Chương 72: Kết
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Nước mắt lăn dài rơi trên gối, lần đầu tiên bà Mai hiểu cảm giác cô đơn là thế nào… Chồng không, con không… giờ nếu bà cứ làm những điều khiến con bà ghét bà thì rồi bà sẽ chẳng còn ai bên cạnh nữa! Giàu có để làm gì khi xung quanh chẳng có ai, sống trong biệt thự rộng lớn mà vắng tanh vắng ngắt hơi người?
Cuối tuần đó, Phan Đức ngạc nhiên đến tròn mắt khi nghe mẹ anh nói qua điện thoại:
– Đức, con bảo mẹ con cu Lạc hôm nay cùng về ăn tối với ba mẹ. Ba con cũng muốn gặp cháu nội.
Nhất thời anh còn chưa tin nên hỏi lại:
– Mẹ… mẹ chấp nhận Diệp Anh rồi sao? Có thật không hả mẹ?
– Cái thằng này, mau bảo vợ con đi nhé! Mẹ cũng có quà cho cu Lạc, cháu đầy tháng mà bà chưa có gì tặng cháu là không được!
Anh vui đến líu cả lưỡi, ngắt máy rồi anh nói với Diệp Anh. Cô cũng như anh, còn cảm thấy sợ hãi bà Mai có ý đồ gì xấu phía sau mà ngập ngừng, anh phải trấn an mãi cô mới chịu đi cùng anh.
Bữa cơm sum họp gia đình lần đầu tiên có mặt đông đủ thành viên như vậy, chẳng hiểu sao niềm vui cứ dâng lên đầy ắp trong lòng ông Hùng bà Mai. Bà hơi ngượng nhìn Diệp Anh, cũng không muốn cô sợ hãi nên bà đối xử nhẹ nhàng khách sáo với cô. Còn ông Hùng, chuyện thù oán với bố Diệp Anh ông coi như không liên quan đến cô, chỉ vui vẻ cười nói như cách ông hay cười nói với Phan Đức. Diệp Anh cũng bất ngờ trước phong thái vui vẻ này của ông. Cô luôn nghĩ ông Hùng là một kẻ xấu xí bẩn thỉu hung dữ cục cằn cơ đấy! Hóa ra, ông ta có một vẻ bề ngoài hết sức hào hoa phong độ, thảo nào bà Mai mê ông ta như điếu đổ, còn Phan Đức cũng được thừa hưởng những nét đẹp hơn người từ ông ta. Cái tính bẩn tưởi của ông ta trước mặt con cái chẳng hề lộ ra chút nào, chỉ còn thái độ vui tính hào sảng cùng một bề ngoài phong độ không chê vào đâu được. Vì Phan Đức, vì cu Lạc, cô sẽ nhìn vào mặt tích cực của ông ta mà sống vậy.
Những ngày sau đó, bà Mai thỉnh thoảng lại ghé qua chơi với cháu rồi mua cho cháu đủ thứ, dần dần Diệp Anh cũng hiểu, bà ấy đã chấp nhận câu nói của các cụ: trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Cô cũng vui vẻ mà đối xử chân thành với bà ấy.
Không lâu sau, đám cưới ấm áp của Phan Đức và Diệp Anh được tổ chức trong sự chúc phúc của tất cả mọi người. Thời điểm đó hai bên thông gia vẫn còn không chịu nói với nhau một lời. Thời gian dần trôi, chuyện cũ cũng lui về dĩ vãng, những hiềm khích của hai nhà nhờ sự vun vén của đôi vợ chồng trẻ, đặc biệt là sự có mặt của thằng cháu đáng yêu như trưởng ban hòa giải mà bốn ông bà cùng cười tít mắt, suốt ngày chia ca bế cháu.
Một buổi chiều cuối thu lá vàng rơi xào xạc, cu Lạc cười khanh khách trong tay bà nội, hai bà cháu cùng hướng mắt nhìn tivi trong khung giờ ngắn ngủi được xem. Ngoài ban công gió lộng, Diệp Anh nép mình vào lòng Phan Đức, đôi mắt mơ màng nhìn về cây cầu treo vừa hoàn thành không xa khiến nơi này thêm phần tấp nập. Cô nhẹ giọng thắc mắc:
– Nếu ngày ấy… mẹ con anh không bắt nhầm người thì sao nhỉ? Liệu chúng ta có thể gặp nhau không anh?
– Chắc chắn là có, chỉ là ở một hoàn cảnh khác, bởi vì… chúng ta là số mệnh của nhau. Em không nghe người ta nói, vợ chồng là duyên nợ từ tiền kiếp sao?
– Em có nghe, mà cũng không tin cho lắm. Có thật không anh nhỉ?
Phan Đức mỉm cười nâng khuôn mặt cô vợ anh yêu thương nhất đối diện với mình, thì thầm:
– Chúng ta cứ tin đi, để không chỉ kiếp này mình được ở bên nhau, mà mãi mãi về sau hai ta vẫn là duyên nợ không sao tách khỏi nhau.
Diệp Anh ngoan ngoãn gật đầu, mi mắt rợp bóng nhắm lại rồi mở ra để lộ đôi mắt long lanh. Trước vẻ đáng yêu ấy, cảm thấy chịu không nổi anh liền đặt môi mình lên môi cô. Nụ hôn anh trao đến cô lúc này không còn là say mê run rẩy buổi ban đầu, không chỉ là say đắm nồng nàn lửa yêu đương mà còn là sự dịu êm lắng đọng sâu thẳm trong tâm hồn mỗi người. Ở bên cô, lúc nào anh cũng khao khát đến mãnh liệt, lúc nào cũng cảm tạ nhầm lẫn ngày nào cho anh và cô gặp được nhau. Đó chắn chắn là sự sắp đặt hoàn hảo của định mệnh.
Anh nhoẻn miệng cười, nhìn sâu vào mắt cô bằng đôi mắt say mê chưa bao giờ vơi cạn, gạ gẫm:
– Cu Lạc thích có em rồi. Đêm nay, nhé!
KẾT THÚC.
Truyện dừng ở đây, đã bao hàm cả ngoại truyện. Cảm ơn các chị em đã nhiệt tình ủng hộ bộ truyện? Yêu các chị em nhiều lắm
Cuối tuần đó, Phan Đức ngạc nhiên đến tròn mắt khi nghe mẹ anh nói qua điện thoại:
– Đức, con bảo mẹ con cu Lạc hôm nay cùng về ăn tối với ba mẹ. Ba con cũng muốn gặp cháu nội.
Nhất thời anh còn chưa tin nên hỏi lại:
– Mẹ… mẹ chấp nhận Diệp Anh rồi sao? Có thật không hả mẹ?
– Cái thằng này, mau bảo vợ con đi nhé! Mẹ cũng có quà cho cu Lạc, cháu đầy tháng mà bà chưa có gì tặng cháu là không được!
Anh vui đến líu cả lưỡi, ngắt máy rồi anh nói với Diệp Anh. Cô cũng như anh, còn cảm thấy sợ hãi bà Mai có ý đồ gì xấu phía sau mà ngập ngừng, anh phải trấn an mãi cô mới chịu đi cùng anh.
Bữa cơm sum họp gia đình lần đầu tiên có mặt đông đủ thành viên như vậy, chẳng hiểu sao niềm vui cứ dâng lên đầy ắp trong lòng ông Hùng bà Mai. Bà hơi ngượng nhìn Diệp Anh, cũng không muốn cô sợ hãi nên bà đối xử nhẹ nhàng khách sáo với cô. Còn ông Hùng, chuyện thù oán với bố Diệp Anh ông coi như không liên quan đến cô, chỉ vui vẻ cười nói như cách ông hay cười nói với Phan Đức. Diệp Anh cũng bất ngờ trước phong thái vui vẻ này của ông. Cô luôn nghĩ ông Hùng là một kẻ xấu xí bẩn thỉu hung dữ cục cằn cơ đấy! Hóa ra, ông ta có một vẻ bề ngoài hết sức hào hoa phong độ, thảo nào bà Mai mê ông ta như điếu đổ, còn Phan Đức cũng được thừa hưởng những nét đẹp hơn người từ ông ta. Cái tính bẩn tưởi của ông ta trước mặt con cái chẳng hề lộ ra chút nào, chỉ còn thái độ vui tính hào sảng cùng một bề ngoài phong độ không chê vào đâu được. Vì Phan Đức, vì cu Lạc, cô sẽ nhìn vào mặt tích cực của ông ta mà sống vậy.
Những ngày sau đó, bà Mai thỉnh thoảng lại ghé qua chơi với cháu rồi mua cho cháu đủ thứ, dần dần Diệp Anh cũng hiểu, bà ấy đã chấp nhận câu nói của các cụ: trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Cô cũng vui vẻ mà đối xử chân thành với bà ấy.
Không lâu sau, đám cưới ấm áp của Phan Đức và Diệp Anh được tổ chức trong sự chúc phúc của tất cả mọi người. Thời điểm đó hai bên thông gia vẫn còn không chịu nói với nhau một lời. Thời gian dần trôi, chuyện cũ cũng lui về dĩ vãng, những hiềm khích của hai nhà nhờ sự vun vén của đôi vợ chồng trẻ, đặc biệt là sự có mặt của thằng cháu đáng yêu như trưởng ban hòa giải mà bốn ông bà cùng cười tít mắt, suốt ngày chia ca bế cháu.
Một buổi chiều cuối thu lá vàng rơi xào xạc, cu Lạc cười khanh khách trong tay bà nội, hai bà cháu cùng hướng mắt nhìn tivi trong khung giờ ngắn ngủi được xem. Ngoài ban công gió lộng, Diệp Anh nép mình vào lòng Phan Đức, đôi mắt mơ màng nhìn về cây cầu treo vừa hoàn thành không xa khiến nơi này thêm phần tấp nập. Cô nhẹ giọng thắc mắc:
– Nếu ngày ấy… mẹ con anh không bắt nhầm người thì sao nhỉ? Liệu chúng ta có thể gặp nhau không anh?
– Chắc chắn là có, chỉ là ở một hoàn cảnh khác, bởi vì… chúng ta là số mệnh của nhau. Em không nghe người ta nói, vợ chồng là duyên nợ từ tiền kiếp sao?
– Em có nghe, mà cũng không tin cho lắm. Có thật không anh nhỉ?
Phan Đức mỉm cười nâng khuôn mặt cô vợ anh yêu thương nhất đối diện với mình, thì thầm:
– Chúng ta cứ tin đi, để không chỉ kiếp này mình được ở bên nhau, mà mãi mãi về sau hai ta vẫn là duyên nợ không sao tách khỏi nhau.
Diệp Anh ngoan ngoãn gật đầu, mi mắt rợp bóng nhắm lại rồi mở ra để lộ đôi mắt long lanh. Trước vẻ đáng yêu ấy, cảm thấy chịu không nổi anh liền đặt môi mình lên môi cô. Nụ hôn anh trao đến cô lúc này không còn là say mê run rẩy buổi ban đầu, không chỉ là say đắm nồng nàn lửa yêu đương mà còn là sự dịu êm lắng đọng sâu thẳm trong tâm hồn mỗi người. Ở bên cô, lúc nào anh cũng khao khát đến mãnh liệt, lúc nào cũng cảm tạ nhầm lẫn ngày nào cho anh và cô gặp được nhau. Đó chắn chắn là sự sắp đặt hoàn hảo của định mệnh.
Anh nhoẻn miệng cười, nhìn sâu vào mắt cô bằng đôi mắt say mê chưa bao giờ vơi cạn, gạ gẫm:
– Cu Lạc thích có em rồi. Đêm nay, nhé!
KẾT THÚC.
Truyện dừng ở đây, đã bao hàm cả ngoại truyện. Cảm ơn các chị em đã nhiệt tình ủng hộ bộ truyện? Yêu các chị em nhiều lắm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.