Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 114
Cung Tâm Văn
06/05/2020
Rốt cuộc đại quân của Trình Thiên Diệp cũng trùng trùng điệp điệp đến Biện Kinh.
Trong thành Biện Kinh, quân phòng thủ không chiến mà hàng, mở cửa thành cung nghênh Quân chủ chân chính của tòa thành này vào bên trong.
Đám người Ngụy Tư Bố dẫn theo quân đội và quan lại của mình, cứng đầu chống đối.
Đứng trên đầu tường nhìn đại quân đông nghịt phía dưới cách đó không xa, Ngụy Tư Bố nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi, đưa lũ người kia lên, cột vào trên đầu thành. Ta muốn xem Trình Thiên Vũ có dám bỏ mặc con trai hắn, đạp trên thi thể con mình và mụ mẹ già này vào cung hay không!”
Thân binh lĩnh mệnh rời đi.
Triệu Tịch Khảo đứng sau lưng Ngụy Tư Bố, thấp giọng khuyên nhủ: “Thái bảo, với tình thế hôm nay, chúng ta hẳn không thể chống đỡ được, không bằng chừa chút đường sống, ngẫm lại nên lợi dụng thái tử đàm luận vài điều kiện với Chúa.”
Ngụy Tư Bố giận dữ mắng mỏ: “Láo toét, chúng ta đã lập tân quân khác, nếu đầu hàng thì sẽ mang tội mưu nghịch, chẳng lẽ Triệu công còn muốn có đường lui hay sao?”
Hàn Kiền thấy hai người đang tranh chấp, vội vàng khuyên can: “Thái bảo đừng tức giận, cho đệ nói một câu, mặc dù Chúa công coi trọng thái tử, nhưng cũng không thể vì môt đứa con trai mà buông tha địa vị Quân vương, Triệu công nói cũng không phải không có lý, chúng ta đừng nên làm quá mức, cứ cố gắng đàm phán với Chúa công xem sao”
Ngụy Tư Bố biết hai đồng minh này đã bắt đầu muốn nhượng bộ, nội tâm giận dữ, thầm mắng hai kẻ này là ngu xuẩn.
Ông ta không đáp lại hai người họ, lệnh cho thân tín của mình áp giải người liên can lên đầu tường.
Trong lúc nhất thờ,i trên cổng thành, các võ sĩ mặc giáp cầm giáo đẩy một loạt con tin bị trói bằng xiềng xích lên.
Trong nhóm này có trọng thần trong triều, cũng có vương tôn quý thích. Giờ đây, cả nhóm bị người đẩy lên đứng trên đầu thành một cách chật vật. Ai nấy đều tiều tụy, đao sắt kề thân, không còn chút tôn nghiêm nào cả.
Dưới tường thành, các tinh kỳ Tấn quân được phân ra, đội vũ trang tinh nhuệ vây xung quanh Quân vương đầu bó kim quan, mặc chiến giáp, chậm rãi đến dưới thành.
Trình Thiên Diệp ngẩng đầu lên, nhìn về từng con tin trên tường thành.
Mẫu thân của Trình Thiên Diệp Dương Thái hậu dẫn đầu hô lớn: “Hoàng nhi, con đừng bận tâm đến thân già chúng ta. Nhanh chóng bắt những nghịch tặc này, thiên đao vạn quả bọn chúng.”
Lúc này Dương Thái hậu tóc mai tán loạn, y phục bẩn thỉu, chỉ là một bà lão tuổi trên năm mươi bình thường, không hề có thái độ ung dung hoa quý như ngày thường.
Bà thoáng nhìn qua tôn tử, hai hàng lệ chảy dài trên gương mặt già nua, mãnh liệt quay đầu nhìn Trình Thiên Diệp dưới tường thành lại hô lớn: “Xã tắc trọng đại, nặng hơn hết thảy. Trước quốc nạn, thân tình nhi nữ đều có thể vứt bỏ. Hoàng nhi, con thân là nhất quốc chi quân, không thể thỏa hiệp với những nghịch tặc này.”
“Làm bà ta câm miệng!” Ngụy Tư Bố nổi giận.
Giáp sĩ sau lưng Thái hậu rút đao ra kề lên cổ bà, quát lớn: “Không được nói!”
Dương Thái hậu ngẩng đầu, ngước mặt lên cao.
Đối với mẫu thân trên danh nghĩa này, Trình Thiên Diệp vẫn không có ấn tượng tốt lắm.
Từ sau khi xuyên đến đây, thời gian hai người ở cùng nhau không nhiều, hơn nữa quan niệm cũng khác quá xa nhau, Trình Thiên Diệp vẫn chưa thể thân cận với bà được.
Cho đến bây giờ, nàng đứng dưới thành, còn trên tường thành là mẫu thân tóc đã trắng xoá dù bị gác đao lên cổ, nhưng trong lòng vẫn luôn quan tâm đến an nguy của nữ nhi.
Đôi mắt Trình Thiên Diệp ẩm ướt, bóng dáng trên tường thành kia bỗng vừa khít với người mẹ thật sự ở thế giới của nàng.
Ngụy Tư Bố xách thái tử nhỏ đặt vào lỗ châu mai: “Trình Thiên Vũ, tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con, chẳng lẽ ngươi thật sự không để ý đến tính mạng thái tử sao?”
“Phụ, phụ vương!” Thái tử nhỏ nhìn tường thành dưới chân, nội tâm sợ hãi, run giọng gọi phụ thân cách đó không xa.
“Bằng nhi, con đừng sợ.” Trình Thiên Diệp cắn răng.
“Con, con không sợ.” Nam hài nho nhỏ kiềm nén nước mắt, cố gắng gọi to: “Bằng nhi có nghe lời phụ vương, không thể khóc!”
“Ngụy Thái bảo!” Trình Thiên Diệp tức giận, đưa mắt nhìn Ngụy Tư Bố.
“Trước tiên ông nên bình tĩnh, ta và ông còn chưa tới tình trạng ngươi chết ta sống, vẫn có thể đàm phán.”
Trình Thiên Diệp chậm rãi nói, nàng thậm chí còn mỉm cười, trấn an nghịch tặc đang đứng trên ranh giới sắp bùng nổ.
“Chuyện đã thế này, được làm vua thua làm giặc, chúng ta còn có gì để bàn!” Ngụy Tư Bố gân cổ, môi run rẩy. “Trừ phi ngươi nhường lại vương vị, nếu không hôm nay dù ta có thất bại, cũng kéo theo những người này chôn cùng.”
Trình Thiên Diệp mỉm cười: “Ngụy Thái bảo, ông đang nói lẫy đấy à, bất luận ông giam ai, đó cũng là chuyện không thể. Tuy nhiên, chỉ cần ông không làm thương hại nhóm người thái tử, ta có thể tha mạng cho ông và những người phía sau, hơn nữa đồng ý tuyệt đối không giết người nhà của các ông.”
Nàng mở hai tay ra, như đang đình nghị trên đại điện cùng cựu thần, thái độ thoải mái, thần sắc hòa ái, như thể không phải đang nói đến đại tội mưu nghịch, mà là đang tranh luận một vài việc quân thần vặt vãnh thôi.
“Ta lấy danh nghĩa Quân chủ Tấn quốc ra thề, tuyệt đối không nuốt lời.”
Nàng nói xong, mắt nhìn phần đông tướng soái sau lưng Ngụy Tư Bố, giọng nói dần dần lạnh xuống.
“Ngụy thị chính là vượng tộc trăm năm của Đại Tấn ta. Thái bảo, ông nắm giữ tính mạng các thế hệ con cháu trong tộc bao nhiêu năm qua. Ông thật sự nhẫn tâm để máu toàn tộc chảy khô cùng ông sao? Tướng sĩ phía sau ông, ai nấy đều có thê thất tử nữ, chẳng lẽ các ngươi đều nhẫn tâm nhìn thân nhân của mình vì sai lầm của các ngươi phạm, chôn vùi tính mạng cùng các ngươi!”
Các tướng sĩ sau lưng Ngụy Tư Bố nhìn thoáng qua nhau, vẻ mặt đều ảm đạm.
“Đừng tin lời hắn, hắn đang dụ dỗ chúng ta đầu hàng, xong chuyện thì trong chúng ta không ai thoát được!” Ngụy Tư Bố quát. “Trình Thiên Vũ, nếu ngươi không muốn những người này chết thì trước hết lui binh, cách thành năm mươi dặm. Nếu không nghe lời, nếu không nghe lời!”
Ngụy Tư Bố nhìn qua nhìn lại, nắm lấy cổ áo Hứa phi, rút một thanh đao ra, kề sát cổ của Hứa phi, nghiến răng nghiến lợi: “Ta sẽ lấy một mạng trước, cho ngươi nhìn xem ta có dám ra tay hay không!”
Hứa phi sớm đã khóc sưng cả mắt, hoa lê đẫm mưa, nàng nhìn Trình Thiên Diệp trên lưng ngựa, rất muốn cầu nàng ấy cứu mình, cứu đứa con độc nhất của mình.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không nói gì, chỉ quay mặt qua chỗ khác, hai mắt nhắm nghiền, để mặc hai hàng lệ chảy xuôi rơi vào chiếc cổ trắng nõn.
“Mẫu phi! Mẫu phi!” Thái tử khàn giọng la to, giãy dụa muốn chạy qua, nhưng bị binh sĩ sau lưng giữ chặt.
Tiếu Cẩn vùng vẫy đứng lên, nói: “Ngụy Tư Bố, Hứa phi chỉ là phi tần hậu cung của Chúa công, không có tác dụng cái gì. Không bằng người giết ta trước, có lẽ sẽ có hiệu quả hơn.”
“Đúng, ta nên ra tay từ Tiếu Thái phó trước chứ nhỉ, để Chúa công biết được quyết tâm của ta.” Ngụy Tư Bố nghe vậy lập tức gác đao lên cổ Tiếu Cẩn.
Tay Tiếu Cẩn bị ngục tốt gây thương tích trong lao, máu tươi đã nhuộm nửa áo bào, nhưng không mảy may sợ hãi, hắn đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Ngụy Tư Bố, ngẩng cao đầu chờ chết.
Ngụy Tư Bố cười ha ha vung đao lên: “Đáng tiếc, Tiếu Thái phó thiếu niên anh tài, lại đi còn sớm hơn lão phu!”
Đao trong tay ông ta không thể rơi xuống.
Một thanh lợi kiếm nhuộm máu đâm vào ông ta từ phía sau, xuyên qua ngực.
Ngụy Tư Bố không thể tin cúi đầu nhìn mũi kiếm nhô ra trước ngực mình, chậm rãi quay đầu lại.
Sau lưng ông ta, Phụng thường Triệu Tịch Khảo cầm chuôi kiếm, hung dữ nhìn ông ta nói: “Kẻ loạn thần tặc tử, hôm nay ta phụng mệnh Chúa công tru sát ngươi!”
Lúc rơi xuống tường thành, Ngụy Tư Bố vẫn nghe thấy bằng hữu thân nhất ngày xưa của mình đang hiên ngang lẫm liệt phất tay hô to: “Thủ lĩnh đạo tặc đã đền tội, mọi người nhanh chóng bỏ vũ khí xuống, theo ta cứu thái tử, cung nghênh Chúa công!”
Loạn lạc ở Biện Kinh, bị Quân chủ Tấn quốc dùng thủ đoạn như lôi đình nhanh chóng bình ổn.
Mặc dù Trình Thiên Diệp không muốn nhìn thấy khung cảnh đổ máu nhưng vào một ngày mùa xuân, công cuộc hành quyết chém đầu ở chợ Tây thành Biện Kinh vẫn không thể tránh khỏi việc nhuộm đỏ cả một khu chợ.
Tuy nhiên ngoại trừ thủ phạm chính ra, tội danh tòng phạm được Chúa công xử lý khoan dung. Thế nhưng trải qua sự kiện lần này, không ít thế gia quý tộc lâu đời của Tấn quốc dần dần xuống dốc, bị đuổi khỏi võ đài lịch sử.
Những sĩ tộc và các học sinh thông qua các kỳ thi tuyển, tre già măng mọc, dần dần trở thành lực lượng trung kiên của triều đình.
Từ đó về sau Trình Thiên Diệp một mực nắm giữ đại quyền quân chính Tấn quốc, có thể phát huy tân chính tùy theo lòng mình.
Lần đầu tiên trong phạm vi cả nước, nàng chính thức huỷ bỏ chế độ nô lệ, nghiêm lệnh cấm giao dịch mua bán nô lệ.
Phàm là từ nô lệ trốn đến Tấn quốc, chỉ cần đi quan nha đăng ký ngụ lại, có thể trở thành công dân chính thức của Tấn quốc, còn có thể được chia một miếng đất sống tạm.
Đồng thời nàng bổ nhiệm Đổng Bác Văn làm Đại Tư nông, càng thêm xem trọng phát triển nông nghiệp, cũng tham chiếu “Điền luật” Tống quốc, sau khi tiến hành sửa chữa thì áp dụng rộng rãi trong phạm vi cả nước.
Một loạt chính sách này mang tới nhiều ưu đãi. Binh lính Tấn quân vừa mới trở lại Biện Kinh vẫn còn chưa cảm nhận được.
Thế nhưng, những lão binh chinh chiến bên ngoài đã lâu, lập nên chiến công hiển hách thì lại hiểu rất rõ, đang hân hoan nhẩm tính công trận của mình, xếp hàng dài trước mặt thầy ký quân bộ để lĩnh tước vị, đất ruộng, tiền thưởng và nơi ở thuộc về mình.
“100 mẫu, 100 mẫu, ha ha ha, trở về ta sẽ nhờ bà Vương trong xóm tìm cho lão tử một cô vợ.”
“Ngươi đó, mới 100 mẫu đã cao hứng như vậy. Dương Lục Hậu đại nhân của chúng ta, đã được tấn lên Ngũ đại phu. Bà mối đến cầu hôn sắp giẫm nát cửa nhà hắn rồi đấy. Mẹ nuôi của hắn nói quá nhiều khó chọn nữa là.”
Mặc Kiều Sinh ra khỏi quân doanh, đang chuẩn bị vào trong nội cung.
Trông thấy thủ hạ của Dương Thịnh có biệt danh “Lục Hầu Nhi”, đang vui sướng phát thiệp đỏ.
Trông thấy hắn đi ra, Dương Lục Hậu đẩy đẩy các huynh đệ ra, nhăn nhó đi tới: “Đầu tháng tám, là lúc tiểu nhân lấy... lấy vợ, không biết Đại Thứ trưởng có thời gian, ban... ban cho chút ánh sáng được không?”
Mặc Kiều Sinh nhận lấy thiệp cưới trong tay gã, cười gật đầu.
Đợi Mặc Kiều Sinh đi xa, Dương Lục Hầu thở phào, vuốt ngực nói: “Đại Thứ trưởng mỉm cười thế mà làm ta sợ muốn chết, hay là ta quen với vẻ hung ha hung hăng ngày thường của hắn rồi.”
Mặc Kiều Sinh đi vào Triều Ngô điện, lúc này trong điện không có người khác.
Chúa công ngồi một mình trước án, lật chơi bảo thạch.
Mặc Kiều Sinh lấy ra một hộp gấm nho nhỏ, dâng lên trước mặt Trình Thiên Diệp.
“Đây là lúc ty chức thu phục Nam Trịnh thì ngẫu nhiên lấy được, Chúa công nhìn xem có thích không.”
“Hở, cái gì vậy?” Trình Thiên Diệp hăng hái mở nắp ra.
Nàng thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Trong hộp là một một miếng hình bầu dục, giống vàng nhưng không phải vàng, giống ngọc nhưng cũng không phải ngọc.
Điều khiến Trình Thiên Diệp ngạc nhiên là, trên miếng bảo thạch này có ánh sáng bảy màu rực rỡ chiếu vào mắt nàng.
Từ sau khi đi vào thế giới này, loại ánh sáng như vậy nàng chỉ được nhìn thấy ở con người.
“Đây là gì?” Trình Thiên Diệp cẩn thận cầm món đồ trong hộp lên.
Cảm nhận được thứ trong tay và hệ thống khác biệt của mình sinh ra một mối liên hệ màu nhiệm.
“Nghe nói là Long Lân.” Mặc Kiều Sinh tùy ý đáp trả.
Nhưng hắn lập tức phát hiện chỗ không đúng.
Mảnh Long Lân trong tay Chúa công dần dần phát sáng.
Tia sáng chậm rãi hội tụ lại, thẳng đứng trước mắt Trình Thiên Diệp, như một con mắt đang từ từ mở ra.
Trình Thiên Diệp sững sờ nhìn vòng sáng hẹp trước mắt đang dần dà giãn ra.
Trong vòng sáng lờ mờ hiện lên một vài hình ảnh, đó là một nơi Trình Thiên Diệp vô cùng quen thuộc, là căn phòng đã cùng nàng trưởng thành.
Bên ngoài cửa sổ căn phòng là những đóa tường vi nở rộ.
Một người đàn ông trẻ tuổi có dung mạo hao hao nàng đang đờ đẫn nhìn rất nhiều ảnh chụp nửa người của ai đó trên bàn.
“Thiên Diệp, Thiên Diệp. Rốt cuộc em đã đi đâu?” Người đàn ông kia đau khổ vò đầu bứt tai.
“Anh hai.” Trình Thiên Diệp lẩm nhẩm.
Trong vô thức, nàng đã sinh sống ở thế giới này mấy năm, dần dần quen với mọi thứ ở đây.
Cuộc sống xưa kia như thể đã cách xa nàng cả một thế hệ.
Trình Thiên Diệp nhìn gương mặt quen thuộc của anh trai, nội tâm đau xót, rơi lệ, vươn tay về phía vòng sáng.
Trong thành Biện Kinh, quân phòng thủ không chiến mà hàng, mở cửa thành cung nghênh Quân chủ chân chính của tòa thành này vào bên trong.
Đám người Ngụy Tư Bố dẫn theo quân đội và quan lại của mình, cứng đầu chống đối.
Đứng trên đầu tường nhìn đại quân đông nghịt phía dưới cách đó không xa, Ngụy Tư Bố nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi, đưa lũ người kia lên, cột vào trên đầu thành. Ta muốn xem Trình Thiên Vũ có dám bỏ mặc con trai hắn, đạp trên thi thể con mình và mụ mẹ già này vào cung hay không!”
Thân binh lĩnh mệnh rời đi.
Triệu Tịch Khảo đứng sau lưng Ngụy Tư Bố, thấp giọng khuyên nhủ: “Thái bảo, với tình thế hôm nay, chúng ta hẳn không thể chống đỡ được, không bằng chừa chút đường sống, ngẫm lại nên lợi dụng thái tử đàm luận vài điều kiện với Chúa.”
Ngụy Tư Bố giận dữ mắng mỏ: “Láo toét, chúng ta đã lập tân quân khác, nếu đầu hàng thì sẽ mang tội mưu nghịch, chẳng lẽ Triệu công còn muốn có đường lui hay sao?”
Hàn Kiền thấy hai người đang tranh chấp, vội vàng khuyên can: “Thái bảo đừng tức giận, cho đệ nói một câu, mặc dù Chúa công coi trọng thái tử, nhưng cũng không thể vì môt đứa con trai mà buông tha địa vị Quân vương, Triệu công nói cũng không phải không có lý, chúng ta đừng nên làm quá mức, cứ cố gắng đàm phán với Chúa công xem sao”
Ngụy Tư Bố biết hai đồng minh này đã bắt đầu muốn nhượng bộ, nội tâm giận dữ, thầm mắng hai kẻ này là ngu xuẩn.
Ông ta không đáp lại hai người họ, lệnh cho thân tín của mình áp giải người liên can lên đầu tường.
Trong lúc nhất thờ,i trên cổng thành, các võ sĩ mặc giáp cầm giáo đẩy một loạt con tin bị trói bằng xiềng xích lên.
Trong nhóm này có trọng thần trong triều, cũng có vương tôn quý thích. Giờ đây, cả nhóm bị người đẩy lên đứng trên đầu thành một cách chật vật. Ai nấy đều tiều tụy, đao sắt kề thân, không còn chút tôn nghiêm nào cả.
Dưới tường thành, các tinh kỳ Tấn quân được phân ra, đội vũ trang tinh nhuệ vây xung quanh Quân vương đầu bó kim quan, mặc chiến giáp, chậm rãi đến dưới thành.
Trình Thiên Diệp ngẩng đầu lên, nhìn về từng con tin trên tường thành.
Mẫu thân của Trình Thiên Diệp Dương Thái hậu dẫn đầu hô lớn: “Hoàng nhi, con đừng bận tâm đến thân già chúng ta. Nhanh chóng bắt những nghịch tặc này, thiên đao vạn quả bọn chúng.”
Lúc này Dương Thái hậu tóc mai tán loạn, y phục bẩn thỉu, chỉ là một bà lão tuổi trên năm mươi bình thường, không hề có thái độ ung dung hoa quý như ngày thường.
Bà thoáng nhìn qua tôn tử, hai hàng lệ chảy dài trên gương mặt già nua, mãnh liệt quay đầu nhìn Trình Thiên Diệp dưới tường thành lại hô lớn: “Xã tắc trọng đại, nặng hơn hết thảy. Trước quốc nạn, thân tình nhi nữ đều có thể vứt bỏ. Hoàng nhi, con thân là nhất quốc chi quân, không thể thỏa hiệp với những nghịch tặc này.”
“Làm bà ta câm miệng!” Ngụy Tư Bố nổi giận.
Giáp sĩ sau lưng Thái hậu rút đao ra kề lên cổ bà, quát lớn: “Không được nói!”
Dương Thái hậu ngẩng đầu, ngước mặt lên cao.
Đối với mẫu thân trên danh nghĩa này, Trình Thiên Diệp vẫn không có ấn tượng tốt lắm.
Từ sau khi xuyên đến đây, thời gian hai người ở cùng nhau không nhiều, hơn nữa quan niệm cũng khác quá xa nhau, Trình Thiên Diệp vẫn chưa thể thân cận với bà được.
Cho đến bây giờ, nàng đứng dưới thành, còn trên tường thành là mẫu thân tóc đã trắng xoá dù bị gác đao lên cổ, nhưng trong lòng vẫn luôn quan tâm đến an nguy của nữ nhi.
Đôi mắt Trình Thiên Diệp ẩm ướt, bóng dáng trên tường thành kia bỗng vừa khít với người mẹ thật sự ở thế giới của nàng.
Ngụy Tư Bố xách thái tử nhỏ đặt vào lỗ châu mai: “Trình Thiên Vũ, tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con, chẳng lẽ ngươi thật sự không để ý đến tính mạng thái tử sao?”
“Phụ, phụ vương!” Thái tử nhỏ nhìn tường thành dưới chân, nội tâm sợ hãi, run giọng gọi phụ thân cách đó không xa.
“Bằng nhi, con đừng sợ.” Trình Thiên Diệp cắn răng.
“Con, con không sợ.” Nam hài nho nhỏ kiềm nén nước mắt, cố gắng gọi to: “Bằng nhi có nghe lời phụ vương, không thể khóc!”
“Ngụy Thái bảo!” Trình Thiên Diệp tức giận, đưa mắt nhìn Ngụy Tư Bố.
“Trước tiên ông nên bình tĩnh, ta và ông còn chưa tới tình trạng ngươi chết ta sống, vẫn có thể đàm phán.”
Trình Thiên Diệp chậm rãi nói, nàng thậm chí còn mỉm cười, trấn an nghịch tặc đang đứng trên ranh giới sắp bùng nổ.
“Chuyện đã thế này, được làm vua thua làm giặc, chúng ta còn có gì để bàn!” Ngụy Tư Bố gân cổ, môi run rẩy. “Trừ phi ngươi nhường lại vương vị, nếu không hôm nay dù ta có thất bại, cũng kéo theo những người này chôn cùng.”
Trình Thiên Diệp mỉm cười: “Ngụy Thái bảo, ông đang nói lẫy đấy à, bất luận ông giam ai, đó cũng là chuyện không thể. Tuy nhiên, chỉ cần ông không làm thương hại nhóm người thái tử, ta có thể tha mạng cho ông và những người phía sau, hơn nữa đồng ý tuyệt đối không giết người nhà của các ông.”
Nàng mở hai tay ra, như đang đình nghị trên đại điện cùng cựu thần, thái độ thoải mái, thần sắc hòa ái, như thể không phải đang nói đến đại tội mưu nghịch, mà là đang tranh luận một vài việc quân thần vặt vãnh thôi.
“Ta lấy danh nghĩa Quân chủ Tấn quốc ra thề, tuyệt đối không nuốt lời.”
Nàng nói xong, mắt nhìn phần đông tướng soái sau lưng Ngụy Tư Bố, giọng nói dần dần lạnh xuống.
“Ngụy thị chính là vượng tộc trăm năm của Đại Tấn ta. Thái bảo, ông nắm giữ tính mạng các thế hệ con cháu trong tộc bao nhiêu năm qua. Ông thật sự nhẫn tâm để máu toàn tộc chảy khô cùng ông sao? Tướng sĩ phía sau ông, ai nấy đều có thê thất tử nữ, chẳng lẽ các ngươi đều nhẫn tâm nhìn thân nhân của mình vì sai lầm của các ngươi phạm, chôn vùi tính mạng cùng các ngươi!”
Các tướng sĩ sau lưng Ngụy Tư Bố nhìn thoáng qua nhau, vẻ mặt đều ảm đạm.
“Đừng tin lời hắn, hắn đang dụ dỗ chúng ta đầu hàng, xong chuyện thì trong chúng ta không ai thoát được!” Ngụy Tư Bố quát. “Trình Thiên Vũ, nếu ngươi không muốn những người này chết thì trước hết lui binh, cách thành năm mươi dặm. Nếu không nghe lời, nếu không nghe lời!”
Ngụy Tư Bố nhìn qua nhìn lại, nắm lấy cổ áo Hứa phi, rút một thanh đao ra, kề sát cổ của Hứa phi, nghiến răng nghiến lợi: “Ta sẽ lấy một mạng trước, cho ngươi nhìn xem ta có dám ra tay hay không!”
Hứa phi sớm đã khóc sưng cả mắt, hoa lê đẫm mưa, nàng nhìn Trình Thiên Diệp trên lưng ngựa, rất muốn cầu nàng ấy cứu mình, cứu đứa con độc nhất của mình.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không nói gì, chỉ quay mặt qua chỗ khác, hai mắt nhắm nghiền, để mặc hai hàng lệ chảy xuôi rơi vào chiếc cổ trắng nõn.
“Mẫu phi! Mẫu phi!” Thái tử khàn giọng la to, giãy dụa muốn chạy qua, nhưng bị binh sĩ sau lưng giữ chặt.
Tiếu Cẩn vùng vẫy đứng lên, nói: “Ngụy Tư Bố, Hứa phi chỉ là phi tần hậu cung của Chúa công, không có tác dụng cái gì. Không bằng người giết ta trước, có lẽ sẽ có hiệu quả hơn.”
“Đúng, ta nên ra tay từ Tiếu Thái phó trước chứ nhỉ, để Chúa công biết được quyết tâm của ta.” Ngụy Tư Bố nghe vậy lập tức gác đao lên cổ Tiếu Cẩn.
Tay Tiếu Cẩn bị ngục tốt gây thương tích trong lao, máu tươi đã nhuộm nửa áo bào, nhưng không mảy may sợ hãi, hắn đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Ngụy Tư Bố, ngẩng cao đầu chờ chết.
Ngụy Tư Bố cười ha ha vung đao lên: “Đáng tiếc, Tiếu Thái phó thiếu niên anh tài, lại đi còn sớm hơn lão phu!”
Đao trong tay ông ta không thể rơi xuống.
Một thanh lợi kiếm nhuộm máu đâm vào ông ta từ phía sau, xuyên qua ngực.
Ngụy Tư Bố không thể tin cúi đầu nhìn mũi kiếm nhô ra trước ngực mình, chậm rãi quay đầu lại.
Sau lưng ông ta, Phụng thường Triệu Tịch Khảo cầm chuôi kiếm, hung dữ nhìn ông ta nói: “Kẻ loạn thần tặc tử, hôm nay ta phụng mệnh Chúa công tru sát ngươi!”
Lúc rơi xuống tường thành, Ngụy Tư Bố vẫn nghe thấy bằng hữu thân nhất ngày xưa của mình đang hiên ngang lẫm liệt phất tay hô to: “Thủ lĩnh đạo tặc đã đền tội, mọi người nhanh chóng bỏ vũ khí xuống, theo ta cứu thái tử, cung nghênh Chúa công!”
Loạn lạc ở Biện Kinh, bị Quân chủ Tấn quốc dùng thủ đoạn như lôi đình nhanh chóng bình ổn.
Mặc dù Trình Thiên Diệp không muốn nhìn thấy khung cảnh đổ máu nhưng vào một ngày mùa xuân, công cuộc hành quyết chém đầu ở chợ Tây thành Biện Kinh vẫn không thể tránh khỏi việc nhuộm đỏ cả một khu chợ.
Tuy nhiên ngoại trừ thủ phạm chính ra, tội danh tòng phạm được Chúa công xử lý khoan dung. Thế nhưng trải qua sự kiện lần này, không ít thế gia quý tộc lâu đời của Tấn quốc dần dần xuống dốc, bị đuổi khỏi võ đài lịch sử.
Những sĩ tộc và các học sinh thông qua các kỳ thi tuyển, tre già măng mọc, dần dần trở thành lực lượng trung kiên của triều đình.
Từ đó về sau Trình Thiên Diệp một mực nắm giữ đại quyền quân chính Tấn quốc, có thể phát huy tân chính tùy theo lòng mình.
Lần đầu tiên trong phạm vi cả nước, nàng chính thức huỷ bỏ chế độ nô lệ, nghiêm lệnh cấm giao dịch mua bán nô lệ.
Phàm là từ nô lệ trốn đến Tấn quốc, chỉ cần đi quan nha đăng ký ngụ lại, có thể trở thành công dân chính thức của Tấn quốc, còn có thể được chia một miếng đất sống tạm.
Đồng thời nàng bổ nhiệm Đổng Bác Văn làm Đại Tư nông, càng thêm xem trọng phát triển nông nghiệp, cũng tham chiếu “Điền luật” Tống quốc, sau khi tiến hành sửa chữa thì áp dụng rộng rãi trong phạm vi cả nước.
Một loạt chính sách này mang tới nhiều ưu đãi. Binh lính Tấn quân vừa mới trở lại Biện Kinh vẫn còn chưa cảm nhận được.
Thế nhưng, những lão binh chinh chiến bên ngoài đã lâu, lập nên chiến công hiển hách thì lại hiểu rất rõ, đang hân hoan nhẩm tính công trận của mình, xếp hàng dài trước mặt thầy ký quân bộ để lĩnh tước vị, đất ruộng, tiền thưởng và nơi ở thuộc về mình.
“100 mẫu, 100 mẫu, ha ha ha, trở về ta sẽ nhờ bà Vương trong xóm tìm cho lão tử một cô vợ.”
“Ngươi đó, mới 100 mẫu đã cao hứng như vậy. Dương Lục Hậu đại nhân của chúng ta, đã được tấn lên Ngũ đại phu. Bà mối đến cầu hôn sắp giẫm nát cửa nhà hắn rồi đấy. Mẹ nuôi của hắn nói quá nhiều khó chọn nữa là.”
Mặc Kiều Sinh ra khỏi quân doanh, đang chuẩn bị vào trong nội cung.
Trông thấy thủ hạ của Dương Thịnh có biệt danh “Lục Hầu Nhi”, đang vui sướng phát thiệp đỏ.
Trông thấy hắn đi ra, Dương Lục Hậu đẩy đẩy các huynh đệ ra, nhăn nhó đi tới: “Đầu tháng tám, là lúc tiểu nhân lấy... lấy vợ, không biết Đại Thứ trưởng có thời gian, ban... ban cho chút ánh sáng được không?”
Mặc Kiều Sinh nhận lấy thiệp cưới trong tay gã, cười gật đầu.
Đợi Mặc Kiều Sinh đi xa, Dương Lục Hầu thở phào, vuốt ngực nói: “Đại Thứ trưởng mỉm cười thế mà làm ta sợ muốn chết, hay là ta quen với vẻ hung ha hung hăng ngày thường của hắn rồi.”
Mặc Kiều Sinh đi vào Triều Ngô điện, lúc này trong điện không có người khác.
Chúa công ngồi một mình trước án, lật chơi bảo thạch.
Mặc Kiều Sinh lấy ra một hộp gấm nho nhỏ, dâng lên trước mặt Trình Thiên Diệp.
“Đây là lúc ty chức thu phục Nam Trịnh thì ngẫu nhiên lấy được, Chúa công nhìn xem có thích không.”
“Hở, cái gì vậy?” Trình Thiên Diệp hăng hái mở nắp ra.
Nàng thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Trong hộp là một một miếng hình bầu dục, giống vàng nhưng không phải vàng, giống ngọc nhưng cũng không phải ngọc.
Điều khiến Trình Thiên Diệp ngạc nhiên là, trên miếng bảo thạch này có ánh sáng bảy màu rực rỡ chiếu vào mắt nàng.
Từ sau khi đi vào thế giới này, loại ánh sáng như vậy nàng chỉ được nhìn thấy ở con người.
“Đây là gì?” Trình Thiên Diệp cẩn thận cầm món đồ trong hộp lên.
Cảm nhận được thứ trong tay và hệ thống khác biệt của mình sinh ra một mối liên hệ màu nhiệm.
“Nghe nói là Long Lân.” Mặc Kiều Sinh tùy ý đáp trả.
Nhưng hắn lập tức phát hiện chỗ không đúng.
Mảnh Long Lân trong tay Chúa công dần dần phát sáng.
Tia sáng chậm rãi hội tụ lại, thẳng đứng trước mắt Trình Thiên Diệp, như một con mắt đang từ từ mở ra.
Trình Thiên Diệp sững sờ nhìn vòng sáng hẹp trước mắt đang dần dà giãn ra.
Trong vòng sáng lờ mờ hiện lên một vài hình ảnh, đó là một nơi Trình Thiên Diệp vô cùng quen thuộc, là căn phòng đã cùng nàng trưởng thành.
Bên ngoài cửa sổ căn phòng là những đóa tường vi nở rộ.
Một người đàn ông trẻ tuổi có dung mạo hao hao nàng đang đờ đẫn nhìn rất nhiều ảnh chụp nửa người của ai đó trên bàn.
“Thiên Diệp, Thiên Diệp. Rốt cuộc em đã đi đâu?” Người đàn ông kia đau khổ vò đầu bứt tai.
“Anh hai.” Trình Thiên Diệp lẩm nhẩm.
Trong vô thức, nàng đã sinh sống ở thế giới này mấy năm, dần dần quen với mọi thứ ở đây.
Cuộc sống xưa kia như thể đã cách xa nàng cả một thế hệ.
Trình Thiên Diệp nhìn gương mặt quen thuộc của anh trai, nội tâm đau xót, rơi lệ, vươn tay về phía vòng sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.