Chương 9
Thiên Thảo Mạt Ly
11/11/2014
“Không nghĩ tới
ngươi dám chạy tới kĩ viện rồi?” Mao Uy Long mím môi, đáng thương nói ,
lông mi dài ở dưới mắt đen lại giảo hoạt chớp động. Hắn vẫn rất để ý
nàng, nếu không tại sao hắn lại xuất hiện tại kĩ viện, còn”Ghen” trước
mặt mọi người đem nàng bắt trở về?
Nàng có chút hài lòng. Lúc này nhất định phải có hiệu quả, bởi vì thời gian trôi qua đã nửa nén hương “Tướng công” trước mặt vẫn chưa hề lên tiếng, kể từ sau khi bắt nàng ở kĩ viện trở về, hắn liền đem nàng vây ở góc giường y như con thú khốn cùng, chỉ là con mắt lạnh sáng lên, không nói một câu.
Bộ dáng là tức giận sao? Giống như đứa trẻ tức đến chảy máu não, nói không nên lời?
Từ cách hắn nhìn nàng, thật sự nhìn không ra đầu mối tâm tình hắn .
Hay là, dù nàng trêu đùa nam nhân ngoài đường phố cũng không vấn đề gì? Hắn căn bản không quan tâm nàng? Nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên có chút buồn bực. Người này thật vô tình. . . . . . Dù nói thế nào, nàng cũng là thê tử trên danh nghĩa của hắn, chẳng lẽ hắn thật sự không thèm để ý nàng?
“Ngươi muốn nam nhân đến vậy sao?” Hắn lông mày như kiếm nhíu chặt lại.
“Hừ ừ.” Nàng con ngươi đảo một vòng, phát ra thanh âm, một tiếng hừ nhẹ kia lưỡng lự mất hồn, cố ý chọc hắn. . . . . . Nổi giận.
Hai mắt hắn bỗng chốc nhíu lại.”Tại sao không nói với ta?”
“Nói với ngươi cái gì?” ánh mắt nàng vừa khiêu khích, vừa không hiểu.
“Ngươi cần.”
“Ah?”
“Ngươi cần nam nhân!” Hắn nổi cáu.
Hắn vừa nói xong, lập tức cả khuôn mặt nàng đỏ rực.”Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?”
“Nếu ngươi muốn nam nhân, ta là trượng phu của ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết.” Hắn nói thật nhẹ nhàng, không giống đang nói chuyện giường chiếu của trai gái, ngược lại giống như đang nói ngày mai sẽ mưa, nhớ mang dù!
“Ca?” Nói cho hắn biết, hắn sẽ làm gì? Liếc thấy ánh mắt hắn giống như lần trước lóe lên như chó săn, nàng nuốt nước miếng.”Chớ có nói đùa, ngươi đối với ta không có hứng thú, ngươi quên, ta phẩm hạnh không đoan chính. . . . . . Đã từng từng cùng người khác hành vi bừa bãi. . . . . .”
“Cho nên ngươi tính toán lại vụng trộm sau lưng ta?”
“Đúng.” Nàng tựa hồ. . . . . . Giống như. . . . . . Mơ hồ nhìn thấy trong mắt của hắn có một đám lửa.”Ngươi tức giận?” Nàng vui mừng hỏi.
Hắn theo phản xạ cau mày, vẻ mặt không chút biểu cảm dư thừa .”Không có.”
“Không có? !” Đến phiên nàng cau mày, tiếp đó tức giận quát: “Ngươi không phải là nam nhân!”
“Ngươi nói cái gì?” Hắn cuối cùng giận tái mặt .
“Ta nói ngươi không phải là nam nhân, Tiểu Mai từng nói, xảy ra chuyện như vậy là nam nhân đều sẽ tức giận, tại sao ngươi không có? Ngươi không phải là nam nhân!” Nàng tức giận hướng hắn rống càng lớn tiếng.
Hắn nhìn nàng chằm chằm ”Ngươi muốn ta tức giận? Tại sao?”
“Ta muốn ngươi hưu. . . . . .” Nàng đột nhiên ngập ngừng , chữ “hưu thê” (bỏ vợ) vội vàng nuốt trở về bụng.”. . . . . . Đừng vội quên, dù sao ta là thê tử của ngươi .” Nàng cười đến cực kỳ khó coi. Đùa sao, nói thẳng ra, đến lúc đó hắn thẹn quá thành giận, không khéo lại không đi được?
“Ngươi quyến rũ nam nhân để hấp dẫn chú ý của ta?”
Nàng trừng mắt nhìnhắn, nụ cười càng khó nhìn.”Nếu không phải vì vậy? Ta đây không ở yên trong nhà, không bằng ngươi bỏ ta đi?” Nàng vẻ mặt khẳng khái nói ra mong đợi trong lòng. Đồng ý đi, đồng ý đi, sau đó cho nàng một khoản tiền bảo nàng cút đi!
Cừu Thường Khiêm đưa con mắt đen y như mực hàm chứa suy nghĩ sâu xa cùng bén nhọn nhìn, trong nháy mắt, hắn không giải thích được có một cảm giác ôn hoà bao bọc lấy hắn, hắn quỷ dị cười .
Cũng không biết tại sao, nàng lại rợn cả tóc gáy, toàn thân lạnh lẽo.
“Ngươi muốn làm gì? Ừ. . . . . .” Lời còn chưa dứt, đôi môi nóng đã gần sát cánh môi nàng, khí nóng khiến nàng hoảng hốt, nàng vội vàng hướng trong giường xê dịch, muốn tránh khỏi động tác thân mật của hắn.
Hắn thuận thế hướng giữa giường đổ xuống, chỉ là một động tác, đã đem nàng vây chặt tới mức gió thổi không lọt.”Bỏ vợ là điều không thể, điều có thể duy nhất là, thuần thê!”
Nàng sợ đến co lại trong góc giường, nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của hắn trở nên kiều mỵ khác thường , trong chốc lát một cỗ cảm giác bị áp bức từ từ đến gần nàng, hơi thở của hắn cũng càng ngày càng nồng đậm. Hắn sẽ không muốn lại hôn nàng lần nữa chứ?
Nam nhân nhiệt độ tăng cao, nghiêng người nhìn chăm chú vành tai xinh đẹp của nàng, mắt ưng mang theo cảm xúc phức tạp khó giải thích được, rốt cuộc gặm cắn lên lỗ tai của nàng, thân thể nàng cứng đờ, hết sức chịu đựng nén xuống cảm giác kích động, nhưng khi một đạo hơi thở nhàn nhạt nhàn nhạt phất qua cánh môi nàng thì nàng cũng không thể khống chế nổi nữa bỗng nhiên mở mắt, đảo mắt, giữa lúc đó cái miệng nhỏ nhắn đã bị công thành đoạt đất. . . . . .
Cừu Thường Khiêm vốn không có ý định đụng vào nàng, nhưng kế hoạch phải thay đổi bởi vì”Nhu cầu”, về phần là nhu cầu của ai ? Cái này thì ——
Tóm lại, từ nay về sau, góc giường hẹp kia, đã được thu hẹp lại.
*********
*********
Mao Uy Long dậm chân, hoảng hốt mang theo Tiểu Mai lang thang trên đường.
Ai nha, thật là một phút xẩy chân thành thiên khổ hận a (nguyên văn: vừa mất chân thành ngàn cổ hận), trinh tiết giữ gìn mười bẩy năm liền hủy ở một chữ “Tham”, ban đầu nếu không ham bảo vật của tân nương người ta, nàng cũng sẽ không bị hắn hủy xương lột da ăn sạch sành sanh, lúc này người cũng đã là của người ta, muốn hối tiếc cũng đã quá trễ, lại nói. . . . . .
Nhớ tới đêm qua, nàng không khỏi mặt hồng tim đập, nàng kinh hãi phát hiện, thì ra cái người đó cũng có lúc mất khống chế khỏi bộ dáng lạnh lùng kia, tên kia ở trên giường rất nhiệt tình, mặc dù nàng không có kinh nghiệm, nhưng nàng biết hắn thủ pháp rất lão luyện, dốc lòng dụ dỗ chỉnh nàng chết đi sống lại, cho đến Thiên Minh (gần sáng) xin tha hắn mới dừng tay, nhưng vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, bị hắn dọa sợ, mới sáng sớm nàng liền dẫn Tiểu Mai chạy trối chết.
Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, người này rõ ràng có ý tứ trả thù, nhưng trả thù cái gì? Chẳng lẽ là ăn dấm chua của mấy gã thư sinh kia? Phải không? Hắn không phải là không cáu giận sao? Theo lẽ thường, nam nhân vừa nghe nói lão bà ở ngoài đường phố quyến rũ hán tử, việc đầu tiên là đem hán tử đánh cho một trận, sau đó chính là bỏ vợ, hắn lại không làm như vậy, ngày hôm qua sau khi hắn dẫn nàng trở về, hờn cũng không hờn, giận cũng không giận hỏi mấy câu liền đem nàng nuốt sạch, bộ dáng không giống tức giận, ngược lại giống như ban ơn giúp nàng giải quyết”Nhu cầu”, đối với chuyện mấy gã thư sinh hỏi cũng không hỏi, đây là ghen kiểu gì?
Nàng lắc đầu, thật sự nghĩ không ra, hơn nữa nàng một lần xuất môn là một lần gây họa, hắn chưa từng trách cứ nàng một câu, tất cả mọi chuyện cứ như vậy bỏ mặc hết, giống như là không hề xảy ra, đơn giản là nàng tự mình độc diễn làm trò cười sao! Như vậy nàng phải làm thế nào thuận lợi bị bỏ rơi? Nàng thật muốn gõ đầu tên kia ra, nghiên cứu một chút xem rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì? chẳng lẽ một chút cũng không để ý chuyện nàng gây họa sao?
Nàng từng nghe qua một câu nói, ” Mặt trái của yêu không phải hận, mà là thờ ơ” , khi không có yêu hận, tự nhiên không có nhiệt tình, đối với tất cả chính là thờ ơ lạnh nhạt, thờ ơ, mà hắn đối với tất cả chuyện giống như đều là thờ ơ, đối với nàng cũng thế.
Nếu đã không quan tâm, cần gì phải lấy vợ?
Trái tim đột nhiên nặng trĩu, một chân nhỏ đá tới đá lui, ảo não vô cùng.
Dù là thê tử của hắn, trong lòng hắn cũng không có chỗ đặc biệt. . . . . .”Nếu không thích người ta, làm chi ăn người ta!” nàng không ngừng lẩm bẩm, nhớ tới hôm qua một đêm nhiệt tình, mặt lại đỏ toàn bộ.
“Thế tử phi, ngài sao vậy? lúc thì ảo não, lúc lại cười, lúc nghi ngờ, giờ thì đỏ hồng hết mặt?” Tiểu Mai kỳ quái nhìn nàng thay đổi thất thường. Thế tử phi biểu tình thay đổi liên tục khiến nàng ứng biến không kịp, nhìn xem, lúc này nàng lông mày vừa nhíu, khoát khoát tay, mắt vừa đột nhiên sáng lên.
“Không có gì. . . . . . Ah? Đây không phải là sòng bạc hôm đó đem chúng ta đánh cho một trận rồi đuổi ra sao? Tại sao đã đóng cửa?” Nàng kinh ngạc phát giác sòng bạc vốn là đông như trẩy hội thế nhưng giờ đây trống rỗng không một bóng người, tấm biển Chiêu Tài treo ở cửa trên xà nhà chật vật đổi chiều tróc ra một nửa, biểu tượng trí phú (làm giàu) sơn son ở cửa chính bị dán một tấm giấy niêm phong cực lớn (Trương Đại lớn Quan Gia phong điều), Cái này. . . . . . Lẽ nào là bị quan phủ tra xét?
“Ngài không biết sao? Chủ sự nơi này dám bất kính với ngài, hắn bị Thế tử gia ra lệnh một tiếng, bị niêm phong.” Tiểu Mai nói.
“Có chuyện này sao? Sao ta không biết?” Tên kia làm sao? Nàng mở mắt tròn xoe, càng giật mình.
“Thì ra là ngài không biết, chuyện này mọi người. . . . . . Không, toàn bộ Kinh Thành ai cũng biết đấy.”
“Toàn bộ Kinh Thành đều biết! sao lại như vậy?”
“Bởi vì Thế tử gia đích thân tới sòng bạc này, còn đem chủ sự đánh cho một trận gần chết, nhân tiện trị hắn tội danh đánh bạc gian lận, nhốt vào trong tù cho nếm mùi đau khổ.” Nhắc tới chuyện như vậy, Tiểu Mai say sưa kể, vừa kể vừa cười .”Hì hì, nghe kể là chủ sự kia bị chủ tử đánh cho sưng mặt sưng mũi, hơn nữa cặp mắt trâu cơ hồ bị đánh cho muốn lồi ra ngoài, rất thê thảm thiếu chút nữa là mù rồi !”
“Hắn làm vậy là vì ta sao?” Nàng há to miệng, không thể tin được. Còn tưởng rằng hắn đối với việc nàng bị đánh không để ý, thì ra là hắn có quan tâm. . . . . .
“Đây là dĩ nhiên, ngài dù gì cũng đường đường là Thế tử phi, bị người ngoài lăng nhục, đó cũng chính là vũ nhục Thế tử gia.” Tiểu Mai nói như thể đây là chuyện đương nhiên.
Thì ra là như vậy, sống lưng Mao Uy Long bỗng chốc cứng ngắc. Thì ra là hắn là khó chịu “Thế tử phi” bị người ngoài đánh thành mắt gấu mèo 0.0, cảm thấy mất thể diện, mà không tức giận là vì nàng bị bẹp bị thương. . . .
“Thế tử phi, sắc mặt ngài sao là lạ?” Tiểu Mai thấy lạ hỏi.
Một cỗ thất vọng không nói nên lời cư nhiên tràn ngập trong lòng.”Không có gì, chúng ta đi thôi.” Thôi, mình cũng không phải là Thế tử phi thật, sớm muộn gì cũng bị vạch trần, cần gì phải thất vọng?
Nhưng vừa tính toán đi dạo chổ khác một chút, quay người liền đụng phải người khác”Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Nàng biết nàng đụng vào người ta, đầu còn quay cuồng đã vội nói.
“Xin lỗi là xong a, người nào? Không có mắt à, không nhìn thấy đại gia ta bị thương sao? Dám đụng ta, muốn chết —— là ngươi!” Người vốn đang ôm cái chân cụt kêu đau ầm ĩ, sau khi nhìn rõ người”Không có mắt” kia, cổ họng như bị chặn một tảng đá, thiếu chút nữa không thở được, “Cô nãi nãi của ta, là nô tài không tốt, nô tài đáng chết, nô tài không có mắt, ngài đại nhân đại lượng đừng nổi giận bỏ qua cho ta nha!” Người này giống như gặp quỷ, vội vàng gần như nằm xuống đất khấu đầu mãnh liệt cầu xin tha thứ.
Nàng có chút hài lòng. Lúc này nhất định phải có hiệu quả, bởi vì thời gian trôi qua đã nửa nén hương “Tướng công” trước mặt vẫn chưa hề lên tiếng, kể từ sau khi bắt nàng ở kĩ viện trở về, hắn liền đem nàng vây ở góc giường y như con thú khốn cùng, chỉ là con mắt lạnh sáng lên, không nói một câu.
Bộ dáng là tức giận sao? Giống như đứa trẻ tức đến chảy máu não, nói không nên lời?
Từ cách hắn nhìn nàng, thật sự nhìn không ra đầu mối tâm tình hắn .
Hay là, dù nàng trêu đùa nam nhân ngoài đường phố cũng không vấn đề gì? Hắn căn bản không quan tâm nàng? Nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên có chút buồn bực. Người này thật vô tình. . . . . . Dù nói thế nào, nàng cũng là thê tử trên danh nghĩa của hắn, chẳng lẽ hắn thật sự không thèm để ý nàng?
“Ngươi muốn nam nhân đến vậy sao?” Hắn lông mày như kiếm nhíu chặt lại.
“Hừ ừ.” Nàng con ngươi đảo một vòng, phát ra thanh âm, một tiếng hừ nhẹ kia lưỡng lự mất hồn, cố ý chọc hắn. . . . . . Nổi giận.
Hai mắt hắn bỗng chốc nhíu lại.”Tại sao không nói với ta?”
“Nói với ngươi cái gì?” ánh mắt nàng vừa khiêu khích, vừa không hiểu.
“Ngươi cần.”
“Ah?”
“Ngươi cần nam nhân!” Hắn nổi cáu.
Hắn vừa nói xong, lập tức cả khuôn mặt nàng đỏ rực.”Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?”
“Nếu ngươi muốn nam nhân, ta là trượng phu của ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết.” Hắn nói thật nhẹ nhàng, không giống đang nói chuyện giường chiếu của trai gái, ngược lại giống như đang nói ngày mai sẽ mưa, nhớ mang dù!
“Ca?” Nói cho hắn biết, hắn sẽ làm gì? Liếc thấy ánh mắt hắn giống như lần trước lóe lên như chó săn, nàng nuốt nước miếng.”Chớ có nói đùa, ngươi đối với ta không có hứng thú, ngươi quên, ta phẩm hạnh không đoan chính. . . . . . Đã từng từng cùng người khác hành vi bừa bãi. . . . . .”
“Cho nên ngươi tính toán lại vụng trộm sau lưng ta?”
“Đúng.” Nàng tựa hồ. . . . . . Giống như. . . . . . Mơ hồ nhìn thấy trong mắt của hắn có một đám lửa.”Ngươi tức giận?” Nàng vui mừng hỏi.
Hắn theo phản xạ cau mày, vẻ mặt không chút biểu cảm dư thừa .”Không có.”
“Không có? !” Đến phiên nàng cau mày, tiếp đó tức giận quát: “Ngươi không phải là nam nhân!”
“Ngươi nói cái gì?” Hắn cuối cùng giận tái mặt .
“Ta nói ngươi không phải là nam nhân, Tiểu Mai từng nói, xảy ra chuyện như vậy là nam nhân đều sẽ tức giận, tại sao ngươi không có? Ngươi không phải là nam nhân!” Nàng tức giận hướng hắn rống càng lớn tiếng.
Hắn nhìn nàng chằm chằm ”Ngươi muốn ta tức giận? Tại sao?”
“Ta muốn ngươi hưu. . . . . .” Nàng đột nhiên ngập ngừng , chữ “hưu thê” (bỏ vợ) vội vàng nuốt trở về bụng.”. . . . . . Đừng vội quên, dù sao ta là thê tử của ngươi .” Nàng cười đến cực kỳ khó coi. Đùa sao, nói thẳng ra, đến lúc đó hắn thẹn quá thành giận, không khéo lại không đi được?
“Ngươi quyến rũ nam nhân để hấp dẫn chú ý của ta?”
Nàng trừng mắt nhìnhắn, nụ cười càng khó nhìn.”Nếu không phải vì vậy? Ta đây không ở yên trong nhà, không bằng ngươi bỏ ta đi?” Nàng vẻ mặt khẳng khái nói ra mong đợi trong lòng. Đồng ý đi, đồng ý đi, sau đó cho nàng một khoản tiền bảo nàng cút đi!
Cừu Thường Khiêm đưa con mắt đen y như mực hàm chứa suy nghĩ sâu xa cùng bén nhọn nhìn, trong nháy mắt, hắn không giải thích được có một cảm giác ôn hoà bao bọc lấy hắn, hắn quỷ dị cười .
Cũng không biết tại sao, nàng lại rợn cả tóc gáy, toàn thân lạnh lẽo.
“Ngươi muốn làm gì? Ừ. . . . . .” Lời còn chưa dứt, đôi môi nóng đã gần sát cánh môi nàng, khí nóng khiến nàng hoảng hốt, nàng vội vàng hướng trong giường xê dịch, muốn tránh khỏi động tác thân mật của hắn.
Hắn thuận thế hướng giữa giường đổ xuống, chỉ là một động tác, đã đem nàng vây chặt tới mức gió thổi không lọt.”Bỏ vợ là điều không thể, điều có thể duy nhất là, thuần thê!”
Nàng sợ đến co lại trong góc giường, nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của hắn trở nên kiều mỵ khác thường , trong chốc lát một cỗ cảm giác bị áp bức từ từ đến gần nàng, hơi thở của hắn cũng càng ngày càng nồng đậm. Hắn sẽ không muốn lại hôn nàng lần nữa chứ?
Nam nhân nhiệt độ tăng cao, nghiêng người nhìn chăm chú vành tai xinh đẹp của nàng, mắt ưng mang theo cảm xúc phức tạp khó giải thích được, rốt cuộc gặm cắn lên lỗ tai của nàng, thân thể nàng cứng đờ, hết sức chịu đựng nén xuống cảm giác kích động, nhưng khi một đạo hơi thở nhàn nhạt nhàn nhạt phất qua cánh môi nàng thì nàng cũng không thể khống chế nổi nữa bỗng nhiên mở mắt, đảo mắt, giữa lúc đó cái miệng nhỏ nhắn đã bị công thành đoạt đất. . . . . .
Cừu Thường Khiêm vốn không có ý định đụng vào nàng, nhưng kế hoạch phải thay đổi bởi vì”Nhu cầu”, về phần là nhu cầu của ai ? Cái này thì ——
Tóm lại, từ nay về sau, góc giường hẹp kia, đã được thu hẹp lại.
*********
*********
Mao Uy Long dậm chân, hoảng hốt mang theo Tiểu Mai lang thang trên đường.
Ai nha, thật là một phút xẩy chân thành thiên khổ hận a (nguyên văn: vừa mất chân thành ngàn cổ hận), trinh tiết giữ gìn mười bẩy năm liền hủy ở một chữ “Tham”, ban đầu nếu không ham bảo vật của tân nương người ta, nàng cũng sẽ không bị hắn hủy xương lột da ăn sạch sành sanh, lúc này người cũng đã là của người ta, muốn hối tiếc cũng đã quá trễ, lại nói. . . . . .
Nhớ tới đêm qua, nàng không khỏi mặt hồng tim đập, nàng kinh hãi phát hiện, thì ra cái người đó cũng có lúc mất khống chế khỏi bộ dáng lạnh lùng kia, tên kia ở trên giường rất nhiệt tình, mặc dù nàng không có kinh nghiệm, nhưng nàng biết hắn thủ pháp rất lão luyện, dốc lòng dụ dỗ chỉnh nàng chết đi sống lại, cho đến Thiên Minh (gần sáng) xin tha hắn mới dừng tay, nhưng vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, bị hắn dọa sợ, mới sáng sớm nàng liền dẫn Tiểu Mai chạy trối chết.
Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, người này rõ ràng có ý tứ trả thù, nhưng trả thù cái gì? Chẳng lẽ là ăn dấm chua của mấy gã thư sinh kia? Phải không? Hắn không phải là không cáu giận sao? Theo lẽ thường, nam nhân vừa nghe nói lão bà ở ngoài đường phố quyến rũ hán tử, việc đầu tiên là đem hán tử đánh cho một trận, sau đó chính là bỏ vợ, hắn lại không làm như vậy, ngày hôm qua sau khi hắn dẫn nàng trở về, hờn cũng không hờn, giận cũng không giận hỏi mấy câu liền đem nàng nuốt sạch, bộ dáng không giống tức giận, ngược lại giống như ban ơn giúp nàng giải quyết”Nhu cầu”, đối với chuyện mấy gã thư sinh hỏi cũng không hỏi, đây là ghen kiểu gì?
Nàng lắc đầu, thật sự nghĩ không ra, hơn nữa nàng một lần xuất môn là một lần gây họa, hắn chưa từng trách cứ nàng một câu, tất cả mọi chuyện cứ như vậy bỏ mặc hết, giống như là không hề xảy ra, đơn giản là nàng tự mình độc diễn làm trò cười sao! Như vậy nàng phải làm thế nào thuận lợi bị bỏ rơi? Nàng thật muốn gõ đầu tên kia ra, nghiên cứu một chút xem rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì? chẳng lẽ một chút cũng không để ý chuyện nàng gây họa sao?
Nàng từng nghe qua một câu nói, ” Mặt trái của yêu không phải hận, mà là thờ ơ” , khi không có yêu hận, tự nhiên không có nhiệt tình, đối với tất cả chính là thờ ơ lạnh nhạt, thờ ơ, mà hắn đối với tất cả chuyện giống như đều là thờ ơ, đối với nàng cũng thế.
Nếu đã không quan tâm, cần gì phải lấy vợ?
Trái tim đột nhiên nặng trĩu, một chân nhỏ đá tới đá lui, ảo não vô cùng.
Dù là thê tử của hắn, trong lòng hắn cũng không có chỗ đặc biệt. . . . . .”Nếu không thích người ta, làm chi ăn người ta!” nàng không ngừng lẩm bẩm, nhớ tới hôm qua một đêm nhiệt tình, mặt lại đỏ toàn bộ.
“Thế tử phi, ngài sao vậy? lúc thì ảo não, lúc lại cười, lúc nghi ngờ, giờ thì đỏ hồng hết mặt?” Tiểu Mai kỳ quái nhìn nàng thay đổi thất thường. Thế tử phi biểu tình thay đổi liên tục khiến nàng ứng biến không kịp, nhìn xem, lúc này nàng lông mày vừa nhíu, khoát khoát tay, mắt vừa đột nhiên sáng lên.
“Không có gì. . . . . . Ah? Đây không phải là sòng bạc hôm đó đem chúng ta đánh cho một trận rồi đuổi ra sao? Tại sao đã đóng cửa?” Nàng kinh ngạc phát giác sòng bạc vốn là đông như trẩy hội thế nhưng giờ đây trống rỗng không một bóng người, tấm biển Chiêu Tài treo ở cửa trên xà nhà chật vật đổi chiều tróc ra một nửa, biểu tượng trí phú (làm giàu) sơn son ở cửa chính bị dán một tấm giấy niêm phong cực lớn (Trương Đại lớn Quan Gia phong điều), Cái này. . . . . . Lẽ nào là bị quan phủ tra xét?
“Ngài không biết sao? Chủ sự nơi này dám bất kính với ngài, hắn bị Thế tử gia ra lệnh một tiếng, bị niêm phong.” Tiểu Mai nói.
“Có chuyện này sao? Sao ta không biết?” Tên kia làm sao? Nàng mở mắt tròn xoe, càng giật mình.
“Thì ra là ngài không biết, chuyện này mọi người. . . . . . Không, toàn bộ Kinh Thành ai cũng biết đấy.”
“Toàn bộ Kinh Thành đều biết! sao lại như vậy?”
“Bởi vì Thế tử gia đích thân tới sòng bạc này, còn đem chủ sự đánh cho một trận gần chết, nhân tiện trị hắn tội danh đánh bạc gian lận, nhốt vào trong tù cho nếm mùi đau khổ.” Nhắc tới chuyện như vậy, Tiểu Mai say sưa kể, vừa kể vừa cười .”Hì hì, nghe kể là chủ sự kia bị chủ tử đánh cho sưng mặt sưng mũi, hơn nữa cặp mắt trâu cơ hồ bị đánh cho muốn lồi ra ngoài, rất thê thảm thiếu chút nữa là mù rồi !”
“Hắn làm vậy là vì ta sao?” Nàng há to miệng, không thể tin được. Còn tưởng rằng hắn đối với việc nàng bị đánh không để ý, thì ra là hắn có quan tâm. . . . . .
“Đây là dĩ nhiên, ngài dù gì cũng đường đường là Thế tử phi, bị người ngoài lăng nhục, đó cũng chính là vũ nhục Thế tử gia.” Tiểu Mai nói như thể đây là chuyện đương nhiên.
Thì ra là như vậy, sống lưng Mao Uy Long bỗng chốc cứng ngắc. Thì ra là hắn là khó chịu “Thế tử phi” bị người ngoài đánh thành mắt gấu mèo 0.0, cảm thấy mất thể diện, mà không tức giận là vì nàng bị bẹp bị thương. . . .
“Thế tử phi, sắc mặt ngài sao là lạ?” Tiểu Mai thấy lạ hỏi.
Một cỗ thất vọng không nói nên lời cư nhiên tràn ngập trong lòng.”Không có gì, chúng ta đi thôi.” Thôi, mình cũng không phải là Thế tử phi thật, sớm muộn gì cũng bị vạch trần, cần gì phải thất vọng?
Nhưng vừa tính toán đi dạo chổ khác một chút, quay người liền đụng phải người khác”Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Nàng biết nàng đụng vào người ta, đầu còn quay cuồng đã vội nói.
“Xin lỗi là xong a, người nào? Không có mắt à, không nhìn thấy đại gia ta bị thương sao? Dám đụng ta, muốn chết —— là ngươi!” Người vốn đang ôm cái chân cụt kêu đau ầm ĩ, sau khi nhìn rõ người”Không có mắt” kia, cổ họng như bị chặn một tảng đá, thiếu chút nữa không thở được, “Cô nãi nãi của ta, là nô tài không tốt, nô tài đáng chết, nô tài không có mắt, ngài đại nhân đại lượng đừng nổi giận bỏ qua cho ta nha!” Người này giống như gặp quỷ, vội vàng gần như nằm xuống đất khấu đầu mãnh liệt cầu xin tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.