Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 60

Cung Tâm Văn

26/12/2019

Đại quân tiến vào đồng không mông quạnh trong sương mù dày đặc.

Đi đằng trước là trinh sát, một tiểu đội do 20 kị binh tạo thành, chia thành vài tiểu đội, mỗi đội cách nhau vài dặm.

Bọn họ phụ trách tìm hiểu tình hình quân địch và địa thế phía trước, cùng với tìm kiếm sân bãi cho đại quân hạ trại.

Theo sát trinh sát không xa chính là đội tiên phong tương ứng. Bọn họ có khoảng trăm người làm, do Bách phu trưởng lĩnh quân, y phục thuận tiện đơn giản, nhằm để tiếp ứng cho trinh sát phía trước nếu tình hình chiến đấu bất ngờ.

Dương Thịnh dẫn một tiểu đội có trăm người, chính là một đội tiên phong.

“Thịnh ca, ta hơi sợ.” Bởi vì sương mù, tầm mắt không rõ ràng, Dương Lục Hậu hơi khẩn trương: “Sương mù thế này, có thể nào đột nhiên sẽ có quân địch xuất hiện không.”

“Sợ cái gì? Có địch nhân mới có cơ hội, Mặc Hiệu úy đang chiếu cố chúng ta.” Dương Thịnh liếm liếm môi, trong mắt của hắn ta lộ ra sự hăng hái, khao khát nhìn thấy máu: “Ta chỉ sợ kẻ địch không dám tới thôi.”

Cách bọn họ hơn mười dặm, đại quân đang thong thả đi tới.

Mặc Kiều Sinh dẫn đội có năm ngàn người.

Trước khi xuất phát, Hạ Lan Trinh đã điều động thêm cho hắn 1000 kỵ binh được huấn luyện nghiêm chỉnh và 1000 cung tiễn thủ.

3000 quân phụ trách vận chuyển lương thảo, vận chuyển quân nhu, toàn quận cộng lại khoảng một vạn người.

Nếu là mười mấy năm trước thì xuất chinh trên vạn người cũng đã xem như là chiến dịch có quy mô không nhỏ rồi.

Mà hôm nay, vương đô rơi vào tay giặc, dị tộc xâm lấn, chư hầu cắt cứ, Trung Nguyên chiến loạn không ngớt.

Quy mô chiến tranh bắt đầu dần dần mở rộng. Đội ngũ vạn người cũng chỉ có thể xem như Chúa công thử phát binh lần đầu mà thôi.

Giờ phút này trong Tấn quân, đội ngũ chủ lực và đội ngũ vận chuyển quân nhu chỉnh tề tiến về phía trước.

Từ đầu đến cuối đều có khinh binh [1] chạy tới chạy lui, truyền tin tức.

[1] khinh binh: dùng để chỉ kỵ binh nhẹ và di chuyển nhanh.

Song song là 1000 giáp sĩ khinh binh, đóng vai trò sĩ tốt, dùng để bảo vệ đại quân cánh, phòng ngừa bị địch nhân đột kích làm nhiễu loạn trận hình.

Một trăm người A Nguyên được phân về một nhóm quân cánh.

“Hàn bách phu trưởng.“ A Nguyên và Thiên phu trưởng đi song song với Hàn Thâm: “Đại quân chúng ta có hơn vạn người, nghe nói quân coi giữ Kỳ huyện chỉ có mấy ngàn người. Có khi nào chúng ta còn chưa tới, trận chiến đã được đội tiên phong đánh xong rồi không? “

“Mấy tên nô lệ tiền phong chưa hiểu việc đời kia nghĩ là lần này mình có thể đoạt công đầu rồi hả?” Hàn Thâm khẽ hừ: “Thành trì Kỳ huyện chắc chắn, lương thực sung túc, binh lực không bằng quân ta, thủ tướng nhất định cố thủ không ra, Dương Thịnh tiền phong kia ảo tưởng muốn tước đầu kẻ địch ư? Chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Ai lấy được công đầu, còn phải xem công phu leo tường thành thế nào đã.”

Dưới soái kỳ trung quân là đội quân chỉ huy trung tâm và đội quân bảo vệ.

Mặc Kiều Sinh đang cùng Lý ngàn thiên và Lương ngàn thiên cưỡi ngựa đi về phía trước.

“Tuy Kỳ huyện chỉ có 3000 quân trông giữ, nhưng thành kiên lương đủ, thủ tướng Cam Diên Thọ đóng giữ nhiều năm, y nhất định vườn không nhà trống, kiên định trong thành, cố thủ không ra. Cộng lại chưa chắc sẽ thua quân chủ lực của ta bao nhiêu, binh pháp có câu, ‘thập tắc vi chi, ngũ tắc công chi’ [2], hôm nay quân chủ lực của ta hơn bảy ngàn người, chỉ sợ không dễ loại bỏ chúng như vậy đâu.” Lý ngàn thiên lớn tuổi chững chạc cất lời.

[2] Nguyên văn: Dụng binh chi pháp, thập tắc vi chi, ngũ tắc công chi, bội tắc phân chi, địch tắc năng chiến chi, thiểu tắc năng đào chi, bất nhược tắc năng tị chi (Tôn Tử binh pháp – Mưu công thiên): Phép dụng binh, hơn 10 lần thì bao vây, hơn 5 lần thì đánh, hơn 2 lần thì chia nhỏ ra đánh, ngang nhau thì có thể đánh, ít hơn thì có thể chạy trốn, không bằng thì có thể tránh. (Nguồn: https://www.dkn.tv/van-hoa/8-chien-thuat-loi-hai-nhat-trong-binh-phap-ton-tu-nghin-nam-con-gia-tri.html)

“Không, chúng ta không đánh Kỳ huyện.“ Mặc Kiều Sinh nói.

“Không đánh Kỳ huyện?” Lương ngàn thiên, Lý ngàn thiên giật mình hỏi.

“Quân ta muốn đến Kỳ huyện, thiên hạ đều biết. Mặc dù nó nằm ngoài tầm tay với của Hàn Toàn Lâm nhưng lão vẫn phái người đưa không ít lương thảo quân tư cho Kỳ huyện. Không chỉ có thủ tướng Cam Diên Thọ của Kỳ huyện chuẩn bị mọi bề, thủ tướng của Diên Tân, Vệ Huy và Hoạt huyện còn nhìn chằm chằm quân ta, một khi quân ta nhất thời không chiếm được Kỳ huyện, hoặc là có xu hướng suy tàn, bọn họ có thể sẽ xuất binh vây mạn sườn, sẽ tạo thành xu thế tiền hậu giáp kích với quân ta.”

“Vậy theo ý tướng quân là? “

“Chúng ta theo Diên Tân, qua Hoàng Hà, đoạt Vệ Huy trước, lại xuôi theo Vệ Hà xuống, lấy Hoạt Huyện ở thượng nguồn Kỳ huyện.” Mặc Kiều Sinh nhếch môi cười lạnh.

Lương, Lý nhớ tới vị trí Hoạt huyện, đúng là nơi giao hội giữa Vệ Hà và Hoàng Hà, chỉ cách Kỳ huyện hơn ba mươi dặm. Họ đột nhiên hiểu rõ ý đồ của Mặc Kiều Sinh, không khỏi đồng loạt hít một hơi.

Vị Mặc tướng quân này là quan mới tiền nhiệm, lại tuổi trẻ khí thịnh. Bọn họ đều cho rằng hắn sốt ruột lập công, sẽ liều lĩnh công thành. Không thể tưởng được hắn lại có thể kiên nhẫn đưa ra một biện pháp ổn thỏa như vậy.



Tấn quân đến kéo đến Diên Tân, thủ tướng Diên Tân bỏ thành chạy mất.

Sau đó, đại quân vượt Hoàng Hà, đến Vệ Huy, bắt đầu trận đầu trong chiến dịch của họ.

Nhóm Dương Lục Hậu, Đăng Trụ và Thái Thạch khiêng cọc gỗ khổng lồ theo sau Dương Thịnh để dựng doanh địa. Làm bộ đội tiên phong, có một nhiệm vụ lớn trước khi đại quân đến là phải nhanh chóng xây xong doanh trại, để sau khi binh sĩ đến nơi sẽ được bố trí ổn thỏa.

Dương Lục Hậu cắm cọc gỗ khổng lồ vào đất. Đăng trụ vung chày nện lên từng hồi.

Bọn họ cần phải xây hàng rào thật kiên cố, đào ra chiến hào, dùng cự mã, sừng hươu bố trí phòng ngự cho thật kiên cố, thêm cả xây cất một cái chòi gác thật cao lớn.

“Thật đáng tiếc, thủ tướng Diên Tân không đánh mà chạy, ta thật sự muốn nhanh chóng lấy thêm một cái thủ cấp nữa đấy.” Đăng Trụ vừa đóng cọc gỗ vừa nói: “Như vậy ta sẽ có thể thoát nô tịch cho nương ta rồi.”

Dương Lục Hậu không nghĩ vậy. Trước khi ra chiến trường, gã vừa hưng phấn vừa có một chút sợ hãi: “Dù sao chúng ta chỉ là tiểu binh, làm theo mệnh lệnh tướng quân là tốt rồi. Ta trông cậy vào Hiệu Úy đại nhân dẫn theo chúng ta đánh một trận đại thắng, huynh đệ chúng ta sẽ không ai bị thiếu phần, người người đều sẽ có được đầu người, ha ha.”

Lính tiến vào doanh địa, xây dựng cơ sở tạm thời, vùi nồi nấu cơm, cùng đợi các tướng quân dẫn họ giành lấy thắng lợi hoặc đi về hướng tử vong.

Trong đại trướng trung quân, Mặc Kiều Sinh ngồi trung tâm, dưới trướng theo thứ tự là vài Thiên phu trưởng cùng mười mấy Bách phu trưởng.

Mặc Kiều Sinh dò xét mọi người: “Ngày mai phá thành, ai muốn tiên phong đoạt thành cho quân ta?”

Mọi người đều biết, lúc phá thành, chi sĩ tiên phong sẽ là đội thương vong lớn nhất.

Nhưng theo tân chính của Tấn quân, bộ đội giành trước chỉ cần leo lên tường thành và bảo vệ cho trận địa, Bách phu trưởng dẫn đội có thể trực tiếp tấn tước, không cần phải thỏa mãn số lượng nhân số thương vong và những điều kiện hà khắc khác khi đã đoạt thành.

Như vậy đối với các Bách phu trưởng khi càng về sau càng khó thăng cấp thì không thể nghi ngờ là một sức hấp dẫn rất lớn.

Đồng thời, chỉ cần toàn đội cộng lại bắt được hai mươi địch thủ, toàn thành viên trong đội tác chiến sẽ cùng được thăng lên một bậc. Mặc dù chết trận sa trường, tước vị ban thưởng này có thể truyền cho người nhà kế thừa.

Dương Thịnh và Hàn Thâm đồng thời đứng lên: “Ngô nguyện nhận nhiệm vụ.”

Mặc Kiều Sinh nhìn hai người họ một lát, giơ tay mệnh cho binh sĩ bưng lên ba ly rượu nóng.

Hắn nâng chén mời rượu: “Mặc mỗ chúc nhị vị xuất quân đắc thắng, cho trận đầu của Tấn ta giành thắng lợi bước đầu.”

Sáng sớm hôm sau, sương mù mờ mịt, quân trông giữ thành Vệ Huy phát hiện tứ phía tường thành đều nổi khói báo động, sương mù dần dần tràn ngập, che đậy tầm mắt.

Trong lòng họ cả kinh, biết rõ là Tấn quân hôm qua vừa mới đến đang phát động công kích.

Tướng thủ thành Lưu An bò lên trên đầu tường, nhìn Tấn quân đột kích tứ phía che khuất cả bầu trời, y âm thầm kêu khổ.

Cũng như thủ tướng Diên Tân, y không đánh mà chạy. Dù y thật sự không đang tâm nhưng bảo y dùng một hai ngàn người trong tay để ngăn cản Tấn quân hùng hổ, y cũng hiểu là không thể.

Y vốn tính thủ vững khoảng mười ngày nửa tháng, tránh chiến không ra, chờ viện quân Kỳ huyện và Hoạt huyện đến, trước sau giáp công, có lẽ sẽ có phần thắng. Nếu là viện quân chậm chạp không đến, y sẽ bỏ thành, cũng coi như kết thúc bổn phận thần tử rồi.

Theo y được biết, chủ soái quân địch là Mặc Kiều Sinh tính tình nóng vội. Hôm qua đại quân vừa đến, hôm nay đã cử binh công thành. Hơn nữa khói báo động tứ phía thế này, cũng không biết mũi tiến công chính bắt đầu từ đâu.

Y nghe được tây thành rung lên tiếng giết vang trời, vội vội vàng vàng nói: “Nhanh, nhanh, địch nhân tiến công từ phía tây, phân phối nhân mã bảo vệ thành tây, lăn nhiều đá và cây vào, phải nhanh!”

Bên thành tây, đại quân Tấn quốc triển khai trận thế, nổi trống hò hét, mấy bận đã thử công kích, đều bởi vì đá lăn như mưa và mưa tên trút từ đầu tường xuống.

Thủ tướng Lưu An tự mình đốc chiến, từ phân công đến giám sát quân sĩ canh giữ trên tường thành.

Giờ phút này, tiểu đội trăm người của Dương Thịnh và Hàn Thâm đang ẩn mình trong khói báo động, giơ tấm chắn, lặng lẽ tiếp cận thành nam. Phía trước bọn họ, có một tiểu đội phụ giúp dựng thang mây, chiến xa, càn quét.

Thủ binh thành nam, trông thấy trong khói báo động dày đặc đột nhiên xuất hiện vài cỗ xe được ngụy trang thành hình vuông bọc da trâu rất kỳ lạ. Bọn họ vội vàng bắn tên, nhưng mà binh lính được bảo vệ trong lớp da trâu khá dày, đi thẳng đến chiến hào, trong chiến xa tuôn ra một đội binh lính, nhanh chóng chỉa tiễn dùng tấm ván gỗ dựng cầu lên để vượt qua chiến hào.

Thang mây, xe càn quét theo sát phía sau, lướt qua chiến hào, tới gần tường thành.

Binh sĩ trên tường thành vứt cây, đá lăn, giội dầu hỏa xuống dưới, đốt cháy thang mây.

Nhưng cuối cùng vẫn có vài chiếc thang mây mọc lên thật dài, dùng loan đao bám vào tường thành.

Hai tiểu đội trăm người, giơ khiên vọt lên, liều mình leo lên thang để bò lên trên.

Trên tường thành, đá và cây dồn dập rơi xuống. Trong khói đen cuồn cuộn, một bên thì liều chết không cho địch nhân lên tường, một bên cắn răng liều chết xông lên, song phương đều giết đỏ cả mắt rồi.



Dương Thịnh giữ ở phía dưới thang mây, nhìn một đám huynh đệ bò lên chưa được một nửa thì bị đá rơi đập trúng, nếu không thì bị mưa tên bắn thành bàn chông.

Đăng Trụ một mạch tránh được loạn tiễn đá rơi, lẻn đến rồi leo lên tường thành, một đao chặt đầu địch. Đang muốn kêu gọi huynh đệ đằng sau mau đuổi kịp mình, đột nhiên địch nhân giơ đao xuyên qua bộ ngực của hắn. Hắn sững sờ, tự mình chém rớt thủ cấp của kẻ kia rồi thân thể lung lay rơi khỏi tường thành.

“Trụ Tử!” Mắt Dương Thịnh như muốn nứt ra, hắn và Dương Lục Hậu cùng chạy lên đỡ huynh đệ cả người đầy máu đó, tạm lánh đằng sau chiến xa.

“Trụ Tử ca, cố lên, ngươi cố lên một chút nữa.” Dương Lục Hậu bật khóc, trong lòng của gã biết người huynh đệ mỗi ngày đều chờ mình, đỡ mình về doanh trại này đã sắp không còn nữa.

“Thịnh, Thịnh ca.” Đăng Trụ run rẩy giơ tay lên ngang hông Dương Thịnh: “Ta, nương của ta...”

Dương Thịnh khép mắt, giữ đầu hắn.

“Ngươi yên tâm đi, từ nay về sau ta sẽ có thêm một nương, chỉ cần huynh đệ chúng ta có người còn sống, sẽ có người nuôi dưỡng, lo ma chay cho người thân của ngươi.”

Hắn ta đặt người huynh đệ còn chưa tắt thở của mình xuống, ngậm bả đao trong miệng, quay đầu nhìn về phía tường thành.

Trên tường thành, một cung tiễn thủ vừa bắn ra một mũi tên, đang muốn kéo thêm một mũi tên khác, phía trên thang mây đột nhiên nhô ra một cái đầu quân địch, trên mặt người này có một vết sẹo dữ tợn, che nửa khuôn mặt, còn bị khuyết một bên tai, song mắt đỏ bừng, giống như ma quỷ nhảy bổ lên tường thành.

Trong miệng hắn ta ngậm đao, trên lưng treo một cái đầu người vẫn còn đang nhỏ máu, một tay chống giữ, tay kia chợt thoáng qua, binh sĩ nhặt tên chỉ cảm thấy cổ mình mát lạnh, lập tức mất đi ý thức.

Dương Lục Hậu đuổi sát. Gã giơ khiên, giúp Dương Thịnh cản trở mưa tên.

“Giết chết bọn chúng, Thịnh ca, liều mạng với bọn chúng!” Gã vừa run rẩy, vừa khàn giọng thét lên.

Khi Dương Thịnh đã đứng vững vàng gót chân, binh lính Tấn quốc lần lượt chen chúc leo lên tường thành, bọn họ giúp nhau dùng khiên cùng núp vào một chỗ, trong thời gian ngắn chặn công kích của địch nhân, giữ được thang mây.

Trên tường thành, binh lính Tấn quốc càng ngày càng nhiều, xe càn đến cổng thành, trụ cây khổng lồ đâm thủng cổng thành.

Xa xa, quân trông giữ thành và binh sĩ của ba hướng tường thành khác rốt cuộc ý thức được nam thành mới là nơi thật sự bị tiến công. Họ đều vọt tới thành nam.

“Các ngươi trông coi, ta đi mở cổng thành ra.” Dương Thịnh để lại một câu, chém chết hai quân địch, nhảy xuống theo bậc thang của tường thành.

“Thịnh ca, Thịnh ca!” Huynh đệ của hắn ta gọi với theo nhưng không kịp, nhìn hắn ta đơn thương độc mã xuống tường thành.

Dương Thịnh chém bay mấy tên binh sĩ canh giữ đang cố thủ bên trong cổng thành nam.

Nhưng mà quân địch người đông thế mạnh, hắn ta nhanh chóng lâm vào vòng vây.

Bên ngoài cổng thành là từng đợt va chạm, cổng dần được hé mở ra.

Lạch cạch, cổng thành mở rộng ra, đại quân Tấn quốc một loạt xông vào thành.

Dương Thịnh toàn thân đẫm máu, người bị trúng mấy mũi tên, đang lúc vô lực, một thanh ngân thương đâm vào kẻ địch trước mặt hắn ta.

Mặc Kiều Sinh lập tức giơ thương ra đỡ trước người hắn ta.

“Bây giờ hãy giao cho ta, ngươi lui ra phía sau đi.”

Tiếng chém giết trên chiến trường cuối cùng đã yên tĩnh, trên tường thành tan hoang lượn lờ tàn khói trắng.

Trên thành, dưới thành, máu của địch nhân và huynh đệ đồng bào lẫn lộn cùng một chỗ, thi thể đầy rẫy khắp nơi.

Trước cửa thành, trên đất trống, thủ cấp được xếp thành đống, máu tươi chảy ra đầm đìa, đúc ra công huân của các chiến sĩ.

A Nguyên và các đồng đội vẫn đứng trên tường thành, một trận chiến trôi qua, tiểu đội trăm người của bọn họ chỉ còn lại không đến ba mươi người mà thôi.

Bách phu trưởng Hàn Thâm ngồi dựa vào tường thành, trước ngực của y bị ghim mấy mũi tên nhọn, có lẽ sẽ không sống nổi.

“Đừng, đừng tỏ vẻ mặt như đưa đám vậy.” Hàn Thâm phun ra một búng máu đen, nói với A Nguyên nói: “Ngươi... không phải ngươi vẫn muốn làm công sĩ sao? Kiếm cho thê tử, cho nhi tử của ngươi... ruộng đất, nhà ở. Vậy giờ, ngươi là công sĩ rồi.”

“Ta nên học hỏi ngươi một ít, cũng mua cho thê tử ta một miếng vải bông, ta... cho tới bây giờ chỉ biết đánh nàng.” Y không nói thêm gì nữa.

A Nguyên vươn tay, khép mắt của y lại, tháo đầu lâu trên lưng y xuống, không nói một lời dẫn theo đồng đội còn lại đi xuống đầu tường trong ánh tà dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook