Chương 4: Suối nước nóng
Bất Chỉ Thị Khỏa Thái
16/12/2021
Sầm Sâm chỉ thuận miệng nói một tràng rồi cũng không để ý đến nữa. Anh bận rộn
làm việc, từ khi đến Minh Thủy, mọi việc trong nhà đều để qua một bên,
lại càng không bàn đến việc suy nghĩ xem lời nói của mình có làm hài
lòng cô nàng đại tiểu thư kia không.
Hai giờ chiều, dòng xe ở khu CBD nơi đế đô đông đúc náo nhiệt. Gió thổi từng đợt, mặt trời sáng chói ở trên cao.
Qua giờ nghỉ trưa là đến thời gian làm việc, phần lớn những người cổ cồn trắng* đem theo ly giấy đựng cà phê, lũ lượt trở về công ty.
(*) Tầng lớp dân văn phòng, lao động trí thức
Hôm nay là thứ sáu, mọi người nói nói cười cười, tâm trạng thả lỏng. Chỉ có hai cô nhân viên ở Quân Dật vừa nhận được thông báo, đang cười nói thì sắc mặt căng thẳng, vỗi vã quay về công ty.
"Sao lại nhanh như vậy, không phải nói hôm nay không đến à?"
"Sao mà biết được, tôi mà có thể hiểu tâm tư của mấy người này, tôi trực tiếp đi chơi cổ phiếu luôn. Được rồi, nhanh lên nhanh lên."
Tổng công ty Quân Dật ở khu vực trung tâm tài chính, là hai tòa nhà cao tầng nối liền nhau, có kết cấu so le, cao chót vót, vô cùng đáng chú ý.
Phía đông là biển hiệu của Quân Dật, thể hiện cho sự xa hoa của khách sạn Quân Dật Hoa Chương, mặt còn lại là office building của tổng bộ tập đoàn.
2h15, đại sảnh ở tầng một của office building ngày thường không có ai, nay lại toàn quản lý các bộ phận của công ty, từ bậc thấp đến bậc cao, từ trong ra ngoài xếp hai hàng chỉnh tề ngay ngắn, đứng ở ngoài cùng đều là những người có cấp bậc tổ trưởng.
2h20, ba chiếc xe màu đen theo thứ tự đi vào bên trong.
Xe Cadillac đi trước dẫn đường, dừng lại ở phía trụ La Mã phía trước, ở giữa là chiếc Bently bá đạo, chạy thẳng vào giữa cổng.
Ngồi ở vị trí phó lái của chiếc Bently là một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi đeo kính đen, anh vừa cài khuy áo, vừa đi về cửa sau, thoáng khom lưng, mở cửa phía sau xe một cách cung kính.
Mọi người nín thở, ánh mắt nhìn vào chỗ cửa xe, không hiểu tại sao lại cảm thấy sự khẩn trương dâng lên từ lòng bàn chân.
Sau giờ Ngọ*, ánh mặt trời chói chang, đường nhựa cũng bốc hơi nóng lên, xuyên qua lá cây xanh xanh, giữa ngày hè khô nóng, ồn ào, náo động, lại như có loại máy ảnh tele quay chậm, trầm tĩnh đến không ngờ.
(*) Giờ ngọ: Từ 11-13h trưa
Sầm Sâm từ trong xe bước ra, chậm rãi đứng thẳng.
Lông mày sắc sảo, ánh mắt sáng lại thêm diện mạo sạch sẽ mát lạnh, phối hợp cùng với thân hình cao lớn đĩnh đạc, đứng ở đó như một khung cảnh thiên nhiên tĩnh lặng. Từ xa nhìn vào chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi kiêu ngạo.
Không chờ mọi người hoàn hồn, hai chiếc xe theo sau cũng mở ra, bước xuống dưới là ba nam, ba nữ, đều là trợ lý của Sầm Sâm. Bọn họ đều mặc trang phục công sở chuyên nghiệp, tay cầm túi sách, đi theo Sầm Sâm vô cùng quy củ, luôn giữ khoảng cách nửa mét.
Hôm nay có rất nhiều lãnh đạo đến đây tiếp đón Sầm Sâm, nhưng cũng có vài ông già cố tình không đến, muốn cho mấy người trẻ tuổi nếm cái gọi là được mùi đời.
Đoàn người mặt không biểu cảm đi thẳng, bước vào trong thang máy cũng có người bấm tầng cho.
"Sầm tổng, tôi là thư ký của Hoàng tổng, họ Vu, ngài gọi tôi Tiểu Vu là được. Mấy hôm nay đây Hoàng tông đang hơi mệt, vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, nên hôm nay không thể tới tiếp đón được ngài."
Thư ký Vu cười nịnh nọt, nhìn qua giống như đang chu đáo ân cần, nhưng cơ thể lại đứng thẳng tắp. Tuy giọng điệu mềm mại, nhưng lại lộ ra sự cao cao tại thượng không khó để phát hiện.
"Hoàng tổng còn dặn dò riêng, bảo tôi phải tiếp đón ngài thật tốt, ngài muốn gì cứ nói với tôi một câu là được."
Không khí trở nên im lặng trong chớp mắt.
Chu Giai Hằng đứng cạnh thang máy, cơ thể hơi cúi xuống, vươn tay dẫn đường cho Sầm Sâm.
Đợi Sầm Sâm vào thang máy, Chu Giai Hằng mới xoay người, nói với thư ký Vu: "Hoàng tổng tuổi đã lớn, thân thể không tốt cũng là chuyện bình thường. Thư ký Vu, phiền anh có thể chuyển lời với Hoàng tổng, bảo ông ấy cứ yên tâm dưỡng bệnh, về sau có thể ở nhà nghỉ ngơi, trồng cây tĩnh dưỡng, chuyện của tập đoàn không cần ông ấy phải lo lắng."
"Lần này Sầm tổng quay về, sẽ quản lý toàn diện Quân Dật, người đã từng làm việc chăm chỉ cống hiến cho tập đoàn giống như Hoàng tổng, Sầm tổng sẽ hết lòng cung cấp những điều kiện sinh hoạt khi về hưu."
Về hưu?
Thư ký Vu nhất thời không phản ứng kịp.
Nhưng Chu Giai Hằng nói xong, cũng không đợi anh ta nói tiếp mà lâp tức đi vào thang máy, đứng phía sau Sầm Sâm, ấn lại thành tầng 68.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Sầm Sâm đứng ở giữa, khuôn mặt ôn hòa đạm mạc, từ đầu đến cuối cũng chưa cho thư ký Vu này một ánh mắt.
* * *
Đoàn người đi đến văn phòng chủ tịch đã lâu không dùng ở tầng 68.
Trợ lý thứ nhất nhanh chóng đến dán biển tạm thời lên cứa;
Có hai người trợ lý khác chia nhau công việc, đo đạc trong phòng để bố trí đồ đạc cho Sầm Sâm;
Tổng trợ lý Chu Giai Hằng mở laptop ra, thông qua trang mạng nội bộ của công ty, thông báo cho toàn thể công nhân viên
"Sau khi đã xem xét thật kỹ, lãnh đạo tập đoàn quyết định, từ hôm nay trở đi, Sầm Sâm tiên sinh sẽ từ bộ phận khai thác thị trường nước ngoài kiêm tổng giám đốc của Quân Dật tại Úc sẽ được bổ nhiệm làm tổng giám đốc tập đoàn Quân Dật, đề nghị các phòng ban tích cực phối hợp với Sầm Sâm tiên sinh ở các hạng mục công tác, dưới sự dẫn dắt của ngài Sầm Sâm, hy vọng tập đoàn Quân Dật sẽ đi lên một tầm cao mới.
Ký tên: Sầm Viễn Triều.
Cùng lúc đó, máy tính ở các phòng làm việc liên tục có tiếng thông báo có email mới.
Vừa nhận được thông tin, cả công ty đều nổ tung.
* * *
" Sầm đổng* có phải cơ thể thật sự không khỏe không? Người kia mới 27, 28 tuổi mà? Như vậy là quá trẻ rồi. "
(*) Đổng sự trưởng, một chức vụ cao (hình như là cao hơn" Tổng giám đốc "thì phải")
Chạng vạng lúc tan tầm, một nhóm nhỏ của phòng thị trường của Quân Dật tụ họp.
Thông thường mỗi khi đến cuối tuần, mọi người đều rất ăn ý mà quay về với cuộc sống riêng, trên đường gặp đồng nghiệp cũng tốt nhất giả vờ như đó là người xa lạ, không cần chào hỏi nhau.
Nhưng hôm nay, vì sự xuất hiện của Sầm Sâm, nội bộ Quân Dật đều xao động, tan làm còn không ít người hẹn nhau đi uống để tám chuyện.
"Tuổi trẻ thì có sao, người đó tốt nghiệp Harvard, 22 tuổi đã chủ trì kế hoạch thu mua Tư Khang, lúc đó kế hoạch thu mua đấy làm cho phó giám đốc Lưu tức đến bốc hỏa, người ta lại giải quyết gọn gàng, đó là sự nhanh nhạy còn gì."
"Tôi biết anh ta lợi hại, Thủy Vân Gian chẳng phải cũng là do anh ta làm ra hay sao, nhưng mà.. Trực tiếp tiếp quản tập đoàn như vậy, tôi vẫn cảm thấy anh ta trẻ quá."
Một nữ đồng nghiệp nữa nói chen vào: "Tôi không cảm thấy tuổi tác là vấn đề, mà vấn đề chính là quá đẹp trai, nhìn cứ như người nổi tiếng, nhìn tổng thể thấy không đáng tin cậy lắm."
"Đẹp trai thì có gì không tốt, chẳng lẽ cô thấy vui khi mỗi ngày phải nhìn mặt Dư tổng kia à?"
Dư tổng là giám đốc bộ phận thị trường của bọn họ, ngoại hình nổi tiếng không ổn.
Cả phỏng cười vang, không khí cũng thoải mái hơn trước.
"Không biết anh ấy có bạn gái không nhỉ? Đẹp trai như vậy mà không cùng anh ấy làm thành câu chuyện tình yêu nơi công sở thật đáng tiếc." Có một đồng nghiệp nữ trêu trọc.
Một chàng trai cười nhạt, không chút lưu tình nào đập vỡ mộng của cô gái, "Không chỉ có bạn gái, người ta còn kết hôn từ lâu rồi."
"Kết hôn?"
"Không phải đâu, tại sao tôi chưa từng nghe nói."
"Vợ là ai cơ"
"Chàng trai trẻ lại tảo hôn à?"
Mọi người bàn tán mồm năm miệng mười.
Một người đã hóng được chuyện liền nói, "Vợ anh ta là người Quý gia."
"Quý gia nào cơ?"
"Còn Quý gia nào nữa, đương nhiên là Hoa Điện Quý gia."
* * *
".. Chị biết không? Anh ta thế mà lại bảo em đi cung điện Polata ba quỳ chín lạy, chị có tin được đây là lời của một người đàn ông nói ra không? Em sống hơn 20 năm, trước giờ chưa từng thấy loại đàn ông như này. Thế mà chị còn khen anh ta, chị đúng là chả biết tí gì về cái con người cay nghiệt này.. Khụ! Khụ khụ.."
Trong suối tắm riêng ở Thủy Vân Gian, người đang bị mấy nhân viên của Quân Dật bàn luận là Quý Minh Thư đang quấn khăn tắm, điên cuồng chửi bới, tốc độ cô nói quá nhanh còn bị sặc, theo bản năng phải bám lên hòn đó bên cạnh, không ngừng ho khan.
Cốc Khai Dương nghe cô nói xấu 15 phút, cười đến đau bụng, đưa cho cô nàng ít khăn giấy rồi cũng tiện tay lấy cho mình một tờ để lau nước mắt.
Bồn tắm nước nóng lên đến 40 độ, cũng không phải quá nóng, nhưng Quý Minh Thư đang bị kích động, ngâm một lúc đã thấy không thở nổi liền nói, "Không được, em không ngâm nữa."
Cô đứng dậy, đổi khăn tắm để quấn lấy cơ thể, vuốt mái tóc dài của mình, đi bên cạnh ao tắm.
Lúc này, Quý Minh Thư nhìn chằm chằm vào nơi sâu nhất của bể tắm nhân sâm riêng của Thủy Vân Gian, có những hòn non bộ được thiết kế tinh xảo, bên mái hiên có treo đèn cung đình khắc hoa, bốn phía có những bình phong theo phong cách cổ kính. Ban ngày có thể thấy hoa cỏ cây xanh, ban đêm còn đọng lại hơi nước ấm mơ màng cùng ánh đèn vàng ấm áp đan xen, hai loại cảnh trí, mỗi loại đều rất đẹp.
Nhân viên phục vụ chờ ở bên ngoài bình phong nghe thấy tiếng động, người đi lấy khăn tắm dài, người đi dâng trà.
Không lâu sau, Cốc Khai Dương cũng ra ngoài theo. Hai người đi tráng vòi hoa sen, rồi sau đó lại cùng tám chuyện, đi về hướng SPA.
Khi đi ngang qua phòng VIP, Cốc Khai Dương bỗng nhiên dừng bước, chọc khuỷu tay vào người Quý Minh Thư một cái, nâng cằm lên chỉ, "Tưởng Thuần."
Quý Minh Thư dừng lại, nhìn theo ánh mắt của Cốc Khai Dương.
Người phục vụ đang đưa nước hoa quả và salad cho Tưởng Thuần, cơ thể bị khuất mất nửa tầm mắt.
Tuy vậy, Tưởng Thuần cũng tinh mắt, từ xa nhìn thấy hai cô, còn không sợ chết mà chủ động gọi tên hai cô nàng, "Quý Minh Thư, Cốc Khai Dương!"
Quý Minh Thư cười nhẹ, trao đổi ánh mắt với Cốc Khai Dương, đôi chân dài bước đến, từ từ đi vào bên trong
"Tưởng tiểu thư, đến làm khách à."
Quý Minh Thư rất tự nhiên mà ngồi xuống cạnh Tưởng Thuần, hai chân vắt chéo, không hề khách khí mà cầm lấy cái dĩa bạc, xiên vào một miếng dưa nhỏ trong đĩa salad.
Tưởng Thuần đánh giá lớp trang điểm của Quý Minh Thư và Cốc Khai Dương từ trên xuống dưới, bỗng nhiên nhớ tới sự kiện hôm trước, khó trách vừa rồi cô cầm thẻ VIP một năm tắm bồn riêng và thẻ đen của Quân Dật mà không thể thuận lợi vào bên trong, hóa ra nguyên nhân là vì trong bồn nước nóng kia có Quý Minh Thư.
Cô cũng xiên một miếng trái cây, tuy trên mặt nở nụ cười nhưng bên trong không cười, nói: "Đã lâu không gặp, nghe nói chồng cô về nước, tối hôm qua còn đi cùng Tô Trình đến buổi tiệc của Không độ, còn giành lấy cả vòng cổ đắt tiền? Chiếc vòng đó cao nhất cũng chỉ có giá 120 nghìn, chồng cô còn nâng giá bốn lần không dừng lại, thật là hào phóng đó."
Quý Minh Thư thờ ơ nói, "Cũng không có cách nào khác, A Sâm nhà tôi luôn nhiệt tình trong mấy việc từ thiện."
A Sâm nhà tôi..
Cốc Khai Dương và Tưởng Thuần đều nổi da gà toàn tập.
Quý Minh Thư lại cười giả tạo, tỏ vẻ tiếc nuối với Tưởng Thuần, "Tối hôm qua cô không đi thật tiếc quá, à đúng rồi, tại sao tối qua lại không đến vậy?"
Tưởng Thuần vừa mới nổi hết da gà lên liền tụt lại, khuôn mặt trong nháy mắt cũng đờ đẫn.
Trước đó không lâu, Tưởng Thuần để được ngồi ở hàng đầu trong show của một nhãn hiệu nào đó ở Đế Đô, không nhắm mắt chốt luôn 400 nghìn tiền đơn hàng, còn khoe khoang khắp nơi rằng có quan hệ thân thiết với nhãn hiệu, muốn thể hiện trước mặt mấy cô nàng danh viện thường ngày khinh bỉ cô.
Nhưng show còn chưa kịp làm, nhãn hiệu kia đã bị mấy nhân vật nổi tiếng trong giới thời trang tố đạo nhái liên tục.
Thái độ của bên nhãn hiệu còn ngạo mạn, gián tiếp tạo ra thêm ít dưa*, câu chuyện lại càng lan rộng, ồn ào đến mức người qua đường cũng biết, cuối cùng thanh danh sụp đổ, show cũng không làm.
(*) Dưa trong ăn dưa, ý chỉ hành động hóng hớt drama
Thật ra, trong giới thời trang rất ít khi chụp mũ người khác đạo nhái, phần lớn chỉ giải thích vì đó là trend, là kinh điển, hay tình cờ trùng ý tưởng sáng tạo, mà nhãn hiệu này có thể đem bản thân dính chặt lấy hai chữ "đạo nhái" thật không dễ dàng.
Tưởng Thuần tức đến điên, gọi điện thoại liên tiếp ba ngày để điên cuồng chửi bới PR bên hãng, nhưng dù thế nào cũng không thể thu lại đơn đặt hàng.
Bởi vì sự kiện này, ở trong giới, cô nàng đã bị chê cười rất nhiều, gần đây cũng chỉ dám cúi mặt, hiếm khi lộ diện trước mặt người khác.
Bất thình lình bị chọc đến chỗ đau, Tưởng Thuần quên sạch mấy cái gọi là lễ nghi, răng cắn miếng trái cây phát ra tiếng ken két, vẻ mặt vô cảm nói một câu, "Không rảnh."
Cũng may đúng lúc này, vị hôn phu của cô là Nghiêm Úc gọi điện tới, hỏi cô đang ở đâu, muốn tới đón cô đi ăn tối.
Sắc mặt âm u của cô nàng bỗng nhiên sáng lên, quơ quơ di động về phái Quý Minh Thư, giọng nói cất lên có phần ấu trĩ, "Nghiêm Úc muốn tới đón tôi đi ăn tối, ta cũng phải đi đây. Đúng rồi, hôm nay Sầm tổng không đi cùng cô à?"
Quý Minh Thư trước giờ giỏi nhất mấy trò thể hiện tình cảm này.
Cô vuốt mái tóc dài, vừa vặn để lộ ra mất vệt đỏ trên cổ, tay chống cằm ngọt ngào nói: "Anh ấy vội đi công tác, gần như chỉ có buổi tối mới có thể ở cạnh tôi." Tiện thể còn wink* một cái đầy ái muội về phía Tưởng Thuần.
(*) Wink = nháy mắt
Tưởng Thuần: "..."
Đúng là đồ bitch mà.
Hai giờ chiều, dòng xe ở khu CBD nơi đế đô đông đúc náo nhiệt. Gió thổi từng đợt, mặt trời sáng chói ở trên cao.
Qua giờ nghỉ trưa là đến thời gian làm việc, phần lớn những người cổ cồn trắng* đem theo ly giấy đựng cà phê, lũ lượt trở về công ty.
(*) Tầng lớp dân văn phòng, lao động trí thức
Hôm nay là thứ sáu, mọi người nói nói cười cười, tâm trạng thả lỏng. Chỉ có hai cô nhân viên ở Quân Dật vừa nhận được thông báo, đang cười nói thì sắc mặt căng thẳng, vỗi vã quay về công ty.
"Sao lại nhanh như vậy, không phải nói hôm nay không đến à?"
"Sao mà biết được, tôi mà có thể hiểu tâm tư của mấy người này, tôi trực tiếp đi chơi cổ phiếu luôn. Được rồi, nhanh lên nhanh lên."
Tổng công ty Quân Dật ở khu vực trung tâm tài chính, là hai tòa nhà cao tầng nối liền nhau, có kết cấu so le, cao chót vót, vô cùng đáng chú ý.
Phía đông là biển hiệu của Quân Dật, thể hiện cho sự xa hoa của khách sạn Quân Dật Hoa Chương, mặt còn lại là office building của tổng bộ tập đoàn.
2h15, đại sảnh ở tầng một của office building ngày thường không có ai, nay lại toàn quản lý các bộ phận của công ty, từ bậc thấp đến bậc cao, từ trong ra ngoài xếp hai hàng chỉnh tề ngay ngắn, đứng ở ngoài cùng đều là những người có cấp bậc tổ trưởng.
2h20, ba chiếc xe màu đen theo thứ tự đi vào bên trong.
Xe Cadillac đi trước dẫn đường, dừng lại ở phía trụ La Mã phía trước, ở giữa là chiếc Bently bá đạo, chạy thẳng vào giữa cổng.
Ngồi ở vị trí phó lái của chiếc Bently là một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi đeo kính đen, anh vừa cài khuy áo, vừa đi về cửa sau, thoáng khom lưng, mở cửa phía sau xe một cách cung kính.
Mọi người nín thở, ánh mắt nhìn vào chỗ cửa xe, không hiểu tại sao lại cảm thấy sự khẩn trương dâng lên từ lòng bàn chân.
Sau giờ Ngọ*, ánh mặt trời chói chang, đường nhựa cũng bốc hơi nóng lên, xuyên qua lá cây xanh xanh, giữa ngày hè khô nóng, ồn ào, náo động, lại như có loại máy ảnh tele quay chậm, trầm tĩnh đến không ngờ.
(*) Giờ ngọ: Từ 11-13h trưa
Sầm Sâm từ trong xe bước ra, chậm rãi đứng thẳng.
Lông mày sắc sảo, ánh mắt sáng lại thêm diện mạo sạch sẽ mát lạnh, phối hợp cùng với thân hình cao lớn đĩnh đạc, đứng ở đó như một khung cảnh thiên nhiên tĩnh lặng. Từ xa nhìn vào chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi kiêu ngạo.
Không chờ mọi người hoàn hồn, hai chiếc xe theo sau cũng mở ra, bước xuống dưới là ba nam, ba nữ, đều là trợ lý của Sầm Sâm. Bọn họ đều mặc trang phục công sở chuyên nghiệp, tay cầm túi sách, đi theo Sầm Sâm vô cùng quy củ, luôn giữ khoảng cách nửa mét.
Hôm nay có rất nhiều lãnh đạo đến đây tiếp đón Sầm Sâm, nhưng cũng có vài ông già cố tình không đến, muốn cho mấy người trẻ tuổi nếm cái gọi là được mùi đời.
Đoàn người mặt không biểu cảm đi thẳng, bước vào trong thang máy cũng có người bấm tầng cho.
"Sầm tổng, tôi là thư ký của Hoàng tổng, họ Vu, ngài gọi tôi Tiểu Vu là được. Mấy hôm nay đây Hoàng tông đang hơi mệt, vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, nên hôm nay không thể tới tiếp đón được ngài."
Thư ký Vu cười nịnh nọt, nhìn qua giống như đang chu đáo ân cần, nhưng cơ thể lại đứng thẳng tắp. Tuy giọng điệu mềm mại, nhưng lại lộ ra sự cao cao tại thượng không khó để phát hiện.
"Hoàng tổng còn dặn dò riêng, bảo tôi phải tiếp đón ngài thật tốt, ngài muốn gì cứ nói với tôi một câu là được."
Không khí trở nên im lặng trong chớp mắt.
Chu Giai Hằng đứng cạnh thang máy, cơ thể hơi cúi xuống, vươn tay dẫn đường cho Sầm Sâm.
Đợi Sầm Sâm vào thang máy, Chu Giai Hằng mới xoay người, nói với thư ký Vu: "Hoàng tổng tuổi đã lớn, thân thể không tốt cũng là chuyện bình thường. Thư ký Vu, phiền anh có thể chuyển lời với Hoàng tổng, bảo ông ấy cứ yên tâm dưỡng bệnh, về sau có thể ở nhà nghỉ ngơi, trồng cây tĩnh dưỡng, chuyện của tập đoàn không cần ông ấy phải lo lắng."
"Lần này Sầm tổng quay về, sẽ quản lý toàn diện Quân Dật, người đã từng làm việc chăm chỉ cống hiến cho tập đoàn giống như Hoàng tổng, Sầm tổng sẽ hết lòng cung cấp những điều kiện sinh hoạt khi về hưu."
Về hưu?
Thư ký Vu nhất thời không phản ứng kịp.
Nhưng Chu Giai Hằng nói xong, cũng không đợi anh ta nói tiếp mà lâp tức đi vào thang máy, đứng phía sau Sầm Sâm, ấn lại thành tầng 68.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Sầm Sâm đứng ở giữa, khuôn mặt ôn hòa đạm mạc, từ đầu đến cuối cũng chưa cho thư ký Vu này một ánh mắt.
* * *
Đoàn người đi đến văn phòng chủ tịch đã lâu không dùng ở tầng 68.
Trợ lý thứ nhất nhanh chóng đến dán biển tạm thời lên cứa;
Có hai người trợ lý khác chia nhau công việc, đo đạc trong phòng để bố trí đồ đạc cho Sầm Sâm;
Tổng trợ lý Chu Giai Hằng mở laptop ra, thông qua trang mạng nội bộ của công ty, thông báo cho toàn thể công nhân viên
"Sau khi đã xem xét thật kỹ, lãnh đạo tập đoàn quyết định, từ hôm nay trở đi, Sầm Sâm tiên sinh sẽ từ bộ phận khai thác thị trường nước ngoài kiêm tổng giám đốc của Quân Dật tại Úc sẽ được bổ nhiệm làm tổng giám đốc tập đoàn Quân Dật, đề nghị các phòng ban tích cực phối hợp với Sầm Sâm tiên sinh ở các hạng mục công tác, dưới sự dẫn dắt của ngài Sầm Sâm, hy vọng tập đoàn Quân Dật sẽ đi lên một tầm cao mới.
Ký tên: Sầm Viễn Triều.
Cùng lúc đó, máy tính ở các phòng làm việc liên tục có tiếng thông báo có email mới.
Vừa nhận được thông tin, cả công ty đều nổ tung.
* * *
" Sầm đổng* có phải cơ thể thật sự không khỏe không? Người kia mới 27, 28 tuổi mà? Như vậy là quá trẻ rồi. "
(*) Đổng sự trưởng, một chức vụ cao (hình như là cao hơn" Tổng giám đốc "thì phải")
Chạng vạng lúc tan tầm, một nhóm nhỏ của phòng thị trường của Quân Dật tụ họp.
Thông thường mỗi khi đến cuối tuần, mọi người đều rất ăn ý mà quay về với cuộc sống riêng, trên đường gặp đồng nghiệp cũng tốt nhất giả vờ như đó là người xa lạ, không cần chào hỏi nhau.
Nhưng hôm nay, vì sự xuất hiện của Sầm Sâm, nội bộ Quân Dật đều xao động, tan làm còn không ít người hẹn nhau đi uống để tám chuyện.
"Tuổi trẻ thì có sao, người đó tốt nghiệp Harvard, 22 tuổi đã chủ trì kế hoạch thu mua Tư Khang, lúc đó kế hoạch thu mua đấy làm cho phó giám đốc Lưu tức đến bốc hỏa, người ta lại giải quyết gọn gàng, đó là sự nhanh nhạy còn gì."
"Tôi biết anh ta lợi hại, Thủy Vân Gian chẳng phải cũng là do anh ta làm ra hay sao, nhưng mà.. Trực tiếp tiếp quản tập đoàn như vậy, tôi vẫn cảm thấy anh ta trẻ quá."
Một nữ đồng nghiệp nữa nói chen vào: "Tôi không cảm thấy tuổi tác là vấn đề, mà vấn đề chính là quá đẹp trai, nhìn cứ như người nổi tiếng, nhìn tổng thể thấy không đáng tin cậy lắm."
"Đẹp trai thì có gì không tốt, chẳng lẽ cô thấy vui khi mỗi ngày phải nhìn mặt Dư tổng kia à?"
Dư tổng là giám đốc bộ phận thị trường của bọn họ, ngoại hình nổi tiếng không ổn.
Cả phỏng cười vang, không khí cũng thoải mái hơn trước.
"Không biết anh ấy có bạn gái không nhỉ? Đẹp trai như vậy mà không cùng anh ấy làm thành câu chuyện tình yêu nơi công sở thật đáng tiếc." Có một đồng nghiệp nữ trêu trọc.
Một chàng trai cười nhạt, không chút lưu tình nào đập vỡ mộng của cô gái, "Không chỉ có bạn gái, người ta còn kết hôn từ lâu rồi."
"Kết hôn?"
"Không phải đâu, tại sao tôi chưa từng nghe nói."
"Vợ là ai cơ"
"Chàng trai trẻ lại tảo hôn à?"
Mọi người bàn tán mồm năm miệng mười.
Một người đã hóng được chuyện liền nói, "Vợ anh ta là người Quý gia."
"Quý gia nào cơ?"
"Còn Quý gia nào nữa, đương nhiên là Hoa Điện Quý gia."
* * *
".. Chị biết không? Anh ta thế mà lại bảo em đi cung điện Polata ba quỳ chín lạy, chị có tin được đây là lời của một người đàn ông nói ra không? Em sống hơn 20 năm, trước giờ chưa từng thấy loại đàn ông như này. Thế mà chị còn khen anh ta, chị đúng là chả biết tí gì về cái con người cay nghiệt này.. Khụ! Khụ khụ.."
Trong suối tắm riêng ở Thủy Vân Gian, người đang bị mấy nhân viên của Quân Dật bàn luận là Quý Minh Thư đang quấn khăn tắm, điên cuồng chửi bới, tốc độ cô nói quá nhanh còn bị sặc, theo bản năng phải bám lên hòn đó bên cạnh, không ngừng ho khan.
Cốc Khai Dương nghe cô nói xấu 15 phút, cười đến đau bụng, đưa cho cô nàng ít khăn giấy rồi cũng tiện tay lấy cho mình một tờ để lau nước mắt.
Bồn tắm nước nóng lên đến 40 độ, cũng không phải quá nóng, nhưng Quý Minh Thư đang bị kích động, ngâm một lúc đã thấy không thở nổi liền nói, "Không được, em không ngâm nữa."
Cô đứng dậy, đổi khăn tắm để quấn lấy cơ thể, vuốt mái tóc dài của mình, đi bên cạnh ao tắm.
Lúc này, Quý Minh Thư nhìn chằm chằm vào nơi sâu nhất của bể tắm nhân sâm riêng của Thủy Vân Gian, có những hòn non bộ được thiết kế tinh xảo, bên mái hiên có treo đèn cung đình khắc hoa, bốn phía có những bình phong theo phong cách cổ kính. Ban ngày có thể thấy hoa cỏ cây xanh, ban đêm còn đọng lại hơi nước ấm mơ màng cùng ánh đèn vàng ấm áp đan xen, hai loại cảnh trí, mỗi loại đều rất đẹp.
Nhân viên phục vụ chờ ở bên ngoài bình phong nghe thấy tiếng động, người đi lấy khăn tắm dài, người đi dâng trà.
Không lâu sau, Cốc Khai Dương cũng ra ngoài theo. Hai người đi tráng vòi hoa sen, rồi sau đó lại cùng tám chuyện, đi về hướng SPA.
Khi đi ngang qua phòng VIP, Cốc Khai Dương bỗng nhiên dừng bước, chọc khuỷu tay vào người Quý Minh Thư một cái, nâng cằm lên chỉ, "Tưởng Thuần."
Quý Minh Thư dừng lại, nhìn theo ánh mắt của Cốc Khai Dương.
Người phục vụ đang đưa nước hoa quả và salad cho Tưởng Thuần, cơ thể bị khuất mất nửa tầm mắt.
Tuy vậy, Tưởng Thuần cũng tinh mắt, từ xa nhìn thấy hai cô, còn không sợ chết mà chủ động gọi tên hai cô nàng, "Quý Minh Thư, Cốc Khai Dương!"
Quý Minh Thư cười nhẹ, trao đổi ánh mắt với Cốc Khai Dương, đôi chân dài bước đến, từ từ đi vào bên trong
"Tưởng tiểu thư, đến làm khách à."
Quý Minh Thư rất tự nhiên mà ngồi xuống cạnh Tưởng Thuần, hai chân vắt chéo, không hề khách khí mà cầm lấy cái dĩa bạc, xiên vào một miếng dưa nhỏ trong đĩa salad.
Tưởng Thuần đánh giá lớp trang điểm của Quý Minh Thư và Cốc Khai Dương từ trên xuống dưới, bỗng nhiên nhớ tới sự kiện hôm trước, khó trách vừa rồi cô cầm thẻ VIP một năm tắm bồn riêng và thẻ đen của Quân Dật mà không thể thuận lợi vào bên trong, hóa ra nguyên nhân là vì trong bồn nước nóng kia có Quý Minh Thư.
Cô cũng xiên một miếng trái cây, tuy trên mặt nở nụ cười nhưng bên trong không cười, nói: "Đã lâu không gặp, nghe nói chồng cô về nước, tối hôm qua còn đi cùng Tô Trình đến buổi tiệc của Không độ, còn giành lấy cả vòng cổ đắt tiền? Chiếc vòng đó cao nhất cũng chỉ có giá 120 nghìn, chồng cô còn nâng giá bốn lần không dừng lại, thật là hào phóng đó."
Quý Minh Thư thờ ơ nói, "Cũng không có cách nào khác, A Sâm nhà tôi luôn nhiệt tình trong mấy việc từ thiện."
A Sâm nhà tôi..
Cốc Khai Dương và Tưởng Thuần đều nổi da gà toàn tập.
Quý Minh Thư lại cười giả tạo, tỏ vẻ tiếc nuối với Tưởng Thuần, "Tối hôm qua cô không đi thật tiếc quá, à đúng rồi, tại sao tối qua lại không đến vậy?"
Tưởng Thuần vừa mới nổi hết da gà lên liền tụt lại, khuôn mặt trong nháy mắt cũng đờ đẫn.
Trước đó không lâu, Tưởng Thuần để được ngồi ở hàng đầu trong show của một nhãn hiệu nào đó ở Đế Đô, không nhắm mắt chốt luôn 400 nghìn tiền đơn hàng, còn khoe khoang khắp nơi rằng có quan hệ thân thiết với nhãn hiệu, muốn thể hiện trước mặt mấy cô nàng danh viện thường ngày khinh bỉ cô.
Nhưng show còn chưa kịp làm, nhãn hiệu kia đã bị mấy nhân vật nổi tiếng trong giới thời trang tố đạo nhái liên tục.
Thái độ của bên nhãn hiệu còn ngạo mạn, gián tiếp tạo ra thêm ít dưa*, câu chuyện lại càng lan rộng, ồn ào đến mức người qua đường cũng biết, cuối cùng thanh danh sụp đổ, show cũng không làm.
(*) Dưa trong ăn dưa, ý chỉ hành động hóng hớt drama
Thật ra, trong giới thời trang rất ít khi chụp mũ người khác đạo nhái, phần lớn chỉ giải thích vì đó là trend, là kinh điển, hay tình cờ trùng ý tưởng sáng tạo, mà nhãn hiệu này có thể đem bản thân dính chặt lấy hai chữ "đạo nhái" thật không dễ dàng.
Tưởng Thuần tức đến điên, gọi điện thoại liên tiếp ba ngày để điên cuồng chửi bới PR bên hãng, nhưng dù thế nào cũng không thể thu lại đơn đặt hàng.
Bởi vì sự kiện này, ở trong giới, cô nàng đã bị chê cười rất nhiều, gần đây cũng chỉ dám cúi mặt, hiếm khi lộ diện trước mặt người khác.
Bất thình lình bị chọc đến chỗ đau, Tưởng Thuần quên sạch mấy cái gọi là lễ nghi, răng cắn miếng trái cây phát ra tiếng ken két, vẻ mặt vô cảm nói một câu, "Không rảnh."
Cũng may đúng lúc này, vị hôn phu của cô là Nghiêm Úc gọi điện tới, hỏi cô đang ở đâu, muốn tới đón cô đi ăn tối.
Sắc mặt âm u của cô nàng bỗng nhiên sáng lên, quơ quơ di động về phái Quý Minh Thư, giọng nói cất lên có phần ấu trĩ, "Nghiêm Úc muốn tới đón tôi đi ăn tối, ta cũng phải đi đây. Đúng rồi, hôm nay Sầm tổng không đi cùng cô à?"
Quý Minh Thư trước giờ giỏi nhất mấy trò thể hiện tình cảm này.
Cô vuốt mái tóc dài, vừa vặn để lộ ra mất vệt đỏ trên cổ, tay chống cằm ngọt ngào nói: "Anh ấy vội đi công tác, gần như chỉ có buổi tối mới có thể ở cạnh tôi." Tiện thể còn wink* một cái đầy ái muội về phía Tưởng Thuần.
(*) Wink = nháy mắt
Tưởng Thuần: "..."
Đúng là đồ bitch mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.