Chương 2
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Một hồi lâu sau, Diệp Anh lơ mơ tỉnh lại, muốn cọ quậy mà không cọ quậy nổi vì cô bị ai đó trói vào một góc nhà. Trời đất ơi, có khi nào là bọn bắt cóc buôn người không? Miệng Diệp Anh bị dán băng dính, cô không sao kêu được, chỉ ưm ưm. Bỗng cô giật mình khi phía cửa vang lên tiếng động, từ cánh cửa mở tung có hai người đàn ông cao to lực lưỡng tiến nhanh vào phòng. Bọn chúng vừa cởi trói cho Diệp Anh vừa giục nhau:
– Đưa nó đi nhanh kẻo bà Mai biết!
– Con đĩ, mày biết bà Mai là ai không mà dám chọc ổ kiến lửa?
Diệp Anh lắc lắc đầu điên cuồng, nghe bọn nó nói mà cô tức lộn tiết. Bà Mai là ai chứ? Cô quan tâm gì đến bà ta, cái gì mà chọc ổ kiến lửa?
Bọn chúng tháo xong dây trói cho Diệp Anh, một gã cõng cô lên vai mặc cô vùng vẫy. Sức cô không lại được với chúng. Miệng cô vẫn không thể nói được, chỉ cố sức phát ra âm thanh ưm ưm ầm ĩ, tay chân quơ loạn đập đập vào người bọn chúng.
– Câm mồm, chúng ông đang cứu mày đấy con đĩ!
Cứu? Cứu mà thế này sao? Diệp Anh vừa cáu vừa bất lực, nước mắt cứ thế ứa ra, muốn chửi cũng không thể chửi nổi. Đen thế không biết, đúng cái ngày đầu tiên cô về Việt Nam, còn chưa gặp được bố đã bị đứa nào tóm thế này rồi!
Bọn người côn đồ lạ mặt tống Diệp Anh lên một thùng xe tải, không bao lâu sau chiếc xe lăn bánh. Cô vẫn đang bị trói tay trói chân, toàn thân chẳng thể làm được gì ngoài việc lùi người vào sâu bên trong. May sao hai tên này không làm gì cô cả, dường như bọn chúng tuân theo lời sai khiến của ai đó. Cô vẫn cứ ứa nước mắt cảnh giác nhìn chúng, lồng ngực tức đến nghẹt thở.
Chiếc xe tải lầm lũi di chuyển một quãng đường, sau ba mươi phút thì rẽ vào một biệt thự trắng biệt lập nổi bật trong màn đêm. Lại gì nữa đây? Cô điên mất thôi! Thoát được khỏi đây cô nhất định phải kiện cho bọn chúng tù mọt gông!
Một trong hai tên lại vác Diệp Anh lên vai, bước nhanh vào ngôi biệt thự. Mọi chuyện xảy đến bất thình lình và vô lý đến mức cô còn không tin vào hiện thực. Nhưng dù sao sự thật vẫn là sự thật!
Gã vác Diệp Anh ném cô một phát ngã lăn lông lốc ra sàn một căn phòng có vẻ là phòng khách xa hoa của ngôi biệt thự này. Ngay khi cô kịp trấn tĩnh lại, một âm giọng đàn ông trầm trầm xa lạ từ phía cửa vang lên:
– Đưa nó đến đây rồi à?
– Nó đây anh Đức.
Diệp Anh giương đôi mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông trẻ cao lớn vừa bước lại, cô có chút ngỡ ngàng trước diện mạo người vừa bước vào phòng. Mẹ, đẹp trai chết người là đây! Mặt mũi hắn sắc nét tinh tế đến rung động lòng người. Cô hơi ngạc nhiên khi hắn đeo găng tay trong tiết trời mùa thu này, ăn mặc cũng rất kín đáo. Sợ hãi lùi người về phía sau, cơ thể Diệp Anh vô thức run lên. Cướp, hiếp, giết? Có phải hắn đang có ý đồ đó với cô như trên báo thường đăng không?
Phan Đức hất hàm, một trong hai gã tay sai hiểu chuyện liền kéo roẹt băng dính trên miệng Diệp Anh. Miệng được tự do rồi, cô lập tức gào lên:
– Các người là ai, tại sao lại vô cớ bắt tôi?
Phan Đức hừ nhạt, lạnh giọng:
– Chuyện đó mày còn hỏi tao à? Mày tốt nghiệp lớp diễn xuất được đấy!
– Cái gì mà diễn xuất, bọn mày bắt cóc người vô cớ, tao sẽ kiện chúng mày!
Bốp!
Gã tay sai to béo đạp Diệp Anh một cái vào vai làm cô đau thấu xương thấu phổi. Cô nhăn nhó lê người về phía sau.
– Nói, mày quen ba tao từ bao giờ?
Phan Đức cất giọng hỏi. Diệp Anh ngơ ngác, đỏ gay mặt mũi quát lên:
– Tao không quen biết gì ba mày hết? Ba mày là ai tao còn không biết!
– Con đĩ già mồm!
Lại thêm một cú đạp vào vai nữa từ tên to béo. Cô nhớ không nhầm thì bọn chúng nói là cứu cô kia mà. Cô nhăn nhó lùi người thêm, người co lại như con tôm, nhận thức ra vấn đề liền gào lên:
– Các người nhầm người rồi, nhầm rồi! Thả tôi ra, tôi sẽ không kiện các người đâu, chỉ là nhầm lẫn thôi!
Thêm một cú đạp vào lưng Diệp Anh từ gã tay sai gầy còn lại, gã rít lên:
– Nhầm? Bọn ông không bao giờ nhầm! Con đĩ cướp chồng, nếu hôm nay bọn tao không cứu mày từ tay bà Mai thì chắc chắn mày không còn mở được cái miệng chó ra nữa đâu!
Cô nhận ra có nói gì với bọn chúng cũng là vô ích. Bọn chúng quyết khẳng định cô là kẻ nào đó mà cô không biết. Trên hết, thông tin về cô lâu nay được bố mẹ cô chi tiền để giữ kín bởi nạn bắt cóc tống tiền rất nhiều, thế nên cô có chứng minh thế nào cũng rất khó. Túi xách của cô có thông tin cá nhân cùng điện thoại cũng đã rơi đâu mất rồi.
– Các người có bằng chứng gì mà nói tôi là kẻ mà các người nhầm lẫn hả?
Diệp Anh chỉ nói ra được câu đó. Gã tay sai gầy cười nhạt, ném vào mặt cô một xấp ảnh. Đó là những bức ảnh đại gia và kiều nữ âu yếm nhau. Cô sốc không nói nên lời khi cô gái trong ảnh có khuôn mặt rất giống cô. Nhưng chúng chỉ là ảnh, góc chụp lại không rõ thế này, nhầm lẫn cũng là dễ hiểu.
– Đưa nó đi nhanh kẻo bà Mai biết!
– Con đĩ, mày biết bà Mai là ai không mà dám chọc ổ kiến lửa?
Diệp Anh lắc lắc đầu điên cuồng, nghe bọn nó nói mà cô tức lộn tiết. Bà Mai là ai chứ? Cô quan tâm gì đến bà ta, cái gì mà chọc ổ kiến lửa?
Bọn chúng tháo xong dây trói cho Diệp Anh, một gã cõng cô lên vai mặc cô vùng vẫy. Sức cô không lại được với chúng. Miệng cô vẫn không thể nói được, chỉ cố sức phát ra âm thanh ưm ưm ầm ĩ, tay chân quơ loạn đập đập vào người bọn chúng.
– Câm mồm, chúng ông đang cứu mày đấy con đĩ!
Cứu? Cứu mà thế này sao? Diệp Anh vừa cáu vừa bất lực, nước mắt cứ thế ứa ra, muốn chửi cũng không thể chửi nổi. Đen thế không biết, đúng cái ngày đầu tiên cô về Việt Nam, còn chưa gặp được bố đã bị đứa nào tóm thế này rồi!
Bọn người côn đồ lạ mặt tống Diệp Anh lên một thùng xe tải, không bao lâu sau chiếc xe lăn bánh. Cô vẫn đang bị trói tay trói chân, toàn thân chẳng thể làm được gì ngoài việc lùi người vào sâu bên trong. May sao hai tên này không làm gì cô cả, dường như bọn chúng tuân theo lời sai khiến của ai đó. Cô vẫn cứ ứa nước mắt cảnh giác nhìn chúng, lồng ngực tức đến nghẹt thở.
Chiếc xe tải lầm lũi di chuyển một quãng đường, sau ba mươi phút thì rẽ vào một biệt thự trắng biệt lập nổi bật trong màn đêm. Lại gì nữa đây? Cô điên mất thôi! Thoát được khỏi đây cô nhất định phải kiện cho bọn chúng tù mọt gông!
Một trong hai tên lại vác Diệp Anh lên vai, bước nhanh vào ngôi biệt thự. Mọi chuyện xảy đến bất thình lình và vô lý đến mức cô còn không tin vào hiện thực. Nhưng dù sao sự thật vẫn là sự thật!
Gã vác Diệp Anh ném cô một phát ngã lăn lông lốc ra sàn một căn phòng có vẻ là phòng khách xa hoa của ngôi biệt thự này. Ngay khi cô kịp trấn tĩnh lại, một âm giọng đàn ông trầm trầm xa lạ từ phía cửa vang lên:
– Đưa nó đến đây rồi à?
– Nó đây anh Đức.
Diệp Anh giương đôi mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông trẻ cao lớn vừa bước lại, cô có chút ngỡ ngàng trước diện mạo người vừa bước vào phòng. Mẹ, đẹp trai chết người là đây! Mặt mũi hắn sắc nét tinh tế đến rung động lòng người. Cô hơi ngạc nhiên khi hắn đeo găng tay trong tiết trời mùa thu này, ăn mặc cũng rất kín đáo. Sợ hãi lùi người về phía sau, cơ thể Diệp Anh vô thức run lên. Cướp, hiếp, giết? Có phải hắn đang có ý đồ đó với cô như trên báo thường đăng không?
Phan Đức hất hàm, một trong hai gã tay sai hiểu chuyện liền kéo roẹt băng dính trên miệng Diệp Anh. Miệng được tự do rồi, cô lập tức gào lên:
– Các người là ai, tại sao lại vô cớ bắt tôi?
Phan Đức hừ nhạt, lạnh giọng:
– Chuyện đó mày còn hỏi tao à? Mày tốt nghiệp lớp diễn xuất được đấy!
– Cái gì mà diễn xuất, bọn mày bắt cóc người vô cớ, tao sẽ kiện chúng mày!
Bốp!
Gã tay sai to béo đạp Diệp Anh một cái vào vai làm cô đau thấu xương thấu phổi. Cô nhăn nhó lê người về phía sau.
– Nói, mày quen ba tao từ bao giờ?
Phan Đức cất giọng hỏi. Diệp Anh ngơ ngác, đỏ gay mặt mũi quát lên:
– Tao không quen biết gì ba mày hết? Ba mày là ai tao còn không biết!
– Con đĩ già mồm!
Lại thêm một cú đạp vào vai nữa từ tên to béo. Cô nhớ không nhầm thì bọn chúng nói là cứu cô kia mà. Cô nhăn nhó lùi người thêm, người co lại như con tôm, nhận thức ra vấn đề liền gào lên:
– Các người nhầm người rồi, nhầm rồi! Thả tôi ra, tôi sẽ không kiện các người đâu, chỉ là nhầm lẫn thôi!
Thêm một cú đạp vào lưng Diệp Anh từ gã tay sai gầy còn lại, gã rít lên:
– Nhầm? Bọn ông không bao giờ nhầm! Con đĩ cướp chồng, nếu hôm nay bọn tao không cứu mày từ tay bà Mai thì chắc chắn mày không còn mở được cái miệng chó ra nữa đâu!
Cô nhận ra có nói gì với bọn chúng cũng là vô ích. Bọn chúng quyết khẳng định cô là kẻ nào đó mà cô không biết. Trên hết, thông tin về cô lâu nay được bố mẹ cô chi tiền để giữ kín bởi nạn bắt cóc tống tiền rất nhiều, thế nên cô có chứng minh thế nào cũng rất khó. Túi xách của cô có thông tin cá nhân cùng điện thoại cũng đã rơi đâu mất rồi.
– Các người có bằng chứng gì mà nói tôi là kẻ mà các người nhầm lẫn hả?
Diệp Anh chỉ nói ra được câu đó. Gã tay sai gầy cười nhạt, ném vào mặt cô một xấp ảnh. Đó là những bức ảnh đại gia và kiều nữ âu yếm nhau. Cô sốc không nói nên lời khi cô gái trong ảnh có khuôn mặt rất giống cô. Nhưng chúng chỉ là ảnh, góc chụp lại không rõ thế này, nhầm lẫn cũng là dễ hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.