Chương 56: Cách Quan Tâm
Thiên Ái
27/12/2021
Thí nghiệm tối nay tiến hành rất thuận lợi, số liệu dự đoán trước đó đều chính xác, kết quả thí nghiệm bước hai còn cần một thời gian dài nữa
mới có, vì vậy Hạ Phong rời khỏi phòng thí nghiệm sớm hơn mọi khi.
Buổi tối mùa xuân mặc dù vẫn mang chút hơi lạnh, thế nhưng lại có mùi hoa nhàn nhạt bay trong không khí, Hạ Phong giơ tay nhìn đồng hồ, tính tính thời gian thì vừa vặn có thể đón vợ mình tan ca.
Con đường vào buổi sáng đông đúc người qua lại đã trở nên trống trải, cửa hàng hai bên đường đều đã đóng cửa, Hạ Phong lái xe qua con đường khác thì thấy ở ven đường có một cửa hàng tiện lợi mở 24h, hắn đi vào mua hai ly thức uống nóng.
Vu Đông đạp đôi giày cao gót nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa đài phát thanh, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hạ Phong mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, cầm hai ly nước đứng dưới bậc thang cười với cô.
Ánh mắt Vu Đông sáng lên, cô chạy cộp cộp cộp đến: "Sao anh đến đây mà không nói với em một tiếng?"
"Em mang giày cao gót đừng chạy nhanh như vậy!" Hạ Phong vừa dặn dò vừa đưa ly thức uống nóng trong tay mình cho cô.
Vu Đông cầm ly, đẩy lỗi lại cho hắn: "Còn không phải vì anh đột nhiên xuất hiện sao."
"Được rồi, đều là lỗi của anh!" Hạ Phong bất đắc dĩ lắc đầu, bằng lòng nhận lỗi.
Vu Đông hài lòng uống một ngụm thức uống nóng, nhận ra đây là một ly nước chanh ngon miệng: "Đã trễ như vậy rồi còn có chỗ bán nước chanh sao?"
"Đúng lúc anh phát hiện ra một chỗ bán." Hạ Phong thấy Vu Đông uống vui vẻ, hắn cũng uống một ngụm, quả thực rất ngon.
"Vậy chúng ta uống xong rồi về nhà." Vu Đông đề nghị.
Hạ Phong đương nhiên sẽ không ý kiến, hai người đi dọc theo con đường, chậm rãi bước về phía trước, đường phố được lá xanh điểm tô, so sánh với khung cảnh ngày đông vắng lặng thì lại đẹp theo một kiểu khác.
"Hình như chúng ta... đều gặp nhau vào lúc đêm khuya." Vu Đông bỗng nhiên cảm thán một câu, sau đó lại hơi khó chịu bổ sung: "Sao câu nói này giống hai ta đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thế?"
Hạ Phong cũng bị Vu Đông chọc cười, có điều cô nói cũng không sai, mỗi ngày hắn tỉnh dậy đi làm thì Vu Đông đang ngủ, còn mỗi lần Vu Đông làm việc xong về đến nhà thì đã rạng sáng. Cho dù hôm nay hai người gặp mặt vào đêm khuya cũng là do hắn cố tình điều chỉnh thời gian làm việc.
"Ngược lại thì anh rất thích thời gian này." Hạ Phong nói: "Lúc cả thành phố này đang ngủ say, một chỗ rộng lớn thế này chính là thế giới hai người của chúng ta."
"Anh..." Đột nhiên nghe được lời ngon tiếng ngọt, Vu Đông kinh ngạc nói: "Bỗng nhiên sao miệng anh ngọt thế, học từ ai vậy?"
"Cố ý nói ra thì mới là học, nói thật lòng thì phải xem là nói với người nào rồi." Hạ Phong nói xong thì cho Vu Đông một nụ cười sủng ái.
Vu Đông nghe vậy thì lập tức yếu lòng, trái tim thiếu nữ chộn rộn cả lên, cảm giác bản thân mình đã trở về tuổi mười sáu mê trai, cô không chịu nổi la lên: "Anh... Anh đứng nói mấy câu thế này nữa được không, em chịu không nổi đâu."
"A..." Hạ Phong cảm thấy dáng vẻ này của Vu Đông rất đáng yêu, hắn không nhịn được mà trêu cô: "Lúc phát sóng trực tiếp em đã từng nói, em bảo hai người đã yêu nhau thì càng phải thường xuyên bày tỏ mà?"
"Em..." Vu Đông cảm thấy Hạ Phong đêm nay rất kỳ lạ, cứ liên tục nói lời âu yếm, cô vừa vui vẻ lại vừa xấu hổ, muốn ngăn cản nhưng lại không nỡ thì phải làm sao bây giờ.
"Anh phát hiện ra từ lúc anh gặp ba mẹ vợ thì em đã không bày tỏ với anh nữa, vì vậy anh đành phải bày tỏ với em thôi, anh..." Hạ Phong còn chưa mở miệng, câu nói tiếp theo đã bị nụ hôn của Vu Đông chặn lại trong cổ họng.
Vu Đông cảm giác nếu mình tiếp tục nghe thì trái tim thiếu nữ của cô sẽ nổ tung mất, Vu Đông không khống chế được bản thân mình nữa, cô nhón chân lên hôn lên môi của Hạ Phong, trong khoang miệng đều là vị nước chanh, càng lúc càng ngon miệng.
Sau khi Hạ Phong kinh ngạc xong thì hắn liền chiều theo mà ôm eo Vu Đông, hắn hơi cúi đầu xuống, nhắm lại đôi mắt tràn đầy ý cười, cuối cùng chìm đắm trong bóng đêm yên tĩnh.
Quả nhiên vợ nói rất đúng, càng yêu nhau thì càng phải bày tỏ.
Lúc về đến nhà thì đã hơn ba giờ, cũng may sáng mai hai người không cần dậy sớm.
Hạ Phong đi tắm trước rồi bước ra, lúc này Vu Đông mới cầm áo ngủ đi vào, sau đó Hạ Phong dựa vào đầu giường cầm một quyển sách vừa lật xem vừa chờ Vu Đông đi ngủ cùng.
Ước chừng mười phút sau, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của Hạ Phong, hắn tưởng là bệnh viện có chuyện gì nên nhanh chóng cầm lấy điện thoại, vừa nhìn lại thì phát hiện là ba mình.
Bình thường lúc có việc đều là mẹ gọi điện thoại cho hắn, ba thì rất ít khi chủ động gọi cho Hạ Phong, không lẽ mẹ hắn có chuyện?
Hạ Phong sốt ruột nhận cuộc gọi: "Ba!"
"Không
*** 56 ***
Buổi tối mùa xuân mặc dù vẫn mang chút hơi lạnh, thế nhưng lại có mùi hoa nhàn nhạt bay trong không khí, Hạ Phong giơ tay nhìn đồng hồ, tính tính thời gian thì vừa vặn có thể đón vợ mình tan ca.
Con đường vào buổi sáng đông đúc người qua lại đã trở nên trống trải, cửa hàng hai bên đường đều đã đóng cửa, Hạ Phong lái xe qua con đường khác thì thấy ở ven đường có một cửa hàng tiện lợi mở 24h, hắn đi vào mua hai ly thức uống nóng.
Vu Đông đạp đôi giày cao gót nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa đài phát thanh, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hạ Phong mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, cầm hai ly nước đứng dưới bậc thang cười với cô.
Ánh mắt Vu Đông sáng lên, cô chạy cộp cộp cộp đến: "Sao anh đến đây mà không nói với em một tiếng?"
"Em mang giày cao gót đừng chạy nhanh như vậy!" Hạ Phong vừa dặn dò vừa đưa ly thức uống nóng trong tay mình cho cô.
Vu Đông cầm ly, đẩy lỗi lại cho hắn: "Còn không phải vì anh đột nhiên xuất hiện sao."
"Được rồi, đều là lỗi của anh!" Hạ Phong bất đắc dĩ lắc đầu, bằng lòng nhận lỗi.
Vu Đông hài lòng uống một ngụm thức uống nóng, nhận ra đây là một ly nước chanh ngon miệng: "Đã trễ như vậy rồi còn có chỗ bán nước chanh sao?"
"Đúng lúc anh phát hiện ra một chỗ bán." Hạ Phong thấy Vu Đông uống vui vẻ, hắn cũng uống một ngụm, quả thực rất ngon.
"Vậy chúng ta uống xong rồi về nhà." Vu Đông đề nghị.
Hạ Phong đương nhiên sẽ không ý kiến, hai người đi dọc theo con đường, chậm rãi bước về phía trước, đường phố được lá xanh điểm tô, so sánh với khung cảnh ngày đông vắng lặng thì lại đẹp theo một kiểu khác.
"Hình như chúng ta... đều gặp nhau vào lúc đêm khuya." Vu Đông bỗng nhiên cảm thán một câu, sau đó lại hơi khó chịu bổ sung: "Sao câu nói này giống hai ta đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thế?"
Hạ Phong cũng bị Vu Đông chọc cười, có điều cô nói cũng không sai, mỗi ngày hắn tỉnh dậy đi làm thì Vu Đông đang ngủ, còn mỗi lần Vu Đông làm việc xong về đến nhà thì đã rạng sáng. Cho dù hôm nay hai người gặp mặt vào đêm khuya cũng là do hắn cố tình điều chỉnh thời gian làm việc.
"Ngược lại thì anh rất thích thời gian này." Hạ Phong nói: "Lúc cả thành phố này đang ngủ say, một chỗ rộng lớn thế này chính là thế giới hai người của chúng ta."
"Anh..." Đột nhiên nghe được lời ngon tiếng ngọt, Vu Đông kinh ngạc nói: "Bỗng nhiên sao miệng anh ngọt thế, học từ ai vậy?"
"Cố ý nói ra thì mới là học, nói thật lòng thì phải xem là nói với người nào rồi." Hạ Phong nói xong thì cho Vu Đông một nụ cười sủng ái.
Vu Đông nghe vậy thì lập tức yếu lòng, trái tim thiếu nữ chộn rộn cả lên, cảm giác bản thân mình đã trở về tuổi mười sáu mê trai, cô không chịu nổi la lên: "Anh... Anh đứng nói mấy câu thế này nữa được không, em chịu không nổi đâu."
"A..." Hạ Phong cảm thấy dáng vẻ này của Vu Đông rất đáng yêu, hắn không nhịn được mà trêu cô: "Lúc phát sóng trực tiếp em đã từng nói, em bảo hai người đã yêu nhau thì càng phải thường xuyên bày tỏ mà?"
"Em..." Vu Đông cảm thấy Hạ Phong đêm nay rất kỳ lạ, cứ liên tục nói lời âu yếm, cô vừa vui vẻ lại vừa xấu hổ, muốn ngăn cản nhưng lại không nỡ thì phải làm sao bây giờ.
"Anh phát hiện ra từ lúc anh gặp ba mẹ vợ thì em đã không bày tỏ với anh nữa, vì vậy anh đành phải bày tỏ với em thôi, anh..." Hạ Phong còn chưa mở miệng, câu nói tiếp theo đã bị nụ hôn của Vu Đông chặn lại trong cổ họng.
Vu Đông cảm giác nếu mình tiếp tục nghe thì trái tim thiếu nữ của cô sẽ nổ tung mất, Vu Đông không khống chế được bản thân mình nữa, cô nhón chân lên hôn lên môi của Hạ Phong, trong khoang miệng đều là vị nước chanh, càng lúc càng ngon miệng.
Sau khi Hạ Phong kinh ngạc xong thì hắn liền chiều theo mà ôm eo Vu Đông, hắn hơi cúi đầu xuống, nhắm lại đôi mắt tràn đầy ý cười, cuối cùng chìm đắm trong bóng đêm yên tĩnh.
Quả nhiên vợ nói rất đúng, càng yêu nhau thì càng phải bày tỏ.
Lúc về đến nhà thì đã hơn ba giờ, cũng may sáng mai hai người không cần dậy sớm.
Hạ Phong đi tắm trước rồi bước ra, lúc này Vu Đông mới cầm áo ngủ đi vào, sau đó Hạ Phong dựa vào đầu giường cầm một quyển sách vừa lật xem vừa chờ Vu Đông đi ngủ cùng.
Ước chừng mười phút sau, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của Hạ Phong, hắn tưởng là bệnh viện có chuyện gì nên nhanh chóng cầm lấy điện thoại, vừa nhìn lại thì phát hiện là ba mình.
Bình thường lúc có việc đều là mẹ gọi điện thoại cho hắn, ba thì rất ít khi chủ động gọi cho Hạ Phong, không lẽ mẹ hắn có chuyện?
Hạ Phong sốt ruột nhận cuộc gọi: "Ba!"
"Không
*** 56 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.