Chương 31
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Lệ rơi nước mắt, làm bộ đáng thương sụt sịt. Lệ sớm hiểu cô gái trước mặt cô là tuýp phụ nữ nhân hậu hiền lành, kiểu người được sống trong tình yêu thương từ nhỏ mà cô có thèm khát thế nào cũng không bao giờ được vậy.
– Chị… em cũng đã nghĩ chuyện cũ thì nên quên đi, chính em đã cố gắng như vậy trước anh ấy chị cũng thấy mà. Em hiểu anh ấy muốn xóa bỏ những gì đã có với em, có ai muốn lộ ra cho bạn gái mới của mình quá khứ của mình đâu phải không chị? Chuyện cũ thực sự rất dài nhưng tại em nên… anh ấy rất hận em… Sau tất cả, em vẫn yêu anh ấy nhiều lắm chị ạ!
Diệp Anh cứ trân mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang rơi lệ sầu thảm trước mặt. Những gì cô ta nói… có phải là sự thật?
– Vậy cô muốn gì?
Diệp Anh đanh giọng, con ngươi đen láy long lên nhìn Lệ. Cô ta nói với cô những điều này… có phải là…
– Chị… em xin chị… chị hãy để em quay lại với anh ấy có được không? Chị xinh đẹp lại có điều kiện, còn em… em chỉ là con nhỏ nhà quê lên thành phố, may mắn được quen biết anh ấy… Vì hoàn cảnh mà em phải bỏ đi giọt máu của em với anh ấy, có lẽ cũng vì thế mà anh ấy hận em… Chắc chị không biết, lúc trước em từng làm tiếp viên cho quán bar, người như em làm sao dám mơ đến anh ấy phải không… vậy mà… gặp anh ấy, yêu anh ấy rồi… em vẫn ngu ngốc mơ mộng đấy chị ạ…
Tiếng sét đánh đoàng như rọi thẳng xuống đầu Diệp Anh, cô choáng váng đến mức hai tai ù đi còn mắt thì hoa lên. Toàn thân bủn rủn cô phải chống tay vào thành bồn rửa mặt mới có thể đứng vững. Người đàn ông mà cô yêu thương nhung nhớ mỗi phút giây bao ngày qua… lại có quá khứ yêu đương với một cô gái quán bar, còn từng có thai với cô ta, sau đó thì cả hai chia tay và anh coi như không quen biết cô ta?
Nước mắt khẽ lăn, Diệp Anh vội lau đi. Những gì vừa nghe làm cô sốc đến mức còn chưa tin vào tai mình. Lệ cười thầm trong bụng, tự khen mình diễn quá ngon lành. Chuyện cô bịa ra y như thật, thế này có mười cái miệng Phan Đức cũng không thể minh oan được. Ai bảo anh coi khinh cô làm gì… Khinh thường con Lệ này anh sẽ phải trả một cái giá rất đắt đấy Đức ạ!
– Chị… anh ấy đã cố tình muốn quên em thì em nghĩ anh ấy sẽ chẳng bao giờ thừa nhận với chị… nhưng em vẫn cứ yêu anh ấy, yêu đến ngu muội… Em vẫn mong có cơ hội quay về với anh ấy, em xin chị… xin chị hãy hiểu cho em!
Lệ níu lấy tay Diệp Anh van vỉ, hai hàng nước mắt lăn dài. Diệp Anh quá sức rối, cô đẩy Lệ khỏi người mình, đanh giọng:
– Tôi không biết… chuyện của hai người thì hai người đi mà xử lý…
Nói xong Diệp Anh bước nhanh khỏi toilet để không phải nhìn mặt cô ta thêm một phút giây nào nữa. Cô ta đẹp như vậy… có ai là đàn ông mà không mê cho được? Anh và cô ta… nếu quá khứ từng có mối quan hệ sâu đậm… cô cũng chẳng thể làm gì cả, chỉ có thể chấp nhận. Vậy mà cứ nghĩ đến việc anh cùng cô ta ân ái… cô lại đau đớn như trăm ngàn mũi kim đâm vào da thịt. Cô và anh… cả hai mới chỉ bắt đầu, còn cô ta và anh… lại gắn bó xác thịt sâu sắc đến vậy sao?
Phan Đức nhờ nhân viên tìm giúp một bộ váy dày mềm mại để Diệp Anh thay, lúc này anh mới nhận được cầm trên tay. Đứng chờ Diệp Anh ở bên ngoài, vừa thấy cô bước ra anh liền đưa chiếc váy vào tay cô, quan tâm hỏi:
– Nhìn em xanh quá, em có làm sao không? Em thay bộ đồ này vào kẻo lạnh!
Diệp Anh choáng váng đến mức quên cả vết nước trên váy len, cô lắc đầu nói:
– Em hơi mệt, thôi em không cần thay đâu, anh trả lại đồ đi. Em có chuyện muốn hỏi anh.
Phan Đức khẽ cau mày, trực giác mách bảo anh chuyện không đơn giản. Anh gật đầu, kéo Diệp Anh vào một căn phòng, cắm máy sấy vào ổ điện để sấy vết nước cho cô.
Diệp Anh căng thẳng ngồi ngay như tượng sáp, mặc kệ Phan Đức sấy vết nước giữa hai chân. Vết rượu đỏ khốn nạn thật, đúng vào nơi “ngã ba” chân khiến Diệp Anh không thể mặc kệ. Trong đầu còn đang rối tinh rối mù, đôi môi mím lại, cô nghiêm túc hỏi:
– Cô phục vụ ban nãy… anh quen cô ta thế nào?
– Em vẫn nghĩ về cô ta à? Cô ta là ả gái điếm muốn tìm cách trèo lên giường của anh, không đáng để em bận tâm đâu!
Phan Đức nhàn nhạt giải thích. Diệp Anh nghe những lời anh nói, trong đầu cô là muôn vàn suy nghĩ. Lời của anh… liệu có đáng tin? Tại sao lại có ả gái điếm xuất hiện trong cuộc sống của anh mà tìm cách trèo lên giường… Người đàng hoàng có thể nào lại gặp? Nếu cô hỏi thẳng anh… liệu anh có chối như cô ta đã ráo trước? Cô có thể tin anh hay là tin cô ta? Cô ta… biết thói quen của anh, có đúng không? Nếu chỉ là kẻ tìm cách quyến rũ anh mà bị anh từ chối thì… cơ hội nào cho cô ta biết được chứ?
– Chị… em cũng đã nghĩ chuyện cũ thì nên quên đi, chính em đã cố gắng như vậy trước anh ấy chị cũng thấy mà. Em hiểu anh ấy muốn xóa bỏ những gì đã có với em, có ai muốn lộ ra cho bạn gái mới của mình quá khứ của mình đâu phải không chị? Chuyện cũ thực sự rất dài nhưng tại em nên… anh ấy rất hận em… Sau tất cả, em vẫn yêu anh ấy nhiều lắm chị ạ!
Diệp Anh cứ trân mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang rơi lệ sầu thảm trước mặt. Những gì cô ta nói… có phải là sự thật?
– Vậy cô muốn gì?
Diệp Anh đanh giọng, con ngươi đen láy long lên nhìn Lệ. Cô ta nói với cô những điều này… có phải là…
– Chị… em xin chị… chị hãy để em quay lại với anh ấy có được không? Chị xinh đẹp lại có điều kiện, còn em… em chỉ là con nhỏ nhà quê lên thành phố, may mắn được quen biết anh ấy… Vì hoàn cảnh mà em phải bỏ đi giọt máu của em với anh ấy, có lẽ cũng vì thế mà anh ấy hận em… Chắc chị không biết, lúc trước em từng làm tiếp viên cho quán bar, người như em làm sao dám mơ đến anh ấy phải không… vậy mà… gặp anh ấy, yêu anh ấy rồi… em vẫn ngu ngốc mơ mộng đấy chị ạ…
Tiếng sét đánh đoàng như rọi thẳng xuống đầu Diệp Anh, cô choáng váng đến mức hai tai ù đi còn mắt thì hoa lên. Toàn thân bủn rủn cô phải chống tay vào thành bồn rửa mặt mới có thể đứng vững. Người đàn ông mà cô yêu thương nhung nhớ mỗi phút giây bao ngày qua… lại có quá khứ yêu đương với một cô gái quán bar, còn từng có thai với cô ta, sau đó thì cả hai chia tay và anh coi như không quen biết cô ta?
Nước mắt khẽ lăn, Diệp Anh vội lau đi. Những gì vừa nghe làm cô sốc đến mức còn chưa tin vào tai mình. Lệ cười thầm trong bụng, tự khen mình diễn quá ngon lành. Chuyện cô bịa ra y như thật, thế này có mười cái miệng Phan Đức cũng không thể minh oan được. Ai bảo anh coi khinh cô làm gì… Khinh thường con Lệ này anh sẽ phải trả một cái giá rất đắt đấy Đức ạ!
– Chị… anh ấy đã cố tình muốn quên em thì em nghĩ anh ấy sẽ chẳng bao giờ thừa nhận với chị… nhưng em vẫn cứ yêu anh ấy, yêu đến ngu muội… Em vẫn mong có cơ hội quay về với anh ấy, em xin chị… xin chị hãy hiểu cho em!
Lệ níu lấy tay Diệp Anh van vỉ, hai hàng nước mắt lăn dài. Diệp Anh quá sức rối, cô đẩy Lệ khỏi người mình, đanh giọng:
– Tôi không biết… chuyện của hai người thì hai người đi mà xử lý…
Nói xong Diệp Anh bước nhanh khỏi toilet để không phải nhìn mặt cô ta thêm một phút giây nào nữa. Cô ta đẹp như vậy… có ai là đàn ông mà không mê cho được? Anh và cô ta… nếu quá khứ từng có mối quan hệ sâu đậm… cô cũng chẳng thể làm gì cả, chỉ có thể chấp nhận. Vậy mà cứ nghĩ đến việc anh cùng cô ta ân ái… cô lại đau đớn như trăm ngàn mũi kim đâm vào da thịt. Cô và anh… cả hai mới chỉ bắt đầu, còn cô ta và anh… lại gắn bó xác thịt sâu sắc đến vậy sao?
Phan Đức nhờ nhân viên tìm giúp một bộ váy dày mềm mại để Diệp Anh thay, lúc này anh mới nhận được cầm trên tay. Đứng chờ Diệp Anh ở bên ngoài, vừa thấy cô bước ra anh liền đưa chiếc váy vào tay cô, quan tâm hỏi:
– Nhìn em xanh quá, em có làm sao không? Em thay bộ đồ này vào kẻo lạnh!
Diệp Anh choáng váng đến mức quên cả vết nước trên váy len, cô lắc đầu nói:
– Em hơi mệt, thôi em không cần thay đâu, anh trả lại đồ đi. Em có chuyện muốn hỏi anh.
Phan Đức khẽ cau mày, trực giác mách bảo anh chuyện không đơn giản. Anh gật đầu, kéo Diệp Anh vào một căn phòng, cắm máy sấy vào ổ điện để sấy vết nước cho cô.
Diệp Anh căng thẳng ngồi ngay như tượng sáp, mặc kệ Phan Đức sấy vết nước giữa hai chân. Vết rượu đỏ khốn nạn thật, đúng vào nơi “ngã ba” chân khiến Diệp Anh không thể mặc kệ. Trong đầu còn đang rối tinh rối mù, đôi môi mím lại, cô nghiêm túc hỏi:
– Cô phục vụ ban nãy… anh quen cô ta thế nào?
– Em vẫn nghĩ về cô ta à? Cô ta là ả gái điếm muốn tìm cách trèo lên giường của anh, không đáng để em bận tâm đâu!
Phan Đức nhàn nhạt giải thích. Diệp Anh nghe những lời anh nói, trong đầu cô là muôn vàn suy nghĩ. Lời của anh… liệu có đáng tin? Tại sao lại có ả gái điếm xuất hiện trong cuộc sống của anh mà tìm cách trèo lên giường… Người đàng hoàng có thể nào lại gặp? Nếu cô hỏi thẳng anh… liệu anh có chối như cô ta đã ráo trước? Cô có thể tin anh hay là tin cô ta? Cô ta… biết thói quen của anh, có đúng không? Nếu chỉ là kẻ tìm cách quyến rũ anh mà bị anh từ chối thì… cơ hội nào cho cô ta biết được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.