Quyển 3 - Chương 48: Quan tài thất tinh
Tạo Bạch
28/06/2016
Yên tĩnh.
Sự yên tĩnh giữa nơi đồng hoang nếu so với trong mật thất thì càng làm cho người ta cảm thấy khủng bố hơn, huống chi đây lại là bãi tha ma?
Trời đã tối hẳn, hiện tại là cuối tháng âm lịch, bầu trời không trăng, đến sao cũng không có một ngôi, tuy không đến nổi giơ tay không thấy năm ngón, nhưng tầm nhìn cũng không vượt quá ba thước. Bóng đêm vô tận trùm lấy bãi tha ma, cộng thêm sự tĩnh mịch khôn cùng, làm cho người ta cảm thấy một áp lực thật lớn, làm cho sâu thẳm trong nội tâm người ta sinh ra một cảm giác sợ hãi vô hình.
Một cơn gió núi nhẹ lướt qua, mang theo một chút hơi lạnh, lay động mái tóc Hàn Di, cô di chuyển đèn pin, rọi về phía huyệt mộ.
Lữ Minh Dương đang đứng bên trong mộ huyệt, thanh đại đồng kiếm vẫn nắm trong tay nhưng lại đang bất động.
Hàn Di khẽ nhíu chân mày, đang chuẩn bị mở miệng, Lữ Minh Dương lại quay đầu về phía cô đặt tay lên môi ra dấu im lặng, Hàn Di máy động, dùng đèn pin chiếu vào bên trong huyệt mộ.
Bùn đất bên trong huyệt mộ đã bị Lữ Minh Dương xúc ra hơn phân nửa, một góc trong đó đã lộ ra quan tài gỗ. Đây là một cỗ quan tài gỗ sơn đỏ, phản chiếu ánh đèn pin phát ra hào quang quỷ dị.
Quan tài gỗ thực không có gì bất thường, Hàn Di đang chuẩn bị thở phào một hơi, lại đột nhiên cảm giác được quan tài gỗ tựa hồ rung lên một chút.
Trái tim cô chợt thắt lại, tinh thần lập tức cảnh giác, cẩn thận giương mắt quan sát quan tài gỗ, phần quan tài lộ ra trên mặt đất tựa hồ khẽ rung một chút.
Hàn Di nhíu chặt chân mày, chung quanh đây thực không có nhà xưởng công nghiệp, lại càng không thể có người nổ mìn phá núi, vậy thì tuyệt đối không nên có chấn động gì truyền đến chỗ này. Chỉ có một cách lý giải, đó là bên trong quan tài có thứ gì đó đang động.
Hàn Di chuyển đèn pin từ tay phải sang tay trái, nhanh chóng lấy từ eo ra cây tiểu nỏ đã được xếp lại, dùng sức giũ một cái tiểu nỏ liền bật ra. Ngay sau đó nhanh nhẹn kéo dây lắp tên, ánh mắt thủy chung vẫn cảnh giác quan sát động tĩnh trong huyệt mộ.
Lữ Minh Dương cũng đã giơ thanh đại đồng kiếm chếch lên đầu vai, tập trung tinh thần nhìn chăm chú quan tài dưới chân.
Vị trí hắn đang đứng chính là đầu bắc của huyệt mộ, dựa theo phong tục của người Trung Quốc, vị trí quan tài nhập huyệt chính là đầu nam chân bắc, nếu quả thực là xác chết sống dậy, thì tại thời điểm thi thể ngồi bật lên, vị trí Lữ Minh Dương đang đứng vừa hay có thể một kiếm chém xuống, đầu lâu của thi thể sẽ lập tức bị chém đứt.
Hàn Di đã lắp xong nỏ tiễn, tiến về phía trước hai bước, dừng tại đầu nam của huyệt mộ, cô hạ thấp người nửa quỳ trên mặt đất đối diện với Lữ Minh Dương, hiện tại hai người đã hình thành thế trận giáp công, như vậy cho dù một kiếm của Lữ Minh Dương có thất bại, thì Hàn Di cũng hoàn toàn có cơ hội dùng nỏ tiễn bắn trúng gáy của cương thi.
Áp lực, càng yên tĩnh càng thêm áp lực, thời gian từng phút từng giây đều giống như rất dài. Lữ Minh Dương và Hàn Di cùng nín thở yên lặng chờ đợi.
Đột nhiên có một thanh âm rất nhỏ vang lên, phần quan tài lộ ra khỏi mặt đất lần nữa rung lên nhè nhẹ, Lữ Minh Dương không khỏi cảm thấy khẩn trương, siết chặt hơn thanh đại đồng kiếm trong tay, nhưng dưới chân lại không có động tĩnh gì. Lữ Minh Dương thở nhẹ ra một hơi, khẽ co duỗi mấy ngón tay sớm đã tê cứng vì dùng sức quá độ.
Nhưng ngay sau đó, dưới chân đột nhiên truyền đến một chấn động thật mạnh, Lữ Minh Dương chỉ cảm thấy thân mình nhất thời bị hất lên, bay thẳng về phía Hàn Di trước mặt.
Lữ Minh Dương lơ lữ giữa không trung, lại vừa vặn che khuất tầm mắt Hàn Di, tiểu nỏ trong tay cô làm sao có thể nhắm vào người phe mình mà khai hỏa? Cô lập tức cuộn người lộn một vòng dưới đất, Lữ Minh Dương nhất thời té nhào vào tấm bia mộ mà vừa rồi cô đã đứng.
Hàn Di tránh được Lữ Minh Dương, đèn pin và tiểu nỏ đồng thời chỉa về phía huyệt mộ, còn trong huyệt mộ thì cái gì cũng không có, chỉ sót lại cỗ quan tài bể nắp.
Hàn Di nhíu mày, cảnh giác nhìn tứ phía, từng bước chậm rãi tiến đến gần huyệt mộ, dùng đèn pin chiếu vào cỗ quan tài bể nắp. Hiện tại có thể thấy cỗ quan tài gỗ này đặc biệt dầy, theo kết cấu mà nói thì cỗ quan tài này tuyệt đối có giá rất cao, nhưng cái chân chính làm Hàn Di chú ý lại chính là bức Bắc Đẩu Thất Tinh đồ được khắc dưới đáy quan tài.
“ Trời ạ, mai táng người ta cũng không chịu cẩn thận một chút, sao lại có thể chôn người ta lầm hướng hả trời!” Lữ Minh Dương từ mặt đất lồm cồm đứng lên, lầm bầm nói.
“ Cái này không phải chôn lầm hướng, mà là cố ý chôn vậy đó.” Hàn Di trầm giọng nói.
“ Thất Tinh trận?” Lữ Minh Dương cũng chú ý tới đồ án Thất Tinh dưới đáy quan tài. Bên trên đáy quan tài thật dầy có khắc bảy chấm tròn lớn, giữa các chấm tròn này có khắc các đường thẳng nối liền chúng lại với nhau, Đẩu thược của Bắc Đẩu đồ án nằm ở hướng nam, bảy ngôi sao vừa vặn phủ hết mặt đáy quan tài. ( Trong hệ thống các chòm sao Trung Quốc, Sao Bắc Đẩu là bảy ngôi sao mang hình ảnh cái đấu (đẩu). Do chúng nằm ở hướng Bắc nên còn gọi là Bắc Đẩu thất tinh. Bốn ngôi đầu tạo thành một tứ giác gọi là Đẩu khôi, ba ngôi sau tạo thành cái đuôi gọi là Đẩu thược ).
“ Nhìn chỗ này.” Hàn Di dùng đèn pin chiếu vào mảnh vỡ của nắp quan tài bên cạnh, trên mặt cũng có khắc hai chấm tròn lớn, ngẫm một chút có lẽ đây là đối ứng của Thất Tinh trận dưới đáy quan tài.
Lữ Minh Dương nhíu chặt chân mày, trước đây hắn cũng từng đoán phần mộ của Hoắc Linh Linh nhất định có cái gì đó mờ ám, nhưng không thể ngờ lại là tình huống như thế này.
“ Thi thể Hoắc Linh Linh đâu?” Lữ Minh Dương đối với mấy thứ trận pháp này cũng không tinh thông, cái hắn thật sự quan tâm chính là tình huống thực tế trước mắt, cứ cho là xác Hoắc Linh Linh sống dậy, thế thì cương thi chạy đi đâu rồi?
“ Không có thi thể.” Hàn Di thở dài nói.
“ Không có thi thể?” Lữ Minh Dương nghi hoặc, tình huống vừa rồi rõ ràng là có thứ gì đó ở bên dưới đánh bể nắp quan tài, mới khiến cho mình bị hất văng đi đó thôi. Hắn nghi hoặc nói:” Vậy thi thể Hoắc Linh Linh ở chỗ nào?”
“ Thất Tinh trận cũng không chỉ dùng để bảo tồn thi thể, luyện hóa cương thi.” Hàn Di trầm giọng nói,” Trãi qua thời gian hai ba năm, thi thể Hoắc Linh Linh có lẽ đã sớm bị Thất Tinh trận hóa thành sương khói rồi.”
“ Ý cô là trận này có năng lực luyện hóa thi thể Hoắc Linh Linh, dùng để tăng cường năng lượng cho hồn phách cô ta?” Lữ Minh Dương nhíu mày nói.
“ Ngươi thông minh đó.” Hàn Di nhàn nhạt nói, sau đó cô xoay đầu quét mắt qua từng mộ phần xung quanh, nói:” Ả ở gần đây.”
Nghe Hàn Di khen ngợi Lữ Minh Dương liền nhếch miệng cười một cái, nhưng nghe đến Hoắc Linh Linh ở gần đây, hắn lại nhíu mày thật chặt. Có một trận gió núi nhẹ thổi qua, nhưng lại không có tiếng gió nào, bốn phía hoàn toàn tối đen, chỉ có mấy cái bia mộ màu trắng mờ ảo ẩn hiện trong màn đêm, đèn pin trong tay Hàn Di tuy rất sáng, nhưng vẫn là chiếu không được bao xa.
Cô chậm rãi di chuyển đèn pin, cẩn thận tìm kiếm từng mộ bia một, Hoắc Linh Linh rất có thể đang rình rập đâu đó phía sau.
Đêm qua đã thấy được sự cường đại của quỷ mẫu, bây giờ lại nhìn thấy quan tài Thất Tinh nên trong lòng Hàn Di càng thêm lo lắng, huống chi dưới tay ả còn có ít nhất hơn mười con ác linh nô lệ vẫn chưa hiện thân, lần này đi cùng Lữ Minh Dương đến đây có lẽ là một sai lầm lớn rồi, hiện tại chỉ hy vọng là hôm nay sau khi ả xuyên tường vẫn chưa kịp hồi phục hoàn toàn, bằng không có lẽ thật sự không có phần thắng.
Lữ Minh Dương giương hai mắt nhìn theo ánh đèn pin trên tay Hàn Di, nhưng mà cái gì cũng nhìn không thấy. Hắn lấy từ trong người ra cặp mắt kính một tròng kia đeo lên, sau đó cúi người nhặt cây súng huyết tương đeo ra sau lưng, mở túi du lịch lấy từng món vũ khí ra đeo hết lên người mình, tiếp theo một tay cầm đèn pin, một tay cầm thanh đại đồng kiếm gác lên trên vai, cười hắc hắc nói:” Chuẩn bị xong, bắt đầu chiến đấu!”
Hàn Di quay đầu nhìn bộ dáng dở người của Lữ Minh Dương, không nhịn được trề môi một cái. Lữ Minh Dương này lúc mới gặp nhìn cũng có vẻ chững chạc, cũng không ngờ hắn lại tưng tửng như vậy, hay là trận chiến sắp tới đã tạo cho hắn áp lực quá lớn, hưng phấn đến độ đầu óc có chút vấn đề?
Nhưng đúng lúc cô vừa thoáng mất tập trung, một bóng xám nhàn nhạt đã bất ngờ đánh úp về phía cô.
Sự yên tĩnh giữa nơi đồng hoang nếu so với trong mật thất thì càng làm cho người ta cảm thấy khủng bố hơn, huống chi đây lại là bãi tha ma?
Trời đã tối hẳn, hiện tại là cuối tháng âm lịch, bầu trời không trăng, đến sao cũng không có một ngôi, tuy không đến nổi giơ tay không thấy năm ngón, nhưng tầm nhìn cũng không vượt quá ba thước. Bóng đêm vô tận trùm lấy bãi tha ma, cộng thêm sự tĩnh mịch khôn cùng, làm cho người ta cảm thấy một áp lực thật lớn, làm cho sâu thẳm trong nội tâm người ta sinh ra một cảm giác sợ hãi vô hình.
Một cơn gió núi nhẹ lướt qua, mang theo một chút hơi lạnh, lay động mái tóc Hàn Di, cô di chuyển đèn pin, rọi về phía huyệt mộ.
Lữ Minh Dương đang đứng bên trong mộ huyệt, thanh đại đồng kiếm vẫn nắm trong tay nhưng lại đang bất động.
Hàn Di khẽ nhíu chân mày, đang chuẩn bị mở miệng, Lữ Minh Dương lại quay đầu về phía cô đặt tay lên môi ra dấu im lặng, Hàn Di máy động, dùng đèn pin chiếu vào bên trong huyệt mộ.
Bùn đất bên trong huyệt mộ đã bị Lữ Minh Dương xúc ra hơn phân nửa, một góc trong đó đã lộ ra quan tài gỗ. Đây là một cỗ quan tài gỗ sơn đỏ, phản chiếu ánh đèn pin phát ra hào quang quỷ dị.
Quan tài gỗ thực không có gì bất thường, Hàn Di đang chuẩn bị thở phào một hơi, lại đột nhiên cảm giác được quan tài gỗ tựa hồ rung lên một chút.
Trái tim cô chợt thắt lại, tinh thần lập tức cảnh giác, cẩn thận giương mắt quan sát quan tài gỗ, phần quan tài lộ ra trên mặt đất tựa hồ khẽ rung một chút.
Hàn Di nhíu chặt chân mày, chung quanh đây thực không có nhà xưởng công nghiệp, lại càng không thể có người nổ mìn phá núi, vậy thì tuyệt đối không nên có chấn động gì truyền đến chỗ này. Chỉ có một cách lý giải, đó là bên trong quan tài có thứ gì đó đang động.
Hàn Di chuyển đèn pin từ tay phải sang tay trái, nhanh chóng lấy từ eo ra cây tiểu nỏ đã được xếp lại, dùng sức giũ một cái tiểu nỏ liền bật ra. Ngay sau đó nhanh nhẹn kéo dây lắp tên, ánh mắt thủy chung vẫn cảnh giác quan sát động tĩnh trong huyệt mộ.
Lữ Minh Dương cũng đã giơ thanh đại đồng kiếm chếch lên đầu vai, tập trung tinh thần nhìn chăm chú quan tài dưới chân.
Vị trí hắn đang đứng chính là đầu bắc của huyệt mộ, dựa theo phong tục của người Trung Quốc, vị trí quan tài nhập huyệt chính là đầu nam chân bắc, nếu quả thực là xác chết sống dậy, thì tại thời điểm thi thể ngồi bật lên, vị trí Lữ Minh Dương đang đứng vừa hay có thể một kiếm chém xuống, đầu lâu của thi thể sẽ lập tức bị chém đứt.
Hàn Di đã lắp xong nỏ tiễn, tiến về phía trước hai bước, dừng tại đầu nam của huyệt mộ, cô hạ thấp người nửa quỳ trên mặt đất đối diện với Lữ Minh Dương, hiện tại hai người đã hình thành thế trận giáp công, như vậy cho dù một kiếm của Lữ Minh Dương có thất bại, thì Hàn Di cũng hoàn toàn có cơ hội dùng nỏ tiễn bắn trúng gáy của cương thi.
Áp lực, càng yên tĩnh càng thêm áp lực, thời gian từng phút từng giây đều giống như rất dài. Lữ Minh Dương và Hàn Di cùng nín thở yên lặng chờ đợi.
Đột nhiên có một thanh âm rất nhỏ vang lên, phần quan tài lộ ra khỏi mặt đất lần nữa rung lên nhè nhẹ, Lữ Minh Dương không khỏi cảm thấy khẩn trương, siết chặt hơn thanh đại đồng kiếm trong tay, nhưng dưới chân lại không có động tĩnh gì. Lữ Minh Dương thở nhẹ ra một hơi, khẽ co duỗi mấy ngón tay sớm đã tê cứng vì dùng sức quá độ.
Nhưng ngay sau đó, dưới chân đột nhiên truyền đến một chấn động thật mạnh, Lữ Minh Dương chỉ cảm thấy thân mình nhất thời bị hất lên, bay thẳng về phía Hàn Di trước mặt.
Lữ Minh Dương lơ lữ giữa không trung, lại vừa vặn che khuất tầm mắt Hàn Di, tiểu nỏ trong tay cô làm sao có thể nhắm vào người phe mình mà khai hỏa? Cô lập tức cuộn người lộn một vòng dưới đất, Lữ Minh Dương nhất thời té nhào vào tấm bia mộ mà vừa rồi cô đã đứng.
Hàn Di tránh được Lữ Minh Dương, đèn pin và tiểu nỏ đồng thời chỉa về phía huyệt mộ, còn trong huyệt mộ thì cái gì cũng không có, chỉ sót lại cỗ quan tài bể nắp.
Hàn Di nhíu mày, cảnh giác nhìn tứ phía, từng bước chậm rãi tiến đến gần huyệt mộ, dùng đèn pin chiếu vào cỗ quan tài bể nắp. Hiện tại có thể thấy cỗ quan tài gỗ này đặc biệt dầy, theo kết cấu mà nói thì cỗ quan tài này tuyệt đối có giá rất cao, nhưng cái chân chính làm Hàn Di chú ý lại chính là bức Bắc Đẩu Thất Tinh đồ được khắc dưới đáy quan tài.
“ Trời ạ, mai táng người ta cũng không chịu cẩn thận một chút, sao lại có thể chôn người ta lầm hướng hả trời!” Lữ Minh Dương từ mặt đất lồm cồm đứng lên, lầm bầm nói.
“ Cái này không phải chôn lầm hướng, mà là cố ý chôn vậy đó.” Hàn Di trầm giọng nói.
“ Thất Tinh trận?” Lữ Minh Dương cũng chú ý tới đồ án Thất Tinh dưới đáy quan tài. Bên trên đáy quan tài thật dầy có khắc bảy chấm tròn lớn, giữa các chấm tròn này có khắc các đường thẳng nối liền chúng lại với nhau, Đẩu thược của Bắc Đẩu đồ án nằm ở hướng nam, bảy ngôi sao vừa vặn phủ hết mặt đáy quan tài. ( Trong hệ thống các chòm sao Trung Quốc, Sao Bắc Đẩu là bảy ngôi sao mang hình ảnh cái đấu (đẩu). Do chúng nằm ở hướng Bắc nên còn gọi là Bắc Đẩu thất tinh. Bốn ngôi đầu tạo thành một tứ giác gọi là Đẩu khôi, ba ngôi sau tạo thành cái đuôi gọi là Đẩu thược ).
“ Nhìn chỗ này.” Hàn Di dùng đèn pin chiếu vào mảnh vỡ của nắp quan tài bên cạnh, trên mặt cũng có khắc hai chấm tròn lớn, ngẫm một chút có lẽ đây là đối ứng của Thất Tinh trận dưới đáy quan tài.
Lữ Minh Dương nhíu chặt chân mày, trước đây hắn cũng từng đoán phần mộ của Hoắc Linh Linh nhất định có cái gì đó mờ ám, nhưng không thể ngờ lại là tình huống như thế này.
“ Thi thể Hoắc Linh Linh đâu?” Lữ Minh Dương đối với mấy thứ trận pháp này cũng không tinh thông, cái hắn thật sự quan tâm chính là tình huống thực tế trước mắt, cứ cho là xác Hoắc Linh Linh sống dậy, thế thì cương thi chạy đi đâu rồi?
“ Không có thi thể.” Hàn Di thở dài nói.
“ Không có thi thể?” Lữ Minh Dương nghi hoặc, tình huống vừa rồi rõ ràng là có thứ gì đó ở bên dưới đánh bể nắp quan tài, mới khiến cho mình bị hất văng đi đó thôi. Hắn nghi hoặc nói:” Vậy thi thể Hoắc Linh Linh ở chỗ nào?”
“ Thất Tinh trận cũng không chỉ dùng để bảo tồn thi thể, luyện hóa cương thi.” Hàn Di trầm giọng nói,” Trãi qua thời gian hai ba năm, thi thể Hoắc Linh Linh có lẽ đã sớm bị Thất Tinh trận hóa thành sương khói rồi.”
“ Ý cô là trận này có năng lực luyện hóa thi thể Hoắc Linh Linh, dùng để tăng cường năng lượng cho hồn phách cô ta?” Lữ Minh Dương nhíu mày nói.
“ Ngươi thông minh đó.” Hàn Di nhàn nhạt nói, sau đó cô xoay đầu quét mắt qua từng mộ phần xung quanh, nói:” Ả ở gần đây.”
Nghe Hàn Di khen ngợi Lữ Minh Dương liền nhếch miệng cười một cái, nhưng nghe đến Hoắc Linh Linh ở gần đây, hắn lại nhíu mày thật chặt. Có một trận gió núi nhẹ thổi qua, nhưng lại không có tiếng gió nào, bốn phía hoàn toàn tối đen, chỉ có mấy cái bia mộ màu trắng mờ ảo ẩn hiện trong màn đêm, đèn pin trong tay Hàn Di tuy rất sáng, nhưng vẫn là chiếu không được bao xa.
Cô chậm rãi di chuyển đèn pin, cẩn thận tìm kiếm từng mộ bia một, Hoắc Linh Linh rất có thể đang rình rập đâu đó phía sau.
Đêm qua đã thấy được sự cường đại của quỷ mẫu, bây giờ lại nhìn thấy quan tài Thất Tinh nên trong lòng Hàn Di càng thêm lo lắng, huống chi dưới tay ả còn có ít nhất hơn mười con ác linh nô lệ vẫn chưa hiện thân, lần này đi cùng Lữ Minh Dương đến đây có lẽ là một sai lầm lớn rồi, hiện tại chỉ hy vọng là hôm nay sau khi ả xuyên tường vẫn chưa kịp hồi phục hoàn toàn, bằng không có lẽ thật sự không có phần thắng.
Lữ Minh Dương giương hai mắt nhìn theo ánh đèn pin trên tay Hàn Di, nhưng mà cái gì cũng nhìn không thấy. Hắn lấy từ trong người ra cặp mắt kính một tròng kia đeo lên, sau đó cúi người nhặt cây súng huyết tương đeo ra sau lưng, mở túi du lịch lấy từng món vũ khí ra đeo hết lên người mình, tiếp theo một tay cầm đèn pin, một tay cầm thanh đại đồng kiếm gác lên trên vai, cười hắc hắc nói:” Chuẩn bị xong, bắt đầu chiến đấu!”
Hàn Di quay đầu nhìn bộ dáng dở người của Lữ Minh Dương, không nhịn được trề môi một cái. Lữ Minh Dương này lúc mới gặp nhìn cũng có vẻ chững chạc, cũng không ngờ hắn lại tưng tửng như vậy, hay là trận chiến sắp tới đã tạo cho hắn áp lực quá lớn, hưng phấn đến độ đầu óc có chút vấn đề?
Nhưng đúng lúc cô vừa thoáng mất tập trung, một bóng xám nhàn nhạt đã bất ngờ đánh úp về phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.