Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 111
Cung Tâm Văn
29/04/2020
Hạ Phỉ lẻn vào trong trướng.
Hành động của nàng rất nhẹ, như một con mèo linh hoạt, nương theo bóng tối hành tẩu trong trướng.
Ngay cả hơi thở cũng rất sâu và nhẹ, từ đầu đến cuối nàng gần như không phát ra một tiếng động nào.
Trong trướng của Chúa công chia thành trong và ngoài, hôm nay bên ngoài không có một bóng người.
Hạ Phỉ bình tĩnh và chậm rãi tìm kiếm bên trong.
Là một ám vệ đã từng sống ở nơi hắc ám, lặng lẽ di chuyển và thăm dò là các kỹ năng nàng đã được rèn luyện từ nhỏ.
Nàng đi đến mành che, nghe ngóng chốc lát, không nhận thấy bất kỳ tiếng động gì.
Hạ Phỉ nằm sấp xuống, đưa ngón tay với vào đáy mành, khẽ nâng nó lên một chút.
Đang muốn giương mắt nhìn trộm, đột nhiên lông tơ trên mu bàn tay nàng dựng đứng.
Một bàn tay nam nhân cứng như thép duỗi ra từ sau rèm, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay nàng.
Hạ Phỉ kinh hãi, nàng khéo léo tránh được, đồng thời nảy ra ý đồ bức lui người phía sau rèm.
Bàn chân chợt bị đấm một đấm, một cơn đau nhức kịch liệt truyền lên từ gan bàn chân.
Người này quá mạnh mẽ, mình không phải là đối thủ.
Hạ Phỉ nhận ra điều này, nhanh chóng lăn một vòng, muốn lui lại.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một thiết kiếm sắc bén chọc thủng mành trướng, chĩa thẳng vào mặt nàng.
Động tác nhanh nhẹn, Hạ Phỉ rút đôi đoản đao ra, chống đỡ lưỡi kém sắc bén trước mắt.
Đấu trực diện, một âm thanh chói tai vang lên.
Hạ Phỉ chỉ cảm thấy bàn tay run lên từng hồi, một sức mạnh khổng lồ ghì chặt đoản đao của nàng, ép hai tay nàng xuống.
“Là ngươi?” Nam nhân trước mặt đầy sát ý, giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi đang làm gì đó!”
“Ta là cận vệ thiếp thân của Chúa công, an toàn trong trướng Chúa công vốn do ta phụ trách.” Hạ Phỉ gay gắt đối chọi với hắn: “Ngược lại Đại Thứ trưởng, thương thế ngươi đã khỏi hẳn, vì sao sau khi xuống tường thành lại đi thẳng vào trướng của Chúa công?”
Vị đại tướng quân kia vừa mới đằng đằng sát khí, nét mặt đột nhiên đỏ ửng đầy đáng ngờ.
Hắn buông lỏng tay ra, hơi lảng tránh ánh mắt Hạ Phỉ.
Người này quả nhiên trong lòng có quỷ. Hạ Phỉ giỏi về tra tấn thầm nghĩ.
Ở phía sau, giọng nói của Chúa công vang vào bên trong: “Hay nhỉ, xem ra Mặc Tướng quân đã khỏe hẳn rồi.”
Trình Thiên Diệp nhấc mành lên, dựa vào cạnh cửa, không nóng không lạnh nói: “Buổi sáng còn nói tuyệt đối sẽ không tùy ý làm bậy, chớp mắt đã động thủ với thị vệ của ta rồi hả?”
Hai người đồng loạt kinh hãi.
Đại tướng quân uy danh hiển hách nọ vì một câu bâng quơ của Chúa công, trong nháy mắt lại luống cuống tay chân.
Hắn “xoạt” giấu thanh kiếm ra sau lưng, nhanh chóng lui lại vài bước, hé môi ấp úng nhưng không cất được thành lời.
Trình Thiên Diệp hung hăng trừng mắt liếc Mặc Kiều Sinh, nhướng cằm với Hạ Phỉ: “Hạ Phỉ, cô đi ra ngoài trước, canh giữ bên ngoài giúp ta, đừng cho người khác vào.”
Hạ Phỉ hoang mang ra khỏi trướng bồng, canh giữ ngoài cửa.
Nàng vuốt vuốt cổ tay đang run bần bật, lắc lắc mắt cá chân đang đau đớn.
Thân thủ của Mặc Tướng quân thật sự quá được, vả lại còn rất mạnh. Đây là hắn đang bị thương, nếu trong lúc khỏe mạnh, chỉ sợ mình không đi được mấy chiêu dưới tay hắn.
Hình như hắn rất sợ Chúa công?
Hạ Phỉ suy tư một lát, mới bất giác nhận ra, quan hệ giữa Chúa công và Mặc Tướng quân tựa hồ không phải kiểu như nàng nghĩ.
Thính giác cực kỳ nhạy cảm, mặc dù đứng bên ngoài trướng, nàng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy ở bên trong, cách hai lớp mành, vang lên một vài tiếng động nho nhỏ.
Hạ Phỉ đỏ mặt, hóa ra Chúa công và Tướng quân là loại quan hệ này?
Nàng vô thức dựng tai lên nghe ngóng, lờ mờ nghe thấy một giọng nói trầm thấp đang nức nở xin tha.
“Đừng... Đừng như vậy.”
Trong nháy mắt, lửa giận của Hạ Phỉ tăng vọt, nàng nắm chặt chuôi kiếm trong tay.
Mặc Kiều Sinh thật to gan, dám làm Chúa công khóc!
Sau đó trong trướng lại vang lên một giọng khàn khàn khác nói câu gì đó.
Hóa ra đây mới là tiếng của Chúa công, chẳng lẽ người vừa khóc là Mặc Tướng quân sao?
Hiểu ra, tai Hạ Phỉ đã đỏ bừng cả lên.
Nàng lùi lại hai bước, hai tay ôm lấy gương mặt nóng hầm hập của mình.
Chúa, Chúa công cũng quá... Lại có thể bắt nạt Mặc Tướng quân đến phát khóc lên như vậy.
Trong lúc đó, Trương Phức đi đến trước trướng, Hạ Phỉ giơ tay ngăn cản y.
“Ta có quân vụ cần gặp Chúa công, giúp ta bẩm báo.” Trương Phức nói.
Hạ Phỉ ngây ngốc: “Không, không tiện.”
“Cái gì không tiện?” Trương Phức cười hỏi.
Y phát hiện từ khi y đẩy Hạ Phỉ đến chỗ Chúa công, gương mặt vô cảm thường niên của Hạ Phỉ bắt đầu thỉnh thoảng lộ ra một vài thần sắc thú vị.
Ví như lúc này, xem ra mặt nạ nàng hay đeo sắp vỡ ra rồi. Vẻ mặt nàng khó xử không biết nên thể hiện thế nào.
“Được rồi, được rồi.“ Trương Phức cười hì hì vỗ vỗ vai nàng: “Có phải Mặc Tướng quân ở bên trong không, lát nữa ta lại đến, ngươi bảo vệ Chúa công cho tốt đi.”
Sắc trời tối dần, khói bếp lượn lờ bay lên từ doanh địa.
Chúa công tinh thần sảng khoái nhấc mành đi ra, mắt nàng chứa xuân sắc, đôi môi đỏ thẫm, ngại ngùng dặn Hạ Phỉ mang thức ăn khuya lên cho nàng.
“Nè… “ Trình Thiên Diệp gọi lại Hạ Phỉ chuẩn bị rời đi, lặng lẽ nói bên tai nàng ấy: “Hỏi xem có canh bổ khí huyết không, mang lên cho ta một chút.”
Hạ Phỉ chạy như trốn.
——
Bóng đêm buông xuống, một chiếc đèn cầy nhỏ được thắp lên trong trướng, ánh nến màu quả quýt chập chờn chiếu sáng cả bàn đồ ăn phong phú.
Trình Thiên Diệp ngồi bên bàn, không ngừng gắp thức ăn vào chén Mặc Kiều Sinh: “Nói đến mới nhớ, chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau rồi.”
Mặc Kiều Sinh chỉ mặc trung y màu trắng, tóc dài rối tung, xuân sắc nơi khóe mắt vẫn chưa tan, vùi đầu xới cơm.
Sau một lúc lâu, hắn cúi đầu thì thầm: “Một năm năm tháng hai mươi ngày.”
Trình Thiên Diệp lập tức mềm lòng, nàng múc thêm một chén canh nữa đưa cho Mặc Kiều Sinh: “Ăn đi.”
Dưới ánh đèn ấm áp, nàng nhìn viên lam bảo thạch chóp mũi phiếm hồng yên lặng ngồi cạnh nàng ăn canh.
Trình Thiên Diệp có một loại cảm giác thỏa mãn xuất phát từ đáy lòng.
Khoảnh khắc này, nàng thật sự hi vọng những chiến sự máu tươi đầm đìa kia có thể mau chóng chấm dứt. Như vậy, nàng có thể cùng người mình thích trải qua thời gian ấm áp và an nhàn.
Đối với nàng, được thấy người mình thích nỉ non trong niềm vui thú, có thể đem đến cho nàng một loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt về tinh thần, sự thỏa mãn này có đôi khi còn hơn cả sung sướng về thể xác.
Dù thân thể hai người họ đều khỏe mạnh nhưng lại không thể chính thức kết hợp, đúng là vẫn còn một chút tiếc nuối.
Sau giờ ăn khuya, Trương Phức lại đến cầu kiến. Trình Thiên Diệp bảo Mặc Kiều Sinh nghỉ ngơi trong trướng, còn nàng ra ngoài tiếp kiến Trương Phức.
“Chúa công, có hai tin tốt.” Trong mắt Trương Phức ánh lên niềm vui mừng.
“Tin gì? Trương tướng cao hứng như thế?”
“Du Tướng quân đã đánh lui viện quân hai nước Vệ - Lỗ tại Tống quốc, hôm nay đã áp sát thủ đô Bành Thành của Tống quốc.”
“Thật sao!” Trình Thiên Diệp đứng dậy, đi qua đi lại hai vòng: “Quá tốt rồi, nếu hắn lấy được Tống quốc, xem như đã giải cho ta một nửa buồn phiền rồi.”
“Còn tin kia.” Nàng vội vã hỏi.
“Chúa công, ngài xem phong quốc thư này đi.” Trương Phức lấy ra một phong thư từ trong tay áo.
Trình Thiên Diệp mở ra đọc, lướt qua nội dung thì bỗng giật mình: “Quả là đáng ngạc nhiên, Ngôi Danh Sơn của Khuyển Nhung sẽ viết thư cho ta?”
“Bọn họ muốn cùng chúng ta khôi phục lại tình bang giao? Có câu nói không sai, giữa các quốc gia không có bằng hữu mãi mãi, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.” Trình Thiên Diệp đọc lại rồi cất thư đi, hỏi: “Vì sao bọn họ làm vậy?”
Trương Phức: “Theo tin tức thần lấy được, khi rời khỏi Hạo Kinh, Một Tàng Thái hậu đã bị Lý Văn Quảng truy kích, trốn thẳng về thảo nguyên. Vì thế, Lý Văn Quảng giành được Lương Châu.”
Trình Thiên Diệp: “Cho nên hôm nay bọn họ muốn thừa cơ Lý Văn Quảng đang dốc toàn bộ lực lượng để được lợi Lương Châu?”
Trương Phức gật đầu: “Nữ nhân Một Tàng Trân Châu này thật sự là một kẻ lợi hại. Bà ta tìm được nơi ở của Ngôi Danh Sơn, tự hạ mình dẫn theo Nguyên Thuận đế, trong ba ngày quân thần trò chuyện, rốt cuộc đã giải tỏa được hiềm khích, lại mời được Ngôi Danh Sơn rời núi. Hôm nay đại khái bọn họ muốn mượn cơ hội lần này, cùng Lý Văn Quảng tranh đoạt bắc bộ Lương Châu. Bởi vậy muốn giao hảo với chúng ta, để tạm thời ổn định chúng ta.”
Trình Thiên Diệp gõ bàn: “Chính vì vậy, Lý Văn Quảng sẽ nhanh chóng rút quân về, chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này. Tuy nhiên, trong thâm tâm ta thật sự căm hận đám người Khuyển Nhung thay đổi thất thường nọ. Trương tướng, ngươi thấy việc này nên làm sao?”
Trương Phức: “Hôm nay giữa chúng ta và Khuyển Nhung là Lý Văn Quảng và Lữ Tống. Quả thực không có tinh lực bàn đến bọn họ nữa, trước tiên cũng chỉ có thể lá mặt lá trái.”
Mấy ngày sau, Lý Văn Quảng đột nhiên cho lui binh.
Đại quân Tấn quốc chuyển thủ thành công chủ động xuất kích.
Đánh cho Lữ Tống và Hoa Vũ Trực trở tay không kịp.
Lữ Tống dẫn bại quân tan tác bỏ chạy. Tấn quân chẳng quan tâm gã, chỉ tập trung binh lực cắn chặt đội quân của Hoa Vũ Trực.
——
Hoa Vũ Trực dẫn binh mã, hốt hoảng chạy thục mạng trên con đường mưa lầy lội.
“Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Một lũ nô lệ ti tiện!” Giao Châu vương Hoa Vũ Trực cả đường đều mắng chửi luôn mồm.
Tên hỗn đản Lý Văn Quảng kia, dám lâm trận rút lui, làm hại bọn họ ăn thiệt thòi lớn như vậy.
Ghê tởm hơn chính là Mặc Kiều Sinh và Trình Phượng của Tấn quốc, những kẻ đã từng chỉ là nô lệ của ông ta mà thôi, bây giờ lại diễu võ dương oai bao vây chặn đánh ông ta.
Hoa Vũ Trực ngồi trên lưng ngựa, bị cơn mưa lạnh buốt dội toàn thân ướt đẫm, vừa lạnh vừa đói, nhưng ông ta vẫn không dám dừng lại hong khô, hoặc ăn chút gì đó.
Dương Thịnh, Tướng quân Tấn quốc trên gương mặt có một vết sẹo dữ tợn kia, quả thực tựa như ác quỷ từ địa ngục bò ra.
Ba ngày ba đêm không ngơi nghỉ đuổi sát sau lưng ông ta, khiến ông ta thở không ra hơi.
Hoa Vũ Trực như ruồi bọ mất đầu dẫn quân đội đi loạn cào cào, chỉ cầu bảo vệ tính mạng. Trên đường đi, bại quân ai bỏ đội được đã bỏ nên sớm bị tiêu hao hơn phân nửa.
“Có phải Tấn quân không còn đuổi theo nữa?” Cơ thể mập mạp dư mỡ của Hoa Vũ Trực run cầm cập, thở hồng hộc nói: “Hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi, nghỉ một chút thôi. Lấy lương khô ra đây, lão phu sắp chết đói rồi.”
Ông ta vịn thân binh, chuẩn bị xuống ngựa.
Con đường phía trước vang lên tiếng vó ngựa dày đặc, từ khúc ngoặt xuất hiện một đội nhân mã.
Đội kỵ binh áo giáp sáng loáng vây quanh một vị Tướng quân mặc hồng bào uy phong lẫm liệt. Tướng quân mặc áo giáp bạc, cầm cường cung, quân kỳ sau lưng bay phấp phới, bên trên thêu một từ Phượng thật to.
Hoa Vũ Trực nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy, giơ ngón tay mập mạp chỉ vào người kia: “Ngươi, ngươi, tên nô lệ nhà ngươi, lúc trước chỉ là một con chó dưới thân ta, cũng dám đến khi dễ ta!”
Trình Phượng không nói hai lời, mở cung lắp tên, mũi tên giơ lên cao phá không bay đến.
Mũi tên cắm trước ngực Hoa Vũ Trực. Hoa Vũ Trực thét to một tiếng ngã khỏi lưng ngựa.
Binh lính của ông ta tiến lên che chở cho ông ta, thay đổi tuyến đường phá vòng vây đi về hướng bắc.
Một đám tàn binh bại tướng trốn vào một khe núi. Hoa Vũ Trực vịn lấy người hầu cận, trốn vào một ngôi miếu đổ nát.
Ông ta nằm dưới đất, không ngừng hầm hừ, miệng liên tục mắng chửi.
Phục thị tùy thân của ông ta tìm được nửa bát nước mưa, bưng đến trước mặt ông ta.
Hoa Vũ Trực uống một ngụm, đột nhiên phun ra, lấy cả nước lẫn bát đập lên đầu người hầu, mắng: “Đồ tiện nô, nước mặn như vậy mà cũng dám bưng cho Chúa công ngươi, có phải ngươi cảm thấy hôm nay ta thất bại, nên trị ngươi không nổi đúng không, chờ đến khi trở về Giao Châu, ta sẽ cho cả đám các ngươi biết tay.”
Người hầu kia cắn răng, quay đầu thoáng trao đổi ánh mắt với mấy người bên cạnh, trong mắt mọi người lộ vẻ phẫn hận, gật đầu với hắn.
Người hầu duỗi tay nắm chặt chuôi đao bên hông, ngẩng đầu, đứng dậy.
“Làm gì! Các ngươi muốn làm gì! Ta là Chúa công của các ngươi! Các ngươi muốn tạo phản sao?” Hoa Vũ Trực hoảng sợ hô to.
Trong miếu nhỏ cũ nát vang lên tiếng hét thảm thiết.
Một con quạ đậu trên mái ngói của tòa miếu, mở rộng đôi cánh đen, phá vỡ lớp sương mù dày đặc giương cánh bay lên bầu trời.
Hành động của nàng rất nhẹ, như một con mèo linh hoạt, nương theo bóng tối hành tẩu trong trướng.
Ngay cả hơi thở cũng rất sâu và nhẹ, từ đầu đến cuối nàng gần như không phát ra một tiếng động nào.
Trong trướng của Chúa công chia thành trong và ngoài, hôm nay bên ngoài không có một bóng người.
Hạ Phỉ bình tĩnh và chậm rãi tìm kiếm bên trong.
Là một ám vệ đã từng sống ở nơi hắc ám, lặng lẽ di chuyển và thăm dò là các kỹ năng nàng đã được rèn luyện từ nhỏ.
Nàng đi đến mành che, nghe ngóng chốc lát, không nhận thấy bất kỳ tiếng động gì.
Hạ Phỉ nằm sấp xuống, đưa ngón tay với vào đáy mành, khẽ nâng nó lên một chút.
Đang muốn giương mắt nhìn trộm, đột nhiên lông tơ trên mu bàn tay nàng dựng đứng.
Một bàn tay nam nhân cứng như thép duỗi ra từ sau rèm, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay nàng.
Hạ Phỉ kinh hãi, nàng khéo léo tránh được, đồng thời nảy ra ý đồ bức lui người phía sau rèm.
Bàn chân chợt bị đấm một đấm, một cơn đau nhức kịch liệt truyền lên từ gan bàn chân.
Người này quá mạnh mẽ, mình không phải là đối thủ.
Hạ Phỉ nhận ra điều này, nhanh chóng lăn một vòng, muốn lui lại.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một thiết kiếm sắc bén chọc thủng mành trướng, chĩa thẳng vào mặt nàng.
Động tác nhanh nhẹn, Hạ Phỉ rút đôi đoản đao ra, chống đỡ lưỡi kém sắc bén trước mắt.
Đấu trực diện, một âm thanh chói tai vang lên.
Hạ Phỉ chỉ cảm thấy bàn tay run lên từng hồi, một sức mạnh khổng lồ ghì chặt đoản đao của nàng, ép hai tay nàng xuống.
“Là ngươi?” Nam nhân trước mặt đầy sát ý, giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi đang làm gì đó!”
“Ta là cận vệ thiếp thân của Chúa công, an toàn trong trướng Chúa công vốn do ta phụ trách.” Hạ Phỉ gay gắt đối chọi với hắn: “Ngược lại Đại Thứ trưởng, thương thế ngươi đã khỏi hẳn, vì sao sau khi xuống tường thành lại đi thẳng vào trướng của Chúa công?”
Vị đại tướng quân kia vừa mới đằng đằng sát khí, nét mặt đột nhiên đỏ ửng đầy đáng ngờ.
Hắn buông lỏng tay ra, hơi lảng tránh ánh mắt Hạ Phỉ.
Người này quả nhiên trong lòng có quỷ. Hạ Phỉ giỏi về tra tấn thầm nghĩ.
Ở phía sau, giọng nói của Chúa công vang vào bên trong: “Hay nhỉ, xem ra Mặc Tướng quân đã khỏe hẳn rồi.”
Trình Thiên Diệp nhấc mành lên, dựa vào cạnh cửa, không nóng không lạnh nói: “Buổi sáng còn nói tuyệt đối sẽ không tùy ý làm bậy, chớp mắt đã động thủ với thị vệ của ta rồi hả?”
Hai người đồng loạt kinh hãi.
Đại tướng quân uy danh hiển hách nọ vì một câu bâng quơ của Chúa công, trong nháy mắt lại luống cuống tay chân.
Hắn “xoạt” giấu thanh kiếm ra sau lưng, nhanh chóng lui lại vài bước, hé môi ấp úng nhưng không cất được thành lời.
Trình Thiên Diệp hung hăng trừng mắt liếc Mặc Kiều Sinh, nhướng cằm với Hạ Phỉ: “Hạ Phỉ, cô đi ra ngoài trước, canh giữ bên ngoài giúp ta, đừng cho người khác vào.”
Hạ Phỉ hoang mang ra khỏi trướng bồng, canh giữ ngoài cửa.
Nàng vuốt vuốt cổ tay đang run bần bật, lắc lắc mắt cá chân đang đau đớn.
Thân thủ của Mặc Tướng quân thật sự quá được, vả lại còn rất mạnh. Đây là hắn đang bị thương, nếu trong lúc khỏe mạnh, chỉ sợ mình không đi được mấy chiêu dưới tay hắn.
Hình như hắn rất sợ Chúa công?
Hạ Phỉ suy tư một lát, mới bất giác nhận ra, quan hệ giữa Chúa công và Mặc Tướng quân tựa hồ không phải kiểu như nàng nghĩ.
Thính giác cực kỳ nhạy cảm, mặc dù đứng bên ngoài trướng, nàng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy ở bên trong, cách hai lớp mành, vang lên một vài tiếng động nho nhỏ.
Hạ Phỉ đỏ mặt, hóa ra Chúa công và Tướng quân là loại quan hệ này?
Nàng vô thức dựng tai lên nghe ngóng, lờ mờ nghe thấy một giọng nói trầm thấp đang nức nở xin tha.
“Đừng... Đừng như vậy.”
Trong nháy mắt, lửa giận của Hạ Phỉ tăng vọt, nàng nắm chặt chuôi kiếm trong tay.
Mặc Kiều Sinh thật to gan, dám làm Chúa công khóc!
Sau đó trong trướng lại vang lên một giọng khàn khàn khác nói câu gì đó.
Hóa ra đây mới là tiếng của Chúa công, chẳng lẽ người vừa khóc là Mặc Tướng quân sao?
Hiểu ra, tai Hạ Phỉ đã đỏ bừng cả lên.
Nàng lùi lại hai bước, hai tay ôm lấy gương mặt nóng hầm hập của mình.
Chúa, Chúa công cũng quá... Lại có thể bắt nạt Mặc Tướng quân đến phát khóc lên như vậy.
Trong lúc đó, Trương Phức đi đến trước trướng, Hạ Phỉ giơ tay ngăn cản y.
“Ta có quân vụ cần gặp Chúa công, giúp ta bẩm báo.” Trương Phức nói.
Hạ Phỉ ngây ngốc: “Không, không tiện.”
“Cái gì không tiện?” Trương Phức cười hỏi.
Y phát hiện từ khi y đẩy Hạ Phỉ đến chỗ Chúa công, gương mặt vô cảm thường niên của Hạ Phỉ bắt đầu thỉnh thoảng lộ ra một vài thần sắc thú vị.
Ví như lúc này, xem ra mặt nạ nàng hay đeo sắp vỡ ra rồi. Vẻ mặt nàng khó xử không biết nên thể hiện thế nào.
“Được rồi, được rồi.“ Trương Phức cười hì hì vỗ vỗ vai nàng: “Có phải Mặc Tướng quân ở bên trong không, lát nữa ta lại đến, ngươi bảo vệ Chúa công cho tốt đi.”
Sắc trời tối dần, khói bếp lượn lờ bay lên từ doanh địa.
Chúa công tinh thần sảng khoái nhấc mành đi ra, mắt nàng chứa xuân sắc, đôi môi đỏ thẫm, ngại ngùng dặn Hạ Phỉ mang thức ăn khuya lên cho nàng.
“Nè… “ Trình Thiên Diệp gọi lại Hạ Phỉ chuẩn bị rời đi, lặng lẽ nói bên tai nàng ấy: “Hỏi xem có canh bổ khí huyết không, mang lên cho ta một chút.”
Hạ Phỉ chạy như trốn.
——
Bóng đêm buông xuống, một chiếc đèn cầy nhỏ được thắp lên trong trướng, ánh nến màu quả quýt chập chờn chiếu sáng cả bàn đồ ăn phong phú.
Trình Thiên Diệp ngồi bên bàn, không ngừng gắp thức ăn vào chén Mặc Kiều Sinh: “Nói đến mới nhớ, chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau rồi.”
Mặc Kiều Sinh chỉ mặc trung y màu trắng, tóc dài rối tung, xuân sắc nơi khóe mắt vẫn chưa tan, vùi đầu xới cơm.
Sau một lúc lâu, hắn cúi đầu thì thầm: “Một năm năm tháng hai mươi ngày.”
Trình Thiên Diệp lập tức mềm lòng, nàng múc thêm một chén canh nữa đưa cho Mặc Kiều Sinh: “Ăn đi.”
Dưới ánh đèn ấm áp, nàng nhìn viên lam bảo thạch chóp mũi phiếm hồng yên lặng ngồi cạnh nàng ăn canh.
Trình Thiên Diệp có một loại cảm giác thỏa mãn xuất phát từ đáy lòng.
Khoảnh khắc này, nàng thật sự hi vọng những chiến sự máu tươi đầm đìa kia có thể mau chóng chấm dứt. Như vậy, nàng có thể cùng người mình thích trải qua thời gian ấm áp và an nhàn.
Đối với nàng, được thấy người mình thích nỉ non trong niềm vui thú, có thể đem đến cho nàng một loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt về tinh thần, sự thỏa mãn này có đôi khi còn hơn cả sung sướng về thể xác.
Dù thân thể hai người họ đều khỏe mạnh nhưng lại không thể chính thức kết hợp, đúng là vẫn còn một chút tiếc nuối.
Sau giờ ăn khuya, Trương Phức lại đến cầu kiến. Trình Thiên Diệp bảo Mặc Kiều Sinh nghỉ ngơi trong trướng, còn nàng ra ngoài tiếp kiến Trương Phức.
“Chúa công, có hai tin tốt.” Trong mắt Trương Phức ánh lên niềm vui mừng.
“Tin gì? Trương tướng cao hứng như thế?”
“Du Tướng quân đã đánh lui viện quân hai nước Vệ - Lỗ tại Tống quốc, hôm nay đã áp sát thủ đô Bành Thành của Tống quốc.”
“Thật sao!” Trình Thiên Diệp đứng dậy, đi qua đi lại hai vòng: “Quá tốt rồi, nếu hắn lấy được Tống quốc, xem như đã giải cho ta một nửa buồn phiền rồi.”
“Còn tin kia.” Nàng vội vã hỏi.
“Chúa công, ngài xem phong quốc thư này đi.” Trương Phức lấy ra một phong thư từ trong tay áo.
Trình Thiên Diệp mở ra đọc, lướt qua nội dung thì bỗng giật mình: “Quả là đáng ngạc nhiên, Ngôi Danh Sơn của Khuyển Nhung sẽ viết thư cho ta?”
“Bọn họ muốn cùng chúng ta khôi phục lại tình bang giao? Có câu nói không sai, giữa các quốc gia không có bằng hữu mãi mãi, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.” Trình Thiên Diệp đọc lại rồi cất thư đi, hỏi: “Vì sao bọn họ làm vậy?”
Trương Phức: “Theo tin tức thần lấy được, khi rời khỏi Hạo Kinh, Một Tàng Thái hậu đã bị Lý Văn Quảng truy kích, trốn thẳng về thảo nguyên. Vì thế, Lý Văn Quảng giành được Lương Châu.”
Trình Thiên Diệp: “Cho nên hôm nay bọn họ muốn thừa cơ Lý Văn Quảng đang dốc toàn bộ lực lượng để được lợi Lương Châu?”
Trương Phức gật đầu: “Nữ nhân Một Tàng Trân Châu này thật sự là một kẻ lợi hại. Bà ta tìm được nơi ở của Ngôi Danh Sơn, tự hạ mình dẫn theo Nguyên Thuận đế, trong ba ngày quân thần trò chuyện, rốt cuộc đã giải tỏa được hiềm khích, lại mời được Ngôi Danh Sơn rời núi. Hôm nay đại khái bọn họ muốn mượn cơ hội lần này, cùng Lý Văn Quảng tranh đoạt bắc bộ Lương Châu. Bởi vậy muốn giao hảo với chúng ta, để tạm thời ổn định chúng ta.”
Trình Thiên Diệp gõ bàn: “Chính vì vậy, Lý Văn Quảng sẽ nhanh chóng rút quân về, chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này. Tuy nhiên, trong thâm tâm ta thật sự căm hận đám người Khuyển Nhung thay đổi thất thường nọ. Trương tướng, ngươi thấy việc này nên làm sao?”
Trương Phức: “Hôm nay giữa chúng ta và Khuyển Nhung là Lý Văn Quảng và Lữ Tống. Quả thực không có tinh lực bàn đến bọn họ nữa, trước tiên cũng chỉ có thể lá mặt lá trái.”
Mấy ngày sau, Lý Văn Quảng đột nhiên cho lui binh.
Đại quân Tấn quốc chuyển thủ thành công chủ động xuất kích.
Đánh cho Lữ Tống và Hoa Vũ Trực trở tay không kịp.
Lữ Tống dẫn bại quân tan tác bỏ chạy. Tấn quân chẳng quan tâm gã, chỉ tập trung binh lực cắn chặt đội quân của Hoa Vũ Trực.
——
Hoa Vũ Trực dẫn binh mã, hốt hoảng chạy thục mạng trên con đường mưa lầy lội.
“Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Một lũ nô lệ ti tiện!” Giao Châu vương Hoa Vũ Trực cả đường đều mắng chửi luôn mồm.
Tên hỗn đản Lý Văn Quảng kia, dám lâm trận rút lui, làm hại bọn họ ăn thiệt thòi lớn như vậy.
Ghê tởm hơn chính là Mặc Kiều Sinh và Trình Phượng của Tấn quốc, những kẻ đã từng chỉ là nô lệ của ông ta mà thôi, bây giờ lại diễu võ dương oai bao vây chặn đánh ông ta.
Hoa Vũ Trực ngồi trên lưng ngựa, bị cơn mưa lạnh buốt dội toàn thân ướt đẫm, vừa lạnh vừa đói, nhưng ông ta vẫn không dám dừng lại hong khô, hoặc ăn chút gì đó.
Dương Thịnh, Tướng quân Tấn quốc trên gương mặt có một vết sẹo dữ tợn kia, quả thực tựa như ác quỷ từ địa ngục bò ra.
Ba ngày ba đêm không ngơi nghỉ đuổi sát sau lưng ông ta, khiến ông ta thở không ra hơi.
Hoa Vũ Trực như ruồi bọ mất đầu dẫn quân đội đi loạn cào cào, chỉ cầu bảo vệ tính mạng. Trên đường đi, bại quân ai bỏ đội được đã bỏ nên sớm bị tiêu hao hơn phân nửa.
“Có phải Tấn quân không còn đuổi theo nữa?” Cơ thể mập mạp dư mỡ của Hoa Vũ Trực run cầm cập, thở hồng hộc nói: “Hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi, nghỉ một chút thôi. Lấy lương khô ra đây, lão phu sắp chết đói rồi.”
Ông ta vịn thân binh, chuẩn bị xuống ngựa.
Con đường phía trước vang lên tiếng vó ngựa dày đặc, từ khúc ngoặt xuất hiện một đội nhân mã.
Đội kỵ binh áo giáp sáng loáng vây quanh một vị Tướng quân mặc hồng bào uy phong lẫm liệt. Tướng quân mặc áo giáp bạc, cầm cường cung, quân kỳ sau lưng bay phấp phới, bên trên thêu một từ Phượng thật to.
Hoa Vũ Trực nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy, giơ ngón tay mập mạp chỉ vào người kia: “Ngươi, ngươi, tên nô lệ nhà ngươi, lúc trước chỉ là một con chó dưới thân ta, cũng dám đến khi dễ ta!”
Trình Phượng không nói hai lời, mở cung lắp tên, mũi tên giơ lên cao phá không bay đến.
Mũi tên cắm trước ngực Hoa Vũ Trực. Hoa Vũ Trực thét to một tiếng ngã khỏi lưng ngựa.
Binh lính của ông ta tiến lên che chở cho ông ta, thay đổi tuyến đường phá vòng vây đi về hướng bắc.
Một đám tàn binh bại tướng trốn vào một khe núi. Hoa Vũ Trực vịn lấy người hầu cận, trốn vào một ngôi miếu đổ nát.
Ông ta nằm dưới đất, không ngừng hầm hừ, miệng liên tục mắng chửi.
Phục thị tùy thân của ông ta tìm được nửa bát nước mưa, bưng đến trước mặt ông ta.
Hoa Vũ Trực uống một ngụm, đột nhiên phun ra, lấy cả nước lẫn bát đập lên đầu người hầu, mắng: “Đồ tiện nô, nước mặn như vậy mà cũng dám bưng cho Chúa công ngươi, có phải ngươi cảm thấy hôm nay ta thất bại, nên trị ngươi không nổi đúng không, chờ đến khi trở về Giao Châu, ta sẽ cho cả đám các ngươi biết tay.”
Người hầu kia cắn răng, quay đầu thoáng trao đổi ánh mắt với mấy người bên cạnh, trong mắt mọi người lộ vẻ phẫn hận, gật đầu với hắn.
Người hầu duỗi tay nắm chặt chuôi đao bên hông, ngẩng đầu, đứng dậy.
“Làm gì! Các ngươi muốn làm gì! Ta là Chúa công của các ngươi! Các ngươi muốn tạo phản sao?” Hoa Vũ Trực hoảng sợ hô to.
Trong miếu nhỏ cũ nát vang lên tiếng hét thảm thiết.
Một con quạ đậu trên mái ngói của tòa miếu, mở rộng đôi cánh đen, phá vỡ lớp sương mù dày đặc giương cánh bay lên bầu trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.