Chương 40
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Diệp Anh hít một hơi trấn tĩnh, cô nhắn lại cho bố một tin:
“Bố, mẹ, con xin lỗi vì là một đứa con không nghe lời. Bố mẹ đừng báo cảnh sát tìm con. Con đi với anh Đức, bao giờ bố mẹ chấp nhận chúng con thì chúng con sẽ trở về.”
Cô tắt máy, không muốn nghe những lời chửi mắng của bố thêm nữa. Cô muốn ông yên tâm cô vẫn an toàn, chuyện cô bị bắt cóc là chủ đích của cô, ít nhất cô chỉ có thể làm vậy. Gạt lọn tóc dài xòa qua mắt cho cô, anh kéo cô vào lồng ngực ấm áp vỗ về:
– Đừng nghĩ gì nữa, mọi chuyện anh sẽ xử lý.
Chiếc xe di chuyển một hồi về đến con đường dẫn vào biệt thự Trắng, không hiểu từ đâu có một nhóm xe đã phục sẵn chặn đường. Diệp Anh ngỡ ngàng nhìn bọn họ, nhóm người du côn từ trong những chiếc xe đó bước ra, hất hàm quát to:
– Giao người!
Phan Đức đanh mặt lại. Chuyện anh đến đón Diệp Anh không lẽ có kẻ đã lộ ra bên ngoài? Những kẻ chặn đường này… là người của ai? Là người của ba anh, hay mẹ anh, hay ông Thành, hay còn ai khác?
– Quay đầu!
Phan Đức lạnh giọng ra lệnh. Anh hiểu nhóm người của anh không đấu lại với đám người đứng trước mặt, bọn chúng có sự chuẩn bị kỹ lưỡng nên lúc này quân số đông hơn nhóm người của anh. Chiếc xe chở anh cùng Diệp Anh lập tức quay đầu phóng như bay, đám người kia không chậm trễ liền chui vào xe đua tốc độ với mục tiêu bắt anh phải giao người.
– Anh Đức… xe… xịt lốp rồi, có kẻ cố tình chơi chúng ta!
Phan Đức chửi thề một tiếng, anh quát:
– Đâm vào bụi rậm kia!
Đoàn xe phía sau vẫn đuổi ráo riết vụt qua, bọn chúng không ngờ xe của anh chui vào một bụi cây tối tăm vắng lặng. Phan Đức mở cửa xe, đỡ Diệp Anh cùng bước nhanh về phía đường bên kia. Hai người cùng lên một chiếc taxi, tạm thời thoát khỏi bọn người truy đuổi.
– Có khả năng là ba anh hoặc mẹ anh gây chuyện, hai người họ… không muốn chúng ta bên nhau.
Phan Đức nghẹn lại, đôi mắt anh tối sẫm như áy náy nhìn Diệp Anh. Điều này cô cũng đã xác định, chỉ là nghe anh nói, lòng cô bất giác quặn thắt, cô trầm buồn nhìn anh. Không chỉ cô chống đối bố mẹ mà anh cũng chẳng khác gì, lòng anh lúc này cũng rối ren như cô có phải không?
Anh siết chặt tay cô, đưa lên miệng hôn nhẹ trấn an:
– Đừng lo, chỉ cần em nguyện ý theo anh, chúng ta sẽ không xa nhau.
Diệp Anh nuốt nghẹn gật đầu, để anh ôm vào lòng, ghì chặt cô trong vòng tay như sợ cô biến mất. Bà Mai mẹ anh là một người phụ nữ tàn nhẫn, bà ta từng khiến anh sợ bà ta gây chuyện mà bắt cóc cô ngay trước mũi bà ta. Lòng đắng ngắt, cô chẳng biết phải đối diện với ba mẹ anh thế nào khi bọn họ coi cô như kẻ thù không đội trời chung.
Lúc này Phan Đức không thể đưa Diệp Anh về nhà, anh không biết ba anh hay mẹ anh muốn bắt cô, mà để cô rơi vào tay bọn họ, chắc chắn lành ít dữ nhiều. Thế lực của cả hai người họ đều rất mạnh, để cô ra ngoài ánh sáng không phải là điều an toàn. Cùng bước vào một khách sạn sang trọng, Phan Đức thuê một căn phòng rồi nắm tay Diệp Anh bước vào thang máy. Tiếng trái tim cả hai đều đang đập rộn ràng trong lồng ngực… Diệp Anh bất giác đỏ mặt cúi xuống không dám nhìn Phan Đức, còn khóe môi anh vẽ thành một đường cong trong hồi hộp. Lần đầu tiên hai người ở bên nhau như thế này, làm sao có thể tự nhiên được? . đam mỹ hài
Cạch!
Tiếng cánh cửa cách âm đóng sập sau lưng, Diệp Anh nín thở nhìn quanh căn phòng khách sạn sang trọng như cung điện với tông màu trắng xa hoa. Cô e dè hỏi anh:
– Bây giờ… là mấy giờ anh nhỉ?
– Tám giờ… còn sớm, em đã ăn uống gì chưa?
– Em ăn rồi… ban nãy vừa ăn xong ở nhà thì anh gọi. Thế còn anh?
– Anh từ Sơn Hải đến thẳng nhà em luôn.
Vừa nói anh vừa nhìn cô, ánh mắt nâu huyền đầy âu yếm, từng đường nét đẹp như bức điêu khắc trên khuôn mặt anh bừng sáng trong đam mê dịu dàng. Cô ngây ngẩn nhìn, cảm thấy tạo hóa thật ưu ái với anh.
– Nhìn gì anh mà ghê thế?
Cô sững lại, ngường ngượng cúi xuống. Nhớ ra anh chưa ăn gì cô liền nói:
– Vậy anh ăn gì đi không đói!
– Anh muốn ăn thứ khác có được không?
– Thứ… thứ gì?
Cô lúng túng như gà mắc tóc, nhìn ánh mắt anh thôi cô cũng đủ hiểu rồi. Anh cười cười, cúi xuống bế bổng ngang người cô, cô liền quẫy chân không chịu:
– Thả em xuống…
– Anh có làm gì em đâu…
Anh đặt cô lên giường, hai tay anh cởi cúc áo vest làm cô vô thức lùi lại phía sau.
– Anh… vừa nói gì hả?
– Anh nóng.
Cô gật gật nhìn anh, trong lòng tự trấn tĩnh bao nhiêu cũng không đủ trước không khí thân mật đầy ám muội này. Chẳng phải… cô đã quyết tâm theo anh rồi hay sao… cô cũng rất yêu anh mà! Phan Đức cười tủm tỉm, vắt áo vest lên thành ghế, nhấn gọi lễ tân đem đồ ăn tối lên phòng.
“Bố, mẹ, con xin lỗi vì là một đứa con không nghe lời. Bố mẹ đừng báo cảnh sát tìm con. Con đi với anh Đức, bao giờ bố mẹ chấp nhận chúng con thì chúng con sẽ trở về.”
Cô tắt máy, không muốn nghe những lời chửi mắng của bố thêm nữa. Cô muốn ông yên tâm cô vẫn an toàn, chuyện cô bị bắt cóc là chủ đích của cô, ít nhất cô chỉ có thể làm vậy. Gạt lọn tóc dài xòa qua mắt cho cô, anh kéo cô vào lồng ngực ấm áp vỗ về:
– Đừng nghĩ gì nữa, mọi chuyện anh sẽ xử lý.
Chiếc xe di chuyển một hồi về đến con đường dẫn vào biệt thự Trắng, không hiểu từ đâu có một nhóm xe đã phục sẵn chặn đường. Diệp Anh ngỡ ngàng nhìn bọn họ, nhóm người du côn từ trong những chiếc xe đó bước ra, hất hàm quát to:
– Giao người!
Phan Đức đanh mặt lại. Chuyện anh đến đón Diệp Anh không lẽ có kẻ đã lộ ra bên ngoài? Những kẻ chặn đường này… là người của ai? Là người của ba anh, hay mẹ anh, hay ông Thành, hay còn ai khác?
– Quay đầu!
Phan Đức lạnh giọng ra lệnh. Anh hiểu nhóm người của anh không đấu lại với đám người đứng trước mặt, bọn chúng có sự chuẩn bị kỹ lưỡng nên lúc này quân số đông hơn nhóm người của anh. Chiếc xe chở anh cùng Diệp Anh lập tức quay đầu phóng như bay, đám người kia không chậm trễ liền chui vào xe đua tốc độ với mục tiêu bắt anh phải giao người.
– Anh Đức… xe… xịt lốp rồi, có kẻ cố tình chơi chúng ta!
Phan Đức chửi thề một tiếng, anh quát:
– Đâm vào bụi rậm kia!
Đoàn xe phía sau vẫn đuổi ráo riết vụt qua, bọn chúng không ngờ xe của anh chui vào một bụi cây tối tăm vắng lặng. Phan Đức mở cửa xe, đỡ Diệp Anh cùng bước nhanh về phía đường bên kia. Hai người cùng lên một chiếc taxi, tạm thời thoát khỏi bọn người truy đuổi.
– Có khả năng là ba anh hoặc mẹ anh gây chuyện, hai người họ… không muốn chúng ta bên nhau.
Phan Đức nghẹn lại, đôi mắt anh tối sẫm như áy náy nhìn Diệp Anh. Điều này cô cũng đã xác định, chỉ là nghe anh nói, lòng cô bất giác quặn thắt, cô trầm buồn nhìn anh. Không chỉ cô chống đối bố mẹ mà anh cũng chẳng khác gì, lòng anh lúc này cũng rối ren như cô có phải không?
Anh siết chặt tay cô, đưa lên miệng hôn nhẹ trấn an:
– Đừng lo, chỉ cần em nguyện ý theo anh, chúng ta sẽ không xa nhau.
Diệp Anh nuốt nghẹn gật đầu, để anh ôm vào lòng, ghì chặt cô trong vòng tay như sợ cô biến mất. Bà Mai mẹ anh là một người phụ nữ tàn nhẫn, bà ta từng khiến anh sợ bà ta gây chuyện mà bắt cóc cô ngay trước mũi bà ta. Lòng đắng ngắt, cô chẳng biết phải đối diện với ba mẹ anh thế nào khi bọn họ coi cô như kẻ thù không đội trời chung.
Lúc này Phan Đức không thể đưa Diệp Anh về nhà, anh không biết ba anh hay mẹ anh muốn bắt cô, mà để cô rơi vào tay bọn họ, chắc chắn lành ít dữ nhiều. Thế lực của cả hai người họ đều rất mạnh, để cô ra ngoài ánh sáng không phải là điều an toàn. Cùng bước vào một khách sạn sang trọng, Phan Đức thuê một căn phòng rồi nắm tay Diệp Anh bước vào thang máy. Tiếng trái tim cả hai đều đang đập rộn ràng trong lồng ngực… Diệp Anh bất giác đỏ mặt cúi xuống không dám nhìn Phan Đức, còn khóe môi anh vẽ thành một đường cong trong hồi hộp. Lần đầu tiên hai người ở bên nhau như thế này, làm sao có thể tự nhiên được? . đam mỹ hài
Cạch!
Tiếng cánh cửa cách âm đóng sập sau lưng, Diệp Anh nín thở nhìn quanh căn phòng khách sạn sang trọng như cung điện với tông màu trắng xa hoa. Cô e dè hỏi anh:
– Bây giờ… là mấy giờ anh nhỉ?
– Tám giờ… còn sớm, em đã ăn uống gì chưa?
– Em ăn rồi… ban nãy vừa ăn xong ở nhà thì anh gọi. Thế còn anh?
– Anh từ Sơn Hải đến thẳng nhà em luôn.
Vừa nói anh vừa nhìn cô, ánh mắt nâu huyền đầy âu yếm, từng đường nét đẹp như bức điêu khắc trên khuôn mặt anh bừng sáng trong đam mê dịu dàng. Cô ngây ngẩn nhìn, cảm thấy tạo hóa thật ưu ái với anh.
– Nhìn gì anh mà ghê thế?
Cô sững lại, ngường ngượng cúi xuống. Nhớ ra anh chưa ăn gì cô liền nói:
– Vậy anh ăn gì đi không đói!
– Anh muốn ăn thứ khác có được không?
– Thứ… thứ gì?
Cô lúng túng như gà mắc tóc, nhìn ánh mắt anh thôi cô cũng đủ hiểu rồi. Anh cười cười, cúi xuống bế bổng ngang người cô, cô liền quẫy chân không chịu:
– Thả em xuống…
– Anh có làm gì em đâu…
Anh đặt cô lên giường, hai tay anh cởi cúc áo vest làm cô vô thức lùi lại phía sau.
– Anh… vừa nói gì hả?
– Anh nóng.
Cô gật gật nhìn anh, trong lòng tự trấn tĩnh bao nhiêu cũng không đủ trước không khí thân mật đầy ám muội này. Chẳng phải… cô đã quyết tâm theo anh rồi hay sao… cô cũng rất yêu anh mà! Phan Đức cười tủm tỉm, vắt áo vest lên thành ghế, nhấn gọi lễ tân đem đồ ăn tối lên phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.