Chương 1: Muốn mua trái cây thì vào tiệm chọn đi
Nhất Chi Độc Tú
15/11/2022
Vừa mới sang mùa hè, thời tiết ở Nam Thành đã trở nên oi bức.
Hà Lạc liếc mắt nhìn máy điều hòa trên tường được người chủ trước để lại, trên đó treo không ít mạng nhện. Không biết rửa sạch sẽ rồi có xài được không.
Khi cô quyết định chuyển đến khu phố nhỏ cổ kính này ở ngoại ô thành phố , cô đã đoán được chuyện này.
Sống ở tầng sáu nhưng không có thang máy.
Những bức tường ố vàng mốc meo, còn có những dây leo xanh mướt ngoài ban công….
Nhưng chuyện này cũng không ngăn cản việc Hà Lạc thích nơi này.
Cô thích nhất đứng ở ban công có thể nhìn thấy cánh đồng lúa mạch cách đó không xa. Cho dù là mặt trời mọc hay lặn, phong cảnh cũng rất tuyệt, cô có thể khê bàn vẽ, vẽ từ bình minh tới trời tối cũng không biết mệt.
Sau khi tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, Hà Lạc làm việc trong một doanh nghiệp của nhà nước được 3 năm, tiền lương cũng ổn, được lòng lãnh đạo và đồng nghiệp. Rất nhiều người hâm mộ công việc của cô, cho nên khi cô nộp đơn từ chức, đồng nghiệp đều ngạc nhiên, nhưng cô không thích hợp sáng đi chiều về.
Hà Lạc chọn chuyển đến một nơi địa phương nhỏ ở Nam Thành, rời khỏi cuộc sống gò bó và tẻ nhạt, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô có cảm giác thoải mái như này.
Căn nhà tuy bừa bộn nhưng còn có rất nhiều thứ cần phải tu sửa.
Hà Lạc bắt đầu thu dọn những thứ không cần thiết trong phòng ngủ chính đặt ở ngoài phòng khách, từ nhỏ tay cô chỉ cầm cọ vẽ và điều chỉnh màu. Sau này thì chỉ ở trong văn phòng gõ bàn phím, chưa từng làm việc nặng, bây giờ làm thử mới phát hiện cơ thể chưa bao giờ vận động không chịu được nổi, tay chân mềm nhũn, không lâu sau cô nằm gục trên sô pha nhỏ trong phòng khách.
Khi về già, ba mẹ Hà thường xuyên thúc giục cô nên tìm bạn trai. Trước đây cô có thể nói là do công việc bận và nói với họ là sẽ tìm sau, nhưng hiện tại cô không có lý do nào để trốn tránh nữa.
Vào lúc Tết Âm Lịch, Hà Lạc đã nói là không được thúc giục cô kết hôn, không được sắp xếp việc xem mắt cho cô, nếu không cô sẽ không bao giờ quay về quê ăn tết nữa, lúc này cô mới có khoảng thời gian yên tĩnh.
Nhưng bây giờ Hà Lạc nhìn đống đồ đạc cần vứt xếp thành núi nhỏ trong phòng khách, một nhỏ hai lớn. Cuối cùng cô cũng chú ý tới vấn đề này.
Thì ra thiếu đàn ông quả là một việc tồi tệ!
Nếu như có một người đàn ông ở bên cạnh cô thì tốt rồi..……
Có lẽ cô không nên tiếc tiền, trực tiếp mời công ty chuyển nhà đến thì đỡ biết bao nhiêu việc.
Hà Lạc cởi áo sơ mi mỏng bên ngoài ra, bên trong chỉ mặc một áo hai dây* ôm sát người, cô mở cửa sổ ra để thông gió. Trời đã gần tối, gió thổi hơi lạnh lẽo, ở dưới lầu còn có mùi thịt xiên nướng và khoai lang nướng bay lên.
(*Chắc mẻ nu9 mặc đồ này nè
Hà Lạc liếc mắt nhìn máy điều hòa trên tường được người chủ trước để lại, trên đó treo không ít mạng nhện. Không biết rửa sạch sẽ rồi có xài được không.
Khi cô quyết định chuyển đến khu phố nhỏ cổ kính này ở ngoại ô thành phố , cô đã đoán được chuyện này.
Sống ở tầng sáu nhưng không có thang máy.
Những bức tường ố vàng mốc meo, còn có những dây leo xanh mướt ngoài ban công….
Nhưng chuyện này cũng không ngăn cản việc Hà Lạc thích nơi này.
Cô thích nhất đứng ở ban công có thể nhìn thấy cánh đồng lúa mạch cách đó không xa. Cho dù là mặt trời mọc hay lặn, phong cảnh cũng rất tuyệt, cô có thể khê bàn vẽ, vẽ từ bình minh tới trời tối cũng không biết mệt.
Sau khi tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, Hà Lạc làm việc trong một doanh nghiệp của nhà nước được 3 năm, tiền lương cũng ổn, được lòng lãnh đạo và đồng nghiệp. Rất nhiều người hâm mộ công việc của cô, cho nên khi cô nộp đơn từ chức, đồng nghiệp đều ngạc nhiên, nhưng cô không thích hợp sáng đi chiều về.
Hà Lạc chọn chuyển đến một nơi địa phương nhỏ ở Nam Thành, rời khỏi cuộc sống gò bó và tẻ nhạt, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô có cảm giác thoải mái như này.
Căn nhà tuy bừa bộn nhưng còn có rất nhiều thứ cần phải tu sửa.
Hà Lạc bắt đầu thu dọn những thứ không cần thiết trong phòng ngủ chính đặt ở ngoài phòng khách, từ nhỏ tay cô chỉ cầm cọ vẽ và điều chỉnh màu. Sau này thì chỉ ở trong văn phòng gõ bàn phím, chưa từng làm việc nặng, bây giờ làm thử mới phát hiện cơ thể chưa bao giờ vận động không chịu được nổi, tay chân mềm nhũn, không lâu sau cô nằm gục trên sô pha nhỏ trong phòng khách.
Khi về già, ba mẹ Hà thường xuyên thúc giục cô nên tìm bạn trai. Trước đây cô có thể nói là do công việc bận và nói với họ là sẽ tìm sau, nhưng hiện tại cô không có lý do nào để trốn tránh nữa.
Vào lúc Tết Âm Lịch, Hà Lạc đã nói là không được thúc giục cô kết hôn, không được sắp xếp việc xem mắt cho cô, nếu không cô sẽ không bao giờ quay về quê ăn tết nữa, lúc này cô mới có khoảng thời gian yên tĩnh.
Nhưng bây giờ Hà Lạc nhìn đống đồ đạc cần vứt xếp thành núi nhỏ trong phòng khách, một nhỏ hai lớn. Cuối cùng cô cũng chú ý tới vấn đề này.
Thì ra thiếu đàn ông quả là một việc tồi tệ!
Nếu như có một người đàn ông ở bên cạnh cô thì tốt rồi..……
Có lẽ cô không nên tiếc tiền, trực tiếp mời công ty chuyển nhà đến thì đỡ biết bao nhiêu việc.
Hà Lạc cởi áo sơ mi mỏng bên ngoài ra, bên trong chỉ mặc một áo hai dây* ôm sát người, cô mở cửa sổ ra để thông gió. Trời đã gần tối, gió thổi hơi lạnh lẽo, ở dưới lầu còn có mùi thịt xiên nướng và khoai lang nướng bay lên.
(*Chắc mẻ nu9 mặc đồ này nè
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.