Chương 54
Tử Phi Đại Ngư
02/02/2022
Hướng dẫn viên du lịch của trường đã đợi ngoài lớp học từ rất sớm cho chuyến đi chơi thu, theo lịch là đi trong ngày thứ Tư. Họ kiểm lại số lượng học sinh và sau đó hướng dẫn mọi người ra thẳng đến điểm xe trường đậu.
Buổi sáng tháng 11 se lạnh không ngăn được niềm vui được đi chơi của học sinh. Chuyến đi chơi thu là đi theo lớp, các thầy cô có lịch riêng, các học sinh không có người trông vừa lên xe đã bung xõa, nhốn nháo. Hà Sùng Sơn tập hợp nhóm nhỏ ngồi phía sau xe chơi bài; những bạn khác thì tán chuyện, ăn vặt, xem video,… ai cũng có việc để làm, có cuộc vui tham gia.
Hạ Chiêu thức khuya chơi game tới nửa đêm, từ chối Hà Sùng Sơn có lòng rủ rê rồi ngồi ghế cạnh cửa sổ chống cằm định ngủ bù.
Học sinh không bị bắt phải mặc đồng phục khi đi chơi thu, đa số mọi người cũng mặc sang đồ thường mà mọi khi ít được mặc. Nhưng Hạ Chiêu vẫn mặc đồng phục.
Đồng phục của trường số 6 có khá nhiều kiểu dáng. Có kiểu kín đáo cho mùa đông bao gồm áo len, đồ thể thao, áo giữ ấm dài chất liệu cotton mùa đông các loại; nhưng bình thường các ngày trong tuần mặc đồ thể dục là nhiều. Hạ Chiêu mặc áo khoác giữ ấm bằng cotton ngang hông của trường, kiểu dáng rất đơn giản với phần thân áo màu xanh hải quân, cổ và ống tay áo mới có sọc trắng, phía trước ngực có thêu logo trường. Nhiều học sinh chê bai quần áo gì mà lỗi thời chẳng trẻ trung tí nào, nhưng tới lượt Hạ Chiêu mặc vào ít nhiều vẫn toát ra tinh thần tuổi học trò xì tai Nhật Bản.
Ngồi xe trường hơi nóng, Hạ Chiêu kéo khóa tít tận trên cổ cũng phải kéo xuống bớt, vạch cổ áo khoác ra bên trong mặc hoodie trắng. Sau lại thấy mũ trùm hoodie cấn lưng khó chịu nên trùm luôn lên đầu. Một hồi nữa thì lấy tai nghe rối tung một cục trong túi ra bắt đầu ngồi gỡ rối, mất cả buổi vẫn chưa tháo được.
Từ lúc ngồi vào chỗ tới giờ cậu cứ loay hoa loay hoay mãi, Dịch Thời ngồi kế bên cậu cuối cùng nhịn hết nổi lấy tai nghe đi, thoăn thoắt gỡ giúp cậu.
Hạ Chiêu “wow” một tiếng tỏ cảm kích, lấy điện thoại ra cắm tai nghe vào. Cậu dựa vào cửa kính xe gáp một cái, cuối cùng cũng thôi nhúc nhích.
Hạ Chiêu thích nghe nhạc trên xe, vừa nghe vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ trên đường. Luôn luôn có những lúc thấy mình chông chênh, cái cảm giác ấy rất là lãng mạn và thú vị.
Ngắm cảnh một lúc, cậu nhắm mắt dựa đầu vào cửa sổ.
Dịch Thời ngỡ Hạ Chiêu đã ngủ rồi, nào ngờ một lúc sau, cậu ấy mở bừng mắt:
– “Bài này hợp cảnh quá nè.”
Nói rồi cậu tự nhiên tháo bên tai nghe ra đưa cho Dịch Thời.
Dịch Thời nhìn Hạ Chiêu, ánh nắng từ ngoài cửa sổ đáp trên gương mặt cậu ấy như tấm màn nắng mong mỏng, nổi bật hàng mi cong cong. Nhờ nắng mà thấy cả lông tơ li ti trên mặt, điểm nét thêm phần mềm mại gương mặt.
Cậu từ tốn nhận lấy tai nghe, nhét vào tai.
Hạ Chiêu tiếp tục nhắm mắt:
– “Cậu từng nghe bài này chưa?”
Dịch Thời:
– “Chưa. Bài tên gì?”
“Summer train.” – Hạ Chiêu đáp.
Trong tai nghe phát bài hát tiếng Anh, nhạc ngân dài nhang nhác mà rất có sức sống.
Nghe hết bài, Hạ Chiêu không nói gì mà Dịch Thời cũng không tháo tai nghe xuống.
Ánh mặt trời cứ quét qua những tán cây trên đường, đung đưa như muốn đuổi theo chiếc xe. Tiếng nhạc trong tai nghe chuyển hết bài này đến bài khác.
Không biết đã chuyển bao nhiêu bài rồi, chiếc xe trường rung lắc mấy bận, Hạ Chiêu gục đầu vào vai Dịch Thời.
Khi này Dịch Thời mới nhận ra cậu ấy ngủ rồi.
Hạ Chiêu nghiêng đầu, có lác đác vài lọn tóc rủ xuống trước trán cậu ấy. Gương mặt đẹp trai khôi ngô, vừa sạch sẽ vừa ngoan ngoãn, hơi thở nhè nhẹ phả vào vai Dịch Thời.
Trong tai nghe vẫn còn phát tiếng nhạc. Nó tự động nhảy sang một bài có tiết tấu nhanh và mạnh, tiếng trống theo nhịp nhanh cứ tăng dần đều vang dội cả màng nhĩ con tim.
Nhưng Dịch Thời cảm giác chung quanh yên tĩnh như bị đứng yên vậy.
Cậu nghiêng nhẹ sang bên, ánh nhìn đáp trên gương mặt Hạ Chiêu. Nắng nhẹ tựa như làn sương mù quấn rít, lơ lửng trên không trung, nhảy múa trên mái tóc Hạ Chiêu trong khi chiếc xe di chuyển. Mềm nhẹ mà dịu êm, hệt như dòng suối róc rách chảy trong thầm lặng, từng giây từng khắc dài đến lạ.
Hơn hai tiếng ngồi xe buýt, cả đám mới đầu còn sung sức lắm giờ ngả ra ghế ngủ khì. Đến nơi, các học sinh ngủ đã đời lên tinh thần, xô đẩy nhao nhao nhau xuống xe.
Thời tiết khô ráo và thoáng đãng, những đám mây trắng thưa thưa thả trôi trên nền trời xanh ngát. Từ xa đã thấy rợp bóng những ngọn cây Thông Đỏ trên núi, với những ngọn đồi xanh tươi được cắt tỉa. Nhưng trước mặt cả đám là sắc vàng ấm của cây cù tùng (họ Cupressaceae, phân họ Sequoia), những chiếc lá phong nhuộm vàng rực cả rừng, hệt như vừa bước vào thế giới cổ tích mộng mơ vậy.
Không biết bé nào cất tiếng “wow” trước nhất, cả bọn cũng tấm tắc theo rồi rối rít lấy điện thoại ra chụp.
Nhìn đám học sinh mới sáng còn chán chường nghe giới thiệu về phố cổ bây giờ lại hào hứng, nhao nhao đòi đi chơi, hướng dẫn viên du lịch cười và phổ biến những gì cần chú ý và thời gian tập hợp. Sau đó tuyên bố giải tán, mọi người được tự do vui chơi.
Phố cổ nằm khuất sau ngọn núi này không lớn, theo như hdv thì ở đây nổi tiếng nhất là cây bạch quả già.
Hạ Chiêu không thể chờ thêm nữa mà đi loanh quanh khắp đường núi ngôi phố cổ. Đường mòn khúc khuỷu quanh co, hai bên là những ngôi nhà và bức tường đá cổ đã bị ăn mòn. Nắng vàng điểm tô trên những tán cây lá quạt, len qua từng kẽ lá, đáp xuống những chiếc lá khô phủ đầy mặt đất ánh lên rực rỡ. Mặt trời lên cao có phần chói chang, những tia nắng vàng gặp những chiếc lá cản đường trông bờm xờm như lông, ấm áp và rất dễ chịu.
Con đường nơi đây không rộng, nhóm này phải tránh nhóm kia cùng trường bên phía đối diện. Vả lại chỉ đứng lại chụp con đường, đi một hồi lại tách nhau đi.
Hạ Chiêu nhìn đây đi đó, chốc chốc chụp cành cây trên đầu, khi nọ lại ngồi xổm trên đất chộp lá rơi. Đến khi quay đầu lại thì thấy chỉ còn mỗi Dịch Thời đứng kế bên cậu, cảm thán với cậu ấy từ tận đáy lòng:
– “Tớ xí xóa cho thầy hiệu trưởng nhớ. Không đi khu vui chơi cũng được, chỗ này đẹp quá trời luôn.”
Dịch Thời gật đầu:
– “Đẹp lắm.”
“Tớ muốn vẽ tranh phong cảnh chỗ này quá đi.” – Hạ Chiêu đưa ống kính về phía cành cây và chộp cảnh bóng mờ lung linh.
Dịch Thời dọc đường cũng tiện tay chụp vài tấm, liếc thấy mấy tấm trên di động Hạ Chiêu thì bỏ điện thoại lại vào túi.
Hạ Chiêu thấy hành động của cậu ấy:
– “Cậu không chụp nữa hở?”
“Không, ” – Dịch Thời nhẹ nhàng đáp – “Xem Khoảnh Khắc của cậu.”
Hạ Chiêu nghe vậy thì cười ngay. Cậu vẫn dán mắt vào màn hình, sáng rỡ long lanh trước nắng, tựa như viên hổ phách dưới ánh mặt trời vậy.
Cậu nói:
– “Vậy thì tớ phải cố gắng chộp thật đẹp mới được.”
Dịch Thời nhìn cậu ấy, không nói gì.
Những khi Hạ Chiêu thật sự vui, cậu ấy cười mang chút gì đó ngây thơ của trẻ con.
Không phải ngây thơ, mà là cái sự rạng rỡ gần như xuyên thấu.
Cảnh sắc ở đây quả thật rất là đẹp. Nhưng cứ như thể Hạ Chiêu có tài biến vạn vật trên đời đã đẹp càng đẹp hơn nữa vậy, ảnh cậu ấy chụp cũng đẹp hơn cậu.
Cái cảm giác này rất chi là mầu nhiệm – thậm chí cho dù cùng là núi mùa thu mình thấy, cùng ngắm những bông hoa xuân, hay những cơn sóng mùa hè, cảm nhận cùng đợt tuyết mùa đông đó. Những gì đẹp đẽ được giữ lại trong đôi mắt Hạ Chiêu mới là cảnh sắc đẹp nhất.
Hoặc là.
Đối với cậu, cái thán phục và hào hứng bừng lên trong mắt Hạ Chiêu mới là ý nghĩa tồn tại thực thụ của chúng.
Dịch Thời rủ mắt, dời đi không nhìn nữa mà đứng sang một bên im lặng đợi Hạ Chiêu.
Căn phố cổ này quả thật rất là nhỏ. Đi chưa bao lâu, lạc lớp xíu đã tìm lại nhau.
Trưa được ăn BBQ, sau khi đi tham qua một vòng căn phố cổ, cả bọn tập trung rồi tiếp tục lên xe. Chiếc xe băng qua mấy rặng núi cao, dừng lại tại khu vực cho phép nướng.
Có mấy học sinh từ các lớp khác tới trước, nhận nguyên liệu, thức ăn, nói chuyện, giúp đỡ,… Khu vực BBQ này hơi ồn ào.
Đám học sinh này bình thường có bao giờ làm mấy việc này(*), BBQ thì ăn không ít mà nướng thịt thì tệ hết sức. Chia nhóm sơ sơ xong, từ việc nhóm lửa nướng đã bắt đầu thấy luống cuống tay chân cần được giúp đỡ rồi. Tiếng càm ràm vang lên hết người này đến người kia, hdv cũng như nhân viên khu BBQ hoàn toàn giúp không xuể.
Mười ngón không dính dương xuân thủy:
Giữa cảnh nhốn nháo, nhóm của Hạ Chiêu lại có vẻ khá là yên bình. Dịch Thời tháo vát, một mình gánh cả đội kêu gào đòi cho ăn.
Hạ Chiêu không cần phải đụng tay đụng chân, nhìn đăm đăm vào thức ăn trên vỉ nướng. Cậu nghe mùi thơm thì lấy làm ngạc nhiên:
– “Nhìn thì quả là thạo việc ghê ta. Bộ hồi trước cậu từng mở nhà hàng đồ nướng à? ”
Dịch Thời chả hề nể nang:
– “Tại cậu ngố.”
Không lâu sau, những nhóm khác đang đợi nhân viên tới hỗ trợ nghe mùi thơm thì rối rít lại xin giúp đỡ.
“Hạ Chiêu, cậu để Dịch Thời sang giúp tụi này xíu đi mà.”
“Anh Chiêu ơi cho mượn anh Dịch xíu cứu giá chúng sinh cái nhen.”
…
Hạ Chiêu chả hiểu mô tê gì:
– “Ủa thì mấy người đi mà hỏi Dịch Thời chứ, hỏi tớ chi?”
Lưu Hiểu Vân chọc:
– “Sợ ông không thả người chứ sao?”
“Tớ mà vậy à?” – hồi sáng nay Hạ Chiêu dậy muộn chưa ăn sáng, bụng đói meo nhìn đắm đuối cánh gà của cậu.
Dịch Thời tự giác đứng dậy, sang nhóm kế bên giúp nhóm lửa đốt than, trước khi đi còn dặn:
– “Nhớ lật thịt lại đấy.”
Hạ Chiêu:
– “Biết rồi, biết rồi, tớ biết quét dầu nữa cơ. Cậu cứ yên tâm mà đi đi.”
Dịch Thời mới vừa bước chân trước ra, Hạ Chiêu đã hất hàm sai bảo La Hạo đang tán chuyện khí thế với người khác:
– “Mập, phải lật thịt phải quét dầu đó. Biết chưa?”
Dịch Thời dừng chân, đơ mặt dạt gáy cậu ấy một phát.
Hạ Chiêu suýt thì nhảy dựng:
– “Á đờ mờ. Cậu mới cầm than cầm hơi bị nhiều gia vị mà lại đi sờ đầu tớ?”
Dịch Thời không ngờ cái tên đã không làm gì còn dám chê bai cậu. Cậu im lặng một lúc rồi tức giận nói một câu:
– “Đừng ăn nữa.”
Hạ Chiêu nhìn bóng lưng xa dần của Dịch Thời:
– “Sao cái tên này xấu tính với tớ quá đi?”
La Hạo nghe lời cầm cọ phết dầu lên thức ăn, nghe vậy thì nhìn cậu với vẻ khó tin:
– “Anh Dịch mà còn xấu tính với cậu á? Nguyên cái lớp này cậu ấy hơi bị tốt với cậu luôn đó?”
Này thì Hạ Chiêu nghe khoái, nhưng cậu lại thích nói xấu một phen đó. Mà chẳng đợi mình nghĩ ra ví dụ nào cho thấy Dịch Thời nhỏ nhen với mình thì La Hạo nói tiếp:
– “Mà cũng có lý, hồi bé tụi mình nhà đối diện nhau cũng là con một đó thôi, lúc nào tớ cũng thấy cậu như anh em một nhà hết ấy. Chắc có lẽ do sống gần nhau nên tớ thấy anh Dịch trên cả tình bạn cùng lớp với cậu mà xem cậu như em trai ruột…”
Hạ Chiêu ngạc nhiên một lúc, hơi nóng và khói bụi từ vỉ nướng theo cơn gió phà vào mặt, vừa nóng vừa bụi.
Cậu không khỏi che miệng ho khan mấy tiếng.
Khu BBQ nằm trên núi, gió núi muốn thổi hướng nào là thôi cực, được thêm khói bay bay về phía Hạ Chiêu đang ngồi nữa.
Tới lúc Dịch Thời đi nhóm lửa xong, tới chỗ vòi nước rửa tay rồi quay lại đây, Hạ Chiêu đã bị sặc khói chịu hết nổi, ho sù sụ hồi lâu.
Dịch Thời nắm mũ trùm hoodie của cậu xách lên, hơi cạn lời:
– “Sao không đổi chỗ?”
Mỗi bàn nướng của mỗi nhóm khá nhỏ, nhóm của họ chỗ đầy đã kín người, chỉ còn lại chỗ trống chỗ Dịch Thời hồi nãy đi thôi.
Dịch Thời ngồi luôn vào chỗ Hạ Chiêu, Hạ Chiêu đứng đó một lúc thì đổi chỗ sang ngồi chỗ Dịch Thời.
Cậu nhìn theo làn khói lượn lờ bay bay về phía Dịch Thời. Dịch Thời chỉ hơi hơi cau mày nhưng không nói gì mà tiếp tục nhóm lửa bếp nướng.
Thức ăn trên vỉ đã chín, Dịch Thời rắc một lớp bột gia vị lên rồi bẻ cánh gà đưa cho Hạ Chiêu:
– “Được rồi này.”
Hạ Chiêu nhận lấy, từ tốn gặm.
Không thể nói là cảm giác gì, đôi mắt khi nãy bị cay khói thấy ngưa ngứa lại xon xót.
Buổi sáng tháng 11 se lạnh không ngăn được niềm vui được đi chơi của học sinh. Chuyến đi chơi thu là đi theo lớp, các thầy cô có lịch riêng, các học sinh không có người trông vừa lên xe đã bung xõa, nhốn nháo. Hà Sùng Sơn tập hợp nhóm nhỏ ngồi phía sau xe chơi bài; những bạn khác thì tán chuyện, ăn vặt, xem video,… ai cũng có việc để làm, có cuộc vui tham gia.
Hạ Chiêu thức khuya chơi game tới nửa đêm, từ chối Hà Sùng Sơn có lòng rủ rê rồi ngồi ghế cạnh cửa sổ chống cằm định ngủ bù.
Học sinh không bị bắt phải mặc đồng phục khi đi chơi thu, đa số mọi người cũng mặc sang đồ thường mà mọi khi ít được mặc. Nhưng Hạ Chiêu vẫn mặc đồng phục.
Đồng phục của trường số 6 có khá nhiều kiểu dáng. Có kiểu kín đáo cho mùa đông bao gồm áo len, đồ thể thao, áo giữ ấm dài chất liệu cotton mùa đông các loại; nhưng bình thường các ngày trong tuần mặc đồ thể dục là nhiều. Hạ Chiêu mặc áo khoác giữ ấm bằng cotton ngang hông của trường, kiểu dáng rất đơn giản với phần thân áo màu xanh hải quân, cổ và ống tay áo mới có sọc trắng, phía trước ngực có thêu logo trường. Nhiều học sinh chê bai quần áo gì mà lỗi thời chẳng trẻ trung tí nào, nhưng tới lượt Hạ Chiêu mặc vào ít nhiều vẫn toát ra tinh thần tuổi học trò xì tai Nhật Bản.
Ngồi xe trường hơi nóng, Hạ Chiêu kéo khóa tít tận trên cổ cũng phải kéo xuống bớt, vạch cổ áo khoác ra bên trong mặc hoodie trắng. Sau lại thấy mũ trùm hoodie cấn lưng khó chịu nên trùm luôn lên đầu. Một hồi nữa thì lấy tai nghe rối tung một cục trong túi ra bắt đầu ngồi gỡ rối, mất cả buổi vẫn chưa tháo được.
Từ lúc ngồi vào chỗ tới giờ cậu cứ loay hoa loay hoay mãi, Dịch Thời ngồi kế bên cậu cuối cùng nhịn hết nổi lấy tai nghe đi, thoăn thoắt gỡ giúp cậu.
Hạ Chiêu “wow” một tiếng tỏ cảm kích, lấy điện thoại ra cắm tai nghe vào. Cậu dựa vào cửa kính xe gáp một cái, cuối cùng cũng thôi nhúc nhích.
Hạ Chiêu thích nghe nhạc trên xe, vừa nghe vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ trên đường. Luôn luôn có những lúc thấy mình chông chênh, cái cảm giác ấy rất là lãng mạn và thú vị.
Ngắm cảnh một lúc, cậu nhắm mắt dựa đầu vào cửa sổ.
Dịch Thời ngỡ Hạ Chiêu đã ngủ rồi, nào ngờ một lúc sau, cậu ấy mở bừng mắt:
– “Bài này hợp cảnh quá nè.”
Nói rồi cậu tự nhiên tháo bên tai nghe ra đưa cho Dịch Thời.
Dịch Thời nhìn Hạ Chiêu, ánh nắng từ ngoài cửa sổ đáp trên gương mặt cậu ấy như tấm màn nắng mong mỏng, nổi bật hàng mi cong cong. Nhờ nắng mà thấy cả lông tơ li ti trên mặt, điểm nét thêm phần mềm mại gương mặt.
Cậu từ tốn nhận lấy tai nghe, nhét vào tai.
Hạ Chiêu tiếp tục nhắm mắt:
– “Cậu từng nghe bài này chưa?”
Dịch Thời:
– “Chưa. Bài tên gì?”
“Summer train.” – Hạ Chiêu đáp.
Trong tai nghe phát bài hát tiếng Anh, nhạc ngân dài nhang nhác mà rất có sức sống.
Nghe hết bài, Hạ Chiêu không nói gì mà Dịch Thời cũng không tháo tai nghe xuống.
Ánh mặt trời cứ quét qua những tán cây trên đường, đung đưa như muốn đuổi theo chiếc xe. Tiếng nhạc trong tai nghe chuyển hết bài này đến bài khác.
Không biết đã chuyển bao nhiêu bài rồi, chiếc xe trường rung lắc mấy bận, Hạ Chiêu gục đầu vào vai Dịch Thời.
Khi này Dịch Thời mới nhận ra cậu ấy ngủ rồi.
Hạ Chiêu nghiêng đầu, có lác đác vài lọn tóc rủ xuống trước trán cậu ấy. Gương mặt đẹp trai khôi ngô, vừa sạch sẽ vừa ngoan ngoãn, hơi thở nhè nhẹ phả vào vai Dịch Thời.
Trong tai nghe vẫn còn phát tiếng nhạc. Nó tự động nhảy sang một bài có tiết tấu nhanh và mạnh, tiếng trống theo nhịp nhanh cứ tăng dần đều vang dội cả màng nhĩ con tim.
Nhưng Dịch Thời cảm giác chung quanh yên tĩnh như bị đứng yên vậy.
Cậu nghiêng nhẹ sang bên, ánh nhìn đáp trên gương mặt Hạ Chiêu. Nắng nhẹ tựa như làn sương mù quấn rít, lơ lửng trên không trung, nhảy múa trên mái tóc Hạ Chiêu trong khi chiếc xe di chuyển. Mềm nhẹ mà dịu êm, hệt như dòng suối róc rách chảy trong thầm lặng, từng giây từng khắc dài đến lạ.
Hơn hai tiếng ngồi xe buýt, cả đám mới đầu còn sung sức lắm giờ ngả ra ghế ngủ khì. Đến nơi, các học sinh ngủ đã đời lên tinh thần, xô đẩy nhao nhao nhau xuống xe.
Thời tiết khô ráo và thoáng đãng, những đám mây trắng thưa thưa thả trôi trên nền trời xanh ngát. Từ xa đã thấy rợp bóng những ngọn cây Thông Đỏ trên núi, với những ngọn đồi xanh tươi được cắt tỉa. Nhưng trước mặt cả đám là sắc vàng ấm của cây cù tùng (họ Cupressaceae, phân họ Sequoia), những chiếc lá phong nhuộm vàng rực cả rừng, hệt như vừa bước vào thế giới cổ tích mộng mơ vậy.
Không biết bé nào cất tiếng “wow” trước nhất, cả bọn cũng tấm tắc theo rồi rối rít lấy điện thoại ra chụp.
Nhìn đám học sinh mới sáng còn chán chường nghe giới thiệu về phố cổ bây giờ lại hào hứng, nhao nhao đòi đi chơi, hướng dẫn viên du lịch cười và phổ biến những gì cần chú ý và thời gian tập hợp. Sau đó tuyên bố giải tán, mọi người được tự do vui chơi.
Phố cổ nằm khuất sau ngọn núi này không lớn, theo như hdv thì ở đây nổi tiếng nhất là cây bạch quả già.
Hạ Chiêu không thể chờ thêm nữa mà đi loanh quanh khắp đường núi ngôi phố cổ. Đường mòn khúc khuỷu quanh co, hai bên là những ngôi nhà và bức tường đá cổ đã bị ăn mòn. Nắng vàng điểm tô trên những tán cây lá quạt, len qua từng kẽ lá, đáp xuống những chiếc lá khô phủ đầy mặt đất ánh lên rực rỡ. Mặt trời lên cao có phần chói chang, những tia nắng vàng gặp những chiếc lá cản đường trông bờm xờm như lông, ấm áp và rất dễ chịu.
Con đường nơi đây không rộng, nhóm này phải tránh nhóm kia cùng trường bên phía đối diện. Vả lại chỉ đứng lại chụp con đường, đi một hồi lại tách nhau đi.
Hạ Chiêu nhìn đây đi đó, chốc chốc chụp cành cây trên đầu, khi nọ lại ngồi xổm trên đất chộp lá rơi. Đến khi quay đầu lại thì thấy chỉ còn mỗi Dịch Thời đứng kế bên cậu, cảm thán với cậu ấy từ tận đáy lòng:
– “Tớ xí xóa cho thầy hiệu trưởng nhớ. Không đi khu vui chơi cũng được, chỗ này đẹp quá trời luôn.”
Dịch Thời gật đầu:
– “Đẹp lắm.”
“Tớ muốn vẽ tranh phong cảnh chỗ này quá đi.” – Hạ Chiêu đưa ống kính về phía cành cây và chộp cảnh bóng mờ lung linh.
Dịch Thời dọc đường cũng tiện tay chụp vài tấm, liếc thấy mấy tấm trên di động Hạ Chiêu thì bỏ điện thoại lại vào túi.
Hạ Chiêu thấy hành động của cậu ấy:
– “Cậu không chụp nữa hở?”
“Không, ” – Dịch Thời nhẹ nhàng đáp – “Xem Khoảnh Khắc của cậu.”
Hạ Chiêu nghe vậy thì cười ngay. Cậu vẫn dán mắt vào màn hình, sáng rỡ long lanh trước nắng, tựa như viên hổ phách dưới ánh mặt trời vậy.
Cậu nói:
– “Vậy thì tớ phải cố gắng chộp thật đẹp mới được.”
Dịch Thời nhìn cậu ấy, không nói gì.
Những khi Hạ Chiêu thật sự vui, cậu ấy cười mang chút gì đó ngây thơ của trẻ con.
Không phải ngây thơ, mà là cái sự rạng rỡ gần như xuyên thấu.
Cảnh sắc ở đây quả thật rất là đẹp. Nhưng cứ như thể Hạ Chiêu có tài biến vạn vật trên đời đã đẹp càng đẹp hơn nữa vậy, ảnh cậu ấy chụp cũng đẹp hơn cậu.
Cái cảm giác này rất chi là mầu nhiệm – thậm chí cho dù cùng là núi mùa thu mình thấy, cùng ngắm những bông hoa xuân, hay những cơn sóng mùa hè, cảm nhận cùng đợt tuyết mùa đông đó. Những gì đẹp đẽ được giữ lại trong đôi mắt Hạ Chiêu mới là cảnh sắc đẹp nhất.
Hoặc là.
Đối với cậu, cái thán phục và hào hứng bừng lên trong mắt Hạ Chiêu mới là ý nghĩa tồn tại thực thụ của chúng.
Dịch Thời rủ mắt, dời đi không nhìn nữa mà đứng sang một bên im lặng đợi Hạ Chiêu.
Căn phố cổ này quả thật rất là nhỏ. Đi chưa bao lâu, lạc lớp xíu đã tìm lại nhau.
Trưa được ăn BBQ, sau khi đi tham qua một vòng căn phố cổ, cả bọn tập trung rồi tiếp tục lên xe. Chiếc xe băng qua mấy rặng núi cao, dừng lại tại khu vực cho phép nướng.
Có mấy học sinh từ các lớp khác tới trước, nhận nguyên liệu, thức ăn, nói chuyện, giúp đỡ,… Khu vực BBQ này hơi ồn ào.
Đám học sinh này bình thường có bao giờ làm mấy việc này(*), BBQ thì ăn không ít mà nướng thịt thì tệ hết sức. Chia nhóm sơ sơ xong, từ việc nhóm lửa nướng đã bắt đầu thấy luống cuống tay chân cần được giúp đỡ rồi. Tiếng càm ràm vang lên hết người này đến người kia, hdv cũng như nhân viên khu BBQ hoàn toàn giúp không xuể.
Mười ngón không dính dương xuân thủy:
Giữa cảnh nhốn nháo, nhóm của Hạ Chiêu lại có vẻ khá là yên bình. Dịch Thời tháo vát, một mình gánh cả đội kêu gào đòi cho ăn.
Hạ Chiêu không cần phải đụng tay đụng chân, nhìn đăm đăm vào thức ăn trên vỉ nướng. Cậu nghe mùi thơm thì lấy làm ngạc nhiên:
– “Nhìn thì quả là thạo việc ghê ta. Bộ hồi trước cậu từng mở nhà hàng đồ nướng à? ”
Dịch Thời chả hề nể nang:
– “Tại cậu ngố.”
Không lâu sau, những nhóm khác đang đợi nhân viên tới hỗ trợ nghe mùi thơm thì rối rít lại xin giúp đỡ.
“Hạ Chiêu, cậu để Dịch Thời sang giúp tụi này xíu đi mà.”
“Anh Chiêu ơi cho mượn anh Dịch xíu cứu giá chúng sinh cái nhen.”
…
Hạ Chiêu chả hiểu mô tê gì:
– “Ủa thì mấy người đi mà hỏi Dịch Thời chứ, hỏi tớ chi?”
Lưu Hiểu Vân chọc:
– “Sợ ông không thả người chứ sao?”
“Tớ mà vậy à?” – hồi sáng nay Hạ Chiêu dậy muộn chưa ăn sáng, bụng đói meo nhìn đắm đuối cánh gà của cậu.
Dịch Thời tự giác đứng dậy, sang nhóm kế bên giúp nhóm lửa đốt than, trước khi đi còn dặn:
– “Nhớ lật thịt lại đấy.”
Hạ Chiêu:
– “Biết rồi, biết rồi, tớ biết quét dầu nữa cơ. Cậu cứ yên tâm mà đi đi.”
Dịch Thời mới vừa bước chân trước ra, Hạ Chiêu đã hất hàm sai bảo La Hạo đang tán chuyện khí thế với người khác:
– “Mập, phải lật thịt phải quét dầu đó. Biết chưa?”
Dịch Thời dừng chân, đơ mặt dạt gáy cậu ấy một phát.
Hạ Chiêu suýt thì nhảy dựng:
– “Á đờ mờ. Cậu mới cầm than cầm hơi bị nhiều gia vị mà lại đi sờ đầu tớ?”
Dịch Thời không ngờ cái tên đã không làm gì còn dám chê bai cậu. Cậu im lặng một lúc rồi tức giận nói một câu:
– “Đừng ăn nữa.”
Hạ Chiêu nhìn bóng lưng xa dần của Dịch Thời:
– “Sao cái tên này xấu tính với tớ quá đi?”
La Hạo nghe lời cầm cọ phết dầu lên thức ăn, nghe vậy thì nhìn cậu với vẻ khó tin:
– “Anh Dịch mà còn xấu tính với cậu á? Nguyên cái lớp này cậu ấy hơi bị tốt với cậu luôn đó?”
Này thì Hạ Chiêu nghe khoái, nhưng cậu lại thích nói xấu một phen đó. Mà chẳng đợi mình nghĩ ra ví dụ nào cho thấy Dịch Thời nhỏ nhen với mình thì La Hạo nói tiếp:
– “Mà cũng có lý, hồi bé tụi mình nhà đối diện nhau cũng là con một đó thôi, lúc nào tớ cũng thấy cậu như anh em một nhà hết ấy. Chắc có lẽ do sống gần nhau nên tớ thấy anh Dịch trên cả tình bạn cùng lớp với cậu mà xem cậu như em trai ruột…”
Hạ Chiêu ngạc nhiên một lúc, hơi nóng và khói bụi từ vỉ nướng theo cơn gió phà vào mặt, vừa nóng vừa bụi.
Cậu không khỏi che miệng ho khan mấy tiếng.
Khu BBQ nằm trên núi, gió núi muốn thổi hướng nào là thôi cực, được thêm khói bay bay về phía Hạ Chiêu đang ngồi nữa.
Tới lúc Dịch Thời đi nhóm lửa xong, tới chỗ vòi nước rửa tay rồi quay lại đây, Hạ Chiêu đã bị sặc khói chịu hết nổi, ho sù sụ hồi lâu.
Dịch Thời nắm mũ trùm hoodie của cậu xách lên, hơi cạn lời:
– “Sao không đổi chỗ?”
Mỗi bàn nướng của mỗi nhóm khá nhỏ, nhóm của họ chỗ đầy đã kín người, chỉ còn lại chỗ trống chỗ Dịch Thời hồi nãy đi thôi.
Dịch Thời ngồi luôn vào chỗ Hạ Chiêu, Hạ Chiêu đứng đó một lúc thì đổi chỗ sang ngồi chỗ Dịch Thời.
Cậu nhìn theo làn khói lượn lờ bay bay về phía Dịch Thời. Dịch Thời chỉ hơi hơi cau mày nhưng không nói gì mà tiếp tục nhóm lửa bếp nướng.
Thức ăn trên vỉ đã chín, Dịch Thời rắc một lớp bột gia vị lên rồi bẻ cánh gà đưa cho Hạ Chiêu:
– “Được rồi này.”
Hạ Chiêu nhận lấy, từ tốn gặm.
Không thể nói là cảm giác gì, đôi mắt khi nãy bị cay khói thấy ngưa ngứa lại xon xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.