Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 36
Cung Tâm Văn
18/09/2019
Phụ tá giỏi nhất của Vệ Hằng công - Thẩm Văn Tú nhận được tin tức, hắn
ta trầm ngâm một lát, vỗ quạt lông: “Hỏng rồi, Tấn Việt hầu chỉ sợ là
muốn trốn!”
Hắn ta không hề do dự, triệu Viên Vũ, lệnh cho gã nhanh chóng xuất kị binh truy đuổi công chúa và Tấn Việt hầu, còn bản thân đi cầu kiến Vệ Hằng công Diêu Hoằng.
Diêu Hoằng say rượu, chỉ ngủ thiếp đi, qua hơn nửa canh giờ mới cố tỉnh lại.
Diêu Hoằng dùng nước lạnh rửa mặt, tỉnh táo lại.
Ông ta đập bàn nổi giận nói: “Hóa ra lúc trước Trình Thiên Vũ ra vẻ ta đây, đều để lừa gạt chúng ta mà thôi. Thằng nhãi ranh dám đùa giỡn với ta, ta phải cho hắn đẹp mặt!”
Gương mặt Thẩm Văn Tú bình tĩnh: “Không thể ngờ được Tấn Việt hầu tuổi còn trẻ, lại ẩn nhẫn xảo trá như vậy, ngày ngày giả trầm mê thanh sắc và phục tùng, không có ý nghĩ về nước, chúng ta đã bị hắn tung hỏa mù. Người này tâm cơ thâm trầm như vậy, không thể lưu lại.”
Diêu Hoằng hạ lệnh: “Văn Tú, ngươi nhanh chóng phái khoái mã và tàu chiến, thuỷ và bộ cùng xuất phát, cần phải dẫn bọn chúng trở về. Nếu không thể bắt sống, tử hình tại chỗ cũng không sao.”
“Chúa công, ta đã triệu Viên tướng quân đến … “ Thẩm Văn Tú ôm quyền nói: “Nhưng Thiên Hương công chúa và Tấn Việt hầu đồng hành, bản tính công chúa kiên cường từ nhỏ, tướng lĩnh trong quân khá sợ nàng, nếu nàng có ý giữ gìn, sợ là khó thể được việc.”
Diêu Hoằng tháo bội kiếm từ trên tường xuống, đưa cho hắn ta: “Ngươi tự mình lĩnh quân, phải bắt được Tấn Việt hầu. Bất luận người nào ngăn cản, giết, không cần lưu tình.”
Thẩm Văn Tú lĩnh kiếm bước đi.
Đi đến cửa ra vào, Diêu Hoằng gọi hắn ta: “Văn Tú, nếu không đuổi được Tấn Việt hầu, ngươi cũng phải mang Thiên Hương về cho ta, quốc gia của ta cũng chỉ một công chúa là nó, ta giữ nó lại còn có chỗ dùng, không thể tiện nghi cho thằng nhãi Tấn Việt hầu xảo trá kia được.”
...
Giữa đường, Trình Thiên Diệp lệnh cho Mặc Kiều Sinh trói Liễu Lục và Xuân Hinh lại, ném xuống xe ngựa.
Đoàn người tiếp tục chạy.
Xe đi được vài dặm, từ sớm đã có thân tín của Diêu Thiên Hương, dẫn vài tuấn mã, chờ ở ven đường.
Mọi người xuống xe thay ngựa, đi thẳng về hướng huyện Định Đào - nơi giao nhau của Vệ quốc và Tống quốc.
Mấy ngày trước Trình Thiên Diệp có gửi mật thư, liên lạc với Tiếu Cẩn, Trương Phức. Ước định sẽ gặp gỡ tại bến Tế Thủy ở Định Đào của Tống quốc.
Tối nay giờ Tý, nhóm Tiếu Cẩn và Hạ Lan Trinh sẽ tự mình dẫn thủy quân, xuôi theo Tế Thủy đột ngột đến, tiếp ứng cho Trình Thiên Diệp.
Được nửa đường, sau lưng vang lên tiếng vó ngựa, thượng tướng Vệ quốc là Viên Vũ dẫn theo một đội kị binh truy kích.
Diêu Thiên Hương ngăn giữa đường, cầm roi ngựa trong tay, nói: “Viên Vũ, ngươi chặn Bổn cung lại là có ý gì, chẳng lẽ có ý đồ hành thích đúng không!”
Đối với vị công chúa điêu ngoa này, Viên Vũ vốn có chỗ sợ hãi.
Bị nàng ta quát lớn, trong lòng gã hoảng hốt, nhảy xuống ngựa, quỳ xuống đất hành lễ: “Sao công chúa lại nói vậy, mạt tướng phụng lệnh quân sư, mời công chúa và phò mã quay về. Công chúa và Chúa công chính là cốt nhục thân thích, sao phải trốn đi, kính xin di giá theo mạt tướng trở về, mọi việc đều có thể thương lượng.”
Diêu Thiên Hương hừ lạnh: “Ta phụng chỉ mẫu thân xuất hành. Thẩm Văn Tú là cái thá gì, dám trông nom việc của ta.”
Nàng ta cầm roi da hất lên, chỉ vào Viên Vũ: “Ngươi cũng biết ta và ca ca là cốt nhục thân thích, xa giá của ta, ngươi cũng dám ngăn cản? Nhanh chóng tránh ra cho ta, nếu không khi ta quay về, gặp mặt huynh trưởng, sẽ cho ngươi biết tay!”
Viên Vũ thầm kêu khổ, oán trách Thẩm Văn Tú, quân sư ơi là quân sư, ngươi kiếm chuyện hay ho gì cho ta đây, vị công chúa này và Chúa công dù sao cũng là huynh muội, náo loạn thế này, sau đó thì sao, ngược lại khiến lão Viên ta thất lễ.
Vì vậy gã ấp úng không nói gì, mở đường, trơ mắt nhìn Diêu Thiên Hương dắt Tấn Việt hầu, đánh ngựa nghênh ngang rời đi, không dám đuổi tiếp.
Một lát sau, Thẩm Văn Tú lĩnh quân đuổi theo, thấy Viên Vũ dẫn một đám giáp sĩ, ngây ngô ở ven đường.
Thẩm Văn Tú ghìm ngựa hỏi: “Tướng quân cớ gì dừng lại không tiến?”
Viên Vũ kể.
Thẩm Văn Tú giơ bảo kiếm lên: “Bội kiếm của Chúa công ở đây, cần phải truy đuổi Tấn Việt hầu, nếu công chúa ngăn trở, không cần băn khoăn, cứ giết.”
Binh của hắn ta và Viên Vũ chia làm hai đường.
Lệnh cho Viên Vũ truy kích theo đường bộ, còn hắn ta theo đường thủy, dẫn thuyền, xuôi theo Tế Thủy đi ngược chiều xuống.
Đoàn người Trình Thiên Diệp, khoái mã phi nhanh, đi vào bờ sông Tế Thủy, ngồi trên hai chiếc thuyền đánh cá được chuẩn bị từ trước đó, dọc theo sông Tế Thủy đi về hướng Định Đào.
Nửa đêm, bến Định Đào đã ở trong tầm mắt, trong lòng mọi người đều vui mừng.
Sau lưng, trên mặt sông mờ tối, xuất hiện những ngọn đèn dầu lốm đốm, ba chiến thuyền khổng lồ, tựa như mãnh thú trong đêm tối, phun ra nuốt vào từng cơn sóng lớn, lướt gió đuổi theo.
Trên chỗ cao của chiến thuyền, ánh đuốc sáng rực.
Thẩm Văn Tú đứng ở đầu thuyền, quát: “Thuyền đánh cá phía trước nhanh chóng dừng lại, nếu không đừng trách chúng ta binh khí vô tình.”
Diêu Thiên Hương chui ra khỏi thuyền, lạnh lùng nói: “Vô tình? Ngươi nghĩ thế nào mới gọi là vô tình! Chẳng lẽ ngươi còn dám lấy cả mạng ta luôn đúng không?”
Thẩm Văn Tú giơ cao bảo kiếm trong tay lên: “Phụng lệnh Chúa công, đuổi bắt Trình Thiên Vũ, nếu có người ngăn trở, bất luận là ai, giết!”
Thuyền sĩ hô to hưởng ứng, mũi tên rơi như mưa bay xuống từ chiến thuyền.
Diêu Thiên Hương tránh vào trong, lệnh cho người đánh cá tăng nhanh mái chèo.
Nàng ta nghiêm mặt nói: “Kế tiếp có thể đào tẩu hay không, phải xem thiên mệnh, ta đã không được rồi.”
Chỉ thấy hai bên chiến thuyền thả vài chiếc thuyền đỏ như son thân hẹp dài nhẹ nhàng linh hoạt, trên tất cả các thuyền có vài tên thuỷ quân, rẽ sóng, nhanh chóng bơi tới gần.
Rất nhanh, đã có binh sĩ mặc giáp đen nhảy lên thuyền đánh cá.
Mọi người trên thuyền, kể cả Trình Thiên Diệp, Diêu Thiên Hương, cùng rút bội kiếm ra chống đỡ.
Trong không gian chật hẹp, Mặc Kiều Sinh lấy một chọi mười, ánh đao như nước, chân nhanh như gió, đánh rơi một nhóm quân địch đã nhảy lên thuyền xuống dòng Tế Thủy đen kịt.
Nhưng thực lực của ta và địch quá chênh lệch, quân địch nhảy lên càng ngày càng đông, tình thế nguy cấp, dường như sắp ngăn cản không nổi.
Đang lúc tuyệt vọng, trên thượng nguồn, xuất hiện mấy chiến thuyền cao lớn, thuyền đi nhanh như gió, xuôi dòng thẳng xuống, đầu thuyền có một vị tướng quân oai hùng, trẻ tuổi đang đứng, đúng là Hạ Lan Trinh.
Trình Thiên Diệp quá đỗi vui mừng, nói với Diêu Thiên Hương: “Nhanh, cởi áo ngoài ra, nhảy xuống nước, chúng ta bơi qua.”
Giờ phút này, trên thuyền đánh cá đã xuất hiện đầy binh lính Vệ quốc, mực nước sâu hút, đã gần đến bờ.
Diêu Thiên Hương và Tư Mã đồ không nói hai lời, cởi áo ngoài, nhảy xuống nước, bọn họ sống ở Vệ quốc – nơi có hệ thống sông ngòi khá lớn nên kỹ năng bơi rất thành thạo.
Trình Thiên Diệp cởi áo ngoài, nói với Mặc Kiều Sinh: “Kiều Sinh, chúng ta đi!”
Mặc Kiều Sinh ngăn cản binh khí của quân địch, xoay đầu lại, quát to: “Chủ nhân đi trước, ta cản phía sau!”
Trình Thiên Diệp đột nhiên đờ người, nàng nghĩ đến Mặc Kiều Sinh bị ám ảnh bởi nước, xuống nước sẽ sợ, nhất định là không biết bơi.
Nàng nhất thời do dự, lưỡi đao của một kẻ địch chém trúng sau lưng nàng. Trình Thiên Diệp bổ nhào về phía trước, cảm thấy lưng đau đớn.
Mặc Kiều Sinh hét lớn, dao lưỡi xoắn đã rời khỏi tay, bay vào lồng ngực kẻ đó, giành lại một mạng cho Trình Thiên Diệp.
Hắn nhấc cổ áo Trình Thiên Diệp lên, ném Trình Thiên Diệp xuống nước.
Trong nháy mắt, Trình Thiên Diệp rơi vào nước sông lạnh như băng, cũng may nàng đã học bơi từ hồi tiểu học, biết đủ kiểu bơi, kỹ năng bơi xem như không tệ, lúc đầu sợ một chút, nhưng đã nhanh chóng ngoi lên mặt nước.
Mặt nước tối như mực đã vô cùng hỗn loạn, ánh đuốc và mưa tên, phe địch và phe ta, không biết ai là ai.
Trên thuyền đánh cá đang xảy ra chuyện gì, Trình Thiên Diệp không dám nhìn nhiều. Nàng chìm xuống nước, tìm đúng phương hướng, bơi về đội tàu của Hạ Lan Trinh.
Rất nhanh, một chiếc thuyền lớn nhích tới gần.
Trên thuyền xuất hiện Trương Phức, trên đầu Trương Phức quấn băng vải, cánh tay bó thạch cao vắt chéo qua vai, hiển nhiên là lần trước bị Ngôi Danh Sơn tập kích đột ngột nên bị thương. Tuy thế, hắn vẫn cố đi cùng thuyền đến cứu Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp ngoi đầu lên, vẫy tay gọi.
Nước sông lạnh như băng, màu đen thẫm, quân địch nhìn chằm chằm như hổ đói.
Bấy giờ, trên thuyền ánh đuốc sáng ngời, quân kỳ chữ Tấn bay phấp phới, làm cho ngực nàng nóng lên, sinh ra cảm giác như được trở về nhà.
Trương Phức nhìn thấy Trình Thiên Diệp dưới nước, chỉ huy thuyền sĩ dừng thuyền lại, thả thang dây tiếp ứng nàng.
Trình Thiên Diệp trèo lên thang dây, toàn thân ướt đẫm, Diêu Thiên Hương từ thuyền xuôi ló đầu ra, vẫy tay với nàng.
Trình Thiên Diệp cố trèo lên, vài cánh tay quen thuộc duỗi xuống từ trên thuyền, đỡ nàng, đón nàng lên boong tàu.
Hạ Lan Trinh cởi áo choàng, quỳ xuống đất dâng lên.
Trình Thiên Diệp mở áo choàng, choàng nó vào người Diêu Thiên Hương. Đứng đầu thuyền, nàng nhìn về phía mặt sông đen nhánh.
Thẩm Văn Tú đứng trên thuyền Vệ quốc, giằng co với bọn họ.
Một con thuyền đỏ như son lái tới, dừng lại cách thuyền Tấn quân không xa, binh lính trên thuyền đang trói gô một người áo đen, là Mặc Kiều Sinh đã bị bắt.
Trương Phức đứng ở đầu thuyền, kêu gọi Thẩm Văn Tú đầu hàng: “Đại danh của Thẩm công, như sấm bên tai, Phức nghe danh công đã lâu. Hôm nay mới được gặp.”
Thẩm Văn Tú lạnh lùng nói: “Ngươi chính là Trương Phức.”
Trương Phức cười nói: “Chúa công nhà ta được Vệ Hằng công khoản đãi nhiều ngày, còn gả công chúa cho, người vô cùng cảm kích, chỉ là quốc vụ bận rộn, không thể ở lâu, hôm nay phải trở về, Thẩm công không cần đưa tiễn thế đâu.”
“Người này là một tên nô lệ mà Chúa công nhà ta yêu thích, kính xin trả lại, Chúa công sẽ nhớ tình Thẩm công, ta và Tấn Vệ của ngươi sẽ là quan hệ thông gia giao hảo.”
Thẩm Văn Tú nói: “Đừng hoa ngôn xảo ngữ, ta thua một chiêu, không còn gì để nói. Nhưng phụng lệnh của Chúa công ta, không thể để Thiên Hương công chúa theo các ngươi. Ta biết người này là người mà Tấn Việt hầu nhìn trúng, nếu chịu trả lại công chúa, người này sẽ không sao. Nếu như không chịu, máu nhiễm lòng sông.”
Trình Thiên Diệp đứng ở đầu thuyền, cơn gió buốt giá thấm từ người vào đến tim nàng. Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Tư Mã Đồ và Diêu Thiên Hương tay nắm tay, rồi lại nhìn về phía Mặc Kiều Sinh bị trói trên thuyền, đao phủ kề thân, nhất thời khó xử.
Mặc Kiều Sinh quỳ gối trên thuyền, ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau với Trình Thiên Diệp. Cơ thể hắn được bao quanh bởi một màu xanh thẳm, mặc dù trong bóng tối nhưng vẫn vô cùng trong suốt.
Trình Thiên Diệp đột nhiên thấy bên trong ánh sáng màu xanh ấy, có một nét màu hồng đậm, uốn lượn thành từng vòng, trong bóng đêm nở thành một đóa hoa rực rỡ.
Mặc Kiều Sinh tránh khỏi tay đao phủ, “Ùm”, nhảy xuống thuyền, rơi xuống nước.
Hạ Lan Trinh hét lớn: “Bắn tên!”
Lập tức tên trút xuống như mưa, chiếc thuyền nọ nhanh chóng rút lui.
Thẩm Văn Tú thấy vô vọng đoạt lại Diêu Thiên Hương, nơi đây lại đang ở biên giới, không nên ở lâu, vì vậy hắn ta chỉ huy thuyền hạm, quay đầu rời đi.
Trương Phức lệnh cho binh lính xuống nước cứu người, bóng người bên cạnh nhoáng lên, nghe được tiếng “ùm”.
“Chúa công xuống nước rồi!”
“Người đâu, xuống nước cứu người mau!”
Hắn ta không hề do dự, triệu Viên Vũ, lệnh cho gã nhanh chóng xuất kị binh truy đuổi công chúa và Tấn Việt hầu, còn bản thân đi cầu kiến Vệ Hằng công Diêu Hoằng.
Diêu Hoằng say rượu, chỉ ngủ thiếp đi, qua hơn nửa canh giờ mới cố tỉnh lại.
Diêu Hoằng dùng nước lạnh rửa mặt, tỉnh táo lại.
Ông ta đập bàn nổi giận nói: “Hóa ra lúc trước Trình Thiên Vũ ra vẻ ta đây, đều để lừa gạt chúng ta mà thôi. Thằng nhãi ranh dám đùa giỡn với ta, ta phải cho hắn đẹp mặt!”
Gương mặt Thẩm Văn Tú bình tĩnh: “Không thể ngờ được Tấn Việt hầu tuổi còn trẻ, lại ẩn nhẫn xảo trá như vậy, ngày ngày giả trầm mê thanh sắc và phục tùng, không có ý nghĩ về nước, chúng ta đã bị hắn tung hỏa mù. Người này tâm cơ thâm trầm như vậy, không thể lưu lại.”
Diêu Hoằng hạ lệnh: “Văn Tú, ngươi nhanh chóng phái khoái mã và tàu chiến, thuỷ và bộ cùng xuất phát, cần phải dẫn bọn chúng trở về. Nếu không thể bắt sống, tử hình tại chỗ cũng không sao.”
“Chúa công, ta đã triệu Viên tướng quân đến … “ Thẩm Văn Tú ôm quyền nói: “Nhưng Thiên Hương công chúa và Tấn Việt hầu đồng hành, bản tính công chúa kiên cường từ nhỏ, tướng lĩnh trong quân khá sợ nàng, nếu nàng có ý giữ gìn, sợ là khó thể được việc.”
Diêu Hoằng tháo bội kiếm từ trên tường xuống, đưa cho hắn ta: “Ngươi tự mình lĩnh quân, phải bắt được Tấn Việt hầu. Bất luận người nào ngăn cản, giết, không cần lưu tình.”
Thẩm Văn Tú lĩnh kiếm bước đi.
Đi đến cửa ra vào, Diêu Hoằng gọi hắn ta: “Văn Tú, nếu không đuổi được Tấn Việt hầu, ngươi cũng phải mang Thiên Hương về cho ta, quốc gia của ta cũng chỉ một công chúa là nó, ta giữ nó lại còn có chỗ dùng, không thể tiện nghi cho thằng nhãi Tấn Việt hầu xảo trá kia được.”
...
Giữa đường, Trình Thiên Diệp lệnh cho Mặc Kiều Sinh trói Liễu Lục và Xuân Hinh lại, ném xuống xe ngựa.
Đoàn người tiếp tục chạy.
Xe đi được vài dặm, từ sớm đã có thân tín của Diêu Thiên Hương, dẫn vài tuấn mã, chờ ở ven đường.
Mọi người xuống xe thay ngựa, đi thẳng về hướng huyện Định Đào - nơi giao nhau của Vệ quốc và Tống quốc.
Mấy ngày trước Trình Thiên Diệp có gửi mật thư, liên lạc với Tiếu Cẩn, Trương Phức. Ước định sẽ gặp gỡ tại bến Tế Thủy ở Định Đào của Tống quốc.
Tối nay giờ Tý, nhóm Tiếu Cẩn và Hạ Lan Trinh sẽ tự mình dẫn thủy quân, xuôi theo Tế Thủy đột ngột đến, tiếp ứng cho Trình Thiên Diệp.
Được nửa đường, sau lưng vang lên tiếng vó ngựa, thượng tướng Vệ quốc là Viên Vũ dẫn theo một đội kị binh truy kích.
Diêu Thiên Hương ngăn giữa đường, cầm roi ngựa trong tay, nói: “Viên Vũ, ngươi chặn Bổn cung lại là có ý gì, chẳng lẽ có ý đồ hành thích đúng không!”
Đối với vị công chúa điêu ngoa này, Viên Vũ vốn có chỗ sợ hãi.
Bị nàng ta quát lớn, trong lòng gã hoảng hốt, nhảy xuống ngựa, quỳ xuống đất hành lễ: “Sao công chúa lại nói vậy, mạt tướng phụng lệnh quân sư, mời công chúa và phò mã quay về. Công chúa và Chúa công chính là cốt nhục thân thích, sao phải trốn đi, kính xin di giá theo mạt tướng trở về, mọi việc đều có thể thương lượng.”
Diêu Thiên Hương hừ lạnh: “Ta phụng chỉ mẫu thân xuất hành. Thẩm Văn Tú là cái thá gì, dám trông nom việc của ta.”
Nàng ta cầm roi da hất lên, chỉ vào Viên Vũ: “Ngươi cũng biết ta và ca ca là cốt nhục thân thích, xa giá của ta, ngươi cũng dám ngăn cản? Nhanh chóng tránh ra cho ta, nếu không khi ta quay về, gặp mặt huynh trưởng, sẽ cho ngươi biết tay!”
Viên Vũ thầm kêu khổ, oán trách Thẩm Văn Tú, quân sư ơi là quân sư, ngươi kiếm chuyện hay ho gì cho ta đây, vị công chúa này và Chúa công dù sao cũng là huynh muội, náo loạn thế này, sau đó thì sao, ngược lại khiến lão Viên ta thất lễ.
Vì vậy gã ấp úng không nói gì, mở đường, trơ mắt nhìn Diêu Thiên Hương dắt Tấn Việt hầu, đánh ngựa nghênh ngang rời đi, không dám đuổi tiếp.
Một lát sau, Thẩm Văn Tú lĩnh quân đuổi theo, thấy Viên Vũ dẫn một đám giáp sĩ, ngây ngô ở ven đường.
Thẩm Văn Tú ghìm ngựa hỏi: “Tướng quân cớ gì dừng lại không tiến?”
Viên Vũ kể.
Thẩm Văn Tú giơ bảo kiếm lên: “Bội kiếm của Chúa công ở đây, cần phải truy đuổi Tấn Việt hầu, nếu công chúa ngăn trở, không cần băn khoăn, cứ giết.”
Binh của hắn ta và Viên Vũ chia làm hai đường.
Lệnh cho Viên Vũ truy kích theo đường bộ, còn hắn ta theo đường thủy, dẫn thuyền, xuôi theo Tế Thủy đi ngược chiều xuống.
Đoàn người Trình Thiên Diệp, khoái mã phi nhanh, đi vào bờ sông Tế Thủy, ngồi trên hai chiếc thuyền đánh cá được chuẩn bị từ trước đó, dọc theo sông Tế Thủy đi về hướng Định Đào.
Nửa đêm, bến Định Đào đã ở trong tầm mắt, trong lòng mọi người đều vui mừng.
Sau lưng, trên mặt sông mờ tối, xuất hiện những ngọn đèn dầu lốm đốm, ba chiến thuyền khổng lồ, tựa như mãnh thú trong đêm tối, phun ra nuốt vào từng cơn sóng lớn, lướt gió đuổi theo.
Trên chỗ cao của chiến thuyền, ánh đuốc sáng rực.
Thẩm Văn Tú đứng ở đầu thuyền, quát: “Thuyền đánh cá phía trước nhanh chóng dừng lại, nếu không đừng trách chúng ta binh khí vô tình.”
Diêu Thiên Hương chui ra khỏi thuyền, lạnh lùng nói: “Vô tình? Ngươi nghĩ thế nào mới gọi là vô tình! Chẳng lẽ ngươi còn dám lấy cả mạng ta luôn đúng không?”
Thẩm Văn Tú giơ cao bảo kiếm trong tay lên: “Phụng lệnh Chúa công, đuổi bắt Trình Thiên Vũ, nếu có người ngăn trở, bất luận là ai, giết!”
Thuyền sĩ hô to hưởng ứng, mũi tên rơi như mưa bay xuống từ chiến thuyền.
Diêu Thiên Hương tránh vào trong, lệnh cho người đánh cá tăng nhanh mái chèo.
Nàng ta nghiêm mặt nói: “Kế tiếp có thể đào tẩu hay không, phải xem thiên mệnh, ta đã không được rồi.”
Chỉ thấy hai bên chiến thuyền thả vài chiếc thuyền đỏ như son thân hẹp dài nhẹ nhàng linh hoạt, trên tất cả các thuyền có vài tên thuỷ quân, rẽ sóng, nhanh chóng bơi tới gần.
Rất nhanh, đã có binh sĩ mặc giáp đen nhảy lên thuyền đánh cá.
Mọi người trên thuyền, kể cả Trình Thiên Diệp, Diêu Thiên Hương, cùng rút bội kiếm ra chống đỡ.
Trong không gian chật hẹp, Mặc Kiều Sinh lấy một chọi mười, ánh đao như nước, chân nhanh như gió, đánh rơi một nhóm quân địch đã nhảy lên thuyền xuống dòng Tế Thủy đen kịt.
Nhưng thực lực của ta và địch quá chênh lệch, quân địch nhảy lên càng ngày càng đông, tình thế nguy cấp, dường như sắp ngăn cản không nổi.
Đang lúc tuyệt vọng, trên thượng nguồn, xuất hiện mấy chiến thuyền cao lớn, thuyền đi nhanh như gió, xuôi dòng thẳng xuống, đầu thuyền có một vị tướng quân oai hùng, trẻ tuổi đang đứng, đúng là Hạ Lan Trinh.
Trình Thiên Diệp quá đỗi vui mừng, nói với Diêu Thiên Hương: “Nhanh, cởi áo ngoài ra, nhảy xuống nước, chúng ta bơi qua.”
Giờ phút này, trên thuyền đánh cá đã xuất hiện đầy binh lính Vệ quốc, mực nước sâu hút, đã gần đến bờ.
Diêu Thiên Hương và Tư Mã đồ không nói hai lời, cởi áo ngoài, nhảy xuống nước, bọn họ sống ở Vệ quốc – nơi có hệ thống sông ngòi khá lớn nên kỹ năng bơi rất thành thạo.
Trình Thiên Diệp cởi áo ngoài, nói với Mặc Kiều Sinh: “Kiều Sinh, chúng ta đi!”
Mặc Kiều Sinh ngăn cản binh khí của quân địch, xoay đầu lại, quát to: “Chủ nhân đi trước, ta cản phía sau!”
Trình Thiên Diệp đột nhiên đờ người, nàng nghĩ đến Mặc Kiều Sinh bị ám ảnh bởi nước, xuống nước sẽ sợ, nhất định là không biết bơi.
Nàng nhất thời do dự, lưỡi đao của một kẻ địch chém trúng sau lưng nàng. Trình Thiên Diệp bổ nhào về phía trước, cảm thấy lưng đau đớn.
Mặc Kiều Sinh hét lớn, dao lưỡi xoắn đã rời khỏi tay, bay vào lồng ngực kẻ đó, giành lại một mạng cho Trình Thiên Diệp.
Hắn nhấc cổ áo Trình Thiên Diệp lên, ném Trình Thiên Diệp xuống nước.
Trong nháy mắt, Trình Thiên Diệp rơi vào nước sông lạnh như băng, cũng may nàng đã học bơi từ hồi tiểu học, biết đủ kiểu bơi, kỹ năng bơi xem như không tệ, lúc đầu sợ một chút, nhưng đã nhanh chóng ngoi lên mặt nước.
Mặt nước tối như mực đã vô cùng hỗn loạn, ánh đuốc và mưa tên, phe địch và phe ta, không biết ai là ai.
Trên thuyền đánh cá đang xảy ra chuyện gì, Trình Thiên Diệp không dám nhìn nhiều. Nàng chìm xuống nước, tìm đúng phương hướng, bơi về đội tàu của Hạ Lan Trinh.
Rất nhanh, một chiếc thuyền lớn nhích tới gần.
Trên thuyền xuất hiện Trương Phức, trên đầu Trương Phức quấn băng vải, cánh tay bó thạch cao vắt chéo qua vai, hiển nhiên là lần trước bị Ngôi Danh Sơn tập kích đột ngột nên bị thương. Tuy thế, hắn vẫn cố đi cùng thuyền đến cứu Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp ngoi đầu lên, vẫy tay gọi.
Nước sông lạnh như băng, màu đen thẫm, quân địch nhìn chằm chằm như hổ đói.
Bấy giờ, trên thuyền ánh đuốc sáng ngời, quân kỳ chữ Tấn bay phấp phới, làm cho ngực nàng nóng lên, sinh ra cảm giác như được trở về nhà.
Trương Phức nhìn thấy Trình Thiên Diệp dưới nước, chỉ huy thuyền sĩ dừng thuyền lại, thả thang dây tiếp ứng nàng.
Trình Thiên Diệp trèo lên thang dây, toàn thân ướt đẫm, Diêu Thiên Hương từ thuyền xuôi ló đầu ra, vẫy tay với nàng.
Trình Thiên Diệp cố trèo lên, vài cánh tay quen thuộc duỗi xuống từ trên thuyền, đỡ nàng, đón nàng lên boong tàu.
Hạ Lan Trinh cởi áo choàng, quỳ xuống đất dâng lên.
Trình Thiên Diệp mở áo choàng, choàng nó vào người Diêu Thiên Hương. Đứng đầu thuyền, nàng nhìn về phía mặt sông đen nhánh.
Thẩm Văn Tú đứng trên thuyền Vệ quốc, giằng co với bọn họ.
Một con thuyền đỏ như son lái tới, dừng lại cách thuyền Tấn quân không xa, binh lính trên thuyền đang trói gô một người áo đen, là Mặc Kiều Sinh đã bị bắt.
Trương Phức đứng ở đầu thuyền, kêu gọi Thẩm Văn Tú đầu hàng: “Đại danh của Thẩm công, như sấm bên tai, Phức nghe danh công đã lâu. Hôm nay mới được gặp.”
Thẩm Văn Tú lạnh lùng nói: “Ngươi chính là Trương Phức.”
Trương Phức cười nói: “Chúa công nhà ta được Vệ Hằng công khoản đãi nhiều ngày, còn gả công chúa cho, người vô cùng cảm kích, chỉ là quốc vụ bận rộn, không thể ở lâu, hôm nay phải trở về, Thẩm công không cần đưa tiễn thế đâu.”
“Người này là một tên nô lệ mà Chúa công nhà ta yêu thích, kính xin trả lại, Chúa công sẽ nhớ tình Thẩm công, ta và Tấn Vệ của ngươi sẽ là quan hệ thông gia giao hảo.”
Thẩm Văn Tú nói: “Đừng hoa ngôn xảo ngữ, ta thua một chiêu, không còn gì để nói. Nhưng phụng lệnh của Chúa công ta, không thể để Thiên Hương công chúa theo các ngươi. Ta biết người này là người mà Tấn Việt hầu nhìn trúng, nếu chịu trả lại công chúa, người này sẽ không sao. Nếu như không chịu, máu nhiễm lòng sông.”
Trình Thiên Diệp đứng ở đầu thuyền, cơn gió buốt giá thấm từ người vào đến tim nàng. Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Tư Mã Đồ và Diêu Thiên Hương tay nắm tay, rồi lại nhìn về phía Mặc Kiều Sinh bị trói trên thuyền, đao phủ kề thân, nhất thời khó xử.
Mặc Kiều Sinh quỳ gối trên thuyền, ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau với Trình Thiên Diệp. Cơ thể hắn được bao quanh bởi một màu xanh thẳm, mặc dù trong bóng tối nhưng vẫn vô cùng trong suốt.
Trình Thiên Diệp đột nhiên thấy bên trong ánh sáng màu xanh ấy, có một nét màu hồng đậm, uốn lượn thành từng vòng, trong bóng đêm nở thành một đóa hoa rực rỡ.
Mặc Kiều Sinh tránh khỏi tay đao phủ, “Ùm”, nhảy xuống thuyền, rơi xuống nước.
Hạ Lan Trinh hét lớn: “Bắn tên!”
Lập tức tên trút xuống như mưa, chiếc thuyền nọ nhanh chóng rút lui.
Thẩm Văn Tú thấy vô vọng đoạt lại Diêu Thiên Hương, nơi đây lại đang ở biên giới, không nên ở lâu, vì vậy hắn ta chỉ huy thuyền hạm, quay đầu rời đi.
Trương Phức lệnh cho binh lính xuống nước cứu người, bóng người bên cạnh nhoáng lên, nghe được tiếng “ùm”.
“Chúa công xuống nước rồi!”
“Người đâu, xuống nước cứu người mau!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.