Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 3: Đối với nô lệ, còn sống, chính là sự ban thưởng lớn nhất
Cung Tâm Văn
18/04/2019
Trước khi Trình Thiên Diệp xuyên không cũng có một anh trai sinh đôi, tình
cảm của hai anh em rất tốt, mỗi ngày đều quậy nhau đến lớn.
Khi còn bé Trình Thiên Diệp thích nhất mấy trò hóa trang, vì thế cô ăn mặc giống hệt anh trai, bắt chước ngôn hành cử chỉ của anh trai, giả làm anh trai đi ra ngoài.
Vì vậy cô cố ý giữ lại kiểu tóc giống như anh trai Trình Thiên Lạc.
Mỗi khi người khác xem cô là Trình Thiên Lạc, đám bạn chơi cùng cô, nhìn thấy một người giống Trình Thiên Lạc như đúc đi đến, từng người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đến rớt cả cằm thì Trình Thiên Diệp sẽ ôm bụng cười nắc nẻ.
Thế nên, xuyên không đến, để cô nữ giả nam trang, ngụy trang thành huynh trưởng sinh đôi bị độc chết, thế thân trở thành Tấn Việt công, Trình Thiên Diệp cảm thấy cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Nhưng cô đã xem thường một chỗ, thời đại cô xuyên qua, là một thời đại tràn đầy chiến hỏa và chém giết.
Trước khi Trình Thiên Diệp xuyên không, tộc du mục Khuyển Nhung nơi Tây Bắc này công phá thủ đô, giết chết Thiên tử trên danh nghĩa, kỵ binh cường hãn của bộ lạc một đường giết vào trong, cho đến Biện Châu.
Vì vậy thiên hạ đại loạn, quần hùng khởi nghĩa, phò trợ Hoàng thất, nêu cao khẩu hiệu diệt trừ Thát lỗ, thật ra mọi người muốn mượn cơ hội chiến loạn này, củng cố thế lực của mình cho lớn mạnh.
Thứ sử Lương Châu Lý Văn Quảng tuyên bố hịch văn chinh phạt Khuyển Nhung, các chư hầu đều tranh nhau hô ứng, dẫn dắt quan văn võ tướng đến họp quân.
Tấn Việt hầu vừa lên thay vị trí của phụ thân, chính là lúc hăng hái, thấy thời cơ tốt bậc này, cũng dẫn binh mã thuộc cấp, hào hứng chạy tới hội minh [1], muốn chứng tỏ tài hoa của mình trước mặt chư hầu thiên hạ.
[1] hội minh: thời xưa chư hầu gặp nhau để kết thành đồng minh.
Ai ngờ còn chưa đi ra đại môn nhà mình, xuất sư chưa thành công, đã chết trên tay chính thân đệ đệ của mình.
Trình Thiên Diệp là muội muội sinh đôi lớn lên tương tự y, đối mặt với hiểm nguy, nữ giả nam trang, thế thân vào vị trí của Tấn Việt hầu Trình Thiên Vũ.
An ủi lòng quân hoang mang, bắt công tử Chương đang khởi binh làm phản, bảo vệ tính mạng mình và đám nữ quyến từ trong kinh hiểm.
Vốn Trình Thiên Diệp và Dương cơ muốn dọn dẹp nhanh một chút, trở về hang ổ của mình xong rồi nói tiếp.
Vậy mà, hảo hữu lúc sinh thời của Tấn Việt hầu, Tiếu Cẩn đã thầm góp lời:
Chúa công tân nhậm, căn cơ chưa ổn, mặc dù dung mạo giữa công chúa và Chúa công khá giống, nhưng trong lúc vội vàng, cử chỉ lời nói khó tránh khỏi có chút khác biệt, nếu giờ phút này hồi kinh, thân thích đông đảo, sợ sẽ nhìn ra đầu mối, chuyện sẽ bị lộ.
Thứ hai, Chúa công kế vị khi còn trẻ, nếu giờ phút này quay trở về, thất tín với đông đảo chư hầu, chỉ e bị người trong thiên hạ nhạo báng, dẫn đến quần hùng vọng tưởng Chúa của đại Tấn ta yếu đuối, có thể lấn át.
Không bằng tạm thời không trở về kinh, tiếp tục đi đến hội minh.
Trình Thiên Diệp nghe Tiếu Cẩn nói, không thể làm gì, chỉ đành phải đưa đại tẩu Dương cơ đang mang thai trở về, mình lại đuổi vịt ra trận [2], mơ mơ hồ hồ ngồi lên vị trí Chúa công này, dẫn trùng trùng điệp điệp nhân mã, tham dự trận chiến chinh phạt Khuyển Nhung.
[2] đuổi vịt ra trận (Nguyên văn ‘赶鸭子上阵’): phát âm là ‘gǎn yā zi shàng jià’, phép ẩn dụ buộc phải làm những điều không thể đạt được.
Giờ phút này, Trình Thiên Diệp cùng đông đảo chư hầu, đứng trên đài cao, nhìn chiến trường cổ xưa trước mắt - chân thật và đầy máu.
Cảnh chiến tranh, Trình Thiên Diệp đã xem qua rất nhiều trên màn ảnh, khí thế hoành tráng, lửa đạn liên miên, rộng lớn mạnh mẽ.
Mà giờ khắc này, khi thật sự đứng ở đây, hứng lấy bão cát mang theo mùi máu tươi, nàng mới biết đây là một chiến trường chân thật, bất kỳ tác phẩm điện ảnh và truyền hình nào cũng không thể biểu đạt hết được.
Sinh mệnh của vô số tướng sĩ và nô lệ, tựa như kiến hôi không đáng tiền chất đầy phía trước chiến tuyến.
Nàng trơ mắt nhìn một binh lính tuổi còn trẻ, trong quá trình xung phong trật chân té ngã, vó ngựa của đồng đội phía sau, không thắng kịp đã đạp qua bụng anh ta.
Con người đang còn sống sờ sờ đó đã rất thống khổ giơ tay gào thét.
Vậy mà cỗ máy chiến tranh to lớn, không nhìn thấy cơ thể hèn mọn thống khổ kia.
Từng đợt rồi từng đợt liệt mã (ngựa chiến), không chút lưu tình giẫm đạp lên người anh ta. Người kia giơ cao cánh tay, nhưng rất nhanh đã bị bụi mù bao phủ không còn thấy nữa.
Một gã dũng sĩ vọt tới dưới thành tường, mới vừa giơ binh khí lên, đã bị đá lớn lăn đập trúng ngã xuống đất, trên mặt đất trong nháy mắt kéo ra một vết huyết dịch và óc tạo ra một hỗn hợp màu đỏ nhầy nhụa, thân thể bị đè dưới đá tảng càng liều mạng co quắp.
...
Trình Thiên Diệp quay đầu ói.
Nàng được một trợ tá vỗ nhẹ phía sau lưng, dịu giọng an ủi: "Chúa công không sao chứ?"
Người này họ Trương tên Phức.
Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng là trợ tá đệ nhất, thủ hạ của cha nàng Tấn Uy hầu.
Mặt gã như trăng tròn, mày như điểm sơn, vẻ mặt ân cần nhìn Trình Thiên Diệp.
Nhưng Trình Thiên Diệp biết, giờ phút này trong lòng gã đối với mình tràn đầy khinh bỉ.
Ở trong mắt nàng, quanh thân Trương Phức tản ra một ánh sáng tím xinh đẹp thông suốt, chẳng qua trong ánh sáng này dâng lên một màu xanh mét đậm đặc.
Màu xanh mét đại biểu cho sự thất vọng và khinh bỉ mãnh liệt.
Trình Thiên Diệp nhìn Trương Phức gần ngay trước mắt này, vẻ mặt ấm áp như gió xuân. Thật sự không thể nhìn không ra nội tâm của gã đã có sự bất mãn mãnh liệt với mình như vậy.
Đúng vậy, sau khi xuyên không, trong đầu Trình Thiên Diệp xuất hiện một giao diện hệ thống.
Chỉ cần nàng tập trung sự chú ý, trước mắt nàng sẽ xuất hiện một màn ảnh yên ắng, xuyên qua màn ảnh này nàng có thể thấy được màu sắc ánh sáng trên người của kẻ khác.
Mỗi người đều có màu sắc không giống nhau, có người vẩn đục, có vài người trong suốt, đa số lại vô cùng ảm đạm, một số rất ít có ánh sáng vô cùng chói mắt và sáng ngời.
Ví như vị Trương Phức trước mắt này, có một loại ánh sáng tím xinh đẹp như thủy tinh, nhưng màu tím này thường xuyên sẽ vì tâm trạng đột ngột gì đó của gã mà trộn lẫn một màu sắc khác.
Trên gương mặt của gã, hầu như luôn duy trì thái độ ôn hòa lịch sự, nếu không có giao diện hệ thống này, Trình Thiên Diệp đoán có lẽ nàng mãi mãi sẽ không biết nội tâm của gã cay nghiệt hay thay đổi như vậy.
Mà Tiếu Cẩn, người duy nhất biết thân phận nam tử của Trình Thiên Diệp, trên người của hắn có một loại ánh sáng màu vàng đất tươi tắn và ấm áp, mỗi khi hắn nhìn Trình Thiên Diệp thì phần tia sáng này sẽ hòa lẫn với màu vàng kim nhàn nhạt, đó là biểu hiện cho sắc thái trung thành, hắn dời một ít sự trung thành đối với công tử Vũ sang cho Trình Thiên Diệp.
Võ tướng tùy thân Hạ Lan Trinh có ánh sáng thanh thoát màu xanh biếc. Mà một vị tiểu tướng trẻ tuổi khác, Du Đôn, gần đây được Trình Thiên Diệp đề bạt, mang theo một ánh sáng tươi màu da cam.
Giờ phút này hai vị võ tướng ngưng mắt nhìn chiến trường, ánh sáng quanh thân bốc lên, kèm theo một màu đỏ ngầu, hiển nhiên là đều có chiến ý bành trướng.
Trình Thiên Diệp xuyên không tới, chẳng hiểu gì cả, luống cuống khắp nơi.
Nếu chỉ có một hệ thống như vậy, vậy cũng chỉ đành dựa vào cái nhìn thấy trước tiên, thu người có màu sắc xinh đẹp đến bên cạnh mình, mặc dù nàng không rõ lắm những sắc thái này có hàm nghĩa gì.
Nhưng nàng phát hiện người có sắc thái tinh khiết, sáng ngời rất ít, có thể được xem là vô cùng hiếm có.
Như lúc này, ở trên đài, trừ bốn người bên cạnh mình ra, Trình Thiên Diệp chỉ thấy Thượng tướng Phượng Túc Diên sau lưng Lý Văn Quảng, thân nhuộm một ngọn lửa đỏ đỏ thắm, đại tướng quân Công Tôn Liễn bên cạnh Bắc Cung hầu, thân mang màu xanh khổng tước chói lọi.
Ánh sáng quanh hai vị đại tướng này đều kèm theo một vòng viền vàng kiên định, hiện lên vẻ trung thành tuyệt đối với Chúa công của mình.
Mà đa phần, bất kể bề ngoài trông khí vũ hiên ngang hoặc dáng vẻ đường đường bậc nào, ánh sáng trên người cũng rất tối thậm chí đục không chịu nổi.
Ngồi ở bên cạnh nàng là Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực, khuôn mặt tử đàn, mặt chữ quốc, lông mày đảo ngược hình chữ bát, trông rất uy nghi.
Nhưng Trần Thiên Diệp nhìn thấy rõ màu sắc ánh sáng trên người gã vô cùng đục ngầu, nếu đến gần nói chuyện, sẽ trộn lẫn màu sắc ghê tởm không rõ khiến Trình Thiên Diệp lại muốn ói, nàng vội vàng đóng cửa hệ thống của mình lại.
"Tấn Việt công tuổi còn trẻ, lần đầu tiên ra chiến trường, có chút không thích ứng nhỉ?" Hoa Vũ Trực cười híp mắt nói.
"Đúng rồi, là thế." Trình Thiên Diệp đối phó nói.
"Nghe nói trong Tấn, công tử Vũ là nhã sĩ phong lưu số một số hai, thiếu niên lang tùy thân bên người vô cùng xinh đẹp tuyệt trần. Dưới trướng lão phu cũng thu vài loan sủng tuấn tú, chờ bắt được Biện Châu thành này, ta mời chư công đến trướng tụ họp, tiêu khiển làm vui, thả lỏng một chút. Ha ha."
"..."
Trình Thiên Diệp quan sát chiến trường trước mắt, thi thể khắp nơi, máu tươi giàn giụa.
Bây giờ không thể hiểu nổi hạng người gì, mới có thể nhìn hình ảnh như vậy, trong não lại suy nghĩ về chuyện bỉ ổi nửa người dưới này.
Công thành chiến đã đến giai đoạn gay cấn, tướng sĩ Minh quân không ngừng leo lên tường thành, lại bị địch quân đánh rơi xuống như mưa.
Thi thể dưới chân tường thành, không, tàn thân thể gãy chân lìa tay, không ngừng chất đống. Máu đỏ thấm đẫm khắp thổ nhưỡng.
Trống trận bi tráng, kích động nhiệt huyết trong lòng mỗi người, ngay cả vị khách nơi dị giới như Trình Thiên Diệp, cũng không nhịn được siết chặt quả đấm.
Nhanh một chút, xông lên, công phá tường thành, kết thúc tất cả.
Nàng thấy một chiến sĩ mặc hắc giáp, thân thủ nhanh nhẹn tránh thoát đông đảo đá lăn, mũi tên, nhanh chóng leo lên đầu tường.
Cố gắng lên! Trái tim Trình Thiên Diệp không khỏi đập mạnh vì hắn, hi vọng hắn có thể đừng thất thủ rơi xuống.
Cuối cùng tướng sĩ đó vừa sải bước lên đầu thành.
Đồng thời, một thanh trường mâu (giáo) của địch đâm vào vai hắn.
Vậy mà hắn không hề sợ hãi, nghênh địch tiến lên, giơ tay vung đao chém địch nhân rớt xuống tường thành.
Ngay sau đó hắn rút trường mâu trên vai ra, ghim vào một địch nhân khác.
Có hắn mở ra lỗ hổng này, binh lính phía sau hắn lần lượt theo sát đi lên đầu tường.
Thế giằng co hồi lâu rốt cuộc nghiêng về phía Minh quân.
Trên đài vang lên tiếng hoan hô.
"Tốt, tốt, làm rất khá!" Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực cười ha ha, hỏi trợ tá bên cạnh gã: "Đây hình như là người của ta, mày [3] có biết là ai không?"
[3] Nguyên văn là ‘汝’ (nhữ): có nghĩa là anh hoặc mày.
Trợ tá của gã trả lời: "Tiểu nhân thấy, hình như là tên nô lệ tên Mặc Kiều Sinh, còn do Chúa công tự mình mua về, bởi vì tác chiến dũng mãnh, trước đây không lâu đã đề cập với Bách phu trưởng [4]. Chúa công anh minh, biết nhìn nhân tài!"
[4] Bách phu trưởng (còn gọi là Bách nhân đội hay Bách binh đoàn): là một cấp bậc đồng thời là chức vụ sĩ quan trung cấp ngạch chỉ huy trong Quân đội Đế chế La Mã cổ đại, xuất hiện sau cuộc Cải cách Quân sự của Marius năm 107 TCN. Bách phu trưởng tương đương đại đội trưởng trong quân đội thời hiện đại.
"Ha ha, tốt, hạ được Biện Châu, ta sẽ tự mình thưởng cho hắn!"
Cuộc chiến công thành kéo dài mấy ngày, rốt cuộc lấy thắng lợi của Minh quân chấm dứt.
Đối với tướng sĩ bình thường, bọn họ có thể sẽ hân hoan mong đợi tấn chức và ban thưởng.
Nhưng đối với bọn nô lệ dưới đáy xã hội mà nói, còn sống, chính là sự ban thưởng tốt nhất.
Hoặc là chủ nhân vì vui mừng, hôm nay có thể cho bữa ăn tối cộng thêm hai ba món mặn, nhiều thêm vài miếng bánh, vậy đã là sự may mắn bất ngờ rồi.
Mặc Kiều Sinh che vết thương từng bước một trở về nơi đóng quân, hai bên con đường bùn lầy trong doanh nô lệ tràn ngập ầm ĩ và hỗn loạn.
Khi còn bé Trình Thiên Diệp thích nhất mấy trò hóa trang, vì thế cô ăn mặc giống hệt anh trai, bắt chước ngôn hành cử chỉ của anh trai, giả làm anh trai đi ra ngoài.
Vì vậy cô cố ý giữ lại kiểu tóc giống như anh trai Trình Thiên Lạc.
Mỗi khi người khác xem cô là Trình Thiên Lạc, đám bạn chơi cùng cô, nhìn thấy một người giống Trình Thiên Lạc như đúc đi đến, từng người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đến rớt cả cằm thì Trình Thiên Diệp sẽ ôm bụng cười nắc nẻ.
Thế nên, xuyên không đến, để cô nữ giả nam trang, ngụy trang thành huynh trưởng sinh đôi bị độc chết, thế thân trở thành Tấn Việt công, Trình Thiên Diệp cảm thấy cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Nhưng cô đã xem thường một chỗ, thời đại cô xuyên qua, là một thời đại tràn đầy chiến hỏa và chém giết.
Trước khi Trình Thiên Diệp xuyên không, tộc du mục Khuyển Nhung nơi Tây Bắc này công phá thủ đô, giết chết Thiên tử trên danh nghĩa, kỵ binh cường hãn của bộ lạc một đường giết vào trong, cho đến Biện Châu.
Vì vậy thiên hạ đại loạn, quần hùng khởi nghĩa, phò trợ Hoàng thất, nêu cao khẩu hiệu diệt trừ Thát lỗ, thật ra mọi người muốn mượn cơ hội chiến loạn này, củng cố thế lực của mình cho lớn mạnh.
Thứ sử Lương Châu Lý Văn Quảng tuyên bố hịch văn chinh phạt Khuyển Nhung, các chư hầu đều tranh nhau hô ứng, dẫn dắt quan văn võ tướng đến họp quân.
Tấn Việt hầu vừa lên thay vị trí của phụ thân, chính là lúc hăng hái, thấy thời cơ tốt bậc này, cũng dẫn binh mã thuộc cấp, hào hứng chạy tới hội minh [1], muốn chứng tỏ tài hoa của mình trước mặt chư hầu thiên hạ.
[1] hội minh: thời xưa chư hầu gặp nhau để kết thành đồng minh.
Ai ngờ còn chưa đi ra đại môn nhà mình, xuất sư chưa thành công, đã chết trên tay chính thân đệ đệ của mình.
Trình Thiên Diệp là muội muội sinh đôi lớn lên tương tự y, đối mặt với hiểm nguy, nữ giả nam trang, thế thân vào vị trí của Tấn Việt hầu Trình Thiên Vũ.
An ủi lòng quân hoang mang, bắt công tử Chương đang khởi binh làm phản, bảo vệ tính mạng mình và đám nữ quyến từ trong kinh hiểm.
Vốn Trình Thiên Diệp và Dương cơ muốn dọn dẹp nhanh một chút, trở về hang ổ của mình xong rồi nói tiếp.
Vậy mà, hảo hữu lúc sinh thời của Tấn Việt hầu, Tiếu Cẩn đã thầm góp lời:
Chúa công tân nhậm, căn cơ chưa ổn, mặc dù dung mạo giữa công chúa và Chúa công khá giống, nhưng trong lúc vội vàng, cử chỉ lời nói khó tránh khỏi có chút khác biệt, nếu giờ phút này hồi kinh, thân thích đông đảo, sợ sẽ nhìn ra đầu mối, chuyện sẽ bị lộ.
Thứ hai, Chúa công kế vị khi còn trẻ, nếu giờ phút này quay trở về, thất tín với đông đảo chư hầu, chỉ e bị người trong thiên hạ nhạo báng, dẫn đến quần hùng vọng tưởng Chúa của đại Tấn ta yếu đuối, có thể lấn át.
Không bằng tạm thời không trở về kinh, tiếp tục đi đến hội minh.
Trình Thiên Diệp nghe Tiếu Cẩn nói, không thể làm gì, chỉ đành phải đưa đại tẩu Dương cơ đang mang thai trở về, mình lại đuổi vịt ra trận [2], mơ mơ hồ hồ ngồi lên vị trí Chúa công này, dẫn trùng trùng điệp điệp nhân mã, tham dự trận chiến chinh phạt Khuyển Nhung.
[2] đuổi vịt ra trận (Nguyên văn ‘赶鸭子上阵’): phát âm là ‘gǎn yā zi shàng jià’, phép ẩn dụ buộc phải làm những điều không thể đạt được.
Giờ phút này, Trình Thiên Diệp cùng đông đảo chư hầu, đứng trên đài cao, nhìn chiến trường cổ xưa trước mắt - chân thật và đầy máu.
Cảnh chiến tranh, Trình Thiên Diệp đã xem qua rất nhiều trên màn ảnh, khí thế hoành tráng, lửa đạn liên miên, rộng lớn mạnh mẽ.
Mà giờ khắc này, khi thật sự đứng ở đây, hứng lấy bão cát mang theo mùi máu tươi, nàng mới biết đây là một chiến trường chân thật, bất kỳ tác phẩm điện ảnh và truyền hình nào cũng không thể biểu đạt hết được.
Sinh mệnh của vô số tướng sĩ và nô lệ, tựa như kiến hôi không đáng tiền chất đầy phía trước chiến tuyến.
Nàng trơ mắt nhìn một binh lính tuổi còn trẻ, trong quá trình xung phong trật chân té ngã, vó ngựa của đồng đội phía sau, không thắng kịp đã đạp qua bụng anh ta.
Con người đang còn sống sờ sờ đó đã rất thống khổ giơ tay gào thét.
Vậy mà cỗ máy chiến tranh to lớn, không nhìn thấy cơ thể hèn mọn thống khổ kia.
Từng đợt rồi từng đợt liệt mã (ngựa chiến), không chút lưu tình giẫm đạp lên người anh ta. Người kia giơ cao cánh tay, nhưng rất nhanh đã bị bụi mù bao phủ không còn thấy nữa.
Một gã dũng sĩ vọt tới dưới thành tường, mới vừa giơ binh khí lên, đã bị đá lớn lăn đập trúng ngã xuống đất, trên mặt đất trong nháy mắt kéo ra một vết huyết dịch và óc tạo ra một hỗn hợp màu đỏ nhầy nhụa, thân thể bị đè dưới đá tảng càng liều mạng co quắp.
...
Trình Thiên Diệp quay đầu ói.
Nàng được một trợ tá vỗ nhẹ phía sau lưng, dịu giọng an ủi: "Chúa công không sao chứ?"
Người này họ Trương tên Phức.
Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng là trợ tá đệ nhất, thủ hạ của cha nàng Tấn Uy hầu.
Mặt gã như trăng tròn, mày như điểm sơn, vẻ mặt ân cần nhìn Trình Thiên Diệp.
Nhưng Trình Thiên Diệp biết, giờ phút này trong lòng gã đối với mình tràn đầy khinh bỉ.
Ở trong mắt nàng, quanh thân Trương Phức tản ra một ánh sáng tím xinh đẹp thông suốt, chẳng qua trong ánh sáng này dâng lên một màu xanh mét đậm đặc.
Màu xanh mét đại biểu cho sự thất vọng và khinh bỉ mãnh liệt.
Trình Thiên Diệp nhìn Trương Phức gần ngay trước mắt này, vẻ mặt ấm áp như gió xuân. Thật sự không thể nhìn không ra nội tâm của gã đã có sự bất mãn mãnh liệt với mình như vậy.
Đúng vậy, sau khi xuyên không, trong đầu Trình Thiên Diệp xuất hiện một giao diện hệ thống.
Chỉ cần nàng tập trung sự chú ý, trước mắt nàng sẽ xuất hiện một màn ảnh yên ắng, xuyên qua màn ảnh này nàng có thể thấy được màu sắc ánh sáng trên người của kẻ khác.
Mỗi người đều có màu sắc không giống nhau, có người vẩn đục, có vài người trong suốt, đa số lại vô cùng ảm đạm, một số rất ít có ánh sáng vô cùng chói mắt và sáng ngời.
Ví như vị Trương Phức trước mắt này, có một loại ánh sáng tím xinh đẹp như thủy tinh, nhưng màu tím này thường xuyên sẽ vì tâm trạng đột ngột gì đó của gã mà trộn lẫn một màu sắc khác.
Trên gương mặt của gã, hầu như luôn duy trì thái độ ôn hòa lịch sự, nếu không có giao diện hệ thống này, Trình Thiên Diệp đoán có lẽ nàng mãi mãi sẽ không biết nội tâm của gã cay nghiệt hay thay đổi như vậy.
Mà Tiếu Cẩn, người duy nhất biết thân phận nam tử của Trình Thiên Diệp, trên người của hắn có một loại ánh sáng màu vàng đất tươi tắn và ấm áp, mỗi khi hắn nhìn Trình Thiên Diệp thì phần tia sáng này sẽ hòa lẫn với màu vàng kim nhàn nhạt, đó là biểu hiện cho sắc thái trung thành, hắn dời một ít sự trung thành đối với công tử Vũ sang cho Trình Thiên Diệp.
Võ tướng tùy thân Hạ Lan Trinh có ánh sáng thanh thoát màu xanh biếc. Mà một vị tiểu tướng trẻ tuổi khác, Du Đôn, gần đây được Trình Thiên Diệp đề bạt, mang theo một ánh sáng tươi màu da cam.
Giờ phút này hai vị võ tướng ngưng mắt nhìn chiến trường, ánh sáng quanh thân bốc lên, kèm theo một màu đỏ ngầu, hiển nhiên là đều có chiến ý bành trướng.
Trình Thiên Diệp xuyên không tới, chẳng hiểu gì cả, luống cuống khắp nơi.
Nếu chỉ có một hệ thống như vậy, vậy cũng chỉ đành dựa vào cái nhìn thấy trước tiên, thu người có màu sắc xinh đẹp đến bên cạnh mình, mặc dù nàng không rõ lắm những sắc thái này có hàm nghĩa gì.
Nhưng nàng phát hiện người có sắc thái tinh khiết, sáng ngời rất ít, có thể được xem là vô cùng hiếm có.
Như lúc này, ở trên đài, trừ bốn người bên cạnh mình ra, Trình Thiên Diệp chỉ thấy Thượng tướng Phượng Túc Diên sau lưng Lý Văn Quảng, thân nhuộm một ngọn lửa đỏ đỏ thắm, đại tướng quân Công Tôn Liễn bên cạnh Bắc Cung hầu, thân mang màu xanh khổng tước chói lọi.
Ánh sáng quanh hai vị đại tướng này đều kèm theo một vòng viền vàng kiên định, hiện lên vẻ trung thành tuyệt đối với Chúa công của mình.
Mà đa phần, bất kể bề ngoài trông khí vũ hiên ngang hoặc dáng vẻ đường đường bậc nào, ánh sáng trên người cũng rất tối thậm chí đục không chịu nổi.
Ngồi ở bên cạnh nàng là Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực, khuôn mặt tử đàn, mặt chữ quốc, lông mày đảo ngược hình chữ bát, trông rất uy nghi.
Nhưng Trần Thiên Diệp nhìn thấy rõ màu sắc ánh sáng trên người gã vô cùng đục ngầu, nếu đến gần nói chuyện, sẽ trộn lẫn màu sắc ghê tởm không rõ khiến Trình Thiên Diệp lại muốn ói, nàng vội vàng đóng cửa hệ thống của mình lại.
"Tấn Việt công tuổi còn trẻ, lần đầu tiên ra chiến trường, có chút không thích ứng nhỉ?" Hoa Vũ Trực cười híp mắt nói.
"Đúng rồi, là thế." Trình Thiên Diệp đối phó nói.
"Nghe nói trong Tấn, công tử Vũ là nhã sĩ phong lưu số một số hai, thiếu niên lang tùy thân bên người vô cùng xinh đẹp tuyệt trần. Dưới trướng lão phu cũng thu vài loan sủng tuấn tú, chờ bắt được Biện Châu thành này, ta mời chư công đến trướng tụ họp, tiêu khiển làm vui, thả lỏng một chút. Ha ha."
"..."
Trình Thiên Diệp quan sát chiến trường trước mắt, thi thể khắp nơi, máu tươi giàn giụa.
Bây giờ không thể hiểu nổi hạng người gì, mới có thể nhìn hình ảnh như vậy, trong não lại suy nghĩ về chuyện bỉ ổi nửa người dưới này.
Công thành chiến đã đến giai đoạn gay cấn, tướng sĩ Minh quân không ngừng leo lên tường thành, lại bị địch quân đánh rơi xuống như mưa.
Thi thể dưới chân tường thành, không, tàn thân thể gãy chân lìa tay, không ngừng chất đống. Máu đỏ thấm đẫm khắp thổ nhưỡng.
Trống trận bi tráng, kích động nhiệt huyết trong lòng mỗi người, ngay cả vị khách nơi dị giới như Trình Thiên Diệp, cũng không nhịn được siết chặt quả đấm.
Nhanh một chút, xông lên, công phá tường thành, kết thúc tất cả.
Nàng thấy một chiến sĩ mặc hắc giáp, thân thủ nhanh nhẹn tránh thoát đông đảo đá lăn, mũi tên, nhanh chóng leo lên đầu tường.
Cố gắng lên! Trái tim Trình Thiên Diệp không khỏi đập mạnh vì hắn, hi vọng hắn có thể đừng thất thủ rơi xuống.
Cuối cùng tướng sĩ đó vừa sải bước lên đầu thành.
Đồng thời, một thanh trường mâu (giáo) của địch đâm vào vai hắn.
Vậy mà hắn không hề sợ hãi, nghênh địch tiến lên, giơ tay vung đao chém địch nhân rớt xuống tường thành.
Ngay sau đó hắn rút trường mâu trên vai ra, ghim vào một địch nhân khác.
Có hắn mở ra lỗ hổng này, binh lính phía sau hắn lần lượt theo sát đi lên đầu tường.
Thế giằng co hồi lâu rốt cuộc nghiêng về phía Minh quân.
Trên đài vang lên tiếng hoan hô.
"Tốt, tốt, làm rất khá!" Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực cười ha ha, hỏi trợ tá bên cạnh gã: "Đây hình như là người của ta, mày [3] có biết là ai không?"
[3] Nguyên văn là ‘汝’ (nhữ): có nghĩa là anh hoặc mày.
Trợ tá của gã trả lời: "Tiểu nhân thấy, hình như là tên nô lệ tên Mặc Kiều Sinh, còn do Chúa công tự mình mua về, bởi vì tác chiến dũng mãnh, trước đây không lâu đã đề cập với Bách phu trưởng [4]. Chúa công anh minh, biết nhìn nhân tài!"
[4] Bách phu trưởng (còn gọi là Bách nhân đội hay Bách binh đoàn): là một cấp bậc đồng thời là chức vụ sĩ quan trung cấp ngạch chỉ huy trong Quân đội Đế chế La Mã cổ đại, xuất hiện sau cuộc Cải cách Quân sự của Marius năm 107 TCN. Bách phu trưởng tương đương đại đội trưởng trong quân đội thời hiện đại.
"Ha ha, tốt, hạ được Biện Châu, ta sẽ tự mình thưởng cho hắn!"
Cuộc chiến công thành kéo dài mấy ngày, rốt cuộc lấy thắng lợi của Minh quân chấm dứt.
Đối với tướng sĩ bình thường, bọn họ có thể sẽ hân hoan mong đợi tấn chức và ban thưởng.
Nhưng đối với bọn nô lệ dưới đáy xã hội mà nói, còn sống, chính là sự ban thưởng tốt nhất.
Hoặc là chủ nhân vì vui mừng, hôm nay có thể cho bữa ăn tối cộng thêm hai ba món mặn, nhiều thêm vài miếng bánh, vậy đã là sự may mắn bất ngờ rồi.
Mặc Kiều Sinh che vết thương từng bước một trở về nơi đóng quân, hai bên con đường bùn lầy trong doanh nô lệ tràn ngập ầm ĩ và hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.