trong chuyện này.”
Chu Đình gật đầu, nhưng trong mắt vẫn còn mang theo một tia nghi hoặc. Lữ Minh Dương thầm than một tiếng trong lòng, tự trách chính mình lắm miệng, bất quá cũng không có biện pháp gì khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.