Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 41
Cung Tâm Văn
08/10/2019
Tấn quốc vốn chỉ là một tiểu quốc sát biên giới, vào thời Trình Thiên
Vũ, đất nước nằm trong tay phụ thân của Trình Thiên Diệp - Tấn uy hầu
mới được quật khởi. Cho nên mặc dù là quốc quân hiện đang ở cung điện,
cũng không có quá xa hoa, chỉ có rộng rãi khí thế mà thôi.
Dưới thành cung, vài cung nữ trẻ tuổi tranh thủ chơi ném túi thơm, những túi thơm nho nhỏ bay lên không trung tạo thành một đường vòng cung, vang lên vài tiếng lanh lảnh “ây da”, đọng lại trên cành cây quế.
Vài cung nữ mặc khúc cư đang vây quanh dưới thân cây quế to khỏe, ngẩng đầu:
“Làm sao bây giờ?”
“Cao quá, không với tới.”
Một nam tử mặc áo đen, khẽ với chân qua cành cây, mò mẫm tìm tòi, túi hương kia chợt rơi xuống.
Nhóm cung nữ nhặt túi hương lên, quay đầu nhìn bóng lưng của người trẻ tuổi đã đi xa kia, lặng lẽ bàn tán.
“Trông thấy không, chính là hắn.”
“Tân sủng của Chúa công? Nghe nói chỉ là gã nô lệ? Nhưng dường như không đẹp như Tiêu Tú và Lữ Dao.”
“Ta cảm thấy rất soái mà, vóc dáng còn khá cao, lạnh lùng, như là một chú sói cô độc. Chính vì thế nên mới hấp dẫn được Chúa công đấy.”
Mặc Kiều Sinh đến tẩm điện của Trình Thiên Diệp, quỳ xuống đất hành lễ.
Trình Thiên Diệp đang chăm chú viết công văn, không ngẩng đầu lên, nói: “Đứng lên đi, ta đã kê một cái giường nhỏ cho ngươi, buổi tối ngươi ngủ ở đó.”
Mặc Kiều Sinh không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “Chủ nhân.”
“Sao vậy?” Trình Thiên Diệp dừng bút, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ta...” Mặc Kiều Sinh lảng tránh: “Đây là hậu cung.”
“Ngươi sợ người khác chê cười ngươi à?”
“Không!” Mặc Kiều Sinh ngẩng đầu: “Ta sợ tổn hại danh dự của chủ nhân.”
Trình Thiên Diệp cười cười, tiếp tục cúi đầu viết chữ: “Danh dự của ta dù sao đã thế rồi, Tiêu Tú trước kia cũng thường xuyên ở đây mà.”
“Lần này ta trở về, có rất nhiều chuyện không dễ gì làm được, ngươi ở bên cạnh ta hộ vệ, ta sẽ an tâm một chút.”
Trình Thiên Diệp đặt bút xuống, vẫy tay với hắn: “Ngươi đến đây.”
Mặc Kiều Sinh đến bên cạnh, Trình Thiên Diệp cho hắn xem quyển trục đã viết xong.
“Trong chiến tranh, đều dùng quân công luận quân trưởng, lấy được thủ cấp của một kẻ địch, trừ nô tịch.”
Nhẹ nhàng đọc xong câu này, Mặc Kiều Sinh chợt duỗi ngón tay ra, đặt trên chữ viết đoan chính nọ, ngón tay run rẩy, tim đập bang bang.
“Thích không? Đây là ta vì ngươi, cũng là vì tất cả nô lệ như ngươi mà đưa ra đấy.”
Mặc Kiều Sinh nhìn người đang đứng thẳng trước công văn.
Trong mắt người ấy lóe sáng, lời nói nhẹ nhàng ấm áp, mỗi một câu, như hòn than đang hừng hực, từng câu rơi xuống, khiến lòng hắn bị bỏng.
“Kiều Sinh, ta thật sự căm ghét chế độ nô lệ biến thái này.“ Trình Thiên Diệp ngưng mắt nhìn xuống mặt bàn: “Ta quyết tâm muốn thủ tiêu nó.”
“Ta vẫn muốn loại bỏ thân phận nô lệ của ngươi, huỷ bỏ chế độ nô lệ này. Nhưng điều này không dễ dàng, những quý tộc thế gia lâu năm kia rắc rối khó gỡ, việc này xâm phạm ích lợi của bọn họ, cũng không phải dễ đối phó.”
“Chúng ta đi từ từ rồi sẽ đến, trước dùng cách quân công được phong tước, bắt đầu từ chiến tranh bên ngoài bản thổ, từng chút đánh vỡ thân phận giai tầng đã bén rễ ăn sâu này.”
Trình Thiên Diệp mở ra năm ngón tay trắng trẻo xinh đẹp: “Hiện tại Tấn quốc chúng ta đã lớn như vậy, nếu quân đội của chúng ta có thể lớn mạnh, bản đồ có thể được khuếch trương, chính trị ngày một hoàn thiện, chúng ta sẽ quay lại thu thập mấy lão già ngoan cố trong nước, đến lúc đó bọn họ chẳng có cách gì để cầm chân ta nữa rồi.”
Ngón tay của Mặc Kiều Sinh nhẹ nhàng lướt qua hai mươi chức tước trên quyển trục, Công sĩ, Thượng tạo, Trâm niễu, Bất canh... Đại thứ trưởng, Quan nội hầu, Triệt hầu.
Trình Thiên Diệp đứng sóng vai với hắn: “Kiều Sinh, ngươi xem, sơ đẳng Công sĩ, có thể đạt được một thửa ruộng, một gian nhà nhỏ. Bảo đảm cuộc sống cơ bản. Đương nhiên càng về sau, muốn đạt được tước vị cao cấp hơn, sẽ càng không dễ dàng.”
Tay Mặc Kiều Sinh lướt qua từng cái, cuối cùng dừng lại ở hai từ Triệt hầu, dùng sức đè xuống.
Hắn che miệng lại.
Trình Thiên Diệp đã hiểu được tâm trạng không bộc lộ ra ngoài của hắn.
Nàng thầm nói: Nếu có một ngày, ngươi có thể đạt được tước vị Triệt hầu, ta sẽ phong ngươi làm Đại tướng quân, cùng ta sánh vai, càn quét hết tất cả những việc bất bình mục nát, uy nghiêm nhìn thiên hạ, siết bao hùng vĩ!
...
Hứa phi dẫn theo vài vị thị nữ, bưng một chén cháo tổ yến, đi đến tẩm điện của Trình Thiên Diệp.
Trong lòng nàng ta có chút không yên, biết rõ vị này không phải là phu quân của mình, chỉ là tiểu cô (em chồng), nhưng lại không thể không tỏ ra thân cận cho người ngoài xem.
“Phu nhân, người nhìn kìa.” Một thị nữ ở phía sau nhẹ giọng nói.
Hứa phi giương mắt nhìn lên, từ góc nhìn của các nàng, vừa vặn trông thấy trong góc tối ở bên ngoài cửa điện, dường như có một bóng người đang ngồi.
“Là người kia, Chúa công...” Thị nữ lặng lẽ nói.
“Có phải hắn đang khóc không?”
“Chúa công càng ngày càng bá đạo, ức hiếp người đến phát khóc luôn rồi.”
“Lần này Chúa công trở về dường như rất khác. Ta nhìn thấy người cũng cảm thấy sợ hãi.”
“Cấm nói, không được lén nghị luận việc của phu quân.” Hứa phi quay đầu thấp giọng răn dạy.
Dẫn người, đi đến trước điện, kính cẩn chờ người hầu trước điện thông truyền.
Trình Thiên Diệp đối xử rất hòa thuận với nàng ta, ban thưởng ghế ngồi cho nàng ta, ấm giọng hỏi thăm tình trạng thân thể của nàng ta.
Không bao lâu, Mặc Kiều Sinh mang đôi mắt đỏ hoe, theo vào điện, đứng hầu sau lưng Trình Thiên Diệp.
Hứa phi nhìn khóe mắt của hắn.
Nghe nói người này là nam... nam sủng của công chúa, không biết thái độ của công chúa đối với hắn ra sao. Ta tới như vậy, có thể làm công chúa mất hứng không.
Trình Thiên Diệp mỉm cười, trước mặt của mọi người, đột nhiên nắm tay Mặc Kiều Sinh, để lên trên bàn, nắm chặt.
Mặc Kiều Sinh đỏ mặt, người trong phòng đồng loạt cúi đầu.
“Ái phi, có việc gì khó khăn sao? Đừng ngại, cứ nói thẳng. Nếu ta có thể làm được, sẽ cố sức giúp nàng. Nàng đang mang bầu, cần phải thoải mái, buông lỏng tinh thần, không thể bất an như thế.”
Trình Thiên Diệp nhìn nữ tử mang bầu trước mắt này khiến nàng càng nhìn càng thoải mái, mang theo màu vàng nhạt nhu hòa, nhưng chẳng biết vì sao đáy lòng nàng ta đầy rẫy màu sắc của nỗi sợ và bất an.
“Phu... Phu quân vì sao nói vậy.” Hứa phi hoảng sợ đứng dậy: “Ta có thể sinh hạ hài nhi cho phu quân, chính là đại hạnh của ta.”
Nàng ta cầm khăn tay, nhẹ nhàng sờ lên cái bụng tròn: “Chỉ cần hài nhi này có thể bình an sinh ra, ta không có gì lo lắng nữa cả.”
Trình Thiên Diệp xoa xoa lòng bàn tay, nàng vừa đến thế giới này đã lên chiến trường, trộn lẫn trong đống nam nhân. Nàng không hiểu rõ lắm những suy nghĩ của phụ nhân trong hậu cung cổ đại.
Nhưng nàng không đành lòng nhìn một nữ nhân sắp chuyển dạ có dáng vẻ sợ sệt như thế. Nàng suy nghĩ một lát, nói: “Vậy đi, ngày mai nàng chuyển đến điện cạnh điện của ta. An tâm chờ sinh, nếu có chuyện gì, nàng cứ sai người tới tìm ta là được.”
Hứa phi cắn môi, khóe mắt ngấn lệ, cảm kích quỳ xuống hành lễ, rời khỏi điện.
Ngày hôm sau, trên chính điện, triều thần tề tụ.
Trình Thiên Diệp đưa ra việc phát binh tiếp viện cho Biện Châu.
Thái bảo Ngụy Tư Bố một trong tam công đứng dậy, chậm rãi mạch lạc nói: “Bệ hạ lâm thiên hạ, bố thí đức chính, dân an kỳ sinh, thần nghĩ muốn an ổn thì không nên đụng đến binh, nay nghe thấy bệ hạ cử binh Biện Châu, thần thầm phân ưu cho bệ hạ.”
Phụng thường Triệu Tịch Thi đứng đầu cửu khanh tán thành nói: “Đại Tấn ta năm trước không được thịnh, năm kia nạn châu chấu, dân sinh chưa hồi phục. Con dân tự do, đều nhờ vào ân trạch của bệ hạ. Nay phát binh mấy ngàn dặm, của cải y lương, nhập Biện Châu, vào rừng Lâm Tùng, đường thủy hung hãn, chưa chiến thì người đã chết. Bệ hạ đức xứng thiên địa, có lẽ sẽ không đành lòng nhìn giáp sĩ can đảm chịu thương vong, thần thầm phân ưu cho bệ hạ.”
Trị lật Nội sử Hàn Kiền tiếp lời: “Hôm nay đại Tấn ta dân tâm quy phục và chịu giáo hoá, an ổn mọi bề, Chúa công cứ làm chủ triều đình, làm gì phải đến Biện Châu bị cường quốc bao vây, thảm hoạ chiến tranh liên tục kia chứ. Chỉ tổ lãng phí rất nhiều lương thảo, dựa vào kiến thức của vi thần, nên sớm gọi Tiếu Tư khấu trở về mới là thượng sách.”
Mọi người lời ra tiếng vào, nói qua nói lại đều là phản đối ý kiến xuất binh.
Lúc tiếng người dần dần dừng lại, đột nhiên nghe thấy từng tiếng cười lạnh vang lên.
Mọi người nhìn qua, thấy đó là phụ tá đệ nhất cạnh lão Tấn uy hầu lúc trước - Trương Phức. Trương Phức phất tay áo: “Chư công chỉ yêu quý danh dự của mình, chỉ biết Biện Châu chiến hỏa liên miên, cường quốc rình rập, không muốn giao thiệp với nó. Chẳng lẽ Tấn quốc chúng ta cũng không phải đang bị cường quốc ngấp nghé sao? Các ngươi có nghĩ đến, nếu Chúa công buông bỏ Biện Châu, tùy ý để Khuyển Nhung nắm giữ Biện Châu, tiêu diệt Lý Văn Quảng. Mục tiêu kế tiếp của Khuyển Nhung sẽ là ai?
Trương Phức vung tay áo: “Nếu không phải xuôi nam đối phó với hai nước Tống Vệ, chính là nhắm thẳng về phía bắc, trực chỉ Tấn quốc chúng ta!”
Ngụy Tư Bố vuốt râu nói: “Trương công nói sai rồi, phu vì quốc gia, lập chính (chính trị) dùng lễ, với dân dùng nhân (nhân ái), với làng giềng dùng tín. Phu như thế, thì quốc gia sẽ vững như bàn thạch, tuy có quốc gia dòm ngó, cớ gì sợ ai!”
Trương Phức cười nói: “Vậy nếu Khuyển Nhung đánh tới dưới thành đại Tấn ta, ta sẽ mời Ngụy thái bảo ra khỏi thành, dùng bộ lễ nghi nhân trị này, để cảm hóa cho bọn chúng lui binh thử xem!”
Ngụy Tư Bố tức giận đỏ bừng mặt, chỉ tay về phía Trương Phức: “Ngươi... Ngươi...”
Lang trung lệnh Hạ Lan Yến Chi ra khỏi hàng ôm quyền: “Trương công nói có lý, thần cho rằng Biện Châu đã là đất của đại Tấn ta, không thể chắp tay dâng cho người.”
Nhà thông gia với Hạ Lan Yến Chi là Ngự sử đại phu Thân Đồ Dụ ra khỏi hàng ủng hộ thông gia của mình.
Trên đại điện nhất thời tranh luận không ngớt.
Tổng lãnh binh mã Thái úy Ngô Diến hướng về Trình Thiên Diệp đang ngồi trên vương tọa nhưng không nói một lời, hành lễ nói: “Chúa công, nếu muốn xuất binh tiếp viện Biện Châu, nhưng hôm nay trong Tấn ta không có gì ngoài quân sĩ thủ vệ biên phòng, trong lúc cấp bách cũng không thể phân phối được binh mã?”
Trên đại điện nhất thời yên tĩnh, phần đông ánh mắt đều nhìn Trình Thiên Diệp.
Hạ Lan Yến Chi đi đầu nói: “Trên đất phong của Hạ Lan gia ta, sẽ phân ra 8000 binh, cung ứng cho Chúa công sử dụng.”
Những chư thần còn lại, đều ngậm miệng không nói.
Trình Thiên Diệp nhịp ngón tay lên thành ghế, im lặng một lát, mở miệng tuyên bố quyết định của mình.
“Phân phối năm vạn nô lệ, sung làm binh giáp, hợp với 8000 binh quả cảm của Hạ Lan gia, cùng đến Biện Châu.”
“Ngoài ra, từ hôm nay, tuyên cáo cả nước, nếu có chiến sự, sẽ thực hiện theo chế độ quân phong tước.”
“Cách chức Trị lật Nội sử Hàn Kiền, Trương Phức thay thế, làm tổng quản quân nhu lương thảo.”
Dưới thành cung, vài cung nữ trẻ tuổi tranh thủ chơi ném túi thơm, những túi thơm nho nhỏ bay lên không trung tạo thành một đường vòng cung, vang lên vài tiếng lanh lảnh “ây da”, đọng lại trên cành cây quế.
Vài cung nữ mặc khúc cư đang vây quanh dưới thân cây quế to khỏe, ngẩng đầu:
“Làm sao bây giờ?”
“Cao quá, không với tới.”
Một nam tử mặc áo đen, khẽ với chân qua cành cây, mò mẫm tìm tòi, túi hương kia chợt rơi xuống.
Nhóm cung nữ nhặt túi hương lên, quay đầu nhìn bóng lưng của người trẻ tuổi đã đi xa kia, lặng lẽ bàn tán.
“Trông thấy không, chính là hắn.”
“Tân sủng của Chúa công? Nghe nói chỉ là gã nô lệ? Nhưng dường như không đẹp như Tiêu Tú và Lữ Dao.”
“Ta cảm thấy rất soái mà, vóc dáng còn khá cao, lạnh lùng, như là một chú sói cô độc. Chính vì thế nên mới hấp dẫn được Chúa công đấy.”
Mặc Kiều Sinh đến tẩm điện của Trình Thiên Diệp, quỳ xuống đất hành lễ.
Trình Thiên Diệp đang chăm chú viết công văn, không ngẩng đầu lên, nói: “Đứng lên đi, ta đã kê một cái giường nhỏ cho ngươi, buổi tối ngươi ngủ ở đó.”
Mặc Kiều Sinh không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “Chủ nhân.”
“Sao vậy?” Trình Thiên Diệp dừng bút, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ta...” Mặc Kiều Sinh lảng tránh: “Đây là hậu cung.”
“Ngươi sợ người khác chê cười ngươi à?”
“Không!” Mặc Kiều Sinh ngẩng đầu: “Ta sợ tổn hại danh dự của chủ nhân.”
Trình Thiên Diệp cười cười, tiếp tục cúi đầu viết chữ: “Danh dự của ta dù sao đã thế rồi, Tiêu Tú trước kia cũng thường xuyên ở đây mà.”
“Lần này ta trở về, có rất nhiều chuyện không dễ gì làm được, ngươi ở bên cạnh ta hộ vệ, ta sẽ an tâm một chút.”
Trình Thiên Diệp đặt bút xuống, vẫy tay với hắn: “Ngươi đến đây.”
Mặc Kiều Sinh đến bên cạnh, Trình Thiên Diệp cho hắn xem quyển trục đã viết xong.
“Trong chiến tranh, đều dùng quân công luận quân trưởng, lấy được thủ cấp của một kẻ địch, trừ nô tịch.”
Nhẹ nhàng đọc xong câu này, Mặc Kiều Sinh chợt duỗi ngón tay ra, đặt trên chữ viết đoan chính nọ, ngón tay run rẩy, tim đập bang bang.
“Thích không? Đây là ta vì ngươi, cũng là vì tất cả nô lệ như ngươi mà đưa ra đấy.”
Mặc Kiều Sinh nhìn người đang đứng thẳng trước công văn.
Trong mắt người ấy lóe sáng, lời nói nhẹ nhàng ấm áp, mỗi một câu, như hòn than đang hừng hực, từng câu rơi xuống, khiến lòng hắn bị bỏng.
“Kiều Sinh, ta thật sự căm ghét chế độ nô lệ biến thái này.“ Trình Thiên Diệp ngưng mắt nhìn xuống mặt bàn: “Ta quyết tâm muốn thủ tiêu nó.”
“Ta vẫn muốn loại bỏ thân phận nô lệ của ngươi, huỷ bỏ chế độ nô lệ này. Nhưng điều này không dễ dàng, những quý tộc thế gia lâu năm kia rắc rối khó gỡ, việc này xâm phạm ích lợi của bọn họ, cũng không phải dễ đối phó.”
“Chúng ta đi từ từ rồi sẽ đến, trước dùng cách quân công được phong tước, bắt đầu từ chiến tranh bên ngoài bản thổ, từng chút đánh vỡ thân phận giai tầng đã bén rễ ăn sâu này.”
Trình Thiên Diệp mở ra năm ngón tay trắng trẻo xinh đẹp: “Hiện tại Tấn quốc chúng ta đã lớn như vậy, nếu quân đội của chúng ta có thể lớn mạnh, bản đồ có thể được khuếch trương, chính trị ngày một hoàn thiện, chúng ta sẽ quay lại thu thập mấy lão già ngoan cố trong nước, đến lúc đó bọn họ chẳng có cách gì để cầm chân ta nữa rồi.”
Ngón tay của Mặc Kiều Sinh nhẹ nhàng lướt qua hai mươi chức tước trên quyển trục, Công sĩ, Thượng tạo, Trâm niễu, Bất canh... Đại thứ trưởng, Quan nội hầu, Triệt hầu.
Trình Thiên Diệp đứng sóng vai với hắn: “Kiều Sinh, ngươi xem, sơ đẳng Công sĩ, có thể đạt được một thửa ruộng, một gian nhà nhỏ. Bảo đảm cuộc sống cơ bản. Đương nhiên càng về sau, muốn đạt được tước vị cao cấp hơn, sẽ càng không dễ dàng.”
Tay Mặc Kiều Sinh lướt qua từng cái, cuối cùng dừng lại ở hai từ Triệt hầu, dùng sức đè xuống.
Hắn che miệng lại.
Trình Thiên Diệp đã hiểu được tâm trạng không bộc lộ ra ngoài của hắn.
Nàng thầm nói: Nếu có một ngày, ngươi có thể đạt được tước vị Triệt hầu, ta sẽ phong ngươi làm Đại tướng quân, cùng ta sánh vai, càn quét hết tất cả những việc bất bình mục nát, uy nghiêm nhìn thiên hạ, siết bao hùng vĩ!
...
Hứa phi dẫn theo vài vị thị nữ, bưng một chén cháo tổ yến, đi đến tẩm điện của Trình Thiên Diệp.
Trong lòng nàng ta có chút không yên, biết rõ vị này không phải là phu quân của mình, chỉ là tiểu cô (em chồng), nhưng lại không thể không tỏ ra thân cận cho người ngoài xem.
“Phu nhân, người nhìn kìa.” Một thị nữ ở phía sau nhẹ giọng nói.
Hứa phi giương mắt nhìn lên, từ góc nhìn của các nàng, vừa vặn trông thấy trong góc tối ở bên ngoài cửa điện, dường như có một bóng người đang ngồi.
“Là người kia, Chúa công...” Thị nữ lặng lẽ nói.
“Có phải hắn đang khóc không?”
“Chúa công càng ngày càng bá đạo, ức hiếp người đến phát khóc luôn rồi.”
“Lần này Chúa công trở về dường như rất khác. Ta nhìn thấy người cũng cảm thấy sợ hãi.”
“Cấm nói, không được lén nghị luận việc của phu quân.” Hứa phi quay đầu thấp giọng răn dạy.
Dẫn người, đi đến trước điện, kính cẩn chờ người hầu trước điện thông truyền.
Trình Thiên Diệp đối xử rất hòa thuận với nàng ta, ban thưởng ghế ngồi cho nàng ta, ấm giọng hỏi thăm tình trạng thân thể của nàng ta.
Không bao lâu, Mặc Kiều Sinh mang đôi mắt đỏ hoe, theo vào điện, đứng hầu sau lưng Trình Thiên Diệp.
Hứa phi nhìn khóe mắt của hắn.
Nghe nói người này là nam... nam sủng của công chúa, không biết thái độ của công chúa đối với hắn ra sao. Ta tới như vậy, có thể làm công chúa mất hứng không.
Trình Thiên Diệp mỉm cười, trước mặt của mọi người, đột nhiên nắm tay Mặc Kiều Sinh, để lên trên bàn, nắm chặt.
Mặc Kiều Sinh đỏ mặt, người trong phòng đồng loạt cúi đầu.
“Ái phi, có việc gì khó khăn sao? Đừng ngại, cứ nói thẳng. Nếu ta có thể làm được, sẽ cố sức giúp nàng. Nàng đang mang bầu, cần phải thoải mái, buông lỏng tinh thần, không thể bất an như thế.”
Trình Thiên Diệp nhìn nữ tử mang bầu trước mắt này khiến nàng càng nhìn càng thoải mái, mang theo màu vàng nhạt nhu hòa, nhưng chẳng biết vì sao đáy lòng nàng ta đầy rẫy màu sắc của nỗi sợ và bất an.
“Phu... Phu quân vì sao nói vậy.” Hứa phi hoảng sợ đứng dậy: “Ta có thể sinh hạ hài nhi cho phu quân, chính là đại hạnh của ta.”
Nàng ta cầm khăn tay, nhẹ nhàng sờ lên cái bụng tròn: “Chỉ cần hài nhi này có thể bình an sinh ra, ta không có gì lo lắng nữa cả.”
Trình Thiên Diệp xoa xoa lòng bàn tay, nàng vừa đến thế giới này đã lên chiến trường, trộn lẫn trong đống nam nhân. Nàng không hiểu rõ lắm những suy nghĩ của phụ nhân trong hậu cung cổ đại.
Nhưng nàng không đành lòng nhìn một nữ nhân sắp chuyển dạ có dáng vẻ sợ sệt như thế. Nàng suy nghĩ một lát, nói: “Vậy đi, ngày mai nàng chuyển đến điện cạnh điện của ta. An tâm chờ sinh, nếu có chuyện gì, nàng cứ sai người tới tìm ta là được.”
Hứa phi cắn môi, khóe mắt ngấn lệ, cảm kích quỳ xuống hành lễ, rời khỏi điện.
Ngày hôm sau, trên chính điện, triều thần tề tụ.
Trình Thiên Diệp đưa ra việc phát binh tiếp viện cho Biện Châu.
Thái bảo Ngụy Tư Bố một trong tam công đứng dậy, chậm rãi mạch lạc nói: “Bệ hạ lâm thiên hạ, bố thí đức chính, dân an kỳ sinh, thần nghĩ muốn an ổn thì không nên đụng đến binh, nay nghe thấy bệ hạ cử binh Biện Châu, thần thầm phân ưu cho bệ hạ.”
Phụng thường Triệu Tịch Thi đứng đầu cửu khanh tán thành nói: “Đại Tấn ta năm trước không được thịnh, năm kia nạn châu chấu, dân sinh chưa hồi phục. Con dân tự do, đều nhờ vào ân trạch của bệ hạ. Nay phát binh mấy ngàn dặm, của cải y lương, nhập Biện Châu, vào rừng Lâm Tùng, đường thủy hung hãn, chưa chiến thì người đã chết. Bệ hạ đức xứng thiên địa, có lẽ sẽ không đành lòng nhìn giáp sĩ can đảm chịu thương vong, thần thầm phân ưu cho bệ hạ.”
Trị lật Nội sử Hàn Kiền tiếp lời: “Hôm nay đại Tấn ta dân tâm quy phục và chịu giáo hoá, an ổn mọi bề, Chúa công cứ làm chủ triều đình, làm gì phải đến Biện Châu bị cường quốc bao vây, thảm hoạ chiến tranh liên tục kia chứ. Chỉ tổ lãng phí rất nhiều lương thảo, dựa vào kiến thức của vi thần, nên sớm gọi Tiếu Tư khấu trở về mới là thượng sách.”
Mọi người lời ra tiếng vào, nói qua nói lại đều là phản đối ý kiến xuất binh.
Lúc tiếng người dần dần dừng lại, đột nhiên nghe thấy từng tiếng cười lạnh vang lên.
Mọi người nhìn qua, thấy đó là phụ tá đệ nhất cạnh lão Tấn uy hầu lúc trước - Trương Phức. Trương Phức phất tay áo: “Chư công chỉ yêu quý danh dự của mình, chỉ biết Biện Châu chiến hỏa liên miên, cường quốc rình rập, không muốn giao thiệp với nó. Chẳng lẽ Tấn quốc chúng ta cũng không phải đang bị cường quốc ngấp nghé sao? Các ngươi có nghĩ đến, nếu Chúa công buông bỏ Biện Châu, tùy ý để Khuyển Nhung nắm giữ Biện Châu, tiêu diệt Lý Văn Quảng. Mục tiêu kế tiếp của Khuyển Nhung sẽ là ai?
Trương Phức vung tay áo: “Nếu không phải xuôi nam đối phó với hai nước Tống Vệ, chính là nhắm thẳng về phía bắc, trực chỉ Tấn quốc chúng ta!”
Ngụy Tư Bố vuốt râu nói: “Trương công nói sai rồi, phu vì quốc gia, lập chính (chính trị) dùng lễ, với dân dùng nhân (nhân ái), với làng giềng dùng tín. Phu như thế, thì quốc gia sẽ vững như bàn thạch, tuy có quốc gia dòm ngó, cớ gì sợ ai!”
Trương Phức cười nói: “Vậy nếu Khuyển Nhung đánh tới dưới thành đại Tấn ta, ta sẽ mời Ngụy thái bảo ra khỏi thành, dùng bộ lễ nghi nhân trị này, để cảm hóa cho bọn chúng lui binh thử xem!”
Ngụy Tư Bố tức giận đỏ bừng mặt, chỉ tay về phía Trương Phức: “Ngươi... Ngươi...”
Lang trung lệnh Hạ Lan Yến Chi ra khỏi hàng ôm quyền: “Trương công nói có lý, thần cho rằng Biện Châu đã là đất của đại Tấn ta, không thể chắp tay dâng cho người.”
Nhà thông gia với Hạ Lan Yến Chi là Ngự sử đại phu Thân Đồ Dụ ra khỏi hàng ủng hộ thông gia của mình.
Trên đại điện nhất thời tranh luận không ngớt.
Tổng lãnh binh mã Thái úy Ngô Diến hướng về Trình Thiên Diệp đang ngồi trên vương tọa nhưng không nói một lời, hành lễ nói: “Chúa công, nếu muốn xuất binh tiếp viện Biện Châu, nhưng hôm nay trong Tấn ta không có gì ngoài quân sĩ thủ vệ biên phòng, trong lúc cấp bách cũng không thể phân phối được binh mã?”
Trên đại điện nhất thời yên tĩnh, phần đông ánh mắt đều nhìn Trình Thiên Diệp.
Hạ Lan Yến Chi đi đầu nói: “Trên đất phong của Hạ Lan gia ta, sẽ phân ra 8000 binh, cung ứng cho Chúa công sử dụng.”
Những chư thần còn lại, đều ngậm miệng không nói.
Trình Thiên Diệp nhịp ngón tay lên thành ghế, im lặng một lát, mở miệng tuyên bố quyết định của mình.
“Phân phối năm vạn nô lệ, sung làm binh giáp, hợp với 8000 binh quả cảm của Hạ Lan gia, cùng đến Biện Châu.”
“Ngoài ra, từ hôm nay, tuyên cáo cả nước, nếu có chiến sự, sẽ thực hiện theo chế độ quân phong tước.”
“Cách chức Trị lật Nội sử Hàn Kiền, Trương Phức thay thế, làm tổng quản quân nhu lương thảo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.